Đọc truyện Thiên Di FULL – Chương 74: Huyền Cơ Trong Dịch Hòa
Đêm tối, ngoài tiếng côn trùng điểm xuyết, gần như không nghe thấy một tiếng động nào.
Một người đứng trước cửa phòng Mặc Chiêu, cách một khoảng không gần không xa, tay cầm kiếm yên tĩnh chờ đợi.
Mặc Chiêu là người bất kỳ lúc nào cũng ở trong trạng thái cảnh giác, y biết rõ, rất nhanh thôi, y sẽ cảm nhận được luồng khí tức khác lạ dao động bên ngoài sân viện.
Quả nhiên, chỉ một khoảng ngắn ngủi sau đó, cánh cửa trước mặt mở toang, ba người Mặc Chiêu từ trong phòng đi ra.
Vừa nhìn thấy người bên ngoài, Mặc Chiêu không khỏi ngạc nhiên:”Ngươi tới đây làm gì?”
“Chẳng lẽ…”.
Mặc Chiêu bước nhanh về phía trước một bước:”Tử Hàm có việc gì sao?”
Lâm Hiên đảo mắt qua hai người đứng cạnh nàng, khẽ lắc đầu:”Chủ tử muốn gặp ngươi.”
Tử Hàm muốn gặp nàng?
Ba người Mặc Chiêu nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ.
Trong lúc nàng mải suy nghĩ, Lâm Hiên quay lưng bước nhanh về phía trước, nàng cau mày, cuối cùng vẫn phải nhấc chân đuổi theo.
Lăng Tử Hàm thực sự muốn gặp nàng.
Nhìn thấy nàng tới, y từ trên giường ngồi dậy, câu đầu tiên hỏi ra là:”Nhị sư huynh, A Bảo thế nào rồi?”
“Đã ổn rồi”.
Mặc Chiêu vừa bước tới vừa nói.
Lăng Tử Hàm hiếm khi gọi nàng là nhị sư huynh, trên người y bị thương, nhưng vẫn sốt sắng lo lắng cho A Bảo.
Mặc Chiêu ngồi bên cạnh giường, nhìn y từ trên xuống dưới:”Còn đệ thế nào, vẫn ổn chứ?”
“Ta đâu có làm sao.
Chỉ là vết thương nhẹ”.
Lăng Tử Hàm thở dài, ngưng một lúc mới nói:”Nếu không phải A Bảo dùng cả người tông khỏi cửa sổ, ta bây giờ thật sự đã làm sao.
Cũng may là hai người trở về kịp.”
Lăng Tử Hàm nhìn sang Sở Ngân và Sở Diêm, thật lòng nói:”Đa tạ.”
Mắt y đảo quanh mấy lần, có vẻ như muốn nói lại thôi.
Mặc Chiêu hiểu được, dùng thần thức cẩn thận cảm nhận xung quanh gian phòng một lượt, xong xuôi mới gật đầu:”Có thể nói được rồi.”
Lăng Tử Hàm vẫn còn do dự, Mặc Chiêu tinh ý, mỉm cười vỗ nhẹ vào tay y:”Suy nghĩ thật kỹ.
Muốn nói thì nói, không cần vội.”
Lăng Tử Hàm siết chặt nắm tay, khẽ lắc đầu.
Y kéo Mặc Chiêu lại gần, ghé tai nàng nói nhỏ gì đó.
Càng nghe, đầu mày Mặc Chiêu càng nhíu lại thật chặt.
Vẻ mặt Lăng Tử Hàm khó coi, còn hai mắt Mặc Chiêu mở to, tràn ngập nghi ngờ và suy tính.
Đến khi Lăng Tử Hàm nói xong, nàng ngập ngừng một lúc, không hỏi y làm sao biết được, chỉ vỗ nhẹ lên nắm tay đang siết chặt của y lần nữa, sau đó mới nói.
“Ta biết rồi.”
Xung quanh lặng ngắt như tờ, Mặc Chiêu ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi lại lần nữa:”Không hối hận?”
“Ta cũng không biết”.
Nụ cười của Lăng Tử Hàm đầy mỏi mệt, dường như sau khi biết được bí mật kia, Mặc Chiêu có cảm giác y trưởng thành lên chỉ sau một đêm.
Nàng nghe y nói tiếp:”Vậy nên nhị sư huynh, chúng ta phải thực hiện sớm một chút, chớ để ta có cơ hội hối hận.”
“Ta đã thế này, đi theo chỉ càng thêm vướng bận.
Huynh nhất định phải cẩn thận.”
Cẩn thận làm gì, hai người đều ngầm hiểu trong lòng, y cũng không cần nói ra miệng.
Mặc Chiêu gật đầu, từ trong ngực lấy ra hai bình thuốc đặt bên mép giường, sau đó để lại một cái nhìn ẩn ý, định kéo hai người Sở Ngân đầy một bụng tò mò quay người rời đi.
Lăng Tử Hàm nhanh tay kéo lại, ngập ngừng nói:”Ta…!nghe nói hôm nay huynh tới hoàng cung, còn suýt chút bị bắt.
Nhị sư huynh, đều là do ta liên lụy huynh.”
Lời xin lỗi tràn ngập rầu rĩ, vô luận là da thịt hay trong lòng, ngày hôm nay, Lăng Tử Hàm đều đã phải hứng chịu những thương tổn không nhẹ.
Y không phải kẻ ngốc, không khó để nhận ra người luôn sủng ái y thực chất chỉ là thứ tình cảm giả tạo.
Cảm giác bị bỏ rơi, cảm xúc hụt hẫng và tuyệt vọng đang giày vò y, Mặc Chiêu có thể hiểu được phần nào.
Cũng chẳng biết là ai liên lụy ai, cẩn thận ngẫm lại, có chăng câu này nên để nàng nói thì đúng hơn.
Nếu không phải Đổng Phu với nàng mang thù, còn biết rõ nàng không thể bỏ mặc Lăng Tử Hàm, chuyện ngày hôm nay có lẽ đã khác.
Mặc Chiêu thở dài, vỗ nhẹ vào đầu y hai cái:”Đừng suy nghĩ linh tinh.
Nghỉ ngơi cho thật tốt.
Đừng có quên, Tiểu Trần còn đang chờ đệ cứu ra.”
Nhắc tới Mặc Trần, đôi vai căng cứng của Lăng Tử Hàm cuối cùng cũng thả lỏng.
Đợi y gật đầu, Mặc Chiêu mới an tâm quay người trở ra.
Khi nàng bước ra ngoài, người đầu tiên Mặc Chiêu nhìn thấy là Lâm Hiên hai tay khoanh trước ngực, bàn tay cầm kiếm tựa người vào tường, mắt khép hờ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Mặc Chiêu đi lướt qua y, nghĩ đến một chuyện, nàng bất chợt dừng bước, quay đầu, đi tới trước mặt Lâm Hiên mới dừng lại.
“Ta muốn hỏi ngươi một câu?”
Lâm Hiên mở mắt:”Nói đi.”
Mặc Chiêu hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi ra từng chữ:”Ngươi…!có thể bảo vệ Lăng Tử Hàm hay không?”
Sự kiện ngày hôm nay là minh chứng rõ nhất cho sự thật, nàng không thể lúc nào cũng ở bên hay bảo vệ Lăng Tử Hàm.
Chuyện đáng cười nhất là kẻ luôn luôn theo sát y không buông lại vắng mặt vào thời khắc quan trọng nhất, khi mà người y gọi là chủ tử cận kề nguy hiểm.
Là y thực sự phải chạy tới bên hoàng đế, hay là với chủ nhân thực sự của y, sống chết của Tử Hàm đã không còn là vấn đề đáng để bận tâm nữa?
Lâm Hiên nhìn nàng không nói.
Bóng tối lơ lửng trên đầu, một nửa gương mặt y bị màn đêm nhuộm đen, có vẻ âm trầm khác thường.
Ánh mắt hai người giao nhau một vài giây ngắn ngủi, Mặc Chiêu cúi đầu:”Coi như ta chưa nói gì cả.”
“Chúng ta đi.”
Mặc Chiêu cùng với hai người Sở Ngân rời đi, mỗi bước nàng tiến về phía trước, trong người Lâm Hiên lại trào lên cảm giác hối tiếc khó tả, giống như bản thân vừa bỏ lỡ điều gì đó.
Y mím môi gằn xuống, không thể phủ nhận, từ khi gặp người này tới giờ, cảm giác khó chịu dai dẳng không buông, từng chút một cắn nuốt vẻ hờ hững mà y vốn lấy làm tự hào.
“Lâm Hiên, ngươi vẫn ở ngoài đấy chứ?”
Nghe tiếng gọi từ trong phòng vọng ra, Lâm Hiên lúc ấy mới giật mình hồi hồn, mở cửa bước vào trong.
Lăng Tử Hàm tự mình mài mực, mặc kệ vết thương trên chân, cúi đầu cặm cụi viết gì đó.
Mọi thứ đã hình thành sẵn trong đầu, y viết rất nhanh, Lâm Hiên không phải chờ đợi lâu, một phong thư nhanh chóng được đẩy tới trước mặt.
Dõi mắt nhìn lên, Lăng Tử Hàm tay cầm phong thư đang nhìn y chằm chằm.
“Chủ tử, đây là?”
Lăng Tử Hàm coi như không thấy ánh mắt nghi hoặc của thủ hạ, nhàn nhã yêu cầu:”Ngươi mang phong thư này, chuyển cho người ấy giúp ta.”
Lâm Hiên do dự nhận lấy phong thư.
Nụ cười của Lăng Tử Hàm khiến y lờ mờ nhận ra, nhưng vẫn cúi người hỏi:”Không biết người muốn thuộc hạ chuyển cho ai?”
“Từ trước đến nay, ta ăn gì, mặc gì, nói gì, ngươi chuyển lời đến ai, thì bây giờ chuyển tới người đó”.
Lăng Tử Hàm nằm xuống nệm êm, một tay chống đầu, nhoẻn miệng cười, từ tốn nói thêm:”Việc này ngươi làm nhiều thành quen, chuyển một phong thư sẽ không làm khó ngươi được đâu, có phải không?”
Lăng Tử Hàm nhìn y không dời mắt, thế nên rất dễ để nhận ra, khi Lâm Hiên nghe thấy câu này, sắc mặt dường như khẽ biến.
Mặc dù biết là không đúng, trong lòng Lăng Tử Hàm vẫn nhen nhóm chút cảm xúc hả hê.
Nhị sư huynh nói không sai, nếu như trong mắt người kia y đã chẳng còn giá trị, y phải làm gì đó khiến người kia thay đổi suy nghĩ.
Mạng của y đã cột chặt với Mặc Trần, y thì không sao, không thể để Mặc Trần ở trong ngục lao thêm một giây nào nữa.
Phong thư được nắm chặt trong tay, sắc mặt Lâm Hiên lạnh như băng:”Là Mặc Chiêu khuyên người làm thế này?”
“Mặc Chiêu?”.
Lăng Tử Hàm nhíu mày thật chặt:”Ngươi cũng to gan thật.
Đến ta còn chưa bao giờ dám gọi huynh ấy như vậy đấy.” (Ngày xưa cháu bố láo nhất nhà mà bây giờ cháu lại xạo chó =)))))))) )
Nhớ đến Lăng Tử Hàm trước kia một câu Mặc Chiêu hai câu Mặc Chiêu, ngữ khí khỏi phải nói là vênh lên tận trời, hai bên thái dương Lâm Hiên không nhịn được giật giật.
Đành phải sửa lại thành:”Là Mặc Chiêu công tử khuyên người làm thế này sao?”
“Chuyện này càng không phải việc của ngươi.”
Lăng Tử Hàm vừa nói vừa nằm hẳn xuống, tỏ ý không muốn nói thêm nữa.
Lâm Hiên không hổ là Lâm Hiên, mặt không đổi sắc chắp tay thưa:”Thuộc hạ đã biết.”
“Ta muốn ngủ, ngươi ra ngoài đi.
Còn nữa, truyền lời với Ngọc Nhi, nói ngày mai ta muốn ăn canh hạt sen do mẫu phi chính tay làm.”
Ngọc nhi là cung nữ hầu hạ bên cạnh Lương Phi, Lâm Hiên đối với người này không lạ.
Y cúi đầu đáp:”Thuộc hạ đã rõ.”
“Được rồi.
Ngươi lui đi.”
Tới khi bước ra bên ngoài, cẩn thận đóng cửa, Lâm Hiên mới nhìn kĩ bức thư y đang nắm trong tay.
Lăng Tử Hàm cứ như biến thành một người khác, Mặc Chiêu cư xử khác lạ, trong đầu như thể đã ủ sẵn âm mưu.
Mặc Chiêu
Ngươi rốt cuộc muốn chơi trò gì đây.
Lâm Hiên nhét phong thư vào ngực áo, giữa bóng đêm lao vụt đi.
Một buổi đêm lặng gió, nhưng đến ngày mai, sẽ không còn sóng yên biển lặng như thế này nữa rồi.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Vũ đế hạ thánh chỉ truyền lệnh, Mặc Trần được chứng minh trong sạch, đúng canh ngọ sẽ thả khỏi nhà ngục Đông Phong.
Mấy người Mặc Chiêu nghe được tin tức đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhất là Lăng Tử Hàm, khi nghe Lâm Hiên báo lại, y đang nằm trên giường, tốc độ bật dậy nhanh đến mức Lâm Hiên ngờ rằng vết thương trên chân y là thật hay giả.
Đương nhiên, Lăng Tử Hàm bị thương là thật.
Một mồi lửa đem Chiêu Dương cung thiêu rụi, Chu Vũ Đế lo lắng cho ái tử, cử đến thái y tốt nhất giúp y chẩn bệnh.
Không chỉ thế, toàn bộ đồ đạc của Lăng Tử Hàm đều được chuyển tới Dịch Hòa cung, một cung nhỏ trong điện của Lương Phi nương nương, mẫu tử kề cận, Lương Phi có thể tiện tay chăm sóc.
Hành động này của Chu Vũ đế ngay tức khắc đập tan mấy tin đồn thất thiệt.
Mặc kệ khúc mắc với Bắc Lương, bát hoàng tử vẫn được hoàng đế sủng ái như thường, nếu như các ngươi biết điều, tốt nhất đừng có đồn đãi bừa bãi.
Giờ Dậu, Lương Phi nương nương đích thân nấu canh hạt sen mang tới cho nhi tử.
Lăng Tử Hàm dùng canh hạt sen đã gần hai tuần nay, trừ bỏ ngày bị giam lỏng ở Chiêu Dương cung, gần như không sót một ngày nào.
Lương phi nương nương từ ái nhìn ái tử ngồi trên giường mềm, từng ngụm từng ngụm uống vào canh hạt sen nàng đưa tới.
Canh vẫn còn nóng, từ trong chén tỏa ra mùi hương thanh ngọt mê người.
Lăng Tử Hàm thổi nguội, nhấp vào một ngụm canh, hài lòng mỉm cười:”Quả nhiên canh của mẫu phi nấu vẫn là ngon nhất.”
Lương phi che miệng cười khẽ:”Ăn nhiều canh hạt sen như vậy, quả nhiên miệng cũng ngọt hẳn lên.
Nhưng mà….!đã ăn suốt hai tuần rồi, không muốn đổi sang món khác sao?”
“Không muốn”.
Lăng Tử Hàm lắc đầu từ chối:”Không biết canh này bỏ cái gì, nhi thần ngay cả nằm mơ cũng thấy thèm.”
Ánh mắt Lương phi hơi biến đổi, rồi nàng cười trừ ngay lập tức:”Có thể bỏ cái gì chứ.
Đều là hầm cùng các vị thuốc quý, cho nên mới thơm như vậy.”
“Là thế ạ.”
Lăng Tử Hàm cúi đầu, nhìn xuống nước canh màu trà sóng sánh trong bát, lơ đãng đáp một tiếng.
Từ lòng bàn tay truyền tới hơi nóng, nhưng toàn bộ tâm trí của y đều đã bay tới nơi khác.
Người mà lúc này chỉ cách y vài bức tường, ẩn mình ngay trong Dịch Hòa cung.
Ba người mặc y phục dạ hành, nhanh như chớp lẩn vào sâu bên trong cung Dịch Hòa.
Tìm chiếc bình thứ ba từ trên xuống, xoay sang trái hai lần, sang phải ba lần.
Trong đầu Mặc Chiêu văng vẳng lời dặn dò, cẩn thận đưa tay vào trong chiếc bình sứ cũ trên kệ gỗ.
Bên trái hai lần, bên phải ba lần, chiếc bình khá chắc, nàng phải dùng khá nhiều sức lực mới xoay được, chứng tỏ vị Lương phi kia cũng không phải loại nữ tử chân yếu tay mềm như đồn đãi.
Chỉ sau vài động tác, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Mặc Chiêu, kệ gỗ đang yên lành đột nhiên dịch chuyển sang một bên.
Lăng Tử Hàm nói không sai, quả nhiên trong Dịch Hòa cung có ẩn giấu huyền cơ.
Ba người Mặc Chiêu không có thời gian xem xét, Lăng Tử Hàm không giữ chân Lương phi được lâu, nàng phải tranh thủ từng giây từng khắc.
Đến khi ba người bước vào trong, dường như Mặc Chiêu dẫm phải gì đó, kệ gỗ tự động chuyển dịch sang bên phải, đem lối đi duy nhất hoàn toàn che khuất.
Bóng tối ập đến khiến Mặc Chiêu giật mình quay đầu.
Đằng sau rất nhanh tối đen, chỉ có phía trước mờ mờ sáng.
“Đóng lại rồi!”.
Sở Diêm thử đưa tay mò mẫm trên vách tường, vừa tìm nơi mở ra cơ quan vừa sốt sắng nói:”Làm sao bây giờ.
Chỉ có một lối duy nhất, chúng ta lát nữa làm cách nào ra khỏi?”
Sở Ngân nhíu mày:”Trước tiên cứ vào trong đã.”
Mặc Chiêu gật đầu:”Vào trong trước xem sao.”
Sợ rằng bên trong có cơ quan, ba người Mặc Chiêu di chuyển cẩn thận, chỉ dám bước đi từng chút một.
Cũng may, trong lúc ba người đề phòng cảnh giác, một đường vào trong không hề có bẫy rập hay cơ quan, an toàn đến kỳ lạ.
Càng vào sâu, lối đi càng sáng lên, hai bên rộng hơn, Mặc Chiêu không cần dùng dạ minh châu soi đường cũng có thể nhìn rõ.
“Nơi này rốt cuộc dẫn tới đâu vậy chứ?”
Sở Diêm vừa dứt lời, Mặc Chiêu tức tốc che miệng y lại.
Cảm nhận được gì đó phía xa, sắc mặt nàng tức thì trở nên ngưng trọng.
Miệng nàng mím chặt, hai chữ từ trong cánh môi bật ra.
“Có người.”
Hai chữ ngắn ngủi, ba người nhìn nhau, cùng lúc đem khí tức che đậy cho thật kỹ.
Sở Ngân đẩy Mặc Chiêu đứng giữa y và Sở Diêm, từng bước tiến lại gần nguồn khí tức dao động ở phía trước.
Một bước
Hai bước
“Tại sao bây giờ vẫn chưa đến?”
Giọng nói từ nơi xa vọng tới, Mặc Chiêu căng thẳng núp ở một góc khuất, không dám cử động.
Nàng ngước mặt nhìn Sở Ngân, người cũng đang nhíu chặt mày nhìn nàng đăm đăm.
Giọng nói này….
Tô Dịch Thành, sao lại là lão ta?