Thiên Di

Chương 17: Đừng Làm Bẩn Tay Người Khác


Đọc truyện Thiên Di FULL – Chương 17: Đừng Làm Bẩn Tay Người Khác


Đến cứu nàng?
Võng Dao ngẩng mặt nhìn lên, mơ hồ thấy được gương mặt nghiêng của Mặc Chiêu qua lớp sa mỏng.

Tuy không thấy rõ dung mạo, thế nhưng trên người người này thoang thoảng hương dược thảo dịu dàng, vô cùng dễ chịu.

Võng Dao chỉ khựng lại một chốc, ngay lập tức càng giãy dụa mạnh hơn, cuồng nộ hét lớn, gần như dùng cả tay và chân để đấu đá người đang ôm nàng.
Dưới lớp sa, Mặc Chiêu khẽ mỉm cười.
Xem ra Võng Dao này cũng là một người thông minh.
Mặc Chiêu hừ một tiếng, vung tay, một tiếng “Bốp” lanh lảnh vang lên, Võng Dao đang giãy dụa một tay ôm má, ngã nhào xuống đất.
“Bản công tử muốn ngươi là phúc của ngươi, ngươi còn dám cấu bản công tử!”
Mặc Chiêu sầm mặt, tức giận quát.

Hồng y nữ tử Vân Nhã không nghĩ tới đột ngột có một màn thế này, vội vàng ra hiệu cho hai người canh gác ngăn Mặc Chiêu lại.

Sở Ngân và Sở Diêm lúc này đồng thời đi xuống chắn trước mặt Mặc Chiêu, lạnh lùng rút kiếm kề lên cổ hai người đang chuẩn bị tiến đến, ánh mắt sắc như dao.
Những quan khách ở đây đều là người không thể đắc tội, từ trước đến nay vì không muốn bại lộ danh tính nên luôn ẩn mình trong phòng bao, giao dịch khi đấu giá đều do hầu cận ra mặt, chưa từng có trường hợp như thế này bao giờ.

Vân Nhã thầm suy nghĩ, tiến lên một bước, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng cười nói:”Công tử việc gì phải vội thế.

Đợi đấu giá kết thúc, nếu công tử ưu ái Võng Dao, mỹ nhân chắc chắn sẽ về tay ngài thôi.”
Hay cho một cô nương khéo ăn khéo nói.

Mặc Chiêu nhếch khóe môi, tiến lên vài bước áp sát Vân Nhã khiến nàng ta hơi giật mình.

Mặc Chiêu lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội màu xanh biếc, trên đó có khắc một chữ “Hàm”, đợi đến khi sự chú ý của Vân Nhã dồn hết vào miếng ngọc bội tinh xảo trên tay, sang sảng nói:”Ta họ Lăng, đến từ Đông Phong.

Đừng nói là nữ nô này, ngay cả tất cả nô lệ ở đây bản công tử cũng có thể mang đi.”
Vân Nhã cẩn thận quan sát miếng ngọc bội, giọng điệu hống hách của Mặc Chiêu khiến nàng có dự cảm chẳng lành.

Họ Lăng ở Đông Phong Quốc là quốc họ, chỉ có hoàng thất mới mang họ đó.

Hơn nữa, miếng ngọc bội này giá trị liên thành, trên ngọc bội còn có được khắc một chữ Hàm.
Lăng…!Hàm….!Lăng….!Hàm
Đến từ Đông Phong….
Vân Nhã hít vào một ngụm khí lạnh, không nhịn được trợn to hai mắt.
Chẳng lẽ….!chẳng lẽ người trước mặt là Lăng Tử Hàm, bát hoàng tử nổi tiếng kiêu ngạo của Đông Phong Quốc?
Nếu thực sự như vậy, lời y nói không hề ba hoa.

Tây Hạ hàng năm vẫn phải cống nạp cho Đông Phong bao nhiêu của cải để giữ gìn sự an bình, hôm nay bát hoàng tử Lăng Tử Hàm, người con được sủng ái nhất của Đông Phong Đế đến đây, đừng nói tới Võng Dao, hắn muốn người nào Võng Nguyệt Lâu cũng phải giao ra người đó.

Vân Nhã âm thầm cân nhắc, vội vã ra hiệu cho hai người canh gác lui xuống, kính cẩn nói:”Là A Nhã có mắt như mù.

Bát…!Lăng công tử ghé thăm mà không tiếp đón chu đáo, là A Nhã sơ sót.”
Mặc Chiêu hừ thêm một tiếng nữa:”Xem như ngươi biết điều.”
Suy đoán được xác thực, Vân Nhã cảm thấy sự tình nghiêm trọng, cẩn trọng nói:”Lăng công tử, Võng Dao lọt vào mắt công tử là phúc của nàng ta, có điều, xin công tử thứ lỗi, gia tộc họ Võng đã từng bị hoàng thượng ra lệnh chu di cửu tộc.

Hiện tại Võng Dao là do Võng Nguyệt Các tìm về, nếu ngài mang đi, A Nhã thật không biết nói sao với chủ nhân.”
“Lăng công tử, không biết ngài có thể….”
Mặc Chiêu sao không hiểu ý của nàng ta, cười nhạt ngắt lời:”Chỉ là một dân đen mà thôi, đêm nay ta mang đi, ngày hôm sau sẽ trả người.”
Mặc Chiêu dùng chiếc quạt giấy cợt nhả nâng cằm Vân Nhã, bật cười:”A Nhã phải không, nữ tử khiến bản hoàng tử muốn giữ lại bên người còn chưa có xuất hiện đâu.


Nàng xinh đẹp thế này, hay là cũng theo ta đi.”
“Công tử coi trọng.

A Nhã làm sao xứng, không dám nhận đặc ân”.

Vân Nhã trong lòng ghét bỏ, lại không dám thể hiện ra mặt.

Bát hoàng tử Đông Phong Quốc nổi tiếng kiêu ngạo phá phách, quả nhiên không sai.

Trong lòng Vân Nhã suy tính, nhất định phải nhanh chóng báo cho chủ nhân mới được.

Nếu có thể dùng một Võng Dao để đổi lấy quan hệ thân thiết với bát hoàng tử đứa con cưng của Đông Phong Đế, đấy thật là chuyện tốt nằm mơ cũng không thể cầu được.

Nghĩ đến việc lo liệu tốt chuyện này sẽ khiến chủ nhân vui, Vân Nhã nén xuống xao động trong lòng, nhún người nói:”Lăng công tử không biết đến Tây Hạ có chuyện chi.

Hôm nay A Nhã tiếp đón không chu đáo, có thể mạn phép ngày mai mời ngài tới quán ăn của Vọng Nguyệt dùng bữa, chủ nhân ta sẽ đích thân tới bái phỏng.

Không biết ý ngài thế nào?”
Mặc Chiêu gật đầu cười:”Phụ Hoàng lệnh ta đến gặp hoàng đế của các người, vô tình nghe nói mới tới đây xem thử.

A Nhã đã mở miệng, sao bản công tử có thể không nghe lời mỹ nhân chứ.”
Vân Nhã vui mừng quá đỗi, đỏ mặt, e thẹn hành lễ:”Đa tạ công tử.”
“Chuyện tốt không nên trì hoãn.

Ngân Tử, dẫn người đi”
Sở Ngân bước tới kéo Võng Dao đứng dậy, Võng Dao mạnh mẽ giãy giụa, lập tức bị Sở Ngân điểm huyệt, nhắm mắt ngất đi.

Một hộ vệ đi tới bên cạnh Vân Nhã đã thu lại nụ cười, hỏi:”Vân cô nương, có cần báo với Lâu chủ không?”
Vân Nhã xua tay:”Không cần, ta sẽ tự báo với ngài.”
Vân Nhã siết chặt hai nắm tay, nói nhỏ vào tai người bên cạnh.

Chỉ cần chuyện này đạt thành, Lâu chủ tức khắc sẽ trọng dụng Vân Nhã nàng.
Mặc Chiêu ôm ngang người Võng Dao men theo một lối khác ra khỏi Võng Nguyệt Lâu.

Đến một con hẻm nhỏ, Mặc Chiêu rẽ ngay vào đó, đợi đến khi tiếng bước chân rất khẽ ngày một gần hơn, Sở Diêm nhanh như chớp kéo một người từ bên ngoài vào, kề mạnh kiếm lên cổ y.

Mặc Chiêu nhíu mày nhìn gương mặt khó coi của nam tử theo dõi mình mờ mờ trong hẻm tối, chắc hẳn tên này là người do Vân Nhã cử đến.

Xem ra Vân Nhã kia trong lòng vẫn còn nghi ngờ.
Mặc Chiêu bực bội đá mạnh vào đầu gối tên đó cho hắn quỳ hẳn xuống, gằn giọng:”Về nói với chủ nhân ngươi, xem ra tiểu mỹ nhân A Nhã không tin bản công tử lắm.

Bản công tử nói trả là sẽ trả, đúng là không có thành ý.”
Mặc Chiêu vừa dứt lời, Sở Diêm đã dùng chuôi kiếm gõ mạnh vào gáy tên đó, y còn chưa kịp nói gì đã ngất lịm đi.

Xong xuôi, Mặc Chiêu ấn nhẹ vào nhân trung Võng Dao ra hiệu rằng không cần giả vờ nữa, Võng Dao mở bừng mắt, khi thấy mình đang trong lòng Mặc Chiêu thì nhảy vội ra ngoài.
Mặc Chiêu nhún vai, cũng không để ý lắm, chậm rãi lấy từ trong Ngọc Giới ra nửa miếng ngọc bội Sở Bá Thiên để lại ra trước mặt.

Võng Dao thấy vật này thì giật mình, không thể tin vươn tay giành lấy, giọng nói hơi run rẩy:”Sao….!sao ngươi có được vật này?”
“Làm sao có được không quan trọng.

Võng cô nương, gia chủ nhà họ Võng Võng Khanh từng có ơn với sư phụ ta, ta đến để trả các người một nhân tình”.


Mặc Chiêu giải thích.
Chút nghi ngờ còn sót lại trong lòng Võng Dao giờ khắc này đều tan biến, cẩn thận lấy ra nửa miếng ngọc vội khéo léo được giấu trong búi tóc.

Võng Khanh là tổ phụ của nàng, trong lá thư đặt trong tã lót của Dực nhi, ông đã từng dặn dò nàng bằng mọi giá phải giữ được nửa miếng ngọc này, đây là tín vật của một người vô cùng cao quý đã tặng cho tổ phụ ngày trước.
Mặc Chiêu nói tiếp:”Rời khỏi Tây Hạ, ta sẽ tìm cách sắp xếp cho cô nương một nơi ở khác, coi như để báo đáp ân tình của gia chủ với sư phụ.”
Nghĩ tới cảnh cả gia tộc bị tên cẩu hoàng đế kia chém chết, dù rằng ngày nhỏ không chính mắt nhìn thấy, Võng Dao vẫn cảm thấy đau đớn, hai mắt hoe đỏ.

Nàng ôm chặt hai mảnh ngọc vừa ghép lại vào trong ngực, đột ngột hướng Mặc Chiêu quỳ xuống.
Mặc Chiêu hoảng hốt, luống cuống muốn nâng Võng Dao đứng dậy.
Võng Dao tính tình có phần cương liệt, nàng quỳ thẳng tắp, vừa dập đầu vừa nói:”Ân cứu mạng của công tử hiện không có cách nào báo đáo, ta xin ghi nhớ trong lòng.

Công tử, ngài làm ơn cho trót.

Xin ngài…!xin ngài….!van xin ngài cứu Dực nhi được không.

Chỉ cần ngài cứu Dực Nhi, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.”
Cùng là thân nữ nhi nhưng Mặc Chiêu mặc nam trang từ nhỏ, trước gương mặt đẫm lệ của Võng Dao không nhịn được hơi luống cuống, vụng về giúp nàng ta lau nước mắt trên mặt.

Sở Ngân đành phải kéo Võng Dao đứng dậy, ngắt lời:”Ngươi trước đứng dậy đã.

Nếu muốn cứu người kia, ít nhất cũng phải nói cho rõ ràng.”
Đúng vậy.

Việc quan trọng nhất bây giờ là cứu Dực nhi chứ không phải cảm kích hay báo ơn.

Võng Dao qua loa gạt hết nước mắt trên mặt, lúc này mới nói:”Dực nhi là Võng Dực, là đệ đệ của ta.

Hai người chúng ta sáng nay bị đám người đó bắt giữ, ta bị lôi lên đài, còn Dực nhi bị bọn chúng đưa đi mất.”
Sở Diêm nhíu chặt mày:”Vậy làm sao biết đệ đệ của ngươi đang ở đâu chứ.”
Võng Dao vội vã gật đầu:”Ta biết.

Ta biết mà.”
Vừa nói vừa lấy xuống chiếc trâm cài trên tóc, không ngờ trong đó lại giấu một chiếc còi tiêu nhỏ.

Võng Dao đưa lên miệng huýt một hơi, chẳng mấy chốc, một chú chim từ nơi nào giương cánh bay tới, lượn một vòng rồi đậu trên vai Võng Dao.

Võng Dao nhẹ nhõm thở ra một hơi, nói:”Tiểu Tước, dẫn ta đến chỗ Dực Nhi.”
Chú chim tước kia giống như hiểu được lời Võng Dao muốn nói, bay vọt lên trời cao.

Võng Dao nhìn sang Mặc Chiêu, ánh mắt đẹp tỏ ý van nài.

Mặc Chiêu làm sao chống cự nổi, nói một câu “Mạo phạm” rồi ôm ngang eo Võng Dao, thi triển Lăng Ba bộ pháp đi theo chú chim kia.
Sở Ngân và Sở Diêm cũng lập tức theo sau.

Tầm một khắc sau, bốn người lần theo chú chim tước đi đến một đoạn đường vắng tanh, chẳng mấy chốc đã thấy một chiếc xe ngựa đang lộc cộc di chuyển, chú chim tước từ trên cao sà xuống nóc xe.

Võng Dao thấy thế thì cả người run lên, không nén nổi kích động:”Dực nhi chắc chắn ở trong đó!”
Mặc Chiêu gật đầu, cẩn thận nhảy xuống chắn trước mặt xe ngựa một đoạn xa.


Người điều khiển xe khi nhìn thấy người trước mặt chắn đường thì kéo vội dây cương, con ngựa hí dài một tiếng rồi dừng lại.

Người đánh xe nhảy xuống, dùng roi chỉ thẳng vào Mặc Chiêu, tức giận quát:”Các người là ai.

Tại sao lại chặn xe ngựa của ta.”
“Tại sao?”.

Mặc Chiêu đặt Võng Dao xuống, khẽ cười nói:”Bản công tử là đến cướp người.”
Sở Diêm kéo tay Mặc Chiêu:”Tên này để ta, người đi cứu tên nhóc kia đi.”
Mặc Chiêu gật đầu, thần thức của nàng cảm nhận được trong xe ngựa kia có hai người, chắc hẳn là của Võng Dực và một kẻ khác nữa.

Nàng thi triển bộ pháp bay về phía xe ngựa, tên đánh xe thấy thế tức khắc khởi động đấu khí màu cam đánh về phía Mặc Chiêu.

Đúng lúc này, Sở Diêm đã tấn công tới, ném ra một quả cầu lửa màu đen tuyền.

Hơi nóng kinh người khiến tên đánh xe nhảy vội sang một bên, chật vật lăn vài vòng trên mặt đất mới tránh được.
Nếu không phải do hắn tránh nhanh, chắc chắn đã bị quả cầu đen ấy thiêu chết.
Người trước mặt là ai? Tại sao hỏa diễm của y lại là màu đen chứ.
Tên đánh xe không biết, nếu không phải Sở Diêm còn muốn chơi đùa, thì y có chạy đằng trời cũng không thoát.

Sở Diêm búng tay, lại ném thêm một quả cầu lửa nữa bén vào y phục tên đánh xe, hài lòng nhìn hắn nhảy dựng, cuống cuồng dập lửa.
Thầm hừ lạnh một tiếng:”Là một kiếm sĩ nho nhỏ mà cũng dám động vào nàng.”
Lúc này, Mặc Chiêu đã tiến gần xe ngựa.

Cùng lúc đó, một người từ bên trong vén rèm, nhanh nhẹn nhảy ra ngoài.

Mặc Chiêu Còn chưa kịp nhìn thấy mặt tên đó, một quả cầu lửa thẳng tắp ném về phía Mặc Chiêu với tốc độ chóng mặt.
Hồn lực màu vàng, là cao cấp ma pháp sư.

Mặc Chiêu nghiêng mình né tránh, không vui hô to:”Này này, sao phải vội vã thế!”
Từ tốn phủi phủi vạt áo bào trắng, Mặc Chiêu nghiêm mặt, đột ngột vung tay bắn ra hai mảnh băng sắc nhọn.

Mảnh băng như lưỡi dao, chém lẹm rèm che của xe ngựa, để lộ một thân ảnh khuất mặt ngồi trong xe, tóc đen toán loạn, quần áo lộn xộn bị kéo ra hơn nửa, đang yếu ớt tựa người vào thành xe.
Võng Dao ở đằng sau đỏ mắt, hô to một tiếng:”Dực nhi!”
Vừa muốn chạy về phía Mặc Chiêu đã bị Sở Ngân vươn tay giữ chặt lại.

Vậy ra người này là Võng Dực.

Mặc Chiêu thầm nghĩ.
Người tấn công Mặc Chiêu mặc một bộ y phục màu xám, mặt mũi xấu xí, cặp mắt dài nhỏ tràn ngập vẻ gian ác.

Y không ngờ Mặc Chiêu có thể tránh được cầu lửa của mình, còn dám cắt ngang chuyện tốt, tức giận lẩm bẩm chú ngữ, hai tay kéo ra một quả cầu lửa đỏ rực lớn gấp đôi lần trước.
Chỉ thoáng nhìn qua cũng có thể đoán được tên này đang cố làm chuyện xấu gì với Võng Dực, lại nhớ đến những người nô lệ mình vừa nhìn thấy lúc trước, Mặc Chiêu liền cảm thấy một cỗ lửa giận dâng trào, thiêu đốt tất cả lý trí và chút bình tĩnh còn sót của nàng.

Nàng nâng cao tay phải, từ lòng bàn tay dần dần xuất hiện một quả cầu lửa màu đen, khác hẳn với quả cầu màu đỏ của tên kia.
“Muốn chơi lửa phải không.

Mở to mắt chó của ngươi nhìn cho thật kĩ, thế nào mới thực sự là lửa!”
Dứt lời, hai quả cầu lửa đập mạnh vào nhau, tên kia không thể tin nhìn quả cầu lửa của y bị quả cầu lửa của Mặc Chiêu hung hăng nuốt gọn, như một con kiến bị bóp chết, thậm chí còn chẳng thể giãy dụa được đôi chút.

Quả cầu lửa tiếp tục bay thẳng về phía tên kia, không cho y cơ hội chạy trốn, trực tiếp đốt cháy hai tay hắn nâng lên che mặt khiến hắn gào lên đau đớn.

Tay Sở Ngân thả lỏng, Võng Dao dùng hết sức chạy về phía xe ngựa, gần như nổi điên lao vào trong xe.

Võng Dực lúc này hai mắt khép hờ, tầm mắt trống rỗng, không có chút cảm xúc.

Võng Dao sợ đến bật khóc, không ngừng vuốt má Võng Dực, vừa lay mạnh người trong lòng vừa gọi:”Dực nhi….!Dực nhi…..!tỉnh lại đi Dực nhi….”
Mặc Chiêu lấy từ trong Ngọc Giới ra một viên đan dược, nhét vào miệng Võng Dực ép y nuốt xuống, không ngừng ấn nhân trung của y.


Võng Dao gạt mái tóc toán loạn của y sang một bên, khuôn mặt non nớt có mấy phần giống với Võng Dao giờ trắng bệch như tờ giấy, bên má trái còn hằn rõ năm ngón tay.
Một lúc sau, Võng Dực mới mở mắt.
Khi hàng mi nâng lên, ngay cả những người trước mặt còn chưa nhìn rõ, y đã dùng chút sức lực còn sót lại để gắng gượng vùng vẫy, vài tiếng rên rỉ khàn khàn như tuyệt vọng bật ra từ cuống họng.
“Thả ta ra!”
“Thả ta ra.

Cầu ngươi.

Thả ta ra.”
Thanh âm nức nở ấy khiến nước mắt Võng Dao rơi càng nhiều.

Nàng mặc kệ từng cái vung quật của Võng Dực có thể khiến bản thân bị thương, dùng sức siết hai cánh tay ôm Võng Dực vào trong ngực, dùng giọng điệu mềm nhẹ xót xa kiên trì an ủi:”Dực nhi.

Là tỷ tỷ”
“Dực nhi.

Không phải sợ.

Là ta.

Là tỷ tỷ đây mà.”
“Dực nhi đừng sợ.

Là tỷ tỷ đây mà.”
Những lời này dần dần có tác dụng, động tác của Võng Dực chậm lại rồi dừng hẳn.

Y ngước đôi mắt to vô thần bàng hoàng nhìn Võng Dao một lúc lâu:”Tỷ tỷ?”
“Phải.

Là tỷ tỷ.

Dực nhi.

Đệ an toàn rồi.”
Võng Dực òa khóc, túm lấy vạt áo Võng Dao khóc nức nở.

Trong lòng Võng Dao như bị con dao cùn cắt chém từng nhát một, rạch ra vết vết sâu hoắm, đau đến nát lòng, vừa ôm đệ đệ vừa mở miệng khóc lớn.

Dực nhi là đứa trẻ kiên cường đến mức nào, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mới có thể khiến y như thế này.
Tiếng nức nở thê lương choán đầy trong khoang xe, Võng Dực không biết lấy đâu ra sức đột ngột đẩy mạnh Võng Dao khiến nàng ngã xuống, còn chính y vùng ra, lao mạnh đầu về phía đối diện.
Mặc Chiêu cả kinh, vội vươn tay ngăn lại.
Y đây là muốn tự tử hay sao?
“Đệ muốn làm gì vậy!”.

Võng Dao hoàn toàn không ngờ tới màn này, đau đớn kéo Võng Dực trở lại.

Cả người Võng Dực run run, ngồi bần thần kéo lại vạt áo đã bị xé rách toạc, thanh âm bật ra từ cổ họng khản đặc:”Tỷ tỷ, để cho đệ chết đi…..!Để cho đệ chết đi.

Tên khốn ấy cho đệ ăn dược….hắn thoát quần áo của đệ…!hắn…!hắn….”
Võng Dao không đành lòng ôm Võng Dực đang kích động vào ngực, càng khóc to hơn:”Dực nhi.

Nếu đệ có mệnh hệ gì, Dực nhi, nếu đệ chết, tỷ tỷ phải sống sao đây.”
Mặc Chiêu không muốn nhìn cảnh này, rút chủy thủ từ trong tay áo, ném mạnh xuống nền xe, thản nhiên nói:”Ngươi mà chết, tên khốn kia cũng chỉ thêm vui mừng.

Một kẻ ngay cả mạng sống của bản thân cũng không coi trọng như ngươi, tốt nhất là tự kết liễu đi.

Đừng để bẩn tay người


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.