Đọc truyện Thiên Di FULL – Chương 66: Gian Tà
Đã từ rất lâu Sở Ngân không có cảm giác như lúc này.
Ham muốn.
Thứ mà một khi đã trào dâng rất khó để ngừng lại, dẫu rằng hiểu rõ trong thời điểm thế này, ham muốn là không nên, thân mật là không nên, tình ái càng không.
Nếu có thể giấu đi, nhất định phải giấu cho thật kĩ.
Nhưng y không kìm nổi.
Hơi thở y dần trở nên nặng nề, bàn tay ấm nóng chạm lên da thịt người dưới thân, nóng như phải bỏng, nàng không nhịn được cựa quậy liên tục.
Hành động này càng khiến lửa nóng trong người y khó lòng dập tắt.
Y hôn nàng rất lâu, nụ hôn sâu dài nhất từ trước tới giờ.
Đến khi Mặc Chiêu không thở nổi, Sở Ngân hơi tách ra, sau đó lại ập đến, một giây phút cũng không muốn phí uổng.
Mặc Chiêu bị sự thuần thục của y cuốn lấy, hai tay bất giác vòng lên cổ y kéo xuống, thần trí sớm mơ màng.
Sở Ngân càng sáp lại, áo ngoài y đã cởi, lớp trung y bên trong rộng mở để lộ vòm ngực trần, sự tiếp xúc trực tiếp đủ khiến cả hai run lên thật khẽ.
“Chủ tử.
Người đã ngủ chưa ạ?”
Một tiếng gọi đột ngột như gáo nước lạnh dội xuống không thương tiếc, Mặc Chiêu giật bắn mình, lập tức mở to mắt.
Sở Ngân đã dừng lại động tác, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Y vung tay, toàn bộ đèn cầy trong phòng đều được thổi tắt.
Bóng tối bao quanh hai người, chính vì không nhìn thấy, cảm giác nóng hổi trên người lại càng thêm rõ ràng.
Mặc Chiêu nghe từng tiếng thở dốc nhanh chậm ngay bên tai, lồng ngực phập phồng thi thoảng chạm vào ngực nàng.
Người bên ngoài thấy nàng hồi lâu không trả lời nên bỏ đi.
Tiếng bước chân vang lên rồi tắt hẳn, trả lại cho hai người trong phòng một không gian yên tĩnh.
Mặc Chiêu thả lỏng đôi vai căng cứng, không biết sau bao lâu mới lấy lại giọng nói, dè dặt hỏi:”Huynh…….!”
“Ổn……!ổn chứ”
“Không ổn”.
Sở Ngân vùi đầu vào cổ nàng, trả lời không hề do dự.
Vào thời điểm này mà vẫn ổn, trừ phi y không phải là nam tử.
Huống hồ, y còn là một nam tử khỏe mạnh, cực kỳ khỏe mạnh.
Hơi thở trầm đục trong tĩnh lặng như tiếng gió thổi mạnh từng lần, Sở Ngân đang phải nín nhịn đến mức nào, Mặc Chiêu có thể cảm nhận được, nhất là bàn tay ghì chặt lấy người nàng.
Cứ nghĩ đến giây phút xúc động vừa rồi, gương mặt Mặc Chiêu trong bóng tối đỏ lên.
Nghĩ đến việc…!nếu như Võng Dao không xuất hiện, hai người bọn họ có khi đã phá bỏ giới hạn.
“Ngân Tử.”
Sở Ngân nhanh chóng đứng dậy chỉnh trang lại vạt áo:”A Chiêu, muội đi nghỉ đi.”
Trên người không còn cảm giác đè nặng, Mặc Chiêu cũng ngồi dậy, không nhìn rõ vẻ mặt Sở Ngân trong bóng tối:”Huynh đi đâu vậy?”
Sở Ngân cười khổ, y còn có thể đi đâu, đương nhiên là đi tắm nước lạnh, dập hết dục hỏa trong người.
Nếu y nói thế, Mặc Chiêu chắc chắn sẽ ngăn lại, y đành phải vờ rằng:”Ta trở về phòng.”
Y cúi người đặt lên trán nàng một nụ hôn:”Thân thể muội chưa khỏe, mau đi nghỉ đi.”
Nói xong thì bước nhanh ra ngoài, Mặc Chiêu ngay cả cơ hội để đáp lời cũng không có.
Nàng nằm xuống, vô thức sờ tay lên trán, chạm vào nơi vẫn còn hơi ấm mơ hồ, gió đêm rất mát, hai má lại nóng bừng kì lạ.
Bàn tay nhanh chóng túm chặt lấy chiếc chăn bên cạnh, phủ lên cả người chỉ để lộ đôi mắt to tròn đảo quanh lúng liếng.
Còn người khiến nàng ngẩn ngơ lúc này đang phi như bay về bãi đất trống phía trước, trên tay còn đang túm theo người nào đó.
Vốn dĩ đây không phải nơi y muốn tới, người vừa được y thả xuống cũng không phải người y muốn đi cùng.
Vì người này, chút lửa dục còn sót lại trong người y đều bị dập tắt hết, bực tức dồn lại từ trước đó, ngay cả giọng nói cũng lạnh đi:”Im lặng như thế, chẳng lẽ còn đợi ta mở miệng hỏi nữa sao?”
Người kia nhìn y, bình tĩnh đáp:”Công tử, không phải thuộc hạ không muốn nói, mà là thuộc hạ thật sự không hiểu công tử đang nói gì.”
Sở Ngân cười lạnh:”Được.
Vậy ta hỏi ngươi, ta tưởng rằng ngươi đã đi, ngươi sao còn đứng nấp ở gần phòng A Chiêu lén lén lút lút!”
Ánh mắt Võng Dao hơi thay đổi, sự thay đổi được nàng che giấu rất nhanh, không chút bối rối đáp:”Sở Ngân công tử, có lẽ công tử hiểu lầm rồi.
Thuộc hạ biết chủ tử khó ngủ, mấy ngày gần đây đều đàn cho người nghe một khúc.
Ngày hôm nay mới theo lệ mà đến.
Còn lén lén lút lút gì đó, xin trách thuộc hạ nói thẳng, phải chăng là do công tử đã quá mức đa nghi.”
Khi y từ phòng Mặc Chiêu đi ra, Võng Dao đứng nấp ở gần đó, còn muốn theo dõi y, điệu bộ vô cùng khả nghi.
Trong đầu Sở Ngân hiện lên vài suy đoán, cảm tính mách bảo về điều gì đó không ổn.
Y tiến gần về phía Võng Dao, giữa hai người chỉ có một khoảng cách nhỏ, áp bức từ người y khiến Võng Dao bước về sau một bước, không dấu vết nhíu mày.
“Ta không biết ngươi muốn xác minh điều gì, nhưng tốt nhất là đừng có quá phận.
Nếu như ta phát hiện ngươi trở thành cản trở đối với A Chiêu….”.
Sở Ngân hơi ngừng lại, nhanh như chớp trở lại vẻ hòa nhã thường ngày, lời nói ra lại chẳng hề hòa nhã:”Lúc đó, ngay cả A Chiêu cũng không bảo vệ được ngươi.”
Đừng có quá phận.
Bốn chữ này quanh quẩn trong đầu Võng Dao, đánh tan vẻ bình thản vốn có, đôi môi xinh đẹp bặm lại thật chặt.
Chỉ một thoáng, rồi nàng cúi đầu, quy củ nhún người:”Công tử nếu không còn gì dặn dò, thuộc hạ xin phép trở về trước.”
Cũng không đợi Sở Ngân nói thêm gì nữa, nàng ta quay người đi thẳng, để lại một bóng lưng chìm vào bóng tối phản chiếu trong mắt Sở Ngân, dần dần mất hút.
Sáng hôm sau, Mặc Chiêu cùng với hai người Sở Ngân và Võng Dao theo lời hẹn đến gặp Tô Dịch Thành.
Vì chuyện đêm hôm qua, Mặc Chiêu nhìn Sở Ngân không được tự nhiên, Sở Ngân mỉm cười nhìn nàng, khóe mắt liếc qua người vẫn ngoan ngoãn đứng bên.
Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Võng Dao ngẩng đầu, thản nhiên đón lấy ánh mắt y rồi cụp mi ngay lập tức, giữa hai người tưởng như chưa từng có cuộc gặp gỡ nửa đêm và những lời cảnh cáo.
Mặc Chiêu không nhận ra điều gì khác lạ, cùng với Sở Diêm sóng vai phía trước.
Từ xa đã nhìn thấy Trực Dương cùng một vài đệ tử đứng ở cửa chờ đợi.
Y vừa nhìn thấy Mặc Chiêu liền nhanh nhẹn bước tới:”Ngươi tới rồi.”
Mặc Chiêu gật đầu:”Lần nào cũng phiền ngươi phải chờ.”
“Không sao không sao”.
Trực Dương cười nói, ánh mắt đảo qua Sở Ngân và Sở Diêm đứng sau Mặc Chiêu, gật nhẹ đầu xem như chào hỏi.
Thấy y cứ nhìn mãi vào người đang cúi đầu sau nàng, Mặc Chiêu giới thiệu:”Thuộc hạ của ta, Võng Dao.”
Nghe thấy Mặc Chiêu điểm tên, Võng Dao từ từ ngẩng đầu.
Dung nhan kiều mỵ vừa để lộ ra, Trực Dương nhìn thấy, tức thì ngơ ngẩn.
Cũng không phải chuyện gì kì lạ, Võng Dao đẹp đến thế, người lần đầu nhìn thấy mà không bị phân tâm hầu như chẳng có mấy người.
Trước đây khi Mặc Chiêu đến Thánh Môn, hai người đã có cơ hội gặp mặt một lần.
Võng Dao lúc ấy sợ rằng sẽ gây ra chú ý nên mới đeo khăn che mặt, thời điểm này đối với kiểu phản ứng của Trực Dương đã quá quen thuộc, nhanh nhẹn cúi đầu xuống thật thấp.
Thấy người trước mặt vẫn còn muốn nhìn nữa, Mặc Chiêu hơi nhíu mày, dù có ưa thích đến thế nào cũng không nên nhìn chằm chằm người ta ngay cả mắt cũng không chớp như vậy.
Nàng dịch người sang cản lại tầm mắt của Trực Dương, cười nhắc:”Chúng ta nên đi thôi nhỉ?”
Trực Dương lúc ấy mới hồi hồn:”À…!phải
…!phải…!đi thôi.”
Quãng đường đi vào trong khá xa, nơi ở của Tô Dịch Thành nằm ở phía đông Thánh Môn, là lầu tháp có ba tầng, trước nơi ở có một chiếc cột cao tới mấy trượng, nhìn như xuyên đến chọc trời.
Bên ngoài tháp chỉ có hai người canh gác, hai người nhìn thấy Trực Dương đã quen, tự động mở ra cánh cửa nặng trịch, xong xuôi lại đứng yên về vị trí cũ, cứng ngắc như hai pho tượng đá.
Mặc Chiêu theo Trực Dương vào trong, đi thẳng một mạch không ngó ngang liếc dọc. Tô Dịch Thành ngồi trên ghế chủ vị, còn đang nói chuyện với đệ tử nào đó.
Lão thấy một đoàn người bước vào thì dừng lại, đệ tử trước mặt biết ý lui về phía sau.
Nghe Trực Dương bước nhanh đến thưa.
“Sư phụ.
Đệ tử đã dẫn ba người Sở Ngân đến rồi.”
Tô Dịch Thành uể oải đáp một tiếng, nom như thể phải mất một lúc mới nhớ mấy người trước mặt là ai.
Lão ngả người ra sau ghế, mở miệng:”Là cái người đã đánh cho đệ tử của lão Lý kia không còn manh giáp đấy phải không?”
Thái độ thể hiện ra không giống như Mặc Chiêu tưởng tượng, so ra thì ấn tượng của lão với bọn họ chỉ như mấy người giúp lão làm Lý Tư mất mặt, trong khi nàng đã từng gặp lão hai lần.
Trực Dương thay mặt đáp:”Dạ, sư phụ.
Là ba người mà con đã thưa với người hôm qua.”
“Ta nhớ rồi.
Là huynh đệ họ Sở”.
Tầm mắt Tô Dịch Thành dừng trên người Mặc Chiêu, không biết có phải do nàng tưởng tượng hay không, đôi mắt mập mèm sáng hẳn khi thấy nàng:”Người này ta biết, là Mặc Chiêu phải không?”
Cái nhìn chằm chằm khiến Mặc Chiêu không mấy thoái mái, lòng thầm nghĩ có điều gì kì lạ.
Nàng hơi cúi đầu:”Tạ tưởng lão nhớ tên.”
“Ngươi quá quy củ rồi”.
Tô Dịch Thành cười nhẹ:”Mặc Chiêu, ngươi lại đây.”
Cảm giác kì quái theo tiếng gọi lại trào lên, Mặc Chiêu cố nén lại, nghe lời bước tới trước vài bước.
Tô Dịch Thành bước xuống ghế, tới khi gần nàng mới dừng lại.
Lão vậy mà còn cao hơn Mặc Chiêu, bộ y phục xám đen bao lấy thân hình rắn rỏi, ánh mắt vẩn đục nhưng ngũ quan căng trẻ, sự kết hợp dường như không mấy ăn khớp.
Theo như nàng biết, Tô Dịch Thành đã cực kì lớn tuổi, theo lý khi nhìn gần, không thể nào có làn da tốt đến thế này.
Mặc Chiêu thấy lạ, lại không biết lạ ở đâu.
Đúng lúc nàng đang suy nghĩ, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng nói:”Tốt lắm.”
Tốt lắm?
Mặc Chiêu ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng.
Nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi nói tốt? Cái gì tốt?
Tô Dịch Thành nhìn vẻ ngơ ngác của Mặc Chiêu càng thuận mắt, tiếp tục nói:”Ta không vòng vo với ngươi nữa.
Mặc Chiêu, từ hôm nay ngươi sẽ trở thành đệ tử Thánh Môn, ta muốn thu nhận ngươi làm đệ tử.”
Hai thất trưởng lão sẽ được lựa chọn đầu tiên trong mười đệ tử mới.
Mặc Chiêu nhận lời tới đây, đồng nghĩa với việc nàng đã bỏ qua Lý Tư mà lựa chọn Tô Dịch Thành, cũng có nghĩa Tô Dịch Thành đã bỏ qua những kẻ khác mà để mắt đến nàng.
Vì thế khi được đề nghị, Mặc Chiêu không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng nhếch môi cười, mừng rỡ đáp ngay:”Đa tạ trưởng lão ưu ái.”
Cảm xúc Mặc Chiêu thể hiện ra ngoài làm Tô Dịch Thành rất hài lòng.
Nàng mở to mắt, hơi do dự nói:”Trưởng lão, Sở Ngân và Sở Diêm là hai ca ca của ta.
Từ khi chúng ta rời khỏi cốc đã luôn đi cùng nhau.
Thực lực của hai người còn mạnh hơn ta.
Liệu có thể…!”.
Dù chưa nói hết câu, những điều nàng muốn nói được ám chỉ đều rất rõ ràng.
Tô Dịch Thành không để ý:”Nếu ngươi muốn thì ta sẽ thu nhận hai người bọn họ.”
Chỉ cần nàng muốn thì lão sẽ thu nhận? Từ khi nào mà lời nói của một tân đệ tử trở nên có trọng lượng như vậy? Mặc Chiêu vội chắp tay:”Tạ ơn trưởng lão.”
“Mặc Chiêu, quy củ là tốt.
Nhưng không cần khách sáo đến vậy.”
Khi nói câu này, bàn tay của Tô Dịch Thành tự nhiên đặt lên vai Mặc Chiêu.
Nàng rùng cả mình, cả người run bắn, trên người nổi lên một lớp da gà, trong phút chốc muốn gạt phăng bàn tay không yên phận kia xuống.
Hai người Sở Ngân thấy cảnh này cũng đồng loạt nhíu mày, bàn tay đặt trong tay áo siết thành quả đấm.
Nếu như ánh mắt là lưỡi dao, nhất định tay của Tô Dịch Thành đã bị hai người họ chém đứt.
Cũng may Tô Dịch Thành chỉ nhìn chằm chằm Mặc Chiêu, không hề để ý đến hai người bọn họ.
Trực Dương nghiêm mặt nhắc nhở:”Sở Ngân, Sở Diêm, hai người còn không mau đa tạ sư phụ.”
Hai người Sở Ngân giật mình, vội cúi đầu làm theo Mặc Chiêu.
Ở nơi không ai thấy, Sở Diêm nhíu chặt mày kiếm, chỉ hi vọng bản thân không quá đa nghi.
Bởi vì ánh mắt Tô Dịch Thành nhìn Mặc Chiêu quá mức gian tà.