Đọc truyện Thiên Di FULL – Chương 52: Lớn Đến Mức Nào
Thêm một lần chớp mắt, Mặc Chiêu và bốn người Sở Ngân đã mất tăm mất tích.
Số còn lại bị nhốt trong ngục cốc, gió từ bốn phương tám hướng xoay vần, cảm giác gai lạnh từ dưới chân truyền lên, đến trai tráng còn phải rùng mình.
Phùng Hoan rút kiếm ra khỏi vỏ, thần sắc ngưng trọng, Mặc Chiêu cứ bỏ đấy mà đi, để bọn họ lại một nơi như quỷ thần sai khiến.
A Đa Lãng bên cạnh cũng chẳng kém, y nghe tiếng gió ngay bên tai, từng tiếng qua lại như hòa vào nhịp đập trong lồng ngực.
Người kia tâm tư sâu, y chỉ kịp bắt được nụ cười nửa miệng trước khi người biến mất, trong lòng thầm đoán thứ ẩn núp phía sau, hẳn sẽ khiến người ta chán ghét y như ánh nhìn trêu cợt giấu trong đôi mắt người.
Hẳn thế.
Suy nghĩ chợt đứt đoạn, xung quanh A Đa Lãng cùng lúc xuất hiện vô số những bóng đen không nhìn rõ mặt mũi.
Chỉ thấy khi y định thần lại, nơi cổ tay bỗng dưng đau nhói, ngơ ngác nhìn xuống, không biết nơi đó từ lúc nào đã có một vết thương dài chừng nửa tấc.
Những bóng đen kia không để bọn họ có cơ hội suy xét, lượn qua như gió xẹt, bấy giờ A Đa Lãng mới giật mình nhận ra bản thân sau một chốc ngắn ngủi đã bị vây ở thế yếu.
Y hô lên một tiếng, vội vàng vung kiếm đỡ lấy từng đòn tấn công như ảo ảnh, không nhìn thấy rõ vị trí của bóng đen, thậm chí còn không phát hiện vết thương kia là từ đâu mà có.
Đám người xung quanh như thể đã lạc vào vùng biển mờ sương, tầm nhìn bị hạn chế, tuyệt nhiên không có ai tránh được thương tổn.
Cơn đau trên thân thể giục giã họ xốc lại tinh thần, chiếc bóng kia lại di chuyển cực nhanh, từng chiếc như vệt đen vô định không thể đánh giết.
A Đạt trầm giọng khó hiểu:”Rốt cuộc là cái quái gì vậy?”
Vừa giống như ảo ảnh, từng chiêu thức lại biến ảo khôn lường, mau đến mức khiến người ta không kịp thời phòng bị.
Phùng Hoan nâng kiếm đỡ một đòn, y không nhìn rõ bóng đen, song nơi đao kiếm tiếp xúc lại truyền đến sức nặng.
Y cười khổ:”Đại ca thật là…”.
Còn nói là khảo nghiệm gì đó, đây rõ ràng là trừng phạt bọn họ.
Ngay cả y cũng chỉ có thể miễn cưỡng phán đoán rồi chống trả, chứ chưa kể đến những kẻ khác, ngay cả việc chống trả cũng khó khăn.
Từng đòn của A Đa Lãng đánh tới như đánh vào bị bông, bóng đen kia không chịu chút ảnh hưởng, kiếm khí của y giống như đang liều mạng đối đầu với một kẻ bất tử, A Đa Lãng thầm nghĩ.
Trên má, trên cổ y xuất hiện vài vết xước, Phùng Hoan cũng chẳng kém, một vết thương dài trên cẳng chân, tốc độ của y vì vậy mà chậm hẳn.
Một hồi qua đi, y may mắn phát hiện, mặc dù không nhìn thấy, thế nhưng có thể tinh tế cảm nhận được xao động mỗi lần bóng đen kia tới gần.
Tiếng gió nặng hơn, âm thanh chững lại, không nhiều, nhưng y nghe được.
“Nghe! Hoan Tử, đừng cố gắng nhìn, nghe thật kĩ”.
A Đa Lãng vừa nói, dứt khoát nhắm chặt hai mắt, thoạt nhìn nguy hiểm cực kì.
Kết quả của hành động liều mạng ấy là liên tiếp hai vết thương dài bên bả vai, A Đa Lãng nhíu mày, nhưng quyết không mở mắt.
Phùng Hoan kinh ngạc phát hiện, tốc độ nâng kiếm của A Đa Lãng bất chợt nhanh hơn, từng chiêu đều chuẩn xác, không một lần bị các bóng đen kia đánh trúng.
Xoay trái, đỡ phải, y nhắm chặt hai mắt, vậy mà vẫn có thể hoàn hảo đỡ được.
Nghe? Là nghe cái gì.
Phùng Hoan dỏng tai, sau một lúc mới nhận ra sự khác biệt.
Chẳng lẽ A Đa Lãng dựa vào sự thay đổi bên tai mà phán đoán phương hướng? Phùng Hoan đã phát hiện, A Đạt và những người khác cũng để ý.
Không ai nhắm mắt, nhưng dễ dàng nhận thấy tất cả đang chăm chú lắng nghe, cảm nhận từng cử động nhỏ nhất.
Giữa hang động lớn giờ đầy ắp tiếng gió, tiếng đao kiếm nâng hạ, tưởng chừng tùy ý lại mang theo quy luật.
Mặc Chiêu ở một nơi thu cảnh này vào mắt, khóe môi hơi nâng lên.
Sở Ngân đứng bên cạnh cười cười, thay nàng nói ra suy nghĩ:”Tên này không tệ.”
Mặc Chiêu không ngẩng đầu, tròng mắt đen thi thoảng ánh lên vài tia sáng khác lạ.
Nàng trầm ngâm, sau đó gật đầu:”Ừ.
Gương mặt tuấn tú, thân hình cũng không tệ.”
Nụ cười trên môi Sở Ngân thoáng cứng ngắc.
Mặc Chiêu cười cười, tiếp tục nhìn xuống.
A Đa Lãng dù đã phát hiện ra cách thức, nhưng sức người có hạn, đấu khí dồi dào không thể duy trì được quá lâu.
Từ động tác của y có thể nhìn ra sự chậm trễ, sơ hở trên người cũng từ đó mà ra.
Hai chân nhũn ra, một kẻ bỗng trượt chân ngã xuống, bóng đen trên đầu nhân cơ hội đó phi thẳng đến.
Y không kịp nâng đao chống đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nguy hiểm trong gang tấc.
Cái chết ngay gần sát, y hoảng hồn nhắm mắt, uy áp trước mặt vốn đè nặng đột nhiên biến mất không dấu vết.
Tất cả bóng đen trong hang động như thể bốc hơi.
Sương mù bay biến.
Đến khi y mở mắt, Mặc Chiêu từ nơi nào hạ người xuống, trên môi là nụ cười nhạt quen thuộc.
A Đa Lãng chống bảo đao xuống đất, hơi thở y nặng nề, trên trán thấm mồ hôi, giọng điệu lại như ẩn chứ mũi dao, sắc bén ghê người:”Khảo nghiệm đủ rồi chứ.”
Mặc Chiêu không để thái độ lạnh băng kia vào mắt, cười càng thêm dịu dàng:”Đủ.”
Nếu là trước đây, Phùng Hoan có lẽ sẽ nổi điên vì khó chịu.
Còn bây giờ, y phần nào đã hiểu rõ tính cách của Mặc Chiêu, đành phải bất đắc dĩ than một tiếng:”Đại ca.”
Mặc Chiêu đi về phía trước, vươn tay vỗ nhẹ vào vai y.
Thính giác nhanh nhạy, nàng có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của những người trước mặt.
Y phục lộ vết rách, gương mặt tái đi.
Nàng suy nghĩ một hồi, đầu ngón tay hướng về một phía:”Người này….!người này…!cả người này nữa”, chỉ định liên tiếp mấy chục người, sau đó mới nói:”Đều đứng về phía này.”
Người này cười thật đẹp, nhưng hành động đáng sợ, tâm tư thâm trầm.
Mấy người được chỉ định vội thu lại ánh mắt, nhanh nhẹn đứng dạt sang một bên.
Mặc Chiêu chia những người đó tthành các nhóm khác nhau, sau đó mới gọi:”A Đa Lãng.”
Không đợi A Đa Lãng đáp lời, Mặc Chiêu đã nói tiếp:”Nhóm người đằng sau giao cho ngươi giám sát.”.
A Đa Lãng nhíu mày:”Tại sao?”
“Bởi vì bọn họ giống như ngươi”.
Mặc Chiêu đáp, thấy A Đa Lãng vẫn chăm chú nhìn nàng, ý tứ không rõ, nàng bèn trực tiếp đến trước mặt một người, lơ đãng hỏi:”Ngươi tên là gì?”
Người kia hơi bất ngờ, sau một lúc mới nhỏ giọng:”Gọi ta A Kỳ là được.”
“A Kỳ”.
Mặc Chiêu nhắc lại tên y, ngừng một lúc mới hỏi:”Cổ tay bên phải và chân bên trái của ngươi có tật, có phải không?”
A Kỳ nhanh chóng bị câu hỏi của Mặc Chiêu cướp đi sự chú ý, ngữ điệu chắc chắn khi nàng nói làm cho y giật nảy, hoảng hồn bật thốt lên:”Sao ngươi biết?”
Mặc Chiêu nói không sai, trên cổ tay và chân trái y đúng là có tật.
Điều quan trọng nhất chính là, bởi vì y xấu hổ nên luôn luôn tìm cách che giấu, trong dong binh đoàn cũng chỉ có vài huynh đệ thân thiết mới phát hiện.
Người này là lần đầu mới gặp, y làm sao mà biết?
Mặc Chiêu không để y đợi lâu, từ tốn giải thích:”Khi ngươi nâng kiếm, động tác sẽ vô thức chững lại.
Chân phải trụ rất vững, nhưng trọng tâm chân trái yếu hơn hẳn, so với chân phải luôn chậm hơn một nhịp.”
“Ngươi để ý?”.
Thái độ của A Kỳ đã chuyển từ nghi ngờ sang sửng sốt, bọn họ có hơn một trăm người, bốn bề tối om mờ mịt, Mặc Chiêu vậy mà lại có thể nhìn ra sự khác biệt trong chuyển động của y.
A Đa Lãng và Phùng Hoan quay sang nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Ban đầu A Đa Lãng còn tưởng, Mặc Chiêu chỉ cố tình chú ý đến vài người, thật không ngờ ngay sau đó, nàng tiếp tục đi tới trước mặt một kẻ khác, nhàn nhạt nói:”Nếu ta đoán không nhầm, mắt trái của ngươi không nhìn rõ, mỗi khi muốn nhìn xa đều cố nheo mắt lại, vì thế khi phòng thủ luôn chậm hơn một bước.”
“Người này, nếu ta đoán không nhầm, ma pháp của ngươi đã chững lại ở trung cấp ma pháp sư suốt một thời gian dài.
Ngươi tấn công rất tốt, nhưng quan sát không tinh, luôn để kẻ địch lợi dụng cơ hội đến gần.
Đối với ma pháp sư không biết sử dụng võ kỹ, kẻ địch đến gần một bước, chúng ta sẽ thêm một phần nguy hiểm.”
Còn người này
Người này nữa
Mặc Chiêu nói rất chậm rãi, giọng nàng hơi trầm, cặp mắt đen ngời sáng, ngữ điệu chắc chắn đến kì lạ.
Từng lời rót vào tai, mấy người A Đa Lãng vô thức rùng mình, tiếng hít khí thi thoảng từ người nào phát ra rồi vang lên nối tiếp, cuối cùng xua tan tất cả những ánh mắt khinh thị từng tồn tại ít nhiều.
Nếu ta đoán không nhầm…
Không những không nhầm.
Còn chuẩn xác, chuẩn xác đến từng li.
A Đa Lãng dần cảm thấy suy nghĩ ban đầu thật quá mức nông cạn.
Không phải Mặc Chiêu chỉ chọn lựa vài người, mà y thực sự nhớ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, có thể nhớ được tất cả những ưu khuyết của hơn một trăm người.
Đợi đến khi Mặc Chiêu kết thúc, Phùng Hoan nuốt xuống một ngụm nước bọt, dè dặt dùng khẩu hình miệng nói ra ra suy nghĩ cùng lúc nảy ra của đám người.
Mặc Chiêu có thể nhìn ra được hai từ.
Trâu bò.
Nàng bật cười:”Là may mắn từ nhỏ, so với người khác luôn ghi nhớ nhanh hơn.”
“Nhìn một lần là nhớ?”.
Một người đứng trong hàng bất ngờ hỏi.
Mặc Chiêu gật đầu:”Hầu như là thế, Lô Tử.”
Lô Tử mở to mắt:”Ngươi nhớ tên ta?”.
Vừa nói xong lại ngại ngùng ngậm miệng, Mặc Chiêu ngay cả những điểm nhỏ nhặt cũng có thể quan sát tử tế rồi ghi nhớ lại ngay, một cái tên thì có là gì chứ.
“Bàn tay bị run của ngươi để ta châm cứu thử, nếu muốn chữa dứt điểm sẽ mất nhiều thời gian, nhưng không phải là không có cách.”
Hai mắt Lô Tử nhất thời sáng hẳn, y từ dưới chạy sáp đến, vì vui mừng quá đỗi mà túm tay Mặc Chiêu:”Thật sự?”
Bàn tay của y đã run mấy năm nay, lực đạo nâng kiếm và điều khiển bị ảnh hưởng rất nhiều, bao nhiêu đan dược cũng không thể chữa khỏi.
Hi vọng đột nhiên tới, sao có thể không khiến y vui mừng.
Sở Ngân không dấu vết tách bàn tay hai người, cười như không cười:”Đệ ấy đã nói có thể là có thể.”
Lô Tử không để ý đến động tác nhỏ nhặt của y, sung sướng nói:”Thật tốt quá! Nếu như có thể chữa khỏi, lão Lô này tôn ngươi làm đại ca.”
Phùng Hoan nghe vậy thì nhíu mày:”Ngươi còn muốn tranh với lão tử.”
“Phùng Hoan, ngươi già như thế còn gọi A Mặc là đại ca, còn không biết xấu hổ nói từ tranh với ta.”
“Ngươi nói ai không biết xấu hổ.”
“Là nói lão già ngươi đó.”
“Ngươi…”
Hai người lại chuẩn bị cãi vã, những cuộc tranh chấp trẻ con kiểu này, Mặc Chiêu nhìn nhiều thành quen, tự nhiên kéo Phùng Hoan và A Đa Lãng sang một nơi, sau đó mới nói:”Hai người chia tất cả võ giả ra thành từng cặp để thi đấu.
A Đa Lãng, những người ta chọn để ngươi giám sát đều giống như ngươi, phản xạ nhanh nhạy, nhưng tốc độ còn chậm, khi chiến đấu thiên về phòng thủ, lộ ra rất nhiều sơ hở.
Còn đội của Phùng Hoan, những người đó đều chủ động tấn công, tốc độ rất nhanh, khả năng quan sát ngược lại không tốt.
Hai người lần lượt lấy những người trái ngược ưu khuyết tạo thành một cặp để thi đấu, sau khi đấu xong thì tu luyện rồi tiếp tục đấu.
Đến khi ta trở lại sẽ quan sát thêm một lần.
Phải nhớ, thực lực hai bên có thể chênh lệch nhưng không được chênh lệch quá nhiều.”
“Còn về ma pháp sư, linh khí ở đây nồng đậm, trước cứ để bọn họ tu luyện đi.
Ta không phải kiếm sư, đối với võ kỹ không hiểu biết nhiều, sẽ tìm về một ít võ kỹ phù hợp cho các người.”
Dù rằng không thể chế ra đan dược cấp cao, châm cứu đả thông kinh mạch và đan dược cấp thấp vẫn nằm trong khả năng của nàng.
Ngày trước khi ở trong ma giáo, phụ thân đối với việc tu luyện của các đệ tử luôn vô cùng khắt khe.
Cách thức đối chiến trực tiếp và những biện pháp đẩy nhanh tốc độ tuy luyện, không gì hiệu quả hơn việc tạo nên một môi trường cạnh tranh tàn khốc.
Mặc Chiêu học lỏm được không ít, nàng còn chưa có áp dụng đâu.
Nàng vừa dứt lời, A Đa Lãng trầm mặc không đáp.
Mặc Chiêu cùng với bốn người Sở Ngân đi theo một hướng khác, khi đi qua còn thuận tay vỗ nhẹ vào vai y.
Đợi đến khi Mặc Chiêu bước được vài bước mới nghe thấy tiếng nói từ phía sau vọng lại.
“Mặc Chiêu, ta không hiểu.”
Nửa người A Đa Lãng chìm trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm, chỉ nhìn thấy một bên tay nắm chặt.
Mặc Chiêu dừng bước, hơi quay người, nhẹ nhàng cười:”A Đa Lãng, muốn nhận thì phải cho, đấy là đạo lý.”
Thế nhưng A Đa Lãng đáng yêu của ta, thứ ta muốn nhận lớn đến mức nào, ngươi có thể tưởng tượng được không?