Đọc truyện Thiên Di FULL – Chương 39: Bắt Cóc
Vài lời ước hẹn đều đạt được, Mặc Chiêu tâm tình vui vẻ, đương nhiên không cần phải nửa đêm lén lút, buổi chiều hôm ấy liền quang minh chính đại, một nhóm người đi thẳng qua cửa lớn mà về.
Lần trở về này của nàng, có thể nói là gây ra oanh động không nhỏ.
Đầu tiên là mấy vị trưởng lão gọi tới hỏi chuyện, ngay cả Triệu Bỉnh Thần ngày ngày lạnh nhạt cũng hỏi vào đôi câu.
Đáp lời thế nào, Mặc Chiêu đã sắp xếp hết cả, không vội không hoảng, giống như trong hang động cẩn thận thuật lại một lượt, người nào hỏi nàng, nàng đều kính cẩn đáp lời, cử chỉ hào phóng, thái độ hòa nhã.
Trải qua chuyện lần này, đám người Lạc Chấn đối với Mặc Chiêu cảm tình vô cùng tốt, trước mặt các trưởng lão đều thêm vào hai câu, câu nào cũng ẩn ý nói tốt cho nàng.
Mặc Chiêu nghe được, chỉ yên tĩnh đứng tại chỗ, ngước đôi mắt sáng, mỉm cười nhẹ nhàng.
Đông rồi, ngày ngắn đêm dài, trời về chiều đã ảm đạm, gió thổi lạnh run, nụ cười này của nàng lại như hoa nở giữa xuân, vừa nhìn đã khiến lòng người thoải mái.
Trong một chốc, Triệu Tử Khiêm có cảm giác như vừa nhìn thấy một cô nương mặc váy trắng bồng bềnh, môi thắm sắc đào, bạch y như tuyết.
Nàng đứng dưới gốc đào, cười rộ lên, phong tư đủ khiến người ta ngơ ngẩn.
Mà thực tế, Triệu Tử Khiêm cũng nhìn đến ngây người.
Đến khi nghe thấy Triệu Bỉnh Thần điểm tên mới cụp mi mắt xuống, che giấu thất thố.
Khoé mắt lại không nhịn được đảo qua nơi hầu kết, chỗ cổ áo cao cao che khuất hẳn, chỉ biết trong lòng vừa có thứ gì đó mọc rễ, quấy một hồ nước lặng, lòng y ngứa ngáy đến lạ.
Sở Diêm đứng một bên thu hết vào đáy mắt, mơ hồ nghĩ đến điều gì, hơi nhíu mày.
Đợi đến khi về gần đến viện, Mặc Chiêu ngoan ngoãn để Sở Diêm kéo vào trong phòng.
Cứ tưởng sẽ nghe thấy y trầm giọng trách mắng, ai ngờ lại thấy người kia bình tĩnh đóng cửa, ngồi xuống ghế, nhíu mày trầm tư.
Mặc Chiêu kéo tay y:”Sao thế?”
Sở Diêm ngước mắt nhìn nàng.
Hơi lạnh làm hai gò má nàng đỏ ửng, so với lúc trước da càng trắng hơn, non mềm mịn màng.
Tóc đen như mực bay rối vài sợi, không búi lên mà gần như xõa nửa, Sở Diêm đột ngột kéo dây buộc tóc của nàng ra, kéo nàng ngồi lên đùi, để mái tóc đen như mực rối tung, phủ đầy lên vai, hòa vào tóc y.
Nàng hơi giật mình, mở to mắt.
Hai tròng mắt đen bóng như ngọc, hàng mi rung nhẹ, linh động cực kì.
Chẳng trách.
Chẳng trách cái gì, Sở Diêm cũng không nói ra miệng.
Ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, y đột nhiên ghé thấp đầu xuống, dính sát vào, nhỏ giọng nói:”Từ nay cách Triệu Tử Khiêm xa chút.”
Người này hay lo nhiều nghĩ nhiều, biểu cảm lúc này lại đặc biệt nghiêm túc, Mặc Chiêu không có tâm tư trêu đùa, nhướng mày có ý hỏi.
Sở Diêm thành thực:”Hôm nay ta để ý, dường như y đang nghi ngờ muội là nữ tử.”
“Nghi ngờ ta?”.
Trong mắt Mặc Chiêu xuất hiện một tia mờ mịt, dạo gần đây đều không gặp mặt tiếp xúc, tính ra đã gần một năm, làm thế nào lại đột nhiên nghi ngờ.
Nàng nhíu mày suy nghĩ, Sở Diêm tận dụng vươn tay ôm eo nàng, không chủ động mở miệng.
Nếu như thật sự hỏi nguyên do, Sở Diêm cũng không rõ, có lẽ do đồng dạng là nam nhân, y mới cảm thấy ánh mắt Triệu Tử Khiêm nhìn Mặc Chiêu có gì đó không đúng.
Miệng nhắc nhở nàng, trong lòng Sở Diêm sáng rõ, chuyện này đến cùng có bao nhiêu khó khăn.
Chưa kể ở chung một viện, ngày ngày gặp mặt, lo xa hơn, nếu không có Triệu Tử Khiêm này, rồi cũng sẽ xuất hiện Triệu Tử Khiêm thứ hai, thứ ba.
Mặc Chiêu năm nay mới mười sáu, dung nhan nở rộ, đến một hai năm nữa, sẽ càng ngày càng đẹp, dáng người uyển chuyển lúc ấy muốn che giấu cũng không được.
Y phòng không hết.
Thấy Sở Diêm vì chuyện này mà rối rắm, Mặc Chiêu nâng đầu y lên, nghĩ một lúc rồi nói:”Ta sẽ cố để ý, huynh không cần lo.
Y hiếu kì, nghi ngờ lung tung vậy thôi, ta sẽ tìm cách.”
Nếu không phải đơn thuần là hiếu kì thì sao?
Mặc Chiêu không muốn nhắc đến chuyện này nữa, bèn đánh trống lảng:”Ngân Tử đi đâu rồi? Đợt trước đã thấy huynh ấy bận rộn, ta hỏi cũng không nói.”
“Làm chút chuyện thôi”.
Sở Diêm không để ý kéo một lọn tóc nàng đùa nghịch.
Mặc Chiêu bĩu môi:”Hai người lại qua loa với ta”.
Nói xong vươn tay bóp chặt mũi Sở Diêm, lại bịt kín miệng y, Sở Diêm không thở được, mặt mày đỏ bừng, không ngừng xin tha, Mặc Chiêu thấy thú vị, khanh khách cười lớn.
Sở Diêm không yếu thế cù nách nàng, ai người cứ thế nháo thành một đoàn.
Nhớ tới gì đó, Sở Diêm thu lại nụ cười, nghiêm mặt quở:”Còn cười được? Muội tính toán hay quá nhỉ, bẫy rập này, hầm băng này, dây leo yêu nhện, còn không báo với chúng ta trước một tiếng.
Giờ ta vẫn còn nhớ mấy con nhện ấy đây này, ghê không chịu được”.
Thật là, suýt nữa thì bị nàng đánh lạc hướng thật, quên mất chuyện quan trọng nhất.
Lần này là Mặc Chiêu sai thật, nàng cũng biết thế.
Đều do đám yêu thú kia không hiểu ý của nàng chút nào, nàng ban đầu chỉ muốn làm vài thủ thuật nho nhỏ, chúng lại quậy tưng bừng lên, cái điệu bộ hứng chí của yêu nhện vương nàng tới giờ vẫn còn nhớ rõ kìa.
Mặc Chiêu nghĩ nhanh trong đầu, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào, chủ động làm lành:”Được được.
Là muội sai rồi…”
Sở Diêm giữ chặt bàn tay đang đặt trên đầu y vỗ vỗ, không vui ngắt lời:”Lại nữa.
Đừng có coi ta là trẻ con.”
Động tác của Mặc Chiêu khựng lại đôi chút.
“Vậy thế này thì sao?”
Từng cái vỗ về chuyển thành những lần xoa đầu rồi vuốt nhẹ, Sở Diêm ngước lên nhìn nàng, nụ cười của người trước mặt dịu dàng quá đỗi, động tác từ tốn, đến mức y có cảm tưởng thứ nàng đang vuốt ve không phải là mái tóc, mà là lồng ngực, là trái tim của y.
Chiêu à, muội cứ cười thế này, ta cái gì cũng quên sạch, làm sao còn giận dỗi được nữa.
Y khép hờ mắt, tựa vào vai nàng, mặc nàng xoa đầu mình, ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Đến khi Mặc Chiêu tưởng y đã ngủ quên mất, đột ngột nghe thấy y lẩm bẩm
“Chỉ lần này nữa thôi đấy…”
Mặc Chiêu không nhịn được, bật cười khẽ.
Đúng lúc ấy, một tiếng kêu nho nhỏ từ đâu phát ra phá hỏng bầu không khí tĩnh lặng xung quanh, Mặc Chiêu ngó đầu xuống, chỉ thấy một cục bông nhỏ đang từ ngực áo nàng ló đầu chui ra.
Mặc Chiêu vội rút lại tay, đỡ lấy nó, sợ nó không cẩn thận trượt chân té xuống.
Vốn đang mơ hồ buồn ngủ, Sở Diêm cũng bị động tĩnh này đánh thức, mở mắt ngồi thẳng dậy.
Kẻ phá đám đang dùng một đôi mắt to ngập nước màu xám tro nhìn Mặc Chiêu.
Cả người nó tròn vo, mới có mấy ngày do ăn ngủ nhiều mà béo lên không ít, bộ lông trắng muốt mượt mà, nhìn chỉ muốn vươn tay vuốt thử.
Mặc Chiêu vỗ vỗ đầu nó, tiểu tử giờ đã không còn sợ nàng, chủ động dụi đầu vào tay nàng ngỏ ý làm nũng.
Sở Diêm không thể tin nhìn cái cục bông trắng tròn kia, lại nhìn sang Mặc Chiêu, mày nhíu chặt lại:”Nó ngủ từ nãy giờ?”
Mặc Chiêu không để ý gật đầu.
“Nó…!nó ngủ ở đó từ nãy giờ?”
Giọng của Sở Diêm đột ngột nâng cao lên, một ngón tay chỉ vào ngực áo của Mặc Chiêu rồi ngượng ngùng rụt vội.
Theo đầu ngón tay Sở Diêm nhìn xuống, thấy xiêm y vẫn ngay ngắn phẳng phiu, Mặc Chiêu không hiểu, không để ý cười đáp:”A Bảo bám ta lắm, thử đưa cho Võng Dao hay Võng Dực, nó đều quấy khóc cả, nên ta mang nó theo luôn.
May mà nó ngoan ngoãn ngủ một mạch, thi thoảng mới đòi ăn thôi.”
“Đấy không phải là vấn đề.”
Sở Diêm giật lấy A Bảo từ trong tay Mặc Chiêu, đột nhiên đè nó xuống để nó ngửa bụng ra, lúc này mới càu nhàu:”Muội nhìn này.”
Mặc Chiêu theo bản năng nhìn xuống, chỉ thấy hai mắt A Bảo đang mở to giống hệt nàng, một chủ một thú bộ dáng ngu ngơ giống nhau, chẳng hiểu sao Sở Diêm đang yên đang lành lại căng thẳng thế.
Sở Diêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giọng trầm xuống:”Nó là đực!”
Người nào đó “À” lên một tiếng, hai mắt mở to.
Thời điểm Sở Diêm tưởng nàng đã hiểu, nàng lại nhìn y, hồn nhiên bảo:”Cái này ta biết.
Lúc cứu về ta đã biết rồi cơ.”
Thái độ vô tư này khiến Sở Diêm thiếu điều muốn đem nàng bóp chết.
Mà không được, động nàng, y không nỡ.
Có bóp cũng phải bóp con sói con trắng trắng tròn tròn lúc nào cũng giả bộ ngu ngơ này kìa.
Y nghiêm túc dặn dò:”Nói tóm lại, từ nay về sau không cho muội đặt nó trong người nữa.
Trong tay áo không được, trong…!trong ngực, càng không được.”
Đã nói đến mức ấy, Mặc Chiêu có chậm hiểu bao nhiêu cũng bắt đầu hiểu ra, lập tức không nể tình bật cười:”Huynh thật là.
A Bảo chỉ là một con sói con thôi, nó còn nhỏ xíu, biết gì được chứ”.
Trong lòng nàng thầm nhủ, người này tính chiếm hữu thật cao.
Lại nói tiếp:”Huynh đừng quên, ai đó ngày trước cũng là hồ ly đấy, còn suốt ngày chui vào tay áo ta, trèo lên vai ta.
Giờ lại ghen với cả một con sói con con.”
Chính vì y là ma thú, nên mới càng lo hơn, dù biết là ích kỉ, nhưng y thực lòng chẳng muốn Mặc Chiêu thân thiết với ai khác ngoài y cả.
Sở Diêm nghĩ thế, nhưng nghĩ là một chuyện, bị nói toạc ra vẫn khiến y hơi ngượng, gò má đỏ lên.
Y tránh ánh mắt đùa trêu của Mặc Chiêu, đè thấp giọng xuống:”Huynh mặc kệ.
Muội cứ ôm nó như vậy, nó sẽ lười thối, mới có mấy ngày mà nhìn xem nó đã béo thành dạng gì rồi.”
Nói xong, y đặt A Bảo xuống đất, sau đó điểm mạnh vào trán nàng, đe dọa:”Ta mà thấy muội để nó ngủ trong người nữa, ta sẽ….”
Mặc Chiêu nhướng mày:”Sẽ thế nào?”
Thái độ kia, rõ là chẳng sợ hãi chút nào.
Sở Diêm bất chợt sát lại gần, đôi môi mỏng xinh đẹp gần như chạm vào vành tai nàng, hơi nóng phả ra khiến vành tai nàng thoắt cái nóng rực, hai gò má Mặc Chiêu không khống chế được đỏ bừng.
Y thầm thì:”Sẽ hôn muội đến khi không thở nổi mới thôi.”
Mặc Chiêu quẫn bách lườm y.
Cái lừ mắt không những không có lực uy hiếp, sóng mắt lóng lánh uyển chuyển suýt nữa khiến Sở Diêm không kìm lòng nổi mà nhào tới.
A Bảo bị đặt dưới đất, cào cào móng chân, tủi thân ư ử hai tiếng.
Nó ban đầu sợ hãi Mặc Chiêu, giờ lại bám nàng cực kì, đi đâu cũng phải túm chặt vạt áo nàng, buộc nàng dẫn nó theo bằng được.
A Bảo không hiểu người xấu xí kia và chủ nhân đang nói gì, nhưng lại bỏ nó xuống, đặt nó ra xa, chủ nhân còn không nhìn nó, không ôm nó nữa.
Người chủ nhân vừa thơm vừa mềm.
Nó không muốn xa người chút nào.
Đôi mắt to lại bắt đầu ngập nước, Mặc Chiêu nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, theo thói quen đánh mắt tìm kiếm bóng dáng cục bông nhỏ.
Sở Diêm nhanh nhẹn vươn tay che mắt A Bảo, y thừa biết nó luôn lợi dụng cặp mắt này khiến Mặc Chiêu yêu thương cưng chiều.
Y cảnh cáo trừng nó một cái.
Nhóc con, phản đối vô hiệu.
Mặc Chiêu không nỡ, vừa định mở miệng nói chuyện đã thấy một nguồn khí tức đang từ xa vội vã tiến lại.
Nàng giật mình đứng dậy, vừa vặn có người xông đến, tông mạnh vào cửa, do quá vội vã mà vấp phải bậc thềm, cả người lao thẳng về phía trước, như thể sắp sửa ngã sấp xuống.
Mặc Chiêu hoảng hồn, may mà kịp thời chạy đến đỡ lấy người kia, cả giận quát khẽ:”Có chuyện gì từ từ nói.
Sao tự dưng…”
Người đến thở hổn hển từng ngụm, do chạy vội mà hô hấp khó khăn, hai tay y bám chặt vào vạt áo Mặc Chiêu, ánh mắt tràn ngập lo lắng và sốt ruột.
Mặc Chiêu dự cảm có chuyện chẳng lành, vội vuốt sống lưng cho y bình tĩnh lại:”A Dực, bình tĩnh…!đệ bình tĩnh lại đã..
nói cho ta nghe có chuyện gì.”
Mãi một lúc sau, Võng Dực mới có thể tìm lại tiếng nói.
Y hít sâu một hơi, vội vàng mở miệng:”Chủ tử, tỷ tỷ…!tỷ tỷ bị bắt cóc rồi!”
“Cái gì!”
Mặc Chiêu cả kinh, Sở Diêm đứng bật dậy:”Ngươi nói rõ ra xem.”
Võng Dực mở lòng bàn tay, một mẩu giấy bị y nắm chặt, gần như bị vò nát.
Mặc Chiêu lấy tờ giấy mở ra, bên tai nghe thấy giọng nói tự trách của Võng Dực:”Tỷ Tỷ nói mới làm ra một loại bánh mới, muốn mang đến cho người nếm thử.
Ta ở lại giúp tỷ tỷ nấu nước, thấy tỷ để quên đồ nên vội chạy theo.
Ai ngờ thấy tỷ tỷ bị người ta tóm đi, ta đuổi theo, còn bị đánh một chưởng.
Tên này ném vào người ta một mẩu giấy rồi chạy đi.”
Nói đến đây, cả người y gần như khuỵu xuống:”Là do ta…!đáng nhẽ ta không nên để tỷ ấy đi một mình…mà không, kể cả ta có đi cùng cũng có làm được gì đâu.
Ta thật vô dụng mà.”
“Giờ không phải là lúc để nói chuyện này”.
Sở Diêm không vui ngắt lời, ánh mắt dán chặt vào từng chữ viết trên mẩu giấy trắng bị mồ hôi làm cho ẩm ướt.
Đêm nay, bãi cỏ phía tây, ngoại thành.
Người đến, ả sống.
Không đến, chờ nhận xác đi.
Mặc Chiêu.
Đây là khiêu khích trắng trợn.
Một mồi lửa xuất hiện trên tay Mặc Chiêu, đem mẩu giấy nhỏ đốt thành tro, vụn tro lả tả rớt qua kẽ tay.
Mặc Chiêu mím chặt môi, thái độ bình thản lạ kì.
Chỉ có Sở Diêm biết, đó là biểu hiện của sự phẳng lặng trước giông bão, là dấu hiệu khi Mặc Chiêu thực sự tức giận.
Mặc Chiêu đỡ Võng Dực đứng dậy, nhìn màu trời đã chuyển thành tối đục, hơi nhếch môi, hai bàn tay siết lại thật chặt.
Tốt lắm.
Để xem ai nhặt xác ai.