Đọc truyện Thiên Di FULL – Chương 50: Còn Mạnh Hơn Nàng
Ngỡ tưởng rằng mối quan hệ sẽ trở nên tồi tệ, thật không ngờ cuối cùng lại được cải thiện theo cái cách Mặc Chiêu không ngờ tới.
Phỏng chừng bởi uy áp của hai người Sở Ngân đã để lại một ấn tượng quá sâu, người của dong binh đoàn giờ đây đối với nàng vừa khách khí vừa e ngại, không còn hoàn toàn thoải mái như ban đầu.
Sở Diêm thấy nàng mải đắn đo suy nghĩ, bèn huých vai:”Muội thấy thế nào?”
Còn chưa đủ.
Mặc Chiêu đáp thế.
Cái nàng muốn không chỉ là sự kính sợ ngoài mặt, mà còn là sự thuần phục và trung thành tuyệt đối, đủ để thỏa mãn ham muốn độc chiếm và dục vọng ích kỉ của riêng nàng.
Ở Sa Hoang có bốn dong binh đoàn lớn, mượn tứ tượng làm tên, lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, chia ra cai quản bốn hướng.
Dong binh đoàn Thanh Long là dong binh đoàn lớn nhất ở phía Đông, dong binh đoàn nhỏ rải rác rộng khắp, dù không phải trực tiếp phục tùng, đối với dong binh đoàn lớn cũng phải biết kính trọng đôi phần.
Theo như lời A Đa Mã Lượng, tứ đại đoàn ngay từ đầu đã duy trì một thế cân bằng giúp Sa Hoang ổn định.
Thế nhưng sự ổn định ấy không phải ý muốn của tất cả, chỉ cần một bên nổi lên tà niệm, cân bằng đến mấy cũng sẽ bị phá bỏ.
Huyền Vũ và Bạch Hổ kết minh, Thanh Long chịu công kích, Chu Tước đứng ngoài xem kịch vui, tình hình có thể tóm gọn trong mấy chữ như thế.
Khi A Đa Mã Lượng nói đến câu này, hai khớp hàm cắn chặt, như thể đang giận đến sôi gan.
Liên tiếp hai ngày đã có hai chục người bị thương, y không giận mới lạ, Mặc Chiêu có thể hiểu được.
Điều duy nhất nàng cảm thấy băn khoăn là tại sao A Đa Mã Lượng nói với nàng điều này, còn cho phép nàng và hai người Sở Ngân tham gia vào cuộc họp được coi là tuyệt mật của mấy kẻ đứng đầu.
Nàng suy nghĩ, rồi ngộ ra.
“Ngươi muốn lợi dụng ta?”
Những gì cần phải nói, Mặc Chiêu sẽ nói hết, những người không cần thiết không khiến nàng phải vướng bận trong lòng.
Trong khoảnh khắc nàng nói ra câu này, cả người A Đa Mã Lượng hơi run lên.
Y đã lớn tuổi, đứng trước một kẻ mới mười mấy lại tỏ ra e dè, không thể không cảm thấy nhục nhã.
Nhưng cái gọi là trách nhiệm, y không thể bỏ, nên dù bị ánh mắt của Mặc Chiêu soi đến lạnh cả người, y vẫn gượng nói:”Không phải lợi dụng, mà là nhờ cậy.
Mặc Chiêu, chúng ta chỉ muốn người ở lại đây một thời gian, cho đến khi mọi chuyện ổn thỏa.”
“Ổn thỏa?”
Ngay cả cách xưng hô cũng đổi sang kính ngữ, Sở Diêm như thể nghe thấy chuyện cười, ngữ điệu thoáng trở nên châm chọc:”Ngươi biết không, những lời mà ngươi nói lúc này giống hệt lời của mấy kẻ sợ chết.”
“Ngươi thì biết gì!”.
Một kẻ ngồi dưới nghe lời này, phẫn nộ đứng bật dậy:”Người của chúng ta điên cuồng tu luyện, nhưng thực lực đâu phải nói muốn tăng là tăng.
Bọn chúng kết minh với nhau, chúng ta có thể làm được gì chứ.”
Mặc Chiêu nâng mi:”Vậy tại sao Huyền Vũ và Bạch Hổ đồng ý kết minh?”
“….”
“Tại sao bọn họ lại nhắm đến Thanh Long đầu tiên.
Còn nữa, Chu Tước đứng bên ngoài xem kịch, chẳng lẽ không cảm thấy sốt ruột? Đằng sau rất có thể đã nhận được giao ước gì đó.
Bốn dong binh đoàn thực lực cân bằng, bên trong cấu kết, bên ngoài vẫn chưa hoàn toàn lật mặt.
Ngươi thử nhìn xem, người của dong binh đoàn của ngươi không thèm màng đến tình hình hiện tại, chỉ biết ngu ngốc lao vào trại địch, dường như không phải là lần đầu tiên, thậm chí còn đợi chính chủ soái đến cứu.
Ngay cả chính dong binh đoàn của mình còn không quản được tốt, ngươi muốn lấy cái gì để đấu với bọn chúng.”
Người kia bị Mặc Chiêu nói cho á khẩu, âm thầm giận dữ.
Từ ánh mắt lạnh nhạt của nàng lại không đọc được chút mỉa mai, chỉ đơn giản là thản nhiên như trần thuật, y không tìm được cớ phát giận, đành phải hừ một tiếng, ngoảnh phắt đầu đi.
A Đa Mã Lượng thấy tình hình căng thẳng, bèn thở ra một hơi thật dài, rầu rĩ thú nhận:”Ngươi nói không sai.
Là ta quản lý không tốt.”
“Đội trưởng!”
A Đa Mã Lượng giơ tay ra dấu, đợi Phùng Hoan ngồi xuống, y mới nói với Mặc Chiêu:”Thật ra tính đến khi ngươi tới, ta chỉ vừa nhận chức được hai tháng.
Nếu không phải vậy, chúng ta sao có thể….”
Mặc Chiêu hơi bất ngờ, mi mắt đang cụp xuống thoắt nâng lên thật cao:”Hai tháng? Vậy người trước…”
“Là ca ca của ta, A Đa Trác.”
Nhắc đến người này, cả không khí trong phòng đều nhuốm màu ảm đạm, tâm trạng của những người trước mặt đều xuống dốc, Mặc Chiêu dường như còn nhìn thấy từng đám mây xám xịt lơ lửng trên đầu mỗi người.
Nếu những gì y nói là sự thật, việc A Đa Mã Lượng chưa hoàn toàn kiểm soát được dong binh đoàn cũng không phải là chuyện gì khó hiểu.
Nỗi đau mất đi người thân nàng thấu rõ hơn ai, nhất là khi từng người ở nơi này đều coi nhau như huynh đệ trong nhà.
Mặc Chiêu trầm mặc một hồi mới mở miệng, ngay cả giọng cũng bất giác dịu đi:”Có thể nói cho ta tại sao….”
“Huynh ấy mất rồi”.
Phùng Hoan thay A Đa Mã Lượng nói ra, im lặng vài giây, lại trầm giọng kể:”Ngày trước khi Trác đội còn sống, Thanh Long được xưng là dong binh đoàn mạnh nhất.
Huynh ấy bốn mươi tuổi đã là một kiếm đế, chỉ cần chục năm nữa có thể tấn cấp lên kiếm thánh, không ngờ…”
Đường đường là một kiếm đế, không thể nói chết là chết.
A Đa Mã Lượng cắn răng nói nốt:”Khi ta tìm thấy huynh ấy, chỉ còn là một cái xác không còn đủ tứ chi.”
Không còn đủ tứ chi.
Ánh mắt Mặc Chiêu nhất thời tối sầm.
Sở Ngân nhìn bàn tay đang siết chặt của y, lơ đãng hỏi:”Có biết là ai làm không?”
A Đa Mã Lượng lắc đầu, gằn từng chữ:”Nếu như biết, ta dù chết cũng phải tìm cách trả thù.”
Điều mà y tiếc nuối duy nhất, căm hờn duy nhất là ngay cả người cướp đi sinh mạng của huynh trưởng, một chút manh mối y cũng không có.
Nghĩ tới việc huynh trưởng phải nằm dưới ba tấc đất lạnh lẽo, oan ức uổng mạng, lòng y như có ngàn vạn côn trùng đang cào xé, nhỏ ra máu thịt.
Những lời như an ủi khách khí thật quá mức giả tạo để nói ra lúc này, Mặc Chiêu cũng không định cào sâu vào vết thương của y nữa, chậm rãi nói:”Ta chỉ có thể ở lại đây một tháng.
Sau một tháng, ta sẽ rời đi.
Tuy nhiên, ta có một điều kiện.”
“Mời nói.”
“Thứ nhất, trong vòng một tháng tới, với những chuyện ta cần làm, Thanh Long phải toàn lực giúp đỡ.
Đương nhiên, ta sẽ không đưa ra những yêu cầu gây tổn hại đến các ngươi, đạo lý ấy ta vẫn hiểu.”
Đây cũng không phải yêu cầu gì khó khăn, nhất là sau tất cả những gì Mặc Chiêu đã tương trợ.
A Đa Mã Lượng gật đầu đồng ý ngay, Mặc Chiêu nói tiếp:”Thứ hai, việc tu luyện của mọi người trong dong binh đoàn phải giao cho ta phụ trách.”
“Không được!”.
Ngô Tất bật thốt lên:” Ngươi không phải là người của Thanh Long, sao có thể yêu cầu mọi người phải làm thế này thế kia.
Ta không đồng ý.
Ai biết được ngươi có chủ ý gì khác.”
“Nếu đệ ấy có chủ ý gì khác, ngươi tưởng ngươi còn sống mà đứng được ở đây chắc.
Đừng lúc nào cũng nghĩ bản thân bị lợi dụng trong khi bản thân ngươi vốn chẳng có chút giá trị lợi dụng nào”.
Sở Ngân không khách khí chen vào, thầm nghĩ đám người trước mặt thật đúng là không biết tốt xấu.
Nhận được ân huệ lớn không nói, chỉ biết chăm chăm ngờ vực.
Y vỗ vai Mặc Chiêu, giọng lạnh tanh:”A Chiêu, chúng ta đi.”
Nhìn khuôn mặt nghẹn khuất của Ngô Tất, Mặc Chiêu cười thầm trong lòng.
Ngân Tử của nàng đúng là chẳng thèm nể nang ai, giỏi nhất vẫn là khiến người ta tức chết.
Nàng thử cử động người, còn chưa kịp đứng dậy đã nghe thấy giọng nói của A Đa Mã Lượng từ bên trái vọng lại.
“Ta đồng ý.”
“Đội trưởng!”.
Ngô Tất vỗ bàn đứng bật dậy.
A Đa Mã Lượng bỏ lời của Ngô Tất ngoài tai, kiên định lặp lại:”Mặc Chiêu, ta đồng ý với điều kiện của ngươi.
Nhưng ngươi phải thề, tuyệt đối không được làm bất cứ điều gì tổn hại đến người của dong binh đoàn.”
“Thành giao”.
Mặc Chiêu trả lời rất dứt khoát, nàng đảo mắt qua gương mặt Ngô Tất đã xám nghoét, đứng dậy định đi khỏi.
Bước được vài bước chợt quay đầu, rành rọt nói:”A Đa Mã Lượng, dù trước kia có thế nào đi nữa, ngươi hiện tại là đội trưởng của Thanh Long.
Nếu ngay cả việc ấy ngươi cũng không ý thức được thì vị trí này, ngươi tốt nhất không cần ngồi nữa.”
Nàng nói xong thì đi thẳng.
A Đa Mã Lượng nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần, mơ mơ hồ hồ, chẳng biết chính xác là tư vị gì.
Khi Mặc Chiêu bước ra khỏi cửa, bất ngờ phát hiện hai người Minh Tịnh đứng cách đó không xa, cả người Mặc Chiêu trong thoáng chốc khựng lại.
Mọi chuyện cùng lúc ập đến, nàng suýt chút đã quên mất việc Tịch Nguyệt hiện cũng đang ở lại dong binh đoàn.
Thấy nàng tới, hai người bất ngờ tiến lên trước một bước, điệu bộ như thể đang chờ nàng.
Mặc Chiêu nhướng mày:”Có chuyện?”
“Cũng không hẳn”.
Minh Tịnh không đáp mà hỏi lại:”Từ nay ngươi sẽ ở lại đây?”
Mặc Chiêu gật đầu.
Minh Tịnh trầm ngâm một thoáng, sau đó mới nói:”Chuyện của Thanh Long và các dong binh đoàn khác, ta khuyên ngươi không nên xen vào.”
Ngữ điệu của y vô vùng nghiêm trọng, sắc mặt Mặc Chiêu cũng vì vậy mà trở nên nghiêm túc:”Nói nghe thử xem.”
Ác cảm của Minh Nguyệt đối với Mặc Chiêu không còn, nhưng ám ảnh từ lần bị y siết chặt tứ chi vẫn phảng phất đâu đó.
Nàng nhỏ giọng nói:”Chuyện Bạch Hổ và Huyền Vũ kết minh, có lẽ ngươi cũng đã biết.
Trước đây khi A Đa Trác còn sống, Thanh Long có thực lực mạnh nhất, số lượng ma thú và ma tinh hạch chiếm được, bao gồm cả số lượng nhiệm vụ hoàn thành bất kể khi nào cũng đều xếp đầu tiên.
Nhưng sau khi y bị giết, Thanh Long liên tục bị hai dong binh đoàn kia chèn ép.
Thực lực của Thanh Long khá đồng đều, tài nguyên cũng nhiều hơn, đương nhiên không thể chỉ vì A Đa Trác qua đời mà trở nên yếu ớt thế này.”
Sở Diêm nhíu mày:”Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì.”
Mình Tịnh nhìn y, hắng giọng, chậm rãi nhả ra từng chữ:”Hiện tại ở Bạch Hổ và Huyền Vũ, có một người còn mạnh hơn cả A Đa Trác.
Nói đúng hơn, người đó còn mạnh hơn cả ngươi, Mặc Chiêu.”
Còn mạnh hơn nàng?
Sở Ngân và Sở Diêm nhìn nhau, cả hai người đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Hai người Võng Dực mở to mắt, cảm thấy như vừa nghe lầm, vô thức hỏi lại:”Ngươi chắc chứ?”
Minh Tịnh gật đầu.
Chính bản thân hai huynh muội y khi phát hiện ra điều này cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Đã từng đối chiến, Minh Tịnh đối với thực lực của Mặc Chiêu hiểu biết rất rõ ràng.
Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, Minh Tịnh còn không tin người này chỉ mới mười mấy tuổi đã đặt một chân sang cảnh giới Pháp Thánh tối cao.
“Ngạc nhiên thế làm gì, người mạnh hơn ta nhiều vô số kể, chuyện này cũng không có gì lạ.”
Mặc Chiêu trấn định lại nhanh nhất, nhàn nhạt cất lời.
Thật lòng mà nói, nếu không phải vận số nàng không tệ, có cơ hội nhận được truyền thừa của Sở Bá Thiên, dù khả năng tiếp thu của nàng có nhanh nhạy hơn nữa, thân thể trời sinh để tu luyện hơn nữa, có liều mạng cũng không thể với đến cấp bậc này trong một thời gian ngắn.
Nhiều nhất cũng chỉ có thể giống như mẫu thân, đạt đến cảnh giới ma đạo sư.
Nếu nói nàng mạnh, chi bằng nói nàng may mắn thì đúng hơn.
Đối với tin tức của Minh Tịnh, nói nàng không bất ngờ là giả, dẫu chỉ là một vài giây thoáng qua.
Dù thế, nguyên nhân không phải vì nghe thấy có người mạnh hơn nàng, mà là vì một kẻ mạnh như thế lại đột ngột xuất hiện ở Sa Hoang.
Từ lời của Minh Tịnh mà suy đoán, người kia còn mới xuất hiện không lâu, hiện tại còn đang đứng về phía Bach-Vũ, cũng có nghĩa là đối đầu với nàng.
E là cái chết của A Đa Trác cùng với người này không tránh khỏi liên quan.
Mặc Chiêu đã quyết định sẽ ở lại nơi này, chung quy không tránh khỏi liên can.
Nàng liếc qua hai hàng mày nhíu chặt của Sở Ngân và Sở Diêm, trong lòng muốn nâng tay vuốt phẳng lại sợ bị người ngoài nhòm ngó, đành phải nắm tay nhịn lại.
Cười cười nói:”Ai thắng ai thua còn chưa rõ ràng, không cần phải lo.
Không phải đệ còn có hai người sao?”
Hai người Sở Ngân ngoảnh phắt đầu sang nhìn nàng, trong mắt ánh lên kinh ngạc, sau đó là niềm vui sướng lấp đầy.
Mặc Chiêu từ trước đến nay không cần người khác phải chủ động bảo vệ, kiên cường đến cô độc, nhiều lúc khiến hai người họ cảm thấy bản thân thật thừa thãi.
Người ngay trước mắt, lại có cảm giác như đang ở rất xa, trôi nổi trong tịch mịch.
Lần đầu tiên nàng mở miệng nói lời lẽ ỷ lại, sao có thể không khiến hai người họ cao hứng.
Nếu không phải còn ngại mấy người kia, Sở Ngân thật sự chỉ muốn nhào đến ôm nàng.
Phải rồi, cứ như thế
Chiêu à, để ba người chúng ta cùng gánh lấy mệnh này.