Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 39: Nội Thị Thuật


Đọc truyện Thiên Đạo Phi Tiên – Chương 39: Nội Thị Thuật


Thay lại một bộ đồ khác, hắn cảm thấy mình so với trước đây như hai người xa lạ, hoàn toàn không còn dính dáng với nhau.

Đưa mắt nhìn lại xung quanh, bây giờ đang là mùa thu, lá cây vàng úa rơi rụng khắp nơi, khiến khung cảnh càng thêm trầm lặng.

Nhắc tới tu luyện, Trần Vũ nhịn không được mà hồi tưởng lại một thoáng.

Nếu như không có tâm tình kiên định, chỉ sợ không chịu nổi khoảng thời gian tịch mịch trước đó.

“Phụ mẫu, các người có thấy không? Hài nhi đã trở thành tiên nhân rồi!” Trần Vũ phóng mắt nhìn lên bầu trời, như thể trên đó có hình ảnh người thân đang nhìn xuống.

Nhưng cho dù hắn có nói thế nào, cũng không có ai đáp lại, giống như một kẻ điên đang nói một mình.

Trần Vũ tự giễu chính mình, hắn thở dài một hơi, chậm rãi bước vào phòng.

“Thật không ngờ ta phải mất tới 36 ngày mới bước chân vào tầng đầu tiên của Ngưng Khí Kỳ, so với đệ tử ngoại môn đúng là một trời một vực.

” Trần Vũ lắc đầu cảm khái, tư chất đúng là làm cho người ta đau đầu mà.

Lần này hắn phải cảm tạ Trương Phong và Đỗ Trạch một tiếng, nhờ có bọn họ đứng ra giúp đỡ.

Nên mười mấy ngày trước hắn mới không cần đi làm nhiệm vụ mà tông môn phân phó, có được một khoảng thời gian dài để tu luyện.

Trong lúc vô tình, Trần Vũ nhìn thấy bốn quyển sách dày cộm nằm trên bàn thì không khỏi nhíu mày.

Mấy quyển sách này mượn ở Linh Pháp Các, tới nay cũng hơn một tháng, nhưng hắn chưa từng đụng tới lần nào.

Bốn quyển này phân biệt là Sơ Lượt Trận Pháp, Sơ Lượt Phù Chú, Sơ Lượt Thiên Tài Địa Bảo và cuối cùng là Lịch Sử Tu Tiên Giới.

Bởi vì lúc trước một mực lo tu luyện, nên hắn không có để ý tới mấy thứ này.

Nhưng hôm nay đã thành công bước vào Ngưng Khí Kỳ, hắn muốn tìm hiểu thêm về tu tiên giới.


“Nên xem một chút rồi!” Nhẹ mỉm cười, Trần Vũ nhặt một quyển sách lên đọc.

Trần Vũ đọc quyển sách về Thiên Tài Địa Bảo trước, đến xế chiều rốt cuộc đã có thêm hiểu biết về cái gọi là linh thạch.

Linh thạch là loại đá tràn đầy thiên địa linh khí, mà linh khí nó sở hữu đối với người tu tiên như một thứ cực kỳ bổ dưỡng.

Người dùng linh thạch để tu luyện, so với người thu nạp linh khí tán loạn ngoài trời đất hoàn toàn bất đồng.

Dùng linh thạch để tu luyện tựa như đang cưỡi ngựa đi đường, tốc độ tu luyện rất kinh người.

Người hấp thu linh khí tán loạn ngoài trời đất, tốc độ chậm chạp, chẳng khác nào đang đi bộ ngắm hoa.

Ngoài công dụng để tu luyện, linh thạch còn có công dụng kinh người khác.

Đó là dùng để bố trí trận pháp và thi triển các loại pháp thuật.

Trận pháp có thành công hay không? Có hiệu lực kinh người hay không? Duy trì lâu hay không?
Tất cả đều do linh thạch mà thành, phẩm chất linh thạch càng cao, uy lực trận pháp càng mạnh.

Về phần thi triển pháp thuật, nếu không có linh thạch, tu sĩ sẽ dựa vào tu vi để thi triển được các loại pháp thuật.

Có điều, tới một lúc nào đó pháp lực cũng phải hết, khi đó không khác nào phàm nhân, căn bản không thể đánh lại đối phương.

Nhưng nếu có thêm một khối linh thạch trong tay thì lại là chuyện khác.

Linh thạch không ngừng bổ sung pháp lực cho tu sĩ, để bọn hắn thi triển các loại pháp thuật mạnh mẽ mà không lo hết pháp lực.

Đây cũng là một loại thủ đoạn để bảo vệ tính mạng trong lúc chiến đấu, được rất nhiều người ưa thích.

Bởi vì linh thạch có nhiều công dụng như vậy, tự nhiên giá trị rất cao, cho dù dùng bao nhiêu vàng bạc cũng không thể đổi được một khối linh thạch.


Nhưng với nhu cầu sử dụng linh thạch quá lớn, các quáng mạch linh thạch bị khai thác quá độ, ngày càng thưa thớt.

Ngày nay tại tu tiên giới, linh thạch dần dần trở thành vật phẩm xa xỉ đầy trân quý, do đó nó trở thành “vật bảo chứng” tốt nhất của người tu tiên khi giao dịch.

Trở thành một loại tiền tệ lưu thông của người tu tiên, do đó được cộng đồng định ra quy cách, cùng các chi tiết cấp bậc của linh thạch.

Dựa theo thiên địa linh khí mà linh thạch đó ẩn chứa được bao nhiêu, người ta chia nó thành bốn cấp bậc khác nhau.

Thấp nhất và được sử dụng rộng rãi nhất là hạ phẩm linh thạch, ít hơn một chút là trung phẩm linh thạch, càng ít hơn nữa là thượng phẩm linh thạch, mà chưa từng thấy là cực phẩm linh thạch.

Dựa theo màu sắc và thuộc tính, bọn chúng được phân ra làm năm loại linh thạch theo ngũ hành cơ bản.

Đương nhiên có một số loại linh thạch biến dị như lôi linh thạch, quang linh thạch! mấy loại này cực kỳ hiếm thấy.

Trần Vũ móc trong người ra một khối hạ phẩm linh thạch, nhìn vào đó một chút hắn liền biết đây là thổ linh thạch, là loại linh thạch thông dụng và có số lượng nhiều nhất.

Lại tốn thêm hai ngày liên tiếp, Trần Vũ rốt cuộc từ ba quyển sách còn lại hiểu thêm không ít về các loại thần kỳ của tu tiên giới.

Người tu tiên ngoài việc sử dụng pháp bảo, mặt khác còn sử dụng linh phù.

Linh phù là một loại phù lục, dùng để chứa các loại pháp thuật vào bên trong.

Chúng do mấy vị phù sư làm ra, trong quá trình chế tạo, phù sư sẽ phong ấn vào đó một loại pháp thuật đặc thù.

Như vậy, người sử dụng trong lúc chiến đấu không cần sử dụng quá nhiều pháp lực mà vẫn có thể thi triển ra nhiều loại pháp thuật một lượt.

Linh phù tại tu tiên giới rất được mọi người ưa thích, bất quá hắn không có lấy một tấm.

Trong lúc buồn bực, Trần Vũ lấy quyển sách Nạp Khí Quyết ra lần nữa, hôm nay cũng có dịp dùng tới thứ này.


Trang cuối cùng của Nạp Khí Quyết có ghi một loại tiểu pháp thuật cơ sở, đó là Nội Thị Thuật.

Yêu cầu của Nội Thị Thuật cũng không cao, chỉ cần đạt tới Ngưng Khí tầng một liền có thể tu luyện.

Về phần công dụng thì giống như tên của nó, đây là một loại pháp thuật mang tính phụ trợ.

Ngoài khả năng tra xét đan điền, Nội Thị Thuật còn kiểm tra được đường lưu chuyển linh khí trong kinh mạch và những nơi khác trong cơ thể, kỳ diệu vô cùng.

Trần Vũ rất chờ mong, thật sự không biết khi đó nhìn vào bên trong cơ thể sẽ có bộ dạng gì.

Sau một hồi xem xét, khi đã học thuộc lòng khẩu quyết, Trần Vũ bắt đầu tập trung tinh thần để nội thị.

Tuy nhiên, quá trình này phải mất tới bảy ngày mới triệt để nắm giữ được.

Tính ra loại pháp thuật cơ sở này chỉ cần nắm giữ phương pháp chính xác là được, còn quá trình luyện tập thực sự không khó.

Nếu người nào không luyện được loại pháp thuật cơ sở này, dám chừng cũng không cần tiếp tục tu tiên nữa.

Trần Vũ cười cười, hai tay ấn quyết thi triển Nội Thị Thuật.

Lập tức, một cổ cảm giác khó tả xuất hiện, sau đó thần thức dần chìm vào cơ thể, rồi đi thẳng tới khu vực đan điền.

Chỉ thấy trong đan điền là một khoảng hư vô mờ mịt, tồn tại trong đó là những tia linh khí màu trắng đang lượn lờ khắp nơi.

Đây chính là linh lực được nhắc tới trong tu tiên giới, có nó mới có thể chuyển hóa thành pháp lực.

Có điều, những tia linh khí trong đan điền không nhiều, mà lại vô cùng mỏng manh, đó là do pháp lực của hắn còn quá thấp.

Cái gọi là tu tiên, chính là quá trình nghịch thiên.

Mà nghịch thiên thì phải trải qua đủ loại gian khổ và ma luyện mới có thể điều khiển ngũ hành, hấp thu thiên địa linh khí để luyện hóa.

Những tia linh khí này chính là kết quả tu luyện hơn một tháng của Trần Vũ, hắn rất hài lòng với những gì mình đạt được.

Quan sát đan điền một lúc cũng chán, Trần Vũ dùng Nội Thị Thuật nhìn vào kinh mạch của mình.

Từng đường kinh mạch như những thông đạo khổng lồ, bên trong luôn có linh khí lưu chuyển qua lại liên tục.


So với đan điền, linh khí trong kinh mạch tồn tại rất mỏng manh, không bằng một phần mười.

Đấy là do hắn chưa thôi động pháp lực, nếu không, linh khí trong kinh mạch cũng không thua kém đan điền là mấy.

Thấy tất cả đường kinh mạch đã được đả thông với nhau, không có chỗ nào bị tắt nghẻn, Trần Vũ rất hài lòng.

Sau khi xác định toàn bộ kinh mạch không có vấn đề, Trần Vũ lại cẩn thận nhìn lên khu vực thức hải.

Vụt!
Cảm giác hơi mê muội chợt lóe lên, giống như thần thức đã phá vỡ một tầng cấm chế nào đó.

Bước vào thức hải, Trần Vũ thấy nơi đây là một lĩnh vực phi thường quen thuộc, nhưng lại cực kỳ lạ lẫm, đây đúng là một loại cảm giác đặc dị khó có thể miêu tả bằng lời.

Hiện giờ bên trong thức hải như một mảnh sương mù mờ mịt, tuy nhiên không gian kỳ diệu nơi đây lại vô cùng rộng lớn.

“Thì ra đây chính là thức hải!” Trần Vũ ngẩn đầu nhìn ra xung quanh, trong lòng có chút cảm khái.

Bỗng nhiên thần thức không tự chủ đi về phía trước, mặc dù nó không theo khống chế của hắn nhưng dù sao nơi đây vẫn chính là bản thân hắn, nên Trần Vũ không lo lắng.

Trong lúc thần thức đang phiêu bạt khắp nơi, Trần Vũ cảm thấy mình giống như đang phi hành, không gì có thể ngăn cản.

Hơn nữa cảm giác ở đây lại rất chân thực, không hề có chút ảo giác nào, giống như những gì đọc được trong khẩu quyết của Nội Thị Thuật.

Ngay thời điểm Trần Vũ định ngừng thi triển Nội Thị Thuật, ở phía sau làn sương mù mờ mịt bỗng xuất hiện một tòa Hắc Tháp đang lơ lửng tại đó.

Toàn thân Hắc Tháp không ngừng tỏa ra hắc quang, sau đó một cổ khí tức nguyên thủy cổ xưa đầy uy nghiêm đột nhiên ập tới.

Trần Vũ bị đẩy lùi về sau mấy bước, xém tý nữa thì Nội Thị Thuật đã bị phản hệ vì khí tức bá đạo đầy thần bí vừa rồi.

“Một tòa Hắc Tháp cao chín tầng? Nhưng! sao nó lại xuất hiện trong thức hải? Không lẽ, ta nhìn nhầm?” Trần Vũ hít vào một ngụm khí lạnh, loại cảm giác bất an này càng lúc càng mãnh liệt.

Theo lý thuyết, trong thức hải phải trống rỗng mới đúng, đằng này lại có đồ vật chui vào, điều này không đúng với lẽ thường chút nào.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.