Đọc truyện Thiên Đạo Phi Tiên – Chương 91: Tiểu Thành Quả
Mặt khác, ngoài đan lô thì hỏa hầu là thứ không thể thiếu, bất quá phần này lại có ba sự lựa chọn.
Hết thẩy ba sự lựa chọn đều cho ra thành phẩm cao, tuy nhiên tỷ lệ thành đan cùng thời gian ngưng đan có chút khác biệt.
Lúc tu tiên giới bắt đầu chớm nở, tay nghề của tu sĩ không quá cao, kiến thức lại nông cạn, cho nên thường sử dụng pháp thuật hệ hỏa để luyện đan.
Tỷ như Hỏa Đạn Thuật hoặc Hỏa Huyền Thuật chẳng hạn.
Dùng cách này luyện đan đương nhiên không có sai lầm gì, nhưng lại có chút bất cập.
Ví dụ như tỷ lệ thành đan chỉ có bốn phần mười, hơn nữa tốc độ ngưng đan có hơi chậm chạp một tý.
Lại nói, đan dược của tu tiên giả khác hẳn đan dược phàm nhân.
So về chất lượng cùng thời gian thì khác biệt như trời với đất, có khi một lò phải mất đến mấy tháng mới ngưng đan.
Đây không phải tu tiên giả yếu kém, mà là linh dược có chút đặc thù, căn bản cần rất nhiều thời gian mới rút hết tinh hoa.
Nhưng chính vì vậy mới rơi ra một cái vấn đề hết sức nan giải, đó là tu tiên giả cấp thấp không thể khống hỏa trong thời gian dài.
Đừng nói là bọn họ, cho dù Trần Vũ có thực lực thâm hậu hơn tu sĩ bình thường, nhưng bảo hắn khống hỏa liên tục trong một tháng, đây là điều không thể.
Dần già, về sau mọi người phát hiện sử dụng Tiên Thiên Chân Hỏa luyện để đan cũng không tệ lắm.
Không những nâng cao tỷ lệ thành đan lên sáu phần mười, mà thời gian cũng rút ngắn được một khúc.
Bất quá, trên đời này không có gì gọi là hoàn hảo.
Tuy tỷ lệ thành đan cùng thời gian rút ngắn được một chút, nhưng gặp phải đan dược cao gai vẫn chịu thua như thường.
Mà Tiên Thiên Chân Hỏa lại là cương hỏa của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, là bản năng trời sinh khi đột phá tới cảnh giới đó.
Bình thường, tu sĩ Ngưng Khí Kỳ không cách nào tạo ra, bởi vậy cách này chỉ dành cho tu sĩ cấp cao.
Chính vấn đề này đã hạn chế phần lớn Luyện Đan Sư cấp thấp, khiến bọn họ khó lòng luyện ra đan dược cao gai.
Cách mấy ngàn năm sau, trong lúc luyện đan, một vị Luyện Đan Sư vô tình phát hiện Huyền Dương Địa Hỏa rất được.
Huyền Dương Địa Hỏa chẳng những có nhiệt độ cao hơn Tiên Thiên Chân Hỏa, mà còn ổn định lâu dài.
So với cách dùng Tiên Thiên Chân Hỏa để luyện đan trước đây, tỷ lệ thành công đề cao hơn bảy phần, đồng thời đối với luyện khí cũng có hiệu quả tương tự.
Cho nên, chỉ cần môn phái tu tiên hoặc gia tộc tu tiên có điều kiện, đều sẽ tìm cách đào ra Huyền Dương Địa Hỏa cho riêng mình.
Cũng chỉ có những người thế cô sức yếu, không cách nào có được địa hỏa, mới dùng cái loại chân hỏa luyện đan có tỷ lệ thất bại rất cao kia.
Nếu so sánh Huyền Dương Địa Hỏa với hai loại hỏa diễm bên trên, thì nó chỉ có một nhược điểm duy nhất.
Đó là không dành cho kẻ nghèo như Trần Vũ, bởi vì giá thuê quá mức đắt đỏ.
Suy cho cùng, với tài lực hiện giờ, hắn còn sự lựa chọn nào khác hay sao?
Huyền Dương Địa Hỏa thì thôi đi, về phần Tiên Thiên Chân Hỏa thì không cần nhắc tới.
Không lẽ kêu hắn bắt một tên Trúc Cơ Kỳ phun hỏa để mình luyện đan hay sao?
Hắn nào có bản sự lớn như thế, chỉ sợ còn chưa đụng tới người kia, đã bị họ đốt trụi long luôn rồi.
Cuối cùng, Trần Vũ phải cắn răng lựa chọn pháp thuật hệ hỏa để luyện đan, dù sao thì có vẫn đỡ hơn không.
Nhưng hỏa hầu và đan lô chỉ là màn dạo đầu, muốn luyện đan thì phải học thêm Khống Đan Thuật.
Có thuật này mới tách được tinh hoa của linh dược, mà cái này không dễ học chút nào, thủ thuật lại vô cùng tinh xảo.
Luyện đan chi đạo là con đường lớn, còn cái hắn cần chỉ là phần nhỏ bên trong.
Trần Vũ biết mình không thể luyện đan trong thời gian ngắn, nhưng học chút da lông để chiết xuất linh khí là điều hiển nhiên.
Trải qua nửa tháng nghiên cứu, Trần Vũ bắt đầu thực hành, lần này hắn chọn cách lấy thiên địa làm lô cho dễ quan sát.
Dù sao hắn cũng chưa luyện ra thần thức, làm sao nhìn thấy biến hóa bên trong đan lô được chứ?
Ngồi ở Tu Luyện Thất, Trần Vũ bắt đầu thi triển Khống Vật Thuật, điều khiển linh tuyền lơ lửng trên không.
Tiếp đến, hắn thi triển Hỏa Đạn Thuật, từ lòng bàn tay chậm rãi xuất hiện ngọn lửa màu đỏ.
Hỏa Đạn Thuật vừa ra, không khí chung quanh nhanh chóng vặn vẹo, bất quá hắn vẫn bình tĩnh.
Trần Vũ điều chỉnh nhiệt lượng tỏa ra từ Hỏa Đạn Thuật đến mức độ nhất định, hai tay chậm rãi đảo tròn xung quanh cái thuẫn chứa linh tuyền.
Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng nóng nực.
Trần Vũ chăm chú cực kỳ, không dám có nửa điểm lơ đễnh, toàn bộ tâm tình đều dồn vào quá trình khống chế hỏa hầu.
“Bành!” Tiếng nổ vang vọng khắp căn phòng, khói mù bốc lên bốn phía.
Sự tình diễn ra quá nhanh, hắn còn chưa kịp làm gì đã bị nổ cho tan tác.
“Khục khục…” Trần Vũ ho khan vài tiếng, dùng tay phủi phủi lớp tro trên người.
Lúc này Trần Vũ đen như cục than, toàn bộ khuôn mặt chỉ còn hai mắt là có chút khác biệt.
Trần Vũ chật vật bước khỏi động phủ, chạy tới con suối cạnh đó.
Có điều, vừa mới thò thay xuống nước, hắn đã thấy khuôn mặt đen thui của mình trong đó.
Trần Vũ thử nhe răng một cái, nhìn hàm răng trắng tinh trái ngược với khuôn mặt đen thui của mình, Trần Vũ ngẩn ra một lúc: “Sao ta lại xấu thế này…”
.
.
Nhật nguyệt thoi đưa, thoáng cái ba tháng lại trôi qua, Hàn Thủy Cư vẫn im ắng như trước.
Chỉ là lâu lâu sẽ nghe thấy âm thanh nổ lò vang lên, sau đó lại có một thanh niên mặt mày đen thui chạy ra rửa mặt.
Cho đến tháng thứ năm, sau nhiều lần thất bại, hắn rốt cuộc cũng thành công tách được linh khí ra khỏi linh tuyền.
Trần Vũ không ngừng biến đổi pháp quyết, từng sợi linh khí mỏng manh trong linh tuyền bị hắn chậm rãi rút ra, sau đó tụ lại một bên.
Từng sợi linh khí chồng chất đan xen lẫn nhau, hơn một canh giờ, bọn chúng bị hắn gom lại thành một khối to bằng hạt đậu.
Lúc này, cả người Trần Vũ đã thấm đẫm mồ hôi, nhưng hắn không có ngừng lại mà tiếp tục kiên trì.
Những sợi linh khí mỏng manh bị hắn cô động, nhanh chóng biến thành chất lỏng màu xanh.
Trong sát na này, Trần Vũ nhanh tay dùng chiếc bình đặc biệt để hứng toàn bộ Linh Dịch.
“Hô!” Trần Vũ thu pháp, mở miệng phun ra một cổ trọc khí.
Nhìn thành quả trong tay, Trần Vũ hưng phấn vạn phần, nhưng hắn cố nén lại, ngồi xuống nhập định khôi phục pháp lực.
Đến sáng hôm sau, Trần Vũ mở mắt, đầu tiên hắn kiểm tra Linh Dịch mà mình khổ công tích cóp được như thế nào.
Nấp bình vừa mở, một luồng linh khí nồng đậm từ trong bình xông tới đập thẳng vào mặt, làm Trần Vũ thập phần khích động.
Bất quá, Linh Dịch này vẫn chưa hoàn hảo lắm, hiện tại chỉ miễn cưỡng gọi là hạ phẩm Linh Dịch mà thôi.
Nhưng trong vòng năm tháng mà có thể làm tới mức này, xem như đã không tệ, tuy nhiên hắn vẫn chưa thể luyện thành đan dược.
Thông thường đan phương tệ nhất cũng có ít nhất hai loại linh dược, mà hắn chỉ tách mỗi linh khí đã mệt mỏi như vậy.
Vậy quá trình tách tinh hoa ra trong hai ba loại linh dược càng không phải nhắc tới, về phần này, khi nào đột phá tầng bốn hắn sẽ cân nhắc.
Nhưng nói gì thì nói, hiện giờ hắn đã miễn cưỡng tự cung tự cấp tài nguyên cho mình, còn lại chỉ là vấn đề thời gian.