Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 63: Không Gian Thần Bí


Đọc truyện Thiên Đạo Phi Tiên – Chương 63: Không Gian Thần Bí


Truyền tống trận khởi động, hắn cùng Trương Phong nhanh chóng trở lại Hóa Nghi Thành.

Hiện giờ không còn chỗ trú ẩn, nên Trần Vũ mang huynh đệ chạy về căn nhà hoang năm xưa.

Một phen chạy trối chết vừa rồi làm thương thế trên người hắn bị nặng hơn, nếu không sớm chữa trị tất sẽ để lại hậu hoạn.

Nhưng giờ khắc này Trần Vũ chỉ để ý tới huynh đệ chí cốt của mình, hắn lay lay người Trương Phong, thấp giọng gọi: “Trương huynh, Trương huynh! “
Trần Vũ thấy hơi thở của Trương Phong mỗi lúc một yếu, hắn lập tức đặt ngón tay lên cổ tay bắt mạch.

Sau một lúc, Trần Vũ rơi vào u sầu, hắn phát hiện lục phủ ngũ tạng của Đỗ Trạch đã bị phá nát.

Phần bụng bị phi kiếm xuyên qua, để lại vết thương quá sâu, căn bản không thể cứu được nữa.

“Trần sư đệ, là ngươi sao?” Âm thanh yếu ớt của Trương Phong đứt quãng, nói trong vô thức.

“Đúng là đệ, đệ là Trần Vũ đây!” Trần Vũ nắm chặt bàn tay dính máu của Trương Phong, giọng nói tràn đầy bi thương.

Không biết tại sao lúc này hắn cảm thấy đau nhói, giống như lần chứng kiến cả nhà bị sát hại.

Trong lòng dâng lên một trận uất nghẹn, cảm giác vô cùng rối loạn, hắn muốn thét lớn một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn nén lại được.

“Khụ khụ, đúng là Trần Vũ ngươi rồi!” Trương Phong không còn nhìn rõ cảnh vật xung quanh, chỉ có thể thông qua cánh tay và giọng nói để xác nhận.

Nhưng lúc Trần Vũ định lên tiếng, Trương Phong lại nở một nụ cười mãn nguyện, cố gắng thì thào:
“Cả đời ta hãnh diện nhất là có người bằng hữu như ngươi! Trần đệ, ngươi đừng phí tâm nữa, ta đã là đèn cạn dầu, không còn cơ hội cứu nữa.


Trần Vũ nghẹn lời, một tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Trương Phong, hắn xem người thiếu niên trước mặt như huynh trưởng trong nhà.

Nhưng tại sao hết người này tới người khác cứ bỏ hắn mà đi, Trần Vũ hận, hắn hận người đoạt xá Đỗ Trạch đến tận xương tủy.

Nếu không có người kia, hắn không tin Đỗ Trạch có đủ khả năng tổn thương bọn hắn như vậy.


Lúc này, Trương Phong đột nhiên mò mò trong áo, lấy ra một phong thư và một tờ giấy dúi vào tay hắn, yếu ớt nói:
“Trần sư đệ, ta vẫn còn người thân ở cố hương, nếu tương lai ngươi có thể trở về đó, giúp ta đưa bức thư này cho bọn họ, cũng tiện chăm sóc bọn họ một chút.


“Về sau, ngươi chọn bạn hữu thì nên cẩn thận, đừng để như ta.

Thế nhân thường nói con đường tu tiên có rất nhiều màu sắc, mà ta vẫn chưa nhìn thấy hết, vậy ngươi hãy thay mặt ta ngắm nhìn một chút đi! “
Âm thanh của Trương Phong mỗi lúc một yếu, sau đó tắt hẳn, để không gian xung quanh trở nên trầm xuống.

Trần Vũ nhìn khuôn mặt mỉm cười của Trương Phong, hắn nở một nụ cười hiền hòa, sau đó nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt của huynh đệ mình.

— QUẢNG CÁO —
Khoảnh khắc đó, hắn cứ ngồi thất thần như người mất hồn, toàn bộ tâm tình đều tiêu biến.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ có một chiếc lá từ trên cành cây lặng lẽ rơi xuống, giống một sinh mệnh vừa mới ra đi.

Từng ngọn gió nhẹ nhẹ thổi qua, đem những sợi tóc rớm máu của hắn tung bay theo gió.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Trần Vũ cứ ngồi thất thần như vậy, không biết đã trải qua bao lâu, hắn mới miễn cưởng trấn định tinh thần lại.

Hiện tại đang là đêm khuya vắng lặng, trăng tròn trên cao đang tỏa ra ánh sáng màu ánh kim, bỗng nhiên lại biến thành màu đỏ.

Những tia sáng huyết sắc từ ánh trăng chiếu xuống, chúng xuyên qua khe cửa, rồi chiếu thẳng lên người hắn.

Ngay khoảnh khắc đó, mi tâm Trần Vũ bỗng hiện lên một cái ấn ký hình Hắc Tháp, cái ấn ký mỗi lúc một rõ ràng.

Sự xuất hiện của ấn ký đã bị Trần Vũ cảm nhận được, hiện tại nó đang hấp thu ánh sáng của trăng máu.

Mà linh khí trong đan điền không ngừng sôi sục, cho dù hắn cố áp chế thế nào cũng không được.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
Bi thương còn chưa qua đi, chuyện khác lại ập tới, Trần Vũ vạn phần khẩn trương, trong lúc nhất thời không biết làm gì để chóng đỡ.


Tiếp sau đó hắn lại phát hiện Hắc Tháp đang hấp thu tu vi của mình, từ Ngưng Khí tầng ba, trực tiếp rơi xuống Ngưng Khí tầng một.

Mà quá trình này không có dấu hiệu dừng lại, tim Trần Vũ đập thình thịch, mọi lo lắng lúc trước đã trở thành sự thật.

Trần Vũ cắn răng cố gắng khống chế đường đi của linh khí trong cơ thể, quyết không cho Hắc Tháp hấp thu một cách dễ dàng như thế.

Giờ khắc này có thể thấy trên người hắn đang phát ra tiếng “xì xì”, cả người không ngừng xuất hiện khói trắng.

Chưa đầy một khắc, toàn bộ tu vi của hắn đều mất sạch, Trần Vũ ngồi ngơ ngác tại chỗ, mọi công sức cho tới giờ đều đổ sông đổ bể.

Nhưng tới đây vẫn chưa hết, Trần Vũ lập tức cảm nhận được một trận đau nhức kịch liệt từ đan điền truyền tới.

Giống như có người nào đó đang dùng lửa để thiêu đốt đan điền, cảm giác nóng rát cực kỳ khó chịu.

Mà trong thức hải, Hắc Tháp bỗng rung chuyển, phát ra một tiếng chuông trầm đục, âm thanh vang vọng khắp nơi, quanh quẩn trong đầu hắn.

Ngay khi âm thanh trầm đục như tiếng chuông vừa dứt, hai con hắc long trên hai phiến đại môn đột nhiên lóe sáng.

Chúng lập tức rời khỏi hai phiến đại môn, hóa thành hai con hắc long dài vạn dặm, lượn lờ xung quanh Hắc Tháp ba bốn vòng.

Sau đó tiếng rồng ngâm vang vọng khắp thức hải, như muốn đáp lại sự kêu gọi của Hắc Tháp.

— QUẢNG CÁO —
Event
Hai tiếng long ngâm vừa tới, một cổ khí tức nguy hiểm chưa từng thấy, theo đó mà khuếch trương ra bốn phương tám hướng.

Lấy hắn làm trung tâm, những sinh linh trong phạm vi mười trượng bên ngoài căn nhà hoang đều cảm nhận được khí tức khủng bố này.

Cổ khí tức nguy hiểm này làm bọn chúng không khỏi run rẩy, nhưng chỉ sau vài hơi thở, cổ khí tức đáng sợ kia liền tiêu tán không thấy.

Trần Vũ có chút không thích ứng kịp, trong lúc nhất thời, trăm mối vẫn không có lời giải thích.


“Chẳng lẽ! bởi vì ta kích động quá mức, nên Hắc Tháp mới thức tỉnh?!”
Hắn đưa tay sờ lên mi tâm của mình, mặc dù không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được ấn ký chính là một tòa cổ tháp.

Mặc cho ánh sáng huyết sắc không ngừng bị ấn ký trên mi tâm hấp thu, nhưng hắn không có cách nào ngăn chặn việc này.

Cho dù rời khỏi cửa sổ, tránh cho ánh sáng mặt trăng chiếu vào, nhưng ánh sáng kia như có linh tính, lập tức bẻ cong sang một bên, sau đó hướng ngay mi tâm mà chui vào.

Không biết lúc này trong đầu Trần Vũ đang nghĩ gì, chỉ thấy hắn ngồi ngay ngắn tại chỗ, bắt đầu thi triển Ngưng Khí Quyết.

Nhưng có điều, cho dù hắn có hấp thu được bao nhiêu linh khí, chúng đều bị Hắc Tháp thu lấy không chút thương tiếc.

Một canh giờ trôi qua, lúc này ấn ký trên mi tâm Trần Vũ đã phát ra kim quang nhè nhẹ.

Ầm!
Bỗng nhiên, trong đầu Trần Vũ truyền ra một tiếng sấm kinh thiên động địa.

Chưa kịp để hắn phản ứng gì liền cảm thấy trời đất như quay cuồng, hai mắt tối sầm lại, sau đó xuất hiện tại một không gian màu xám xa lạ.

Trần Vũ cả kinh, lúc này hắn cực kỳ sợ hãi, hai mắt điên cuồng nhìn ra xung quanh.

Chỉ thấy bốn phía đều là những bức tường sương vụ màu xám, diện tích không gian có thể nhìn thấy chỉ vỏn vẹn có năm thước vuông.

Hắn ngẩn đầu nhìn bầu trời rồi cúi xuống nhìn mặt đất dưới chân, đâu đâu cũng là sương vụ màu xám mờ ảo.

Trần Vũ ngưng trọng, một lúc lâu hắn mới bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghĩ lại quá trình bị nhốt ở chỗ này.

Thế nhưng Hắc Tháp rốt cuộc là gì, vì sao nó lại đưa hắn tới chỗ quỷ dị này, tất cả những đều đó làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Mà không khí trầm lặng của không gian này, nhìn thế nào cũng không giống chỗ để sinh linh tồn tại, mà giống với một cái nhà tù thì đúng hơn.

Sắc mặt Trần Vũ lộ vẻ bất an, sau khi suy nghĩ hồi lâu vẫn không có kết luận gì quá tin cậy, hắn thử thét mấy tiếng thật lớn, nhưng đáp lại hắn là sự im lặng đến đáng sợ.

Rơi vào trầm tư, Trần Vũ lại suy nghĩ một lát, sau đó liếc mắt nhìn tới vách tường bên cạnh.

— QUẢNG CÁO —
Hắn cẩn thận từng li từng tí, duỗi bàn tay ra, chậm rãi sờ tới lớp sương vụ phía trước.


Toàn bộ bàn tay chỉ chui vào trong lớp sương vụ được một tấc, chỉ cần tiến thêm một chút liền bị vách tường vô hình chặn lại.

Hai mắt Trần Vũ lóe lên, lập tức lấy trong người ra một tấm Hỏa Diễm Phù.

Đây là tấm linh phù cuối cùng trong người hắn, cũng may lúc trước chưa kịp cất vào túi trữ vật.

Trần Vũ truyền vào đó một tia linh khí còn sót lại trong kinh mạch, sau đó hít sâu một hơi, phóng tấm phù lục về phía vách tường.

“Phành” tiếng nổ trầm thấp vang lên.

Một luồng hỏa diễm khổng lồ hung hăng đánh mạnh vào lớp sương vụ phía trước.

Nhưng đột nhiên, một màn không thể tưởng tượng nổi lại xuất hiện.

Khi luồng hỏa diễm vừa tiếp xúc vào lớp sương vụ màu xám, không một tiếng động, liền trực tiếp bị hút vào trong, sau đó không còn chút động tĩnh nào nữa.

Đến lúc này, sắc mặt Trần Vũ đã có chút biến đổi.

Màn sương vụ màu xám này trông rất bình thường, vậy mà có thể trực tiếp thôn phệ cả tiên phù.

Nửa ngày sau, giờ phút này sắc mặt hắn đã cực kỳ khó coi, hiển nhiên khi đối mặt với thứ quỷ dị, hắn không hề dễ chịu chút nào.

Tình huống hiện giờ của hắn, thật sự chẳng khác nào đang bị giam lỏng.

Điều tồi tệ hơn là hắn không có mang lương khô bên người.

Trong điều kiện như vậy, giỏi lắm là chịu đựng được bảy tám ngày, ngoài ra chỉ có thể chờ chết.

Ba ngày kế tiếp, do lúc trước chỉ bị người kia đánh một chưởng, chứ không bị phi kiếm đâm xuyên qua người.

Thương thế lúc đó tuy có nặng, nhưng khi độn thổ tới gần Địa Nguyên Thành hắn đã phục dụng đan dược chữa thương, cho nên vết thương cũng từ từ khôi phục lại.

Nhưng không biết tại sao khu vực đan điền vẫn đau như trước, không biết có phải đan điền đã bị nứt hay không nữa.

Bất quá, hiện tại cơ thể không còn một tia pháp lực, Trần Vũ chỉ có thể trơ mắt mà nhìn chứ không còn cách nào khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.