Thiên Đăng

Chương 24: Hiệp Cốt Nhu Trường


Bạn đang đọc Thiên Đăng – Chương 24: Hiệp Cốt Nhu Trường

Đã có thơ vịnh Vu Sơn :
Vu Sơn sương chiều phủ
Đỉnh núi chọc trời xanh.
Gió đưa mây quấn quýt
Ru giấc ngủ yên lành
Lại có thi nhân tức cảnh về Thần Nữ Phong :
Thần nữ nguy nga giữa cõi trần
Nghìn đời nhưng vẫn thanh tân
Trước cảnh thiên nhiên ta chấp bút
Như thể làm thơ tặng mỹ nhân.
Một thi nhân đời Đường khi đến thăm Thần Nữ Phong lại có thơ rằng :
Vượn kêu lảnh lót đầu non,
Mây bay cuối đỉnh đầu nguồn thác reo
Cây soi bóng nước trong veo
Thướt tha dáng liễu như gieo nỗi sầu
Bấy giờ dưới Thần Nữ Phong một cỗ xe kiệu lướt nhanh, tiếng vó vang tới tận núi
xa.
Xe kiệu đến chân núi, người đánh xe nhìn Thần Nữ Phong thấp thoáng trong vân
vụ, khẽ nhíu mày.
Có lẽ chàng bâng khuâng vì không biết Quỳnh Dao Cung ở đâu trong dãy núi
hùng vĩ tráng lệ đó.
Và cũng vì ngựa không thể kéo xe ngược lên sơn đạo trập trùng hiểm trở.
Vừa lúc ấy có tiếng vượn hót vang lên giữa sườn núi, và từ đó có một bóng đen
lao rất nhanh xuống chân núi như một vệt sao băng.
Chốc lát hắc y nhân vóc người trung đẳng, lưng đeo trường kiếm.
Chỉ căn cứ vào thân pháp đủ biết người đó võ công bất phàm.
Hắc y nhân hơi bối rối trước nhân phẩm phi phàm của người đánh xe, chốc lát
trấn định lại hỏi :
– Tôn giá từ đâu tới ?
Người đánh xe không trả lời mà hỏi lại :
– Nếu tôi không nhầm thì chắc các hạ là người của Quỳnh Dao Cung ?
– Không sai ! Quỳnh Dao Cung trước đây ở Kỳ Liên, mấy năm nay mới chuyển
đến Vu Sơn. Tôi là Tuần Sơn Sứ trong Quỳnh Dao Cung. Các hạ có gì kiến giáo ?
Người đánh xe nói :
– Nguyên các hạ là Tuần Sơn Sứ… Hạnh ngộ ! Vừa may tại hạ còn chưa biết
Quỳnh Dao Cung ở đâu ?
– Các hạ muốn đến Quỳnh Dao Cung ?
– Phải !
– Các hạ có giấy mời của Quỳnh Dao Cung không ?
– Không.
Hắc y nhân lắc đầu :
– Vậy thì xin thứ lỗi… Bổn cung có quy định như thế, nếu không có giấy mời thì
không ai được vào Thần Nữ Phong một bước !
– Có thể cho các hạ biết rằng ta không có ý đến đây, chỉ là có việc buộc phải
đến.
– Việc gì vậy ?
– Ta vì quý cung mà đưa Tư Đồ cô nương đến.
Hắc y nữ nhân sửng sốt hỏi :
– Các hạ đưa cô nương đến ? Cô nương hiện ở đâu ?
– Trong xe này.
Hắc y nhân nhảy một bước đến bên xe cúi mình nói :
– Thuộc hạ là Phạm Cường, cung nghênh cô nương !
Hiển nhiên trên xe kiệu không có phản ứng.
Người đánh xe bảo :
– Tư Đồ cô nương bị khống chế huyệt đạo, không thể nói được.
Hắc y nhân tự xưng là Phạm Cường liền biếc sắc vội vén rèm kiệu lên xem, sau
đó lập tức xuất kiếm đâm thẳng vào tiểu phúc người đáng xe, động tác vô cùng thần
tốc.
Người đáng xe tức giận nói :
– Các hạ sao lỗ mãng thế ?
Người vậy bất động, chỉ xuất một chỉ điểm ra.
Phạm Cường bị điểm trúng uyển mạch, thanh kiếm bay tít lên cao, kinh hãi lùi lại
mấy bước.
Người đánh xe đưa tay đón lấy thanh kiếm đang rơi xuống, nhìn hắc y nhân hỏi :
– Các hạ có thể nghe tôi nói mấy câu …
– Nói gì ?
– Tư Đồ cô nương bị người khác hãm hại. Ta từ nghìn dặm đưa cô ta tới đây,
chẳng lẽ như vậy có gì sai ?
Phạm Cường sửng sốt hỏi :
– Thế nào ? Không phải ngươi…
– Nếu ta hại Tư Đồ cô nương thì các hạ bây giờ đâu còn đứng đây được nữa ?
– Nếu vậy thì tôi đúng là lỗ mãng. Các hạ…
Người đánh xe trả kiếm lại cho Phạm Cường nói :
– Tôi muốn gặp quý cung chủ, xin các hạ dẫn đường.
Phạm Cường dẫn người đánh xe lên sườn núi rồi theo phía đông mà đi. Tuy từ
dưới nhìn lên thấy sơn đạo gập ghềnh nhưng xe ngựa vẫn có thể đi thoải mái .
Không bao lâu xe kiệu đến trước một sơn cốc, cốc khẩu rất rộng hai xe có thể
song song cùng vào.
Phạm Cường không dừng lại, đi thẳng vào cốc.
Người đánh xe cũng quất ngựa vào theo.
Hai bên thành cốc là vách đá cao ngất, phía trong cốc khẩu độ ba trượng có bốn
tên hắc y nhân đeo kiếm đứng im phắc.
Vì có vị Tuần Sơn Sứ dẫn đường nên chúng không dám vọng động.
Xe ngựa vẫn tiếp tục vào.
Càng vào bên trong càng rộng, đi chừng trăm trượng lại có một cốc khẩu nữa và
bốn tên hắc y nhân khác đeo kiếm đứng canh bên cốc khẩu.
Phạm Cường chờ xe ngựa đến gần mới ôm quyền nói :
– Bên trong cốc khẩu này đã là Quỳnh Dao Cung rồi. Các hạ xin hãy chờ ở đây
một lát để tại hạ vào bẩm báo.
– Dám phiền các hạ !
– Xin được thỉnh giáo…
Người đánh xe đáp :
– Không dám, tôi họ Lý.
Phạm Cường thi lễ lần nữa rồi đi thẳng vào.
Người đánh xe – bây giờ có thể xác định được chính là Lý Tồn Hiếu – vẫn ngồi
trên càng xe chờ.
Bốn tên hắc y hán tử đứng trong cốc khẩu nhìn chàng không chớp với thái độ
khẩn trương. Chàng biết nếu mình có hành động khác thường lập tức chúng lao tới
ngay.
Đột nhiên có tiếng chuông làm vang động cả vách đá, không lâu sau Phạm
Cường trở ra chắp tay nói :
– Cung chủ mời quý khách nhập cốc, xin theo hạ nhân !
Lý Tồn Hiếu đánh xe theo hắn vào.
Bên trong, cốc được chia làm nhiều nhánh, địa thế hiểm trở và hùng vĩ. Từ cốc
khẩu vào chỉ vài chục trượng là hệ thống kiến trúc rất tráng lệ gồn đủ đình, đài, lầu, tạ
dù ban ngày cũng có ánh đèn lưu ly sáng rực xoá đi sự âm ước của một chốn thâm cốc.
Giữa một bãi đất rộng dựng lên một đại sảnh đường rất lớn với nhiều thạch cấp.
Trước đại sảnh có đến mấy chục tên hắc y hán tử tinh tráng, lưng đeo kiếm, dáng uy
mãnh đứng thành hàng nghiêm chỉnh, phía trước có thêm mười mấy thiếu nữ diễm lệ
bận y phục đủ sắc màu cung kình đứng sau một trung niên phụ nhân bận cung trang,
dáng vẻ cao quý, dung mạo diễm lệ nhưng cũng rất uy nghi.
Ngay sau lưng trung niên phụ nhân có hai thiếu nữ cũng bận cung trang, một tên
đeo kiếm, tên kia cầm lệnh kỳ.
Chỉ nhìn vẻ uy vũ trang trọng như vậy, Lý Tồn Hiếu biết rằng trung niên phụ nhân
chính là mẫu thân của Tư Đồ Lan, chủ nhân Quỳnh Dao Cung.
Quả nhiên Phạm Cường đến cách trung niên phụ nhân một trượng thì quỳ xuống
sẵng giọng nói :
– Bẩm cung chủ, khách nhân đã tới.
Lý Tồn Hiếu nhảy xuống xe, chắp tay nói :
– Mạt học hậu sinh là Lý Tồn Hiếu kiến quá cung chủ !
Trung niên phụ nhân hoàn lễ hỏi :
– Không dám ! Lý thiếu hiệp từ đâu tới ?
– Mạt học từ Kim Hoa tới.
Trung niên phụ nhân mắt bỗng loé lên sáng quắc nhìn khách hỏi :
– Kim Hoa ư ? Đó là lãnh địa của Lãnh Nguyệt Môn kia mà ?
– Không sai ! Tư Đồ cô nương vừa ở Kim Hoa.
Trung niên phụ nhân ngạc nhiên hỏi :
– Nó đến Kim Hoa làm gì ?
– Cái đó thì mạt học không biết. Có thể Tư Đồ cô nương ngưỡng mộ cảnh sắc
Giang Nam nên đến chơi.
Trung niên phụ nhân lại quét mắt nhìn chàng lần nữa hỏi :

– Tiểu nữ sao thế ?
– Lệnh ái bị người hãm hại, mạt học chỉ đành đưa cô ấy về tận Quỳnh Dao Cung
mới được.
Trung niên phụ nhân biến sắc hỏi :
– Tiểu nữ bị người hãm hại ? Không biết đã chết hay bị thương ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu :
– Lệnh ái trúng phải một thứ độc dược, huyệt đạo bị khống chế, nay chỉ ngủ say
không tỉnh mà thôi !
Trung niên phụ nhân bớt lo, gật nhẹ đầu nói :
– Nếu vậy hãy để ta đưa tiểu nữ vào trong cung rồi sau sẽ cùng Lý thiếu hiệp đàm
chuyện.
Nói xong đưa tay về phía sau vẫy một cái, lập tức hai thiếu nữ áo màu chạy tới
bên xe kiệu bế Tư Đồ Lan xuống.
Trung niên phụ nhân ra lệnh :
– Giải huyệt đạo cho cô nương !
Lý Tồn Hiếu vội nói :
– Hãy khoan… Cung chủ, không thể giải huyệt cho lệnh ái được !
Trung niên phụ nhân ngạc nhiên hỏi :
– Vì sao ?
– Nếu giải huyệt đạo tất độc dược tán phát, hậu quả rất nguy hại.
Trung niên phụ nhân chợt trông thấy ngực áo của Tư Đồ Lan bị rách nát, chừng
như đã hiểu ra, liền bảo ?
– Đưa cô nương vào cung !
Rồi nhìn Lý Tồn Hiếu nói thêm :
– Xin Lý thiếu hiệp đến phòng khách nghỉ một lát, ta sẽ đến ngay.
Nói xong bước lên bậc thềm bằng đá hoa cương.
Hai tên thiếu nữ bận áo hoa đưa Tư Đồ Lan lên theo.
Tuần Sơn Sứ Phạm Cường vái chào Lý Tồn Hiếu nói :
– Phạm Cường chuyên trách tuần sơn, đãi khách đã có người khác, xin Lý đại
hiệp thứ lỗi tôi không thể phụng bồi !
Nói xong truyền thần ra hướng cốc khẩu.
Một tên hắc y nhân vóc cao, mặt trắng không râu bước đến chắp tay nói :
– Tại hạ là Long Hành Không chuyển trách việc nghênh tân, cung thỉnh Lý thiếu
hiệp về phòng khách tạm nghỉ.
Lý Tồn Hiếu đi theo Long Hành Không đi qua một hành lang dài đến một tịnh cư,
phía trước có giả sơn thủy tạ, chu lan tiểu kiều, cảnh vật vô cùng u nhã.
Lát sau vị cung chủ dắt theo hai thiếu nữ bận cung trang cũng vừa tới.
Long Hành Không vội thi lễ cáo lui.
Chia ngôi chủ khách ngồi xong, tên cung trang thiếu nữ rót ra hai chén trà.
Cung chủ nâng chén nói :
– Lý thiếu hiệp thứ lỗi, ở nơi thâm sơn này không có gì đãi khách, phiền thiếu
hiệp dùng chút thổ sản…
– Đâu dám ! Cung chủ nặng lời !
Xong một tuần, cung chủ liền vào chuyện :
– Lý thiếu hiệp là cao đệ của phái nào ?
– Mạt học không thuộc môn phái nào cả.
– Nói vậy dám hỏi sư thừa là…
– Gia sư chỉ là người vô danh, chỉ e có nói ra cung chủ cũng không biết.
– Thiếu hiệp khách khí quá !
Tuy không thỏa mãn lắm, nhưng vị cung chủ không truy vấn nữa, nói sang chuyện
khác :
– Mới rồi trước môn nhân đệ tử nên không tiện nhiều lời. Hiện tại xin hỏi thiếu
hiệp có phải tiểu nữ bị trúng phải một thứ dâm độc không ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu :
– Chính phải !
– Ta cũng biết vì thế thiếu hiệp mới không lộ ra… Người đánh độc tiểu nữ là ai ?
– Cung chủ có thể chờ lệnh ái tỉnh lại rồi hỏi thẳng được không ?
– Thiếu hiệp có chỗ nào không tiện nói hay sao ?
– Không phải thế, chỉ là …
– Thiếu hiệp đã có chỗ bất tiện thì ta chờ hỏi tiểu nữ sau cũng được. Còn có việc
này, hy vọng thiếu hiệp đừng giấu. Theo ta biết thì tiểu nữ chẳng phải vô duyên vô cớ
mà tới Kim Hoa. Quỳnh Dao Cung xưa nay không giao hảo gì với Lãnh Nguyệt Môn. Ta
cũng đã cảnh cáo tiểu nữ không được khinh suất tới Giang Nam. Bởi thế ta cho rằng nó
đến Kim Hoa ắt không phải để thưởng ngoạn, nhất định có nguyên nhân nào đó. Thiếu
hiệp có thể…
– Xin cung chủ lượng thứ. Việc này mạt học không biết, khi gặp lệnh ái thì đã bị
người hại, mê đi rồi !
– Nói vậy không đúng ! Người kia đã dùng dâm độc để hại tiểu nữ thì có lý đâu
lại phong bế huyệt đạo ?
– Vì mạt học đến kịp đã làm hắn kinh động, không kịp giải huyệt đạo đã bỏ chay
mất, chưa có hành động gì…
– Vậy là thiếu hiệp không hề giải huyệt cho tiểu nữ ?
– Không. Mạt học không dám tự tiện hạ thủ.
– Vì thiếu hiệp đã nhận ra tiểu nữ trúng phải dâm độc nên không thể giải huyệt
hay vì không dám chắc mình có thể giải được huyệt đạo bị phong bế ?
– Vì lý do thứ nhất !
– Thiếu hiệp ! Nhưng theo ta biết thì thứ dâm độc này không biểu lộ trong khi chế
huyệt.
Lý Tồn Hiếu hơi đỏ mặt nói :
– Mạt học chỉ suy đoán… Cung chủ nghĩ xem, người kia đã muốn…
Cung chủ cười nói :
– Thiếu hiệp đừng nói nữa, ta hiểu rồi ! Thiếu hiệp sau khi làm kinh động tặc
nhân làm hắn chạy đi, thấy tiểu nữ bị phong bế huyệt đạo hôn mê bất tỉnh. Thiếu hiệp
đã giải khai huyệt đạo cho nó. Nhưng vừa được giải huyệt, độc dược liền phát tác và
tiểu nữ đã phạm đến thiếu hiệp, cho đến lúc đó thiếu hiệp mới hiểu ra nó trúng phải
thứ độc dược gì và lại phong bế huyệt đạo cho nó. Nhưng ta không hiểu vì sao thiếu
hiệp không chịu thừa nhận, chẳng lẽ sợ Quỳnh Dao Cung chúng ta hiểu lầm ?
– Không phải thế ! Mạt học cảm thấy mình hành động đúng, không hổ với trời,
không thẹn với người nên đâu sợ Quỳnh Dao Cung hiểu lầm ? Chỉ là…
– À… Vậy là thiếu hiệp muốn giữ thể diện cho tiểu nữ, sợ sau này nó sẽ khó xử
nếu không thừa nhận, phải không ?
Lý Tồn Hiếu mấp máy môi nhưng không đáp.
Cung chủ nói :
– Thiếu hiệp đỉnh thiên lập địa, quả là người chính nhân quân tử khiến mọi người
kính phục. Thiếu hiệp đã bảo vệ được sự thanh bạch của tiểu nữ trong lúc nguy nan, ân
đức ấy Quỳnh Dao Cung nhất định có báo phục…
– Sư thừa đã dạy, làm người phải có căn cơ. Gặp việc đó ai cũng làm thế cả.
Cung chủ…
– Thiếu hiệp đừng nên thế. Nhưng việc đến thế này, ta chỉ sợ… thiếu hiệp cũng
biết rằng giống dược vật dâm độc đó không thuốc giải được. Chẳng hay thiếu hiệp cứu
nó về đây đã có kế sách gì không ?
– Việc này… nếu mạt học có cách cứu lệnh ái thì còn đưa đến tận đây làm gì ?
– Thế nhưng cứ để nó tiếp tục bị phong bế huyệt đạo như thế thì không phải là
giải pháp. Nếu cứ để như thế trong khi dâm độc vẫn còn trong người thì tiểu nữ chỉ
sống được ba ngày !
– Cái đó mạt học không biết…
– Thiếu hiệp đã cứu tiểu nữ thì xin hãy cứu đến nơi đến chốn. Hãy nghĩ ra biện
pháp gì…
Lý Tồn Hiếu trầm ngâm một lúc mới nói :
– Mạt học không ngờ đến cung chủ cũng đành thúc thủ. Nếu vậy sao cung chủ
không cầu danh y?
– Thiếu hiệp chắc đã biết rõ danh y cũng phải bó tay. Hơn nữa việc cấp bách, chỉ
có ba ngày…
Lý Tồn Hiếu khó xử nói :
– Cái đó…
Cung chủ ngắt lời :
– Ta cũng là nữ nhân nên lẽ ra không tiện bàn tới việc này. Nhưng đây quan hệ
tới tính mạng của tiểu nữ… Có một cách duy nhất mà thiếu hiệp có thể cứu tiểu nữ…
Lý Tồn Hiếu hiểu rằng vị thân mẫu của Tư Đồ Lan định nói gì, chàng thốt lên :
– Cung chủ…
– Thiếu hiệp, đó là ta muốn cứu tiểu nữ, và không còn cách nào.
– Mạt học hiểu dụng tâm của cung chủ, nhưng cung chủ tuyệt đối không thể làm
thế…
– Thiếu hiệp hãy để ta nói thẳng một câu. Tiểu nữ tư sắc không kém. Quỳnh Dao
Cung trên võ lâm cũng có chút địa vị. Cho dù thiếu hiệp là cao đệ của môn phái nào
cũng không đến nỗi nhục thiếu hiệp.
– Cung chủ hiểu lầm rồi.
– Chẳng lẽ thiếu hiệp có chỗ nào bất đắc dĩ ?
Lý Tồn Hiếu nghiến rắng nói :
– Không giấu gì cung chủ, mạt học đã có mấy vị hồng phấn tri kỷ.

– Đó là chỗ bất đắc dĩ của thiếu hiệp hay sao ?
– Chính phải !
– Nhưng không biết mấy vị hồng phấn tri kỷ của thiếu hiệp là những nhân vật thế
nào trong võ lâm ?
Lý Tồn Hiếu trầm ngâm một lúc rồi đành nói :
– Vị Lệnh Hồ Dao Cơ ở Lãnh Nguyệt Môn, Ôn cô nương của Hàn Tinh Môn và
Lãnh cô nương ở Phi Thúy Cốc.
Vị cung chủ sửng sốt hỏi :
– Thì ra là ba vị cô nương đó ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu :
– Phải.
Vị cung chủ chú mục nhìn Lý Tồn Hiếu hồi lâu mới nói :
– Ta thật không hiểu… Phi Thúy Cốc có thiện danh trên võ lâm, còn như hai môn
Hàn Tinh và Lãnh Nguyệt…
Lý Tồn Hiếu vội trả lời :
– Cung chủ, hung danh chỉ là Hàn Tinh và Lãnh Nguyệt chứ không phải mọi
người trong đó.
– Ta hiểu ý thiếu hiệp !
Bà nghĩ ngợi một lúc lâu rồi mới nói thêm :
– Việc đó cũng không khó gì lắm. Ba vị cô nương đó không phải không biết đến
Quỳnh Dao Cung. Rồi ta sẽ tìm cách gặp ba vị đó nói rõ với họ. Còn tiểu nữ, thiếu hiệp
cũng biết nó cùng ba vị Lệnh Hồ, Ôn và Lãnh cô nương được xưng là võ lâm tứ đại mỹ
nhân nên không đến nỗi nhục danh ba vị cô nương đó…
Lý Tồn Hiếu vội nói :
– Cung chủ nặng lời. Chuyện này không phải là vấn đề nhục danh…
– Vậy thiếu hiệp còn thấy khó xử ở chỗ nào ?
– Mạt học và Tư Đồ cô nương mới gặp nhau lần đầu, cung chủ cũng chưa biết gì
về mạt học…
– Ta biết. Nhưng Lệnh Hồ, Ôn , Lãnh ba vị cô nương cùng là hồng phấn tri kỷ của
thiếu hiệp, như vậy đủ biết về các phương diện thiếu hiệp đều không phải tầm thương.
Lại nói thiếu hiệp không thừa cơ người bị nguy, tìm mọi cách giữ thanh bạch cho tiểu
nữ, cũng vì tiểu nữ mà cố sức giữ thể diện cho nó, chỉ cần thế cũng biết nhân phẩm và
đức độ của thiếu hiệp thế nào rồi, cần gì phải hỏi nhiều đến cái khác ?
Lý Tồn Hiếu vẫn cố thuyết phục :
– Cung chủ, việc liên quan đến suốt đời lệnh ái, thế nào cũng để cô ta…
– Ta hiểu ý thiếu hiệp. Nhưng hiện tiểu nữ huyệt đạo đã bị khống chế nên không
có cách gì hỏi ý nó được, cho dù có giải khai huyệt đạo, chỉ sợ hỏi cũng vô ích. Tuy
nhiên thiếu hiệp là bậc kỳ nam tử đỉnh thiên lập địa, một vị trượng phu tuyệt mỹ uy
phong đức độ, ý tiểu nữ thế nào không hỏi cũng được !
Lý Tồn Hiếu ngập ngừng một lúc, lại nói :
– Chỉ sợ cung chủ còn chưa biết rằng Tư Đồ cô nương chuyến này đến Kim Hoa
còn có người khác đồng hành.
– Ta biết ! Nó mang theo hai người, một tên thuộc thập vệ của Quỳnh Dao Cung
tên là Tào Lâm, một tên là tỳ nữ của nó trong cung …
Lý Tồn Hiếu lắc đầu :
– Mạt học không nói đến hai vị này.
Vị cung chủ ngạc nhiên hỏi :
– Chẳng lẽ còn có người nào khác ?
– Quả là có một người.
– Thế sao ta không biết chứ ? Khi ra khỏi đây, cùng đi với nó chỉ có Tào lâm và
tên tỳ nữ… Thiếu hiệp, ai vậy ?
– Một trong Tứ Khối Ngọc dương thế, Triệu Ngọc Thư.
– Triệu Ngọc Thư ? Nó quen biết với Triệu Ngọc Thư từ lúc nào ?
– Cái đó thì mạt học không rõ.
– Thiếu hiệp có biết chuyện thế nào không ?
– Mạt học chỉ biết Triệu Ngọc Thư luôn ở bên cạnh Tư Đồ cô nương. Theo lời Tư
Đồ cô nương thì Triệu Ngọc Thư rất có khả năng trở thành vị hôn phu của mình.
Cung chủ à một tiếng hỏi :
– Tiểu nữ nói như thế ư ?
– Vâng. Cung chủ, có lẽ cô ta đã thực tình.
Cung chủ nhíu mày. Mắt nhìn ra cửa :
– Làm sao nó không nói gì với ta cả… Nếu thế thì ta quả thật bất tiện…
Dừng một lúc chợt hỏi :
– Công tử có biết Triệu Ngọc Thư là người phẩm đức thế nào không ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu :
– Cái đó mạt học không rõ. Ở Kim Hoa chỉ gặp Triệu công tử chỉ một lần. Cung
chủ có thể hỏi người trong võ lâm. Người nổi danh như Triệu Ngọc Thư có lẽ ai cũng
biết…
Cung chủ đột nhiên chú mục nhìn Lý Tồn Hiếu hỏi :
– Thiếu hiệp vừa nói Triệu Ngọc Thư thường xuyên ở bên cạnh tiểu nữ, đúng
không ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu :
– Không sai ! Đúng là như vậy !
– Nói thế, khi tiểu nữ bị hại, hắn ở đâu ?
Lý Tồn Hiếu bỗng trở nên lúng túng, nhất thời không biết trả lời sao. Chàng
không lường trước tình huống vị cung chủ chộp đúng ngay sơ hở của mình như vậy.
Vị cung chủ bỗng nhíu chặt đôi mày nói :
– Ta dám cả gan suy đoán rằng người bỏ dâm độc hại tiểu nữ chính là Triệu Ngọc
Thư, đúng không ?
Lý Tồn Hiếu trong lòng chấn động, đứng lưỡi không biết trả lời sao.
Cung chủ khẩn thiết nói :
– Thiếu hiệp, việc quan hệ đến cả đời tiểu nữ, thiếu hiệp sao nỡ không nói thật ?
Lý Tồn Hiếu nghiến răng, gật đầu :
– Không sai, chính là hắn.
Cung chủ mặt biến sắc, nhưng vẫn không mất đi phong độ cao quý, bà nói :
– Thiếu hiệp thế là đủ. Trên đời này không có người mẹ nào chịu gả con cho một
người như vậy. Phẩm đức của thiếu hiệp hoàn toàn tương phản với Triệu Ngọc Thư, cái
đó nhìn vào góc độ nào cũng rất dễ nhận ra.
– Nhưng chỉ sợ cung chủ còn chưa biết rằng lệnh ái dù biết rõ hành vi tàn ác của
Triệu Ngọc Thư nhưng vẫn nín nhịn.
Cung chủ à một tiếng nói :
– Có cuyện đó sao ? Ta không tin ! Một nữ nhân đang tìm tình lữ đương nhiên
phải chọn người có nhân phẩm, có lý nào biết đối phương tàn ác mà vẫn nín nhịn ?
Lý Tồn Hiếu ngập ngừng nói :
– Có thể Triệu Ngọc Thư có mặt nào đó phi thường…
Cung chủ chợt hỏi :
– Về hành vi tàn ác của Triệu Ngọc Thư, thiếu hiệp có thể nêu một ví dụ không ?
Việc đến nước này, Lý Tồn Hiếu không tiện giấu giếm nữa. Chàng liền kể lại tất
cả những gì xảy ra từ khi mới gặp Triệu Ngọc Thư và Tư Đồ Lan ở Kim Hoa Đệ Nhất
Lâu đến khi chàng cứu Tư Đồ Lan khỏi hành vi ti tiện của Triệu Ngọc Thư cho cung chủ
nghe.
Vị cung chủ nghe xong, mặt đầy phẫn nộ, đồng thời có chút hổ thẹn nói :
– Tiểu nữ dám công nhiên cùng Triệu Ngọc Thư đi cướp vật của người khác. Nếu
chuyện này truyền ra thì Quỳnh Dao Cung còn mặt mũi nào…
Lý Tồn Hiếu nói :
– Căn cứ vào việc lệnh ái đã bảo vệ mạt học thì việc cướp đoạt tàng bảo đồ
không phải xuất phát từ ý muốn của lệnh ái đâu.
Cung chủ lắc đầu :
– Thiếu hiệp không cần phải bênh vực tiểu nữ. Nhất định sau này ta sẽ quản giáo
nó nghiêm ngặt hơn. Nước có quốc pháp, nhà có gia quy. Quỳnh Dao Cung cũng có
quy cũ của mình, việc này ta nhất định không khoan dung đâu. Còn Triệu Ngọc Thư, ta
không bao giờ cho phép tiểu nữ chọn một người như thế làm tình lữ suốt đời. Hắn
không hợp với tiểu nữ, cũng không hợp với Quỳnh Dao Cung.
Dừng một lúc, bà nói tiếp :
– Còn về hành vi tàn ác của hắn, tiểu nữ có thể nhịn nhưng ta không thể nhịn. Ta
thấy rằng tiểu nữ có thể nín nhịn những hành vi trước đó, nhưng không tha thứ cho
hành động cầm thú sau này.
Lý Tồn Hiếu lặng thinh.
Cung chủ lại nói :
– Thiếu hiệp tạm thời không bàn đến việc đó nữa. Tiểu nữ từng có hành động
cướp đoạt tàng bảo đồ, nhưng thiếu hiệp không câu chấp lại lấy ân phục oán, khi nguy
cấp đã bảo vệ được sự thanh bạch cho nó.Hành động đó khiến ta vô cùng cảm kích, vô
cùng hổ thẹn. Đối với thiếu hiệp, ngày sau ta sẽ có báo đền. Còn trước mắt cần phải

cứu tính mạng của tiểu nữ.
Lý Tồn Hiếu vẫn không nói gì.
Cung chủ tiếp :
– Nếu thiếu hiệp chấp nhận, tuy nói là cứu tiểu nữ, nhưng cũng có thể nói tiểu nữ
đã phục ân thiếu hiệp bảo toàn sự thanh bạch của nó …
Lý Tồn Hiếu mấp máy đôi môi muốn nói gì nhưng lại thôi.
Cung chủ nhìn chăm chăm vào mặt đối phương hỏi :
– Chẳng lẽ thiếu hiệp thấy chết không cứu ?
Đến lúc này thì Lý Tồn Hiếu đành phải lên tiếng :
– Nếu mạt học là người thấy chết không cứu thì lúc đầu đã không chen tay vào,
nếu dùng những biện pháp khác thì mạt học sẽ tận tâm tận lực, chỉ có việc này …
Cung chủ ngắt lời :
– Thiếu hiệp nên biết, muốn cứu tiểu nữ thì đó là cách duy nhất.
Lý Tồn Hiếu biết rằng đó là sự thực, thế nhưng chàng sao có thể …
– Cung chủ có thể cho mạt học suy nghĩ thêm …
Cung chủ chợt nghiêm giọng :
– Thiếu hiệp không có gì phải suy nghĩ nữa. Ta không khách khí mà nói thẳng câu
này, thiếu hiệp dù không muốn cũng phải đáp ứng, vì ta không thể chứng kiến cái chết
mười mươi của tiểu nữ.
– Mạt học biết lòng cung chủ cấp thiết cứu lệnh ái, nhưng có thể còn có cách
khác …
– Nếu có cách thì ta đã không làm thế, và cũng không muốn mặt dày mày dạn
cầu thiếu hiệp !
Nói thế cũng không sai !
Lý Tồn Hiếu trầm ngâm một lúc rồi nói :
– Cung chủ có nghĩ rằng nếu nhứ lệnh ái không nguyện ý, một khi hiểu ra thì sự
đã rồi, việc đó sẽ hại đến một đời lệnh ái không ?
– Cái đó ta biết ! Ta dù phạm sai lầm cũng không thể chứng kiến nó chết dần
trước mặt. Hơn nữa, xét về nhân phẩm của thiếu hiệp, nó nhất định …
– Cung chủ cũng biết có hững việc không thể lấy nhân phẩm …
– Cái đó không sai ! Những thiếu nữ có cách lựa chọn của mình. Nhưng một
người mẹ có quyền hy vọng tìm cho nhi nữ mình một người đức độ và tuấn mỹ.
Lý Tồn Hiếu tuy ngầm đồng tình với lập luận đó nhưng vẫn muốn nói gì.
Hình như vị cung chủ hiểu lời chàng định nói, liền lên tiếng trước :
– Thiếu hiệp nhất định muốn ta quỳ xuống cầu xin mới đồng ý hay sao ?
Lý Tồn Hiếu hoảng sơ kêu lên :
– Không phải thế … cung chủ sao quá nặng lời …
– Nếu đã không phải thì việc này coi như đã quyết định. Nếu thiếu hiệp chịu cứu
tiểu nữ thì tất cả Quỳnh Dao Cung này mọi người trên dưới đều một lòng cảm kích.
Thiếu hiệp cứ nghỉ ngơi, mọi thứ ta đã sai chuẩn bị sẵn cả rồi, khi cần sẽ có người đưa
thiếu hiệp đi. Đến tối ta sẽ thân mời đến mời thiếu hiệp.
Nói xong đứng lên định đi.
Lý Tồn Hiếu cũng đứng lên nói :
– Cung chủ xin hãy chậm một bước !
Cung chủ đã sắp quay đi, ngưng mục nhìn chàng hỏi :
– Thiếu hiệp còn định nói gì thêm nữa ?
– Cung chủ có thể cho phép mạt học dùng biện pháp khác thử xem không ?
– Thiếu hiệp cũng biết rõ là không còn biện pháp nào khác. Ta vừa nói qua rồi,
nếu có, ta đã không dày mặt cầu thiếu hiệp.
– Mạt học cũng biết thế, tuy nhiên còn muốn thử xem. Cũng có thể …
– Nhưng nếu không có kết quả thì sao ?
– Việc đó … cung chủ không nên đặt tất cả hi vọng vào một mình mạt học.
Cung chủ à một tiếng, nhưng đột nhiên lạnh giọng hỏi :
– Ý thiếu hiệp là muốn tìm một người khác chứ gì ?
– Cung chủ … trên võ lâm không thiếu gì mỹ nam nhân …
– Ta biết ! Nhưng ta lại tin chắc rằng võ lâm dương thế không tìm được một người
thứ hai nào xét về mọi phương diện đều bằng thiếu hiệp. Ta đã có tính toán của mình,
một người cứu được tiểu nữ là phải xứng với nó … Hơn nữa tính mạng của tiểu nữ chỉ
còn có ba ngày. Nước xa không cứu được lửa gần. Hiện tại người thích đáng nhất, đúng
như thiếu hiệp nói, mọi hy vọng đều đặt cả ở một mình thiếu hiệp !
– Cung chủ cố làm mạt học khó xử rồi …
– Khó xử ư ? Tiểu nữ tịnh không kém gì Lệnh Hồ, Ôn, Lãnh ba vị cô nương. Chẳng
lẽ đối với nó thiếu hiệp không động tâm chút nào ?
– Lệnh ái là bậc quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại. Cung chủ ngỏ lời gả
lệnh ái thì ai ai cũng cầu mà không được. Còn mạt học vừa nói qua, việc này không thể
căn cứ vào vẻ bề ngoài, quan trọng hơn là hai chữ cảm tình. Mạt học và lệnh ái biết
nhau chưa được mấy ngày, song phương chưa có cảm tình gì đáng nói. Mạt học không
dám làm khổ lệnh ái một đời …
– Thiếu hiệp đừng nói gì nữa. Hãy hiểu tấm lòng của một người mẹ, để cứu con
nhất quyết không tiếc thứ gì. Hiện tại ta cũng không thể mạo hiểm tìm phương sách
nào khác.Tuy cách này dồn thiếu hiệp vào thế bí nhưng đó là chuyện không biết làm gì
hơn. Xin thiếu hiệp hãy cứu tiểu nữ, toàn bộ Quỳnh Dao Cung này đều cảm tạ thiếu
hiệp. Ngoài ra Quỳnh Dao Cung sẽ là của thiếu hiệp. Cho nhu nữ hôn phối, lại trao cả
cơ nghiệp, điều kiện như thế không thể nói là không hậu …
Lý Tồn Hiếu nhíu mày muốn nói, nhưng vị cung chủ đã cướp lời :
– Tiểu nữ đang ở hậu cung. Nếu thiếu hiệp có biện pháp khác thì cứ nói một tiếng
sẽ có người đưa thiếu hiệp đến. Nhược bằng không có cách nào hơn thì xin thiếu hiệp
gắng chịu khó. Nói tận đến đây. Thiếu hiệp hãy nghỉ ngơi, ta cáo từ !
Nói xong dẫn hai tên tỳ nữ đi ra cửa.
Lý Tồn Hiếu đứng nguyên trong phòng cúi thấp đầu, nhíu chặt đôi mi.
Chàng không ngờ rằng để cứu người mà phải chịu phiền phức như vậy. Nằm mơ
cũng không ngờ đến.
Tự nhiên chàng nghĩ đến Lãnh Ngưng Hương.
Phi Thúy Cốc sở trường dụng độc, cũng sở trường giải độc. Giả sử lúc này có nàng
ở đây thì biết đâu có cách giải quyết vấn đề.
Mới nghĩ đến đó thì bên ngoài có người, đó là vị chuyên trách việc nghênh tân
Long Hành Không. Sau lưng y còn thêm bốn tên hắc y thiếu nữ tuyệt sắc.
Long Hành Không bước vào phòng thi lễ nói :
– Long mỗ phụng mệnh đến dẫn thiếu hiệp đi.
Lý Tồn Hiếu không biết làm gì hơn đành theo Long Hành Không và bốn tên hắc y
thiếu nữ đi qua những đình đài lầu tạ đến trước một tịnh cư kiến trúc cực kỳ tinh nhã
nằm giữa vườn cây thâm ước tĩnh mịch.
Họ xuyên qua vườn cây đi vào một tiểu thất.
Tiểu thất có ba phòng, hai sáng một tối.
Phòng giữa sáng trưng, đó là một tiểu khách sảnh được bài trí rất tranh nhã.
Long Hành Không chỉ tay vào gian phòng bên tả sáng đèn nhưng cửa vẫn buông
rèm kín nói :
– Đó là phòng của thiếu hiệp, có việc gì xin cứ sai bảo bốn tên tỳ nữ này.
Nói xong thi lễ lui ra.
Bốn hắc y thiếu nữ vẫn ở lại trong khách sảnh, giương mắt nhìn Lý Tồn Hiếu
nhưng không ai nói gì.
Lý Tồn Hiếu vẫy tay ra hiệu :
– Mới bốn vị ngồi !
Cả bốn thiếu nữ cùng cười. Cô bên tả đáp thay cả bọn :
– Đa tạ thiếu hiệp. Nhưng ở đây chúng tôi không được phép.
– Bốn vị là …
– Chúng tôi là tỳ nữ ở hậu cung, phụng mệnh đến đây cung hầu thiếu hiệp.
– Không dám. Hảo ý của cung chủ tôi xin tâm lĩnh.
Thiếu nữ bên tả nói :
– Thiếu hiệp không đuổi được chúng tôi đâu, bốn người có hai nhiệm vụ khác
nhau, vừa hầu hạ vừa giám thị ngài. Tóm lại cung chủ sợ thiếu hiệp chạy mất !
Lý Tồn Hiếu ngẩn người, nhưng không nói gì.
Một tên thiếu nữ khác cười cất tiếng :
– Nếu thiếu hiệp ở lại chuẩn bị làm tân lang của cô nương chúng tôi thì xin
nguyện hầu hạ chu đáo. Nhược bằng thiếu hiệp muốn chạy trốn thì bốn chúng tôi buộc
lòng phải liên thủ chặn ngài. Vì không muốn phạm đến thiếu hiệp nên tốt nhất là ngài
đừng làm khó cho bốn chúng tôi.
Lý Tồn Hiếu nhìn lướt bốn người hỏi :
– Bốn vị có tự tin ngăn được tại hạ không ?
Thiếu nữ bên tả nói :
– Thiếu hiệp chớ coi thường ! Ở Quỳnh Dao Cung này, trừ cung chủ và cô nương
thì bốn chúng tôi được coi là có võ công cao nhất. Ngay cô nương cũng khó mà địch
nổi khi bốn chúng tôi liên thủ.
Tên khác thêm :
– Cũng có thể chúng tôi không ngăn cản được thiếu hiệp nhưng không sao ! Thiếu
hiệp không để ý đến khu vườn ngoài kia, nó được thiết lập ứng theo cửu cung trong bát
quái, ngài khó lòng mà qua khỏi đó.
Lý Tồn Hiếu bất giác nhìn ra ngoài, bỗng nhíu mày kinh hãi.
Không sai ! Mới rồi chàng không lưu ý, nhưng bây giờ chỉ thấy cây cối chen chúc
lộn xộn, thật khó mà tìm được lối đi.
Hiển nhiên nghệ học từ hai vị đại nhân, chàng không sợ cả trận đồ bát quái,
nhưng như vậy cũng đủ biết Quỳnh Dao Cung lợi hại thế nào.
Với những kiến thức đã biết, chàng nhận ra mộc trận được bố trí theo bát quái
trận đồ của Gia Cát Vũ Hầu.
Chàng gật đầu nói :
– Chẳng trách gì cung chủ đưa tôi an trí ở đây.
– Xin thiếu hiệp đừng để bụng. Cung chủ vì cứu gia cô nương nên buộc phải làm
như thế. Bà ấy chỉ có một nhi nữ độc nhất. Vạn nhất cô nương có mệnh hệ nào thì
chắc cung chủ cũng không sống nổi. Nếu thế, Quỳnh Dao Cung coi là hết.
Tên thứ ba tiếp lời :
– Thiếu hiệp ! Sự tồn vong của Quỳnh Dao Cung là do một mình ngài. Thiếu hiệp
sao nỡ nhẫn tâm để chúng tôi phải tán lạc khắp giang hồ, trôi nổi không nơi nương tực
?
– Cô nương vấn đề không phải là nhẫn tâm hay không …
Thiếu nữ bác lại :
– Sao không phải ? Nếu thiếu hiệp cứu gia cô nương, chúng tôi còn hầu hạ ngài.
Nếu không …
Một tên khác đột nhiên cướp lời :
– Cung chủ đối với chúng tôi ân nặng như sơn. Nếu cô nương và cung chủ có
mệnh hệ nào, rất có thể ở trong Quỳnh Dao Cung này sẽ thây chất thành núi, máu
chảy thành sông.

Lý Tồn Hiếu nhíu mày hỏi :
– Cô nương doạ tôi đấy ư ?
– Tỳ nữ không dám ! Thiếu hiệp minh dám, tỳ nữ nói thật lòng đó thôi.
Tên thứ tư góp lời :
– Ngoài ra, nếu ngài đi thì bốn chúng tôi chỉ còn đường chết. Vì thế ngài có muốn
đi thì trước hết hãy giết chúng tôi đi đã !
Lý Tồn Hiếu lắc đầu rầu rĩ nói :
– Tôi không ngờ bốn vị lại đối với tôi như vậy !
Tên bên tả nói :
– Ở Quỳnh Dao Cung này, không riêng gì chúng tôi mà mọi người trên dưới đều
thế cả. Đó chỉ là vì bất đắc dĩ. Đương nhiên nếu ngài cứu cô nương, tất cả đều cảm
kích …
Tên khác :
– Xin thiếu hiệp ngồi. Chúng tôi không dám bắt thiếu hiệp phải đứng lâu.
– Không sao, tôi lâu nay vẫn quen đứng.
– Tuy ngài đứng quen nhưng bốn chúng tôi sẽ bị mắng. Vậy tốt nhất thiếu hiệp
hãy ngồi xuống.
Lý Tồn Hiếu ngập ngừng một lúc rồi đành theo lời ngồi xuống ghế.
Hắc y thiếu nữ đứng bên trái nói :
– Tứ muội, rót trà cho thiếu hiệp !
Thiếu nữ đứng bên phải dạ một tiếng rồi lả lướt đến bên bàn rót ra một chén trà
hai tay bưng lên nói :
– Thiếu hiệp xin hãy thưởng thức đặc sản của Vu Sơn.
– Đa tạ cô nương !
Cô ta cúi chào rồi về chỗ.
Thiếu nữ đứng bên trái giới thiệu :
– Tỳ nữ là Xuân Lan. Ba tên còn lại theo thứ tự là Hạ hà, Thu Cúc và Đông Mai.
Còn thiếu hiệp ? Có thể cho tôi biết đại danh không ?
– Tôi là Lý Tồn Hiếu !
Xuân Lan hỏi :
– Nghe nói rằng Lệnh Hồ cô nương Lãnh Nguyệt Môn, Ôn cô nương ở Hàn Tinh
Môn và Lãnh cô nương ở Phi Thúy Cốc thiếu hiệp đều quen cả phải không ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu :
– Đúng thế.
Hạ Hà tiếp :
– Nghe nói cả ba vị đều là hồng phấn tri kỷ của thiếu hiệp ?
Lý Tồn Hiếu nhíu mày nhưng không đáp.
Hạ Hà cười khanh khách nói :
– Xem kìa, thiếu hiệp xấu hổ rồi !
Thu Cúc thêm :
– Chứ gì ? Mặt thiếu hiệp trông càng đẹp !
Xuân lan cũng góp lời :
– Chẳng trách nào cung chủ ưng ý ngài đến thế. Không biết trong bụng có võ học
uyên thâm thế nào nhưng chỉ xem dáng vẻ bề ngoài thì trên thế gian không tìm đâu
được một người thứ hai !
Lý Tồn Hiếu phát bực nói :
– Bốn vị cô nương có thể đừng nói nữa được không ?
Đông Mai chợt kêu lên :
– Thiếu hiệp bực chúng ta rồi đó ! Ai bảo các thư thư nhiều lời thế …
Xuân Lan vẫn chưa chịu thôi :
– Thiếu hiệp, bây giờ chúng tôi hầu hạ ngài, có thể cả sau này cũng thế, khi ngài
trở thành chủ ở đây, thế mà nay ngài lại bực bội chúng tôi thì sao được ?
– Tôi đâu dám bực bốn vị ? Chỉ là không thể trả lời bốn vị cùng một lúc được …
– Vậy thì chúng tôi nói lần lượt từng người vậy. Tỳ nữ hỏi thiếu hiệp một câu được
không ?
– Không dám ! Cô nương cứ hỏi.
– Vì sao thiếu hiệp không đồng ý cứu gia cô nương ?
Lý Tồn Hiếu do dự một lát mới trả lời :
– Cô nương nên biết, đó không phải việc của tôi.
– Tỳ nữ lại cho rằng nếu đổi người khác thì bất cứ ai cũng cầu được làm việc ấy…
Hay thiếu hiệp không thích gia cô nương ?
– Không phải thế ! Tư Đồ cô nương là bậc quốc sắc thiên hương, được tôn xưng là
một trong tứ đại mỹ nhân của võ lâm đương đại. Nếu nói không thích thì đó là lời quá
khi nhân, quá cuồng ngạo. Thế nhưng tôi và Tư Đồ cô nương mới gặp nhau một lần,
thậm chí chưa thể nói đã là quen biết …
– Thiếu hiệp muốn nói rằng giữa hai người chưa có cảm tình ?
– Có thể nói là như thế.
– Nhưng đây là chuyện cứu người …
– Tôi biết. Nhưng việc này quyết định một đời Tư Đồ cô nương, quan hệ vô cùng
trọng đại. Giả sử cô ấy nguyện làm bạn suốt đời với tôi thì không sao. Nếu trái lại cô ta
không muốn như vậy chẳng hoá ra tôi đã làm hại một đời Tư Đồ cô nương ?
Thu Cúc thốt lên :
– Ngài là bậc chính nhân quân tử hiếm thấy !
– Cô nương quá khen. Là người ai cũng nên xử sự như thế.
Hạ Hà nói :
– Theo tỳ nữ biết thì cung chủ hy vọng cả vào thiếu hiệp. Ngài không thể không
chấp nhận.
– Tôi đã nói với cung chủ, muốn thử tìm biện pháp khác.
– Có biện pháp khác ư ?
– Trước mắt còn chưa biết.
– Nếu không thành công thì sao ?
– Thì đến lúc đó sẽ tính.
Đông Mai chợt hỏi :
– Thiếu hiệp, nghe nói cô nương chỉ sống được ba ngày …
– Đúng thế.
– Bốn chúng tôi khẩn cầu ngài …
Lý Tồn Hiếu chợt nhìn thẳng vào bốn thiếu nữ hỏi :
– Bốn vị có biết Triệu công tử là ai không ?
Xuân Lan đáp :
– Biết. Đó là vị Triệu công tử, một trong Tứ Khối Ngọc đúng không ?
– Chính phải.
– Sao thiếu hiệp đột nhiên hỏi câu đó ?
Lý Tồn Hiếu trả lời :
– Lúc ở Kim Hoa, Triệu công tử luôn luôn ở bên cạnh Tư Đồ cô nương. Cô ấy còn
nói rằng sẽ có ngày Triệu Ngọc Thư trở thành vị hôn phu của mình.
Xuân Lan ngơ ngác hỏi :
– Có chuyện ấy sao ? Vì sao chúng tôi lại không biết chứ ? Thiếu hiệp nghe tận
miệng cô nương nói ra hay sao ?
– Chính phải !
Hạ Hà nhíu mày nói :
– Nếu quả thật cô nương đã có ý định phó thác đời mình cho Triệu công tử thì
việc này phiền phức thật …
– Bốn vị thử nghĩ xem, tôi đã không biết thì thôi. Đằng này được Tư Đồ cô nương
cho niết Triệu Ngọc Thư khả năng sẽ thành trượng phu mình, như vậy làm sao tôi có
thể …
Xuân Lan chợt hỏi :
– Thiếu hiệp, cung chủ biết chuyện này không ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu :
– Biết. Tôi có nói lại cung chủ.
– Nếu thế thì không có gì phiền hà đâu ! Cung chủ đã xin thiếu hiệp cứu cô nương
đủ thấy ý tứ của cung chủ không chọn Triệu công tử làm rễ rồi !
– Cô nương đây là việc của Tư Đồ cô nương. Trong chuyện này chỉ e cả cung chủ
cũng không thể quyết định được …
Xuân lan lặng đi một lúc rồi trầm ngâm nói :
– Cung chủ chỉ có một mình cô nương, từ nhỏ hết sức chiều chuộng, bao giờ cũng
để cô nương tự do theo ý mình. Căn cứ vào đó …
Chợt bên ngoài có tiếng nói vọng vào :
– Bốn vị cô nương ! Cơm nước đã được mang đến !
Xuân Lan bảo :
– Tam muội, tứ muội ra nhận cơm đi !
Lát sau hai người mang vào hai mâm cơm, một mâm đặt lên bàn, mâm kia đặt
trên ghế nhỏ.
Xuân Lan nói :
– Xin thiếu hiệp cứ tự nhiên. Chúng tôi chỉ được phép nói chuyện, chứ cung chủ
không cho phép dùng bữa chung với khách, và điều đó cũng đúng thôi, trừ cung chủ
hoặc cô nương …
Lý Tồn Hiếu nhìn lên bàn thấy món ăn hết sức thịnh soạn, đủ thứ sơn hào hải vị,
lại thêm một bình rượu, đũa ngà chén ngọc …
Xuân Lan cười nói :
– Cung chủ cho mang đến thứ rượu đặc biệt Bách hoa quả tửu mà Quỳnh Dao
Cung rất ít người được nếm. Xin thiếu hiệp cứ tự nhiên cho !
Lý Tồn Hiếu thấy không tiện từ chối, và chàng không muốn làm bốn vị cô nương
kia phải khó xử nên cáo lỗi rồi ngồi vào bàn.
Vừa ăn, chàng vừa suy nghĩ rất lung.
Hiển nhiên chàng có thể đi khỏi đây. Đừng nói Bát trận đồ và bốn thiếu nữ kia
không ngăn cản được chàng mà cho dù có dốc hết lực của Quỳnh Dao Cung vẫn không
đủ sức giữ chàng lại.
Thế nhưng chàng có thể bỏ đi mặc cho Tư Đồ lan chịu thụ mệnh trong ba ngày
không?
Biết rằng việc sống chết của Tư Đồ Lan không quan hệ gì tới chàng, nhưng còn về
mặt đạo nghĩa … Hơn nữa Lý Tồn Hiếu bản tính là người hiệp cốt nhu trường, chàng
không thể không can thiệp, không thể bỏ mặc …
Quỳnh Dao Cung chủ hành động như vậy là không sai, vì xuất phát từ tấm lòng
của người mẹ.
Thế nhưng phải cứu bằng cách nào ?
Muốn cứu Tư Đồ Lan thì hậu quả thế nào ? Và không chấp nhận thì hậu quả thế
nào ?
Mãi đến lúc ăn xong bữa cơm mà chàng vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào.
oOo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.