Bạn đang đọc Thiên Địa Quyết – Chương 23
Chương 23
Chênh lệch giàu nghèo
Dịch: Túy thư cư sĩ
Nguồn: Banlonghoi
Còn những đệ tử Nhập môn, đều phải tự lực cánh sinh, tu luyện như thế nào, thành tựu ra sao, đều dựa vào sự nỗ lực của bản thân, bề trên sẽ chẳng chút quan tâm. Truyện “Thiên Địa Quyết ” được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Truyện “Thiên Địa Quyết ” được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Phân đàn Thiết Thạch quản lý toàn bộ dãy Thiết Lĩnh, khai thác quặng sắt, chiếm một địa vị cực kỳ trọng yếu trong bốn đại Phân đàn của Tử Hoa đường. Để đảm bảo lực lượng lao động lúc nào cũng đầy đủ, Phân đàn này dưới hàng loạt các hình thức khác nhau, sắp xếp cho hàng ngàn đệ tử Nhập môn cũng như phần lớn đệ tử Ngoại môn tập trung về khu mỏ để khai thác sức lao động.
Trong tình hình đó, đại đa số đệ tử Nhập môn đều phải trải qua quá trình bóc lột đầy tính toán này, không cách nào tránh khỏi. Trừ khi, đệ tử mới nhập môn đó có gia thế và bối cảnh hùng hậu đằng sau.
Đệ tử Ngoại môn cũng không khác mấy, nhưng đó phần lớn là những người bị trừng phạt, bắt buộc phải đi khai thác mỏ.
Ví như ngày hôm qua vậy, Thiên Vũ nhìn thấy tại nơi đây xuất hiện tới hai loại trang phục khác nhau. Đám đệ tử áo màu xanh đó, chính là đệ tử Ngoại môn.
Còn như Thiên Vũ mới gia nhập vào đám phu khai mỏ này, dựa vào khả năng mang vác hơn mười thùng quặng cũng đủ để xếp vào nhóm dẫn đầu trong đám áo xám, đại diện cho đệ tử Nhập môn.
Nhưng những việc này cũng chưa đủ làm gã thấy ngạc nhiên kinh động. Điều khiến gã không thể tưởng tượng nổi, chính là chuyện dưới đây.
Tại Phân đàn Thiết Thạch, trong số những đệ tử mới nhập môn, không ít người có lai lịch và bối cảnh rất lớn. Những người này trước khi gia nhập vào đây, phần lớn đã bộc lộ thân phận hiển hách của mình. Nên Phân đàn Thiết Thạch luôn luôn dành những sự ưu đãi đặc biệt cho nhóm người này.
Đám đệ tử thế gia này, không giàu sang thì cũng phú quí, trong quá trình tu luyện, đều được hưởng thụ những điều kiện ưu việt thuận lợi. Lại có thể mua lấy đan dược hỗ trợ tăng cường thực lực, nâng cao tốc độ tu luyện, do đó thường vượt xa những đệ tử bình thường khác. Từ đó chiếm được chỗ đứng trong Ngoại môn, thậm chí là tư cách tiến vào Nội môn nữa.
Trấn Thiết Thạch là một thị trấn quan trọng, lại ở gần kề với Cổ thành Phù Cừ; nơi mà bất kỳ cái gì mua được bằng tiền đều có thể có, chứ đừng nói đến trang bị hay đan dược.
Như đã nói, luyện võ là một quá trình tích lũy không ngừng, có rất nhiều giai đoạn cần phải vượt qua.
Người bình thường luyện võ, đều phải khổ luyện không ngừng, làm gì có cơ hội hưởng thụ những lợi ích và ưu đãi?
Nhưng kẻ có tiền luyện võ thì lại khác. Bọn họ có thể dùng tiền mà mua lấy sự trợ giúp, từ đan dược công pháp cho đến sự hướng dẫn của người có kinh nghiệm. Do đó, bọn họ thường sớm đạt được những cảnh giới nhất định.
Mà đan dược trợ giúp luyện công cực kỳ hiệu nghiệm, trở thành bảo vật trong mắt người luyện võ, chỉ có kẻ giàu có, quí phái mới có nhiều cơ hội sử dụng.
Như tại Phân đàn Thiết Thạch vậy, mỗi một tháng, đệ tử Nội môn đều được lãnh một phần đan dược hỗ trợ cho việc thúc đẩy nội lực, nâng cao tốc độ tu luyện.
Nhưng đệ tử Ngoại môn cũng như Nhập môn thì không hề có những ưu đãi này. Bọn họ ngoại trừ khổ luyện, đành phải tìm mọi cách kiếm tiền, từ chợ đen lén lút mua bán đan dược, hòng đề cao thực lực của mình.
Điểm này thì Phân đàn Thiết Thạch lại không hề cấm đoán, trái lại còn khuyến khích cổ vũ. Chỉ cần ngươi có tiền, ngươi có thể nâng cao thực lực. Có thể chiếm một suất tiến vào tầng cấp cao hơn.
Bởi, khi không chẳng tốn một xu một cắc nào. Lại không phải lao tâm khổ tứ mà thu nhận được đệ tử ưu tú, thì dại gì không làm chứ.
Sau khi phân tích và hiểu thấu những vấn đề này, trong lòng Thiên Vũ cũng vô cùng ấm ức và bất bình. Bởi gã không làm sao tưởng tượng được, ngay cả võ học cũng bị ảnh hưởng, phân hóa vì sự giàu nghèo.
Rõ ràng, trên đời này chẳng có gì gọi là công bằng cả. Thực lực, quyết định hết thảy.
Nên bắt đầu từ lúc này, trong lòng Thiên Vũ cũng đã ngầm hạ một lời thề, nhất định bản thân phải trở nên mạnh mẽ, phải siêu việt tất cả mọi người. Thoát khỏi tình cảnh thấp hèn, bi ai dưới sự khinh giễu của thế gian.
—————-
Khi ăn cơm buổi trưa, Thiên Vũ từ trong miệng thành viên khác của tổ 32 được biết, xế chiều hôm qua Trịnh Vân đã tiến hành khảo nghiệm cho 15 người đệ tử đến thời hạn, kết quả chỉ có hai người vượt qua kiểm tra, tấn chức đệ tử ngoại môn, còn lại mười bốn người khảo nghiệm không quá quan bị phái đi làm lao công khai thác mỏ. Truyện “Thiên Địa Quyết ” được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thiên Vũ nghe mà cảm thấy khiếp sợ, cuối cùng hiểu ra rằng ba tháng này đối với đệ tử mới nhập môn có ý nghĩa như thế nào.
Thì ra, Thiết Thạch phân đường có một quy định, đệ tử mới nhập môn luyện tập sau ba tháng sẽ tiến hành một lần khảo nghiệm, người thông qua khảo hạch sẽ tấn chức đệ tử ngoại môn.
Người thất bại sẽ bị phái đi khai thác mỏ, trở thành sức lao động miễn phí.
Dĩ nhiên, việc này có một hạn chế thời gian, lấy kỳ hạn một tháng làm mốc.
Đợi sau rời khỏi công việc khai thác mỏ lại được tiếp tục tu luyện, hai tháng sau tiến hành khảo hạch thêm lần nữa, tiêu chuẩn giống y lúc trước, nếu như không thể vượt qua kiểm tra nữa vậy thì phải tiếp tục lao động không công cho Thiết Thạch phân đường.
Bởi vì quy định này cho nên Thiết Thạch phân đường có nhân công lao động liên tục không ngừng, những đệ tử không có bối cảnh, không có thực lực, vĩnh viễn không thể lên cấp, lại không dám phản kháng, trừ phi tự mình thối lui, nếu không trong vòng mười năm đều phải dâng hiến sức lao động cho Thiết Thạch phân đường.
Hơn nữa, Thiết Thạch phân đường luôn luôn có đệ tử mới gia nhập, số lượng so với đệ tử rời khỏi thì lớn hơn nhiều, cho nên Thiết Thạch phân đường căn bản không cần lo lắng vấn đề sức lao động này.
Than nhẹ một tiếng, Thiên Vũ thầm nghĩ: “Trong vòng ba tháng, ta nhất định phải trở thành đệ tử ngoại môn, nếu không sẽ vĩnh viễn không có cơ hội rồi. Mặt khác, buổi tối ta cũng nên đi chợ đêm nhìn một chút, trước tiên hiểu rõ giá cả đan dược, sau đó nghĩ cách kiếm tiền, cố gắng mua một vài loại, tu bổ thân thể được bao nhiêu hay bấy nhiêu!”
Xế chiều, Thiên Vũ tiếp tục vận chuyển cũng để ý ghi nhớ một chút, cả xế chiều hắn qua lại mười ba lần, so với rất nhiều đệ tử mới nhập môn còn mạnh hơn, điều này làm cho hắn khá tự hào.
Chỉ là thể lực Thiên Vũ tiêu hao rất lớn, buổi tối một hơi ăn ba chén cơm, cảm giác được sức ăn so với trước kia lớn gần gấp đôi.
Trở lại trong nhà, Thiên Vũ nằm trên giường nghỉ ngơi, thiêm thiếp chỉ chốc lát, lúc này mới rời khỏi Thiết Thạch phân đường, đi tới trấn Thiết Thạch.
Đối với hoàn cảnh nơi này Thiên Vũ cũng không quá quen thuộc, nhưng đường phố chính hắn đã đi qua một lần nên có ấn tượng rất sâu.
Buổi tối, trấn Thiết Thạch rõ ràng an tĩnh hơn, người đi đường không nhiều lắm, chủ yếu đều tập trung ở Thiết Thông Nhai và Thuận Hoa Nhai.
Thiên Vũ theo Thiết Thông Nhai đi về phía trước, phát hiện vào buổi tối các cửa hàng khai trương chỉ có kỹ viện và vài gian hàng đồ sắt, cơ giới, y quán,… những nơi bán hàng đặc thù mà thôi.
Thiên Vũ đi tới ngã tư giao điểm giữa Thiết Thông Nhai và Thuận Hoa Nhai, nhìn thấy nơi này náo nhiệt nhất, Di Xuân Lâu người người tấp nập, tình huống so với ban ngày thì khác hẳn một trời một vực.
Ngoại trừ Di Xuân Lâu, phụ cận Huyền Đan Các cũng đông như trẩy hội, trong đó có không ít đệ tử Thiết Thạch phân đường ra vào.
Thấy việc này, Thiên Vũ thoáng cái liền hiểu Huyền Đan Các chính là địa phương bán đan dược, y như y quán của Thanh Hiên Môn, nhưng hai bên không có cơ cấu giống nhau, mà lẫn nhau chỉ có quan hệ thân mật.
Trong tình hình chung , y quán cũng bán ra đan dược, vốn lấy trị bệnh cứu người làm chủ.
Huyền Đan Các bán ra đan dược thì lấy phụ trợ tu luyện làm chủ, hai bên không chung chí hướng, cho nên nhằm vào khách hàng cũng bất đồng, vì vậy tách ra mà thành lập, không ai đụng tới ai.
Quan sát một hồi, Thiên Vũ đi vào Huyền Đan Các, phát hiện không gian bên trong rất lớn, tầng dưới cùng nhân viên đông đảo, trên lầu hai cũng tụ tập không ít người, lầu ba thì tương đối an tĩnh.
Đi tới trước một quầy, Thiên Vũ nhìn đan dược sắp đặt ở bên trong, tất cả đều chứa bằng bình sứ, có dán rõ nhãn và giá tiền.
Sau quầy, một thiếu nữ cỡ mười lăm mười sáu tuổi diện mục thanh tú, thấy Thiên Vũ đi đến, lập tức lộ ra nụ cười thân thiết, hỏi: “Khách quan, ngươi muốn mua thứ gì?