Đọc truyện Thiên Đế Trọng Sinh Đô Thị – Chương 44: Bạch Hổ xuất hiện
“Uy…. Ngươi có sao không “
Thiên Đế nhìn Lâm Hình ngơ ngác ve vẩy tay hỏi. Lâm Hình lúc này mới phục hồi lại tinh thần hỏi về phía Thiên Đế.
“Nha…… Chúng ta đã gặp mặt nhau ở đâu hay chưa “
Thiên Đế lúc này bị Lâm Hình hỏi, nhìn lại Lâm Hình mới có cảm giác quen thuộc, cố gắng gò đầu bứt tai suy nghĩ nhưng không nghĩ ra, hắn ngay lập tức vứt sau ót trong lòng suy nghĩ:
“Ukm….. Chắc là một trong những tín đồ của ta”
“Cái này…… “
Thiên Đế chuẩn bị mở miệng nói thì bị một tiếng kêu vang đánh thức.
“Người đâu lên cho ta đánh hắn, phế bỏ hắn tứ chi cho hắn biết đây là nơi nào “
Người nói không phải ai khác chính là Hổ Thiếu. Hắn chẳng biết lúc đánh nhau chui đi trốn chỗ nào giờ mới đi ra…. Ukm chắc trốn dưới gầm ghế đi.
Đại trưởng lão nghe Hổ Thiếu nói vậy hai tay kết ấn miệng hô:
“Hổ Thần Ấn”
Sau lưng hắn lại tạo ra hình con hổ. Kết xong ấn hắn quay về phía Thiên Đế cười lạnh nói:
“Để ta cho ngươi cuộc đời này sống không bằng chết đi”
“Nha”
Thiên Đế nghe vậy giật mình nhìn về phía Đại trưởng lão, ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc nhìn hắn.
Đại trưởng lão bị Thiên Đế nhìn thẹn quá thành giận, đánh về phía Thiên Đế.
“Lên “
Thiên Đế nhìn chạy về phía mình hổ vẻ mặt thú vị khẽ nói:
“Hô….. Thú vị, thế mà có một tia huyết mạch của thánh thú… Nhưng đáng tiếc đối với ta quá yếu gà”
Thiên Đế khẽ nuối tiếc vẻ mặt lười biết là khẽ lắc đầu nói.
Đại Trưởng lão nhìn Thiên Đế như vậy chỉ cười lạnh khẽ nói:
“Cậu thiếu niên, người thường như ngươi xuất hiện ở đây là một cái sai lầm “
Đại trưởng lão nhìn về phía Thiên Đế cười lạnh nói. Hắn có thể kết luận cậu thanh niên này là một người bình thường vì 2 lý do.
Lý do thứ nhất: cậu thanh niên này trên người không có chân khí tỏa ra. Mà để chân khí không có tỏa ra thì có 2 khả năng 1 là tu vi trên hắn. 2 đó là một người bình thường không có tu luyện võ đạo.
Lý do thứ 2: cậu thanh niên này nhìn tuổi tác quá trẻ, trông mới có khoảng 17-18 tuổi nên không thể có khả năng tu vi vượt lên hắn.
Vì những suy luận trên đại trưởng lão đã xác định rằng Thiên Đế là một người phế nhân không có tu luyện chân khí.
Thiên Đế nhìn chém về phía mình con hổ chỉ khẽ lắc đầu thở dài nói:
“Hazzzz….. Để ta cho ngươi biết đâu mới là Thánh Thú đi “
Nói xong người Thiên Đế tỏa ra một bậc hào quang. Sau lưng hắn xuất hiện một con bạch hổ đang quỳ trước người hắn.
Thiên Đế thấy Bạch Hổ ra tau khẽ xoa xoa đầu khẽ nói:
“Bạch hổ đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ “
Bạch Hổ bị Thiên Đế xoa đầu đuôi khẽ ve vẩy vẻ mặt vui sướng khẽ mở miệng nói:
“Thiên Đế ngài gọi ta ra đây có chuyện gì? “
Thiên Đế nghe Bạch Hổ hỏi vậy khẽ gật đầu nhìn về phía đang run như cầy sấy con hổ nói:
“Ngươi nhìn xem nó nha, có cảm giác quen thuộc hay không “
Bạch Hổ nhìn về phía đang run con hổ kia lắc lắc đầu nói:
“Thiên Đế con vật này ta không có cảm giác được quen thuộc “
Thiên Đế nghe vậy gật đầu nói:
“Chắc là ta lầm, Bạch Hổ ngươi lên giết hắn đi ta không muốn bẩn tay của ta “
Thiên Đế chỉ vào đại trưởng lão khinh thường nói.
Mà bạch hổ nghe được lệnh gật đầu nói:
“Thiên Đế giao cho ta, ta sẽ xử lý “
Nói xong bạch hổ lao lên phía đại trưởng lão.
……
Còn lúc này đại trưởng lão cả người không cử động được cứ đứng thẳng đấy vẻ mặt mộng bức nhìn chạy về phía mình Bạch Hổ toát ra mồ hôi lạnh. Hắn biết uy áp của con hổ này chính xác là của Bạch Hổ 1 trong 12 thánh thú vì trong uy áp có ẩn chứa huyết mạch khống chế.
Đúng vậy hắn đại trưởng lão không phải người của hồ tộc mà là Hổ tộc. Đây cũng chính là lý do hắn không có dùng thú hóa vì nếu dùng ở Hồ tộc hắn chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc cùng với truy sát.
Nhưng làm cho hắn hoảng sợ chính là con thánh thú này lại quỳ gối trước người thanh niên. Điều này chứng tỏ nó đã hoàn toàn thuần phục với người thanh niên. Thuần phục hoàn toàn đây là không đúng với hắn thông linh thú là con hổ, hắn thông linh thú chỉ có thể gọi là hợp tác hai bên cùng có lợi thôi, hắn chết thông linh thú không có chết. Còn thuần phục hoàn toàn là đã chấp nhận rằng đấy là chủ nhân của mình, nó sẵn sàng nghe lệnh của chủ nhân của nó hoàn tất kể cả lệnh đó khiến cho nó chết, và chủ nhân mà chết thì nó cũng chết.
“Xoẹt “
Một chiến lược đầu người cứ thế bay lên, máu tươi từ phía thân không ngừng tuôn ra. Nếu như bây giờ mà để ý kĩ thì trên khuôn mặt của lão giả là một biểu cảm không thể tin, hối hận, nghi hoặc…. Đủ mọi biểu cảm.
Có thể nói đến lúc chết lão giả cũng không thể hiểu được tại sao người thanh niên này lại có thể khiến cho một con thánh thú sẵn sàng thực hiện khế ước chủ tớ.