Đọc truyện Thiên Đạo Phi Tiên – Chương 43: Nhiệm Vụ Tông Môn
Đi dạo xung quanh khu vực trao đổi tự do vài vòng, Trần Vũ dừng lại trước một quầy hàng.
Ngồi trông chừng quầy hàng là một thiếu nữ, trước mặt nàng ta trưng bày rất nhiều đan dược, trong đó có một thứ làm hắn chú ý tới.
“Đan dược đạo hữu nhìn trúng chính là Dịch Dung Đan, một khi ăn vào có thể biến đổi hình dạng trong vòng bốn canh giờ, dưới Trúc Cơ Kỳ, tuyệt đối không thể phát hiện ra điểm dị thường.” Thấy hắn chăm chú nhìn bình đan dược màu xanh, thiếu nữ liền thuận miệng giới thiệu công dụng.
“Dưới Trúc Cơ Kỳ, tuyệt không có người phát hiện?” Trần Vũ âm tình bất định, muốn đính chính lại chuyện này.
Nhìn tên đan dược trên bình, hắn thừa biết công dụng, nhưng chuyện này quá mức hệ trọng, nên phải hỏi lại một lần nữa cho chắc.
“Đúng vậy, dưới Trúc Cơ Kỳ tuyệt không có người phát hiện.
Nhưng thế gian này chẳng có chuyện hoàn hảo mười phần, nếu đụng phải người tu luyện một loại pháp quyết đặc thù, thì cũng khó nói trước được.” Như sợ hắn không tin, thiếu nữ liền gật đầu xác nhận, đồng thời nhắc nhở một tiếng, tránh cho đối phương rước họa vào thân.
Trần Vũ nghe vậy thì âm thầm gật đầu, đạo lý này hắn hiểu rất rõ, làm gì có chuyện hoàn hảo mười phần, nhưng như vậy cũng an toàn rất nhiều.
Muốn đem linh tuyền đi trao đổi, hắn buộc phải thay đổi hình dạng để tránh người khác dòm ngó.
Ngược lại, nếu có người biết được chân tướng thật sự, chắc chắn sẽ không có ngày yên ổn.
Mặc dù Dịch Dung Đan chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng không còn cách nào khác, đan này không mua là không được.
“Đạo hữu, đan dược này bán như thế nào vậy?” Trần Vũ suy tính hồi lâu mới lên tiếng.
“Đan dược này có chút đặc thù, nên giá cả hơi đắt một chút, một viên cần 13 linh thạch.” Thiếu nữ nhìn Trần Vũ với vẻ mặt đầy hy vọng, không giấu nổi sự vui mừng.
Từ lúc bày bán tới giờ chưa từng có khách nhân ghé qua, lần này lại có người dừng lại hỏi mua, nàng không vui mừng mới là lạ.
Nhưng Trần Vũ nghe xong chỉ biết im lặng, hắn chỉ còn 11 linh thạch, muốn mua đan dược này xem ra là không đủ.
“Không biết đạo hữu có thể giảm bớt một chút được không? Ta chỉ còn 10 linh thạch, cái giá này ta trả không nổi.” Trần Vũ làm ra khuôn mặt khó xử, cũng không nói ra số linh thạch thật sự của mình.
“Nể tình đạo hữu là người đầu tiên mở hàng, ta sẽ giảm cho đạo hữu 2 linh thạch, đây là giới hạn cuối cùng của ta rồi, không thể giảm thêm được nữa.” Thiếu nữ hơi thất vọng, nàng suy nghĩ một lúc mới miễn cưỡng chấp nhận, nếu giảm thêm, nàng cũng không cần bán đan dược ở đây.
“Được, ta mua đan dược này.” Trần Vũ là người hiểu thế sự, hắn liền gật đầu đáp ứng, lập tức lấy linh thạch đưa cho đối phương.
Mặc dù đã hết linh thạch, nhưng hắn vẫn đi dạo thêm vài vòng, xem thử còn thứ gì giúp hắn mở mang kiến thức không.
Đi mấy vòng cũng không thấy có gì mới, Trần Vũ theo dự định lúc trước, đi tới địa điểm cũ chờ mọi người.
Nhưng lần này làm hắn thất vọng rồi, Trương Phong và Đỗ Trạch đã ở đó đợi hắn từ sớm, làm Trần Vũ không biết nói gì hơn.
“Không lẽ ta đã biến thành con rùa rồi? Làm gì cũng chậm chạp hơn người khác?” Trần Vũ thầm nghĩ, nhưng trong lòng không quá để ý tới, nhanh chân bước tới chỗ mọi người.
Thấy mọi người đã tập hợp đầy đủ, Trương Phong cười cười hỏi thăm: “Thu hoạch lần này không tệ chứ?”
“Ha ha, không tệ lắm…” Đỗ Trạch cùng Trần Vũ đồng loạt gật đầu, khuôn mặt tràn đầy sự vui sướng, hiển nhiên lần đi dạo này rất vừa ý.
.
.
Trở về tiểu viện, Trần Vũ lập tức vùi đầu vào tu luyện, mỗi lần luyện hóa xong hắn lại uống thêm một ngụm linh tuyền mới.
Cứ như vậy cho tới cuối tháng, hắn thấy mình đã vượt xa lúc trước, không tới một tháng sẽ đột phá tầng hai.
Loại tốc độ này không làm Trần Vũ vui mừng lắm, bởi vì Ngưng Khí Kỳ chỉ là nền tảng trong tu tiên giới.
Thông thường, người sở hữu Chân Linh Căn chỉ cần một tháng liền có thể đột phá một tầng.
Bởi vậy, Địa Linh Căn và Thiên Linh Căn còn nghịch thiên hơn rất nhiều, nghe nói bọn họ chỉ cần mười lăm ngày, làm người ta ao ước không thôi.
Mặc dù có linh tuyền cung cấp không ngừng nghỉ, nhưng phải cần tới hai tháng mới đột phá được một tiểu cảnh giới, đúng là tư chất quyết định hết thẩy.
Nhưng hắn không cảm thấy phiền muộn, bởi vì so với những người khác, hắn chính là dùng loại tốc độ thần kỳ để tu luyện.
Bất quá, Trần Vũ cũng không dám nói chuyện này cho Trương Phong và Đỗ Trạch biết.
Không phải hắn không tin, mà một khi vô tình để lộ, cả đám chắc chắn chết không chỗ chôn.
Tương lai hắn sẽ tìm cách khác giúp hai vị sư huynh của mình, như vậy bí mật mới được giữ kín.
Thời gian thoáng cái đã tới cuối tháng, hôm nay là ngày đệ tử ký danh đi nhận nhiệm vụ tông môn phân phó.
Sáng sớm Chấp Sự Điện đã đông nghịt người, mọi người xếp thành một cái hàng dài trước mỗi quầy gỗ để chờ đợi.
Đứng phía cuối hàng, ba người Trần Vũ đang thảo luận một số việc liên quan tới nhiệm vụ lần này.
Nhiệm vụ tông môn phân phó cho đệ tử ký danh không khó lắm, tuy nhiên cũng có một số trường hợp ngoại lệ.
Nên ba người bọn hắn đã nhất trí, chỉ chọn nhiệm vụ an toàn, đợi khi thực lực cao lên một chút rồi nhận mấy cái nhiệm vụ nguy hiểm cũng không muộn.
Đợi gần một canh giờ, cuối cùng cũng đến lượt Trương Phong bước lên phía trước.
Đứng trước quầy gỗ khu vực số mười lăm là một trung niên râu quai nón, tính cách người này không tệ lắm, miễn có linh thạch là có thể giao dịch, đây cũng là nguyên nhân bọn họ đến vị trí này.
“Tiểu đệ Trương Phong, nhờ Nguyên sư huynh sắp xếp nhiệm vụ đơn giản cho ba người bọn đệ một chút.” Trương Phong lấy ba khối linh thạch, lén lút đưa cho người kia, mỉm cười nói.
“Ha ha, Trương sư đệ quá khách khí rồi, chuyện này không khó lắm, quả thật còn vài cái danh ngạch cho các ngươi lựa chọn.” Nguyên sư huynh thấy linh thạch liền cười híp mắt, thái độ thân thiện hơn rất nhiều.
“Không biết nhiệm vụ đó là gì? Nguyên sư huynh có thể nói rõ hơn một chút được không?” Trương Phong ôm quyền cung kính hỏi thăm.
“Nhiệm vụ đầu tiên là đi vào Âm Phong Cốc tìm 30 gốc Âm Phong Thảo, nhiệm vụ thứ hai là đi vào Tùng Lâm sơn mạch thu thập da của Huyết Độc Xà, cuối cùng là đi tới Lãnh Vụ Cốc làm ruộng.” Nguyên sư huynh không nhanh không chậm lật từng trang sách, xem xét rồi nói ra những cái nhiệm vụ còn trống.
“Đỗ huynh, chúng ta nên lựa chọn nhiệm vụ nào đây? Ngươi ở trong tông lâu hơn bọn ta, có lẽ sẽ có nhận thức nhất định.” Trương Phong quay đầu nhìn Đỗ Trạch, hiển nhiên muốn lấy ý kiến của huynh đệ lâu năm.
Nguyên sư huynh cũng không lên tiếng ngăn cản, nhận linh thạch của người khác thì có thể nhẫn nại chờ đợi một chút.
“Hai cái nhiệm vụ đầu nghe rất dễ, nhưng nguy hiểm cũng không ít.
Tiến vào Âm Phong Cốc mà không cẩn thận sẽ bị trúng âm độc, dẫn đến tu vi bị thụt lùi.
Mặt khác, yêu thú trong Tùng Lâm sơn mạch cũng không phải dạng dễ đối phó.
Ta nghĩ nên chọn cái nhiệm vụ cuối cùng đi, đó là chỗ an toàn nhất, hơn nữa lại còn nằm trong sự quản lý của tông môn, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.” Đỗ Trạch trầm tư suy nghĩ, phân tích lợi hại trong mấy cái nhiệm vụ trên.
Trần Vũ đứng một bên cũng phụ họa theo, nghe phân tích của Đỗ Trạch, hắn đương nhiên sẽ chọn cái nhiệm vụ cuối cùng.
“Nguyên sư huynh, bọn ta muốn tới Lãnh Vụ Cốc làm ruộng, mong sư huynh thanh toàn cho.” Trương Phong ôm quyền cung kính.
“Tốt, lựa chọn của các ngươi rất sáng suốt!” Nguyên sư huynh gật đầu đáp ứng một cách sảng khoái, sau đó ghi tên ba người vào sổ sách, đồng thời đưa cho mỗi người một tấm linh bài màu xanh.
Cả nhóm vô cùng hưng phấn, cuối cùng cũng chọn được nhiệm vụ an toàn, nhưng Lãnh Vụ Cốc nằm hơi xa tông môn một chút.
Trong đội chỉ có Đỗ Trạch đột phá Ngưng Khí tầng ba, cũng là người duy nhất có pháp khí phi hành, nên Trần Vũ và Trương Phong không ngại mà quá giang một chuyến.
Dựa theo địa đồ, hai canh giờ sau đám người Trần Vũ rốt cuộc đã đến gần khu vực được giao nhiệm vụ.
Lãnh Vụ Cốc nằm ở phía nam Trọng Dương Môn, quanh năm luôn bị sương vụ bao phủ.
Nghe nói sương vụ này do một vị trận pháp sư nổi tiếng trong tông tạo nên, một khi rơi vào sương vụ, dưới Trúc Cơ Kỳ tuyệt không thể thoát ra.
Cho nên muốn vào Linh Vụ Cốc buộc phải có linh bài, chính là miếng linh bài Nguyên sư huynh đã giao lúc trước.
Từ xa, Trần Vũ đã thấy luồng sương vụ khổng lồ đang bao phủ một vùng đất rộng lớn phía dưới.
Nhìn theo hướng đi trong địa đồ, cả nhóm rất nhanh đã tìm tới trước cửa sơn môn.
Sơn môn cao chừng hai mươi thước, rộng hơn mười thước, phía trên có đề ba chữ “Lãnh Vụ Cốc” rồng bay phượng múa.
Phía dưới gốc trái của sơn môn, nơi đó có một cái bàn đá được dựng lên, tại đó có hai lão nhân đang ngồi đánh cờ với nhau.
Theo hắn được biết thì một trong hai người, có một người là Huyền sư thúc.
Nghe nói người này là lão quái vật Trúc Cơ Kỳ, thường xuyên trấn giữ tại Lãnh Vụ Cốc, cho nên mấy chục năm qua chưa từng có kẻ dám xông vào làm loạn.
Mà người có thể ngồi đánh cờ với Huyền sư thúc một cách tự nhiên như vậy, chắc chắn không phải nhân vật bình thường.
Cả ba người không dám phóng mắt đánh giá hai lão quái vật này, lập tức đem linh bài dâng lên, cung kính nói:
“Vãn bối muốn vào trong Lãnh Vụ Cốc làm nhiệm vụ, mời Trương tiền bối kiểm tra linh bài.” Âm thanh rất nhanh lắng xuống, thế nhưng không có chút động tĩnh gì.
Thấy hai lão quái vật Trúc Cơ Kỳ không để ý tới mình, đám người Trần Vũ đành cười khổ trong lòng, nhưng vẫn giữ bộ dáng cung kính như cũ..