Thiên Đăng

Chương 21: Hỷ Sự Rối Ren


Bạn đang đọc Thiên Đăng – Chương 21: Hỷ Sự Rối Ren

Toàn thân Lệnh Hồ Dao Cơ run lên, nói trong tiếng nấc :
– Nội thật tuyệt tình thế sao ?
Cơ bà bà phũ phàng đáp :
– Tuyệt tình là ngươi chứ không phải ta !
– Đúng thế, Dao Cơ !
Hàn Tinh phu nhân không bỏ lỡ cơ hội chêm lời vào :
– Do con không cần nhà này chứ không phải do bà nội, có lý đâu bà nội nuôi con
từ tấm bé đến lớn khôn, nhất mực yêu thương chiều chuộng…
Lệnh Hồ Dao Cơ ngắt lời :
– Đa tạ bá mẫu, tôi biết ! Ơn sâu của nội sẽ có ngày tôi đền đáp !
Cơ bà bà mặt lạnh lùng đáp :
– Ta không cần. Chỉ cần lúc này ngươi nghe lời ta là đủ !
Lệnh Hồ Dao Cơ khẩn thiết nói :
– Cháu xin nội ! Việc này quan hệ đến cả đời cháu, không thể không cân nhắc kỹ
lưỡng…
Cơ bà bà biến sắc, hằn giọng :
– Vậy là người thật không cần cái nhà này, không cần…
– Nội ! Cho dù điệt nhi ở chân trời góc biển nào, vĩnh viễn trong lòng vẫn khắc
ghi hình bóng nội !
Cơ bà bà nghiến răng nói :
– Nhưng ta không nhận ngươi là tôn nữ của ta, không nhận ngươi là người của
Lãnh Nguyệt Môn nữa !
Lệnh Hồ Dao Cơ gạt lệ đáp :
– Nội đã nhất quyết như thế thì cũng chỉ đành do nội thôi !
Cơ bà bà đứng lên khỏi chiếc giường mềm, đầu tóc bạc trắng dựng đứng cả lên,
dáng vô cùng uy vũ.
T
Lệnh Hồ Dao Cơ không có biểu hiện gì, vẫn bất động.
Lý Tồn Hiếu và Lãnh Ngưng Hương cùng bước lên một bước.
Uy vũ của Cơ bà bà giảm dần, một lúc bà ta run run, vô lực ngồi xuống hằn học
nói :
– Được, tốt lắm ! Dao Cơ, ta coi như không có tôn nữ như ngươi nữa. Đi đi ! Ngươi
cứ theo hắn đi, vĩnh viễn không được quay lại Lãnh Nguyệt Môn nữa !
Lệnh Hồ Dao Cơ không nói gì, đưa tay cho Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy dìu nàng khó nhọc đi tới, nhưng không phải về phía Lý Tôn Hiếu mà
tới chiếc giường mềm, run rẩy quỳ xuống trước giường nói :
– Thưa nội, cháu đi đây.
Cơ bà bà không nhúc nhích.
Lệnh Hồ Dao Cơ đứng lên nói :
– Thưa nội, cháu xin nội cho phép mang theo Tiểu Thúy.
Cơ bà bà chợt gào lên :
– Đi đi ! Cho ngươi mang theo mà cút ngay ! Đi càng xa càng tốt !
– Xin đa tạ nội.
Nói xong cúi đầu quay đi.
Tiểu Thúy vội quỳ xuống dập đầu nói :
– Tiểu tỳ cũng xin bái biệt.
Lạy xong đứng dậy dìu Lệnh Hồ Dao Cơ hướng ra cửa.
Lãnh Ngưng Hương vội bước tới đón hai chủ tỳ, thân thiết gọi :
– Thư thư !
Cảnh tượng đó đập vào mắt Ôn Phi Khanh khiến cô ta cũng xúc động lây.
Tiểu Thúy khi từ khách điếm quay về Lãnh Nguyệt Môn đã kể hết về Lãnh Ngưng
Hương cho nữ chủ nhân nghe nên lúc này Lệnh Hồ Dao Cơ không hề ngạc nhiên, trên
khuôn mặt xanh xao thoáng hiện nụ cười, nàng nhẹ giọng nói :
– Cảm ơn…muội muội vì ta mà vất vả quá…
Hai tiếng muội muội có sức rung cảm dị thường.
Lãnh Ngưng Hương xúc động đáp :
– Thư thư đừng khách khí, muội phải cảm tạ thư thư mới phải !
Lệnh Hồ Dao Cơ là người thông minh nên hiểu ngay, cầm lấy bàn tay nõn nà của
Lãnh Ngưng Hương dịu dàng nói :
– Có gì định nói hãy chờ khi chúng ta đi khỏi đây hãy nói, được không ?
Lãnh Ngưng Hương im lặng gật đầu.
Lý Tồn Hiếu bỗng hít sâu vào một hơi rồi lấy ra cả tấm “Tàng Bảo Đồ” đi về phía
chiếc giường mềm.
Lãnh Ngưng Hương thấy vậy vội nói :
– Cẩn thận !
Lý Tồn Hiếu dừng bước gật nhẹ đầu :
– Đa tạ cô nương, tôi biết.
Đến trước giường, chàng không nói câu nào, cũng không chút do dự hai tay nâng
bức “Tàng Bảo Đồ” đưa ra.
Hai tên tỳ cữ trước giường định cầm lấy, nhưng Cơ bà bà hằn giọng nói :
– Không được !
Hai tên tỳ nữ vội rụt tay lùi lại.
Cơ bà bà lạnh lùng đưa mắt nhìn Lý Tồn Hiếu rồi từ từ đưa tay trái lên.
Bà ta niên kỷ đã quá cao, thế nhưng bàn tay trái không thấy nếp nhăn nào, trắng
trẻo nõn nà chẳng khác gì bàn tay thiếu nữ, và giọng nói cũng êm dịu như vậy :
– Chàng trẻ tuổi, đến gần đây một chút !
Lý Tồn Hiếu bước lên đưa bức “Tàng Bảo Đồ” về phía bàn tay trái đối phương
đang duỗi ra.
Cơ bà bà tay trái cầm lấy bức “Tàng Bảo Đồ”, đột nhiên tay phải nhanh như tia
chớp vung chưởng đánh thẳng vào ngực trái Lý Tồn Hiếu !
Chàng mỉa mai nói :
– Lão nhân gia làm thế không sợ ảnh hưởng đến thân phận ư ?
Nói chưa xong, tả chưởng xuất ra tiếp chiêu.
Thế nhưng trong lúc tả chưởng định phát để chống lại chưởng lực đối phương thì
mắt chàng nhìn chăm chăm vào bàn tay phải Cơ bà bà rồi ngẩn người ra, chưa kịp tiếp
chưởng thì đã nghe một bịch một tiếng khô khốc, miệng chàng ộc ra một vòi máu, lảo
đảo lùi lại mấy bước.
Lãnh Ngưng Hương kinh vội lao tới đỡ lấy chàng
Ôn Thiếu Khanh đã có ý thừa cơ nhà cháy cướp đồ, vội nhằm Lý Tồn Hiếu vung
chưởng xông vào…
Lãnh Ngưng Hương không kịp suy tính gì thêm, phất mạnh tay áo.
Ôn Thiếu Khanh kêu lên một tiếng giật lùi mấy bước ngã nhào xuống đất.
Phu thê Hàn Tinh môn chủ hốt hoảng cùng đâm bổ tới nhi tử của mình.
Cơ bà bà chẳng biết vì không dự liệu trước tình huống sẽ thừa thắng truy theo,
nay tình cảnh trước mắt khiến bà ta rối trí, chỉ thấy vẫn ngồi yên trên giường.
Lãnh Ngưng Hương dìu Lý Tồn Hiếu, còn Tiểu Thúy đỡ Lệnh Hồ Dao Cơ cùng lùi
ra khỏi đại môn.
Lý Tồn Hiếu miệng vẫn còn rỉ máu, đờ đẫn nhìn Cơ bà bà.
Lãnh Ngưng Hương đi ngang qua đưa mắt nhìn sang với vẻ có lỗi nhưng Ôn Phi
Khanh không biểu lộ cảm xúc nào chỉ khẽ lắc đầu.
Lệnh Hồ Dao Cơ và Tiểu Thúy đi trước, lại thêm Lãnh Ngưng Hương nên bọn thủ
hạ của Lãnh Nguyệt Môn không ai dám ngăn cản.
Bốn người bình yên ra khỏi Lãnh Nguyệt Môngiừơng
Lãnh Ngưng Hương muốn tới khách điếm nhưng Lệnh Hồ Dao Cơ lắc đầu nói :
– Muội muội, bây giờ ta đến khách điếm không được đâu. Ta biết rõ tính khí bà
nội. Hiện chàng đang bị trọng thương, chỉ sợ ảnh hưởng đến cả nội phủ, bà ấy tuyệt đối
không bỏ qua chàng đâu !
Lãnh Ngưng Hương rầu giọng :
– Trước mắt chúng ta không thể đi xa được, xung quanh khu vực này đều do thế
lực của Lãnh Nguyệt Môn kiểm soát, thư thư nói chúng ta phải đi đâu bây giờ ?
Lệnh Hồ Dao Cơ chợt nhíu mày.
Chợt Tiểu Thúy hỏi :
– Cô nương quên rồi sao ?
Lệnh Hồ Dao Cơ vỗ trán nói :
– May mà Tiểu Thúy nhớ ra…Muội muội dìu chàng đi theo ta, còn Tiểu Thúy đi
đoạn hậu, nhớ lưu ý xem có ai bám theo không.
Nói xong đi về hướng nam.
Ra khỏi Kim Hoa thành, họ nằm thẳng hướng chính nam mà đi. Trước mặt là dãy
núi trùng điệp che hết tầm mắt.
Chừng một giờ sau thì đến chân núi.
Bấy giờ Lãnh Ngưng Hương không còn dìu Lý Tồn Hiếu nữa mà hầu như bế hẳn
chàng lên, nhưng vẫn bước đi nhẹ nhàng, còn Lệnh Hồ Dao Cơ dù đi một mình nhưng
mồ hôi ướt đẫm.
Nàng quay lại đưa ống tay áo quệt mồ hôi rồi chậm rãi nói :
– Muội muội, sắp đến rồi. Còn Tiểu Thúy có thấy ai bám theo không ?
Tiểu Thúy lắc đầu :
– Tỳ nữ rất chú ý nhưng không thấy.
Lệnh Hồ Dao Cơ chép miệng nói :
– Thôi được, đến giúp ta một tay chúng ta đi thôi !
Tiểu Thúy liền tới dìu nữ chủ nhân theo sơn đạo trở ngược lên dốc núi.
Đi chừng hai dặm lai qua mấy lối rẽ, cả bọn đến trước một ngôi sơn thần miếu.
Toà miếu dăng đầy tơ nhện và bụi bặm, thần án lạnh khói hương, hiển nhiên từ
lâu không người lai vãng.
Lệnh Hồ Dao Cơ không quản gì bụi bặm ngồi bệt xuống đất dựa lưng vào cột lem
luốc, sắc mặt còn xanh xao hơn trước, gần như kiệt lực.
Tiểu Thúy vừa lau mồ hôi cho chủ nhân vừa nói :
– Cô nương có sao không ?
Lệnh Hồ Dao Cơ mệt mỏi lắc đầu :
– Không việc gì. Ta ngồi nghỉ một lúc là khoẻ thôi.
Lát nhìn sang Lãnh Ngưng Hương, môi nổ nụ cười nhợt nhạt :
– Muội muội, ta thật không ngờ bà nội lại hành động như thế. Tình trạng chàng
thế nào?
Lãnh Ngưng Hương nhíu chặt đôi mi đáp :
– Dọc đường chàng đã ngất đi nhưng muội không dám nói.
Lệnh Hồ Dao Cơ thất kinh nói :
– Chỉ sợ chàng bị nội thương. Để ta xem…
Dứt lời chống tay nhổm dậy.
Lãnh Ngưng Hương vội giữ nàng lại :
– Trước hết thư thư hãy nghỉ ngơi đã. Muội đã điểm mấy chỗ huyệt đạo rồi,

thương thế không phát thêm đâu.
– Nhưng ta không sao mà !
Dù nói sao, Lãnh Ngưng Hương cũng quyết không cho nàng đứng dậy.
Lệnh Hồ Dao Cơ cũng biết sau khi được điểm huyệt, thương thế của Lý Tồn Hiếu
không nặng thêm, nàng nói với Lãnh Ngưng Hương :
– Muội cũng ngồi xuống nghỉ đi một lúc !
Lãnh Ngưng Hương đặt Lý Tồn Hiếu xuống bên Lệnh Hồ Dao Cơ, tuy nền miếu
đầy bụi nhưng trong trường hợp này biết làm gì được ?
Lệnh Hồ Dao Cơ chép miệng :
– Không ngờ bà nội lại…nhỏ nhặt như vậy. Mới rồi may muội kịp xuất thủ, nếu
không chàng đã bị Ôn Thiếu Khanh hại rồi !
Lãnh Ngưng Hương thở dài :
– Muội được Phi Khanh thư thư chiếu cố nhiều, nay đả thương hắn, thật ái ngại
cho chị ấy.
– Ai bảo hắn ti tiện thừa cơ người gặp hiểm nguy mà xuất thủ làm gì chứ ? Hắn
phải ráng chịu ! Ta hiểu rõ Ôn Thiếu Khanh lắm, hắn là kẻ thâm độc ti tiện…
Rồi nhìn sang Lý Tồn Hiếu nói :
– Ta đỡ rồi, để xem chàng thế nào mới yên tâm được.
Nàng không do dự cởi ngực áo Lý Tồn Hiếu ra. Giữa ngực ngay chỗ quả tim có
một vết đỏ bầm.
Lệnh Hồ Dao Cơ xem mạch chàng một lát rồi gật đầu nói :
– Còn may là chưa ảnh hưởng đến nội phủ, huyết đọng cũng đã thổ hết ra rồi, tuy
vậy nội phủ cũng hơi chấn động, e phải tịnh dưỡng năm ba ngày mới hồi phục.
Lãnh Ngưng Hương thở phào nói :
– Tạ trời tạ đất. Cho dù thế nào cũng tốt hơn là bị nội thương.
– Có lẽ chàng đã kịp thời vận công bảo vệ trước ngực, nếu thì không chỉ bị nhẹ
đâu. Công lực bà nội thế nào ta biết rõ.
Lãnh Ngưng Hương nhớ lại chuyện gì, băn khoăn nói :
– Muội thấy thật lạ. Lúc đó chàng đã đưa tả chưởng ra, rõ ràng chàng đã có thể
chống đõ, thế mà sao lại không phát chưởng ?
Tiểu Thúy chợt chen lời :
– Bấy giờ tỳ nữ thấy rõ Lý gia đã đưa tay ra, lúc sắp xuất chưởng thì đột nhiên
sững lại, không biết vì sao ?
Lệnh Hồ Dao Cơ nghi hoặc hỏi :
– Thế nào ? Khi sắp phát chưởng thì đột nhiên chững lại ư ?
Tiểu Thúy gật đầu :
– Đúng như thế.
Lệnh Hồ Dao Cơ kinh dị nói :
– Lúc đối địch tối kỵ phân tâm chính thần, chàng không thể không biết điều đó,
vậy thì vì sao chứ ?
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Cứ chờ chàng tỉnh lại hỏi là biết thôi.
Lệnh Hồ Dao Cơ nhìn Lý Tồn Hiếu lần nữa rồi gật đầu :
– Thương thế không sao, cứ để chàng nghĩ một lúc.
Đột nhiên mắt nàng đỏ hoe, hai hàng lệ lã chã rơi xuống.
Lãnh Ngưng Hương vội hỏi :
– Thư thư sao thế ?
Lệnh Hồ Dao Cơ lau nước mắt gượng cười đáp :
– Ta nhớ từ khi xa nhau ở Khai Phong thành, bao nhiêu ngày dằn vặt nhớ mong
chỉ với hy vọng sớm được gặp chàng. Thế mà nay gặp rồi thì không thể nói với nhau
câu nào…
Mối thâm tình như thế khiến Lãnh Ngưng Hương phải mủi lòng, nước mắt ứa ra,
nhẹ giọng an ủi :
– Thương thế chàng không nặng, chỉ lát nữa là chàng tỉnh lại thôi.
Lệnh Hồ Dao Cơ nói sang chuyện khác :
– Tiểu Thúy vừa về đến là kể về muội muội với ta ngay. Muội làm sao mà gặp
được chàng ?
Lãnh Ngưng Hương thật tình kể hết mọi chuyện không giấu giếm điều gì.
Lệnh Hồ Dao Cơ lắng nghe rất chăm chú, xong hở dài nói :
– Muội muội cũng đa tình giống ta, nhưng chẳng trách gì…Nói về Ôn Thiếu
Khanh, Liễu Ngọc Lân thân thế hơn chàng biết mấy, nhưng về nhân phẩm, đứng bên
chàng lại bé nhỏ đến thảm bại ! Có lẽ còn nguyên nhân khác khiến chúng ta nặng
lòng vì chàng, nhưng ta không sao cắt nghĩa được. Muội cũng thế, đúng không ?
Lãnh Ngưng Hương đỏ mặt gật đầu .
Lệnh Hồ Dao Cơ thổ dài tiếp :
– Phi Khanh cũng như chúng ta, cần làm sao cho chị ấy mãi mãi san sẻ với chúng
ta mới được !
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu :
– Thư thư thật khoan dung đại lượng nhưng việc đó chỉ e không thành…
Lệnh Hồ Dao Cơ ngacï nhiên hỏi :
– Sao thế ?
Lãnh Ngưng Hương thở dài :
– Phi Khanh thư thư đã bị…Sở Ngọc Hiên hủy mất rồi !
Lệnh Hồ Dao Cơ giật nảy mình kêu lên :
– Sở Ngọc Hiên ư ? Muội muội, chuyện thế nào !
Lãnh Ngưng Hương kể lại những gì mình biết về nỗi bất hạnh của Ôn Phi Khanh.
Nghe xong chuyện, sắc mặt tái bạch của Lệnh Hồ Dao Cơ hiện đầy sát khí rất
đáng sợ, nghiến răng nói :
– Liễu Ngọc Lân thật đáng chết ! Trách nào chị ấy hận hắn đến thế ! Thế mà ta
đây không biết gì cả. Nếu biết sớm thì Liễu Ngọc Lân đừng hòng ở yên trong Lãnh
Nguyệt Môn ! Hừ, bà nội ta sủng ái hạng người hèn hạ đó, thế mà vẫn cố chấp…
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Lão nhân gia không biết gì về chuyện ấy đâu. Nếu biết đã không đem cuộc đời
thư thư mà giao cho Liễu Ngọc Lân …
– Ta phải nói cho bà nội biết mới được !
– Muội thấy không cần đâu, Phi Khanh thư thư hiện giờ đang ở Lãnh Nguyệt Môn,
sớm muộn gì cũng đem chuyện đó kể lại với lão nhân gia.
Lệnh Hồ Dao Cơ trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu :
– Tấm lòng thanh bạc như thế lại có mệnh bạc như vôi ! Không ngờ Phi Khanh
phải chịu bất hạnh dường ấy khiến ai cũng phải nhỏ lệ.
Dừng một lúc, nói thêm :
– Phi Khanh thư thư đã cứu chàng, như vậy là có ân với ta, dù thế nào cũng phải
báo đáp.
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Muội hiểu lòng thư thư, nhưng việc không phải do chàng mà Phi Khanh quyết
không chấp nhận đâu !
Lệnh Hồ Dao Cơ đăm đăm nhìn ra khoảng sân trước mặt hồi lâu rồi buông giọng
não nùng :
– Yêu một người mà không thể cùng chàng bầu bạn, đó là điều bất hạnh nhất.
Phi Khanh thư thư tim đã tan, ruột đã đứt rồi !
Trong miếu trầm mặc hồi lâu.
Lệnh Hồ Dao Cơ chợt nhìn Lãnh Ngưng Hương bảo :
– Muội muội, trong bất cứ trường hợp nào cũng không thể cho Liễu Ngọc Lân giải
được!
– Cái đó không chờ thư thư phải dặn bảo !
– Hắn thế nào ?
– Tạm thời còn chưa chết, phải qua một thời gian nữa. Nhưng trước khi chết hắn
cũng chịu đủ rồi.
Tiểu Thúy hừ một tiếng, chen vào :
– Thế là đáng đời hắn ! Có lột da hắn cũng đáng !
Lệnh Hồ Dao Cơ hỏi :
– Còn ai có thể cứu được hắn không ?
Lãnh Ngưng Hương đáp :
– Theo muội biết thì loại độc của Phi Thúy Cốc trừ giải độc môn của Phi Thúy Cốc
ra không ai cứu được, cho dù Hoa Đà tái thế, biển thước trùng sinh cũng đành bó tay
không cứu được hắn.
– Vậy thì cứ để hắn chịu càng lâu càng tốt !
Tiểu Thúy thêm :
– Hắn tự làm tự chịu, trách ai ?
Lệnh Hồ Dao Cơ nhìn sang Lý Tồn Hiếu, hỏi :
– Muội muội chắc biết nhiều về chàng ?
Lãnh Ngưng Hương hỏi lại :
– Còn thư thư thì sao ?
– Lúc đầu mới gặp chàng ta có hỏi qua nhưng chàng không nói. Ta biết chàng có
ẩn tình nên không gặn hỏi.
Muội biết về chàng cũng không nhiều. Thư thư có nghe nói đến Thính Đào Sơn
Trang ở núi Quẩn Sơn chứ ?
Lệnh Hồ Dao Cơ gật đầu :
– Ta có nghe qua. Nhưng sao ?
– Thính Đào Sơn Trang năm xưa gặp phải họa kiếp, cả nhà trang chủ Hàn Sỹ Tiêu
mấy chục mạng người bị tiêu diệt, sơn trang bị hoả thiêu,cho đến nay vẫn không biết ai
là hung thủ.
Lệnh Hồ Dao Cơ hỏi :
– Chàng với Thính Đào Sơn Trang có quan hệ thế nào ?
– Thư thư có nghe danh Thần Thủ Thánh Tâm không ?
Lệnh Hồ Dao Cơ chợt ngưng mục nhìn Lãnh Ngưng Hương hỏi :
– Có phải muội muội nói đến vị năm xưa được xưng là văn võ song tuyệt, nhân
phẩm cái thế Lý Minh Viễn không ?
Lãnh Ngưng Hương gật đầu :
– Đúng thế. Chàng chính là hậu nhân của Thần Thủ Thánh Tâm Lý tiền bối.
– Thế sao ? Chẳng trách gì chàng có sở học uyên thâm đến thế…
– Không phải đâu, thư thư !
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu :
– Tuy chàng là hậu nhân của Thần Thủ Thánh Tâm nhưng võ công của chàng
không phải do gia truyền.
Lệnh Hồ Dao Cơ kinh ngạc hỏi :
– Thế nào ? Muội muội, chàng là môn hạ của Đại Lôi Aâm Tự Khổ Tâm hoà thượng
và Thiên Ngoại Thần Ma Độc Cô Trường Minh ư ?
Lãnh Ngưng Hương gật đầu :

– Chính thế, thư thư !
– Thì ra vậy ! Chẳng trách nào chàng có thân thủ cao tuyệt như thế. Và cũng thật
diệu hợp, võ học Đại Lôi Aâm Tự và Thiên Ngoại Thần Ma vừa khéo là khắc tinh của võ
học Hàn Tinh và Lãnh Nguyệt hai môn, hèn gì bà nội không dám động đến chàng.
Làm sao chàng có phúc duyên lớn trở thành môn hạ của hai bậc kỳ nhân dương thế
như vậy ?
– Tuy rằng phúc duyên của chàng hơn hết mọi người, thế nhưng thân thế của
chàng cũng đủ bi thảm hơn tất cả chúng ta …
– Muội muội, thế nào ?
– Như muội vừa kể với thư thư đó…Hàn trang chủ của Tính Đào Sơn Trang là sư
đệ đồng môn của mẫu thân chàng. Vì quan hệ đó mà Hàn trang chủ thường đến nhà
thăm viếng, theo lý thì tình tỷ đệ không sao cả. Thế nhưng không hiểu có sự xúc xiểm
nào không mà dẫn đến Lý tiền bối có sự hiểu lầm, một lần đã không kiềm chế được
cơn giận bỏ vợ con đi biệt …
Lệnh Hồ Dao Cơ vội hỏi :
– Thế nào ? Lý tiền bối đột nhiên bỏ nhà đi…Vị Thần Thủ Thánh Tâm không nên
có lòng dạ hẹp hòi như thế mới phải, làm sao lại sinh hiểu lầm với vợ con mình ?
Lãnh Ngưng Hương kể tiếp :
– Lý Minh Viễn tiền bối bỏ nhà đi rồi, Lý Tồn Hiếu lúc bấy giờ còn chưa đầy hai
tuổi, hai mẹ con cùng nhau chịu cảnh khó khăn, nhưng ngày càng khốn khó. Hàn trang
chủ không thể khoanh tay bàng quan mới đưa hai mẹ con về Thính Đào Sơn Trang…
Lệnh Hồ Dao Cơ ngắt lời :
– Làm thế chỉ sợ Lý tiền bối càng hiểu lầm …
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu :
– Không phải thế. Sau khi Lý tiền bối bỏ vợ con ra đi không có tin tức gì nữa, cũng
từ đó không còn xuất hiện trên giang hồ lần nào. Còn mẫu tử sống ở Thính Đào Sơn
Trang được Hàn trang chủ chiếu cố nên so với trước đỡ rất nhiều. Biết đâu ngày vui
ngắn chẳng tày gang, tai hoạ từ đâu ập đến, cả nhà Hàn trang chủ mấy chục người bị
giết sạch, Thính Đào Sơn Trang thành đống tro tàn. Mẫu thân chàng nhân đêm tối đem
chàng trốn được, trải bao cực khổ mới tới được Đại Lôi Aâm Tự qùy trước chùa cầu Khổ
Tâm hoà thượng nhìn ra sát nghiệt trùng trùng nên không chịu nhận. Mẫu thân chàng
vẫn nhất mực quỳ trước chùa không chịu đứng lên vì đã tới đường cùng, lấy máu trong
người mình nuôi dưỡng hài nhi cho khỏi chết, mãi đến khi Khổ Tâm hoà thượng chịu
gật đầu thì bà đã tuyệt khí từ lâu.
Lệnh Hồ Dao Cơ công phẫn nói :
– Lão hoà thượng đó…
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu :
– Cũng chẳng trách được vị hoà thượng đó vì biết rõ sát nghiệt trùng trùng…
Lệnh Hồ Dao Cơ than :
– Trên đời còn gì bằng tấm lòng phụ mẫu, nhất là mẫu thân đối với con…
Lãnh Ngưng Hương tán đồng :
– Phải ! Tần tiền bối đã dốc kiệt máu tim mình cho hài nhi, thật đáng cảm phục
vô cùng…sự hy sinh đó thật là vĩ đại ! Người ta nói đem tấc cỏ đền ba xuân…mỗi lần
nhắc đến đều phải nhỏ lệ !
Nói xong mắt đỏ hoe, cả Lệnh Hồ Dao Cơ cũng không cầm được nước mắt.
Hồi lâu nàng ngước lên hỏi :
– Thế muội muội có biết vì sao chàng lại tìm Trương Viễn Đình không ?
Lãnh Ngưng Hương đáp :
– Trương Viễn Đình năm xưa đã từng bí mật đến Thính Đào Sơn Trang định đáp
cắp một thứ bảo vật mà Hàn trang chủ cất giấu là đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương,
nhưng không ngờ trong lúc vội vàng lại lấy nhầm phải hộp Tử đàn hương của Tần tiền
bối, nhưng trong hộp có một phong thư có giá trị trọng đại, nghe nói đó là phong thư
của Tần bối viết cho phu quân Lý tiền bối, trong đó chứng minh sự thanh bạch của
mình, đó là bức huyết thư. Bởi thế nhất định Lý Tồn Hiếu phải tìm Trương Viễn Đình
để đòi lại phong thư của mẫu thân.
Lệnh Hồ Dao Cơ quan thiết hỏi :
– Chàng đã tìm được Trương Viễn Đình chưa ?
– Trương tiền bối đã hoàn lại phong thư cho chàng rồi. Năm xưa khi mới từ Thính
Đào Sơn Trang trở về, Trương tiền bối phát hiện ra mình đã lấy sai vật liền quay lại
nhằm trả phong thư nhưng khi vừa đến đã thấy hoạ kiếp vừa xong, hoả hoạn vẫn còn
chưa tắt, bấy giờ chỉ còn biết mang theo chiếc hộp Tử đàn hương âm thầm rời khỏi
Quân Sơn …
Lệnh Hồ Dao Cơ nói :
– Ta hiểu rồi, Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh đều muốn tìm Trương Viễn Đình bởi vì họ
lầm tưởng ông ta đã lấy được Huyết Kết Ngọc Uyên Ương của Hàn trang chủ ngày xưa,
đúng không ?
Lãnh Ngưng Hương gật đầu :
– Đúng thế ! Thực ra đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương lại do một lão bộc của Lý gia
may mắn thoát hiểm đã mang theo trốn khỏi Thính Đào Sơn Trang. Ông ta nhờ có
Trương Viễn Đình giúp đỡ tìm đến một vị quản gia lâu năm trong Hoa Gia Phế Viên ở
thành Kim Hoa…
Lệnh Hồ Dao Cơ lại hỏi :
– Nghe nói đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương đó mỗi chiếc chứa một trang Tàng
Bảo Đồ, đúng không ?
– Không sai, chính hai trang Tàng Bảo Đồ đã hợp bích vừa được Lý Tồn Hiếu đưa
cho lão nhân gia.
Lệnh Hồ Dao Cơ chợt biến sắc hỏi :
– Muội muội ! Như vậy tức là chàng đã dùng Tàng Bảo Đồ để đổi lấy ta ư ?
– Không hoàn toàn như thế. Muội cho rằng còn có nguyên nhân khác mà lão
nhân gia đã biết chàng là truyền nhân của Thiên Ngoại Thần Ma và Khổ Tâm hòa
thượng mà không làm gì được, đồng thời chính chàng nguyện ý giao tặng Tàng Bảo Đồ,
kết hợp hai cái đó, lão nhân gia thừa cơ đồng ý.
Nàng nhìn sang Lý Tồn Hiếu thì thầm :
– Sao chàng hồ đồ thế ? Bức Tàng Bảo Đồ người người trên võ lâm đều ngày đêm
mộng tưởng, không tiếc đầu rơi máu chảy cố sức tranh đoạt …
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Nhưng trong mắt chàng thì thư thư không bảo vật nào trên thế gian có thể sánh
được !
Lệnh Hồ Dao Cơ cười khổ nói :
– Mối thâm tình ấy khiến ta nợ chàng quá nhiều !
– Thư thư đừng nghĩ thế ! Vốn chữ tình đã có quá nhiều ý nghĩa.
Lệnh Hồ Dao Cơ trầm ngâm hồi lâu rồi chợt hỏi :
– Muội muội, chàng đang cố sức tìm hung thủ, đúng không ?
– Nhất định thế rồi ! Hàn trang chủ tuy là cậu thôi, nhưng đối với mẫu tử chàng
có ân cưu mang. Chàng đâu phải người mangiừơng ân không báo ? Ngoài ra hung thủ
còn gián tiếp gây nên cái chết của mẫu thân chàng nữa.
– Nhưng đã biết ai chưa ?
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu :
– Chưa. Năm xưa Tần tiền bối vì cấp thiết bảo vệ hài nhi nên không quan sát kĩ,
còn lão quản gia cũng đã chết trước khi chàng tìm được tới nơi, nay không còn ai biết
được hung thủ năm xưa là ai.
– Chẳng lẽ không có manh mối gì ?
– Trên Tàng Bảo Đồ lão quản gia có vẽ một người, nhưng không rõ đó có phải là
hung thủ hay không ?
– Người đó hình dạng thế nào ?
– Là một lão phụ nhân, đặc biệt bàn tay phải có sáu ngón. Ngón cái mọc dư ra
một chồi nhỏ.
Lệnh Hồ Dao Cơ nhíu mày trầm ngâm nói :
– Một lão phụ nhân, bàn tay phải mọc dư ra một ngón bên cạnh ngón tay cái, vậy
thì không đến nỗi khó tìm …
Đột nhiên nàng ngừng bặt, người run lên, cặp mắt chăm chú nhìn vào mặt Lý
Tồn Hiếu, đôi tròng mắt giãn rộng mãi ra !
Lãnh Ngưng Hương kinh ngạc hỏi :
– Gì vậy, thư thư ?
Lệnh Hồ Dao Cơ rùng mình sực tỉnh, vội nói :
– Không có gì, muội muội …
Rồi chợt nhìn ra cửa sổ :
– Tối rồi …
Quả thế ! Họ mãi trò chuyện không ai nhận ra kúc này ngoài trồi đã tối hẳn.
Tiểu Thúy kêu lên :
– Hỏng thật ! Chúng ta không mang theo đèn lửa, biết làm gì bây giờ ?
Lệnh Hồ Dao Cơ nói :
– Vào lúc này thì cần gì tiện nghi lắm ? Chỉ mong có chỗ nương thân được là tốt
rồi !
Lãnh Ngưng Hương thêm :
– Tối nay trời có trăng.
Cô ta nói không sai. Không lâu sau ánh trăng bàng bạc đã trải xuống sân miếu,
bóng tối lùi dần, ánh trăng càng lúc càng sáng.
Trên núi, ban đêm càng yên tĩnh hơn, và hình như ánh trăng càng sáng hơn ở
bình nguyên.
Nhìn y phục mong manh của Lệnh Hồ Dao Cơ, Tiểu Thúy quan thiết hỏi :
– Cô nương có lạnh không ?
Nàng đang thẫn thờ nhìn Lý Tồn Hiếu, nghe hỏi giật mình quay lại đáp :
– Ta còn chịu được !
Nàng nhìn Lãnh Ngưng Hương cười ngượng nghịu nói thêm :
– Trước đây ta không sợ lạnh, thế mà nay hư mất rồi. Quả thật ở trên cao này thấy
gai gai.
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Muội không sợ lạnh, thư thư hãy khoác thêm vào, có lẽ đỡ hơn.
Nói xong cởi luôn chiếc trường bào cho Lệnh Hồ Dao Cơ.
– Đừng, muội muội ! Như thế không nên …
– Thư thư, muội muội không lạnh thật mà ! Xin đừng khách sáo như thế.

Nói xong tự tay khoác lên người Lệnh Hồ Dao Cơ.
Đột nhiên Tiểu Thúy ngưng thần hướng ra cửa nghe ngóng một lát rồi thấp giọng
nói :
– Cô nương, có người đến !
Lệnh Hồ Dao Cơ lẩm bẩm :
– Tối thế này mà còn ai …
Tiểu Thúy nói :
– Bất kể ai, tiểu tỳ ra đuổi hắn đi !
Vừa lúc đó trước cửa miếu có tiếng người gọi vào :
– Tiểu Thúy dẫn ta vào với !
Tiểu Thúy sững người ngơ ngác :
– Phi Khanh thư thư !
Lệnh Hồ Dao Cơ tiếp lời :
– Đúng là chị ấy. Nhưng sao chị ấy tìm đến đây được ?
Tiểu Thúy chạy bổ ra sân như cơn gió, chỉ lát sau đã trở vào, tay ôm một túi vải
xem ra khá nặng, sau lưng còn có thêm một người nữa, dưới ánh trăng có thể nhận ra
ngay là Ôn Phi Khanh.
Lệnh Hồ Dao Cơ và Lãnh Ngưng Hương cùng bước ra cửa nghênh đón.
Ôn Phi Khanh thở hắt ra một hơi nói :
– Tạ trời đất, chỉ sợ tìm sai chỗ !
Rồi đưa mắt nhìn vào miếu hỏi :
– Chàng thế nào ? Bị thương có nặng không ?
Lệnh Hồ Dao Cơ vừa dắt Oân Phi Khanh vào miếu vừa đáp :
– May vết thương không nặng, nội phủ chỉ bị chấn động nhẹ không ảnh hưởng
lắm !
Ôn Phi Khanh thấy nhẹ người nói :
– Thế thì tốt ! Vậy mà tôi lo quá ! Để tôi ngồi một lát. Đường xa thế, lại mang
theo cả bao nặng, mệt chết đi !
Nói xong ngồi xuống bên một cột nhà, không kể bụi bặm.
Lệnh Hồ Dao Cơ hỏi :
– Thư thư mang gì trong bao mà nặng thế ?
Ôn Phi Khanh nhoẻn miệng cười nói :
– Đủ các thứ ăn mặc và vật dụng. Tôi biết các vị vội vàng không mua được các
thứ ở dọc đường nên có sức bao nhiêu thì mang bấy nhiêu.
Lệnh Hồ Dao Cơ cảm động nói :
– Đa tạ Phi Khanh thư thư. Xưa nay chỉ có một mình thư thư mới quan tâm chu
đáo đến tiểu muội như vậy.
Ôn Phi Khanh cười nói :
– Muội muội đừng nên thế ! Lẽ ra lúc này phải vui lên mới đúng. Sao muội muội
lúc nào chỉ động là rơi nước mắt, không nên đâu !
Lệnh Hồ Dao Cơ ngẩng lên đưa tay áo lau khô nước mắt hỏi :
– Thư thư, tình cảnh nội gia bây giờ thế nào ?
Ôn Phi Khanh đáp :
– Không sao đâu, Liễu Ngọc Lân bị đuổi khỏi Lãnh Nguyệt Môn rồi. Nếu ta không
vội tìm đến đây thì không thể để hắn đi dễ dàng như thế. Tuy nhiên sau này ta không
khó gì tìm hắn.
Lệnh Hồ Dao Cơ lại hỏi :
– Bà nội thế nào ?
Ôn Phi Khanh ngập ngừng một lúc mới trả lời :
– Không sao đâu ! Lão nhân gia vì quá giận nên mới thương tâm như thế…Muội
muội cũng biết rõ từ nhỏ lão nhân gia đã cưng chiều ái muội thế nào…
Lệnh Hồ Dao Cơ gật đầu :
– Tôi biết !
Trong sơn thần miếu im lặng hồi lâu.
Cuối cùng Lãnh Ngưng Hương phá tan cảnh yên tĩnh :
– Làm sao thư thư tìm đến đây được ?
Ôn Phi Khanh cười nói :
– Chắc Dao Cơ muội muội biết vì sao …
Lệnh Hồ Dao Cơ ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Ôn Phi Khanh hỏi :
– Ta có lần đến Lãnh Nguyệt Môn làm khách, muội muội đưa ta đến đây chơi,
quên mất rồi sao ?
– À…Không sai ! Thư thư không nhắc thì muội quên mất. Nhưng sao thư thư khéo
đoán thế ?
– Ta nghĩ hoài xem các ngươi có thể đi đâu được ? Gần thì nhất định không tiện
đi rồi, đi xa thì không đủ sức. Vậy chỉ có chỗ này là thuận tiện, không xa không gần lại
bí mật nữa…
Lãnh Ngưng Hương hỏi :
– Thư thư, thiếu chủ…
Ôn Phi Khanh gạt đi :
– Đừng nhắc đến y nữa ! Kiếp làm thân chịu, như vậy mới đáng đời !
– Nhưng muội rất áy náy. Lúc đó vì bất đắc dĩ…
– Ta biết ! Muội muội không thấy ta đứng bên nhưng có phản ứng gì đâu ? Còn
cha mẹ ta thì lại khác, cuống lên vì lo y chết…
Lệnh Hồ Dao Cơ nói :
– Vì bá phụ và bá mẫu chỉ có một mình Thiếu Khanh ca ca là nhi tử nên làm thế
cũng phải…
Ôn Phi Khanh hừ một tiếng :
– Phải rồi, việc nối dõi tông đường dựa cả vào y mà ! Nay còn chưa hủy mất Hàn
Tinh Môn là may phúc rồi !
Lãnh Ngưng Hương giúi tay vào Ôn Phi Khanh vật gì rồi nói :
– Thư thư cầm lấy !
Ôn Phi Khanh mở to mắt hỏi :
– Muội muội…
Lãnh Ngưng Hương ngắt lời :
– Cho dù thế nào thì y cũng là ca ca của thư thư khác hẳn với Liễu Ngọc Lân. Nếu
lỡ xảy ra chuyện gì, muội sẽ ân hận suốt đời.
– Vậy thì xin cảm tạ muội. Nếu y biết thì chắc y hổ thẹn lắm.
– Thư thư đừng nói là được.
Ôn Phi Khanh do dự một lát rồi nói :
– Muội muội, ta cần phải nói cho muội chuyện này. Cho dù muội đã đưa giải dược
cho ta nhưng vẫn không sao làm mất đi sự thù địch của Hàn Tinh Môn đối với muội
được. Vì thế mỗi khi hành khứ trên giang hồ nên cẩn thận. Đạn ngay dễ tránh, tên lén
khó phòng. Cha mẹ ta cưng chiều y, xưa nay không để thua thiệt trước bất cứ ai, thế mà
nay lại bị thương bởi tay muội thì sao không phát khùng lên được ? Vì thế quyết không
bỏ qua cho muội đâu.
Lãnh Ngưng Hương cảm động nói :
– Đa tạ thư thư, muội sẽ cẩn thận.
Ôn Phi Khanh nhìn sang Lệnh Hồ Dao Cơ hỏi :
– Chàng là truyền nhân của Khổ Tâm hoà thượng ở Đại Lôi Aâm Tự và Thiên
Ngoại Thần Ma Độc Cô Trường Minh ở Trường Thanh Cốc, muội có biết không ?
Lệnh Hồ Dao Cơ gật đầu :
– Việc đó Ngưng Hương mới cho muội biết.
Ôn Phi Khanh nhìn Lý Tồn Hiếu nói :
– Chàng hết sức không nên đưa Tàng Bảo Đồ cho bà nội mới phải. Nghe cha mẹ
ta nói trong kho báu mà Tàng Bảo Đồ chỉ đến có một pho bí kíp võ học mà Đại Lôi Aâm
Tự và Thiên Ngoại Thần Ma cũng không thắng nổi…
Lệnh Hồ Dao Cơ mở tròn mắt hỏi :
– Có chuyện đó sao ?
– Đó là cha mẹ ta nói. Nhưng chắc không sai đâu. Nếu không thì Lãnh Nguyệt và
Hàn Tinh đâu cần phải bằng mọi giá quyết đoạt cho được Tàng Bảo Đồ ?
Lãnh Ngưng Hương cười :
– Nhưng trước khi họ đoạt được phi bí kíp võ học đó thì chưa đế nỗi trầm trọng…
Ôn Phi Khanh phản đối :
– Cao thủ của hai môn Hàn Tinh và Lãnh Nguyệt như mây, nay có bức Tàng Bảo
Đồ thì không khó tìm đến kho báu. Hơn nữa nay hai môn đã liên thủ với nhau để đối
phó với chàng, trước sau cũng tìm ra chàng. Tuy có võ học cái thế nhưng cha mẹ và bà
nội liên thủ thì uy lực quyết không kém chàng đâu. Lại nói, mãnh hổ nan địch quần hồ,
chàng đi đâu cũng bị nguy cơ rình rập, nay lại bị thương nữa, trong một khoảng thời
gian khó mà cùng người động thủ. Ta cho rằng không nên ở đây lâu, phải đưa chàng đi
lên phía bắc càng nhanh càng tốt.
Lãnh Ngưng Hương nhìn Lệnh Hồ Dao Cơ hỏi :
– Thư thư thấy nên thế nào ?
Lệnh Hồ Dao Cơ trầm ngâm một lúc mới trả lời :
– Việc đến thế này thì chỉ đành theo lời Phi Khanh thư thư, thôi sáng mai chúng ta
sẽ đi.
– Muội lại thấy chúng ta không cần phải đi lên phía bắc, núi này là một chi mạch
của Tiên Hà Lĩnh, chúng ta có thể bí mật theo Tiên Hà Lĩnh mà tới Mân Châu rồi sau
đó tới Phi Thúy Cốc ở lại một thới gian, không biết thư thư có đồng ý không ?
Ôn Phi Khanh nói :
– Chỉ cần mau rời khỏi đây, còn đi đâu cũng được, hai muội xem thế nào tiện là
được.
Lệnh Hồ Dao Cơ ngập ngừng :
– Làm thế chỉ e phiền đến muội …
Lãnh Ngưng Hương vội nói :
– Có gì mà phiến chứ ? Thư thư lại khách khí rồi ! Phi Thúy Cốc cũng như nhà của
thư thư, chỉ sợ thư thư chê bỏ mà thôi !
– Đâu có thế ! Phi Thúy Cốc là tiên cảnh ở nhân gian, ta ngưỡng mộ đã lâu …
Ôn Phi Khanh nói :
– Thế là quyết định rồi. Ta không thể đi theo hai muội được, sau này chưa biết
đến bao giờ mới gặp lại nhau, xin chúc ba người…sống bên nhau gắn bó hạnh phúc…
Những lời cuối cùng nhẹ như hơi thở khiến ai nghe thấy cũng không cầm được
nước mắt. Mặc dù vẻ mặt vẫn thản nhiên, thậm chí miệng vẫn cười, nhưng hiển nhiên
nỗi lòng đang đứt đoạn.
Lệnh Hồ Dao Cơ mắt đỏ hoe, đôi môi run rẩy hồi lâu mới nói được :
– Chuyện của thư thư…mới rồi Ngưng Hương mới kể cho muội biết.
Ôn Phi Khanh ngơ ngác nhưng chỉ lát sau đã trấn tĩnh lại ngay, chỉ à một tiếng.
Lãnh Ngưng Hương hỏi :
– Thư thư không trách muội chứ ?
– Không trách đâu. Chúng ta đều là thư muội cả mà…
Lệnh Hồ Dao Cơ hỏi :
– Thư thư định thế nào ?
Ôn Phi Khanh cười chua chát :
– Ta còn biết dự định nào nữa chứ ?
– Thư thư, chúng ta đều không phải không tục nhân…
Ôn Phi Khanh ngắt lời :
– Ý muội ta hiểu, nhưng không thể làm thế được…ta sẽ bất an suốt đời.
Giọng Lệnh Hồ Dao Cơ khẩn thiết :
– Muội xin thay chàng cầu thư thư…
Ôn Phi Khanh nghiêm giọng :
– Muội hãy để ta ở đây thêm một lúc, nếu còn nói như thế ta sẽ đi ngay lập tức !
Lệnh Hồ Dao Cơ van vỉ :
– Sao thư thư phải khổ thế chứ ?
– Muội muội, ta không muốn nói nhiều. Đổi vào trường hợp muội ở địa vị ta cũng
thế thôi, có thể muội còn kiên quyết hơn nữa kia.
– Vậy thư thư dự định thế nào ?
– Ta cũng không biết nữa. Hầu Ngọc Côn đã chết rồi, còn tên Sở Ngọc Hiên nữa,
khi nào ta tìm được hắn rồi sẽ nói.
– Thư thư chúng ta bao giờ gặp lại nhau ?
Ôn Phi Khanh cầm tay Lệnh Hồ Dao Cơ dịu dàng nói :
– Đừng quan tâm đến việc đó, hãy cùng Hương muội chăm sóc chàng cho tốt,
đến lúc có điều kiện chúng ta sẽ gặp nhau thôi.

Lệnh Hồ Dao Cơ cúi thấp đầu xuống hồi lâu, đến khi ngẩng lên thấy mặt đầm đìa
nước mắt.
Nàng đăm đăm nhìn Lý Tồn Hiếu một lúc rồi nói :
– Muội thấy trong lòng bối rối quá, muốn đưa Tiểu Thúy ra ngoài một lát. Thư thư
hãy ở đây nói chuyện với Hương muội…
Nói xong đưa mắt nhìn Lý Tồn Hiếu lần nữa rồi cùng Tiểu Thúy bước ra sân.
Ôn Phi Khanh nhìn theo nói :
– Dao Cơ thường đi đây đó nhưng lần này lại khác hẳn. Chắc trong lòng đang rối
bời, cứ để ra ngoài cho khuây khoả một chút.
Lãnh Ngưng Hương gật đầu :
– Thư thư nói đúng…
Ôn Phi Khanh nhìn Lý Tồn Hiếu một lúc mới nói :
– Ta nghĩ mãi mà không ra. Võ học Đại Lôi Aâm Tự và Thiên Ngoại Thần Ma là
khắc tinh của võ học Lãnh Nguyệt Môn và Hàn Tinh Môn, vậy sao chàng dễ dàng bị
thương dưới chưởng Cơ bà bà như thế ?
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Muội thấy lúc đó chàng đã xuất chưởng chống trả, nhưng chính vào lúc lẽ ra
đáng phát chưởng thì chợt sững ra, không hiểu vì sao ?
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi :
– Thế nào ? Chàng sắp chưởng thì sững lại ư ? Muội thấy không sai chứ ?
– Tiểu Thúy cũng thấy như vậy.
– Nhưng tại sao lại thế chứ ? Đối địch quá chiêu tối kỵ việc phân tâm thất thần,
đặc biệt đối phó với hạng cao thủ như Cơ bà bà, chẳng lẽ chàng không hiểu điều đó ?
– Muội cũng không biết. Chắc rằng có nguyên nhân rất đặc biệt.
– Muội đã hỏi chàng chưa ?
– Dao Cơ thư thư nói rằng thương thế chàng không nặng cứ để cho nghỉ một lúc,
vì thế chưa giải khai huyệt đạo.
– Vậy bây giờ muội giúp ta cùng trị thương cho chàng.
Lãnh Ngưng Hương gật đầu, cởi áo Lý Tồn Hiếu ra rồi giữ lấy cổ tay phải chàng.
Ôn Phi Khanh cũng cần lấy cổ tay kia, hai người bắt đầu nhắm mắt vận công trị
thương.
Chừng qua thời gian một tuần trà, hai thiếu nữ đứng cùng mở mắt đứng lên.
Lãnh Ngưng Hương vẫn bình thường, cô ta thấy trên mặt Ôn Phi Khanh đẫm mồ
hôi liền nói :
– Thư thư nghỉ một lúc đi.
– Không sao đâu, muội giải khai huyệt cho chàng đi !
Lãnh Ngưng Hương gật đầu điểm mấy chỉ vào trước ngực Lý Tồn Hiếu.
Chàng mở mắt, sửng sốt khi nhận ra có cả Ôn Phi Khanh trong miếu.
Ôn Phi Khanh dịu dàng hỏi :
– Chàng thấy thế nào ?
– Đa tạ cô nương, không sao. Vết thương chỉ nhẹ thôi.
Chàng chống tay ngồi dậy nhưng đau quá kêu lên một tiếng.
Lãnh Ngưng Hương đỡ chàng lên hỏi :
– Chàng còn đau lắm ư ?
– Chỉ hơi đau chút thôi, không hề gì.
Rồi quay sang Ôn Phi Khanh hỏi :
– Cô nương đến có việc gì không ?
– Thiếp không yên tâm nên đến xem thế nào …
Lý Tồn Hiếu nhìn quanh hỏi :
– Đây là đâu thế ?
– Một ngôi sơn thần miếu trong núi thuộc dãy Tiên Hà Lĩnh.
Lý Tồn Hiếu nhìn Lãnh Ngưng Hương nói :
– Làm phiền cô nương quá …
– Đâu phải một mình thiếp đưa chàng đến đây !
Ôn Phi Khanh chen lời :
– Lại không một mình ! Muội cứ khách khí thế…Chỉ cần chàng mau chóng hồi
phục thì Hương muội dù có mệt hơn cũng vui lòng !
Lãnh Ngưng Hương đỏ mặt cúi thấp đầu xuống.
Lý Tồn Hiếu lúng túng vội nhìn quanh hỏi :
– Lệnh Hồ cô nương đâu ?
Ôn Phi Khanh cười đáp :
– Cùng Tiểu Thúy ra ngoài một chút. Thế nào ? Nhớ rồi ư ?
Lý Tồn Hiếu đỏ mặt chống chế :
– Cô nương khéo cười…
Ôn Phi Khanh chợt nghiêm mặt nói :
– Bây giờ hãy bàn vào việc chính, thiếp không thể ở đây lâu. Trước khi đi xin hỏi
chàng một câu, bây giờ chàng đã có cả Dao Cơ và Ngưng Hương, sau này định thế nào
?
Lý Tồn Hiếu trầm ngâm nhìn ra sân một hồi lâu mới trầm giọng nói :
-Cô nương hỏi thế tôi không tiện trả lời. Trong hoàn cảnh hiện tại, đối với Lệnh
Hồ cô nương tôi không thể đi đến quan hệ sâu hơn. Vì nếu hãm nhập vào thì sẽ tạo ra
nỗi thống khổ còn hơn hiện tại trăm lần…
Ôn Phi Khanh không ngờ chàng lại trả lời như thế, kinh ngạc kêu lên :
– Chàng…chàng nói thế có ý nghĩa gì ? Chẳng lẽ…
Lý Tồn Hiếu thở dài, lắc đầu nói :
– Tôi không phải là người bội bạc. Đã không chút tiếc nuối đưa Tàng Bảo Đồ cho
Cơ bà bà để có được Lệnh Hồ cô nương, tôi hoàn toàn thanh thản. Thế nhưng bây giờ…
Cả hai thiếu nữ đồng thanh thốt hỏi :
– Bây giờ thế nào ? Chàng thay đổi ý định ?
– Phải !
– Vì sao chứ ?
– Vì tôi ngờ rằng chính bà nội cô ta là hung thủ sát hại toàn bộ Thính Đào Sơn
Trang.
Cả Ôn Phi Khanh lẫn Lãnh Ngưng Hương đều la lên thất thanh :
– Cái gì ? Cơ bà bà là hung thủ ?
Lý Tồn Hiếu trầm giọng :
– Tôi không dám tin chắc, nhưng ở tay phải bà ta có sáu ngón như hình vẽ trong
Tàng Bảo Đồ.
– Thật vậy sao ?
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Chẳng trách nào khi sắp xuất thủ, chàng chợt sững người lại bởi vì phát hiện
trên bàn tay phải bà ta có sáu ngón, đúng vậy chứ gì ?
– Không sai, tuy lão quản gia đã chết, không nói rõ hình vẽ có phải là hung thủ
không, nhưng tôi tin chín phần là không sai…
Ôn Phi Khanh nói :
– Thiếp cũng tin như vậy. Thứ nhất không phải vô cớ mà trên Tàng Bảo Đồ vẽ
hình người kia chứ, thứ hai là thái độ của Cơ bà bà đối với chàng và nhất là mới rồi bà
ta hành động như thế với chàng và tôn nữ của mình…
Lãnh Ngưng Hương chột khóc nấc lên nói :
– Dao Cơ…thư thư…sao bất hạnh thế…
Trong miếu không ai nói gì, chỉ nghe có tiếng khóc của Lãnh Ngưng Hương thỉnh
thoảng nấc lên từng cơn.
Hồi lâu Ôn Phi Khanh đặt nhẹ tay lên vai Lãnh Ngưng Hương nhẹ giọng :
– Muội muội đừng khóc nữa. Sẽ không lợi gì đâu. Aøi ! Ta và Dao Cơ số phận sao
khổ thế này…Xem ra Dao Cơ còn bất hạnh hơn ta…
Lãnh Ngưng Hương ngẩng mặt lên, nói qua làn nước mắt :
– Thư thư, trước mắt còn chưa thể khẳng định, đúng không ?
– Phải, chưa thể khẳng định. Nhưng chàng nói đúng, trước mắt không thể để tình
cảm hãm nhập sâu thêm, nếu không sau này nỗi thống khổ sẽ còn gấp bội phần…
Lãnh Ngưng Hương kêu lên thống thiết :
– Ôi…thật bất công, thật vô lý quá !
Ôn Phi Khanh rầu rĩ nói :
– Chính thế, muội muội. Quả là bất công…nhưng trên đời những chyện công
bằng toàn thiện mỹ có được bao nhiêu ? Chẳng hạn như ta, ta có được công bằng
không ?
– Không ! Chuyện này nhất định phải tra rõ, nếu không…Dao Cơ thư thư bất hạnh
vô cùng !
Ôn Phi Khanh thỏ dài nói :
– Muội muội, xưa nay trên đời có ai được hạnh phúc trọn vẹn đâu ? Tạo hoá bao
giờ cũng trêu ngươi như vậy…
Lãnh Ngưng Hương kêu lên :
– Ông trời sao tàn khốc vậy chứ ?
Ôn Phi Khanh vẫn nhẹ giọng :
– Không thể đổ tất cả cho ông trời được, một phần cũng do người gây ra. Thôi
đừng khóc nữa, muội muội ! Hiện tại có khóc đến đứt ruột cũng có ích gì ? Không phải
Cơ bà bà là hung thủ thì không cần phải khóc. Nếu đúng Cơ bà bà thì dù khóc đến lưu
huyết cũng ích gì đâu ? Bạy giờ việc quan trọng nhất là đừng để Dao Cơ biết…
Lãnh Ngưng Hương nghe nói vội vàng lau nước mắt, đột nhiên mở to mắt hỏi :
– Thư thư, Dao Cơ thư thư có biết bà nội mình có sáu ngón tay phải không ?
– Muội sao hỏi chuyện ngờ nghệch vậy chứ ? Cơ bà bà nuôi nấng Dao Cơ từ nhỏ
tới lớn làm sao lại không biết ?
– Thế thì hỏng rồi ! Thư thư, muội vừa nói với chị ấy trên Tàng Bảo Đồ có vẽ một
lão phụ nhân bàn tay phải có sáu ngón, khả năng chỉ hung thủ năm xưa tàn sát Thính
Đào Sơn Trang…
Ôn Phi Khanh giật mình nói :
– Vậy thì Dao Cơ đi mất rồi !
Lãnh Ngưng Hương hối hả lao ra khỏi miếu như một mũi tên.
Ôn Phi Khanh đăm đăm nhìn ra ngoài, mặt trắng bệch ra.
Lý Tồn Hiếu thất thần nhìn ra cửa.
Đột nhiên Ôn Phi Khanh rùn mình rồi đứng vụt lên chạy vội ra ngoài.
Lý Tồn Hiếu tự nhiên hiểu ra, cũng đứng bật dậy đi khỏi miếu.
Bên ngoài ánh trăng lạnh đến ghê hồn, chỉ có một người đứng bất động giữa sân,
tóc mây lòa xoà bay trong gió, dáng vẻ thê lương, tiều tụy, chính là Ôn Phi Khanh.
Lý Tồn Hiếu đứng cuối bậc thềm không nói câu nào thần tình lộ rõ nổi thống khổ.
Ôn Phi Khanh từ từ quay lại, hắng giọng nói :
– Lẽ ra thiếp nên sớm nghĩ ra…Ngưng Hương tự trách mình nên quyết tìm cho
được Dao Cơ đem về, nhưng chỉ sợ rằng không dễ…
Lý Tồn Hiếu không đáp.
Ôn Phi Khanh nhẹ giọng hỏi :
– Bây giờ chàng thấy thế nào ?
– Đa tạ cô nương, tốt rồi !
– Thiếp cần phải đi, chàng hãy bảo trọng !
– Đa tạ cô nương. Cô nương cũng hãy giữ mình.
Ôn Phi Khanh nói :
– Cho dù Cơ bà bà có phải là thủ phạm hay không, nhưng chàng hãy nhanh
chóng tìm cách lấy lại Tàng Bảo Đồ. Nếu không để khi bà ta tìm được pho bí kíp thì
nhất định không dung cho chàng đâu !
– Đa tạ cô nương, tôi hiểu !
Ôn Phi Khanh cố gằn lòng nói :
– Thiếp đi đây !
– Cô nương hãy bảo trọng.
Ôn Phi Khanh khẽ động hàng mi, mấp máy đôi môi như muốn nói gì nhưng lại
thôi, chầm chậm quay gót, đôi hàng lệ chợt trào ra lăn dài xuống…
Lý Tồn Hiếu ngây người nhìn theo bóng cô xa dần cho đến khi nhoà nhạt biến
vào màn đêm không thấy nữa …
Gió thổi mạnh dần.
Ánh trăng càng lúc càng nhạt.
Phương đông bắt đầu ửng hồng.
Xa xa vẳng lại mất tiếng sấm.
Có lẽ trời sắp nổi giông ?
oOo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.