Đọc truyện Thiên Địa Càn Khôn – Chương 11: Đại Ma lâm kỳ bí
Môn phái nào cũng vậy, luôn có một Chưởng môn nhân đứng đầu! Và nhân vật này để có một quyền uy tối thượng điều cần yếu trước tiên là phải có bản lãnh cao minh đủ để phục chúng!
Không cần ai giải thích Tiểu Thiên cũng tự hiểu điều này! Và phải đối điện với một Chưởng môn nhân, nhất là Chưởng môn của phái Không Động đã có năm môn nhân bị sát hại, địch ý của đối phương như thế nào Tiểu Thiên cũng đoán biết!
Do đó, Tiểu Thiên cũng có phản ứng nhanh không kém, lúc nghe Hàn Như Thủy buột miệng hô to :
– Chạy!
Quay người, Tiểu Thiên và Hàn Như Thủy song hành bỏ chạy!
Vút! Vút!
Lãnh Diện Thần Minh Chưởng buông tiếng cười lạnh :
– Lũ oa nhi các ngươi có chạy cũng vô ích! Ha… Ha…
Tiếng gió xao động vang lên ở phía sau phát ra thật mạnh, cho Tiểu Thiên biết Lãnh Diện Thần Minh Chưởng đã đến khá gần!
Biết có chạy nữa cũng vô ích Tiểu Thiên đột ngột kêu lên :
– Hà muội chạy đi! Tiểu huynh sẽ tìm cách ngăn chặn lão Lãnh Diện!
Vừa xoay người, Tiểu Thiên vừa hất mạnh cùng một lúc cả hai tay về phía Lãnh Diện Thần Minh Chưởng đang lao đến :
– Xem chưởng!
Ào… ào…
Tỏ ý xem thường, Lãnh Diện Thần Minh Chưởng chân không dừng bước chỉ cử lên một tay :
– Tam Phong chưởng? Chưa đủ tư cách! Đi!…
Vù!…
Ầm…
Tiểu Thiên tuy bị chấn lùi nhưng vẫn làm cho đối phương kinh ngạc phải kêu lên “Úy! Nội lực khá đấy! Bản nhân đã xem nhẹ ngươi rồi! Lần này thì nằm xuống!”
Ào… ào…
Một luồng cuồng phong mang theo hơi lạnh bỗng ập đến Tiểu Thiên, khí thế như thác đổ đầu non!
Đang lúc bối rối, Tiểu Thiên không ngờ lại được nghe tiếng Hà Như Thủy hô hoán ngay bên cạnh :
– Đó là Thần Minh chưởng, không thể xem thường. Lui lại nào Giang huynh!
Hà Như Thủy nắm tay Tiểu Thiên lôi mạnh.
Vút!
Bất ngờ, có tiếng gầm kinh khiếp của Lãnh Diện Thần Minh Chưởng vang lên :
– Muốn lùi ư! Muộn rồi!
Quả thật đã muộn.
Ầm! ầm!…
Bị dư kình chấn bay, sau đó là ngã lăn lông lốc, Tiểu Thiên thoáng kinh hãi khi phát hiện toàn thân Hà Như Thủy cứ run lên bần bật.
– Hà muội bị sao rồi!
Hà Như Thủy muốn đáp nhưng cứ lắp bắp mãi vẫn không nói nên lời.
Thanh âm của Lãnh Diện Thần Minh Chưởng vang lên đáp thay cho Hà Như Thủy :
– Ngươi muốn biết ả bị sao ư? Lạnh! Nếu ngươi muốn ả toàn mạng hãy giao ả cho bản nhân. Phần ngươi, ngươi hãy đến Huỳnh Phong trang và truyền đạt ý của bản nhân đến Trang chủ!
Tiểu Thiên động nộ, vùng đứng lên và hét giận dữ :
– Đây là thái độ của một vị Chưởng môn sao? Sao tôn giá không tự tìm đến Huỳnh Phong trang?
Lãnh Diện Thần Minh Chưởng cười lạt :
– Nếu có thể dùng mưu đạt được ý đồ bản nhân đâu có lý nào từ chối? Bất tất phải rờm lời, ngươi thuận hay không?
Tiểu Thiến vẫn lấy làm kỳ vì bản thân vẫn không cảm thấy lạnh đúng như Hà Như Thủy đang lạnh?
Do đó Tiểu Thiển bỗng nảy ý liều lĩnh :
– Tốn giá muốn truyền đạt ý gì?
Lão nói :
– Bảo Trang chủ Huỳnh Phong trang, nếu không có kinh văn tuyệt học Ngũ Hành bang đưa đến, sinh mạng của ả sẽ bị bản nhân phế bỏ!
Hoang mang, Tiểu Thiên kêu lên :
– Tôn giá muốn chiếm đoạt công phu của Ngũ Hành bang?
– Không sai! Ngươi nên đi ngay thì hơn! Vì càng chậm, sinh mạng của ả kia càng khó bảo toàn!…
Tiểu Thiên thật sự bất bình :
– Muốn chiếm đoạt công phu của người sao tôn giá lại nhằm vào Huỳnh Phong trang?
Lãnh Diện Thần Minh Chưởng gắt :
– Ngươi hỏi để làm gì? Không nhắm vào Huỳnh Phong trang, bản nhân biết phải nhắm vào đâu?
Vốn có ý định là sẽ xuất kỳ bất ý đánh vào đối phương để hy vọng tìm thoát, nghe đến đây Tiểu Thiên lại nghĩ ra ý khác!
Nó cố nói bằng giọng thật hòa hoãn :
– Tiểu bối có một vật, nguyện đem ra đánh đổi với sinh mạng của Hà muội, tôn giá nghĩ sao?
Lãnh Diện Thần Minh Chưởng cau mày :
– Ngươi có vật gì?
Tiểu Thiên lấy ra một chiếc lá Tử Linh thảo :
– Là vật này, “Cửu diệp Tử Linh thảo”!
Hai mắt của Lãnh Diện Thần Minh Chưởng vụt sáng quắc! Lão chồm đến :
– Có thật là “Cửu diệp Tử Linh thảo”?
Sợ bị đối phương cướp, Tiểu Thiên vội thu kín chiếc lá vào lòng bàn tay :
– Tôn giá đổi hay không đổi?
Lão cười hềnh hệch :
– Bản nhân cần phải biết rõ thực hư mới có thể quyết định!
Tiểu Thiên xòe nhẹ bàn tay cho đối phương thấy lần nữa :
– Chính là vật do tự tay tiểu bối tìm thấy ở cạnh Khuyên Bích trì…
Khuyên Bích trì?!
Vừa kêu, Lãnh Diện Thần Minh Chưởng vừa lao ập đến với một bàn tay vươn thẳng vào chiếc lá trên tay Tiểu Thiên.
Vút!
Kinh hoảng Tiểu Thiên chỉ kịp kêu một tiếng :
– Đừng cướp mất…
Đúng lúc đó có một tia chớp chợt lóe lên và cả bàn tay lẫn thân hình của Lãnh Diện Thần Minh Chưởng đều phải lùi lại.
Viu!…
Thất kinh thì ít, giận dữ vì mất cơ hội đoạt lấy chiếc lá Tử Linh thảo thì nhiều, Lãnh Diện Thần Minh Chưởng gầm vang :
– Kẻ nào dám ám toán bản nhân?
Đáp lại tiếng gầm của lão, ở phía xa bỗng có một tràng cười vang lên :
– Cố nhân lâu không gặp, tính tham vẫn không thay đổi! Người ở Đại Lương độ nào đây! Ha… Ha…
Sắc mặt thay đổi, Lãnh Diện Thần Minh Chưởng lập tức tung người lao về phía vẫn vang lên tiếng cười cợt nhạo :
– Hàn Nam Long, mau đứng lại!
Vút!…
Nghe rõ ba chữ Hàn Nam Long, Tiểu Thiển thoáng bàng hoàng!
Nếu đúng như lão Hỷ Khúc Đới Lập nhận định người đã chết ở Khuyên Bích Trì chính là Hàn Nam Long! Vậy còn Hàn Nam Long nào nữa vừa mới xuất hiện!
Đang ngơ ngác như vậy, bỗng có một chuỗi thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu rót vào tai Tiểu Thiên :
– Chạy đi chứ, hài tử? Chạy?!…
Sực tỉnh và không cần biết là ai vừa lên tiếng nhắc. Tiểu Thiên lập tức khom xuống, xốc Hà Như Thủy dậy!
Chạm vào người của Hà Như Thủy, Tiểu Thiên mới biết toàn thân của Như Thủy đã hoàn toàn giá lạnh.
Ngờ Như Thủy đã chết, Tiểu Thiên suýt nữa phải bật lên tiếng gào!
Nghĩ lại, nó đưa tay ngang qua mũi Hà Như Thủy!
Phát hiện vẫn có những làn hơi đưa ra, Tiểu Thiên biết Như Thủy chỉ bị lạnh giá và chưa chết!
Chợt nhìn thấy chiếc lá Tử Linh thảo vẫn còn cầm trên tay, Tiểu Thiên nhớ đến lần nó đã nhờ lá này thoát khỏi cái chết vì lạnh…
Nhanh tay vò nát chiếc lá, sau đó Tiểu Thiên vừa vạch miệng Như Thủy vừa nhét tất cả vào!
Nó lầm bầm :
– Hãy thử một lá trước đã! Nếu cần, hãy dùng đến lá thứ hai!
Càng chờ đợi càng nôn nóng, vì thế khi thấy cơ thể của Hà Như Thủy có dấu hiệu ấm dần lên, Tiểu Thiên vội vàng xốc Hà Như Thủy lên vai!
Nó chạy bằng hết cả sức lực.
Vút!…
Chạy được một lúc lâu, Tiểu Thiên thoáng mừng khi nghe Hà Như Thủy trở mình và lảm nhảm hỏi :
– Ta đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra?…
Tiểu Thiên chưa kịp lên tiếng, Hà Như Thủy bỗng có phản ứng thật đột ngột!
Vùng thoát khỏi tay đang ôm giữ của Tiểu Thiên, Hà Như Thủy còn thần tốc quật vào Tiểu Thiên một kình :
– Ngươi là ai? Muốn đưa ta đi đâu? Đỡ!…
Vù!…
Chỉ đến lúc ngọn kình sắp chạm vào Tiểu Thiên, Hà Như Thủy mới nhận rõ sự lầm lẫn :
– Ôi chao! Là Giang huynh…
Muốn thu kình về nhưng việc đó quả là khó đối với người chưa có bản lãnh tuyệt cao, như Hà Như Thủy! Do đó…
Ầm!…
Tiểu Thiên choáng người và loạng choạng mãi mới có thế ổn định cước bộ! Tuy nhiên qua thần sắc tái nhợt của Tiểu Thiên, Hà Như Thủy càng thêm áy náy và lo lắng!
Vội chạy đến với Tiểu Thiên, Hà Như Thủy hỏi dồn dập :
– Muội không kịp nhận ra huynh! Giang huynh cảm thấy thế nào? Sao huynh không tránh, cũng không ra tay ngăn lại?
Tiểu Thiên cười gượng :
– Tiểu huynh bị bất ngờ, Hà muội ra tay nhanh quá, khiến tiểu huynh…
Hà Như Thủy bỗng kêu lên :
– Phải rồi! Muội nhớ là muội đã bị Thần Minh chưởng làm cho tê cóng, chân nguyên cũng vô phương vận dụng! Sao bây giờ muội bỗng trở lại bình ổn?…
Đang lúc Hà Như Thủy hỏi, trong nội thể của Tiểu Thiên bỗng xảy ra một chuyển biến kỳ lạ. Ngay chỗ bị Hà Như Thủy quật kình vào không hiểu sao bỗng xuất hiện một luồng nhiệt khí. Và luồng nhiệt khí này thoạt đầu làm cho chỗ đau giảm nhẹ đi, sau đó cứ lan tỏa dần về phía tứ chi, tạo cho Tiểu Thiên một cảm giác lâng lâng khó tả!
Không nghe Tiểu Thiên đáp, lại nhìn thấy thần sắc của Tiểu Thiên có phần khác lạ. Hà Như Thủy càng thêm hoang mang :
– Giang huynh…
Tiếu Thiên chợt thở ra. Sau đó xua tay và trấn an Hà Như Thủy :
– Tiểu huynh không sao! Chỉ có điều tiểu huynh vừa nhận thức được một việc! Có lẽ vì thế Hà muội mới mau chóng có được sự bình ổn và khôi phục nguyên trạng!
Cảm thấy khó hiểu, Hà Như Thủy hỏi :
– Chuyện gì đã xảy ra? Còn lão Lãnh Diện Thần Minh Chưởng đâu?
Tiểu Thiên mỉm cười :
– Hà muội còn nhớ hai chiếc lá mà tiểu huynh đã nóng lòng tìm lại vì ngỡ đã mất?…
Hà Như Thủy nghi hoặc :
– Muội nhớ! Sao?…
Tiểu Thiên giải thích :
– Đó là “Cửu diệp Tử Linh thảo”…
Tiểu Thiên đang nói, bỗng có tiếng A Thu xen vào :
– Ai vừa đề cập đến “Cửu diệp Tử Linh thảo”?
Vút!
Nhìn thấy A Thu xuất hiện, Hà Như Thủy reo lên :
– Thế nào rồi, Thu tỷ! Sao Thu tỷ quay lại?
A Thu tuy đang muốn biết thêm về “Cửu diệp Tử Linh thảo” nhưng do câu hỏi của Hà Như Thủy là chủ nhân nên không thể không hồi đáp :
– Theo lời chủ nhân, thuộc hạ đinh dùng kế nghi binh dẫn dụ những ai dang muốn đến Huỳnh Phong trang đi nơi khác! Nhưng điếu đó xem ra không cần thực hiện nữa!…
– Không cần! Tại sao, Thu tỷ?
A Thu cười vui :
– Có tin đưa về, Đại lão gia đã đạt ý đồ! Quần hùng các phái hiện giờ đều đổ dồn mọi chú tâm về Đại lão gia! Đường đi từ đây đến Huỳnh Phong trang hoàn toàn thông thoáng! Chủ nhân có thể yên tâm!
Hà Như Thủy lại hỏi :
– Thu tỷ có tin gì về bọn Xuân tỷ không?
A Thu gật đâu :
– Võ Đang phái cũng vì chuyện kia nên đã tự triệt thoái kiếm trận! Xuân tỷ và mọi người đang tìm cách tiếp trợ cho Đại lão gia đối phó với quần hùng!
Thật sự quan tâm, Hà Như Thủy vội hối thúc A Thu :
– Nếu như vậy, muội và Giang huynh sẽ tự đi đến Huỳnh Phong trang! Thu tỷ hãy kíp lên đường, cùng mọi người hỗ trợ cho Đại sư bá! Đi đi!
Vẫn muốn hỏi về “Cửu diệp Tử Linh thảo” nên A Thu tuy chân bước đi nhưng mắt cứ nhìn vào Tiểu Thiên!
Thấy vậy, Hà Như Thủy lại càng hối :
– Còn chờ gì nữa, Thu tỷ? Đi nhanh đi!
Có phần miễn cưỡng, A Thu tung người bỏ đi, điều đó khiến Tiểu Thiên phải thật sự dè dặt trong việc thố lộ “Cửu diệp Tử Linh thảo” cho Hà Như Thủy!
Tiểu Thiên bảo :
– Như Thu tỷ rất quan tâm đến “Cửu diệp Tử Linh thảo”? Hà muội này… những gì ta sắp nói mong muội giữ kín, chớ vội thố lộ cho ai khác biết!
Đến lúc này Hà Như Thủy mới nhớ đến những gì Tiểu Thiên đang nói dở trước lúc A Thu xuất hiện.
– Có lẽ Giang huynh nói đúng! Thu tỷ rất quan tâm! “Cửu diệp Tử Linh thảo” là gì, Giang huynh?!
Tiểu Thiên đáp :
– Lúc nãy muội bị Thần Minh chưởng làm cho lạnh cóng khắp người, với hai chiếc lá tiểu huynh đang giữ, chính là “Cửu diệp Tử Linh thảo”, tiểu huynh đã cho Hà muội dùng một! Kết quả thật không ngờ. Hà muội đã trở lại bình ổn, Thần Minh chưởng đã bị hóa giải!
Vụt hiểu, Hà Như Thủy kêu lên vui mừng :
– Thật vậy ư, Giàng huynh? Thảo nào lúc tỉnh dậy, muội có cảm nhận thơ thới khác thường và dường như bệnh trạng của muội cũng nhờ đó đã hoàn toàn thuyên giảm!…
– Bệnh.. Hà muội bị bệnh như thế nào?
Hà Như Thủy đột nhiên bảo :
– Muội sẽ giới thiệu sau. Bây giờ, muội muốn cùng Giang huynh dùng khinh công thử chạy đến Huỳnh Phong trang! Nếu trong lúc chạy, muội không cảm thấy điều gì trở ngại nữa, muội sẽ cho Giang huynh biết rõ bệnh trạng của muội! Đi nào!
Vút!…
Cũng muốn mau chóng đến Động Đình hồ, Tiểu Thiên vội chạy theo.
Vút!…
Được một lúc, Hà Như Thủy hớn hở reo ầm lên :
– Hay quá! Muội đã thật sự khỏi bệnh rồi!? Chính Giang huynh đã cứu muội, giúp muội mau chóng đạt được ý nguyện!
Vui lây với cái vui của Như Thủy, Tiểu Thiên phì cười :
– Muội cũng một lần cứu mạng tiểu huynh! Thấy muội vui như thế này, tiểu huynh thật sự mừng!
Vẫn tiếp tục thi triển khinh thân pháp, Hà Như Thủy bắt đầu nói :
– Theo gia sư thuật lại, lúc muội lên ba, toàn gia đều lâm nạn! Muội cũng bị kẻ thù dùng thủ pháp tàn độc gây thương thế trầm trọng! Tuy muội được gia sư cùng với Đại sư bá và Tam sư cô tận lực chạy chữa nhưng cũng chỉ giữ được tính mạng của muội! Với thương thế đó đã trở thành căn chứng nan y, việc luyện công cửa muội hoàn toàn không thuận lợi. Bất luận là muội đang tự luyện công bay đang cùng người giao thủ gì cũng vậy, mỗi khi vận dụng quá sức, muội lập tức lâm vào tình cảnh huyết khí nghịch hành!
– Huyết khí nghịch hành là gì?
Hà Như Thủy thở ra :
– Đó là hiện trạng đại tối kỵ với người luyện võ. Người nào bị như thế nặng thì mất mạng, nhẹ thì bị tẩu hỏa nhập ma tàn phế suốt đời! Riêng muội do đã quen bị, vả lại chân nguyên nội lực còn kém nên chỉ thường bị ngất đi một lúc rồi thôi.
Tiểu Thiên chợt hiểu :
– Thảo nào khi di chuyển. Hà muội luôn dùng đến xe! Là muốn tránh việc huyết khí nghịch hành?
Hạ Như Thủy nói với sắc mặt u buồn :
– Nào chỉ có việc di chuyển không thôi. Muội đi đâu cũng có bọn A Xuân theo hầu cận! Chưa hết, do việc luyện công không thuận lợi nên gia sư bấy lâu nay vẫn không thể dốc hết chân truyền…
Chợt đổi giọng, Hà Như Thủy cười thành tiếng :
– Nhưng bây giờ thì khác rồi! Muội sẽ nhanh chóng báo cho gia sư biết! Nhất định gia sư sẽ vui mừng và nhờ đó, Tam sư cô càng xem trọng Giang huynh. Sẽ thu nhận Giang huynh làm truyền nhân!
Không mừng như Hà Như Thủy mong đợi. Tiểu Thiên lên tiếng hỏi một cách nghi ngại :
– Tiểu huynh vẫn muốn biết mối liên hệ giữa Ngũ Hành bang và Thanh Trúc trang! Nó như thế nào, Hà muội?
Hà Như Thủy trước khi đáp bỗng đổi hướng, chạy men theo một khu rừng. Và khu rừng này thoạt nhìn cứ như một nơi rất ít có người lai vãng! Do đó, tuy Tiểu Thiên vẫn nghe lời đáp của Như Thủy nhưng đối với khu rừng vẫn tạo cho Tiểu Thiên mối quan tâm kỳ quặc!
Như Thủy không để ý cứ đáp :
– Thật ra giữa Tam trang và Ngũ Hành bang không hề có liên can! Hay nói đúng hơn giữa Ngũ Hành bang và Tam trang từ xa xa đã có những ân oán khó thể hòa giải!
Tiểu Thiên kinh ngạc :
– Vậy tại sao các phái cứ đề quyết Thanh Trúc trang là tai mắt của Ngũ Hành bang?…
Hà Như Thủy chợt hạ thấp giọng :
– Muốn nói rõ điều này, muội cần phải cho Giang huynh biết qua nội tình của Tam trang! Và điều đó hiện giờ vẫn là điều cấm kỵ của bổn môn!
– Cấm kỵ ư? Nghĩa là Hà muội không thể nói?
Hà Như Thủy phân vân :
– Giang huynh đã là đại ân nhân của muội, đáng lý muội không nên giấu huynh…
Tiểu Thiên xua tay :
– Được rồi! Không nói cũng không sao! Chỉ có điều việc tiểu huynh đã cứu muội, tốt hơn hết muội đừng bao giờ đề cập đến với bất kỳ ai!
– Tại sao?
Tiểu Thiên cố ý mỉm cười :
– Quân tử thi ân bất cần báo! Hà muội chỉ cần hiểu như thế là đủ!
Càng thêm áy náy, Hà Như Thủy đột nhiên hạ thấp giọng hơn nữa, cho dù trước đó Hà Như Thủy đã một lần làm như vậy.
– Nếu vậy, muội có thể nói cho Giang huynh biết một phần nhỏ có liên quan đến nội tình của Tam trang! Mọi người bảo Thanh Trúc trang là tai mắt của Ngũ Hành bang vì chính Trang chủ của trang này cũng là Đại sư bá của muội đã cố tình tiềm phục nhiều năm ở Ngũ Hành bang! Mục đích của Đại sư bá là làm cho Ngũ Hành bang phải bị hủy diệt?
Vụt hiểu, Tiểu Thiên kêu khẽ :
– Cùng với ý muốn này phải chăng lệnh Đại sư bá còn muốn chiếm đoạt công phu tuyệt học gì đó của Ngũ Hành bang?
Hà Như Thủy biến sắc :
– Làm sao Giang huynh lại biết rõ điều này?…
Tiểu Thiên thừ người một lúc mới đem những lời nói của Chưởng môn Không Động phái thuật lại cho Hà Như Thủy nghe! Sau đó, Tiểu Thiên còn bảo :
– Lãnh Diện Thần Minh Chưởng mà có ý này, chứng tỏ việc các phái kéo đến Giang Nam, có lẽ cũng là Tổng đàn Ngũ Hành bang, họ cũng muốn chiếm hữu tuyệt học nọ?
Hà Như Thủy đành phải thừa nhận và thố lộ thêm :
– Không sai! Giậu đổ bìm leo, các phái này dù là danh môn chính phái, họ vẫn có mong muốn là chiếm được tuyệt học đã một thời làm cho Ngũ Hành bang vang danh thiên hạ! Nhưng họ đã chậm hơn Đại sư bá của muội một bước!…
Nói đến đây Tiểu Thiên Và Hà Như Thủy do vẫn di chuyển men theo khu rừng, Tiểu Thiên chợt hỏi :
– Nơi này kể như đã gần Động Đình hồ, là nơi phải có nhiều người lưu ngụ, tại sao vẫn tồn tại một khu rừng mà thoạt nhìn cũng biết là ít có người lui tới?
Hà Như Thủy đưa mắt nhìn vào khu rừng, sắc mặt để lộ nỗi lo ngại mơ hồ :
– Muội từng nghe Tam sư cô bảo, khu rừng này có nhiều điểm kỳ quái! Đến tên gọi của nó cũng cho biết điều này! Vì thế, lần nào cũng như lần nào, hễ muội vừa đật chân đến Huỳnh Phong trang thì lời cặn dặn đầu tiên của Tam sư cô vẫn là: đừng bao giờ dại dột bén mảng vào Đại Ma lâm!
– Đại Ma lâm? Đó là danh xưng của khu rừng?…
Mối kinh ngạc của Tiểu Thiên làm cho Hà Như Thủy phải phì cười, nhưng cái cười của Hà Như Thủy vẫn để lộ sự lo ngại kỳ bí :
– Không sai! Đó là tên gọi của nó! Giang huynh cũng vậy, nhớ phải tránh xa khu rừng! Ba chữ “Đại Ma lâm” không phải ngẫu nhiên mà có!
Bất chấp lời căn dặn của Hà Như Thủy, từ thâm tâm Tiểu Thiên đã có quyết định! Do dó, hầu như Tiểu Thiên không còn nói gì nữa dù vẫn đang cùng Hà Như Thủy đi đến tận Huỳnh Phong trang…