Đọc truyện Thiên Đạo Phi Tiên – Chương 126: Tiểu Diêu Sâm Lâm
Vừa nhảy vào thông đạo, Trần Vũ thấy mình như nhảy vào một không gian khác, xung quanh là một màu xám tro, vô cùng quỷ dị.
Hắn thấy mấy vị đạo hữu kia đang phi hành ở phía trước, bất quá vì an toàn, Trần Vũ không có gấp gáp mà lẳng lặng bám theo phía sau.
Thời gian không tới một nén hương, Trần Vũ bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng ở phía cuối thông đạo.
Đến khi tới gần miệng thông đạo, hắn phát hiện phía trước mặt mình là một mảnh thiên địa khác.
Thời điểm vừa ra khỏi thông đạo, thân thể Trần Vũ theo quán tính mà phóng thẳng xuống mặt đất.
Bất quá, đối với một người có nhiều kinh nghiệm chiến đấu như hắn, tự nhiên chẳng thành vấn đề.
Trần Vũ lập tức lộn người, thi triển Đằng Vân Thuật, lẳng lặng đứng trên đám mây quan sát địa phương cổ quái này.
Đối với việc bản thân đột nhiên xuất hiện tại một nơi lạ lẫm, Trần Vũ không có giật mình.
Trước khi bước lên Phi Chu, đệ tử Trọng Dương Môn đã phát cho mỗi người một phần tư liệu về bí cảnh.
Trong tư liệu có nhắc tới việc xuất hiện chung một chỗ với những người khác, đây là do ba vị Kết Tinh Kỳ kia cố gắng thúc đẩy.
Nếu không làm như vậy, trong một nơi nguy hiểm như thế này, mọi người bị tách ra chắc chắn sẽ gặp phải phiền toái.
Còn vấn đề được truyền tống đến trung tâm, hay khu vực ngoại biên thì phải dựa vào vận khí của mọi người.
Thậm chí, có khi còn bị truyền tống đến tuyệt địa nào đó, tính mạng lập tức ô hô, đương nhiên tình huống này xuất hiện không nhiều.
Xuất hiện nhiều nhất chính là giống như bọn hắn, được truyền đến một góc sáng sủa của bí cảnh, chỉ có thể tự lần mò mà đi.
Dĩ nhiên cũng có những điều ngoài ý muốn.
Theo các tiền bối cao nhân suy đoán, bởi vì bọn họ phá cấm mà vào, cũng không phải là phương pháp chính xác mà tiến vào, đương nhiên là động chạm đến cấm chế, do đó xuất hiện tình huống ngoài ý muốn cũng không có gì ngạc nhiên.
Trần Vũ cẩn thận quan sát một vòng, nơi đây là một mảnh sơn mạch bao la bát ngát.
— QUẢNG CÁO —
Bao bọc xung quanh là những tia âm sát chi khí và ma khí màu đen, khiến cho trời đất trở nên âm u vạn phần.
Hắn đem tài liệu ghi nhớ trong đầu cùng cảnh vật đối chiếu một phen, rốt cục cũng tìm ra được một tin tức phi thường hữu dụng.
Đây là nơi những đội mạo hiểm giả trước đây thường đi nhất, đối với những người mới rất là hữu dụng.
Sau khi đem tài liệu nhớ lại vài lần, trong lòng Trần Vũ cũng có nhận thức nhất định.
Theo lẽ thường, càng tiếp cận với trung tâm bí cảnh thì càng xuất hiện linh vật trân quý cùng yêu thú bảo hộ.
Nhưng đồng nghĩa với đó cũng xuất hiện những tình huống quỷ dị khó lường, nguy hiểm trùng trùng, khó lòng phòng bị.
Nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, Trần Vũ lập tức hạ xuống mặt đất, không dám đạp mây phi hành.
Hắn nhớ không lầm thì nơi đây có rất nhiều Âm Ma Điểu, một khi để bọn chúng phát hiện, tám chín phần sẽ lành ít dữ nhiều.
Mà những người kia cũng đồng dạng như thế, bọn họ nhìn thoáng qua một cái lập tức đáp xuống mặt đất.
“Chư vị, cái thông đạo kia đang! “
Đúng lúc này, một người trong nhóm đột nhiên lên tiếng, ngón tay không ngừng chỉ về phía bầu trời.
Trần Vũ cùng những người khác quay đầu nhìn lên, nguyên lai cái thông đạo kia đang từ từ thu nhỏ, sau đó biến mất không chút dấu vết.
“Ngươi yên tâm, đúng hai tháng sau thông đạo sẽ mở ra lần nữa, đến lúc đó chúng ta có thể rời khỏi.
“
Một người nhìn về phía bầu trời, lắc đầu cười nhẹ, không cho đây là vấn đề to tát.
Những người khác không nói gì, bọn họ nhanh tay kiểm tra thân thể, sau đó lấy tấm địa đồ Trọng Dương Môn đưa lúc trước ra dò đường.
Trần Vũ cũng làm như những người khác, hắn mở địa đồ kiểm tra, phát hiện mình đang ở ngoại vực Tiểu Diêu Sâm Lâm.
Mà trên địa đồ có rất nhiều ký hiệu màu xanh, đây là những nơi được những người trước kia đánh dấu lại.
— QUẢNG CÁO —
Những con đường này sẽ an toàn hơn so với những nơi khác, bất quá khiến hắn chú ý chính là ký hiệu Côn Sơn Phái ở giữa địa đồ.
“Đây hẳn là môn phái được thành lập thời thượng cổ? Tám chín phần mười, đây mới là trọng điểm mọi người muốn nhắm tới?!” Trần Vũ thầm suy tư, vẻ mặt trở nên nghiêm túc vạn phần.
Trước khi bước vào bí cảnh, hắn đã đi khắp nơi dò la tin tức, theo như những tin tức kia thì trong Côn Sơn Phái có ẩn giấu một thanh ma kiếm.
Nghe nói thanh ma kiếm kia không phải pháp khí, không phải ngụy pháp bảo, cũng chẳng phải pháp bảo, mà là một kiện cổ bảo.
Mặc dù ẩn chứa âm sát chi khí cùng ma khí nồng đậm, nhưng uy lực của kiện cổ bảo này cực lớn.
Chỉ cần lấy được nó, mọi người có thể đổi được vô số kỳ trân dị bảo, thậm chí là pháp bảo cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên cũng không thiếu người có dị tâm, còn Trần Vũ thì không để ý quá nhiều, hắn biết đồ tốt không thể nào rơi vào tay mình.
Hắn nhìn thoáng qua mọi người, trước mặt là ba gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, chung quanh lại có thêm 30 tu sĩ Ngưng Khí tầng chín, 10 người Ngưng Khí tầng tám.
Thực lực mạnh thế này, hắn làm sao có khả năng đoạt bảo cơ chứ?
Dám chừng còn chưa đến nơi đã bị đối phương thừa cơ tiêu diệt.
Có điều, trước mắt hắn sẽ “làm kẻ quá giang”, đợi thời cơ thích hợp sẽ tự động rời nhóm.
“Nơi đây tạm thời an toàn, các ngươi không cần lo lắng! Ta cho các ngươi thời gian một nén hương, nhanh chóng kiểm tra lại pháp khí và phù lục, sau đó chúng ta lên đường.
“
Hoắc tiền bối thảo luận cùng hai gã tu sĩ Trúc Cơ còn lại, bọn họ đồng loạt nhìn nhau gật đầu, hướng mọi người lên tiếng.
Trần Vũ âm tình bất định, cũng thuận theo người khác kiểm kê phù lục cùng pháp khí, sau đó cả nhóm lập tức tiến về phía trước.
Dọc đường đi, âm sát chi khí cùng ma khí càng lúc càng nồng đậm, vòng bảo hộ của Kim Chung Phù đang bị ăn mòn từ từ.
Mọi người không dám lơ là, thấy linh quang Kim Chung Phù chuẩn bị hết thì dán thêm một tấm khác vào.
— QUẢNG CÁO —
“Chủ nhân, chủ nhân, ngươi có thể thu âm sát chi khí và ma khí vào trong tháp để tích trữ! Như vậy, tương lai sẽ không thiếu khuyết tài nguyên tu luyện!” Tiểu Tháp đột nhiên truyền âm cho hắn.
Trần Vũ lập tức biến sắc, ánh mắt thoáng nhìn qua mọi người, tâm tình trở nên lo lắng.
Hắn sợ ba vị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kia phát hiện Tiểu Tháp, khi đó hắn nhất định sẽ gặp đại phiền toái.
Bất quá, hắn vừa nghĩ như vậy, Tiểu Tháp lập tức lên tiếng phản bát:
“Chủ nhân không cần lo lắng, tồn tại của ta rất đặc thù, những người chưa đạt bước thứ tư sẽ không phát hiện.
“
“Bước thứ tư? Ý ngươi nói là tứ bộ trong Hỗn Độn Thiên Kinh: nhất bộ tung hoành, nhị bộ phi thiên, tam bộ vô biên, tứ bộ vĩnh hằng?”
Trần Vũ thở ra một hơi, lặng lẽ truyền âm hỏi thăm.
Nếu đúng như vậy thì hắn không cần lo lắng, bởi vì địa phương này không thể xuất hiện cường giả như thế.
Về phần để Hắc Tháp hấp thu âm sát chi khí cùng ma khí nơi đây thì thật sự là ý kiến tốt, bất quá rất hung hiểm.
“Chủ nhân nói không sai, chính là bước thứ tư trong Hỗn Độn Thiên Kinh! Vậy chủ nhân mau hấp thu tài nguyên nơi đây đi!” Tiểu Tháp không vui không buồn đáp.
“Không được! Làm như vậy sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, ắt hẳn dẫn tới sự chú ý của người khác.
“
Trần Vũ lắc đầu từ chối, hắn không muốn người khác gán cho mình cái danh ma đạo, sau đó hợp lực tiêu diệt.
.