Thiên Địa Càn Khôn

Chương 29: Lãnh Băng chưởng


Đọc truyện Thiên Địa Càn Khôn – Chương 29: Lãnh Băng chưởng

Khi nhận thức trở lại với Tiểu Thiên, chàng thầm mãn nguyện với điều đang diễn ra trong nội thể của chàng!

Do không thể không tự phế bỏ chân lực chàng đã vận dụng một câu kinh văn trong công phu Nhu chưởng và nhờ đó chàng đã tự làm cho toàn bộ chân lực thất tán vào các kinh mạch như trước kia ở Nhược Thủy thất, nước Nhược Thủy đã từ từ thấm nhập vào từng thớ thịt của chàng!

Buộc phải dùng biện pháp này, tuy biết kể từ nay chàng sẽ không còn vận dụng được nữa công phu Cửu Trùng và kiếm pháp Phi Lạc Lưu Thủy Hành Vân, nhưng chẳng thà chỉ còn lại mỗi một công phu Nhu chưởng còn hơn là bị lão ác đạo phát giác chàng vẫn còn võ công!

Đang nghĩ như vậy, một thanh âm giễu cợt chợt lọt vào tai chàng:

– Ngươi còn mỉm cười được ư?

Một lần nữa chàng lại thầm mãn nguyện. Tai nghe được nghĩa là ả Hồ Liễu Liễu kia vẫn chưa biến chàng thành một Đạo nô!

Ả chưa cắt lưỡi chàng, chưa chọc thủng đôi màng nhĩ của chàng.

Như thấy chàng vẫn cười, thanh âm của ả Hổ Liễu Liễu lại vang lên:

– Ngươi đừng nghĩ ta không nỡ biến ngươi thành một Đạo nô! Đối với ta, có điều gì ta không dám? Nhưng chưa đâu, tội ngươi xâm phạm tiết hạnh của ta, ngươi phải chịu nhiều đau khổ khác trước khi trở thành một Đạo nô!

Chàng cố mở mắt để nhìn ả nhưng không được!

Chàng biết, diện mạo của chàng có lẽ lúc này rất khó coi, tất cả ngũ quan đều sưng húp đến mở mắt còn khó khăn nữa là!

Ả đoán đúng tâm sự của chàng:

– Rất tiếc là ngươi không thể nhìn thấy diện mạo của ngươi lúc này. Vẻ tuấn tú của ngươi, điều đã làm cho tiện tì Tiểu My xiêu lòng đến phải phản ta, lúc này đâu còn nữa?

Còn việc chưa cắt lưỡi ngươi, chưa chọc thủng tai ngươi là ta muốn nghe ngươi kêu la, ta muốn ngươi phải nghe những lời quát mắng của ta! Có như thế mới thú vị, đúng không? Ha… Ha…

Sau một lúc cố gắng cuối cùng, chàng vẫn nhìn được ả, cho dù chỉ nhìn qua đôi mắt mở hi hí!

Ả cười cợt thật độc ác:

– Ngươi nghĩ xem, hành hạ một người không thể kêu la, mắng nhiếc, lũ Đạo nô ở đây và ả Tiểu My trước kia đã làm ta chán ngán lắm rồi. Không đâu! Ta không vội biến ngươi thành một kẻ vô tri vô giác! A ha! Ngươi nhìn ta? Ngươi ghê tởm ta?

Bị ả phát hiện chàng đang nhìn, Tiểu Thiên chợt thở dài với những gì chàng đã nhận biết về ả. Phải, về ả!

Nghe chàng thở dài, ả giận dữ:

– Ngươi thở dài cái gì? Ngươi ghê tởm ta thì ai ghê tởm ngươi? Được! Ta muốn xem ngươi sẽ có phản ứng như thế nào khi tự ngươi nhìn thấy diện mạo kinh tởm của ngươi? Đi!

Ta phải đưa ngươi đi!

Chộp lấy chàng, ả giận dữ dùng khinh công lao đi vùn vụt!

Vút!

Tuy đã kịp cho vào miệng chiếc lá Tử Linh thảo cuối cùng, trước khi bị lão ác đạo đưa về Huyền Thông Linh Đạo, giờ đây toàn bộ chân nguyên nội lực của chàng đang từ khắp các kinh mạch quy hoàn dần dần về đan điền nhưng chàng vẫn không dám có phản ứng phản kháng.

Vì chỉ cần một dấu hiệu nhỏ, cho ả biết là chàng hãy còn công lực, nhất định ả sẽ đích thân phế bỏ chân lực của chàng!

Đến lúc đó dù muốn chàng vẫn không kịp tự thất tán chân lực vào các kinh mạch như đã làm!

Huống chi hiện nay chân lực của chàng chưa quy hoàn đủ, phải một thời gian nữa, ít lắm là một ngày, chàng mới khôi phục nguyên trạng!

Trong lúc này, chàng càng phản kháng càng tự hại thân.

Do đó, chàng đành để mặc ả muốn đưa đi đâu thì đưa!

Vút!

Ả dừng lại trước một gian động thất. Từ trong đó những làn hơi lạnh đang thi thoảng phả ra làm cho bản thân chàng phải mấy lượt rùng mình!

Tuy biết rõ chàng không đủ năng lực chịu lạnh, do công phu không còn – Thật ra là chàng không dám vận kháng cự – Nhưng ả vẫn thản nhiên đưa chàng vào gian động thất đó!

Một mặt nước lan tỏa hơi sương, đó là những làn hơi lạnh đang từng lúc từng lúc thấm nhập vào xương tủy chàng!

Ả lôi chàng đến tận mép nước, ghì đầu chàng sát xuống mặt nước:

– Ngươi hãy nhìn đi! Diện mạo của ngươi đó. Nếu lúc này có người nhìn thấy ngươi, thử nghĩ xem, họ sẽ ghê tởm ai? Ta hay ngươi?

Hơi lạnh ngùn ngụt tạo cho Tiểu Thiên những cảm giác đã có ở Khuyên Bích Trì!

Sáu năm trước, cũng gặp phải cái lạnh như thế này, nếu lần đó chàng có thể vượt qua nhờ vào nhũng chiếc lá Tử Linh thảo thì ngay lúc này dù đang có dược liệu Tử Linh thảo trong nội thể chàng vẫn không dám dùng để chống chọi cái lạnh!

Quyết không thể để nàng ta phát hiện bản thân đang phục hồi công lực, chàng cố vùng vẫy tỏ dấu hiệu cho ả biết chàng không thể chi trì được nữa dưới cái lạnh này!

Nào ngờ hành vi của chàng lại gợi cho ả một trò đùa mới!

Ả bật cười:

– Ngươi sợ lạnh hay sợ không dám nhìn diện mạo của ngươi? Nói xem nào? Ngươi chưa bị cắt lưỡi mà! Ha… Ha…

Tràng cười đang nói lên hành vi độc ác của ả sắp hình thành! Biết rõ như vậy, Tiểu Thiên bỗng nảy ý mạo hiểm.

Chàng cố ý kêu lớn:

– L…ạnh! Ta… Ta sợ l…ạnh!

Đúng với ý định của chàng, lập tức ả hất chàng vào mặt nước:

– Ngươi sợ ư? Được!

Bõm!

Ả cười ngặt nghẽo khi thấy chàng vừa run bắn vừa lập cập bì bõm ở dưới nước.

– Ngươi cảm thấy thế nào? Ha… Ha… Ngươi có muốn ta kéo ngươi lên không? Nào! Đã lâu ta không hề nghe có người nào mở miệng van xin ta, ngươi thử van xin ta xem! Có thể, ha… ha…, có thể ta sẽ động lòng đấy! Ha… Ha…

Vừa rơi vào mặt nước, Tiểu Thiên lập tức vận khởi chân nguyên, đưa dược lực của Tử Linh thảo lan toả khắp cơ thể.

Chưa hết, lợi dụng cái lạnh đang thấm nhập vào từng thớ thịt, Tiểu Thiên vận dụng công phu Nhu chưởng để tiếp nhận hết những sự thấm nhập này như trước kia đã từng được nước Nhược Thủy thấm nhập!

Bằng cách đó, cái nóng ấm của Cửu diệp Tử Linh thảo đã biến cái giá lạnh đang thấm nhập vào thành những cảm nhận thơ thới, dễ chịu!

Cũng không phải hết, làn nước giá lạnh này còn làm cho da thịt của chàng, ở những nơi đã bị Hồ Liễu Liễu hành hạ, những cảm giác đau đớn phải hóa buốt lạnh và từ từ tan biến.

Tuy thế, chàng vẫn vờ run, vẫn giả vờ quát mắng bằng những thanh âm lập cập:

– Ngươi… Ngươi quả độc… độc ác! Ta… ta thà chết… quyết không van xin… van xin gì ngươi!

Để giống như thật và cũng là ý định của chàng, Tiểu Thiên làm như người bị kiệt lực cứ từ từ chìm xuống!

Chìm xuống rồi lại ngoi lên, chàng run lên lẩy bẩy:

– Hừ… ừ… Hừ… ừ…

Ả thật sự đắc ý và nếu không kịp nhớ đến lời thân phụ căn dặn có lẽ ả sẽ bỏ mặc chàng!

Ả nhìn quanh và phát hiện một đoạn cây khá dài!

Ả đưa một đầu về phía Tiểu Thiên:

– Nắm lấy!

Tiểu Thiên do phải giả vờ bị rét cóng nên không thể chộp một lần là nắm được đầu cây!

Sau vài lần cố tình chộp hụt, khi Tiểu Thiên định với tay cầm lấy đầu cây thì bất ngờ chàng nghe có tiếng người hô hoán, gọi ả:

– Thiếu đạo chủ! Bên ngoài có bọn Hà Kỉnh Chi kéo đến!

Ả giật mình, thu đoạn cây về:

– Chúng đến để làm gì?

Gã vừa đến vội đáp:

– Chúng đưa thiếp, muốn được hội kiến Đạo chủ!

– Thiếp đâu?

Gã nọ hất mặt ra ngoài:

– Thuộc hạ đã giao cho lệnh huynh Hóa Thông?

Ả gật đầu:

– Vậy còn báo với ta làm gì?

Gã nọ giải thích:

– Theo lệnh huynh đoán, bọn Hà Kỉnh Chi lần này kéo đến vị tất có thiện ý! Cần phải có chủ trương của Thiếu đạo chủ!

Ả xua tay:

– Dụ bọn chúng vào trận, bắt giữ chúng! Với Thập nhị chi, Tam thập lục Địa Sát các người, không lẽ sư huynh ta không làm được?

Gã nọ khom người bẩm báo:


– Lệnh huynh cũng định thực hiện chủ ý này, nhưng xem ra không ổn!

– Không ổn? Tại sao?

Tiểu Thiên thật sự bàng hoàng khi nghe gã nọ nói rõ nguyên nhân:

– Lần này cố tình kéo đến, bên Hà Kỉnh Chi có một nhân vật bản lãnh siêu phàm. Nhân vật này hình như cũng tinh thông kỳ môn trận thế, lệnh huynh e đương không nổi!

– Nhân vật nào? Y có xưng danh không?

– Có! Y xưng là Tân Lương!

– Tân Lương! Ta chưa nghe qua!

– Nghe nói người này trước kia cũng là một trong thất quái, thất tung đã lâu. Không hiểu sao lần này xuất hiện lại được bọn Hà Kỉnh Chi kính nể, gọi tôn là Môn chủ.

– Môn chủ của môn phái gì?

– Họ bảo là Lãnh Khuyết môn.

– Lãnh Khuyết môn? Ám chỉ công phu gì?

Gã nọ lắc đầu:

– Thuộc hạ không rõ! Mọi người vẫn đang chờ Thiếu đạo chủ ở ngoài!

Ả gật đầu:

– Ta đến ngay! Còn ngươi, hãy tìm cách vớt…

Nói đến đây, ả đưa mắt nhìn vào mặt nước vẫn đang nghi ngút tỏa hơi lạnh! Tiểu Thiên đã biến mất.

Ả giậm chân:

– Hừ…! Vậy là y đã chết! Hừ!

Gã nọ kinh ngạc:

– Thiếu đạo chủ bảo ai? Có phải người đang ở trong này?

Ả gật đầu nhưng lại nói:

– Bỏ đi! Y chết mặc y! Nếu Đạo chủ có hỏi, ngươi hãy nói là tự y tìm lấy cái chết!

Gã nọ nghe rõ nhưng vẫn nói:

– Thì y quyết tìm lấy cái chết thật. Chính thuộc hạ nhìn thấy y vừa cười vừa tự trầm mình xuống.

Ả nhăn nhó:

– Hừ! Đúng là ta đã xem nhẹ y. Y có đởm lược tìm chết, kể cũng đáng phục! Đi!

Họ đi được một lúc lâu, Tiểu Thiên từ dưới trồi đầu lên.

Nhưng thay vì tìm cách leo lên khỏi mặt nước, lần này chàng lại cố tình trầm người xuống sau khi vừa đổi hơi.

Thu người dưới đáy nước, thật lạ, Tiểu Thiên ung dung ngồi theo tư thế toạ công.

Có vẻ như chàng không còn sợ làn nước giá lạnh này nữa.

Không những thế, khắp thân chàng không hiểu sao bỗng mờ mờ xuất hiện một lớp mờ mờ trắng. Chúng bao quanh thân chàng.

Nếu bảo đó là làn bạch khí thì tại sao chúng không từ từ bay lên? Còn bảo chúng là lớp cương kình thì sao nước vẫn tiếp tục thấm đẫm y phục chàng?

Đã là lớp cương kình thì nó sẽ đẩy toàn bộ nước ở sát bên trong ra ngoài. Đằng này giữa chàng và lớp mờ mờ trắng vẫn còn một lớp nước làm trung gian.

Có một điều thoạt nhìn thì phi lý, từng chút từng chút một, lớp mờ mờ trắng đó dầy lên thêm.

Chúng không dầy ra ngoài, ngược lại chúng càng lúc càng dầy ở phía trong lớp mờ mờ trắng.

Sau cùng, khi cần phải đổi hơi, Tiểu Thiên lại trồi người lên!

Lớp mờ mờ trắng này cũng trồi lên theo! Đến mặt nước, chúng vỡ vụn rơi trở lại mặt nước Canh… Canh…

Tiểu Thiên đổi hơi xong lại tự trầm xuống. Sau một khoảng ngắn toạ công, lớp mờ trắng này lại xuất hiện. Cứ thế, chúng xuất hiện rồi lại dày dần lên ở phía trong, sau đó phải vỡ vụn khi Tiểu Thiên trồi lên mặt nước.

Lập đi lập lại như thế không biết bao nhiêu lượt mà nói, sau cùng thì lớp mờ trắng đó đã dầy đến độ phải dán sát vào thân thể chàng.

Cảm nhận sự xuất hiên và sự đụng chạm của lớp mờ trắng này vào người, ở quanh thân, Tiểu Thiên cho là đã đủ liền tung bắn người lên lao vọt khỏi mặt nước!

Lớp mờ trắng đó dù dày đến mấy đi nữa cũng phải rời ra khỏi người Tiểu Thiên, khi chàng đã an toàn hạ thân trên nền động thất!

Chàng chạm vào nền đá, phát ra những thanh âm trong trẻo.

Keng… Keng…

Chàng nhìn chúng tan dần, tan dần thành những vũng nước nhỏ.

Chàng mỉm cười. Chúng là lớp băng, băng đương nhiên phải tan nếu gặp phải nơi có không khí ấm áp hơn và khi chàng không còn vận khởi chân lực nữa.

Chàng vừa vô tình luyện được một loại công phu kỳ quái, xuất phát từ công phu Nhu chưởng của Thủy Thần!

Đang cười, chàng đột nhiên quay mặt ra ngoài động!

Ả Hồ Liễu Liễu đã quay lại!

Nhìn thấy chàng, diện mạo đã trở lại như trước, ả kinh ngạc:

– Ngươi không chết?

Chàng nhún vai:

– Biết làm sao được, khi cửa Quỷ Môn Quan nhất định không mở ra cho tại hạ vào.

Ả cười khinh khỉnh:

– Càng tốt! Ta đang sợ không còn cơ hội hành hạ ngươi cho thỏa thích!

Chàng gật đầu:

– Đúng vậy! Cơ hội đó đã qua rồi! Chính cô nương đã đánh mất nó vĩnh viễn!

Ả thất sắc, nhưng sau đó vẫn tỏ ra ngạo mạn:

– Ngươi muốn ám chỉ điều gì? Ở Huyền Thông Linh Đạo này ai có quyền tước bỏ cơ hội của ta?

Ả vẫn chưa nhận ra chàng đã khôi phục chân lực!

Chàng cười nhẹ:

– Ai tước bỏ quyền đó, rồi cô nương sẽ hiểu! Chỉ có điều, không lẽ cô nương không ngạc nhiên trước thái độ gần như là khó hiểu của Hà Kỉnh Chi?

Ả từ từ tiến đến gần chàng:

– Họ muốn liên thủ với bổn Linh Đạo! Ngươi cho là khó hiểu chứ riêng ta, không có gì không hiểu.

– Cô nương hiểu? Hiểu như thế nào?

Ả vẫn tiến, Tiểu Thiên đành phải lùi lại, hy vọng có đủ thời gian tìm hiểu rõ thêm ý đồ của bọn Hà Kỉnh Chi qua Hồ Liễu Liễu.

Ả câng câng nét mặt:

– Thất đại phái, những nhân vật được xem là nhất môn chi chủ đều bị bổn Linh Đạo sanh cầm. Hiện tình giang hồ mười phần hết chín đều nằm trong vòng kềm tỏa của bổn Linh Đạo! Thức thời vụ, giả vi tuấn kiệt, bọn Hà Kỉnh Chi nếu không tự tìm đến thì trước sau gì cũng bị bổn Linh Đạo thu phục! Ngươi thấy đó, nào có gì khó hiểu!

Chàng thật sự kinh ngạc:

– Hà Kỉnh Chi vẫn có tham vọng độc bá võ lâm, thái độ này đâu phải thái độ thường nhật của lão.

Một người tiến, một người lui, cả hai vì thế đang đánh một vòng rộng, quanh mặt nước giá lạnh vẫn ngùn ngụt tỏa những lớp sương vụ mờ ảo!

Ả phát hiện lớp sương lạnh không còn làm cho Tiểu Thiên rét run nữa! Có phần nghi ngờ, ả định lên tiếng thì chợt nghe Tiểu Thiên buột miệng hỏi một câu:

– Hiện giờ bọn Hà Kỉnh Chi đang ở đâu? Đừng nói rằng cô nương đã thu thập họ, vì tại hạ sẽ không bao giờ tin!

Ả cười lạnh:

– Thú đã chui vào bẫy, dù lão Tân Lương tự phụ là tinh thông trận đồ nhưng một khi ta đã đưa họ vào khách sảnh, nơi bố trí nhiều cơ quan, trước sau gì họ cũng bị thu thập!

Ánh mắt chàng bỗng lóe lên tia nhìn kỳ lạ:

– Và hiện giờ họ vẫn ở đó với Hóa Thông?

Như không muốn bị chàng hỏi những câu vớ vẩn nữa, ả cố tình tiến nhanh hơn, với cánh tay đưa ra sẵn sàng vồ lấy chàng như hổ dữ vồ con mồi:

– Đương nhiên! Một mình sư huynh ta với những cơ quan ẩn tàng thừa đủ để đối phó!


Đủ rồi ! Ngươi có muốn kéo dài thời gian để tìm cơ hội nào đó cũng vô ích! Lại đây nào!

Hà… Hà…

Ả chộp vào chàng.

Vù…

Tiểu Thiên do còn muốn dò hỏi nữa nên lập tức dịch lùi thật nhanh về phía sau, miệng kêu:

– Chậm đã!

Vút!

Ả biến sắc:

– Ngươi lại có công lực? Ngươi dám lừa cả gia phụ, chỉ giả vờ tự phế bỏ võ công?

Vừa quát với vẻ mặt phẫn hận, ả vừa lao đến phát kình vào chàng.

Vù… Vù…

Chàng phải nhảy tránh, cố ý giải thích cho ả rõ:

– Cô nương đã bị bọn Hà Kỉnh Chi lừa rồi. Đưa họ vào đây là tự cô nương rước họa vào thân. Chưa hết đâu, nếu Hóa Thông đang ở với họ, mười phần đủ mười Hóa Thông đã bị bọn họ mua chuộc.

Không thể chạm vào chàng, một lý do làm cho ả tức giận, ả còn tức giận nhiều hơn khi nghe chàng nói như vậy, hàm ý cười chê ả quá ngu xuẩn, bị lừa mà không hay biết!

Ả tận lực lao đến:

– Ngươi muốn ly gián bọn ta à? Vô ích! Kế của ngươi, thừa gió bẻ măng, chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới bị trúng kế. Đỡ!

Cả hai vẫn chạy thành vòng, quanh mặt nước giá lạnh.

Và bây giờ, khi cả hai có lại vị thế ban đầu, là ả đứng xoay lưng ra ngoài, còn Tiểu Thiên trong tư thế bị rượt đuổi, đang hướng mặt ra ngoài động thất.

Chưởng kình của ả vừa phát đi, Tiểu Thiên chợt biến sắc. Nhưng không phải chàng biến sắc vì ngại không đối phó nổi chưởng kình của ả, trái lại là vì một nguyên nhân khác.

Chàng vụt kêu:

– Hóa Thông?

Tưởng sao, khi biết Hóa Thông đang xuất hiện ở đâu đó phía ngoài động thất – dựa theo tiếng kêu và hướng mắt nhìn của chàng – ả còn đắc ý nhiều hơn để lên tiếng gọi Hóa Thông:

– Sư huynh! Y đã lừa bọn ta. Y không hề phế bỏ công lực. Sư huynh mau giúp muội thu thập y.

Vừa gọi, ả vừa dấn thêm, hoặc phải đối phó, hoặc phải đi vòng theo mặt nước và như thế sẽ dễ cho Hoá Thông kịp vòng theo bên đón bắt chàng.

Vù… Vù…

Tiểu Thiên không đỡ chưởng của ả. Đồng thời thay vì phải đi vòng qua phía bên kia như ý nghĩ của ả, chàng bất ngờ lao bổng qua đầu ả, miệng gầm vang:

– Cô nương đừng quá lầm lẫn, Hóa Thông chỉ muốn thu thập cô nương thôi. Hoá Thông, đi.

Vù…

Ầm!

Tiếng chạm kình vang lên ngay phía sau lưng ả, khiến ả có phần nào hoang mang.

Đúng như Tiểu Thiên vừa nói, Hoá Thông thật sự đang phát kình nhắm vào ả sao? Hay vì thấy Tiểu Thiên lao vọt qua, Hóa Thông phát kình là muốn ngăn hành vi đào tẩu của chàng?

Với hai y niệm hoàn toàn mâu thuẫn này, ả quay lại thật nhanh để mong biết sự thật và nếu cần sẽ cùng Hóa Thông hình thành thế tiền hậu hợp công, vây bắt Tiểu Thiên.

Ả quay lại thật đúng lúc, và đúng lúc để nhìn thấy ngay bên ngoài động thất đang lấp ló vài bóng người.

Nhận ra những nhân vật này, ả vừa ngỡ ngàng vừa nghi hoặc:

– Hà Kỉnh Chi? Sao sư huynh vẫn chưa phát động cơ quan thu giữ họ?

Đang bị Tiểu Thiên đánh dồn, Hóa Thông vẫn ngoác miệng cười sằng sặc:

– Tiểu sư muội à! Nếu thu giữ họ thì ai sẽ giúp vị sư huynh này hoàn thành tâm nguyện?

Sư phụ đi khỏi rồi, họ sẽ thay mặt sư phụ chứng kiến lễ thành thân giữa huynh muội ta. Hà…

hà…

Ả thật sự biến sắc:

– Sư phụ sẽ quay về, tội tạo phản của sư huynh…

Ầm!

Do mải đối thoại với Hồ Liễu Liễu, Hoá Thông vì phân tâm nên bị một kình của Tiểu Thiên quật vào. Và tiếng chấn kình vang dội làm cho câu quát hỏi của Hồ Liễu Liễu phải bị ngắt quãng.

Hoá Thông phẫn nộ, gào thét lên:

– Đã đến lúc rồi, chư… chư vị hãy… hãy…

Tiếng gào của y không hiểu sao cứ lập cà lập cập để sau cùng y kết thúc bằng những tiếng rên hừ hừ:

– Hừ… ừ…! Hừ… ừ…

Trong nhóm người vừa cùng Hà Kỉnh Chi xuất hiện ở bên ngoài động thất, có một nhân vật bất ngờ tách ra và lao vút vào trong động thất.

Nhân vật này còn quát:

– Lãnh Khí công! Ngươi cũng luyện được Lãnh Khí công sao, Tiểu Thiên? Đỡ!

Vù… Vù…

Chưởng của nhân vật này ngay khi xuất phát, trước lúc cuộn ập đến Tiểu Thiên liền tỏa ra những luồng khí nghi ngút lạnh.

Tiểu Thiên cho đến giờ vẫn không thể nào quên diện mạo của nhân vật này.

Do đó, chàng không hề kinh ngạc khi đã lâu lắm rồi mới có nhân vật này là người đầu tiên gọi đúng tên chàng là Tiểu Thiên.

Chàng thật sự động nộ:

– Tân Lương?! Lão không chết? Phải chăng nhờ rơi xuống Khuyên Bích Trì, lão tình cờ đắc ngộ kỳ duyên? Hãy đỡ!

Vù… Vù…

Chưởng công toàn lực của chàng cũng mang theo hơi lạnh ngùn ngụt.

Hai luồng hơi lạnh tuy được xuất phát từ hai phía trái nghịch nhau nhưng chúng vẫn hợp lại làm cho toàn bộ không khí trong lòng động thất đều phải giá lạnh cứ như tiết trời đang lúc đông về.

Hóa Thông vụt khuỵu xuống vì không chịu nổi cái lạnh.

Có cơ hội tốt, Hồ Liễu Liễu những muốn lao đến chế ngự Hóa Thông, nhưng không khí giá lạnh đột ngột này cũng làm cho những cử động của nàng chậm chạp hẳn.

Khí lạnh cũng tràn ra ngoài động thất, khiến bọn Hà Kỉnh Chi phải hối hả dịch tránh về hai phía, không dám đứng nguyên vị để hứng chịu khí lạnh.

Ầm!

Cùng với dư kình đột ngột tỏa về tứ phía, lãnh khí do hai chưởng hợp lại cũng bộc phát dữ dội khiến hai nhân vật vô tình có mặt trong lòng động thất là Hóa Thông và Hồ Liễu Liễu cũng không tránh khỏi tác động.

Không như Hóa Thông giờ đã hoàn toàn nằm yên, Hồ Liễu Liễu tuy đang co rúm người vì lạnh nhưng vẫn còn cứ đứng.

Bất ngờ có tiếng quát của Tiểu Thiên vang lên:

– Hãy xem Lãnh Băng chưởng của ta!

Vù… Vù…

Lần này chưởng của Tiểu Thiên mang theo những lớp sương vụ giá lạnh mịt mờ, đủ hiểu khí lạnh đã tăng đến cực độ.

Tân Lương sau một lúc kinh ngạc vì gặp phải đối thủ cũng am tường một loại công phu tương tự Lãnh Khí công, trước chưởng của Tiểu Thiên, y hoàn toàn bất phục:

– Lãnh Băng chưởng ư? Hãy đỡ Lãnh Khí Trùng Trùng!

Ào… Ào…

Chưởng của Tân Lương, người đã tưởng phải chết dưới đáy Khuyên Bích Trì sáu năm trước, cũng toát ra sương vụ trắng ngần…

Hai lớp sương vụ cực kỳ giá lạnh này trước khi gặp nhau, đối kháng nhau cũng làm cho không khí khắp phạm vi mấy trượng vuông trong lòng động thất hóa lạnh.

Hồ Liễu Liễu hết lực để chi trì, bỗng xiêu người nghiêng vào vách động thất.


Ầm!

Dư kình bay giạt, lớp sương vụ giá lạnh cũng ngập tràn tứ phía và khi chúng phải ùa ra ngoài động thất, bọn Hà Kỉnh Chi đương nhiên vì muốn né tránh cũng phải dịch xa hơn về hai bên động thất ở phía ngoài.

Với ý định vừa thoáng qua, nhân lúc sương vụ ngập tràn làm che mờ thị tuyến toàn thể những ai đang hiện diện, Tiểu Thiên vội quờ tay chộp lấy ả Hồ Liễu Liễu và dốc toàn lực lao vút ra ngoài dộng thất.

Vút!

Tuy không nhìn rõ nhưng Tân Lương cũng đoán biết ý định của chàng.

Y gầm lên:

– Chưa gì đã chạy sao? Đỡ!

Vù… Vù…

Tiếng gầm của Tân Lương đương nhiên đã đánh động bọn Hà Kỉnh Chi. Chúng lập tức nhìn thấy Tiểu Thiên đang từ phía trong lao vọt ra:

– Chạy đi đâu? Đỡ!

– Chớ để tiểu tử thoát! Đánh!

Chúng xô kình vào Tiểu Thiên, và thật bất ngờ đó cũng là lúc chưởng Lãnh Khí của Tân Lương từ trong lao ào ra, mang theo lớp sương vụ cực kỳ giá lạnh.

Bị Lãnh Khí thấm nhập, bọn Hà Kỉnh Chi hốt hoảng nhảy lùi, không còn nghĩ đến chuyện ngăn cản Tiểu Thiên.

Không bỏ lỡ thời cơ, Tiểu Thiên vùng cười lên khoái trá:

– Chư vị muốn tránh Lãnh Khí ư? Đâu dễ! Xem đây?

Chàng quật tạt vào họ một kình Lãnh Băng cực kỳ giá lạnh.

Ào… Ào…

Không cần chờ xem kết quả, Tiểu Thiên đưa Hồ liễu Liễu đi thật nhanh, vượt khỏi khu vực đang bị giá lạnh ngự trị.

Vút!

Ầm áp dần, Hồ Liễu Liễu cựa mình và cố vùng thoát khỏi tay Tiểu Thiên:

– Mau buông ta ra. Ngươi định đưa ta đi đâu?

Tiểu Thiên vừa tiếp tục lao đi vừa trêu chọc:

– Buông cô nương ra ư Để cô nương cùng Hóa Thông thành thân, cô nương muốn như vậy à?

Nhớ đến Hóa Thông, ả vùng vẫy mạnh hơn:

– Ta phải giết y, tên bội phản! Mau buông ta ra nào!

Chàng thoáng chậm lại:

– Giết y? Bên cạnh y lúc này ngoài Tân Lương đã luyện Lãnh Khí công mà cô nương không thể nào đối phó, còn theo bọn Hà Kỉnh Chi mưu mô xảo quyệt. Hãy tỉnh lại và chấp nhận sự thật đi cô nương.

Ả thở “ồ ồ” vì vùng vẫy mãi vẫn không thoát khỏi tay Tiểu Thiên:

– Đằng nào ta cũng chết. Nhưng ta sẽ chết không nhắm mắt nếu không có cơ hội diệt trừ tên phản tặc.

Chàng dừng lại, xoay ả lại để cả hai có dịp diện đối diện:

– Tại hạ chưa hề nói là sẽ giết cô nương. Cô nương đừng nghĩ là ai cũng độc ác và háo sát như cô nương.

Ả tròn mắt:

– Ngươi không giết ta? Tại sao?

Rồi chính ả tự “à” lên một tiếng:

– Ta hiểu rồi. Ngươi chỉ muốn ta giúp ngươi giải cứu phụ thân ngươi.

Chàng lạnh giọng:

– Đó cũng là ý của tại hạ. Nhưng nếu không có sự giúp sức của cô nương, tại hạ cũng không vì thế mà giết cô nương. Ngược lại, nếu cô nương chịu giúp, tại hạ hứa sẽ đưa cô nương tạm thời ly khai chốn này. Việc báo thù rửa hận, sau này sẽ không thiếu dịp cho cô nương thực hiện.

– Ngươi nói thật? Tại sao chứ?

Chàng gật đầu:

– Quân tử nhất ngôn. Còn nguyên nhân tại sao, rồi đây cô nương sẽ hiểu.

Nàng nhướng một bên mắt:

– Ngươi…! Hừ! Ngươi có lắm quỷ kế, ta tin ngươi được sao?

Chàng lùi lại cố ý để nàng tự do quyết định:

– Tùy cô nương. Tại hạ không nói một mình cô nương không thể thoát. Nhưng cô nương hãy nhớ, ngoài cô nương hãy còn một Hóa Thông cũng am hiểu địa hình. Cô nương muốn tự thoát thân không phải dễ.

Thật khó tin vào thái độ của chàng, phải một lúc khá lâu ngẫm nghĩ, Hồ Liễu Liễu mới quyết định:

– Được! Ta tin ngươi thử một lần vậy. Mau theo ta!

Thấy nàng đi trở lại con đường vừa vượt qua, chàng kinh nghi:

– Tại hạ muốn giải cứu gia phụ…

Hiểu ý, Hồ Liễu Liễu vừa tiếp tục di chuyển vừa bảo:

– Ngươi đã vượt khá xa nơi giam cầm phụ thân ngươi rồi. Ta bảo theo thì cứ theo, hà tất phải nghi ngờ.

Nhưng Tiểu Thiên vẫn cứ nghi ngờ và là nghi ngờ về chuyện khác. Chàng đột ngột lao đến, nắm giữ tay Hồ Liễu Liễu:

– Tại hạ…

Ả vùng ra:

– Người không tin ta? Thì thôi vậy, ngươi…

Chàng thật sự khẩn trương:

– Cô nương hiểu sai rồi. Hóa Thông đương nhiên phải đoán biết ý đồ của tại hạ. Do tại hạ không quen thuộc địa hình nên vừa rồi kể như đã chậm. Hóa Thông và bọn Hà Kỉnh Chi nhất định sẽ kịp chuẩn bị, tại hạ chỉ muốn bảo vệ sinh mạng cho cô nương thôi.

Nghĩ lại, thấy chàng hoàn toàn có lý khi nghi ngờ như vậy, Hồ Liễu Liễu chợt lùi lại:

– Ngươi đi trước đi… Cứ đi theo hướng dẫn của ta.

Chàng hăm hở tiến bước, bất chấp ở phía sau Hồ Liễu Liễu có thể xuất kỳ bất ý ám toán bất kỳ lúc nào.

Phát hiện thái độ này của chàng, hoàn toàn không đề phòng hoặc nghi ngờ, Hồ Liễu Liễu vừa nể phục, vừa bắt đầu tin tưởng ở chàng.

Và với tâm tính của nàng, thật ra trong lúc đi ở phía sau, không ít lần nàng phải tự trấn áp để đừng nghĩ đến việc ám toán chàng.

Không phải thái độ của chàng làm nàng thay đổi tâm tính. Nếu có thì chỉ có một phần nào thôi.

Thật ra, nếu không vì ngại bọn Hóa Thông, ngại bản thân sẽ lâm cảnh thân cô thế cô, có lẽ nàng sẽ không ngần ngại việc bất thần ám toán chàng.

Miên man với ý nghĩ này, liền lúc đó nàng thấy nàng không ám toán chàng là đúng.

Bởi, ở phía trước, nàng nghe có tiếng Hóa Thông tuy vẫn run rẩy vì còn lạnh nhưng âm sắc đã là âm sắc biểu lộ sự giận dữ:

– Nhất định Liễu nha đầu ả đã bị tiểu tử thúi dụ hoặc. Bằng không, chúng không thể nào kịp đánh tháo cho lão quỷ được tiểu tử gọi là thân phụ.

Nghe rõ điều này, Tiểu Thiên dừng lại và quay qua hỏi Hồ Liễu Liễu cũng vừa trờ đến:

– Phía trước chính là nơi giam giữ gia phụ?

Ả gật đầu:

– Liền một dãy. Có cả Chưởng môn nhân Thất đại phái và Đoan Mộc Quý.

Chàng hồ nghi:

– Vậy tại sao Hoá Thông nói như gia phụ đã được ai đó cứu đi?

Chưa kịp đáp, Hồ Liễu Liễu bỗng kinh hoảng:

– Lùi mau! Hóa Thông định phát động cơ quan nhốt giữ chúng ta kìa?

Quay lại nhìn, Tiểu Thiên dĩ nhiên thấy Hóa Thông đang lập cập chạy đến khá gần và sắp chạm tay vào một chỗ nào đó ở vách đá.

Sợ nhất là những cơ quan ám tàng, Tiểu Thiên lập tức lôi Hồ Liễu Liễu lùi lại.

Bất ngờ, Hồ Liễu Liễu tự lách người vào một ngách đá cạnh đó, miệng thét:

– Muộn rồi! Theo lối này!

Vút!

Tiểu Thiên vội lao theo. Và ở phía sau liền vang lên một tiếng động “ầm ầm”.

Ầm!

Hồ Liễu Liễu càng chạy nhanh hơn:

– Hy vọng Hóa Thông sẽ không kịp phong tỏa lối đi phía trước. Mau!

Vút!

Chàng lao lướt qua nàng và chộp vào tay nàng:

– Hãy để tại hạ giúp! Đi!

Vút!

Nhìn ở phía trước, thấy một thông đạo hãy còn mờ mờ sáng, Hồ Liễu Liễu hớt hải:

– Vượt qua chỗ mờ sáng đó là thoát. Ô…! Lại muộn rồi. Y sắp phong tỏa rồi.

Ánh sáng trong thông đạo đang mờ dần. Có cảm nhận nếu không thoát thì lần này kể như mất mạng, Tiểu Thiên bật thét lên một tiếng đinh tai nhức óc:


– Đi!

Vút!

Với toàn bộ nội nguyên chân lực dồn cả vào thượng bàn, toàn thân chàng dù phải lôi Hỗ Liễu Liễu theo cũng phải biến thành những bóng u linh mờ ảo, lao đi cực nhanh.

Vút!

Ầm!

Vừa vặn lọt ra ngoài vùng có ánh sáng chan hòa, lối thông đạo ngay phía sau Tiểu Thiên và Hồ Liễu Liễu liền phát ra tiếng động “ầm ầm”, cho biết thông đạo vừa bị phong tỏa.

Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Thiên lại nghe Hồ Liễu Liễu kêu thất thanh:

– Hóa Thông! Chúng đuổi sắp đến chúng ta rồi!

Đưa mắt nhìn quanh, ngoài việc nhìn thấy Hóa Thông đang đưa bọn Hà Kỉnh Chi đuổi theo từ một thông đạo gần đó, Tiểu Thiên còn kịp nhận thấy toàn bộ cảnh quang nơi này.

Đối với toàn bộ địa thế địa hình ở Huyền Thông Linh Đạo chỉ có cảnh quang nơi này là có phần nào quen thuộc với Tiểu Thiên.

Phía trước mặt chính là Thất Cầm Cổ Động, nơi sáu năm trước chàng đã tìm đến và đã thấy bọn Thất tinh bị lão đạo Linh Hóa bắt giữ như thế nào.

Như vậy, vượt xa khỏi Thất Cầm Cổ Động phải là nơi trước kia chàng đã tình cờ chạm trán Hồ Liễu Liễu và Tiểu My. Cạnh địa điểm đó phải là…

Ý nghĩa đến nhanh như một tia chớp, Tiểu Thiên lập tức lôi Hồ Liễu Liễu lao về phía Thất Cầm Cổ Động.

Vút!

Hồ Liễu Liễu bị đưa đi bèn càng thêm kinh hoàng:

– Ngươi sai rồi. Chạy đến đó là tự đâm đầu vào tuyệt lộ.

Chàng không đáp lời, vẫn tiếp tục lao như ý định.

Vút!

Hồ Liễu Liễu nói đúng phần nào. Ở phía sau có tiếng Hoá Thông hô hoán:

– Thiếu đạo chủ đang bị địch nhân bắt giữ. Thập nhị chi Phòng Đạo mau ngăn y lại!

Vút! Vút! Vút!

Chưa đến Thất Cầm Cổ Động thì từ trong Cổ Động có mười hai bóng người lao ra ngăn lối.

Bị dồn ép từ hai phía, Tiểu Thiên đành phải thố lộ một phần ý định cho Hồ Liễu Liễu nghe:

– Tại hạ đã có chủ ý. Ở phía trước chính là lối thoát hiểm duy nhất của chúng ta. Cô nương mau dùng quyền uy Thiếu đạo chủ, bảo bọn Thập nhị chi nhượng lối cho chúng ta.

Bán tin bán nghi, nàng hỏi:

– Làm gì có lối thoát hiểm?

Chàng hối thúc khẩn trương:

– Đừng hỏi nữa! Ra lệnh đi!

Miễn cưỡng, Hồ Liễu Liễu xua tay:

– Ta không bị ai bắt giữ. Chính Hóa Thông cố ý mạo phạm ta. Sau khi ta vượt qua, bọn ngươi phải ngăn y lại.

Trước hai lệnh hoàn toàn trái ngược nhau, bọn Thập Nhi Chi Phòng Đạo phân vân lưỡng lự.

Phát hiện sự thể, ở phía sau có tiếng Hóa Thông vang lên khá gần:

– Thiếu đạo chủ bị địch uy hiếp nên mới nói như vậy. Hãy ngăn y lại.

Tiểu Thiên bất ngờ tăng nhanh cước lực, miệng quát:

– Hóa Thông tạo phản, muốn giết hại Thiếu đạo chủ các ngươi. Hãy nhìn xem, cạnh y đều là những người lạ mặt, do y tự ý đưa vào.

Hai chữ “tạo phản” do Tiểu Thiên cố tình quát lớn đương nhiên có phần nào lung lạc bọn Thập nhị chi. Để minh bạch hư thực, chúng phải nhìn vào những nhân vật quả nhiên đang xuất hiện bên cạnh Hóa Thông.

Do phải nhìn như vậy, chúng đành để Tiểu Thiên lôi Hồ Liễu Liễu ung dung lao ngang qua.

Vút!

Hóa Thông gầm gừ:

– Đây là những nhân vật tự tìm đến liên thủ với Đạo chủ, bọn ngươi đã rõ rồi kia mà.

Hừ! Chận chúng lại! Ồ! Tam thập lục Địa Sát Tuần Đạo đâu? Xuất hiện đi! Đừng để chúng chạy thoát.

Lao qua Thất Cầm Cổ Động, do có lệnh của Hóa Thông, lối đi trước mặt Tiểu Thiên lại bị ngăn cản bởi ba mươi sáu nhân vật gọi là Tam thập lục Địa Sát Tuần Đạo.

Với lực lượng này, Tiểu Thiên biết thật khó chỉ một lời là đủ làm cho họ tin vào việc tạo phản của Hóa Thông. Và như vậy, chỉ cần chậm chân một lúc thì bọn Thập nhị chi Phòng Đạo, bọn Hóa Thông, Hà Kỉnh Chi liền ùa đến.

Chỉ còn một cách duy nhất, chàng quát:

– Tránh ra! Kẻ nào ngăn cản, hãy đỡ Lãnh Băng chưởng của ta!

Vù… Vù…

Vừa tiến vừa phát chưởng, hành vi của chàng làm cho Hồ Liễu Liễu ngay sau đó cũng phải làm theo:

– Hóa Thông là phản đồ. Ai trong bọn ngươi dám ngăn ta, kẻ đó cũng bị kết tội tạo phản. Đã phản thì phải chết!

Ào… Ào…

Phần thì do lãnh khí của Tiểu Thiên uy hiếp, phần thì do lời đề quyết của Thiếu đạo chủ Hồ Liễu Liễu làm cho nao núng, bọn Tam thập lục Địa Sát Tuần Đạo do phân vân nên phải tự ý nhượng lối.

Thấy có hiệu quả, Tiểu Thiên và Hồ Liễu Liễu cứ tiếp tục thực hiện.

Vù…

Ào…

Do phải vừa đánh vừa đi nên Tiểu Thiên và Hồ Liễu Liễu dĩ nhiên phải chậm hơn so với bọn Hóa Thông cứ ung dung lao đến mà không bị ai ngăn cản, cũng không phải phí lực.

Vút!

Có tiếng người đuổi đến thật gần. Rồi là tiếng gầm phẫn nộ của Hà Kỉnh Chi:

– Súc sinh muốn chạy nữa ư? Đỡ!

Ào… Ào…

Hồ Liễu Liễu quay lại:

– Lão thất phu lừa mỵ. Ta…

Đang quát, Hồ Liễu Liễu phải ngưng bặt vì bị Tiểu Thiên giật tay lôi đi:

– Mặc lão! Chúng ta đi.

Vút!

Một bóng người lao đến đúng đầu Tiểu Thiên:

– Xú tiểu tử! Hãy đỡ Lãnh Khí công!

Ào… Ào…

Biết đó là Tân Lương, Tiểu Thiên sợ Hồ Liễu Liễu không chi trì nổi nếu lại bị lãnh khí thấm nhập, chàng đẩy bật Hồ Liễu Liễu về phía trước, hất mạnh một kình lên không:

– Nhị thúc thúc a! Ta hận lão lắm lão có biết không? Đỡ!

Vù… Vù…

Ầm!

Cố ý làm như bị chấn kình đẩy bạt, Tiểu Thiên bật lui và kịp chộp tay Hồ Liễu Liễu.

Động thái của chàng làm cho Tân Lương sau một kình ngỡ như đắc thủ bèn cười vang:

– Gọi ta là nhị thúc, sao ngươi không quay lại đây? Tiến nữa làm gì khi ở phía trước chính là vực sâu chờ sẵn? Ha… ha…

Tiểu Thiên nghe Hồ Liễu Liễu kêu giật giọng:

– Ngươi dừng lôi ta nữa! Chúng ta sắp rơi vào vực thẳm thật rồi.

Tiểu Thiên vờ gầm lên thật to:

– Chết thì chết. Có chết dưới vực sâu còn hơn bị lũ bất nhân sát hại. Tân Lương! Đỡ!

Vù… Vù…

Tân Lương không ngờ Tiểu Thiên tính kế liều. Y buộc phải hất tay phát kình.

Ào… Ào…

Ầm!

Lập tức, cả Tiểu Thiên lẫn Hồ Liễu Liễu đều bị dư kình chấn lùi.

Ở phía sau quả nhiên đang là một vực sâu chờ sẵn, Hỗ Liễu Liễu gào vang động:

– Đừng lôi ta nữa! A… a…

Vụt! Vụt!

Như hai hòn đá nặng nề, Tiểu Thiên do vẫn giữ tay Hỗ Liễu Liễu nên cả hai cứ thế rơi xuống vực.

Tiểu Thiên cũng vờ gào như Hồ Liễu Liễu đang gào:

– A… a…

– A… a…

Tân Lương nhìn theo cười mãn nguyện:

– Sẽ không còn ai nữa có Lãnh Khí công như ta. Ha… ha…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.