Thiên Đăng

Chương 30: Nợ Máu Trả Máu


Bạn đang đọc Thiên Đăng – Chương 30: Nợ Máu Trả Máu

Tiếng nói vừa dứt, từ khu rừng rậm bên trái có một lão nhân bận hoàng y, dáng
cao gầy, mày thô mắt sáng bước ra.
Chính là vị tổng quản Ba Sỹ Kiệt của Lãnh Nguyệt Môn.
Tiểu Thúy buộc miệng kêu lên:
– Ba tổng quản.
Ba Sỹ Kiệt dừng lại cách ba người khá xa, không thèm nhìn Lý Tồn Hiếu và Lãnh
Ngưng Hương chỉ liếc xéo Tiểu Thúy hỏi:
– Hừ ! Trong mắt ngươi còn có Ba tổng quản này nữa sao?
Tiểu Thúy không thèm lý đến câu khích bác đó, hỏi:
– Lão thần tiên đâu ?
Ba Sỹ Kiệt đáp:
– Ngươi cần tìm lão thần tiên ư ? Thế thì tốt quá ! Lão thần tiên chính đang muốn
tìm ngươi. Hãy theo ta.
Dứt lời quay người trở vào rừng.
Tiểu Thúy không vội theo mà nhìn Lý Tồn Hiếu và Lãnh Ngưng Hương chờ đợi.
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Ngươi cứ việc đi theo hắn, chúng ta sẽ đến ngay.
Tiểu Thúy dạ một tiếng rồi đi ngay.
Ba Sỹ Kiệt ngoái lại nói:
– Đây là nội bộ của Lãnh Nguyệt Môn. Ngoại nhân tốt nhất là đừng can thiệp
vào.
Lãnh Ngưng Hương nhỏen miệng cười bảo:
– Ba tổng quản từ bao giờ đã có những câu khó nghe như thế?
Ba Sỹ Kiệt cười nhạt đáp:
– Không phải Ba Sỹ Kiệt muốn thế, đó là quy cũ của Lãnh Nguyệt môn, cũng là
lệnh dụ của lão thần tiên
– Nhưng ngươi nên biết rằng nếu xét cho cùng thì hai chúng ta đâu phải là ngoại
nhân ? Lý gia là rễ của Lãnh Nguyệt Môn, ta lại là vị hôn thê của chàng, như vậy đều
là người nhà cả.
Ba Sỹ Kiệt lạnh giọng:
– Lãnh cô nương mà cũng tự tìm chủ thế sao?
Lý Tồn Hiếu nghe câu đó bỗng nổi giận, nhưng chàng chưa kịp phản ứng thì Lãnh
Ngưng Hương đã đưa tay lên quát:
– Để ta xem ai dạy ngươi câu đó.
Ba Sỹ Kiệt thấy Lãnh Ngưng Hương giơ tay lên thì khác gì giẫm phải rắn rết. Vốn
đã biết tiếng vị nữ kiệt này dụng độc lợi hại thế nào, hắn kinh hoàng thoái lui, nhưng
chân cứng lại bất động, mặt biến sắc, đau đớn rên lên một tiếng, cúi gập lưng xuống.
Lãnh Ngưng Hương cười nói:
– Ba tổng quản làm sao trước cứng sau mềm thế ?
Ba Sỹ Kiệt gượng ngẩng đầu lên trán đẫm mồ hôi, răng đánh vào nhau cầm cập
nói:
– Lãnh cô nương… Ba Sỹ Kiệt… biết tội rồi…
Lãnh Ngưng Hương đanh giọng nói:
– Thế nào ? Lý gia và ta có phải là ngoại nhân không ?
– Không… không phải ! Ba… Sỹ Kiệt… lỡ lời.
– Nếu vậy phiền tổng quản báo giùm một tiếng là Lý Tồn Hiếu và Lãnh Ngưng
Hương muốn gặp Cơ bà bà.
Dứt lời vung tay. Nỗi đau đớn của Ba Sỹ Kiệt chấm dứt ngay. Hắn quay lại đi
nhanh vào rừng.
Chốc lát, một đoàn người rầm rộ từ trong rừng bước ra. Đầu tiên là Tả hộ pháp
Quy Bắc Hải và Hữu hộ pháp Vạn Hầu Cao, tiếp đến Cung Thiên Cầu suất lãnh tám
tên đại tuần sát, tất cả đều là người của Lãnh Nguyệt Môn.
Lãnh Ngưng Hương nhíu mày nói:
– Thế nào ? Ba Sỹ Kiệt không đảm đương nổi nên đổi các ngươi đến chứ gì?
Quy Bắc Hải lạnh lùng nói:
– Không ngờ Lãnh cô nương tỏ ra uy phong dụng độc ngay cả ở Miêu Cương này…
Lãnh Ngưng Hương cười hỏi:
– Người chuyên dụng độc thì ở đâu cũng thi triển độc được, còn người đã sợ độc
thì ở đâu cũng sợ, đúng vậy không ?
– Hừ ! Lãnh Nguyệt Môn đã tìm được ở Miêu Cương nhiều thứ giải dược, từ nay
không còn sợ bất cứ loại độc nào !
– Thật ư ? Vậy sao không cho Ba Sỹ Kiệt phục giải dược ?
– Hắn không uống. Còn bọn chúng ta đều đã phục qua.
– Thế thì tốt quá, để ta thử xem độc chất của ta còn hiệu nghiệm không hay giải
dược của quý môn cầu được ở Miêu Cương cao minh hơn.
Nói rồi định vung tay lên.
Quy Bắc Hải và Vạn Hầu Cao vội hốt hoảng lùi lại.
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Theo ta biết thì độc chất của Phỉ Thúy Cốc chỉ giải dược của bổn cốc mới có thể
giải được thôi. Muốn ngăn cản chúng ta thì hãy tìm ai không sợ độc chất mới được.
Dứt lời cầm tay Tiểu Thúy tiến thẳng.
Bọn người của Lãnh Nguyệt Môn đều sợ hãi giạt cả lại.
Vạn Hầu Cao gượng cười nói:
– Lãnh cô nương đã rắp tâm đối địch với Lãnh Nguyệt Môn mà chỉ cậy vào bản
lĩnh dụng độc thì đâu phải là anh hùng ? Sao không dùng võ công ngay thẳng quyết
định một trận thư hùng?
Lãnh Ngưng Hương gia cười không đáp.
Lý Tồn Hiếu bỗng gọi:
– Cô nương !
Lãnh Ngưng Hương quay lại, nhoẻn miệng cười hỏi:
– Gì thế, Tồn Hiếu ?
– Đừng để bọn họ cho rằng chúng ta chỉ biết dụng độc. Xin hai vị đi sau tôi, Lý
Tồn Hiếu sẽ có cách nói chuyện với họ.
Lãnh Ngưng Hương nghĩ ngợi giây lát rồi gật đầu:
– Thiếp nghe lời chàng.
Rồi kéo Tiểu Thúy tới sau lưng Lý Tồn Hiếu.
Quy Bắc Hải và Vạn Hầu Cao nghe vậy mừng thầm, cùng thở phào một hơi.
Lý Tồn Hiếu lên tiếng:
– Trước khi gặp Cơ bà bà, ta không muốn gây xung đột với Lãnh Nguyệt Môn. Chư
vị tốt nhất đừng nên ngăn cản chúng ta.
Nói xong từ từ tiến lên.
Quy Bắc Hải ngờ vực nói:
– Lãnh cô nương thật không dụng độc chứ ?
Lãnh Ngưng Hương đáp:
– Ngươi cứ yên tâm ta theo Lý gia. Chàng đã không muốn dụng độc thì bất cứ tình
huống nào ta cũng không dùng đâu.
Quy Bắc Hải nói:
– Xưa nay Lãnh cô nương vẫn được tiếng là biết giữ lời…
Nói xong vẫy tay cùng Vạn Hầu Cao bước ra chặn đường Lý Tồn Hiếu.
Chàng đanh giọng hỏi:
– Chư vị định ngăn cản ta sao ?
Quy Bắc Hải cười nhạt đáp:
– Ngăn ngươi thì đã sao chứ? Không có độc của Phỉ Thúy Cốc ngươi đừng hòng
qua được cửa ải của hai lão phu.
Lý Tồn Hiếu nhíu mày nói:
– Cứ thử xem vậy.
Chưa dứt câu, Vạn Hầu Cao đã xuất một chưởng đánh tới trước ngực như điện
chớp.
Lý Tồn Hiếu lạnh giọng:
– Bại tướng há có thể cản được ta? Đi !
Dứt lời xuất chưởng nghênh địch.
Vạn Hầu Cao đã từng chịu thiệt thòi nên đâu dám tiếp chiêu ? Lão vội vàng tránh
sang, tả chưởng lại công tới bên hữu Lý Tồn Hiếu.
Quy Bắc Hải cũng kịp thời xuất thủ, song chưởng cùng công vào chính diện.
Lý Tồn Hiếu bình tĩnh bước lên, song chưởng cùng xuất sang hai hướng.

Chỉ nghe vang lên hai tiếng nổ khô khan, cả Quy Bắc Hải lẫn Vạn Hầu Cao bị
chưởng bức lùi bốn năm bước, huyết khí đảo lộn, phải một lúc mới giữ được trầm ổn.
Đại Bát Tuần Sát lập tức xông ra chặn trước mặt chàng.
Lý Tồn Hiếu cười nhạt nói:
– Đó là các ngươi bức ta.
Dứt lời vận công vào hữu chưởng thi triển thần công Ma chữ đã từng làm Lãnh
Nguyệt Môn khiếp vía chuẩn bị công xuất ra.
Vừa lúc ấy từ trong rừng truyền ra tiếng rao sang sảng:
– Lão thần tiên giá lâm ! Hai vị hộ pháp và bát đại tuần sát hãy lui !
Đại Bát Tuần Sát lập tức lùi về hai bên, cùng Quy Bắc Hải và Vạn Hầu Cao cúi
mình nghênh giá.
Lý Tồn Hiếu dừng lại nhìn lên.
Từ trong rừng đi ra một đoàn người.
Trước tiên là bốn tên hoàng y đồng tử truyền lệnh của Lãnh Nguyệt Môn, tiếp sau
là bốn tên trung niên tỳ nữ khiêng chiếc giừơng mềm phủ gấm, trên đó Cơ bà bà ngồi
chiễm chệ, Ba Sỹ Kiệt tùy hành ngay sau giường.
Tiếp nữa là người của Hàn Tinh Môn do phu thê Hàn Tinh chủ nhân dẫn đầu rồi
đến Ôn Thiếu Khanh và sau hết là Tứ Sứ, Bát Vệ.
Đội ngũ này luận về thanh thế đủ chấn động thiên hạ, xét về thực lực cũng dư
sức làm điên đảo võ lâm.
Thế nhưng Lý Tồn Hiếu thấy cũng như không, đứng trác lập bất động giống như
một trái núi.
Đoàn người dừng lại cách chàng khoảng hai mươi trượng.
Tiểu Thúy vội bước lên trước Lý Tồn Hiếu quỳ xuống nói:
– Tiểu tỳ kiến quá lão thần tiên.
Cơ bà bà dựng đứng mái tóc bạc, hừ một tiếng rít lên:
– Trong mắt ngươi còn có ta nữa sao?
Tiểu Thúy cúi thấp đầu sợ hãi nói:
– Tiểu tỳ không dám !
Cơ bà bà quát:
– Ngươi còn nhớ quy cũ của Lãnh Nguyệt Môn nữa không ?
– Tiểu tỳ vẫn nhớ kỹ từng chữ.
– Vậy thì hãy tự động thủ đi, còn chờ gì nữa?
– Tiểu tỳ đâu dám không tuân, nhưng xin lão thần tiên cho phép tiểu tỳ được gặp
cô nương…
Cơ bà bà gầm lên:
– To gan !
Tiểu Thúy run bắn lên, đầu càng cúi thấp.
Cơ bà bà tóc tai dựng đứng trông vô cùng uy mãnh, gằn giọng:
– Ngươi sao còn chưa tự động thủ đi?
Tiểu Thúy chợt ngẩng lên nói:
– Tiểu tỳ chỉ cầu xin được gặp cô nương một lần…
Cơ bà bà chỉ tay ra lệnh:
– Bắt lấy nó cho ta !
Hai tên hoàng y đồng tử bước sấn lên.
Lý Tồn Hiếu bước tới hai bước chắn trước Tiểu Thúy, trầm giọng:
– Các ngươi chớ vọng động !
Hai tên đồng tử hoang mang dừng lại.
Cơ bà bà đanh giọng hỏi:
– Ta trừng trị nha đầu đó là người của Lãnh nguyệt Môn, ngươi làm thế có ý gì?
Lý Tồn Hiếu thản nhiên đáp:
– Cơ bà bà quên rồi ! Tiểu Thúy đâu còn là người của Lãnh Nguyệt Môn nữa ?
Cơ bà bà quát lên:
– Nói bậy !
Lý Tồn Hiếu vẫn bình tĩnh:
– Tôi đã đem tàng bảo đồ đổi lấy Lệnh Hồ cô nương. Tiểu Thúy là do chính bà bà
tận miệng cho phép đi theo Lệnh Hồ cô nương, như vậy từ ngày đó không còn là người
của Lãnh Nguyệt Môn nữa.
Cơ bà bà lúng túng nói:
– Cái đó… cái đó…
Hàn Tinh phu nhân chợt chen lời:
– Bà bà thân phận thế nào ? Muốn xử lý người của mình thế nào là tùy ý, không
ai can thiệp được !
Lời khích của bà ta làm Cơ bà bà bốc hỏa, mắt hiện hàn quang phất tay ra lệnh:
– Bắt, bắt nó cho ta !
Hai tên đồng tử ngập ngừng bước lên.
Lý Tồn Hiếu hoành ngược đôi mi nói:
– Cơ bà bà muốn làm gì Tiểu Thúy cũng có thể được, nhưng chỉ cần đem tàng bảo
đồ trả lại cho tôi, nếu không, chỉ cần đụng đến một sợi tóc của cô ta, ta sẽ lập tức lưu
huyết ngũ bộ, xuất thủ thương nhân !
Cơ bà bà giận đến phát run, gào lên:
– Tiểu hậu sinh ! Ngươi thật ngông cuồng, ngươi đã đưa tàng bảo đồ, ta giao tôn
nữ của ta, đó là do ta không muốn tranh chấp với ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn buộc ta
phải hạ sát thủ ?
Lý Tồn Hiếu ôn tồn đáp:
– Cơ bà bà, Lãnh Nguyệt Môn danh chấn võ lâm. Bà bà là người có thân phận rất
cao, vậy nên biết chuyện gì cũng nên có lý của nó.
– Ta không hiểu lý chỗ nào ?
– Tiểu Thuý là người của tôi, Lãnh Nguyệt môn không có quyền làm gì cô ta.
Cơ bà bà tức tối nói:
– Ta phải trừng trị nó.
– Cũng được. Nhưng như tôi vừa nói, với điều kiện hãy trả lại bức tàng bảo đồ.
Cơ bà bà nghiến răng nói:
– Tiểu hậu sinh ! Ta chỉ không muốn kết oán với Đại Lôi Aâm và Thiên Ngoại Thần
Ma chứ không phải sợ ngươi đâu !
Hàn Tinh phu nhân lại chọc vào:
– Bà bà cần gì phải giận dữ ? Bằng vào hai môn Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh chẳng
lẽ còn sợ không làm gì được tên độc tử cô nhi này.
Lãnh Ngưng Hương chợt lên tiếng:
– Tôi từ lâu nghe đại danh Hàn Tinh Môn, không ngờ thực tế chỉ thấy người của
Hàn Tinh Môn chỉ biết đứng sau lưng người khác để xúi bẫy.
Hàn Tinh phu nhân biến sắc, mắt lộ hung quang, gào lên:
– Tiểu bối to gan ! Cho dù có Lãnh Vô Cấu ở đây cũng không dám thế, sao ngươi
dám buông lời vô lễ với ta như vậy ?
Lãnh Ngưng Hương cười đáp:
– Cái đó chưa chắc ! Gia mẫu xưa nay vốn rất ghét cũng kẻ xui nguyên giục bị.
Hàn Tinh phu nhân mặt tái xám muốn lao tới nhưng thấy Lý Tồn Hiếu đứng trác
lập trước hai thiếu nữ, khí thế uy mãnh vô cùng nên bỗng thấy chờn, như thế nói:
– Ngươi cứ việc múa mép đi. Nhưng Liễu công tử trúng độc mà chết, để xem Cơ
bà bà có tha cho ngươi không .
Lãnh Ngưng Hương cười nhạt:
– Cơ bà bà có tha hay không, đó là việc của bà ấy với ta, chẳng cần bà phải
khích bác.
Hàn Tinh phu nhân giận đến nổi nghiến răng canh cách muốn bổ tới nuốt sống
Lãnh Ngưng Hương nhưng vẫn nể sợ thần công của Lý Tồn Hiếu nên không dám tiến
lên bước nào.
Cơ bà bà cười nhạt nói:
– Lãnh Vô Cấu có gia giáo lắm !
Lãnh Ngưng Hương lên trước một bước cúi mình thi lễ nói:
– Cơ bà bà ! Lão nhân gia chẳng phải là người không hiểu lý, làm sao còn bị
người ta khích tướng ?
Cơ bà bà tức giận nói:
– Ta bị ai khích tướng? Tại Kim Hoa một tay giao tàng bảo đồ một tay giao người,
việc tưởng rằng như thế đã xong, ai ngờ tên tiểu hậu sinh họ Lý này nuốt lời hủy ước,

không những xúi giục tôn nữ của ta lấy cắp tàng bảo đồ mà tự hắn cũng theo tới Miêu
Cương…
Lãnh Ngưng Hương đáp:
– Bà bà hiểu lầm rồi ! Lệnh Hồ cô nương trở lại bên bà bà lấy cắp tàng bảo đồ,
việc đó không quan hệ gì đến chàng cả. Không phải chàng xúi giục đâu. Còn việc
chúng tôi đến Miêu Cương thì lại vì nguyên nhân khác.
– Ngươi cho là ta tin lời ngươi sao ?
– Vãn bối nói thực tình. Nếu bà bà không tin thì cứ hỏi Lệnh Hồ cô nương, cũng
nên hỏi thẳng Tiểu Thuý trước mặt mọi người ở đây…
Hàn Tinh phu nhân lại chen lời:
– Hai kẻ đó vốn đã rắp tâm theo ngoại nhân, bội phản sư môn đương nhiên nói
theo chủ ý của ngoại nhân rồi !
Lãnh Ngưng Hương không thèm để ý nói tiếp:
– Thực ra vãn bối cho rằng Cơ bà bà tin hay không cũng chưa quan trọng lắm…
– Vì sao ?
– Vãn bối vừa nói Lý Tồn Hiếu tìm đến Miêu Cương là vì một nguyên nhân khác,
chính việc đó mới quan trọng.
– Việc gì ?
– Sao Cơ bà bà không hỏi chàng đó ?
Cơ bà bà quay sang Lý Tồn Hiếu:
– Tiểu hậu sinh, ngươi nói đi !
Lý Tồn Hiếu thở phào một hơi mới nói:
– Chính bà bà cũng đã biết, trên tàng bảo đồ không những vẽ địa thế núi mà còn
vẽ một hình người.
– Ta có thấy, đó là hình một lão phụ nhân, nhưng sao ?
– Cơ bà bà có lưu ý rằng hình lão phụ nhân đó trên bàn tai phải có tới sáu ngón
không ?
Cơ bà bà ngẩn người hỏi:
– Cái đó thì ta không để ý. Nhưng chi tiết này có ý nghĩa gì ?
– Tôi sẽ nói với Cơ bà bà…
Chàng hít sâu vào một hơi, đôi mắt lấp lánh hàn quang nhìn thẳng vào Cơ bà bà,
chậm rãi nói:
– Bức tàng bảo đồ vốn được giấu trong đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương vốn là vật
của cố trang chủ Hàn Thế Kiệt của Thính Đào Sơn Trang ở Quân Sơn giữa Động Đình
Hồ. Hai mươi năm trước vào một đêm Thính Đào Sơn Trang gặp nạn, gần trăm người
già trẻ đều bị giết một cách thảm khốc, chỉ có một người bị trọng thương may mắn
thoát chết. Người này giấu được đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương mang đi, sau đó vẽ
hình lão phụ nhân lên bức tàng bảo đồ. Tôi cho rằng vị đó đã nhận ra hung thủ sát hại
trăm người của Thính Đào Sơn Trang đã vẽ lại với mục đích lưu cho bằng hữu hoặc hậu
thế của Hàn trang chủ biết cừu nhân. Lúc đó ở Kim Hoa khi tôi giao tàng bảo đồ bị bà
bà xuất thủ đột kích tôi mới nhận ra bàn tay phải của bà bà có tới sáu ngón…
Cơ bà bà biến sắc hỏi:
– Lúc đó ngươi phân thần mà thụ thương là vì thế ư ?
– Không sai !
– Ngươi cho rằng lão phụ thân được vẽ trên tàng bảo đồ chính là ta?
Lý Tồn Hiếu trầm tĩnh nói:
– Việc này rất trọng đại, tôi không dám khẳng định khi chưa đủ chứng cớ. Bởi thế
sau khi trị thương xong tôi quyết tìm bà bà cho tới tận Miêu Cương này để hỏi trực diện
bà bà.
Hàn Tinh phu nhân chợt cười gằn nói:
– Đó mới là sự hoang đường ! Trên đời này đâu phải chỉ một người ở bàn tay phải
có sáu ngón ? Chỉ dựa vào hình người trên tàng bảo đồ mà chỉ đích danh người ta… Cơ
bà bà thân phận thế nào ? há để hắn tùy tiện ngậm máu phun người ?
Lãnh Ngưng Hương ngắt lời:
– Ôn phu nhân nói năng cho thận trọng ! Bà không nghe thấy sao? Chàng đã nói
việc này rất hệ trọng, không dám khẳng định nếu chưa đủ chứng cớ. Chàng chỉ hỏi trực
diện chứ đâu chỉ đích danh ?
Hàn Tinh phu nhân phản bác:
– Thế sao không chờ tìm đủ chứng cớ rồi hãy hỏi ? Cơ bà bà thân phận thế nào
lại chịu để người khác làm hoen ố uy danh của mình bằng một sự hoài nghi vô cớ?
Đừng nói hình người trên tàng bảo đồ không phải Cơ bà bà mà cho dù đúng thì ngươi
có thể làm gì được chứ ?
– Việc rất hệ trọng, Ôn phu nhân nói năng hãy cẩn thận !
– Ta nói thế đó ! Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh là một nhà. Ta nói cũng như Cơ bà bà
nói.
Lãnh Ngưng Hương nhìn sang Cơ bà bà chờ xem phản ứng.
Lời nói khích của Hàn Tinh phu nhân rất trúng đích khiến Cơ bà bà càng nổi
giận, nhìn Lãnh Ngưng Hương và Lý Tồn Hiếu thách thức:
– Không sai ! Ôn phu nhân nói cũng như ta nói, thế là rõ tất cả rồi !
Lý Tồn Hiếu nhíu chặt đôi mày nói:
– Vậy là Cơ bà bà thừa nhận ?
Hàn Tinh phu nhân cướp lời:
– Thế thì sao?
Lãnh Ngưng Hương cười nhạt nói:
– Ôn phu nhân ! Đây là bà rắp tâm ly gián hay chính bà cố ý xui nguyên giục bị,
đánh lận trắng đen với dã tâm quá rõ ? Lãnh Nguyệt Môn với chúng ta xảy ra tranh
chấp đối với Hàn Tinh Môn của các ngươi sẽ có lợi lắm mà ! Khi đó Hàn Tinh Môn sẽ
độc chiếm kho báu hay Cơ bà bà sẽ thay đổi chủ ý đem tôn nữ gả cho quý tử của bà ?
Hàn Tinh phu nhân giận đến tím mặt, run giọng nói:
– Bà bà nghe rồi đấy ! Chẳng lẽ bà bà có thể dung thứ cho hai kẻ tiểu bối chưa
ráo máu đầu đó cuồng ngạo coi chúng ta chẳng ra gì?
Cơ bà bà tóc tai dựng đứng, ánh mắt phát xạ xanh lè rất đáng sợ nghiến răng nói:
– Ta thân phận thế nào, há có thể dung tha cho chúng dám vô lễ làm càn trước
mặt ta ? Lý Tồn Hiếu quyến rũ tôn nữ ta, Lãnh Ngưng Hương dụng độc giết hại cháu rễ
ta. Hai món nợ đó bây giờ cùng tính ! Người đâu ! Giết chúng cho ta !
Bốn tên trung niên tỳ nữ được lệnh nhảy phắt ra, kiếm lăm lăm trong tay.
Xem ra cuộc huyết chiến đã châm ngòi.
Vào thời điểm quyết tử đó, đột nhiên vang tới một tràng cười quái dị.
Trong chớp mắt, một nhân ảnh màu vàng như tia chớp vụt đến đáp xuống ngay
giữa Lý Tồn Hiếu và Lãnh Nguyệt Tứ Tỳ.
Đó là một lão phụ nhân mình khoát một tấm da báo, người gầy đét chỉ còn da
bọc xương, mái tóc bạc rối tung xổ xuống tận thắt lưng, hai hố mắt hõm sâu, lưỡng
quyền nhô cao lên nhọn hoắt, cả bộ mặt chẳng khác gì một chiếc đầu lâu !
Những móng tay của lão phụ nhân dài tới mấy tấc, bàn chân không mang giày
dép gì. Tấm da báo khoát trên người máu tươi còn nhỏ giọt, hẳn bà ta mới giết được và
vừa lột da xong, thậm chí máu nhuộm khắp người đỏ lòm từ vai trở xuống.
Nhìn lão phụ nhân đáng sợ đến nổi ngay cả Lãnh Nguyệt Tứ Tỳ kiến đa thức
quãng, xông pha rong ruỗi khắp giang hồ cũng phải phát hoảng lùi lại.
Tiểu Thúy hét lên một tiếng, vội vàng nấp sau lưng Lãnh Ngưng Hương.
Lão phụ nhân từ đôi môi khô héo biểu lộ giống như nụ cười, nhìn Tiểu Thúy nói:
– Tiểu cô nương, chính ta không muốn gặp ngươi, ngươi lại đòi được gặp ta. Nay
ta đã tới đây, tại sao ngươi lại hoảng sợ đến thế ?
Tiểu Thúy nghe vậy thì ngơ ngác thốt lên:
– Lão nhân gia… đấy ư ?
Lão phụ thân đáp:
– Phải ! Thế ngươi cho là ai chứ ? Trên đời này còn có ai đáng sợ hơn ta nữa chứ ?
Thật ra ngươi không nên sợ ta mới đúng. Chính bọn này mới đáng sợ !
Nói xong bà đưa những ngón tay chỉ vào Hàn Tinh phu nhân nói tiếp:

– Đừng thấy vẻ ngoài nó kiều diễm như thế, phong lưu đài các như thế, sắc nước
hương trời như thế mà lầm. Thực tế lòng dạ nó còn độc địa hơn, dễ sợ hơn ta nhiều lần.
Lãnh Ngưng Hương gật đầu:
– Lão nhân gia nói rất đúng.
Hàn Tinh phu nhân quát lên:
– Mụ điên kia ! Ngươi là ai mà dám …
Lão phụ nhân ngắt lời:
– Dám gì chứ ? Ôn phu nhân ! Người khác thì sợ ngươi nhưng ta thì không sợ đâu !
Ngươi khác không biết ngươi nhưng ta lại quá rõ ! Ngươi quên ta rồi sao ? Hãy nhớ xem,
Bạch Phát Đồng Nhan Âm Ngọc Kiều…
Lãnh Ngưng Hương sửng sốt.
Hàn Tinh phu nhân kếu lên thất thanh:
– Thế nào ? Ngươi… người… ngươi là… Aâm đại thư ?
Lão phụ nhân cười khùng khục nói:
– Ngươi không ngờ ta vẫn còn sống chứ gì? Aâm Ngọc Kiều hiệu xưng là Bạch Phát
Đồng Nhan nay bạch phát vẫn như xưa, chỉ không mềm mại bằng lúc trước, còn đồng
nhan, hừ có thể nói dung mạo hiện giờ của ta là được phu thê ngươi ban tặng đấy !
Chỉ thấy Hàn Tinh phu nhân khẽ nói mấy tiếng, lập tức Hàn Tinh Tứ Sứ đồng
thời xuất thủ nhằm lão phụ nhân đánh ra đồng thời tám chưởng, uy lực thật kinh nhân.
Lãnh Ngưng Hương vội nói:
– Lão nhân gia cẩn thận ! Có người tập kích !
Lão phụ nhân cười đáp:
– Đa tạ cô nương ! Lão thân vẫn chưa mù chưa điếc. Bọn nhãi nhép đó chưa thể
thương được ta đâu ! Cút !
Dứt lời hai tay đưa chếch ra.
Tám chưởng của Hàn Tinh Tứ Sứ hợp lực chợt tiêu biến đâu mất, tiếp đó không
thấy có luồng kình lực nào phản lại, thế mà cả bốn tên Hàn Tinh Tứ Sứ bị bốc ngược
lên cao tới bốn năm tượng, cùng rú lên thê thảm rồi rơi bình bịch xuống đất tới tận bìa
rừng, máu miệng máu mũi trào ra nằm bất động.
Công lực lão phụ nhân thật ghê gớm, chỉ một chiêu đủ trấn động toàn trường.
Bà ta lại cười khùng khục nói:
– Ôn phu nhân ! Ngươi định ra lệnh giết ta diệt khẩu đó ư ? hừ ! đâu phải chuyện
dễ dàng !
Cơ bà bà chợt đứng dậy trên giường.
Lão phụ nhân nói:
– Cơ lão muội ! Ta thành danh trước ngươi, tuổi tác cũng lớn hơn ngươi một chút
nên cũng đáng gọi ngươi một tiếng lão muội. Ngươi là người biết người xét việc, cớ sao
lại nghe giống tiểu nhân kia xúc xiểm ? Việc này quan hệ tới huyết hải thâm cừu, cũng
quan hệ đến sự tồn vong của cả môn phái Lãnh Nguyệt, làm sao lão muội khinh suất bị
người lợi dụng thừa nhận một cách tùy tiện như thế ?
Bấy giờ phu phụ Hàn Tinh phu nhân cùng nhi tử và Hàn Tinh Bát Vệ im hơi lặng
tiếng len lén lùi vào rừng, không đếm xỉa cả đến bốn thi thể của Hàn Tinh Tứ Sứ.
Lãnh Ngưng Hương nhận ra liền nói:
– Chúng lủi mất rồi…
Lão phụ nhân xua tay:
– Cô nương cứ kệ chúng đi dù sao chúng cũng không thể ra khỏi Miêu Cương này
được đâu ! Hãy nghe ta nói hết đã !
Lãnh Ngưng Hương đành nín lặng.
Lão phụ nhân nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
– Thanh niên nhân, ngươi là người thông minh mà sao vẫn hồ đồ như thế ? Nếu
không phải ta nấp trong rừng nghe hết câu chuyện thì ngươi đã đổ oan cho người tốt rồi
! Ngươi sẽ xung đột với Lãnh Nguyệt Môn một cách vô nghĩa lý…
Lý Tồn Hiếu vội hỏi:
– Lão nhân gia nói thế tất chỉ bằng người được vẽ hình lên tàng bảo đồ không
phải Cơ bà bà, đúng vậy không ?
Lão phụ nhân gật đầu:
– Vốn dĩ không phải Cơ lão muội mà.
– Có vẻ như lão nhân gia biết người đó là ai…
– Đâu chỉ biết? Ta với người đó theo nhau như bóng với hình, biết đến tận chân tơ
kẽ tóc !
Lý Tồn Hiếu thấy tim mình đập rộn lên hỏi dồn:
– Xin lão nhân gia hãy nói, người đó là ai vậy ?
– Nếu ta không nói thì đã không hiện thân ! Thanh niên nhân, người được vẽ lên
tàng bảo đồ chính là lão thân đây !
Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều sửng sốt.
Lý Tồn Hiếu hết sức bất ngờ, hỏi lại:
– Người được vẽ trên tàng bảo đồ chính là lão nhân gia?
Lão phụ nhân gật đầu:
– Không sai ! Chính là ta đây ! Các ngươi chắc vẫn nhờ ta đã kể rằng ta vốn là
người Trung Nguyên. Năm xưa do nông nổi mà phạm phải sai lầm mới chạy đến Miêu
Cương. Việc sai lầm ấy là do bị người khác lợi dụng xui giục, hay đúng hơn là mua
chuộc, tham gia hành hung ở Thính Đào Sơn Trang hai mươi năm trước…
Toàn trường lặng phắt.
Hồi lâu Lý Tồn Hiếu trấn tĩnh hỏi:
– Lão nhân gia, người được vẽ trên tàng bảo đồ trên bàn tay phải có sáu ngón mà
!
Lão phụ thân chìa bàn tay phải với những chiếc móng dài ngoằng ra hỏi:
– Thanh niên nhân, ngươi xem bàn tay ta có mấy ngón?
Quả nhiên trên bàn tay phải của lão phụ nhân, ngoài năm ngón bình thường,
cạnh bên ngón cái còn mọc thừa ra một ngón nhỏ.
Lý Tồn Hiếu đứng như chôn chân xuống đất, chưa biết nên hành động thế nào.
Lãnh Ngưng Hương chợt lên tiếng:
– Lão nhân gia, nói không đúng !
– Sao lại không đúng, tiểu cô nương ?
– Lão nhân gia đã từng nói mình chừng sáu mươi tuổi, đúng không ?
Lão phụ nhân gật đầu:
– Đúng thế !
Lãnh Ngưng Hương cười nói:
– Đó là điều không đúng. Lão nhân gia mới sáu mươi, vậy hai mươi năm trước
chẳng qua mới chỉ trên dưới bốn mươi tuổi, chỉ là vào bậc trung niên thôi. Nhưng hình
vẽ trên tàng bảo đồ lại là một lão phụ nhân tóc bạc, ít nhất đã sáu mươi tuổi…
Lão phụ nhân cười đáp:
– Cô nương là người thông minh lập luận như vậy cũng đúng. Nếu vậy càng không
phải Cơ bà bà, đúng chứ ? Vì Cơ lão muội còn ít tuổi hơn ta.
– Lão nhân gia nói không sai. Hình vẽ trên tàng bảo đồ không phải Cơ bà bà cũng
không phải lão nhân gia.
Lão phụ nhân lắc đầu:
– Không, cô nương. Chính là ta đấy.
– Nhưng sự thật chứng minh …
– Cô nương, hãy nghe ta hỏi đây. Ngươi nhớ danh hiệu của ta chứ ?
Lãnh Ngưng Hương đáp:
– Là Bạch Phát Đồng Nhan Aâm lão nhân gia.
– Ngươi biết vì sao ta có danh hiệu đó không ?
– Vãn bối nghe truyền ngôn rằng trước đây lão nhân gia có mái tóc bạc nhưng
khuôn mặt xinh đẹp mãi mãi trẻ trung.
– Chính thế ! Bởi vì mái tóc bạc của ta mà người sống sót duy nhất ở Thính Đào
Sơn Trang vì trong đêm tối tưởng ta là một bà già đã vẽ ta thành lão phụ thân.
Lãnh Ngưng Hương ngơ ngác im bặt.
Lý Tồn Hiếu trấn tĩnh lại nói:
– Vậy là người vẽ trên tàng bảo đồ quả thật là lão nhân gia rồi…
– Thanh niên nhân, năm xưa ở Thính Đào Sơn Trang ngoài gia nhân Hàn trang
chủ còn có sư thư của ông ta Lý phu nhân và vị Lý thiếu gia bây giờ chưa đầy tuổi.
Ngươi chắc là vị Lý thiếu gia đó, ta nói vậy có đúng không ?
Lý Tồn Hiếu mặt trắng bệch lại, run giọng:
– Như vậy hung thủ đêm ấy đột kích Thính Đào Sơn Trang giết gần trăm mạng
người, sau đó còn phóng hỏa thiêu trụi nó thành đống tro tàn quả nhiên đúng là bà
rồi…
– Thì ta đã thừa nhận từ đầu mà …
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Lão nhân gia, hai mươi năm trước giết người phóng hỏa, hai mươi năm sau lại tự
nguyện nhận tội lỗi về mình, đó là điều xưa nay chưa từng có.
Lão phụ nhân cười nói:
– Cô nương, việc này vị hôn phu của ngươi nên cảm tạ Miêu Cương Bát Động và
tự cảm ơn mình nữa.
Lãnh Ngưng Hương ngạc nhiên hỏi:
– Câu đó nên hiểu thế nào?
Lão phụ nhân giải thích:
– Nếu không có bọn súc sinh Miêu Cương Bát Động hãm hại ta, giam cầm ta trong
hắc lao mấy chục năm sống trong u tối ngồi tự vấn lương tâm, hối hận vì hành vi lỗi
lầm của mình, lại không được vị hôn phu của ngươi với lòng nhân từ và thần công cái
thế giúp ta thoát khốn khiến ta thấy mình mang nợ quá nhiều thì bây giờ cho dù có tìm
được ta thì ta đâu dễ thừa nhận tội trạng, sẵn sàng đền tội ?

Lý Tồn Hiếu đanh giọng hỏi:
– Thính Đào Sơn Trang đối với bà có cừu hận gì ?
– Nếu có cừu hận thì ta đã không bị lương tâm dày vò suốt mấy chục năm. Ta đã
từng nói là mình bị người khác mê hoặc, bị mua chuộc và hồ đồ mà mắc phải lỗi lầm.
Lãnh Ngưng Hương lại hỏi:
– Ai mê hoặc, ai đã mua chuộc lão nhân gia ?
Lão phụ thân đáp:
– Thì chính kẻ vừa rồi đã định giết ta để diệt khẩu đó !Thấy tình hình bất lợi đã
lén trốn đi…
– Phu thê Hàn Tinh chủ nhân ?
– Phải ! Tuy kẻ ra mặt mua chuộc cám dỗ ta là phu thê họ Ôn, nhưng theo ta biết
thì đằng sau đôi phu thê quái vật đó còn có một kẻ chủ mưu khác. Muốn biết hắn là ai
thì chỉ hỏi phu thê chúng mới biết được.
Lãnh Ngưng Hương nhìn Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu hoành ngược đôi mày kiếm, bước tới gần lão phụ nhân.
Bà ta bình tĩnh nói:
– Thanh niên nhân, ta đã nguyện hiện thân tức chấp nhận đền tội cho lỗi lầm hai
mươi năm trước của ta. Người của Miêu Cương Bát Động đã bị ta giết sạch rồi, lòng nay
hoàn toàn thanh thản không còn vướng bận gì nữa. Thế gian này đối với ta không còn
gì lưu luyến. Tuy nhiên món nợ kia ta sẽ giúp ngươi đòi thêm một lần nữa, cũng là món
nợ mà phu thê chúng phải trả cho ta chịu cảnh bi thảm suốt hai chục năm…
Dứt lời liền phóng mình lao vút đi như cơn gió, chớp mắt đã không thấy đâu.
Lý Tồn Hiếu định truy theo nhưng Lãnh Ngưng Hương đã ngăn lại:
– Bà ta sẽ quay lại, chàng đừng tìm vô ích. Bạch Phát Đồng Nhan Âm Ngọc Kiều
danh đầu không nhỏ, tất biết giữ lời.
Lý Tồn Hiếu nhìn theo hướng Aâm Ngọc Kiều vừa đi khuất, đứng trầm mặc một lúc
rồi thong thả bước tới trước giường kiệu Cơ bà bà, chắp tay cúi đầu nói:
– Cơ lão nhân gia, Lý Tồn Hiếu lỗ mãng với lão nhân gia, xin chịu tội !
Cơ bà bà sửng sốt hỏi:
– Ngươi có tội gì đối với ta?
Lý Tồn Hiếu đáp:
– Phàm chuyện gì đều phải hiểu rõ tình lý, vãn bối chưa biết giữ lễ nghĩa đúng
mực với lão nhân gia.
Cơ bà bà lắc đầu, cảm động nói:
– Ta không ngờ ngươi cương trực và biết lễ phép đến như vậy, lại phải mang một
nỗi cừu hận bi thảm dường ấy. Ta lại càng không ngờ Ôn gia của Hàn Tinh hiểm độc
và hèn hạ đến thế…
Lãnh Ngưng Hương cũng đến thi lễ nói:
– Cơ bà bà vãn bối cũng xin chịu tội.
Cơ bà bà xua tay nói:
– Thôi thôi ! Ta biết các ngươi không có tội gì, mà nếu có làm ta giận dữ một chút
thì ta phải tự trách mình trước…
Dừng một lúc lại trầm ngâm nói tiếp:
– Đáng trách nữa là Dao Cơ không cho ta biết rõ Lý Tồn Hiếu là người thế nào…
bây giờ ta đưa Dao Cơ ra chắc vẫn chưa muộn chứ ?
Lãnh Ngưng Hương dù nằm mơ cũng không ngờ một lão ma đầu uy chấn võ lâm
nay trở thành một người hiền dịu khải ái đến như vậy, liền mừng rỡ nói:
– Vãn bối hết lòng cảm tạ !
Nói rồi quỳ xuống bái một lễ.
Cơ bà bà phóng mắt nhìn Tiểu Thúy gọi:
– Tiểu Thúy !
Tiểu Thúy vội bước lên thi lễ:
– Có tiểu tỳ !
Cơ bà bà nghiêm giọng:
– Tội chết có thể tha, nhưng tội sống phải chịu phạt. Ngươi mau vào dẫn cô nương
ra đây.
Tiểu Thúy phát ngơ, chợt hiểu ra quỳ xuống mừng rỡ nói:
– Đa tạ lão thần tiên khai ân.
Rồi đứng vụt lên lao như bay vào rừng.
Chốc lát đã dẫn theo Lệnh Hồ Dao Cơ chậm bước đi ra.
Lệnh Hồ Dao Cơ trông có vẻ tiều tụy, sắc mặt rầu rầu, hiển nhiên đó là hậu quả
của một mối tình vô vọng.
Lãnh Ngưng Hương lao tới đón, nói nhỏ vào tai Lệnh Hồ Dao Cơ mấy câu. Nàng
gật đầu cũng nói nhỏ câu gì với Lãnh Ngưng Hương.
Đến trước giường, Lệnh Hồ Dao Cơ cùng Tiểu Thúy song song quỳ xuống.
Cơ bà bà khoát tay cười nói:
– Dao Cơ mấy ngày nay nội làm khổ cháu quá nhiều… Đứng lên đi ! Bây giờ nội
giao cháu lại cho Lý Tồn Hiếu đó ! Hãy đến với nó đi !
Lệnh Hồ Dao Cơ đứng lên đưa mắt nhìn Lý Tồn Hiếu.
Bốn mắt giao nhau trong khoảnh khắc, đột nhiên từ đôi mắt đẹp của Lệnh Hồ
Dao Cơ đôi dòng lệ châu tuôn dài xuống…
Lý Tồn Hiếu thấy lòng nhói lên, nhưng lúng túng không biết phải làm gì.
Lãnh Ngưng Hương cùng Tiểu Thúy dìu Lệnh Hồ Dao Cơ bước tới trước Lý Tồn
Hiếu, chợt nghe Cơ bà bà nói:
– Khoan đã ! Những vị cô nương của Lệnh Hồ gia ở Lãnh Nguyệt khi xuất giá đâu
thể không có lễ vật ?
Rồi trang trọng lấy trong túi một vật đưa ra:
– Nội cho cháu làm đồ sính lễ !
Vật đó không ai lạ, chính là bức tàng bảo đồ.
Lệnh Hồ Dao Cơ vô cùng khích động, nước mắt chứa chan, đôi môi hồng run run
một lúc mới gọi được một tiếng:
– Nội !
Cơ bà bà cười nói:
– Cháu ngốc của ta ! Cô nương đã lớn rồi có lý đâu không xuất giá? Đó là hỷ sự
phải mừng mới đúng chứ sao lại khóc thút thít thế kia? Ngày xưa khi bà nội lấy ông nội
cháu, chỉ nhảy phóc một bước là ngồi chễm trệ trên kiệu hoa rồi.
Lãnh Ngưng Hương không nhịn được cười lên khúc khích.
Đến Tiểu Thúy và Lệnh Hồ Dao Cơ cũng bật cười tuy mặt vẫn còn đẫm lệ.
Cơ bà bà vẫy Tiểu Thúy bảo:
– Ngươi cầm lấy !
Tiểu Thúy quỳ xuống hai tay cung kính đỡ bức tàng bảo đồ .
Lý Tồn Hiếu chợt cất tiếng:
– Lão nhân gia bức tàng bảo đồ đó vãn bối không thể nhận.
– Vật đó ta cho tôn nữ làm đồ sính lễ chứ có cho ngươi đâu chứ ?
– Ồ !
Người của Lãnh Nguyệt Môn nhất loạt cười to khiến Lý Tồn Hiếu ngượng đỏ mặt.
Tiểu Thuý thừa cơ nhận lấy bức tàng bảo đồ.
Tiếng cười vang to, mỗi lúc một thoải mái lan khắp Nhược Thủy Hồ nơi chỉ cách
đây chốc lát song phương còn ở thế kiếm phát cung giương chuẩn bị cho một cuộc
chiến sinh tử. Thế mà giờ đây gió yên sóng lặng, hoà thuận như người một nhà.
Tiếng cười hơi lặng đi, Lý Tồn Hiếu chắp tay nói:
– Lão nhân gia, vãn bối xin có một thỉnh cầu …
– Nói đi !
– Trước hết xin lão nhân gia tạm đưa Lệnh Hồ cô nương về Kim Hoa, vãn bối làm
xong việc ở đây sẽ quay về đó ngay.
– Hay lắm ! Ngươi không vội thì ta vội ! Vừa chấp nhận thỉnh cầu của ngươi, vừa
được gần gũi tôn nữ ta thêm hai ngày !
– Đa tạ lão nhân gia !
– Từ nay ngươi đã là rể của Lãnh Nguyệt Môn rồi, không cần khách sáo thế nữa.
Tuy nhiên ta báo trước với ngươi, võ học của Hàn Tinh rất lợi hại, nguy hiểm khó lường
ngươi nên cẩn thận.
– Đa tạ lão nhân gia đã chỉ dạy, vãn bối xin ghi nhớ. Đến đây xin bái biệt !
Dứt lời định thi lễ đi.
Lãnh Ngương Hương chợt hỏi:
– Chàng không muốn thiếp đi theo sao?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu:
– Đa tạ cô nương, không cần. Xin hãy theo Lệnh Hồ cô nương làm bầu bạn.
Lệnh Hồ Dao Cơ bấy giờ mới nói:
– Mọi việc Tiểu Thúy cho thiếp hay cả rồi. Như nội vừa nói, Ôn gia không dễ đối
phó đâu. Chàng hãy cẩn thận đừng để thiếp và Hương muội phải lo lắng, hãy sớm quay
về Kim Hoa.
Lý Tồn Hiếu cảm động đáp:
– Đa tạ cô nương, tôi sẽ nhớ !
Nói xong ôm quyền nhìn khắp lượt mọi người từ biệt rồi nhảy vút lên như cánh
chim xuyên qua đám lá.
Cơ bà bà than:
– Hài tử này đã lĩnh hội toàn bộ võ học của Đại Lôi âm Tự và Thiên Ngoại Thần
Ma rồi… Sau này thiên hạ võ lâm không còn ai sánh được với nó nữa…
Lệnh Hồ Dao Cơ và Lãnh Ngưng Hương cũng nhìn theo bóng Lý Tồn Hiếu vừa
khuất, trong hai đôi mắt đẹp có sự tự hào xen lẫn nỗi lo âu.
oOo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.