Thiên Địa Càn Khôn

Chương 13: Bức tường thành ma quái


Đọc truyện Thiên Địa Càn Khôn – Chương 13: Bức tường thành ma quái

Soạt!…

Tiểu Thiên đừng ngẩn người nhìn một con quái xà vừa tình cờ xuất hiện ngay quầng sáng của bảy viên ngọc!

Con quái xà cùng vươn cao đầu và bắn xạ những tia mắt thu hồn nhìn lại Tiểu Thiên!

Khiếp hãi, Tiểu Thiên bước lùi lại!

Quái xà được dịp bò nhích lên. Quái xà chỉ dừng lại khi giữa nó và Tiểu Thiên đã có một khoảng cách như cũ!

Thất kinh, Tiểu Thiên quay người định chạy!

Soạt!

Tiếng động lại vang lên ngay ở sau lưng, cho Tiểu Thiên biết quái xà đang tấn công nó! Cuống cuồng, Tiểu Thiên lại quay trở lại và quát :

– Súc sinh, ngươi dám…

Bỏ ngang tiếng quát, Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn quái xà dù đang đà lao vào nó vẫn phải thu gọn thân hình và rơi xuống đất.

Phịch! Như có một lực lượng kỳ bí nào đó đã xuất hiện và làm cho quái xà phải bỏ ý định tấn công! Không những thế, sau khi lùi lại và có được một khoảng cách như cũ tuy quái xà đang bắt đầu vươn cao đầu nhưng ánh mắt thu hồn của quái xà dường như không có nhiều uy lực như lần mới rồi!

Kinh nghi, Tiểu Thiên khẽ quay đầu nhìn lại phía sau!

Quầng sáng của bảy viên ngọc hợp lại vẫn không đủ rọi sáng phía sau, khiến cho Tiểu Thiên phải rùng mình vì mục quang chỉ nhìn thấy một vùng tối đen sâu thẳm!

Ở?phía sau không có ai, chứng tỏ con quái xà khi nãy bị lùi lại và phải bỏ ý định tấn công là do một nguyên nhân nào khác, không phải do ai đó xuất lực ngăn cản?

Quay trở lại phía trước, Tiểu Thiên kinh ngạc khi phát hiện ánh mắt của quái xà giờ đang lờ đờ dần!

Khó thể hiểu rõ nguyên do, Tiểu Thiên bất giác đưa cao tay đang cầm giữ bảy viên ngọc?

Cử chỉ của Tiểu Thiên làm cho quầng sáng từ bảy viên ngọc phải dịch chuyển một ít.

Thật kỳ lạ, quái xà cũng dịch chuyển! Và nó chỉ dừng lại khi toàn thân nó đã dịch chuyển vào giữa quầng sáng!

Nghi hoặc, Tiểu Thiên thử di chuyển cánh tay, nghĩa là làm cho quầng sáng lại dịch chuyển. Đúng như Tiểu Thiên nghi ngờ quái xà lần nữa lại dịch chuyển! Nó dịch chuyển theo quầng sáng từ bảy viên ngọc!

Như vậy Tiểu Thiên thầm đoán ánh sáng của bảy viên ngọc đã thu hút quái xà! Và có lẽ quái xà cũng sợ quầng sáng đó! Để minh bạch, Tiểu Thiên thử lùi!

Quái xà tiến lên theo quầng sáng!

Tiểu Thiên thử tiến lên!

Thật lạ, Tiểu Thiên cho quầng sáng tiến đến đâu thì quái xà lại lùi đến đấy! Thuỷ chung, quái xà vẫn bằng mọi cách miễn sao bản thân nó được quầng sáng chiếu rọi là được!

Vỡ lẽ Tiểu Thiên bắt đầu ung dung tiến bước và làm cho quái xà phải lùi… lùi mãi.

Được một lúc quái xà bỗng gục đầu xuống, và sau một vài lần lăn lộn, quái xà hoàn toàn nằm im!

“Nó đã chết? Tại sao? Là do ánh sáng từ bảy viên ngọc ư? Lạ thật!”

Vừa nghĩ, Tiểu Thiên vừa thử chạm vào quái xà! Quái xà đã chết thật! Còn nguyên đo, Tiểu Thiên thật khó tin là do ánh sáng của bảy viên ngọc!

Đi thêm một lúc nữa, Tiểu Thiên lại nghe “soạt!”

Lần này là cả một đôi rắn!

Chúng cũng lắc lư đầu và lùi mãi theo nhịp di chuyển của Tiểu Thiên!

Chúng cũng bị quầng sáng kỳ lạ thu hút và chúng hoàn toàn không thể thoát ra khỏi quầng sáng!

Giống như con quái xà khi nãy, đôi quái xà này lùi mãi cho đến khi tự ngã vật ra!

“Thật kỳ lạ, chúng tại sao lại chết? Không lẽ là do bảy viên ngọc này?”

Đang hoang mang, chân của Tiểu Thiên bỗng đạp vào một vật!

Bộp!

Nhìn xuống, Tiểu Thiên kêu hoảng :


– Ôi chao! Hài cốt? Quả nhiên đã có người chết ở đây!

Luống cuống bước nhanh hơn, quầng sáng trên tay Tiểu Thiên vẫn không ngớt chiếu vào từng bộ cốt khô rải rác!

Chúng nằm ở chỗ trống, nằm cạnh những cội cây, nằm bên lùm cây dại nằm ở bất kỳ chỗ nào mà chúng trước đó vốn là hình hài của của người đang kỳ làm chung!

Không những thế, qua sự mục nát hoặc còn nguyên vẹn của những bộ cốt khô, Tiểu Thiên biết họ đã từng là những người sinh sống ở nhiều thời khác nhau!

Có kẻ chết đã lâu, di cốt của họ đã bị thời gian phá hủy gắn hết!

Có người chết chỉ vào những lúc gần đây dị cốt của họ hãy còn cứng và trắng toát!

Duy có điều lạ, cạnh những dị cốt hầu hết đều có vũ khí nằm kề, chứng tỏ họ đều là những nhân vật võ lâm!

Từ điều đó, Tiểu Thiên chợt tự hỏi :

– Tại sao họ bị chết? Ai giết họ? Hay cái gì đã làm họ tuyệt mạng?

Soạt?

Một con quái xà khác lại xuất hiện và bị quầng sáng thu hút!

Không muốn quái xà uổng mạng, Tiểu Thiên vội nắm chặt lòng bàn tay làm cho ánh sáng từ bảy viên ngọc không thể phát ra!

Bất ngờ, một thanh âm kỳ lạ vang lên :

Ộp!

Và tiếp đó tiếng thở phì phì và tiếng vật vã dữ tợn của vật nào đó cứ vang lên liên tục.

Tiểu Thiên mở tay ra và nhìn về phía trước.

Con quái xà khi nãy quả nhiên đang lăn lộn và tiếng thở phì phì cũng là đo quái xà tạo ra!

Đang muốn biết tại sao quái xà lâm vào cảnh ngộ này, Tiểu Thiên phải thất thần kinh hãi khi nhìn thấy từ cổ của quái xà bỗng nhảy ra một vật!

Và vật này, khi bi quầng sáng thu hút khiến nó phải lộ nguyên hình, Tiểu Thiên nhìn thấy nó chỉ là một con thiềm thừ bé nhỏ!

Nhìn lại cổ của quái xà, Tiểu Thiên càng thêm kinh hãi! Vì ở cổ quái xà máu đang luôn chảy và càng tuôn chảy quái xà càng đuối dần.

Sau cùng, quái xà nằm im, chứng tỏ cái chết của quái xà là do con thiềm thừ bé nhỏ kia gây ra!

Mơ hồ hiểu ra, Tiểu Thiên cảm thấy rợn người! Quái xà thường là loài độc vật muốn trừ khử quái xà nào phải chuyện dễ!

Thế nhưng, con thiềm thừ kia tuy bé nhỏ nhưng nó lại có thừa năng lực hạ sát quái xà chỉ trong một thời gian ngắn! Như vậy con thiềm thừ phải là một loài tối độc, độc hơn lũ quái xà nhiễu lần!

Và Tiểu Thiên cũng mang máng hiểu, ở Đại Mạ lâm do có quá nhiều độc vật, những ai mạo hiểm vào đây, cho dù có công phu bản lãnh cao đến đâu đi nữa vẫn dễ dàng bị lũ độc vật hãm hại!

Nó nghĩ, không biết đến bao giờ sẽ đến lượt nó? Sợ hãi, Tiểu Thiện cứ đứng yên và nhìn vào con thiềm thừ!

Quầng sáng vẫn tiếp tục thu hút sự chú tâm của thiềm thừ! Những xem ra uy lực của quầng sáng lần này không đủ sức làm cho con thiềm thừ phải chết!

Vì như Tiểu Thiên nhìn thấy, con thiềm thừ sau một lúc chễm chệ ngồi giữa quầng sáng, chỉ cần nhảy một cái, con thiềm thừ lập tức khuất dạng vào bóng tối thâm u của khu rừng!…

Hít mạnh một hơi, Tiểu Thiên tiếp tục bước đi! Vừa đi, Tiểu Thiên vừa mường tượng cảnh con thiềm thừ sẽ bất ngờ nhảy ra và ngoạm vào cổ nó như đã ngoạm vào cổ quái xà, làm cho quái xà phải chết!

Đã lo sợ Tiểu Thiển càng thêm sợ khi càng lúc càng bắt gặp nhiều bộ cốt khô!

Quá đủ những nỗi kinh tâm, đúng lúc Tiểu Thiên định quảy lui và bỏ cuộc thì ở phía trước một bức tường thành bằng đá bỗng bị quầng sáng soi tỏ!

Ngỡ chỉ hoa mắt, Tiểu Thiên tiến lại gần hơn và nhìn kỹ.

Những phiến đá vuông vức nằm chồng lên nhau tạo thành bức tường thành kiên cố!

Dù có nhiễu lớp dây leo che phủ phía ngoài nhưng Tiểu Thiên cũng biết đó là một bức tường thành được kiến tạo từ lâu!

Tim đập dồn, nhịp hô hấp bấn loạn, Tiểu Thiên biết nó đã đến đích!

Nó đã phát hiện một nơi mà mười phân đủ mười phải là Vũ Mục Tàng Binh thất!

Nhìn lại đồ hình trên mảnh da, Tiểu Thiên thấy bảy hình vuông tuy nằm lồng vào nhau nhưng trên mỗi hình vuông, hình nào cũng có một dấu chấm nhỏ! Bảy dấu chấm cho bảy hình và chúng nằm ở những vị thế hoàn toàn khác nhau.


Nếu nối bảy dấu chấm này lại, có lẽ Tiểu Thiên sẽ được một hình thù khá kỳ quặc! Đó là một nét dài gồm ba chấm liên hoàn, ở ba hình vuông phía ngoài! Bốn chấm cho bốn hình vuông ở trong sẽ tạo nên một hình gồm bốn cạnh không hẳn là vuông!

Với hình thù vừa mường tượng, Tiểu Thiên có cảm nhận nó đã từng nhìn thấy hình này ở đâu rồi! Nhưng nhìn thấy ở đâu, Tiểu Thiên cố nhớ mãi vẫn không nhớ ra!

Tuy nhiên, như nó vừa nghĩ, bảy dấu chấm này vì nằm ở trên đủ bảy lớp thành vuông vức nhất định phải có liên quan đến lối dẫn vào, hoặc dẫn ra khỏi Vũ Mục Tàng Binh thất!

Với ý nghĩ này, Tiểu Thiên thầm bảo :

“Dấu chấm ở lớp thành phía ngoài nằm ở phía đông! Để biết có phải lối xuất nhập hay không, ta phải thử mới biết!”

Tiểu Thiên lập tức đi men theo bức tường thành với quầng sáng từ bảy viên ngọc soi đường!

Đến nơi đã nghĩ, Tiểu Thiên không hề ngần ngại dùng tay gạt bỏ lớp dây leo đang bao phủ phía ngoài bức tường thành!

Lớp dây leo vừa bị gạt bỏ, Tiểu Thiên suýt nữa kêu hoảng do nhìn thấy một bộ cốt khô đang ngồi dựa vào bức tường?

Ngay bên trên khô lâu của bộ cốt khô này, Tiểu Thiên nhìn thấy ai đó đã khắc vào bức tường thành một hàng chữ cho đến giờ vẫn còn lộ rõ: “Tần tặc”

Tuy chỉ có hai chữ vỏn vẹn nhưng vì đã biết câu chuyện gian thần Tần Cối đã hãm hại Nhạc Phi. Tiểu Thiên chợt hiểu hại chữ này phải là do bộ cốt khô kia trước khi chết đã dùng kiếm khắc vào!

Vì nếu Vũ Mục Tàng Binh thất đúng là do danh tướng Nhạc Phi thiết lập, bộ cốt khô kia chắc chắn phải là tuỳ tướng của Nhạc Phi! Và người này thực chất phải là do Tần Cối hạ thủ nên trước khi chết, để trút nỗi căm phẫn người này đã khắc lên hai chữ đó thóa mạ kẻ gian thần!

Hiểu thì hiểu nhưng Tiểu Thiên vẫn không tìm thấy một dấu hiệu nào cho thấy ở đây có một lối xuất nhập như trên đồ hình đã lưu một dấu chậm làm ám ký!

Nghĩ đến ám ký, Tiểu Thiên bỗng nhớ đến cách ghi ám ký của Hà Như Thủy!

Hà Như Thuỷ đã điểm lại ba dấu chấm biểu thị cho Tam trang! Và ở đây đúng như trên đồ hình có lưu một dấu chấm, nếu có một lối xuất nhập thật sự phải chăng hai chữ Tần tặc kia cũng là một kiểu lưu ám ký?

Quan sát hai chữ này một lúc lâu, cuối cùng Tiểu Thiên phát hiện ở giữa hai chữ này không hiểu sao bỗng xuất hiện một lỗ thủng!

Lỗ thủng nằm trên phiến đá, chứng tỏ đó là lỗ thủng do người tạo thành, không thể trên phiến đá tự nhiên có!

Bằng chứng, ở nhiều phiến đá bên cạnh, chúng không hề có bất kỳ lỗ thủng nào?

Nhìn lỗ thủng, Tiểu Thiên không thể không so sánh với kích cỡ của bảy viên ngọc trên tay!

Đồ hình cho thấy có bảy dấu chấm, và kèm theo đồ hình lại có đúng bảy viên ngọc!

Vả lại, nếu ở bảy lớp thành, lớp nào cũng có một lỗ thủng kỳ quái như vậy, phải chăng Tiểu Thiên phải nhét vào mỗi lỗ thủng một viên ngọc? Liệu có kết quả gì không? Và nếu có, liệu Tiểu Thiên biết phải nhét viên ngọc nào vào lỗ thủng nào? Cứ nhét bừa, miễn là có nhét, có được không?…

Nghi ngờ giữa bảy lỗ thủng và bảy viên ngọc phải có liên quan, Tiểu Thiên bắt đầu xem xét kỹ bảy viên ngọc!

Nhờ xem xét kỹ, Tiểu Thiên bất ngờ nhận ra ở bảy viên ngọc có đúng bảy sắc màu phát ra! Đó là: Xích, Hồng, Huỳnh, Thanh, Lam, Bích Tía! Và cũng là bảy sắc màu của mây trời mà bất kỳ ai cũng một lần nhìn thấy!

Như vậy, phải chăng Tiểu Thiên phải nhét những viên ngọc này vào từng lỗ thủng và phải tuân thủ đúng thứ tự của bảy sắc màu trên?…

Không dám khinh suất Tiểu Thiên phải suy nghĩ thêm một lúc nữa mới dám đưa tay cầm lấy viên ngọc đang phát ra sắc màu đỏ (xích).

Thận trọng, Tiểu Thiên cho viên ngọc đó vào lỗ thủng! Với kích cỡ vừa vặn, viên ngọc nằm giữa phiến đá chiếu sáng ra, như một con mắt của một vị thần linh đang dõi nhìn xem ai là người đang đứng trước bức tường thành!

Tiểu Thiên nhìn viên ngọc, ánh sáng của viên ngọc nhìn lại nó!

Cứ như thế, được một thời gian đủ cho lòng nhẫn nại của Tiểu Thiên phải cạn, lúc Tiểu Thiên chán nản định lấy lại viên ngọc vì nghĩ đó là cách không có tác dụng, bất ngờ có một sự dịch chuyển mơ hồ ở bộ cốt khô!

Kinh hoảng vì ngỡ đó là hồn ma hiện về, Tiểu Thiên nhìn đăm đăm vào bộ cốt khô!

Bệ cốt khô dịch chuyển thật! Nó ngã dần về phía sau và chính một vuông đá ở phía sau bộ cốt khô đang từ từ thụt sâu vào trong!

Bồi hồi và nôn nao, Tiểu Thiên phấn chấn vì biết cách vừa rồi vô tình đúng với sự bố trí ở đây, và vuông đá kia nếu cứ thụt mãi chắc chắn sẽ để lộ ra một lối xuất nhập!

Chờ đến lúc thật sự xuất hiện một lối đi, Tiểu Thiên nhanh tay thu lại viên ngọc nọ và chui nhanh vào trong!

Cạch! Quay lại, Tiểu Thiền phát hiện lối xuất nhập vừa rồi đã bị phong bế như trước! Không những thế, nơi Tiểu Thiên vừa chui vào, nhờ quầng sáng từ bảy viên ngọc nó nhận ra đây là một địa đạo tối âm u!

Tuy đang hoang mang nhưng lỡ lâm vào tình cảnh này Tiểu Thiên đành phải tiếp tục dấn bước!

Chưa đi được bao xa, bỗng có một tiếng động mơ hồ vang lên.


Soạt!

Thất thần, Tiểu Thiên ngồi thụp xuống và dùng cả hai tay che kín trước mặt!

Với quầng sáng bị loang nhìn theo cử động vừa rồi, Tiểu Thiên lại nhìn thấy một lão quái xà cũng bị quầng sáng thu hút!

Gọi là “lão”vì con quái xà này cả lớp da ngoài loang lổ và có nhiều chỗ bị tróc ra xơ xác, chứng tỏ quái xà đã quá già, cho dù thân hình có to lớn và dài thậm thượt!

Bị quầng sáng ngăn cản, lão quái xà đành vươn cao đầu nhìn vào Tiểu Thiên! Biết chỉ có quầng sáng là đủ lực khống chế những loài độc vật, Tiểu Thiên đánh bạo đưa cao tay, cố tình chiếu quầng sáng vào đầu lão quái xà!Nhưng điều bất ngờ ngoài sức tưởng tượng bỗng xảy ra! Lão quái xà tuy bị quầng sáng chiếu vào đầu nhưng với thần thái dài thậm thượt, lão quái xà vẫn hung hăng quật thẳng vào Tiểu Thiên.

Vù!

Bị tấn công, theo bản năng Tiểu Thiên tung người nhảy tránh!

Vút!

Hụt đà, thân mình của lão quái xà phải quật mạnh vào thành địa đạo.

Ẩm!

Tiếng chấn động thật kinh khiếp, tuy nhiên vẫn chưa kinh khiếp bằng điều đang xảy ra!

Do Tiểu Thiên nhảy tránh nên luồng sáng không còn chiếu vào đầu lão quái xà nữa!

Đầu của lão quái xà liền mổ thẳng vào đầu Tiểu Thiên.

Vù!

Kinh hoàng, Tiểu Thiên huơ nhanh tay cầm bảy viên ngọc, lia quầng sáng lên vừa ngăn cản vừa quát :

– Lão xà không được hung hăng! Dừng lại!

Không biết có phải do lão quái xà linh thông, nghe rõ mệnh lệnh của Tiểu Thiên, hay là vì một nguyên nhân nào khác đầu của lão quái xà liền dừng lại và lơ lửng và chỉ cách đầu Tiểu Thiên chừng một gang tay!

Thất kinh hỗn vía Tiểu Thiên cố lên tiếng, nói bằng giọng thật ôn hòa :

– Lão xà! Ta vào được đây là nhờ có di vật lưu lại của tiền nhân! Ta không muốn ngươi phải chết như lũ quái xà ngoài kia đã chết! Ta sẽ không hại ngươi, nếu ngươi chịu lùi lại nhường lối cho ta đi!

Đầu của lão quái xà cứ lắc lư, khiến Tiểu Thiên thật khó biết đó là do lão quái xà có ý phản kháng hay bị quầng sáng làm cho khiếp sợ!

Thử lùi lại, Tiểu Thiên phải kinh tâm vì thoáng nhìn thấy thân mình của lão quái xà dường như đang chớp động!

Không biết đúng sai thế nào, Tiểu liên cứ nhảy lùi!

Thật kịp lúc, thân mình của lão quái xà quả nhiên đang quật đến.

Vù!..

Do Tiểu Thiên đã nhảy lùi nên một lần nữa lão quái xà chỉ quật vào nền địa đạo.

Ẩm!

Biết trước thế nào đầu của lão quái xà cũng mổ đến, Tiểu Thiên thừa cơ bội, lao thẳng về phía trước thật nhanh.

Vút!

Đầu của lão quái xà vì mổ đến mạnh và vì chậm hơn Tiểu Thiên một ít nên phải mổ vào nền địa đạo.

Bốp!

Tiếng động quá khô khan làm cho Tiểu Thiên nghi ngờ!

Quay lại và dùng quầng sáng chiếu rọi, Tiểu Thiên nhìn thấy lão quái xà đang lăn lộn vì đau! Không những thế một bên đầu lão quái xà dường như bị vỡ chứng tỏ cái quật vừa rồi đã làm hại chính lão quái xà!

Không dám lưu lại lâu, Tiểu Thiên vội vàng chạy theo địa đạo!

Địa đạo hóa ra không dài lắm, và đều có dấu hiệu chếch dần lên cao.

Tiểu Thiên lui ra khỏi địa đạo, lập tức nhìn thấy một bức tường thành nữa.

Đưa mắt nhìn quanh, Tiểu Thiên có ý ngờ vì không hề nhìn thấy bức tường thành khi nãy, phải chăng sau khi chui vào địa đạo, chính địa đạo này đã dẫn Tiểu Thiên quay trở ra, và bây giờ đang đối diện với bức tường thành lúc đầu?

Để minh định điều này Tiểu Thiên vội đi men theo bức tường thành.

Không bao lâu, Tiểu Thiên sững lại vì nhìn thấy một bộ cất khô và trên đầu cốt khô vẫn là một hàng chữ!

Tuy nhiên, Tiểu Thiên biết nó đang đứng trước lớp tường thành thứ hai! Vì hàng chữ đang nhìn thấy không phải là chữ Tần tặc như khi nãy! Trái lại đó là hàng chữ “Gian thần đáng chết!”.

Thở ra, Tiểu Thiên nhặt lấy viên ngọc có phát ra màu hồng! Và như lúc nãy, Tiểu Thiên nhét viên ngọc vào lỗ thủng vừa tìm thấy!

Đã hiểu rõ cách bố trí, Tiểu Thiên thản nhiên chờ cơ quan phát động!


Bộ cất khô di chuyển do một vuông đá ở phía sau đang di chuyển!

Nhanh nhẹn thu hồi viên ngọc, Tiểu Thiên một lần nữa chui vào địa đạo!

Lo sợ lại gặp phải một lão quái xà như vừa rồi, Tiểu Thiên đi thật chậm, ngay khi biết lối xuất nhập đã bị phong bế ở phía sau!

Đi mãi vẫn không có phát hiện gì, Tiểu Thiên nhẹ thở phào lúc nhìn thấy một bộ cốt khô cuộn tròn cho biết đó là một lão quái xà đã chết!

Cứ như thế, Tiểu Thiên vượt qua lớp tường thành thứ ba và cũng đang ở dưới địa đạo thứ ba!

Ở đây điều nguy hiểm đang chờ Tiểu Thiên không phải một lão quái xà!

Trái lại có đến năm hoặc sáu con thiềm thừ bé nhỏ từ những chỗ lẩn khuất bỗng nhảy xổ vào Tiểu Thiên!

Chúng cắn vào Tiểu Thiên ở những vị trí chúng tình cờ tìm thấy!

Kinh hãi, Tiểu Thiên khua loạn tay, cố bứt chúng ra! Cử động của Tiểu Thiên làm cho bảy viên ngọc rơi xuống và văng tán loạn!

Nhưng dù đã cố sức, Tiểu Thiên vẫn không thể giật bỏ những con thiềm thừ dai dẳng!

Điên tiết, thấy một con đang cố ngoạm miệng vào mu bàn tay, để trả đũa, Tiểu Thiên nâng tay lên và dùng miệng ngoạm vào con thiềm thừ nọ.

Chóe!

Bị cắn đau, con thiềm thừ kêu ré lên! Tuy nhiên, nó vẫn không chịu buông tha cho Tiểu Thiên!

Vừa sợ vừa giận, Tiểu Thiên ngốn ngấu nhai bừa vào con thiềm thừ!

Con thiềm thừ mãi đến lúc bị Tiểu Thiên cắn chết mới chịu rời miệng khỏi tay Tiểu Thiên!

Với những mẩu thịt lổn nhổn đang nằm trong miệng, Tiểu Thiên kinh tởm, phun chúng ra.

Phù… Phù…

Đang phun, phát hiện ở đầu vai bên kia có một con thiềm thừ đeo bám, Tiểu Thiên đã lỡ dùng miệng đành nghiêng đầu ngoạm luôn con này!

Choé!

Tiểu Thiên nhai cho đến lúc con thiềm thừ chết!

Phun ra, sau đó lại ngoạm tiếp con thứ ba đang bám vào bụng dưới, Tiểu Thiên cứ như thế khu xử lần lượt cho đến con thiềm thừ thứ năm!

Dù muốn dù không máu và những mẩu thịt vụn của lũ thiềm thừ cũng được Tiểu Thiên nuốt vào!

Không quan tâm đến điều đó, Tiểu Thiên chỉ dồn nỗ lực vào việc giật bỏ con thiềm thừ sau cùng, nó đang làm cho Tiểu Thiên cảm thấy đau rát ở phần cổ!

Dùng tay giật nó ra chính bản thân Tiểu Thiên phải chịu đau đớn. Do con thiềm thừ vẫn cứ ngoạm chặt vào cổ Tiểu Thiên!

Nhưng nếu cứ để con thiềm thừ ở đó, cảnh tượng con quái xà to lớn vẫn bị con thiềm thừ sát hại làm cho Tiểu Thiên kinh sợ!

Sau cùng, vì quá tức giận, Tiểu Thiên cố chịu đau, dùng hai tay nắm vào hai chân con thiềm thừ giật mạnh về hai bên, Tiểu Thiên rít lên hung hãn :

– Súc sinh muốn chết!

Bực!…

Chóe!

Con thiềm thừ kêu lên một tiếng ngay lúc bị Tiểu Thiên giật nó thành hai mảnh rời ra!

Chưa hả giận, Tiểu Thiên chợt có một thái độ hung hãn khác thường! Cho cả hai mảnh thịt, là hai phần của con thiềm thừ vào miệng. Tiểu Thiên nhai rau ráu!

Cũng với thái độ khác lạ như vậy, lần này thay vì phun ra. Tiểu Thiên có phần thích thú khi cố tình nuốt tất cả vào bụng!

Chép miệng một cách thèm thuồng, Tiểu Thiên đảo mắt nhìn quanh như muốn tìm kiếm thêm nữa những con thiềm thừ tuy nhỏ bé nhưng rất háu đói! Tiểu Thiên đang muốn hủy diệt tất cả!

Tìm không thấy, Tiểu Thiên di chuyển theo địa đạo, không hề biết là nó quên không nhặt lại những viên ngọc đang nằm rơi vãi khắp nơi!

Bất chợt, từ giữa bụng của Tiểu Thiên bỗng quặn thắt lên một cơn đau kỳ lạ! Nó ôm bụng và nhăn nhó!

Nhờ cái đau này, Tiểu Thiên như kẻ ngủ mê vừa tỉnh lại. Nó ngơ ngác nhìn quanh, sau cùng kêu lên bàng hoàng :

– Sao ta tự nhiên có thái độ hung hãn khác thường? Điều gì khiến ta trở nên như vậy? Ôi chao! Ta vừa ăn tươi nuốt sống một con thiềm thừ? Nguy tai! Ta đã bị trúng độc rồi? A… A…! Đau! Ta đau đến chết mất!

Cơn đau dâng lên càng lúc càng nhiều khiến cho tứ chi của Tiểu Thiên phải bủn rủn và vật vã!

Khắp người nó bắt đầu xuất hạn và mùi của lớp mồ hôi nhớp nhúa này không hiểu sao lại tanh hôi khó tả!

Không chịu nổi chính mùi hôi thối bốc lên từ cơ thể, Tiểu Thiên bắt đầu nôn mửa!

Nó chưa bao giờ phải nôn mửa như thế này! Mửa đến cuộn người và oằn oại cơ thể đến nỗi nó phải ngất đi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.