Đọc truyện Thiên Đạo Phi Tiên – Chương 6: Hóa Nguy Thành An
Rời khỏi xe ngựa, Trần Vũ thoáng nhìn bốn phía một lượt, sau đó đi xung quanh nhặt mấy hòn đá về làm bếp lửa.
Còn những người khác chia ra dựng trại, không có người nào rảnh tay, kể cả hai người trong xe ngựa kia.
“Trần đại ca, để ta đi cùng ngươi!” Tô Lâm cười ha hả, đi tới nhặt mấy viên đá trên mặt đất.
Trần Vũ không có ngăn cản, hai người vừa nhặt đá vừa đàm luận đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Bất quá, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng trong lúc nhất thời, Trần Vũ cũng không nghĩ ra điều gì, miệng khẽ thì thào: “Có lẽ do ta quá nhạy cảm, trong đoàn có nhiều cao thủ như vậy, đoán chừng cũng không có chuyện gì nguy hiểm.”
“Trần công tử, ngươi đang nghĩ gì vậy, lại ăn cùng mọi người đi.” Tô Nguyệt lại gần, gọi hắn tới ăn cùng mọi người.
“Đa tạ Tô tiểu thư đã nhắc nhở.” Trần Vũ gật đầu đứng dậy đi tới chỗ bàn ăn.
Bàn ăn chỉ là một miếng vải lớn được trải trên mặt đất, sau đó lấy đồ ăn để lên trên, tuy nhìn có vẻ đơn sơ, nhưng hơn hai chục người vẫn vui vẻ với nhau.
Ngồi ăn được một lúc, Trần Vũ lấy trong gùi thuốc ra một loại vỏ cây, đưa cho mọi người dùng thử.
Vỏ cây này có vị ngọt, hơi the the, hương thơm nồng mũi, mọi người rất thích.
Lúc đưa vỏ cây cho nhóm bốn người bên kia, Trần Vũ có để ý tới hai người, một trung niên và một nữ tử.
Trung niên là người họ Dương, mặt mày đoan chính, trên người lúc nào cũng mang theo một thanh trường đao, bộ dáng như có thể tùy thời xuất thủ.
Mặc dù không có luyện đến cảnh giới Khí Vũ Cảnh, nhưng thấy ánh mắt người này sắc bén như lưỡi đao, hắn biết đây là một vị cao thủ chân chính.
Còn nữ tử bên cạnh họ Liễu, người này đeo khăn che mặt, nhìn không ra dung mạo.
Nhưng qua tấm vải mỏng manh kia, cũng đoán được phần nào, người này chắc chắn là một mỹ nhân.
Nhìn cách ăn mặc của hai người bọn họ, ai cũng biết đây là một vị tiểu thư nhà quyền quý, nên chẳng ai dám đụng vào.
Bất quá nghe Tô Nguyệt nói, nữ tử kia thấp nhất cũng là Khí Vũ Cảnh tứ trọng, làm Trần Vũ kinh ngạc không thôi.
Người trẻ như vậy mà đã là cao thủ, nhìn lại mình, Trần Vũ chỉ biết cười khổ.
“Trần đại ca, theo ta dự tính thì không quá năm ngày nữa là chúng ta có thể tới được kinh thành rồi! Nghe nói trên đó có nhiều mỹ nhân xinh…” Tô Lâm vừa ăn vừa cười híp mắt, nhưng vừa nói được mấy chữ liền nuốt nước miếng cái ực, không tự chủ ngồi nhích ra chỗ khác thật xa.
“Ta nói này tỷ tỷ, mọi chuyện không như tỷ nghĩ đâu, ta chỉ là, chỉ là…” Tô Lâm cười chống chế, bất quá nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của tỷ tỷ, lập tức ngậm miệng, không dám hó hé nửa lời.
“Ha ha, cười chết ta mất, cười chết ta mất, ha ha ha…” Mấy tên thị vệ xung quanh gặp được tình huống này thì cười như được mùa.
Hóa ra vị công tử này lên kinh thành, chỉ có ba thành là vì Võ Điện, còn bảy thành kia là vì mỹ nhân xinh đẹp rồi.
Tô Lâm không dám ngẩn đầu nhìn mọi người, nhưng hắn biết bọn họ đang dùng ánh mắt thương hại nhìn mình.
“Trần công tử đừng nghe Tiểu Lâm nói bậy, tên này đào hoa từ nhỏ, phải để ta trừng trị mới được.” Tô Nguyệt bước tới gõ đầu Tô Lâm mấy cái, rồi hướng hắn giải thích.
“Ui da, sao tỷ cứ đánh đệ hoài vậy, đánh nữa đệ biến thành ngu ngốc thì sao…” Tô Lâm gân cổ lên cãi, nhưng gặp ánh mắt sắc như dao cạo của tỷ tỷ thì rụt cổ lại.
“Ha ha, không sao cả, tuổi trẻ luôn như vậy.
Đợi khi đệ ấy trưởng thành thêm một chút, sẽ tự động chín chắn hơn thôi.” Trần Vũ cười cười, nói đỡ cho Tô Lâm một hai câu.
Tô Lâm này quả nhiên giảo hoạt, nghe hắn nói vậy liền len lén đưa ngón cái lên tỏ ý đồng cảm, làm hắn không biết nói gì hơn.
“À đúng rồi, từ lúc đi đường tới giờ ta vẫn chưa biết võ mạch của hai tỷ đệ các ngươi là gì, không biết có thể nói cho ta nghe một chút được không?” Trần Vũ tùy ý hỏi thăm.
“Hì hì, không dối gạt Trần đại ca, đệ mà đứng thứ hai, bảo đảm không ai dám đứng thứ nhất.
Đệ chính là ông hoàng của làng võ giả, là ông tổ của các loại tổ tông, đệ là Thiên Cấp cửu phẩm võ mạch, được người người kính trọng, huynh thấy đệ có oai phong không?” Tô Lâm ngẩn cao đầu, bắt đầu khoác lác.
“Ha ha, ông hoàng của làng võ giả, đúng là oai như cóc, còn không bằng tỷ tỷ của thiếu gia hay sao? Nhị thiếu gia quả nhiên danh bất hư truyền, thuộc hạ bái phục, bái phục, khà khà…” Mấy tên thuộc hạ Tô gia nghe vậy thì cười lăn ra đất, cười không ngậm được mồm.
Tô thiếu gia hắn quả nhiên không có gì giỏi, nhưng giỏi nhất vẫn là khoác lác lung tung.
Bốn người ngồi bên kia, ban đầu nghe vậy thì trợn trừng hai mắt, đồng loạt nhìn qua Tô Lâm, nhưng thấy bộ dáng của đám thuộc hạ thì biết lời nói thật giả ra sao, liền lắc đầu ngao ngán.
Tô Nguyệt nhất thời không biết nói gì, lấy tay xoa xoa thái dương, giống như bất lực với tiểu đệ của mình.
“Cái gì cũng không học, chỉ học khoác lác là giỏi! Ngươi càng ngày càng giống phụ thân rồi đó.” Tô Nguyệt trừng mắt nhìn tiểu đệ của mình trách móc.
“Ta đâu có!” Tô Lâm thấp giọng, ánh mắt cũng không dám nhìn lên.
“Trần công tử chớ để ý, đệ ấy vẫn luôn như vậy, ít khi nào nghiêm túc.
Thật ra đệ ấy là Huyền Cấp cửu phẩm võ mạch, còn ta là Địa Cấp nhị phẩm võ mạch, cho nên hai tỷ muội mới dám lên kinh thành, thi tuyển vào Võ Điện.” Tô Nguyệt mỉm cười giải thích.
Trần Vũ nghe nói hai tỷ muội bọn họ, một người là Huyền Cấp, một người là Địa Cấp, trong lòng cảm thấy ngưỡng mộ.
Chỉ là lúc này, trong lúc mọi người đang nói chuyện vui vẻ với nhau, ở phía trước bỗng xuất hiện mấy chục hắc y nhân.
“Các ngươi là ai?” Tất cả mọi người lập tức cầm vũ khí, cẩn thận dò xét đối phương.
“Ta là ai không quan trọng, giết hết những người ở đây, bắt Liễu Nghiên tiểu thư lại lĩnh thưởng.” Gã áo đen bịt mặt đứng đầu lạnh lùng phân phó.
“Tuân lệnh!” Đám thuộc hạ phía sau lập tức thét lớn.
Có điều bọn chúng không có lập tức xông lên, mà vẫn đứng chỗ cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mọi người, giống như người đã chết.
Bất chợt một tên thị vệ của Tô gia bỗng nhiên ngã xuống, cả người vô lực nằm trên mặt đất, bất lực đứng lên, giống như con dê béo chờ người làm thịt.
“Không tốt, trong thức ăn có độc!” Người trung niên họ Dương bước lên chắn trước người Liễu tiểu thư, đồng thời quát lớn một tiếng.
Nhưng hết thẩy đã quá muộn.
Mọi người lập tức vận khí, ngăn không cho chất độc chạy vào quá sâu, nhưng chưa đầy ba hơi thở, từng người từng người ngã xuống, nằm bất động trên mặt đất.
Rất nhanh, nơi đây trở nên yên tĩnh, chỉ có trung niên họ Dương kia khí lực thâm hậu, nên trụ được một chút, hắn nhìn về đám hắc y nhân, lạnh lùng nói:
“Bái Nhuyễn Tán, người trúng phải hữu khí vô lực, trong một canh giờ đều không cách nào vận chuyển huyền khí, cho dù là cao thủ Linh Vũ Cảnh cũng khó lòng tránh thoát! Các ngươi là người của Bái Nguyệt Tông?”
Đám người áo đen không thèm quan tâm đến trung niên họ Dương, giờ phút này bọn họ đều dồn mắt về phía thiếu niên đang ngồi ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trung niên họ Dương kia thực lực thâm hậu, trụ được một lúc là điều hết sức bình thường, nhưng tại sao tên tiểu tử kia lại không bị gì hết?
Tô Nguyệt, Tô Lâm cùng những người khác đồng loạt nhìn lại, quả nhiên Trần Vũ vẫn ngồi ăn uống một cách bình thường.
Bọn họ giống như sắp chết vớ phải cọng cỏ, nhưng nhớ lại Trần Vũ chỉ là Luyện Thể tầng chín, tất cả đều ảo não.
“Khai đao từ tiểu tử này đi!” Tên đứng đầu nhẹ nhàng phất tay ra lệnh.
“Ba hai…” Trần Vũ không chút quan tâm, tay vẫn cầm cái bánh bao bỏ lên nướng, miệng bắt đầu đếm ngược.
“Không tốt, có gì đó không đúng!” Gã đứng đầu thấy biểu hiện của thiếu niên, lập tức cảm thấy không ổn.
“Muộn rồi!” Trần Vũ cầm bánh bao cắn một miếng, sau đó cười như không cười, liếc mắt nhìn đám người áo đen.
Lời nói vừa dứt, bốn mươi hai tên hắc y nhân lập tức ngã khụy xuống đất, hôn mê bất tỉnh, không biết trời trăng gì nữa.
Những người khác đều dùng vẻ mặt ngơ ngác nhìn Trần Vũ, có điều Trần Vũ không quá để ý.
Hắn lấy trong người ra hai bình linh tán, nhanh chóng cho mọi người hít vào.
Mấy người kia đương nhiên không chút khách khí, cố gắng hít nhiều hơn một chút để không bị ảnh hưởng.
Thời gian không quá một tuần trà, tất cả mọi người đều có thể hoạt động tay chân, tuy nhiên huyền khí trong người vẫn chưa thể vận chuyển.
“Trần đại ca, ngươi quả nhiên là số một trong lòng ta, là tấm gương sáng để ta noi theo.
Bất quá, tại sao Trần đại ca lại không bị trúng độc vậy?” Tô Lâm vui như cha mẹ vừa chết đi sống lại, nhưng nhớ tới chuyện lúc nãy liền cảm thấy khó hiểu.
Những người khác nghe vậy đều dồn ánh mắt tò mò về phía hắn.
Trần Vũ mặt không lộ biểu cảm, tùy ý nói: “Trúng độc sao? Ta thân là y sư, từ nhỏ đã thử qua các loại độc dược khác nhau, cho nên đã miễn nhiễm với mấy loại thông thường này rồi.”
“Suýt nữa thì ta quên Trần công tử là y sư.
Nhưng sao huynh biết có người sắp hạ độc thủ với chúng ta, mà ra tay trước một bước vậy?” Mày liễu của Tô Nguyệt khẽ nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ tò mò.
Trần Vũ lắc lắc cái đầu, miệng khẽ động: “Nói thật ta cũng không biết, nhưng có một người đã giúp ta tìm ra đáp án.”
Nghe tới đây, mọi người lập tức nhìn nhau, sau đó tự tách thành hai nhóm, đứng cách biệt nhau, sau đó tiếp tục nhìn hắn.
Trần Vũ nhìn mọi người một lượt, bắt đầu nói ra phán đoán của mình:
“Đầu tiên, khi tới Ninh Nguyên Thành, các ngươi có nhớ người nào đột nhiên muốn mua đồ nên tách ra, khiến chúng ta phải đợi cả buổi không? Lúc đó ta cũng chưa nghi ngờ gì, chỉ nghĩ là đi mua chút đồ quan trọng nên đến trễ mà thôi.
Bất quá sau khi chúng ta rời khỏi thành, trên đường có rất nhiều chỗ tốt để dừng chân, nhưng người này nhất định muốn chúng ta dừng chân ở chỗ này, khiến ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm.”
Trần Vũ nói tới đây, mọi người vô ý nhìn về phía người họ Ngụy, trong mắt hiện ra một tia hàn ý.
Trong nhóm bốn người bên kia, có ba người lập tức lui về sau vài bước, ánh mắt nhìn về phía người họ Ngụy như nhìn thấy đại địch, còn trung niên họ Dương đã xuất đao ra khỏi vỏ từ lúc nào.