Thiên Đạo

Chương 5: Thảm biến kinh hoàng


Đọc truyện Thiên Đạo – Chương 5: Thảm biến kinh hoàng

Giang Nam lục quái nghe đến đây không ai là không giật mình,
đưa ánh mắt nhìn Triều Mục Giang như dò xét phản ứng. Chỉ thấy Triểu Mục Giang
cười đắc chí: “Đúng là có chuyện này. Có tin đồn Truy phong hồ điệp Trần Mạnh
Phi đã đột nhập vào quốc khố. Vừa rồi Ngũ Độc tiên tử Tiêu Bích cũng có đến đòi
xem Tỵ ngọc châu.”

Nói đến đây y cười lớn: “Có điều y thị đã thất bại dưới tay
Trần tiểu tử đành quay đi tay không vậy!”

Dứt lời hắn ta trầm ngâm: “Ái dà! Cũng không thể cho là ả thất
bại. Một thân võ công thật cao cường, hơn nữa thủ đoạn của ả thật là …” Nói đến
đây lắc đầu ra chiều khó hiểu.

Giang Nam lục quái lao xao:

– Sao nha đầu ngốc ấy chỉ đòi xem Tỵ ngọc châu nhỉ. Hà hà,
Thái cực lưỡng nghi đồ thì thật đúng là…

– Ngươi thì biết cái gì. Có lẽ ả muốn xem Tỵ ngọc châu có bì
được với thủ đoạn dụng độc của ả ko ?

Triều Mục Giang nhìn Giang Nam lục quái cất tiếng: “Tiêu
Bích, hà hà… dù sao cũng cám ơn ả yêu nữ ấy đã cho ta biết một điểm yếu chí mạng
của Trần tiểu tử đó là quá mềm lòng, rất biết nghĩ đến người khác.” – Họ Triều
nói xong lại cười, vẻ mặt vô cùng đắc chí.

Hắn vừa dứt lời thì nghe Giang Phong nói: “Hà hà! Vừa rồi
thúc thúc ta thoát thân. Thúc đã nói với ta rằng sẽ mang tám tấm Thái cực gì gì
đó ra đổi lấy mạng sống của bẩy vị đại nhân đấy!”

Giang Nam lục quái nghe vậy nhất loạt hoảng hốt: “Chẳng nhẽ
Trần tiểu tử lại có tám tấm Thái cực lưỡng nghi đồ hay sao?”

Triều Mục Giang thì vẫn cười: “Chẳng phải là cái tên ngốc thật
thà Truy phong hồ điệp ấy đã lập thệ là y không có Tỵ độc châu hay sao?”

Chỉ nghe Giang Phong cười hì hì: “Trần Thúc chỉ nói là không
có Tỵ độc châu chứ đâu có nói là không có tám tấm Thái cực lưỡng nghi gì gì đó
đâu!” – Cậu nói đến đây cười: “Mang mỗi một tấm Thái cực đó đổi lấy sáu mạng của
sáu con ma loẻo khoẻo. Ưu ái dành riêng hai tấm cho Triều đại nhân. E rằng thể
diện của Triều đại nhân không nhỏ đâu!”

Trần Mạnh Phi trên nóc nhà nghe được những lời này, bất giác
trong lòng nghĩ: “Sao Phong nhi lại nói chuyện này nhỉ? Sự thực ta làm gì có
Thái cực lưỡng nghi đồ. Làm sao có thể đi nói dối người khác được. Làm thế chẳng
phải mất mặt lắm hay sao?” – Chưa dứt, bất giác nghĩ tới hiểm cảnh của cha con
Triệu Vũ thì tự nhủ: “Dẫu sao thì danh dự của ta chỉ là chuyện nhỏ. Tính mạng của
Triệu huynh và Phong nhi mới là lớn. Nếu có thể cứu hay trả thù được cho họ được
thì mới là chuyện quan trọng hàng đầu, cùng lắm ta một đao tự vẫn là xong.”

Mạnh Phi nghĩ đến đây thấy rất thoải mái, vô cùng tâm đắc với
kế hoạch mới mẻ và táo bạo của Giang Phong. Về phần Giang Nam lục quá vô cùng
hoảng hốt, cho dù cả nhà hắn ta liên thủ lại cũng không đối phó được với đám võ
lâm giang hồ tham lam bảo vật ấy. Của báu động lòng gian, e rằng bọn chúng sẽ
chết không toàn thây. Phải biết rằng giang hồ đầy rẫy hảo thủ, hơn nữa mấy vị
tuyệt đại cao thủ hàng đầu chỉ tùy tiện nhấc tay cũng đủ sức đưa sáu anh em bọn
chúng về chầu diêm vương. Bấy giờ cả bọn run rẩy nhìn nhau, Giang Phong trông
thấy thần tình hoảng hốt của lục quái thì thở phào, nhất thời tính mạng của phụ
thân có thể giữ được.

Nào ngờ thấy Triều Mục Giang cười ha hả: “Ha ha, tiểu tử
ngươi không biết sao. Ha ha ha …” – Tới đây y cười với vẻ vô cùng đắc chí.

Giang Phong thấy thế lo lắng nhìn y, sáu cặp mắt hiếu kì của
lục quái cũng nhìn họ Triều chằm chằm ra điều hết sức ngạc nhiên. Chỉ thấy Triều
Mục Giang gập người lại, vừa cười vừa nói có vẻ không ra hơi: “Nhóc con! Ngươi
có biết ai là người tung ra tin đồn Trần tiểu tử là người xông vào hoàng cung
đoạt bảo không?”

“Cái gì?” – Sáu anh em Giang Nam lục quái cùng hét lên, sau
đó căn cứ vào lời nói và thái độ của Triều Mục Giang đã hiểu ra: “Chỉ là tin đồn!
Vậy thực ra Trần tiểu tử không có Thái cực lưỡng nghi đồ sao?” Nói tới đây nhất
loạt sáu gã thở phào, rồi cười sảng khoái: “Hà hà, chắc do bàn tay của Triều đại
nhân hết. Tin đồn này thật lợi hại. Xem ra cái tên Trần Mạnh Phi ấy gặp rắc rối
lớn rồi!”

Trần Mạnh Phi trên nóc nhà sôi gan. Đến bây giờ mới hiểu ai
là kẻ đằng sau tạo ra cái bẫy này, y như sợi dây thòng lọng thắt vào cổ của Mạnh
Phi. Trong bốn năm trời đã cả chục tên cẩu quan chết dưới kiếm của Mạnh Phi, có
lẽ tên Hồ Lăng súc sinh bày ra cái trò này để làm khó cho Mạnh Phi. Thủ đoạn
đúng thật là gian ngoan và bỉ ổi.

Triều Mục Giang nhìn bộ mặt đang tái đi của Giang Phong
không nhịn được, y đắc ý cười vang: “Ta làm sao có bản lĩnh này. Tất cả đều là
mưu kế thần sầu quỉ khốc của Hồ đại nhân mà thôi! Hà hà … tên họ Trần kia làm
sao đủ bản lĩnh đột nhập vào hoàng cung cơ chứ?”

Quả thật như Triều Mục Giang nói, cho dù Truy Phong hồ điệp
Trần Mạnh Phi cũng được xem là một cao thủ chân chính, song xem ra với bản lĩnh
của mình không đủ sức lọt vào nửa bước bên trong hoàng cung chứ đừng nói là nơi
để quốc bảo. Phải biết rằng trong cung cấm cao thủ nhiều như mây, may ra với khả
năng của một vài vị cao thủ hàng đầu võ lâm mới có thể miễn cưỡng làm được.
Chuyện vào cung đoạt bảo nằm rất xa tầm tay của Mạnh Phi, song nhưng mà xem ra
lời đồn đại kia cũng vô cùng thâm độc.

Giang Nam lục quái cùng gật gù: “Ha ha … như thế tên họ Trần
kia đào đâu ra tám tấm Thái cực lưỡng nghi đồ làm phần thưởng chứ!”

Mạnh Phi nghe thấy thế hoảng hốt, biết bọn chúng sắp xuống
tay nên vô cùng lo lắng và nóng ruột. Đành bất chấp bị phát hiện, từ từ nhích dần
người về phía cửa sổ. Định tâm rằng nhất thời có thể xuất thủ cứu người. Nào
đây bỗng nghe Giang Phong lại cất tiếng: “Ai cần chứ! Ha ha, ai cần mấy vị đại
nhân tin chứ. Chỉ cần người khác tin là được rồi.”

Giang Phong nói đoạn lại cười đắc chí: “Mới có ngày hôm nay
đã có một vị Ngũ Độc gì đó tin sái cổ rồi. Hi hi… xem ra nhiệt náo còn tiếp
diễn nhiều lắm lắm.”

Bẩy người Triều Mục Giang tái mặt, mọi chuyện quả đúng như lời
Giang Phong nói. Mục Giang động tâm suy nghĩ, y nhớ lại lời Tiêu Bích nói với Mạnh
Phi trước khi ra đi: “Ta có thể không tin nhưng người khác nhất định sẽ không
như vậy!” Triều Mục Giang nghĩ thế bất giác người run lên, không kìm được hai
hàm răng va vào nhau lập cập. Một tên trong Giang Nam lục quái lên tiếng: “Như
thế sao bọn chúng không cướp tám tấm Thái cực lưỡng nghi đồ đó trong tay Trần
tiểu tử chứ. Còn đi thu thập chúng ta làm gì?”


Nào ngờ Giang Phong cười lớn: “Hà hà, hồ đồ quá! Phải
biết cân nhắc việc nào dễ hơn mà ra tay chứ!”

Cả bọn tỉnh ngộ. Quả đúng vậy, tìm mấy tên bọn chúng thì dễ
mà tìm ra được Mạnh Phi thì khó hơn rất nhiều. Phải biết Truy phong hồ điệp Trần
Mạnh Phi lúc ẩn lúc hiển, lại có bộ thân pháp khinh công ảo diệu tuyệt luân. Tất
cả bọn chúng lạnh gáy toát hết mồ hôi, phen này mà lũ trở thành mục tiêu săn bắn
của giang hồ thì thật kinh sợ. Bảy tên đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không nghĩ
ra biện pháp nào khả dĩ.

Giang Phong thở phảo, tranh thủ chạy về phía Triệu Vũ còn
đang nằm mê man bất tình. Cậu bé còn chưa kịp vui được lâu, bất chợt đã nghe
Triệu Mục Giang lên tiếng: “Đằng nào việc cũng đã rồi! Chi bằng chúng ta cắt đầu
tên Triệu Vũ về lãnh thưởng. Thiết nghĩ với thế lực của Đông Xưởng, có khi nhất
thời chúng ta sống phong lưu khoái lạc được dăm tháng nửa năm. Các vị thấy thế
nào?”

Giang Nam lục quái thở hắt: “Thôi! Đành biết thế đi!”

Giang Phong thấy mấy tên bọn chúng hung hăng xông lai thì ruột
gan buốt lạnh, nhất thời đau đớn không kịp nghĩ ra một biện pháp khả dĩ nào
đành nhắm mắt, ôm chặt lấy Triệu Vũ chờ chết.

Mạnh Phi nghe đến đây hồn vía bay lên mây, nhất thời không
kìm chế được. Ngay lập tức Mạnh Phi dùng bộ pháp Hồ điệp xuyên hoa tung mình xuống,
thân hình tà tà lướt qua ô cửa sổ Thanh Minh Các như ma quỉ ẩn hiện. Chân chưa
kịp chạm đất thì trong tay liền phóng ra ba mũi phi đao. Đó chính là ba mũi tuyệt
mệnh đao mà Mạnh Phi đã dùng hết bản lĩnh bình sinh của mình phóng tới.

Bọn Triều Mục Giang lát rồi hoàn toàn bị những lời nói của
giang Phong mê hoặc, nào còn để tâm chú ý đến chung quanh. Không một tên nào
trong bọn chúng ngờ rằng Mạnh Phi vẫn đang lảng vảng quanh Thanh Minh Các. Mặt
tên nào tên ấy hằm hằm chuẩn bị xông về phía Triệu Vũ toan động thủ thì bất ngờ
mắt hoa lên một cái, một bóng trắng xẹt qua. Cả bẩy tên chưa kịp định thần lại
thì có mấy tiếng “veo…veo…veo” vang lên. Định thần nhìn lại kĩ thì thấy Mạnh
Phi đứng chắn phía trước Giang Phong, hai mắt đỏ ngầu vằn lên những tia máu, Tượng
nha phiến tự khi nào nằm trên lòng bàn tay họ Trần chỉ xéo về phía trước. Lúc
này đã có hai trong ba mũi phi đao bay trúng đích làm một tên trong Giang Nam lục
quái mắt trợn trừng, lát sau đổ gục xuống miệng trào máu tươi, thì ra đã có một
mũi phi đao găm vào yết hầu hắn. Một tên khác ôm ngực lảo đảo khuỵu xuống nền,
xem ra thương thế không nhẹ.

Thì ra trong lúc xuất ý bất kì, Trần Mạnh Phi bất chấp qui củ
giang hồ võ lâm thông thường ra tay ám toán nên kết quả đạt được không tồi chút
nào, trong thoáng chốc đã loại khỏi vòng chiến hai tên trong Giang Nam lục
quái. Đám người Triều Mục Giang có nằm mơ cũng không ai ngờ được chuyện này. Đường
đường là Truy phong hồ điệp Trần Mạnh Phi lại lén lút phóng ám khí, hơn nữa
không một ai trong bọn chúng có thể ngờ được rằng Trần Mạnh Phi nấp trên mái
Thanh Minh Các, tất cả đều đinh ninh Mạnh Phi đã cao chạy xa bay, rêu rao tin đồn
dùng Thái cực lưỡng nghi đồ làm phần thưởng cho người lấy mấy cái mạng bọn
chúng.

Biến cố xảy ra rất nhanh, chỉ loáng một cái đã có hai người
trong Giang Nam lục quái đổ gục ra sàn nhà. Bấy giờ lão Đại trong Giang Nam lục
quái đau đớn, ôm lấy cái xác nằm dưới nền nhà, trên cổ vẫn còn ghim một ngọn
phi đao, miệng gào lên: “Yên Tứ, Yên Tứ! Ôi, tỉnh lại đi Tứ đệ!” – Nói đến
đây gã sa nước mắt. Mấy gã khác tỉnh táo hơn quay sang chăm sóc gã bị thương.

Mặc dù Giang Nam lục quái hành xử tàn nhẫn và ác độc thế
nhưng lại rất đoàn kết và thương yêu lẫn nhau. Huynh đệ tình thâm, lão Đại
trong Giang Nam lục quái cất tiếng đứt đoạn, thờ thẫn: “Lão Tứ đã tuyệt mệnh rồi.”
– Giọng điệu vô cùng đau đớn.

Biết gã được gọi là “tứ đệ” này đã tuyệt khí thảm tử, bọn
chúng khóc rống lên, đôi mắt rực lửa căm thù nhìn về phía Mạnh Phi. Chỉ nghe
Triều Mục Giang gằn giọng: “Trần đại hiệp thủ đoạn thật là quang minh chính đại.
Thật khiến người ta bội phục!”

Mạnh Phi lúc này mất hẳn đi vẻ tiêu sái, ôn nhã thường ngày,
đôi mắt đỏ ngàu hằn lên những tia máu trông như một hung thần ác sát thực sự:
“Không dám! Chỉ là các ngươi ép ta quá đáng. Đối phó với bọn tiểu nhân vô lại đâu
cần Mạnh Phi ta phải giữ chút qui củ giang hồ chứ!”

Lão Đại trong Giang Nam lục quái điệu bộ vô cùng phẫn nộ,
răng nghiến vào nhau: “Được rồi! Ngươi tới thì tốt lắm. Nếu có bản lĩnh thì đừng
có trốn chạy như con rùa rụt đầu, rụt cổ.” – Nói đến đây hắn ta trừng mắt nhìn
Mạnh Phi, hận không thể ăn tươi nuốt sống được kẻ đang đứng trước mặt.

Triệu Mục Giang thì cười nhạt: “Yên Nhất, ngươi yên
tâm. Tên tiểu tử này đã dám liều mặt hiện thân ở đây thì hắn ko có lòng dạ chạy
trốn nữa đâu.”- Tiếp đó hắn ta gằn giọng nhìn Mạnh Phi: “Lần này Trần đại hiệp
có mười cái mạng vẫn cứ xuống gặp Diêm Vương như thường.”

Thì ra sáu anh em Giang Nam lục quái cùng mang họ Yên, là
anh em một nhà, tên gọi là Yên Nhất, Yên Nhị, Yên Tam, Yên Tứ, Yên Ngũ và Yên Lục.
Cả sáu anh em họ Yên đều thiện sử dụng đơn đao, nổi danh khắp vùng Giang Nam với
đao pháp lăng lệ, hiểm độc gọi là Đoạn cốt tuyệt đao, bản lĩnh của mấy tên này
không phải dạng tầm thường. Trong lúc bất chợt ra tay ám toán, bằng vào ba mũi
phi đao Mạnh Phi đã giết Yên Tứ, làm trọng thương Yên Tam, trong nhất thời đã
làm tiêu hao sinh lực của đối phương không ít. Song xem ra tình thế trước mắt vẫn
không có chút nào khả quan.

Giang Phong nhìn Mạnh Phi, thầm thở phào một cái. Tính mạng
của Triệu Vũ trong phút chốc chưa bị người khác đoạt đi, song lát cậu nhanh
chóng nhận ra phía trước vẫn còn muôn vàn nguy hiểm bất giác cúi đầu chua xót.
Sự thực lúc này Giang Phong không biết là nên vui hay nên buồn, cậu hiểu rõ lần
này có nói trời nói đất gì Mạnh Phi quyết không bỏ mặc cha con mình mà tháo chạy
lần nữa.

Giang Phong đang định lên tiếng thì chợt nghe một giọng nói
yếu ớt vang lên:” Trần đệ. Sao đệ còn quay lại đây làm gì nữa?” Thì ra là trong
lúc sinh tử đầu quan này Triệu Vũ đã tỉnh lại.

Nghe những lời nói này của Triệu Vũ, Mạnh Phi sa nước mắt
song thủy chung vẫn không dám quay lại nhìn vị huynh đệ kết nghĩa, chỉ nhẹ giọng:
“Triệu đại ca. Huynh hãy cố gắng giữ gìn, không cần lo lắng cho đệ. Lần này đệ
quay trở lại quyết liều mạng với lũ súc sinh này.”

Triều Mục Giang cười nhạt: “Ngươi tưởng Triệu Vũ còn sống
sót rời khỏi đây được chăng. Hà … ếch không lo nổi miệng ếch mà còn quan tâm
đến cóc nhái.”

Y nói đoạn liền đưa mắt nhìn bọn Giang Nam lục quái thở dài:
“Mấy vị huynh đệ, chúng ta nhất thời bị những lời nói huyên thuyên, hồ ngoan loạn
ngữ của thằng tiểu súc sinh kia làm mất tỉnh táo rồi.”

Yên Lục căm giận nhìn Giang Phong, hận không thể tức thời lột

da cậu: “Tiểu quỉ! Ngươi cố gắng chờ xem lát nữa ta mang ngươi ra xử lý thế
nào.” – Nói đoạn đưa ánh mắt nhìn đồng bọn.

Mấy tên cùng lúc hiểu ý, nghe Triều Mục Giang hét lên một tiếng:
“Động thủ!” Tức thì kiếm đã tuốt vỏ nhắm phía Mạnh Phi công tới. Cùng lúc bốn
tên còn lại trong Giang Nam lục quái áo ạt giương đao, xông về phía Mạnh Phi nhất
loạt phát động thế công.

Trông thấy biếu tình của đối phương, Mạnh Phi không lấy thế
làm rối loạn, co chân đá một chiếc ghế về phía Yên Nhất và Yên Nhị, tay vung Tượng
nha phiến che ngang đầu đỡ một kiếm đang chém tới của Triều Mục Giang, miệng
thì hét lên: “Phong nhi, mau dìu cha cháu đứng về phía góc phòng!”

Cùng lúc Yên Nhất cười gằn nhảy lên trên thoát khỏi chiếc ghế
đang lao về, tung người dùng thanh cương đao chém về phía Mạnh Phi theo thế
Hoành tảo thiên quân, còn Yên Nhị lại một đao bạt ra chém đôi chiếc ghế. Nhất
thời hắn ta cùng với mấy gã còn lại trong Giang Nam lục quái tạo thành hàng chữ
nhất, đồng loạt nhắm Mạnh Phi chém tới, khí thế vô cùng hiểm độc và lăng lệ.

Một kiếm vừa rồi của Triều Mục Giang bị hất ra xa, gã bất chợt
cảm thấy hổ khẩu cánh tay tê rần trong lòng vô cùng rúng động: “Cái thứ này
cũng gọi là phiến ư. Hừ! Bản lĩnh tên Trần Mạnh Phi này quả là ghê gớm!” – Song
chiến trận hung hiểm, y cũng không dám nghĩ lâu, múa kiếm tham gia vòng chiến.

Mạnh Phi trong tình cảnh thập phần nguy hiểm, tâm cơ linh động
bèn dụng quạt chĩa ngang, đẩy thế đao cuồng bạo của Yên Nhất từ trên chém xuống.
Nhất loạt tay trái hất nhẹ, cả chiếc bàn lăng không bay lên đỡ ba đao một kiếm
của bọn Triều Mục Giang. Trong lúc này Giang Phong đã dìu Triệu Vũ đứng lại góc
phòng, cả hai trố mắt ra nhìn hiểm cảnh trước mặt đồng thời lo lắng cho Mạnh
Phi đến toát hết mồ hôi. Giang Phong tâm cơ linh động cố gắng vắt óc nghĩ cách
trốn thoát song nhất thời cửa ra vào đã bị cuộc hỗn chiến và bọn Triều Mục
Giang che mất.

Còn trong lúc này, thấy cha con Triệu Vũ tạm bình yên trong
lòng Mạnh Phi thở phào, vũ lộng Tượng nha phiến cố gắng chống trả với thế công
điên cuồng của bọn Triều Mục Giang. Tượng nha phiến lúc xòe lúc cụp, lúc gấp
đâm ngang, khi xòe ra lại chém dọc, hoặc công hoặc thủ. Một pho Phiêu phong phiến
quyết cộng với bộ pháp thần kì Hồ điệp xuyên hoa ảo diệu tuyệt luân, bóng Trần
Mạnh Phi thoắt ẩn thoắt hiện, bạch y phấp phới trong bóng kiếm, ảnh đao, thoảng
như một con bướm đang bay lượn giữa rừng hoa trông thập phần đẹp mắt. Có thể
nói chính nhờ vào bộ pháp kì diệu đó mà vào lúc này bọn mấy người Triều Mục
Giang tuy chiếm được ưu thế song nhất thời vẫn không làm gì được Mạnh Phi.

Càng đánh mấy gã họ Yên càng sốt ruột, thoáng chốc đã qua cả
trăm chiêu nhưng rốt cục bọn chúng chỉ chém rách được mấy vạt áo họ Trần, thủy
chung vẫn không gây ra được vết thương tích đáng kể. Thêm một lúc nữa Yên Lục
buột miệng: “Không ngờ tên chó chết này cũng có chút bản lĩnh!”

Mạnh Phi nghe vậy thì cười ha hả: “Cứ chờ lát nữa để xem Mạnh
Phi ta lấy mạng mấy con chuột nhắt bọn ngươi.” Miệng vẫn nói tay chân đã động.
Tượng pha phiến bỗng đâm thẳng vào phía Mục Giang, bất chợt lại nhanh chóng xòe
ra, như một lưỡi đao nhè Yên Lục sả xuống, suýt chút đã lưu lại một vết thương
chí mạng trên tay gã.

Triều Mục Giang thầm nghĩ không ổn. Đôi mắt gian xảo quét
qua, thấy khi giao chiến mà Mạnh Phi thỉnh thoảng vẫn liếc mắt về phía hai cha
con Triệu Vũ, bất chợt trong lòng hoàn toàn minh bạch. Rốt cục trong lúc nóng vội
gã đã bỏ qua điểm yếu chí mạng của Mạnh Phi. Nghĩ được đến đây gã cười ha hả:
“Bốn vị huynh đệ đối phó gã họ Trần. Để ta tranh thủ thu thập tên Triệu Vũ.”

Gã nói đến đây bỏ qua Trần Mạnh Phi, di chân chuyển về bên
trái, xông đến góc phòng nhằm vào Giang Phong đâm xuống. Mạnh Phi thấy thế trong
lòng lạnh toát, không kịp nghĩ ngợi nhiều đạp mạnh chân, nhún một phát bất chấp
mấy thanh cương đao hung mãnh bổ xuống, thuận theo thế Bạch hạc triển sí, người
như con chim dang cánh phóng về phía góc phòng, che trước mặt Giang Phong.

Trong tình huống thập phần nguy hiểm, cũng vì do may mắn mà
Mạnh Phi không bị thương song lúc này hoàn toàn đã rơi vào thế hạ phong. Bốn
anh em họ Yên thấy hành động đó của Triều Mục Giang chốc lát đã tỉnh ngộ, cùng
lao đến phía góc phòng vây ba người Mạnh Phi lại.

Mạnh Phi phẫn nộ quát: “Năm người các ngươi có gan thì hãy đối
phó với ta. Dụng đao gươm với hai người không biết võ công, thật không biết
liêm sỉ.”

Chỉ nghe Triều Mục Giang cười hà hà: “Vừa nãy Trần đại hiệp
giở thủ đoạn ám toán mấy vị huynh đệ của ta. Như thế cũng được xem là hành động
quang minh chính đại sao. Nực cười!”

Trần Mạnh Phi nghe gã nói thế cũng bất giác đỏ mặt. Song nhớ
đến thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ của lũ này thì bất giác nghiến răng, chút ý nghĩ
xấu hổ đó biến mất hoàn toàn.

Triều Mục Giang nói đến đây y cao giọng: “Không phải lải nhải
nữa! Xem ra dùng thủ đoạn nào cũng được, miễn là chúng ta giết được ngươi là đủ.
Xem kiếm.”

Nói xong hắn vũ lộng trường kiếm nhắm Mạnh Phi chém xuống
song thực sự là nhằm vào cha con Giang Phong. Nhất thời mấy anh em họ Yên cũng
dụng đao lao vào. Lúc này Mạnh Phi vừa phải lo chống trả, lại vừa phải chiếu cố
đến Triệu Vũ và Giang Phong, thoáng chốc chân tay luống cuống, thực sự hoàn
toàn rơi vào thế bị động.

Thêm vài chiêu nữa bất giác Mạnh Phi đã trúng sượt qua một
chiêu vào tay trái, vết thương tuy không chí mạng song máu đã loang đỏ cả ống
tay. Yên Nhất thấy thế cười ha hả: “Trần tiểu tử! Lần này thì ngươi chết chắc rồi.”

Giang Phong và Triệu Vũ nhìn thảm cảnh của Mạnh Phi trước mắt
mà lực bất tòng tâm, hơn nữa ông lại nghĩ vì cha con mình mà Mạnh Phi mới lâm
vào hiểm cảnh như vậy trong lòng vừa đau đớn vừa phẫn nộ. Triệu Vũ cao giọng,
lúc này cơ hồ nước mắt đã ướt cả mặt: “Đệ đệ. Đừng quan tâm đến cha con ta, hãy
lo đào tẩu đi thôi.”

Mạnh Phi sa nước mắt: “Đại ca đừng nói nữa. Hôm nay đệ đã
quyết chúng ta đồng sinh đồng tử ở đây. Trước khi chết cũng quyết kéo thêm một
hai tên đi cùng cho có bạn.”- Lời vừa dứt, lát sau lại trúng thêm một đao nữa,
máu nhuộm đỏ xung quanh.

Giang Phong ở bên cạnh hét lên: “Không phải chỉ là một mạng
đâu. Sau này khi bọn chúng sát hại Trần thúc, nhất định sẽ một lượt bị người ta

truy sát mà.” Nói đến đây bất giác lên tiếng cười ha hả: “Hà! Sau vụ này ai
cũng sẽ biết: Triều Mục Nhĩ – Tam phẩm Cẩm y vệ liên thủ cùng Giang Nam lục
súc, sát hại Trần thúc thúc chiếm đoạt Thái cực lưỡng nghi đồ. Hà hà … sau sẽ
có lắm trò hay lắm đây.”

Thoáng chốc bọn chúng rúng động, quả thật là chuyện này cũng
rất đáng suy xét. Chuyện này mà lan ra thì quả thật phiền phức to, nhất thời
đao pháp của đám huynh đệ Giang Nam lục quái chợt chùng xuống. Triều Mục Giang
thấy vậy lớn tiếng: “Mọi người đừng bị tên tiểu tử này làm rung động nữa. Thằng
nhỏ này chỉ được cái mồm mép giảo hoạt là không ai bằng.”

Yên Nhất nghe vậy giật mình, y động tâm: “Quả thật là có
chuyện đó.” – Nghĩ thế hét lên:” Đằng nào mọi việc cũng đã rồi! Nhất loạt cứ giết
mấy tên khốn này trả thù cho lão Tứ rồi tính sau!”

Yên Nhị, Yên Ngũ và Yên Lục cùng lên tiếng đáp ứng: “Đại ca
nói phải lắm!” – Tới đây lại nghĩ đến cái chết của Yên Tứ, mấy tên bọn chúng
cùng gương đao chém tớim liều ý quyết giết Mạnh Phi cho được. Bấy giờ ở bên
ngoài nhìn vào, cả tứ phía Trần Mạnh Phi đâu đâu cũng là bóng đao, bóng kiếm,
có đâm có chém. Dù đã điểm huyệt chỉ huyết song do vì vận động mạnh, lát nữa
máu ra ngảy càng nhiều. Bấy giờ miễn cưỡng chỉ vì bộ pháp quán tuyệt Hồ điệp
xuyên hoa mà nhất thời Mạnh Phi còn bảo toàn được tính mạng, tạm che chở được
cho cha con Triệu Vũ song e tình trạng này không kéo dài được lâu.

Trông thấy tình huống trước mắt, một lúc Triệu Vũ như nghĩ
ra điều gì, trầm giọng nói với Giang Phong: “Phong nhi. Vì ta và Trần thúc mà
con lâm vào hiểm cảnh này. Con có oán hận ta không?”

Nghe mấy lời này Mạnh Phi lại luống cuống, thoáng đã bị Triều
Mục Giang một kiếm đâm sượt qua hông. Xém chút đã đi tong cái mạng. Bấy giờ chỉ
thấy Giang Phong sa nước mắt: “Phụ thân à ! Người đừng nói những lời như vậy.
Có một vị phụ thân và một vị thúc thúc như thế này là niềm hạnh phúc nhất đời của
Phong nhi.”

Triệu Vũ bỗng cười lớn: “Tốt! Ta biết ta vừa hỏi thừa mà.
Con trai của ta đâu phải là phường tham sống sợ chết chứ!” – Nói đến đây ông chợt
thôi cười, giọng nói vô cùng nghiêm túc và rành mạch: “Ta biết đối phó với tên
Hồ Lăng ấy rất có thể sẽ có ngày này song ta vẫn cứ dấn thân mạo hiểm. Trần
thúc con biết quay lại đây là chỉ có con đường chết song vẫn liều mình trở lại.
Phong nhi à, con nhớ kĩ nhé! Nam nhi đại trượng phu phàm là việc nghĩa nhất định
phải can đảm tham gia. Quyết không bao giờ được chùn chân lùi bước. Nghe rõ
chưa!”

Giang Phong nghe đến đây, thấy giọng điệu và lời nói của Triệu
Vũ có chút khác lạ, sau một lúc bất chợt hiểu ra, giọng run run: “Phụ thân à!
Phong nhi đã nhớ kĩ những lời người nói rồi.”

Triệu Vũ nghe được câu này thần tình sảng khoái, ha hả cười
lớn: “Nhớ rồi thì tốt!” Nói rồi bất chợt ông gạt tay Giang Phong ra, lao vào hướng
Yên Nhất. Tên Yên Nhất trong lúc giao đấu, nhất thời giật mình, khi định thần lại
thì Triệu Vũ đã tiến đến sát người. Y gằn giọng: “Muốn chết …” Tức thì một đao
sử ra đâm thẳng vào bụng của Triệu Vũ, lút ngập nửa cán đao.

Giang Phong dù đã đoán được tâm ý phụ thân mình, song trước
thảm biến trước mắt đã không kìm được đau đớn gào lên: “Phụ thân!” Tiếng kêu xé
ruột như vỡ ra trong không gian. Mạnh Phi thấy thảm cảnh trước mắt mà không kịp
ra tay ngăn cản, chỉ biết gào lên: “Đại ca! đại ca…” – giọng lạc hẳn đi.

Yên Nhất cười gằn, toan rút đao về nào ngờ không hiểu sức mạnh
đâu ra, Triệu Vũ giang tay ôm cứng lấy người hắn nhất thiết không buông, miệng
hô lớn: “Trần đệ! Hãy mau đào tẩu đi!”

Mấy tên khác thấy biến sự trước măt thì đờ người ra. Trận
chiến vì thế mà tạm đình chỉ. Triều Mục Giang hoảng hồn, thấy rõ rõ ràng ràng
Yên Nhất một đao đắc thủ, chuôi đao đã lòi ra phía sau lưng của Triệu Vũ nào ngờ
thấy Triệu Vũ vẫn còn đủ sức nói lên những lời như thế, y bèn một kiếm sử ra,
chém ngang qua vai của Triệu Vũ. Y sợ bị thương tới Yên Nhất nên không dụng lực
quá mạnh, lại vì diễn biến quá nhanh nên một kiếm nên chỉ lướt nhẹ qua đầu vai
của Triệu Vũ. Song Triệu Vũ thủy chung vẫn không cảm thấy đau đớn, hai tay vẫn
ôm dính lấy Yên Nhất, miệng thì gào lên: “Hãy mau đi đi. Nếu có thể chiếu cố được
cho Phong nhi thì làm. Còn không thì…” Tiếng nói lúc này đã vô cùng yếu ớt và
vô lực.

Giang Phong lúc này mặt đã ráo nước mắt, mau hét lên: “Thúc
thúc mau chạy đi, đừng để sự hy sinh của cha cháu thành vô ích.”

Nghe đến đây Mạnh Phi bừng tỉnh, cố nén đau thương giơ ngang
tay ôm lấy Giang Phong, chân đạp liên hồi vào bờ vách. Chỉ nghe mấy tiếng “bộp
bộp bộp” liên hồi vang lên, sau lưng bờ vách đã sụp xuống lộ ra một khoảng trống.
Triệu Mục Giang thấy thế tỉnh ngộ, y hét lên: “Mau ngăn hắn lại. Đừng cho hắn tẩu
thoát.” – Nói đoạn quơ kiếm lao đến.

Mạnh Phi lúc này chỉ còn mỗi ý định đưa Giang Phong bỏ chạy,
đành phải dùng nước cờ mạo hiểm. Mạnh Phi xòe Tượng nha phiến, đoạn dụng lực
theo thế Phong quyện tàn vân lia mạnh về phía ba gã họ Yên, chiếc Tượng nha phiến
vẽ thành một hình vòng cung nhằm yết hầu bọn chúng quét một vòng. Ba gã thấy Mạnh
Phi quẳng bỏ vũ khí hộ thân, không dám khinh thường nhất loạt giơ đao ngăn cản.

Tượng nha phiến đã rời khỏi tay Mạnh Phi thì cùng lúc đó một
kiếm của Triều Mục Giang đã công tới, nhằm đỉnh đầu của Mạnh Phi sả xuống vô
cùng hung hiểm. Mạnh Phi không kịp suy nghĩ, cũng không có khoảng trống để
tránh né bởi sợ tổn thương đến Giang Phong đành đưa luôn bàn tay trần lên đỡ lấy
một kiếm lăng lệ đó, đồng thời hất nó ra xa. Một tiếng “phật” sắc lạnh , gần cả
cánh tay Mạnh Phi đã rời ra. May sao trong sát na ngắn ngủi đó, vừa khi Giang
Phong kịp ôm ngang lấy cổ của mình, Mạnh Phi vừa dùng tay còn lại điểm huyệt chỉ
huyết vừa kịp nhún chân, cõng Giang Phong tung người đảo tẩu. Máu theo vết
thương ở cánh tay cụt tuôn ra không ngớt, nhuốm đỏ cả Thanh Minh Các.

Triều Mục Giang hốt hoảng la lên: “Đuổi theo!” – Y nói đoạn
lao mình xuống truy đuổi. Nào ngờ trước mặt hoa lên một cái, có một vật nhằm
gương mặt của y đập mạnh vào làm y tối tăm mặt mũi. Thì ra trong lúc nhún người
nhảy ngược về phía sau, chân Mạnh Phi hất ra, theo đó một chiếc giầy văng ra cản
đường Triều Mục Giang. Thật là may mắn khi đập được trúng vào mặt của Triều Mục
Giang.

Nói thì dài nhưng sự thực mọi diễn biến chỉ xảy ra trong chớp
mắt. Triều Mục Giang khi định thần nhìn lại thì bóng của Trần Mạnh Phi đã xa
ngoài năm trượng, thoáng đã mất hút. Ba tên họ Yên sau khi đỡ được một quạt của
Mạnh Phi toan hợp sức với gã họ Triều đuổi theo truy sát. Nào ngờ thấy Triều Mục
Giang lắc đầu: “Không cần đuổi theo vô ích!”

Tới đây chỉ nghe y thở dài: “Không ngờ khinh công của gã họ
Trần ghê gớm như vây. Bị trọng thương, tay lại cắp một đứa bé mà còn nhanh đến
nhường ấy!”

Giá kể như ban ngày thì Mạnh Phi đã nguy to, bọn Triều Mục
Giang có thể căn cứ vào vết máu để truy tung, e rằng không sớm thì muộn cũng sẽ
bắt kịp Mạnh Phi. Nhưng may mắn thay là ban đêm, dưới ánh trăng mờ ảo nếu miễn
cưỡng vừa dò vết máu vừa truy đuổi e rằng đã bị bỏ lại rất xa.

Vào lúc này, cả mấy tên nhìn về phía Yên Nhất, chỉ thấy gã
đang loay hoay với cái xác của Triệu Vũ. Chỉ thấy mắt Triệu Vũ vẫn mở trừng trừng,
hai bàn tay ôm chặt lấy y không rời.. Triều Mục Giang thấy thế hoa kiếm lên, một
kiếm này chém cụt tay Triều Vũ, đến tận lúc này Yên Nhất mới gỡ được xác của
Triệu Vũ ra khỏi người. Y không kìm được hậm hực đá thi thể của Triệu Vũ một
cái văng ra xa, ngoác miệng chửi: “Con mẹ nó chứ! Không ngờ gã này chết rồi còn
ngoan cố thế!”

Chỉ thấy Triều Mục Giang trầm ngâm: “Điều quan tâm bây giờ
là nhanh chóng mang đầu của tên này về Kinh thành. Sau đó sẽ hợp lực đối phó với
tên Mạnh Phi khốn kiếp đó.” Lát sau y cười ha hả: “Chỉ e rằng tên họ Trần bị một
kiếm của Triều mỗ chặt cụt mất tay, lại phải dụng lực quá độ như thế. E rằng sẽ
mất máu đến chết mà thôi!”

Nói đến đây Triều Mục Giang lại đắc chí: “Nếu may mắn sống
được thì gã phế nhân ấy sau này võ công cũng chỉ bằng nửa phần như trước ,

không còn quá đáng lo lắng nữa.”

Yên Nhất mắt trợn trừng: “Đổi lấy một cánh tay của gã phải
trả bằng mạng sống của Tứ đệ! Cái giá cũng thật quá đắt. Cũng may là Tam đệ vẫn
còn giữ lại được nửa cái mạng, nếu không thì…”

Gã nói đến đây cúi đầu thở dài chán nản.

oOo

Lại nhắc về Giang Phong và Mạnh Phi, vào lúc này Mạnh Phi cắp
theo Giang Phong tận lực đào tẩu. Giang Phong ôm ngang cổ Mạnh Phi chỉ cảm thấy
gió lướt vù vù xoa lấy khuôn mặt đến rát buốt, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn có
một nỗi đau đớn vô bờ bến làm cậu như kẻ mất hồn. Thoáng chốc tận mắt trông thấy
cảnh phụ thân thảm tử, mắt thấy rõ ràng Trần thúc thúc cụt tay vì cứu mình… Tất
cả những sự kiện đó không ngừng nhảy múa liên miên trước mắt, Giang Phong đờ đẫn
không còn biết đến biểu tình diễn biến xung quanh. Lệ trên mắt không chảy song
lệ trong lòng như cơn sóng cuốn trào.

Còn về phần Mạnh Phi lệ thảm lăn dài trên má, cánh tay cụt
máu đã ngừng chảy song trong lòng Mạnh Phi thì đang chảy máu, và nỗi đau này
còn nhói hơn nhiều. Trong đầu trào dâng muôn ngàn cảm giác chua xót đau đớn, chỉ
hận bản thân do quá chủ quan khinh địch đã làm liên lụy đến vị huynh đệ mới kết
nghĩa. Cánh tay còn lại ôm chặt lấy Giang Phong khẽ run lên bần bật, vết thương
nặng như vậy nhưng ko hiểu sức lực từ đâu đã làm cho Mạnh Phi vẫn cắp Giang
Phong phóng vù vù như bay.

Song do sức người có hạn, đến một lúc không thể kiểm soát được
đôi chân, sinh lực hoàn toàn kiệt quệ, Mạnh Phi tay vẫn cắp Giang Phong nhưng
thân ảnh loạng choạng rồi ngã lăn ra. Lúc này Mạnh Phi quan sát xung quanh, chỉ
thấy phía xa xa chân trời vừng đông đang ửng. Mạnh Phi không nhớ rõ mình và
Giang Phong đã đi xa bao nhiêu, chỉ biết lúc này trời đã sắp sáng, có lẽ hai
người bọn họ còn chưa rời khỏi phạm vi Tô Châu song đã tạm thời thoát khỏi phạm
vi truy đuổi của bọn Triều Mục Giang.

Mạnh Phi quá sức kiệt lực nằm lăn ra bãi cỏ, được một khoảng
thời gian dài chìm trong tĩnh lặng, lát sau khi đã định thần lại, Mạnh Phi quay
đầu sang phía Giang Phong thấy nhãn quang cậu bé vô hồn và ảm đạm, đôi mắt đen
mở to ra thẫn thờ, nhất thời Mạnh Phi như đứt từng khúc ruột. Một lát, Mạnh Phi
quay sang Giang Phong, tiếng nói đứt đoạn và khổ sở: “Phong nhi à! Tất cả… tất
cả là vì ta. Vì ta mà phụ thân cháu đã thảm tử.” – Họ Trần nói đến đây không
kìm được nước mắt trào ra ướt đẫm gương mặt.

Giang Phong bị tiếng nói của vị thúc thúc đưa trở về với hiện
tại, đập vào mắt cậu là vẻ tiều tụy của Mạnh Phi, lại nghĩ đến cảnh Triệu Vũ ôm
chặt lấy Yên Nhất khi mà mũi dao lút ngập ra tận lưng mà giọng vẫn lạc đi kêu Mạnh
Phi đào tẩu, thoáng chốc lại chập chờn hình ảnh Mạnh Phi dùng nguyên cánh tay hất
lưỡi kiếm của Mục Giang ra cứu mình một cái mạng. Muôn ngàn nỗi đau đớn trào
dâng trong lòng, lúc này không kìm được bật ra tiếng khóc nức nở: “Trần thúc
thúc đừng nói vậy. Cũng chẳng phải vì phụ tử cháu cũng làm vướng líu tay chân
Trần thúc sao?”

Cậu bé nói tới đây, âm thanh vỡ ra đứt đoạn: “Không thể nói
liên lụy gì đó được. Huống hồ cha cháu đã căn dặn: phàm là việc nghĩa có chết
quyết không từ nan!” – Nói đến đây đưa bàn tay quệt nước mắt, ánh mắt hướng về
bên tay cụt đang rỉ máu của Mạnh Phi: “Vết thương này giờ phải làm sao đây. Trần
thúc thúc tìm cách cầm máu đi thôi. Chứ không thì…”

Trần Mạnh Phi nhìn lại bờ vai của mình, mặc dù đã điểm huyệt
chỉ huyết song do dụng lực quá độ, máu lúc này vẫn rỉ ra, toàn thân người loang
lổ một màu đỏ. Lại nghĩ đến hào khí trước lúc ra đi của vị đại ca kết nghĩa,
nghe những lời nói của Giang Phong bất giác thán phục: “Phong nhi tuổi còn nhỏ
mà không ngờ lại hiểu biết vậy. Mình suốt đời luôn cố chấp, câu nệ. Cũng vì thế
mà đã hại chết Triệu đại ca. Đúng rồi! Việc bây giờ không phải là đau khổ mà phải
tìm cách chu toàn cho Phong nhi!” Mạnh Phi nghĩ đến đây liền cất tiếng: “Một
cánh tay này thì có đáng gì đâu. Chỉ là hận ta không đủ sức bảo vệ cho phụ thân
cháu.”

Trần Mạnh Phi nói đến đây chợt động tâm suy nghĩ: “Với thủ
đoạn của tên Triều Mục Giang, đứng sau giật giây là tên cẩu quan Hồ Lăng e rằng
gia quyến của Triệu đại ca lành ít dữ nhiều!” Nghĩ đến đây anh ta quay sang hỏi
Giang Phong với giọng lo lắng: “Phong phi à! Không hiểu mẫu thân của cháu hiện
đang ở đâu vậy?”

Giang Phong đau xót: “Mẫu thân cháu mất đã được ba năm rồi.”
– Cậu nói rồi thất thần, dõi mắt về phía xa: “Chỉ có điều không lúc nào là cha
cháu không nhắc đến người. Giờ này chắc ở dưới suối vàng cha đã được đoàn tụ với
mẹ rồi!” – Lời chưa dứt, mắt mi đã nhòa lệ ướt.

Mạnh Phi không kìm được chua xót, thầm nghĩ: “Không ngờ một
hài tử tốt như Phong nhi số phận lại bi thảm như vậy. Nhỏ tuổi đã thiếu tình cảm
của mẹ, giờ lại mồ côi cha.” – Trong lòng không nén được: “Vậy… vậy… cháu
còn người thân thích nào chăng?”

Giang Phong cấ giọng buồn rầu: “Thân thích ruột thịt thì
không. Cha cháu có một vị bằng hữu là Lưu Kiến thúc. Chỉ có điều Lưu thúc nay
đây mai đó, biết tìm thúc ấy ở đâu. Huống chi…”- Cậu bé nói đến đây chợt òa
khóc đau đớn.

Mạnh Phi nghe Giang Phong khóc bất giác ngẩn người: “Không
ngờ hoàn cảnh của Phong nhi lại éo le như vậy. Mà như thế cũng có điều tốt.” –
Nghĩ thế Mạnh Phi đưa ra quyết định: “Nếu Phong nhi không hiềm cảnh sống lang
thang, cháu có thể theo ta. Còn bằng không thì cháu muốn đến đâu ta sẽ đưa cháu
tới đó.”

Giang Phong nói: “Chỉ sợ cháu làm vướng tay bận chân thúc
thúc thôi.” Nói đến đây nghiến răng: “Cháu thề nhất định mai này sẽ lột da mấy
tên súc sinh đó trả thù cho phụ thân.”

Nhắc đến chuyện này, Mạnh Phi mắt trừng lên giận dữ: “Mạnh
Phi ta thề rằng còn một hơi thở nhất định sẽ báo thù này !” – Anh ta nói rồi
đưa bàn tay phải ra nắm lấy tay Giang Phong: “Vậy quyết định đi. Phong nhi từ
giờ sẽ theo Trần thúc!”

Hai người vào lúc này đã đưa ra quyết định, vào lúc này phía
đằng đông trời đã sáng, đất trời tràn một màu xanh, nhìn lại thì hai người đang
ngồi trên một thảm cỏ trải dài. Trước mặt hai người bọn họ là một con đường mòn
nhỏ ngoằn nghoèo, quanh co, phía xa xa ẩn ước có khói bốc lên như những con rồng
đen gầy guộc đang bay nhẹ nhàng lên không. Quang cảnh tràn ngập vẻ thanh bình
hiếm thấy mà trong lòng hai người tràn ngập chua xót và đau đớn. Bấy giờ nhìn lại
thì Mạnh Phi đôi mắt trũng sâu, quần áo rách nát nham nhở vết đao kiếm, bạch y
pha lẫn màu đỏ của máu ánh lên vẻ ảm đạm và thê lương.

Nghỉ qua một đoạn thời gian, khi Mạnh Phi khi đã có chút sức
lực, trong lòng lại tràn lên suy nghĩ lo lắng bọn người Triều Mục Giang sẽ theo
dấu truy tung, rán hết sức nắm tay Giang Phong đứng dây, nào ngờ vừa đứng lên
thì Mạnh Phi lảo đảo khụy xuống, trong miệng hộc ra một búng máu tươi. Giang
Phong thấy thế hốt hoảng: “Thúc thúc làm sao vậy?”

Nhìn thấy dạng quan hoài tha thiết của Giang Phong, Mạnh Phi
vô cùng thương cảm, không muốn để cậu bé lo lắng nhiều nhất thời bịa ra một lý
do: “Thúc không sao cả. Thật là may mắn quá, có thể nôn ra ngụm máu này là tốt
rồi. Tự nhiên trong ngực cảm giác thư thái hơn rất nhiều!” – Nói đoạn cố gắng
giữ gương mặt tươi tỉnh.

Giang Phong nghe thấy thế thì thở phào: “Thật may mắn quá.
Thúc thúc cứ an tâm nghỉ ngơi, nhất thời mấy tên súc sinh ấy không thể lần theo
đến đây được.” Nói rồi Giang Phong cúi đầu trầm tư, trong đầu hình ảnh của Triệu
Vũ mỉm cười lại hiện ra, lời nói của ông còn văng văng bên tai: “Nam nhi đại
trượng phu phàm là việc nghĩa nhất định phải can đảm tham gia. Quyết không bao
giờ chùn chân lùi bước.”

Cậu nhớ đến đây hai hàng lệ trào ra, trông sang biểu tình
gương mặt của Mạnh Phi, không muốn làm vị thúc thúc này phải lo lắng lại len
lén dùng tay áo chùi nước mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.