Bạn đang đọc Thiên Đạo Đồ Thư Quán – Chương 8: Ta chính là lão sư phế vật đó
– Hả?
Trịnh Dương sửng sốt, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên vì xấu hổ.
– Ta từng yêu thầm một nữ tử, sau đó… bị người ta trực tiếp từ chối. Nhưng việc này cũng không liên quan gì tới lão sư!
Hắn từng yêu thầm một nữ tử, sau đó rất phấn khởi đi tỏ tình với nàng. Kết quả bị nàng giễu cợt không thương tiếc. Đã thế còn chỉ trích hắn gay gắt, làm cho hắn vô cùng nhục nhã. Chuyện này là bí mật của hắn. Ngay cả Mạc Hiểu hắn cũng không kể. Vậy lão sư này tại sao lại biết được?
– Thật hả? Trịnh Dương, ngươi bị người ta từ chối, tại sao không nói với ta? Là ai?
Mạc Hiểu thấy cậu bạn thừa nhận, ngay lập tức sững sờ vội vàng hỏi.
– Chuyện này lát về rồi ta nói!
Trịnh Dương lắc đầu. Rõ ràng hắn không muốn nói quá nhiều ở chỗ này. Hắn ngẩng đầu nhìn lão sư đang đứng trước mặt:
– Thưa lão sư, đây là việc riêng tư của ta. Tuy ta không biết lão sư biết chuyện này bằng cách nào, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến việc chỉ điểm đúng không?
– Không liên quan?
Trương Huyền lắc đầu, nói tiếp:
– Không những liên quan, còn liên quan rất lớn!
– Liên quan sao?
Trịnh Dương nghi ngờ.
Mình thất tình thôi mà, liên quan gì tới việc hắn chỉ điểm chứ?
– Thương pháp của ngươi mạnh mẽ dứt khoát. Nó thể hiện tính cách của ngươi, làm bất cứ việc gì cũng dũng cảm tiến lên phía trước, không thèm nghĩ đến đường lui! Đáng lẽ đây chính là một chuyện tốt. Võ giả (1) nên như vậy, không cần lo trước lo sau!
Sắc mặt của Trương Huyền bình đạm, tiếp tục nói:
– Nhưng mà, đáng tiếc là trải qua lần thất tình này, ngươi đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ bị từ chối, sợ thất bại, sợ bị nhục nhã! Khiến cho thương pháp của ngươi có thêm một chút chần chờ, một chút nghi ngờ! Chính vì vậy đã khiến cho uy lực của nó giảm mạnh!
– Lão… lão sư… thật sự từ trong thương pháp của ta nhìn ra được điều đó? Nhìn ra được ta từng thất tình? Nhìn ra tính cách của ta?
Trịnh Dương hoảng sợ.
Không phải do đối phương nói sai mà là do nói quá đúng, gần như không sai một chút gì.
Tính cách của hắn vốn dũng cảm quyết đoán. Trước kia làm chuyện gì hắn cũng không lo sợ. Nhưng đúng là từ sau khi bị từ chối lần đó, hắn trở nên làm gì cũng co vòi, do dự không dám quyết định.
Chỉ nhìn thương pháp đã có thể đoán ra những chuyện như vậy, thậm chí ngay cả thất tình cũng nhìn ra được. Đây là loại nhãn lực gì vậy?
Học viện có giáo viên lợi hại như vậy sao?
Hắn cảm thấy mình sắp điên rồi.
Hồi nãy hắn đi gặp lão sư Vương Siêu – người được coi là giáo viên dạy thương pháp tốt nhất, mong được làm học viên của lão sư. Hắn cũng thi triển tuyệt chiêu của bản thân cho lão sư xem. Lão sư Vương Siêu xem xong chỉ nói thương pháp của mình vẫn chưa nắm bắt được điểm trọng yếu. Nhưng nguyên nhân vì sao, lão sư cũng không nói ra. Vậy mà người trước mắt này chỉ vừa nhìn thoáng qua liền nói thẳng chính mình từng thất tình. Còn bởi vì tình cảm thất bại nên mới khiến cho thương pháp không tiến bộ được. Chẳng lẽ nhãn lực của lão sư này… còn cao thâm hơn Vương Siêu sao?
– Việc này cũng đâu có gì kỳ lạ!
Trương Huyền khoát tay, bày ra dáng vẻ của cao nhân, nói:
– Thương pháp thể hiện tâm tình. Tâm tình không thông suốt rõ ràng, khi thi triển võ thuật tự nhiên cũng u ám! Tuy thương pháp của ngươi liên tục không đứt gãy nhưng lại giống như bị thứ gì đó quấn lấy, chém không đứt, hơn nữa còn càng để ý càng loạn. Chỉ nhìn thoáng qua ta liền biết chắc chắn là do tình cảm!
– Cái này…
Lần này không chỉ mình Trịnh Dương muốn phát điên mà ngay cả Mạc Hiểu đang đứng kế bên cũng ngạc nhiên, miệng há to đến nỗi gần như có thể nhét vừa quả trứng gà.
Trời ạ! Thật không vậy?
Nhìn thương pháp là có thể nhìn ra có tình cảm quấy nhiễu, còn chém không đứt, còn càng để ý càng loạn…. Đây thật sự là mắt của con người sao?
Mạc Hiểu, Trịnh Dương bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương là sự khiếp sợ không thể tin được.
– Thưa lão sư, lão sư có thể nhìn giúp ta không?
Kinh ngạc xong, Mạc Hiểu đột nhiên bước về phía trước, vẻ mặt khát khao. Hắn cũng mặc kệ Trương Huyền có đồng ý hay không, bàn tay cầm trường thương rung lên, chiêu số cũng vung ra.
Cũng là thương pháp, nhưng chiêu thức của Mạc Hiểu lại liền mạch, mạnh mẽ hơn Trịnh Dương nhiều.
Nếu chỉ nhìn thương pháp, đúng là Mạc Hiểu tốt hơn. Khó trách lão sư Vương Siêu chọn Mạc Hiểu mà không chọn Trịnh Dương.
– Vút!
Một trận gió gào thét thổi qua, Mạc Hiểu rút thanh thương về, đứng thẳng.
Thương như cái thế cuồng ma (2), lúc múa võ, sức mạnh tỏa ra làm thần quỷ cũng không dám đến gần. Thu thương lại, yên lặng giống như xử nữ (3), an tĩnh giống như tượng điêu khắc.
Mỗi cái nhấc tay, mỗi một lần giơ chân đều tự trở thành phong cách.
Tuy thực lực không phải rất mạnh, vẫn còn là võ giả nhất trọng (4) nhưng chỉ bàn về thương pháp lại được xem như không kém.
– Dạ dày của ngươi không tốt. Nếu ta đoán không nhầm, hôm nay ngươi đang bị tiêu chảy đúng không?
Trương Huyền dùng ánh mắt hờ hững nhìn Mạc Hiểu.
– Hả?
Mạc Hiểu run rẩy, nói:
– Lão sư, lão sư nhìn thấy ta bị tiêu chảy từ trong thương pháp của ta sao?
Giống như những gì Trương Huyền đã nói. Đúng là dạ dày của hắn có chút vấn đề. Từ ngày hôm qua hắn đã bị tiêu chảy nhẹ. Hôm nay bệnh còn nghiêm trọng hơn nữa, thậm chí cơ thể có phần mất sức.
Có điều, hắn cũng không bị ảnh hướng lớn lắm. Khi cầm trường thương trong tay, hắn đã thi triển ra trạng thái hoàn mỹ nhất. Ngay cả lão sư Vương Siêu cũng khen không dứt miệng, chưa nói gì. Vậy mà lão sư này lại có thể vừa mở miệng ra liền nói trúng chỗ quan trọng…
Thật không vậy?
Nhìn thương pháp ngay cả thất tình hay tiêu chảy cũng có thể nhìn ra được. Đây là loại nhãn lực gì vậy?
– Ngươi muốn ta chỉ điểm sao? Nếu muốn, vậy ngay lập tức bái sư đi!
Không để ý tới vẻ mặt khiếp sợ của hai cậu thiếu niên, Trương Huyền hờ hững nhìn hai người.
Một hơi liền nói ra được tình trạng của hai người, làm hai người khiếp sợ đến mức muốn phát điên. Nhưng biểu cảm của hắn lại như thể những lời đó chẳng là gì.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy thật. Khi hai người vừa bắt đầu thi triển thương pháp, trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán đã xuất hiện hai quyển sách viết về hai người. Cái gọi là thất tình hay tiêu chảy đều là khuyết điểm hiện thời của hai người, nên đều được ghi chép trong quyển sách. Nhiệm vụ của Trương Huyền chỉ là xem lướt qua rồi đọc ra một cách máy móc là được, nên đương nhiên không có gì khó khăn.
– Học viên Trịnh Dương, nguyện ý bái lão sư làm lão sư của ta.
Trịnh Dương không chút do dự, trực tiếp quỳ xuống.Hiện tại hắn đã hoàn toàn bị Trương Huyền thuyết phục.
Người giáo viên có nhãn lực như vậy chỉ điểm, sao có thể đơn giản được?
– Ừ!
Lão sư còn chưa chỉ điểm, mới chỉ nói ra một cái khuyết điểm của hắn, hắn đã ngay lập tức quỳ gối. Trương Huyền vừa lòng gật gật đầu, lấy ra một miếng ngọc bài đại diện cho thân phận, ném qua cho Trịnh Dương, nói:
– Nghiệm chứng thân phận đi!
– Vâng!
Trịnh Dương không chút chần chờ, cắt ngón tay lấy máu nhỏ vào miếng ngọc bài để nghiệm chứng.
Rất nhanh, thủ tục xong xuôi.
– Nếu bây giờ ngươi đã là học viên của ta. Ta sẽ cho ngươi một lời khuyên. Muốn được tôn trọng trong tình cảm, đầu tiên ngươi phải có đủ thực lực. Không có thực lực người ta làm sao có thể coi trọng ngươi được?Cho nên chuyện ngươi phải làm bây giờ không phải là uể oải, không phải là đau lòng, mà là bỏ xuống tình cảm, nỗ lực tu luyện, làm cho nữ tử kia biết từ chối ngươi là việc làm ngu xuẩn cỡ nào! Ngươi phải dùng thực lực đến chứng minh…
Nói tới đây, Trương Huyền đột nhiên nhớ tới một quyển sách vô cùng lợi hại, thoáng mỉm cười, nói:
– Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!
(5)
– Đừng khinh thiếu niên nghèo?
Nghe lão sư nói xong, ngay lập tức Trịnh Dương cảm thấy dường như ngực nóng ran lên, cả người kích động, khuôn mặt đỏ lừ, thân thể cũng không tự chủ được run lên nhè nhẹ.
Là một người dị giới chính gốc, hắn làm gì đã được nghe qua những lời như vậy!
Trong nháy mắt, ý chí chiến đầu liền tràn ngập toàn thân.
Ban nãy tinh thần còn đang uể oải vì thất tình, bây giờ cũng trở nên lóe sáng như kim cương.
– Thử thi triển lại thương pháp đi!
Thấy hắn đã vứt bỏ được khúc mắc, Trương Huyền khoát tay, nói.
– Dạ!
Trịnh Dương cũng không nói gì thêm, nắm trường thương trong tay. Trong nháy mắt, khí chất của hắn liền thay đổi, khác hoàn toàn lúc nãy.
Ầm ầm ầm ầm!
Mũi thương càn quyét xung quanh, khí tức cuồn cuộn, lực lượng mạnh mẽ xuyên qua thân thương tràn ra khắp nơi, làm toàn bộ căn phòng chấn động, tràn ngập tiếng sấm rền.
Coong!
Bộ thương pháp thi triển xong, thân thương nằm ngang, mũi thương đâm thẳng vào cột đá.
Một tiếng nổ lớn vang lên. Sau đó trên cột đá xuất hiện một dãy số:
235!
Chính là 235!
Ban nãy hắn dùng hết toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể đánh ra 110. Mà sau một câu chỉ điểm của lão sư, không ngờ sức lực lại tăng lên hơn cả gấp đôi!
– Cảm ơn lão sư!
Nhìn con số đang hiển thị trên cột đá, Trịnh Dương không còn nghi ngờ gì nữa, ngay lập tức quỳ trên sàn. Ngay lúc này, hắn đã hoàn toàn bái phục người lão sư đang đứng trước mặt mình, không còn bất kỳ lo ngại nào.
– Lợi hại!
Nhìn chằm chằm vào con số đang hiển thị trên cái cột đá không xa, khuôn mặt của Mạc Hiểu cũng không khống chế được đỏ lên, toàn thân run rẩy.
Hắn vui mừng vì người bạn thân đã tìm được một người lão sư tốt nhưng cũng cảm thấy hơi mất mát.
Hồi nãy lão sư Vương Siêu cũng đã chỉ điểm qua cho hắn, nhưng chỉ làm lực lượng của hắn tăng lên tầm 30%!
Mà người lão sư đang ở trước mặt này lại có thể giúp Trịnh Dương tăng lên hơn 100%!
Nếu biết trước người lão sư vô danh này lợi hại như vậy, hắn đã không tốn nhiều công sức đi tìm Vương Siêu gì đó, trực tiếp lại đây bái sư!
Nghĩ vậy, trong lòng hắn có chút hối hận.
Nhưng đồng thời hắn cũng có chút nghi hoặc. Một giáo viên có thương pháp lợi hại như vậy, tại sao lại không có danh tiếng?
Hắn nhịn không được ngẩng đầu lên, hỏi:
– Lão sư ơi, lão sư đã nhận Trịnh Dương làm học sinh, nhưng chúng ta vẫn chưa biết tên của lão sư là….
Nghe câu hỏi khéo của hắn, Trịnh Dương cũng không nhịn được nhìn qua.
Hắn đã hoàn toàn bội phục người lão sư này, nhưng ngay cả tên của lão sư hắn còn chưa biết!
– Ta là Trương Huyền!
Trương Huyền nói, không biểu lộ cảm xúc gì.
– Trương Huyền? Cái tên này nghe quen quá….
Nghe tên của lão sư này, Mạc Hiểu hơi sửng sốt. Ngay sau đó dường như nhớ ra cái gì, con ngươi hắn co rụt lại, đôi môi run lên không kiểm soát được, nói:
– Ta nhớ hình như… có một lão sư phế vật bị không điểm phần đánh giá giáo viên, cũng tên là Trương Huyền. Hình như… là giống với tên của lão sư!
– Ừ! Ta chính là lão sư phế vật đấy!
Trương Huyền gật đầu.
– A…
Trịnh Dương và Mạc Hiểu ngay lập tức hóa đá.
(1) Võ giả: người học võ
(2) Cái thế cuồng ma: ma quỷ điên cuồng vô địch thiên hạ
(3) Xử nữ: nữ tử còn trinh
(4) Võ giả nhất trọng: hệ thống phân chia cấp bậc trong truyện – bậc 1
(5) Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!: không ai biết trước chuyện tương lai, chuyện gì cũng có thể xảy ra