Thiên Đăng

Chương 10: Ơn Nặng Mỹ Nhân


Bạn đang đọc Thiên Đăng – Chương 10: Ơn Nặng Mỹ Nhân

Lý Tồn Hiếu nghe nói vị Hàn cô nương lại chính là nhị tiểu thư của Hàn Tinh
môn thì vô cùng kinh ngạc thốt hỏi:
– Thế nào cô ta không phải là Hàn Phi Phi mà là người của Ôn gia hay sao?
Cổ Tử Hư chỉ tay ra cửa nói:
– Nếu Lý gia không tin thì nhìn ra cửa xem, một lúc nữa sẽ có một tên trong Hàn
Tinh Tứ Sứ xuất hiện, bây giờ hắn đã theo vị Hàn cô nương đó đến cuối hành lang rồi.
Lý Tồn Hiếu vội vàng nhổm dậy, nhưng vì thể trạng còn quá yếu nên lảo đảo
muốn ngã, phải nhờ đến Cổ Tử Hư đỡ mới xuống được khỏi giường.
– Tôi không sao đâu, chẳng qua nằm lâu quá nên chưa quen thôi.
Cổ Tử Hư dìu Lý Tồn Hiếu tới cửa nhưng nhìn ra khe không thấy tận hành lang
được.
Chàng vươn tay mở cửa nói:
– Ra ngoài xem cũng được chứ gì?
Cổ Tử Hư vội vàng ngăn lại:
– Lý gia không được đâu. Làm thế là giết tôi đó!
Lý Tồn Hiếu nhíu mày hỏi:
– Sao lại thế?
Cổ Tử Hư đáp:
– Vị cô nương đó đã cảnh cáo tôi…Lý gia không nhớ lúc sắp ra khỏi phòng cô ta
đã nói gì sao?
Lý Tồn Hiếu nghi hoặc hỏi:
– Vậy cô ta có dụng tâm gì chứ?
– Cái đó phải hỏi cô ta mới biết…
Lý Tồn Hiếu chợt nhớ lại vị thiếu chủ Ôn Thiếu Khanh, nhíu mày nói:
– Tôi hiểu rồi!
Bỗng nhìn thẳng vào mắt Cổ Tử Hư nói:
– Vì sao các hạ lại báo tin cho tôi, còn biết rằng tôi không rõ thân phận của cô
ấy?
Cổ Tử Hư đáp:
– Lý gia đã có xung khắc với Hàn Tinh môn, nếu biết cô ta là vị nữ sát tinh của
Hàn Tinh môn thì đời nào chịu đi cùng cô ta?
-Sao các hạ biết tôi xung khắc với Hàn Tinh môn?
Cổ Tử Hư cười đáp:
– Lý gia còn nhớ hai cha con ở đập nước cuối thành Khai Phong mà mấy hôm
trước Lý gia đã giải vây không?
Lý Tồn Hiếu mở to mắt hỏi:
– Thế nào? Các hạ chính là vị…
Cổ Tử Hư ngắt lời:
– Không sai! Lý gia đã cứu cha con tôi. Nay biết được Lý gia cùng đi với Ôn Phi
Khanh, hiển nhiên cô ta có ý đồ không tốt, vì thế nên tìm cách báo tin.
– Thì ra các hạ là vị hôm trước…nhưng làm sao lại bị điểm huyệt đạo?
Cổ Tử Hư nói:
– Tôi định lợi dụng Hầu Ngọc Côn đưa tin cho các hạ, hai người đã thỏa thuận
điều kiện, nhưng không ngờ hắn đã vô cùng xảo quyệt đã điểm hai chỗ trọng huyệt cho
yên tâm rồi sau đó tìm tôi đòi nợ. Tôi liền mạo hiểm tìm Ôn cô nương với mục đích tìm
Lý gia, mặc dù biết thành công rất hạn hữu. Nào ngờ gặp lúc Ôn Phi Khanh động lòng
từ bi, vì thế mà kết hoạch mạo hiểm đã thành công. Nếu đem kể lại chuyện vị nữ sát
tinh vẫn còn lòng từ bi cứu người có lẽ không ai tin nổi!
Lý Tồn Hiếu cảm động nói:
– Xin đa tạ các hạ. Tôi đoán danh tính…
Cổ Tử Hư vội lắc đầu:
– Lý gia xin chấp nhận cái tên Cổ Tử Hư cũng được. Tôi hiện có quá nhiều cừu
gia, nếu để chúng biết tôi là người thế nào thì chỉ trong một ngày cũng đủ mất mạng!
Bên ngoài có tiếng bước chân.
Lý Tồn Hiếu vội nhòm qua lỗ khóa, thấy một tên Hắc y nhân cao gầy đang đi
ngang qua khoảng sân.
Chàng nhận ra ngay đó là tên trong Hàn Tinh Tứ Sứ, như vậy là Cổ Tử Hư không
nói dối chàng.
Cổ Tử Hư vội nói:
– Lý gia mau về giường nằm xuống đi và cố giữ thật bình tĩnh như không có gì xảy
ra. Hãy cố nhẫn nại chờ thời cơ…
Nói xong dìu chàng lên giường nằm xuống như cũ.
Ngay lúc đó có tiếng bước chân dừng lại trước cửa, sau đó Tiểu Quỳnh mở cửa
bước vào đưa mắt nhìn Cổ Tử Hư dò xét.
Cổ Tử Hư là người mưu mô lão luyện, đâu dễ để lộ mình, liền cười nói:
– Cô nương…
Tiểu Quỳnh không đáp, lại hướng ánh mắt sang Lý Tồn Hiếu đang nằm trên
giường.
Về chuyện đóng kịch thì Lý Tồn Hiếu đâu lão luyện được như Cổ Tử Hư?
Mặt chàng rất không tự nhiên, ngay cả nụ cười cũng gượng gạo:
– Cô nương không nghỉ ư?
Tiểu Quỳnh vẫn chăm chú nhìn chàng, lắc đầu đáp:
– Cô nương không yên tâm nên sai tỳ nữ sang xem.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Xin chuyển lời cảm tạ đến cô nương. Tôi có vị này ở bên cạnh là tốt rồi.
– Cô nương bảo tỳ nữ nói với Lý gia lát nữa sẽ đến.
Rồi quét mắt nhìn sang Cổ Tử Hư:
– Cô nương bảo ngươi phải chăm sóc Lý gia cho cẩn thận, ngươi tự biết mình nên
phải làm thế nào. Nếu có việc gì thì cứ gọi ta ở phòng bên cạnh.
Cổ Tử Hư chỉ biết vâng dạ.
Tiểu Quỳnh hướng sang Lý Tồn Hiếu thi lễ rồi ra khỏi phòng.
Cổ Tử Hư theo ra đóng cửa xong đến bên giường ra hiệu cho Lý Tồn Hiếu rồi khẽ
nói:
– Lý gia phải hết sức cẩn thận, ở bên kia dễ nghe chúng ta nói chuyện đấy!
Lý Tồn Hiếu thì thầm:
– Tôi muốn đi khỏi đây…
Cổ Tử Hư vội lắc đầu:
– Lý gia không được đâu! Bây giờ chúng ta không sao đi thoát được.
– Vì sao thế?
– Tôi biết rõ võ công mình đến cả tỳ nữ còn chưa địch nổi, nói gì đến nữ sát tinh
Ôn Phi Khanh? Còn Lý gia nay thương thế chưa khỏi, ngay cả đi còn chưa vững, nói gì
đến chuyện động thủ?
Lý Tồn Hiếu nhíu mày hỏi:
– Vậy thì phải làm gì bây giờ?
– Trước hết chờ cho Lý gia đỡ hơn mới tính chuyện được. Nhưng Lý gia bị thương
do…
Lý Tồn Hiếu kể lại chuyện mình cùng Liễu Ngọc Lân và Ôn Phi Khanh động thủ,
bị thương bởi ám khí của hắn.
Nghe xong Cổ Tử Hư biến sắc nói:
– Có phải ám khí của Liễu Ngọc Lân dấu trong thiết phiến của hắn không?
– Đúng thế!
– Vậy thì số mạng của Lý gia chỉ mong vào một mình Ôn Phi Khanh mà thôi!
Lý Tồn Hiếu kinh ngạc hỏi:
– Các hạ nói vậy là thế nào?
Cổ Tử Hư đáp:
– Theo tôi biết thì ám khí đó của Liễu Ngọc Lân được tẩm chất kịch độc là Sưu
Hồn Ngân Châm tàn độc bá đạo võ lâm. Ai trúng phải độc châm đó chỉ trừ Liễu Ngọc
Lân trị liệu, còn ngoài ra là cầm chắc cái chết. Hoàn cảnh của Lý gia bây giờ, tôi dám
chắc Ôn Phi Khanh chỉ dùng thủ pháp để ngăn chặn không cho độc tính ở vết thương
bộc pháp mà thôi chứ cô ta không có cách nào giải trừ hết độc chất ra khỏi cơ thể
được.
Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Vậy là cô ta không thể chữa lành vết thương cho tôi được sao?
– Tuy cô ta không chữa được, nhưng Liễu Ngọc Lân với Hàn Tinh môn có mối giao
hảo, ít ra Liễu Ngọc Lân có kết giao với Ôn Phi Khanh, bởi thế chỉ có Ôn Phi Khanh
may ra cầu được giải dược của hắn.
– Các hạ cho rằng cô ta muốn cứu tôi sao?
– Cứ nhìn thực tại thì cô ta đang có ý định đó, tuy rằng việc một nữ sát tinh ra tay
cứu người thì chưa từng ai nghe nói tới.
– Nhưng tôi thấy nhất định cô ta có dụng tâm khác, đã biết tôi bị thương bởi Sưu
Hồn Ngân Châm, hơn nữa trong khi hắn liên thủ với bào huynh mình, cớ sao cô ta vẫn
cứu tôi chứ?
Cổ Tử Hư trầm ngâm một hồi mới nói:
– Dù với lý do gì đi nữa thì Lý gia cũng phải để cho cô ta chữa trị bởi đó là sinh lộ
duy nhất.
– Nhưng tôi chỉ muốn rời bỏ cô ta càng sớm càng tốt.
Nói rồi cố nhỏm người lên.
Cổ Tử Hư vội giữ chàng nằm yên nói:
– Lý gia nên suy xét cho kỹ. Bất luận cô ta có dụng tâm thế nào thì trước mắt
không làm gì có hại đâu…
– Nhưng tôi hoàn toàn không muốn thế…
– Tôi hiểu. Lý gia không muốn mang ân tình đối với cô ta, đúng không?
Lý Tồn Hiếu gật đầu:
– Nếu là người khác thì có thể, nhưng cô ta là người của Hàn Tinh môn, tôi không
thể mang ơn họ!

– Nhưng dù sao thì Lý gia cũng đã mang ơn họ rồi…
– Aân tình sau này tôi sẽ tìm cách đền đáp.
Cổ Tử Hư nhìn chàng một lát rồi nói:
– Lý gia xin đừng giận tôi nói thẳng câu này. Ở tuổi bằng Lý gia, tôi còn ngang
bướng hơn nữa kia! Thế nhưng do phải chịu nhiều thiệt thòi nên dần dần sự ngang
bướng bớt đi rất nhiều. Lý gia cũng biết Sưu Hồn Ngân Châm của Liễu Ngọc Lân lợi
hại đến đâu…
– Tôi biết, nhưng…
Cổ Tử Hư ngắt lời chàng, ôn tồn nói:
– Thân thể là của cha mẹ sinh thành, phải cố giữ nó mới tròn đạo hiếu. Lý gia
còn trẻ, kể cả nhân phẩm, võ học thì tiền đồ vô cùng rực rỡ đang trước mặt. Nếu bây
giờ không chịu mềm mỏng một chút, không bớt kiêu hãnh đi một chút để vĩnh viễn mất
đi hoài bão của mình và hoài vọng của mọi người thì có xứng với chữ ⬘trí⬙ không?
Lý Tồn Hiếu mặt tái nhợt đi, nhưng không nói gì.
Cổ Tử Hư vẫn nhẹ giọng:
– Thêm nữa tôi mạo hiểm tới đây báo tin là do Lý gia đã cứu cha con tôi, coi như
đó là hành động báo ân. Nay Lý gia đã biết rõ Ôn Phi Khanh, vì kiêu hãnh mà không
nghĩ đến tính mạng mình, chẳng hóa ra tôi vì báo ân mà lại hóa ra làm hại Lý gia? Như
vậy chẳng làm tôi phải ân hận suốt đời?
Lý Tồn Hiếu vẫn im lặng, nhưng không cố ngồi lên nữa.
Cổ Tử Hư lại nói:
– Hãy nằm nghỉ ngơi đi, đừng suy tính gì nhiều. Chờ khi Ôn Phi Khanh trị thương
xong, bức được độc chất ra ngoài, chúng ta sẽ tìm cơ hội ra khỏi đây. Lý gia cứ yên
tâm, để việc ấy cho tôi định liệu,
– Đa tạ tiền bối!
Cổ Tử Hư vội nói:
– Lý gia đừng xưng hô như thế, tôi đâu dám đương?
Lý Tồn Hiếu đáp:
– Lệnh ái xấp xỉ tuổi vãn bối nên gọi tiền bối là chuyện đương nhiên…
– Lý gia…
– Nếu tiền bối không chê thì xin gọi tôi bằng hai chữ Tồn Hiếu là được.
– Tôi đâu dám…
Lý Tồn Hiếu ôn tồn nói:
– Ngày trước tôi có giải nguy cho tiền bối và lệnh ái, đó chỉ là chuyện giữa đường
gặp bất bình rút dao tương trợ, người trên võ lâm ai cũng như vậy cả. Huống chi đối
phương là người của Hàn Tinh môn. Còn hôm nay tiền bối không quản nguy hiểm đến
đây báo tin việc đó khiến vãn bối vô cùng cảm kích, như vậy tiền bối không nợ gì, trái
lại vãn bối còn chịu ân tình sâu của tiền bối, nay xin được tôn xưng tiền bối là phải
lắm…
Cổ Tử Hư ngắt lời:
– Thôi được! Thôi được! Bây giờ ai gọi thế nào là quyền của người đó, còn ta xưng
ngươi hai tiếng lão đệ, được chưa?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu:
– Sao có sự xưng hô kỳ quặc như vậy?
– Có gì mà không được chứ? Ta nhiều tuổi hơn, xuất đạo sớm hơn, vậy cứ cho là
tiền bối của ngươi cũng được, còn ngươi ít tuổi hôn một chút thì gọi là tiểu lão đệ được
rồi…
Tới đó nghiêm giọng nói tiếp:
– Nhưng bây giờ không phải là lúc tranh cãi về chuyện xưng hô, hơn nữa chúng ta
không phải tục nhân cần gì xét chuyện xưng hô thế nào cho đúng? Bây giờ chúng ta
hãy bàn tiếp chính sự…
– Tiền bối thấy rằng…
Chàng bỗng dừng bặt lắng tai nghe.
Quả nhiên bên ngoài có tiếng bước chân.
Lát sau cửa phòng mở ra, Ôn Phi Khanh cùng Tiểu Quỳnh bước vào phòng.
Cổ Tử Hư vội cúi thấp người chào:
– Cô nương…
Ôn Phi Khanh lướt mắt nhìn Cổ Tử Hư rồi hướng sang Lý Tồn Hiếu nhoẽn miệng
cười nói:
– Thiếp không sao yên tâm được. Dù là ai ở bên cạnh chàng, thiếp cũng thấy
mình nên chiếu cố đến chàng là hơn…
Lý Tồn Hiếu cười đáp:
– Đa tạ cô nương, tôi không sao đâu. Để cô nương phải vất vả như thế, tôi lại
càng bất an…
Ôn Phi Khanh không nói đi đến bên giường.
Tiểu Quỳnh vội vàng mang đến một chiếc ghế cho chủ nhân ngồi xuống.
Ôn Phi Khanh ngồi sát bên giường nhìn vào mặt Lý Tồn Hiếu hồi lâu rồi cười nói:
– Thiếp đến đây để nói với chàng một chuyện. Lẽ ra phải nói từ lâu nhưng thiếp
sợ…Sợ rằng chàng sẽ tức giận làm ảnh hưởng đến vết thương, bởi thế cứ giấu giếm mãi
đến bây giờ…
Cổ Tử Hư kinh dị đưa mắt nhìn Ôn Phi Khanh nhưng không dám nhìn Lý Tồn
Hiếu vì sợ lộ chuyện.
Ôn Phi Khanh tiếp lời:
– Hai ngày nay thiếp suy nghĩ rất nhiều và hiểu rằng sớm muộn gì cũng không thể
giấu chàng được mãi, hơn nữa cứ giữ trong lòng cũng thấp thỏm bất an, thậm chí ngủ
cũng không yên giấc, bởi thế quyết ý nói với chàng.
Lý Tồn Hiếu nghi hoặc hỏi:
– Cô nương có chuyện gì khó xử hay sao?
Ôn Phi Khanh lắc đầu:
– Không phải thiếp có gì khó xử, chỉ sợ chàng…Thực ra thì cũng không thể gượng
ép…Chờ khi thiếp nói rõ mọi chuyện, chàng muốn đối với thiếp thế nào xin tùy lòng.
Nhưng thiếp cầu xin để thiếp chữa lành vết thương…
Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Cô nương sao phải quan tâm nhiều đến thương thế…
Ôn Phi Khanh lắc đầu, đôi mi dài đen nhánh hơi lay động, hơi rầu giọng:
– Chàng đừng khách khí, xin nghe thiếp nói đây. Thiếp không phải họ Hàn, cũng
không gọi là Hàn Phi Phi mà thật ra là Ôn Phi Khanh của Hàn Tinh môn, Ôn Thiếu
Khanh chính là ca ca của thiếp!
Cổ Tử Hư vô cùng kinh ngạc nhìn Ôn Phi Khanh, không hiểu vì sao cô ta đột
nhiên thay đổi như vậy?
Lý Tồn Hiếu cũng giương to đôi mắt sững sốt nhìn đối phương.
Ôn Phi Khanh hỏi:
– Chàng nghe rõ rồi chứ?
Lý Tồn Hiếu trấn tĩnh lại, đáp:
– Tôi nghe rõ rồi, và tôi không ngờ cô nương chính là nhị tiểu thư của Hàn Tinh
môn.
Ôn Phi Khanh thở hắt ra một hơi, lại nói:
– Thế là bây giờ chàng đã biết. Khối nặng trong lòng thiếp cũng được trút ra.
Chàng muốn rời xa thiếp hay muốn thiếp đi xa chàng cũng được, tuy nhiên như thiếp
vừa nói, xin để thiếp chữa lành vết thương của chàng đã!
Lý Tồn Hiếu bỗng trở nên khó xử, ngập ngừng nói:
– Cho dù thế nào. Cô nương cũng đã cứu sống tôi…
Ôn Phi Khanh đáp:
– Đó chỉ nên nói là chuyện gặp tình cờ thôi. Thật ra lúc đầu thiếp không định cứu
chàng. Hàn Tinh môn hung danh, sát uy chấn động võ lâm, Ôn Phi Khanh lại càng độc
như rắn rết, là nữ sát tinh giết người không chớp mắt, là một nữ ma đầu…thế mà không
hiểu sao bỗng chốc mềm lòng, cứu người đem lên xe kiệu? Đó là lần đầu tiên, là
chuyện chưa từng thấy trong đời…lần đầu mềm lòng trước kẻ khác…
Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Cho dù thế nào tôi cũng rất cảm kích cô nương…
Ôn Phi Khanh lắc đầu:
– Không cần phải thế! Thiếp đã nói đó không phải là chủ định.
– Thế nhưng sự thất cô nương đã cứu mạng tôi.
Ôn Phi Khanh ngưng mục nhìn chàng nói:
– Vậy chàng nhất định coi thiếp là ân nhân cứu mạng?
Lý Tồn Hiếu cũng nhìn thẳng mắt Ôn Phi Khanh, rắn rỏi đáp:
– Quân tử ân oán phân minh, việc đó là lẽ đương nhiên!
– Nói vậy chàng sẽ không xa thiếp, hay không có ý bắt thiếp phải rời chàng?
Lý Tồn Hiếu trở nên quẫn bách.
Lúc này đối phương đã giải bày tất cả, nỡ lòng nào mà rắn lòng phũ phàng với cô
ta?
Hồi lâu chàng mới tìm được một câu:
– Cô nương, trên đời không có cuộc gặp gỡ nào lại không mang theo mầm ly biệt,
sớm muộn gì…
Ôn Phi Khanh ngắt lời:
– Đó là việc sau này, không ai liệu trước được việc gì sẽ xảy ra, đúng vậy không?
Lý Tồn Hiếu lặng thinh không đáp.
Đôi hàng mi Ôn Phi Khanh lay động. Cô ta rời ánh mắt khỏi mặt Lý Tồn Hiếu cúi
nhìn xuống đất, nói khẽ:
– Cho dù chàng coi thiếp là người thế nào, bạn hay thù là do chàng, thiếp không
cưỡng ép, cũng không dám cầu xin, nhưng ít ra cho đến lúc này, qua một thời gian
chàng coi thiếp là bằng hữu thiếp cũng mạn nguyện rồi!
Tới đó, cô ta đứng lên rồi bỗng đưa mắt sắc như dao nhìn Cổ Tử Hư.
Vị này hết sức trấn tĩnh, hỏi ngay:
– Cô nương, có việc gì sai bảo?

Ôn Phi Khanh bỗng nhếch môi cười nói:
– Ta không quản ngươi có dụng tâm thế nào. Quá khứ thì cứ để cho nó qua đi, ta
không cần chấp nhặt, cũng không truy cứu nữa. Sau này hy vọng ngươi chiếu cố đến
chàng cho cẩn thận, đừng mang lòng thù địch đối với ta. Ta và ngươi vô cừu cô oán,
trái lại ta còn có ân đối với ngươi nữa, đúng không?
Cổ Tử Hư há hốc mồm kinh ngạc đến sững sờ!
Ôn Phi Khanh lại quay sang Lý Tồn Hiếu nói:
– Chàng hãy nghỉ ngơi đi, sẽ không lâu đâu, thiếp chỉ đi một lúc rồi quay lại.
Nói xong cùng Tiểu Quỳnh bước ra cửa. Tiểu Quỳnh còn với tay đóng cánh cửa
lại sau lưng mình.
Cổ Tử Hư hồi lâu mới trấn tĩnh lại, run giọng nói:
– Thật lợi hại!
Lý Tồn Hiếu cũng thẩn thờ hỏi:
– Làm sao cô ta biết được?
Cổ Tử Hư lắc đầu:
– Có trời mới biết. Chắc là cô ta nghe thấy…
– Nhưng vì sao cô ta lại tự tiết lộ thân phận mình?
– Việc đó có hai khả năng. Thứ nhất cô ta đã nghe chúng ta nói chuyện, biết
không thể giấu được nữa. Hai là cô ta nói thật, không mốn giấu lão đệ nữa. Cho dù thế
nào cũng nên coi Ôn Phi Khanh vẫn có lòng bao dung, đã trả lại mạng Cổ Tử Hư này từ
tay mình!
Lý Tồn Hiếu nghi hoặc hỏi:
– Vì sao cô ta nói đối với tiền bối có ân?
Cổ Tử Hư do dự giây látt mới trả lời:
– Không giấu gì lão đệ, cô ta đã cứu ta một lần. Đó là ở Cổ từ dường, ta bị rơi vào
tay Bạch Cốt Tam Sát, sau đó được Oân Phi Khanh cứu ra…
Tuy miệng nói, nhưng trong lòng Cổ Tử Hư rất sầu muộn, nghĩ hoài không ra làm
sao Ôn Phi Khanh phát hiện được chỗ sơ hở của mình.
Còn Lý Tồn Hiếu thấy Cổ Tử Hư được Ôn Phi Khanh đưa vào phòng mình nên
không biết lúc đó cô ta vẫn chưa nhận ra chân tướng Cổ Tử Hư bởi thế nghe nói vẫn
không băn khoăn gì nhiều.
Ôn Phi Khanh cùng Tiểu Quỳnh ra khỏi phòng Lý Tồn Hiếu xong đi thẳng ra hậu
viện, ở đó có một tên hắc y nhân trong Hàn Tinh Tứ Sứ đang đứng chờ. Ôn Phi Khanh
ra lệnh:
– Dẫn đường!
Tên hắc y nhân ⬘dạ⬙ một tiếng rồi dẫn hai vị cô nương ra khỏi khách điếm đi về
hướng đông.
Đi chừng nửa dặm, ba người dừng lại trước một ngôi nhà dân trông khá hoang
tàn, chắc từ lâu không có người ở.
Qua khỏi cổng đã có hai tên hắc y hán tử khoanh tay đứng trước nhà, trên ngực
đều có đính Hàn Tinh lấp lánh, đó là dấu hiệu mà bất cứ ai trong võ lâm trông thấy
đều vội vã tránh xa.
Ôn Phi Khanh lạnh giọng hỏi:
– Thiếu chủ và Liễu công tử đâu?
Hai tên Hắc y hán tử vội chắp tay cúi người đáp:
– Bẩm cô nương, cả thiếu chủ và Liễu công tử đều trong nhà, không hiểu sao
chậm ra đón…
Ôn Phi Khanh nhíu mày hỏi:
– Thế nào? Thiếu chủ có biết ta đến không?
– Bẩm Vạn Bách đã báo với thiếu chủ cô nương sắp đến.
Ôn Phi Khanh gằng giọng:
– Các ngươi thật là vô dụng!
Vừa lúc đó từ trong nhà vang lên một giọng nam nhân sang sãng:
– Liễu Ngọc Lân chậm nghênh tiếp, xin cô nương tha lỗi…
Lời vừa dứt một thiếu niên vô cùng anh tuấn đã hiện ra trước cửa, sắc mặt tươi
cười.
Chính là một trong Tứ Khôi Ngọc, Liễu Ngọc Lân.
Y bước xuống khỏi bậc thềm chắp tay vái sát tận đất nói:
– Lâu nay nhị cô nương vẫn khỏe chứ?
Ôn Phi Khanh hoàn lễ đáp:
– Nhờ phúc, Ôn Phi Khanh vẫn thường.
– Liễu Ngọc Lân chậm ra nghênh đón, mong cô nương đại lượng khoan dung…
– Không dám! Ôn Phi Khanh đường đột đến quấy nhiễu, xin Liễu công tử chớ
trách…
Liễu Ngọc Lân cười hô hô nói:
– Ôn Liễu hai nhà giao tình không nhạt, lệnh huynh Ôn thiếu chủ lại có lòng
thương kết giao thân thiết, nhị cô nương sao khách sáo thế?
Nói xong chỉ tay mời khách vào nhà.
Ôn Phi Khanh chắp tay cảm tạ rồi dẫn Tiểu Quỳnh vào.
Tuy ngôi nhà bên ngoài trông rất hoang tàn nhưng bên trong lại được bài trí hết
sức cầu kỳ sang trọng, có đủ tranh trướng, phông rèm, bàn ghế toàn thứ gỗ đắt tiền lại
được trải gấm, bình chén đều thuộc loại hảo hạng.
Liễu Ngọc Lân khoát tay quanh phòng nói:
– Nhị cô nương xem, tất cả những đồ vật này đều được lệnh huynh sai mang tới.
Ôn Phi Khanh lạnh lùng đáp:
– Tôi cũng nhận ra những vật dụng của Ôn gia.
Liễu Ngọc Lân cười nói:
– Lệnh huynh thất là người biết hưởng thụ! Hễ ra khỏi nhà là mang theo bài trí,
trên võ lâm có lẽ không có người thứ hai khoáng đạt như thế, và chỉ có Ôn gia…
Ôn Phi Khanh ngắt lời:
– Công tử sai rồi! Trong Ôn gia chỉ một mình gia huynh mới khoáng đạt thế thôi,
chứ Ôn Phi Khanh thì …
Liễu Ngọc Lân cười to:
– Nhị cô nương khách khí thế. Ai cũng biết cô nương đi đâu cũng ngồi xe kiệu
hạng nhất, mỹ nữ tuỳ tùng, vật dụng thứ gì cũng có ngay cả những thứ nhỏ nhất…
Ôn Phi Khanh nhíu mày nói:
– Xem ra Liễu công tử biết về Ôn Phi Khanh không ít!
Liễu Ngọc Lân cười đắc ý:
– Đương nhiên! Đương nhiên! Có thể nói Liễu Ngọc Lân biết cặn kẽ mọi sở thích
của cô nương…
Nói xong liếc nhìn Ôn Phi Khanh đầy ý nhị.
Ôn Phi Khanh không đáp.
Liễu Ngọc Lân lại tiếp:
– Có lẽ lời nói đó hơi khiếm nhã, nhưng đó là lời tự tâm phế.
Ôn Phi Khanh liếc mắt nhìn quanh phòng, hỏi:
– Gia huynh đâu?
Liễu Ngọc Lân vội đáp:
– Lệnh huynh vừa có việc ra ngoài sẽ về ngay, có dặn Liễu Ngọc Lân thay…
Ôn Phi Khanh khoát tay. Tiểu Quỳnh vội mang đến một chiếc ghế bọc gấm.
Ôn Phi Khanh nói:
– Liễu công tử thứ lỗi…
Nói xong ngồi xuống ghế.
Liễu Ngọc Lân vội đáp:
– Không dám! Liễu Ngọc Lân thật là chểnh mãng quá, nhị cô nương bỏ qua cho…
– Liễu công tử đừng khách khí thế! Xin cũng ngồi xuống đi!
Liễu Ngọc Lân hơi ngượng nhưng cũng mang ghế ngồi đối diện với khách, nhìn
chăm chăm vào những đường nét mê ly trên cơ thể Ôn Phi Khanh.
Ôn Phi Khanh không lưu tâm, vẫn tỏ ra tự nhiên thoải mái, duy có sắc thái là hơi
lạnh lùng, một lúc mới lên tiếng:
– Liễu công tử có biết gia huynh đi đâu không?
Liễu Ngọc Lân lắc đầu:
– Lệnh huynh không nói, tôi cũng không hỏi, lệnh huynh chỉ dặn sẽ trở về ngay.
– Gia huynh có nói đi làm gì không?
– Không.
– Chỉ đi một mình thôi sao?
– Lệnh huynh đem theo một tên trong Hàn Tinh Tứ Sứ.
Ôn Phi Khanh trầm ngâm một lúc rồi chợt nói:
– Thôi được gia huynh muốn đi đâu mặc sức. Lần này tôi đến đây chủ yếu để gặp
Liễu công tử thôi!
Liễu Ngọc Lân sững sốt hỏi:
– Thế nào? Nhị cô nương chủ yếu đến gặp Liễu Ngọc Lân ư?
Ôn Phi Khanh gật đầu:
– Đúng vậy! Tôi chủ yếu đến gặp Liễu công tử.
Liễu Ngọc Lân bụng mừng rơn, hỏi:
– Liễu Ngọc Lân có gì mà đáng được nhị cô nương cất công đến tận đây tìm?
– Ôn Phi Khanh muốn nhờ công tử một việc.
Liễu Ngọc Lân ưỡn ngực nói:
– Chỉ cần có thể làm việc gì, nhị cô nương cứ việc sai bảo, dù Liễu Ngọc Lân có

phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không dám từ.
Ôn Phi Khanh nhoẽn miệng cười như hoa hỏi:
– Thật ư? Nghe nói Liễu công tử ít khi giúp người khác mà?
Liễu Ngọc Lân trả lờii rất tự nhiên:
– Không sai! Bình sinh Liễu Ngọc Lân không thích dốc của vì ngươi, nhưng đối với
cô nương thì khác hẳn!
– Thật ư?
– Với nhị cô nương, một bậc quốc sắc thiên hương, diễm mỹ tuyệt thế thì ngay cả
tính mạng mình Liễu Ngọc Lân cũng không tiếc…
– Vậy Ôn Phi Khanh xin đa tạ trước!
Nói rồi đứng lên hành một lễ.
Liễu Ngọc Lân vội vàng hoàn lễ.
– Chẳng hay việc gì mà nhị cô nương tỏ ra trịnh trọng thế?
Ôn Phi Khanh nhìn vào mắt đối phương, cười nói:
– Ôn Phi Khanh không dám cần đến tính mạng, cũng không phiền đến Liễu công
tử nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chỉ cần một ít giải dược độc môn của Sưu Hồn Ngân
Châm…
Liễu Ngọc Lân ngơ ngác nói:
– Thì ra nhị cô nương cần giải dược Sưu Hồn Ngân Châm…
Ôn Phi Khanh gật đầu:
– Chính thế! Liễu công tử chịu giúp chứ?
– Hô hô…Nhị cô nương cần gì phải hỏi! Ngay cả mạng mình, chỉ cần cô nương
nói một tiếng, Liễu Ngọc Lân lập tức hai tay dâng lên, sá gì chút giải dược nhỏ nhoi đó?
– Nói vậy là công tử chịu giúp?
– Không sai! Đối với cô nương, tôi không tiếc, nhưng chỉ xin biết một chút, nhị cô
nương dùng giải dược đó làm gì?
Ôn Phi Khanh cười đáp:
– Cái đó thì Liễu công tử không nên bận tâm. Tôi có việc cần.
Liễu Ngọc Lân định nói gì thì Ôn Phi Khanh đã cướp lời:
– Thế nhưng trong trường hợp công tử bắt buộc phải trình bày thì Ôn Phi Khanh
đành phải nói hết ra vậy!
Liễu Ngọc Lân vội xua tay nói:
– Sao lại thế? Đối với nhị cô nương chẳng lẽ còn ra điều kiện?
– Nếu vậy thì Ôn Phi Khanh xin đa tạ!
Liễu Ngọc Lân lắc đầu:
– Chẳng cần thế. Liễu Ngọc Lân không dám đương, chỉ là…
Ngừng một lúc, chợt hỏi:
– Nhị cô nương có phải định trị thương cho tên họ Lý không?
Ôn Phi Khanh khẳng khái gật đầu:
Liễu công tử đoán không sai!
– Nhị cô nương có biết hắn là người thế nào không?
– Tôi không cần biết hắn là ngươi thế nào, chỉ biết hắn bị thương bởi Sưu Hồn
Ngân Châm bá đạo của Liễu công tử.
– Nhị cô nương có biết hắn và lệnh huynh đã phát sinh xung khắc thế nào không?
– Tôi biết!
Liễu Ngọc Lân ngạc nhiên hỏi:
– Cô nương biết ư?
– Phải!
– Do đâu…
– Chính hắn đã nói cho tôi biết không dấu giếm gì.
Liễu Ngọc Lân kêu lên:
– Chính hắn nói với cô nương ư? Thật khó tin!
Ôn Phi Khanh hỏi:
– Liễu công tử không tin hắn nói với tôi chuyện đó hay không tin lời tôi?
– Cô nương cũng biết rằng xét về tình và lý, hắn đều không thể…
Ôn Phi Khanh nói:
– Tôi có thể cho công tử biết rằng hắn chưa biết tôi là người của Hàn Tinh môn,
lại càng không biết là Ôn Phi Khanh.
Liễu Ngọc Lân ngẩn ra một lúc rồi nói:
– Chẳng trách nàonhưng cô nương đã biết hắn với lệnh huynh đã nảy sinh xung
đột thì sao còn…
Ôn Phi Khanh ngắt lời:
– Gia huynh là gia huynh, còn tôi là tôi. Liễu công tử có đồng ý thế không?
Liễu Ngọc Lân gật đầu:
– Đúng thế…lệnh huynh là lệnh huynh, còn cô nương là cô nương. Dù anh em
ruột thịt cũng có khi có quan điểm khác nhau. Tuy nhiên…
Y dừng một lúc, cười nói thêm:
– Chỉ sợ hành động đó của cô nương đi ngược lại lợi ích của Hàn Tinh môn thôi…
– Liễu công tử định nói tôi phản bội lại Hàn Tinh môn?
Liễu Ngọc Lân vội lắc đầu:
– Tôi không dám! Chỉ cảnh tỉnh cô nương thế thôi…
– Vậy xin đa tạ công tử.
Liễu Ngọc Lân chợt hỏi:
– Nhị cô nương có biết vì sao hắn kết cừu oán với Hàn Tinh môn không?
Ôn Phi Khanh đáp:
– Tôi không rõ lắm. Nếu Liễu công tử biết thì xin nói xem…
Liễu Ngọc Lân hỏi:
– Nhị cô nương có biết giữa Lệnh Hồ gia của Lãnh Nguyệt và Ôn gia đã có hôn
ước không?
– Việc này tôi chưa rõ, chỉ biết Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh có mối giao hảo từ lâu
đời. Lệnh Hồ cô nương cùng gia huynh lớn lên bên nhau từ nhỏ. Gia phụ rất thích Lệnh
Hồ cô nương, muốn có ý kết thân hai nhà.
Liễu Ngọc Lân gật đầu:
– Chính là như thế. Tên họ Lý chỉ tình cờ gặp Lệnh Hồ cô nương đã dùng lời
đường tiếng mật đã quyến rũ được Lệnh Hồ cô nương khiến cô ta lạnh nhạt với gia
huynh…
Ôn Phi Khanh cười nói:
– Liễu công tử dùng hai chữ quyến rũ chừng như chưa được thỏa đáng vì Lệnh Hồ
cô nương không phải là đứa trẻ lên ba.
Liễu Ngọc Lân ngơ ngác hỏi:
– Vậy cô nương cho rằng trong việc này đáng trách là Lệnh Hồ cô nương còn hắn
không đáng trách…
– Tôi không trách ai cả!
– Nhị cô nương, theo tôi biết thì trước khi gặp tên họ Lý đó Lệnh Hồ cô nương đối
với lệnh huynh rất thắm thiết.
Ôn Phi Khanh cười nói:
– Việc này e Liễu công tử không biết rõ bằng tôi là người của Ôn gia. Theo tôi thì
Lệnh Hồ cô nương xưa nay vẫn rất quí gia huynh, coi như bậc huynh trưởng, còn việc
cô ta có trở thành dâu của Ôn gia hay không thì chưa chắc.
– Nhị cô nương cho rằng…
Ôn Phi Khanh ngắt lời:
– Có lẽ chúng ta đi quá xa về đề tài đó…
Liễu Ngọc Lân vội nói:
– À phải!…việc liên quan đến giải dược…nhị cô nương sao lại quyết ý cứu một
người không hề liên quan đến mình…
– Cứu một mạng người còn hơn là dựng nên bảy tòa lâu đài, tôi vì tính đến quãng
đời còn lại của mình, công tử thấy có nên không?
– Xin thứ lỗi tôi nói thẳng một câu. Nhị cô nương xưa nay vẫn thiết thạch tâm
trường mà…
Ôn Phi Khanh cười hỏi:
– Sao công tử không nói rõ hơn tôi là người cuồng tâm thủ lạt, độc như rắn rết?
Liễu Ngọc Lân vội vã lắc đầu:
– Cô nương minh giám, quả thật tôi đâu dám thế?
– Có gì mà không dám chứ? Giang hồ ai cũng biết Ôn Phi Khanh là nữ ma đầu, nữ
sát tinh tàn độc, và đó cũng là sự thực. Chỉ là tôi muốn nói với Liễu công tử rằng bao
nhiêu năm qua mình đã quá tàn ác giết người không chớp mắt, lời đồn trên giang hồ
hoàn toàn chính xác. Và bây giờ tôi nhận thấy rằng trong bấy nhiêu năm tâm hồn tôi
trống rỗng. Những lúc đêm khuya thức giấc, tôi bỗng thấy sợ cả bản thân mình. Đó
không phải sợ oan hồn đòi nợ, cũng không phải sợ người khác trả thù mà chính là hổ
thẹn với trời và đất, hối hận đối với lương tâm…Nhưng từ sau khi tôi cứu người đó xong
chợt thấy mình tâm an lý đắc, thấy cuộc sống mình có ý nghĩa, do hành thiện mà đem
lại niềm vui, đồng thời…
Dừng một lúc cô ta lại nói tiếp:
– Tôi đã nghĩ nhiều, không thể cứ sống đến già như trước mãi, cần phải nghĩ đến
quãng đời còn lại, nên làm chút việc thiện để chuộc lại lầm lỗi trước đây, cũng như tìm
chút quả phúc. Bởi thế tôi đã quyết tâm từ nay cải đổi tâm tính, tay sẽ không còn máu
tanh nữa, dốc tâm hành thiện…
Ôn Phi Khanh càng nói càng sôi nổi, dường như quên hẳn thực tại, quên rằng
mình đang nói với ai.
Liễu Ngọc Lân mở to đôi mắt, chờ đối phương dứt lời mới nói:
– Buông dao đồ tể, lập tức thành Phật. Nhị cô nương khiến người ta cung ngưỡng,
thật đáng mừng đáng chúc!
– Đa tạ Liễu công tử!
– Nhị cô nương định cải đổi tâm tính, đó không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng
không biết vì ai mà cô nương có đột biến như vậy?
Ôn Phi Khanh cười đáp:
– Chỉ là do suy nghĩ bản thân thôi!
– Suy nghĩ và phá bỏ nề nếp cũ là chuyện rất khó, nhị cô nương thật siêu nhân.
Chỉ là…
Y đột nhiên cười, tiếng cười thâm trầm và giảo hoạt nói:
– Chỉ sợ hoàn cảnh khó mà thực hiện…
Ôn Phi Khanh nhíu mày hỏi:
– Tôi chưa hiểu công tử định chỉ việc gì?
Liễu Ngọc Lân cười đáp:
– Về Hàn Tinh môn của cô nương, Hắc Bạch lưỡng đạo nghe danh đã vỡ mật,
chính tà hai phái biết tiếng đều kinh hồn, nay đã ăn sâu vào tâm khảm của mọi người.
Nay nhị cô nương muốn thay đổi thế nhân, thay đổi cả cục diện không dễ đâu!
Ôn Phi Khanh đáp:
– Tôi chỉ làm việc của mình, đâu dám thay đổi thế nhân?
Liễu Ngọc Lân cười hô hố nói:
– Tốt lắm nhị cô nương đã kiên quyết như thế, tôi không tiện nói gì thêm. Còn
việc nhị cô nương cần giải dược, tôi cũng không dám không cho, chỉ là xưa nay tôi
chưa hề đưa giải dược độc môn cho bất kỳ một ai, nay đưa cho cô nương để hành thiện
cứu người, nhị cô nương sẽ cảm tạ tôi thế nào đây?
Ôn Phi Khanh hỏi:
– Liễu công tử muốn tôi phải cảm tạ bằng cách nào?

Liễu Ngọc Lân cười thâm hiểm:
– Tôi muốn cô nương cảm tạ thế nào thì cô nương cũng chấp nhận hay sao?
– Phải xem Liễu công tử muốn thế nào, tôi có đủ khả năng không mới trả lời được
chứ?
Liễu Ngọc Lân lắc đầu:
– Hoàn toàn không liên quan đến khả năng của cô nương cả, chỉ là nhị cô nương
có nguyện ý hay không…
– Liễu công tử cứ nói xem. Có thể công tử đòi giá cả trời, tôi sẽ dốc tiền tận đất
để trả, đúng vậy không?
Liễu Ngọc Lân mắt ánh lên nhìn Oân Phi Khanh rồi chợt ngữa mặt cười to một
tràng nói:
– Hô hô hô…đòi giá cả trời, dốc tiền hết đất…nhị cô nương là người cao nhã
nhưng cũng rất hào sãng! Đúng thế, nhị cô nương nói không sai! Tôi có thể đòi giá cả
trời, cô nương…
Hắn chợt nhưng mục nhìn đối phương, nhẹ giọng:
– Tôi đã nói trong lòng ái mộ nhị cô nương đã lâu…
– Tôi nghe rồi và rất lấy làm vinh hạnh!
– Vậy thì tôi chỉ cần của cô nương sự đồng ý ngàn vàng…
Ôn Phi Khanh cười đáp:
– Liễu công tử đòi giá quá cao!
Liễu Ngọc Lân lắc đầu:
– Không cao đâu! Nhị cô nương, đối với người khác thì giá đó thì cao thật, nhưng
đối với tên họ Lý rất phải chăng. Chắc nhị cô nương cũng đồng ý với tôi.
Ôn Phi Khanh cười nhạt nói:
– Hừ! Tôi hy vọng cứu được hắn, nhưng không phải nhất định cứu bằng mọi giá!
Liễu Ngọc Lân cười hắc hắc nói:
– Nếu vậy là cô nương không lưu tâm lắm đến chuyện tôi cho hay không cho giải
dược, đúng không?
Ôn Phi Khanh thoáng biến sắc, nhưng vẫn mỉm cười nói:
– Liễu công tử cầu ở tôi lời đồng ý, vậy có tin vào lời đồng ý đó không?
Liễu Ngọc Lân vội vã gật đầu:
– Đương nhiên! Hàn Tinh Ôn gia là gia môn nào? Nhị cô nương thân phận thế
nào chứ? Há có thể nói lời nuốt lời, thất tín với người khác?
Ôn Phi Khanh cười nhạt nói:
– Liễu công tử đã nói thế thì tôi phải đồng ý thôi, chỉ là lúc này tôi không mang
theo vật gì…
Liễu Ngọc Lân không ngờ đối phương trả lời như thế, sững sốt há hốc mồm, hồi
lâu mới nói:
– Không ngờ cô nương lại quả quyết như vậy. Xem ra giá trị của tên họ Lý cao
đến thế…Nhị cô nương, chẳng cần đến tín vật làm gì.
– Sao lại không cần? Chỉ căn cứ vào lời nói thôi ư?
– Phải! Căn cứ vào sự đồng ý ngàn vàng của cô nương.
Ôn Phi Khanh gật đầu nói:
– Được Liễu công tử hãy lấy giải dược ra đi!
Liễu Ngọc Lân không chút do dự thò tay vào túi lấy ra một lọ nhỏ bằng ngọc đặt
xuống bàn nói:
– Nhị cô nương cần bao nhiêu thì cứ tự mình lấy đi!
Ôn Phi Khanh nhìn chiếc bình bằng ngọc hỏi:
– Trong bình có đúng là giải dược của Sưu Hồn Ngân Châm không?
Liễu Ngọc Lân cười đáp:
– Nhị cô nương, lúc này mà Liễu Ngọc Lân còn định lùa dối cô nương nữa sao?
Ôn Phi Khanh mở nắp bình dốc ra mặt bàn mấy viên dược hoàn màu đỏ chỉ bằng
hạt đậu, ngẩng lên hỏi:
– Để bức hết độc chất của Sưu Hồn Ngân Châm thì cần mấy viên?
Liễu Ngọc Lân đáp:
– Một viên là đủ.
– Vậy thì tôi lấy hai viên.
Nói xong nhón lấy hai viên, còn bao bao nhiêu bỏ lại vào bình như cũ.
Liễu Ngọc Lân cất chiếc bình vào túi.
Ôn Phi Khanh đứng lên nói:
– Liễu công tử, tôi phải đi rồi!
Liễu Ngọc Lân hỏi:
– Thế nào? Nhị cô nương không đợi lệnh huynh sao?
Ôn Phi Khanh lắc đầu:
– Không cần. Biết khi nào anh ấy mới quay về?
Dứt lời dẫn Tiểu Quỳnh đi ra.
Liễu Ngọc Lân nói:
– Khi cô nương đến, Liễu Ngọc Lân đã thất nghênh, nay xin được tổng giá một
đoạn.
Rồi cũng định theo ra.
Ôn Phi Khanh cười nói:
– Tống quân thiên lý, chung qui nhất biệt, Liễu công tử không nên khách khí.
Liễu Ngọc Lân chưa biết trả lời sao, khi vừa định thần thì chủ tỳ đã qua sân ra
ngoài cổng rồi, đành đứng nhìn theo.
Ôn Phi Khanh không để ý đến tên hắc y nhân trong Hàn Tinh Tứ Sứ có tên là
Vạn Bách mà nghiêm mặt nhìn hai tên hán tử đứng cạnh hỏi:
– Các ngươi nói thiếu chủ và Liễu công tử đang ở trong nhà, làm sao chỉ có một
mình Liễu Ngọc Lân?
Hai tên hán tử ngơ ngác nhìn nhau rồi lúng túng trả lời:
– Bẩm cô nương, trước khi cô nương đến thiếu chủ vẫn còn trong đó…
Ôn Phi Khanh hỏi:
– Vậy là các ngươi không hề thấy thiếu chủ ra khỏi cửa?
– Dạ, đúng thế, cô nương.
Ôn Phi Khanh nhíu mày lẩm bẩm:
– Lạ thật, vậy thiếu chủ đi đâu chứ?
Rồi quay sang Vạn Bách hỏi:
– Dọc đường ngươi có nghe thiếu chủ nói đến đây làm gì không?
Vạn Bách đáp:
– Bẩm cô nương, thuộc hạ không nghe thiếu chủ nói gì.
Ôn Phi Khanh trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói:
– Thôi được. Đợi thiếu chủ về nhớ nói lại rằng ta sẽ trở lại.
Dứt tiếng liền dẫn Tiểu Quỳnh đi.
Chỉ lát sau hai chủ tỳ đã về đến khách điếm.
Mới đẩy cửa phòng Lý Tồn Hiếu, cả hai đều sững sờ, mặt biến sắc!
Gian phòng trống không, chẳng những Lý Tồn Hiếu không có mà Cổ Tử Hư cũng
biến đâu mất.
Trong phòng mọi thứ vẫn y nguyên không có gì thay đổi, giường nệm vẫn giữ vết
người vừa nằm, chỉ người là không thấy.
Tiểu Quỳnh lạnh giọng nói:
– Cô nương quá tin vào người khác! Để tiểu tỳ đến hỏi bọn điếm tiểu nhị xem họ
đi vào lúc nào.
Ôn Phi Khanh ngăn lại:
– Đừng! Tiểu Quỳnh. Họ đã đi như thế tất không để chúng biết.
Tiểu Quỳnh hậm hực nói:
– Cô nương đã phải khổ tâm như thế, nhọc công như thế nào được gì đâu, có đổi
được trái tim y đâu chứ?
Ôn Phi Khanh không nói gì nặng nề đi vào phòng thẩn thờ nhìn lên giường hồi
lâu rồi đột nhiên cười thê lương nói:
– Mới còn ở trong phòng, ai ngờ chưa tới nửa canh giờ người đã không thấy nữa!
Chàng nói đúng, có cuộc hội ngộ nào không mang mầm ly biệt? Sớm muộn gì cũng
chia xa…Ta không trách chàng, thế còn Trương Viễn Đình…
Giữa cặp mi Ôn Oân Phi Khanh chợt hiện lên sát khí.
Cô ta đanh giọng:
– Ta đã nói không câu chấp, không truy cứu chuyện cũ, nhưng bây giờ không thể
không giết hắn! Tiểu Quỳnh! Truyền lệnh cho bọn Vạn Bách ba tên, hạn trong nửa
ngày phải tìm bằng được Trương Viễn Đình về đây, nếu không…đi đi!
Tiểu Quỳnh ⬘dạ⬙ một tiếng rồi quay ra, nhưng mới đến cửa bỗng đứng khững lại,
mắt ngơ ngác nhìn ra sân, miệng thốt lên:
– Liễu công tử…
Ôn Phi Khanh cũng quay ngoắt lại.
Không sai! Một thiếu niên tuấn mỹ, mình bận thanh y, miệng cười mãn nguyện,
chính là Liễu Ngọc Lân!
Hắn không biết đến từ lúc nào, đang thong thả đi về phía hai người.
Ôn Phi Khanh trấn định lại, hỏi:
– Công tử đến làm gì?
Liễu Ngọc Lân dừng trước cửa phòng, cười đáp:
– Tôi theo tiễn nhị cô nương, tiện thể cũng thử xem hạnh vận, không ngờ nhị cô
nương đã liệu trước tôi sẽ đến đây…
Ôn Phi Khanh nhíu mày hỏi:
– Tôi liệu trước…công tử nói gì vậy?
– Nếu không? Cô nương việc gì phải đem giấu hắn đi?
Ôn Phi Khanh hiểu ra, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:
– Công tử lầm rồi! Không phải tôi dấu mà là hắn đã bỏ đi.
Liễu Ngọc Lân ngạc nhiên hỏi:
– Thế nào? Nhị cô nương, hắn bỏ đi ư?
Ôn Phi Khanh không đáp.
Liễu Ngọc Lân lắc đầu nói:
– Nhị cô nương đã không tiếc thân cầu cho được giải dược, vậy mà hắn lẳng lặng
bỏ đi. Thật là phụ mất ân tình của nhị cô nương rồi! Thật là bạc tình phụ nghĩa quá đi
mất! Thật là khác với Liễu Ngọc Lân một trời một vực! Giống người như vậy có đáng để
nhị cô nương phải bận tâm tới nữa không?
Tiểu Quỳnh nghe vậy biến sắc nhưng Ôn Phi Khanh vẫn cười thản nhiên:
– Công tử nói không sai! Tôi không tiếc hy sinh bản thân cầu cho được hai viên
dược hoàn, thế nhưng hắn không từ mà biệt, đúng là kẻ bạc tình phụ nghĩa hết sức! So
với Liễu công tử khác xa nhau quá. Hạng người như vậy đâu đáng làm tôi phải bận
lòng?
Liễu Ngọc Lân hỏi:
– Vậy cô nương còn chờ gì nữa?
– Tôi có chờ gì đâu? Còn gì mà chờ đợi chứ?
– Nếu vậy thì cô nương thu dọn đồ đạc đi theo tôi. Liễu Ngọc Lân này nguyện ra
sức khuyên mã…
Ôn Phi Khanh ngưng mục nhìn đối phương, trong đôi mắt diễm lệ bỗng hiện sát
cơ.
oOo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.