Thiên Địa Quyết

Chương 1


Bạn đang đọc Thiên Địa Quyết – Chương 1


Chương 1
Thiếu Niên Thiên Vũ!
Dịch: Túy Thư Cư Sĩ
Nguồn: Banlonghoi

Vân Ảnh Môn tọa lạc cạnh khu rừng nguyên sinh Bàn Thiên, phía tây thành Phù Cừ hai trăm dặm. Từ nơi đó đến thị trấn dân cư gần nhất khoảng ba dặm đường đất. Toàn môn đếm đi đếm lại chỉ có mười người, thế nhưng, ở nơi hẻo lánh như vậy, cũng được xem như là một môn phái có chút ít tiếng tăm.
Vân Ảnh Môn sáng lập cách đây hai mươi năm, Môn chủ Vân Báo mới bốn mươi lăm tuổi, tính cách nhã nhặn hòa đồng, lại đẹp trai thư sinh. Nhìn thoáng qua không cách nào biết đây là một người luyện võ!
Năm đó, Vân Báo vốn là học trò ở thành Mạc Bắc, bởi mấy năm chiến loạn chiến loạn triền miên, khiến toàn gia ly tán, rồi ngộ nạn trong cơn khói lửa. Ông buồn bực bỏ thành tha hương, lưu lạc đến rừng già Bàn Thiên phía tây thành Phù Cừ mà sống.
Nơi đây khi xưa, rừng thiêng nước độc, dã thú rất nhiều, thỉnh thoảng còn có cường đạo giặc giã đi ngang qua, cướp bóc quấy nhiễu dân lành ở thị trấn lân cận.
Vân Báo bề ngoài tuy nhã nhặn mảnh mai, nhưng một thân võ công không tệ. Thấy cảnh bất bình liền một mình một ngựa đẩy lùi cường đạo, chém giết dã thú, đem lại yên ổn cho cư dân thị trấn.

Khi đó ông ta mới hai mươi tuổi, bá tánh ở đấy thấy ông tuổi trẻ anh tuấn, võ công lại cao thâm, mới cố gắng giữ lại và bái làm sư phụ mà học nghệ.
Lúc đầu Vân Báo vẫn còn ngần ngừ chưa quyết, mấy lần từ chối. Xong trước tấm chân tình của hương thân phụ lão, không thể không đáp ứng, từ đó thành lập Vân Ảnh Môn. Tuyển chọn một ít trai tráng khỏe mạnh thu làm đệ tử!
Vân Báo trời sinh hiền lành, lại không có hùng tâm tráng chí. Cho nên Vân Ảnh Môn cũng không thể phát dương quang đại, trước sau chỉ duy trì mười người không hơn. Tôn chỉ lập phái không ngoài mấy chữ cường kiện thân thể, săn đuổi dã thú, đảm bảo bình an cho thôn xóm.
Trấn Tân Dân nhỏ bé hẻo lánh, toàn trấn chỉ hơn nghìn nóc nhà, bởi sống gần kề với rừng già Bàn Thiên, mà thường xuyên bị dã thú quấy phá.
Nơi đây không có danh môn đại phái nào thiết hạ phân đàn, cũng chẳng tồn tại cường hào ác bá. Lác đác chỉ có vài môn phái nhỏ bình thường tương tự như Vân Ảnh Môn.
***
Một buổi sớm, tại sân đất trước căn nhà lớn trong Vân Ảnh Môn, có sáu đệ tử to cao lực lưỡng đang luyện võ. Quyền phong vù vù hữu lực, đánh trái gạt phải, thân hình nhanh nhẹn di chuyển, chân đá như cung bật, tay chém gió phần phật. Công phu hạ bàn vững chãi, tố chất căn bản thật không tồi.
Phía tây căn nhà lớn, có một phòng bếp ám khói. Từ khe nứt trên ván cửa gỗ, có một cặp mắt đen chăm chú háo hức nhìn mọi người luyện công.
Đó là một thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi, mày thanh mắt sáng, đồng tử lấp lánh ẩn hiện một nét cười. Toàn thân gã thiếu niên mặc một chiếc áo xám dài cắt may thô thiển, bộc lộ thân phận bần hàn, nhưng tướng mạo và khí chất thì hoàn toàn trái ngược. Dù không phải là mỹ nam tử tuyệt đỉnh gì, nhưng nhất định là một gã đẹp trai.
Thiếu niên tên Thiên Vũ, mồ côi cha mẹ vì chiến loạn. Thương cảnh ngộ, Vân Báo mới thu nhận gã về, chuyên lo việc bếp núc củi lửa, kiêm sai vặt dọn dẹp nhà cửa. Truyện “Thiên Địa Quyết ” được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Gã thiếu niên này tính tình kiên nghị, thậm chí có phần bướng bỉnh nhưng thông minh cơ trí, rất biết cách nhìn mặt làm việc, cho nên được Vân Báo ưa thích, có điều ông ta lại chẳng chịu nhận gã làm đệ tử mà truyền thụ võ công.
Bởi ngày thường, ngoài trừ nấu nướng ười người trong Vân Ảnh Môn ra, thì gã phải đúng giờ đến thư phòng của Vân Báo học cách ứng nhân xử thế, đạo lý thánh hiền.
Lúc đầu gã hơi buồn chán, chẳng muốn quan tâm. Nhưng theo thời gian, đã nhận biết được mặt chữ, trí tuệ mở mang, thành tích học tập cũng không kém, nghe thêm được nhiều điều hay lạ khiến cho gã cũng dần dần hứng thú, đã định an phận.
Có điều, năm Thiên Vũ mười lăm tuổi, con gái của Vân Báo, Vân Nguyệt Nhi ở xa trở về, đã hoàn toàn làm thay đổi lối sống và cách nghĩ của gã từ trước tới nay.
Vân Nguyệt Nhi là đứa con duy nhất của Vân Báo, lớn hơn Thiên Vũ một tuổi, thông minh lanh lợi, mặt hoa da phấn, nhưng lạnh lùng cao ngạo như hoa lan trong rừng già. Chỉ cần nàng ta liếc mắt nhìn một cái, cũng khiến Thiên Vũ phải cúi mặt rồi len lén bỏ đi.
Vân Nguyệt Nhi mồ côi mẹ từ sớm, bởi sinh nàng khó khăn, nên mẹ nàng đã qua đời. Vì vậy mỗi khi thấy đứa con này, Vân Báo vô cùng đau xót, tình cảm thương hận trong lòng giằng xé vô cùng phức tạp.
Cho nên từ nhỏ, Vân Nguyệt Nhi đã được Vân Báo cho ra ngoài ở. Không ai biết nàng sống tại đâu, học tập những gì, mà bản thân Vân Nguyệt Nhi cũng rất ít khi trở về nhà. Giữa cha con họ dường như có một tầng ngăn cách, xa lạ vô cùng.
Lần đó, Vân Nguyệt Nhi về ở một đêm, sáng hôm sau sẽ lại đi khỏi Vân Ảnh Môn.
Thiên Vũ lúc ấy mười lăm, thiếu niên khí vượng, chớm tuổi yêu đương, nhìn thấy nàng liền ngây ngốc, nhất kiến chung tình, sét đánh tim ngừng đập. Gã hạ quyết tâm, theo đuổi cho bằng được thiên kim tiểu thư của Môn chủ.

Nhưng khổ một nỗi thân thế bần hàn, mồ côi cha mẹ, thực lực lại không có, khiến cho trong lòng Thiên Vũ tràn đầy tự ti. Từ đó, gã mới âm thầm nảy sinh ý định rình trộm đệ tử của Vân Báo luyện công, hi vọng học được một thân võ nghệ, trở nên nổi bật, mong được con gái của Môn chủ để mắt tới mà sánh vai cùng nàng.
Để đạt được tâm nguyện, hai năm sau ngày Vân Nguyệt Nhi rời đi, gã thường nấp sau cánh cửa nhà bếp, nhìn qua khe hở nhìn mọi người luyện tập, rồi sau đó, tận dụng thời gian rảnh rỗi, tự mình mò mẫm tập theo.
Không ngờ gã thông minh sáng dạ, học mò cũng có chút thành tựu, sau hai năm dài lén lút như thế, gã cũng đã có được mấy chiêu thô thiển dắt túi, đủ để đánh ngã được vài ba người thường.
Vân Ảnh Môn nhỏ bé nơi hẻo lánh này, truyền dạy cũng không gì cao siêu, ngoài mấy lộ quyền pháp. Chủ yếu là bộ Linh Xà quyền với ba mươi sáu thức biến hóa. Vốn là một bộ ngoại gia quyền pháp bình thường nhưng khá ảo diệu.
Trong hai năm đó, Thiên Vũ trên cơ bản đã học thuộc ba mươi sáu thế. Nhưng vì học lén cho nên ngoài cách biến hóa chiêu thức ra, gã lại chẳng phát huy thêm một chút uy lực nào khác nữa. Truyện “Thiên Địa Quyết ” được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Gã thường lấy làm kỳ quái, vì vậy sáng hôm nay lại tiếp tục nấp đằng sau cửa bếp, hi vọng tìm hiểu được nguyên nhân tại sao.
Lúc này, cánh cửa lớn phía đông căn nhà cũng đã mở. Vân Báo anh tuấn bất phàm, nhìn không kỹ tựa như người ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, vận một bộ trường sam màu trắng, khiến cho ông nhìn giống một thư sinh mảnh khảnh hơn là một vị Môn chủ bước ra.
Đứng ngay thềm cửa, Vân Báo chăm chú nhìn đám đệ tử, đợi bọn hắn luyện qua một lượt Linh Xà quyền, ông mới phất tay gọi sáu người đó vào, bình thản chỉ bảo: “Luyện quyền mà không luyện công, thì cũng như dã tràng se cát. Tuy Linh Xà quyền chỉ là ngoại gia quyền pháp, nhưng nếu luyện cho ra tinh túy, cũng đủ sức phục hổ hàng long.” Truyện “Thiên Địa Quyết ” được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Một tên đệ tử mới hỏi: “Sư phụ, luyện công là gì ạ?”
Vân Báo cười cười, liếc mắt về phía căn phòng bếp rồi không lạnh không nhạt giảng giải: “Luyện công vốn chia ra Nội và Ngoại. Nội công thì thâm ảo, cần có ngộ tính tốt mới luyện được. Ngoại công thì đơn giản hơn!”
Một tên khác lại hỏi: “Chúng đệ tử luyện võ nhiều năm rồi, cảm thấy thân thể vô cùng mạnh khỏe, không biết đối với yêu cầu mà sư phụ đặt ra đã đủ chưa ạ?”
Vân Báo nhìn sáu đệ tử trước mặt. Bọn họ quả thật cường tráng, khôi ngô lực lưỡng, nhưng không một ai có thể làm ông thỏa mãn.

Vân Báo thầm thở dài, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp: “Các con đã cố gắng nhiều, có điều về mặt ngoại công vẫn còn chút thiếu sót. Phần lớn chỉ biết khổ luyện, chứ chưa có linh hoạt tìm tòi, cũng chỉ xem như là nhập môn.”
“Tu luyện ngoại công chia làm mấy phần như sau. Trước tiên là luyện lực, tăng cường lực lượng thân thể cho các con, khiến cho quyền đánh nhanh hơn, lực đánh mạnh hơn, đạt được yêu cầu quyền pháp có lực.”
“Sau khi luyện lực rồi, mới tính tới chuyện vận dụng vào chiêu thức, bởi đánh quyền mà không có lực, căn bản chỉ là hoa chân múa tay, làm sao gây được tác động đến người khác? Nhưng có lực mà không có chiêu, chẳng khác gì kẻ lỗ mãng!”
“Đến khi lực lượng và chiêu thức nhuần nhuyễn rồi, mới tiến thêm một bước là rèn gân luyện cốt. Từ đó mới có thể hiểu được thế nào là cảnh giới đao thương bất nhập!”
Nấp trong nhà bếp, Thiên Vũ nghe đến đó chợt như bừng tỉnh. Ra là gã trước giờ chỉ hoa chân múa tay, chằm hăm vào chiêu thức mà bỏ qua lực lượng, cho nên hai năm rồi, quyền đánh ra chẳng có chút uy thế nào.
Chuyện này cũng đơn giản, nhưng vì Thiên Vũ lén học trộm mà thôi, chỉ toàn mò mẫm tự biên tự diễn, không có sự chỉ bảo, gã làm sao mà biết cho được.
Trong sân, đám đệ tử Vân Ảnh Môn nghe Vân Báo chỉ dạy xong, lại tiếp tục luyện quyền. Quyền phong như trước vù vù vang lên.
Vân Báo đứng nhìn một chút rồi cũng xoay người rời đi.
Sau đó không lâu, Thiên Vũ lọ mọ đi ra từ nhà bếp. Gã đi thẳng tới căn phòng Vân Báo đang ở, gõ nhẹ vào cửa!
“Cứ vào đi!”
Ngắn gọn và bình tĩnh, là tính cách của Vân Báo xưa giờ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.