Đọc truyện Thiên Chính Đạo Nhân – Chương 54: Ma trơi hóa rồng
Dịch: Tuyệt Hàn
Thứ nước Tra Nghiêm Vân vẩy ra chính là Âm Dương Vô Căn Thủy, loại nước này được đặt tên là Vô Căn Thủy vì nó không rơi xuống mặt đất. Muốn có Vô Căn Thủy thì người con gái còn xử nữ đội bình gốm sạch ở đỉnh đẩu, khi giờ Tý của tiết Xuân Phân – âm dương hoán đổi, đứng ở nơi trống trải đón lấy nước mưa mới có được, vẩy thứ nước này coi như giúp linh hồn ở xung quanh được tịnh hóa. Tới khi giọt nước cuối cùng được vẩy hết, ở trước người Tra Nghiêm Vân xuất hiện một vật hình cầu lớn màu xanh, cũng không biết do bao nhiêu đốm “ma trơi” tạo thành nữa, ánh sáng từ những đốm lân tinh chiếu rọi cả khuôn mặt nghiêm nghị của hắn.
Nhìn vật hình cầu trước mặt, Tra Nghiêm Vân hiểu ý cười một tiếng, lại từ trong túi vải móc một tờ giấy trắng, rung nhẹ trong tay. Tờ giấy màu trắng kia vốn được gấp lại nhiều lần, sau khi được hắn rung nhẹ thì trở thành một xấp giấy, dài chừng nửa thước, chiều rộng khoảng độ một cái bao diêm, bên trên được một khoảng giấy đỏ ghim lại. Phía dưới có mấy cái tua rua theo hình đồng tiền, đây chính là thứ chúng ta khi tảo mộ vào tết Thannh Minh Thường gặp – Dẫn Hồn Phiên (phướn dẫn hồn).
Tra Nghiêm Vân đi về phía trước một bước, rút thanh Thất Tinh Kiếm khỏi đất, tay trái ném Dẫn Hồn Phiên lên, tay phải cầm kiếm đâm thẳng lên đó. Tiếp theo tay trái hắn lại cầm chuông Ích Tà, nhẹ nhàng rung, những tiếng “đinh đang” cũng vang lên theo nhịp rung, tay phải nắm Thất Tinh Kiếm cũng rung mạnh làm Dẫn Hồn Phiên roi xuống. Theo tiếng chuông dừng lại, Tra Nghiêm Vân xoay người, cứ cách mỗi bảy bước, liền dừng lại lắc chuông một lần, những chấm xanh phía sau giống như đi theo đội trưởng, bám sát theo sau lưng Tra Nghiêm Vân. Hắn dừng lại, chúng cũng dừng lại, từ đầu đến cuối vẫn theo nhịp chân hắn mà chuyển động.
Đợi khi Tra Nghiêm Vân đi tới phía dưới miệng giếng cổ thì dừng lại, nhìn những đốm “ma trơi” sau lưng mình. Tay phải Tra Nghiêm Vân cầm Thất Tinh Kiếm chỉ thẳng về phía cái giếng, quát to một tiếng: “Đi!”
Vừa dứt lời, lập tức lùi về phía sau, chỉ thấy những đốm “ma trơi” lại một lần nữa biến ảo thành hình dáng một con cự long màu xanh cực dài! Chẳng qua hình dạng con rồng này khác hẳn với những minh họa ngày nay chúng ta thường thấy, nó có thêm một đôi cánh khổng lồ, đây cũng là điều Tra Nghiêm Vân không nghĩ tới. Một điều quỷ dị nữa là con “rồng” do đám “ma trơi” tạo thành không chỉ cựa quậy thân mình, mà tới cả đôi cánh cũng giang rộng ra. Con rồng chậm rãi thành hình, bộ phận cuối cùng được hoàn thành là vùng tròng mắt, rồi nó quay người tới ngay bên cạnh Tra Nghiêm Vân. Con rồng sau một lúc thì dần yên tĩnh, bắt đầu từ từ cúi đầu xuống.
Đây là tình huống gì?
Dựa theo tưởng tượng của Tra Nghiêm Vân thì giờ phút này thì đám lân tinh này vốn phải bay theo cái giếng cổ mà thoát ra ngoài rồi, vì cái giếng cũng chính là nơi âm dương giao hòa, nằm trên mắt của một con cá trong âm dương đồ. Vốn những linh hồn này đã đau khổ ở đây hàng ngàn nằm, nều không người chỉ điểm chỉ sợ qua cả ngàn năm cũng khó có thể ra ngoài, bây giờ hắn đã dẫn đường cho họ rồi. Nhưng không hiểu tại sao họ không những không đi ra, còn huyễn hóa thành bộ dáng này?
Chẳng lẽ là những linh hồn này muốn báo đáp hắn sao, cái này thì cũng có thể đi. Nhìn đám “bạn” không rõ lai lịch ở bên cạnh, giờ phút này trong lòng Tra Nghiêm Vân có cảm xúc ngổn ngang, quả thật vạn vật đều hiểu được việc tri ân báo đáp. Tra Nghiêm Vân lần nữa thử dùng Dẫn Hồn Phiên, chỉ thẳng Thất Tinh Kiếm về phía miệng giếng, quát một tiếng: “Đi!”
Con rồng kia vẫn chẳng hề di chuyển, chỉ khẽ đung đưa cái đuôi, giống như không muốn rời đi.
Điều này rõ ràng là làm khó cho Tra Nghiêm Vân, dù sao hắn cũng đã mở âm dương lộ để tiễn những vong hồn này đi, chẳng lẽ ở đây có gì cấm kỵ? Hắn nhìn quanh bốn phía một chút, cũng chẳng thấy điều gì khác thường, chỉ thấy con rồng kia nhìn thấy hắn lại tiếp tục cúi đầu, bộ dạng có vẻ cung kính, chẳng qua cảnh tượng hơi có chút kỳ dị mà thôi.
Tra Nghiêm Vân nhìn kỹ con rồng, sự chú ý tập trung chủ yếu vào đôi cánh. Hắn chợt nhớ tới đã đọc một cuốn sách, trong đó có miêu tả những loại rồng của Trung Quốc, đa phần đều không có cánh, chỉ có rồng của phương Tây mới có cánh, mà đa phần rồng phương Tây đều là hóa thân của tà ác. Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, ở Trung Quốc quả thật có một loại rồng có cánh, hơn nữa là loại duy nhất, đó chính là “Ứng Long”.
Trong《Sơn Hải Kinh》ghi chép về Ứng Long như sau: Đại hoang đông bắc ngung trung, hữu sơn danh viết hung lê thổ khâu. Ứng long xử nam cực, sát xi vưu dữ khoa phụ bất đắc phục thượng, cố hạ sổ hạn – Ở nơi Đại Hoang vùng Đông Bắc, có gò núi đất tên là Hung Lê. Ứng Long sống ở phía Nam núi này, sau đó bị Xi Vưu và Khoa Phụ giết chết, tạo thành hạn hán.
“Ứng Long?”
Tra Nghiêm Vân tự nhủ, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một thành ngữ: Vẽ rồng điểm mắt.
Nghe nói thời Lương có danh họa Trương Tăng Dao vẽ bốn con rồng trên bức tường của Kim Lăng An Lạc Tự, nhưng ông không vẽ mắt. Ông thường nói: “Vẽ mắt rồng sẽ bay mất”. Mọi người đều cho rằng rất hoang đường bèn chê cười, ông liền vẽ mắt cho một con rồng, một hồi sau, sấm sét đánh vỡ vách tường, con rồng đó lập tức bay đi mất, chỉ còn lại ba con rồng không được vẽ mắt trên tường mà thôi. Nghĩ tới đây, hắn thông suốt, dòm thấy con rồng trước mặt mình quả thật không có mắt, thảo nào không bay đi được.
Mang tâm tính thử một chút, Tra Nghiêm Vân cắn ngón giữa, nhanh chóng chấm một cái về phía tròng mắt con rồng, ngay sau khi điểm xong, con rồng lập tức như có thêm linh tính, nó bay lượn quanh người Tra Nghiêm Vân bồi hồi vài vòng, lại gật đầu với hắn, giống như là cảm ơn vậy.
“Hống!”
Một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp cả hang ngầm, ngay cả Nghị Siêu và Trác Hùng ở bên trên cũng nghe thấy rõ ràng.
Con rồng vỗ cánh, bay thẳng về hướng cái giếng cổ. Ngàn vạn chấm xanh biến thành hình dạng Ứng Long cứ thế bay qua người Tra Nghiêm Vân, ra khỏi giếng cổ, qua hồi lâu mới biến mất hầu như không còn.
Mà giờ khắc này Nghị Siêu cùng Trác Hùng đang đứng ở bên cạnh giếng, nghe thấy tiếng hống, đất ở xung quanh giếng cũng rung lên. Xa xa những ngôi nhà đã lâu không được tu bổ, dần dần đổ sập xuống, giống như là xảy ra một trận động đất nhỏ. Hai người còn chưa tới kịp nhìn xuống giếng, chỉ thấy trong giếng vang lên tiếng “rào rào”, xen lẫn một luồng gió mạnh thổi tới. Vài giây sau một con rồng xanh bay thẳng lên trời, khi cái đuôi nó rời khỏi giếng, con rồng lập tức tung cánh, bay vòng quanh Kỳ Phong Sơn vài vòng mới tiếp tục bay về hướng Tây, làm cả hai trợn mắt há hốc mồm.
Tới khi Nghị Siêu ổn định tinh thần, chuyện đầu tiên chính là tự tay tát mình một cái, sau đó nhìn Trác Hùng hỏi: “Mới vừa rồi là cái gì?”
Trác Hùng ngơ ngác nhìn Nghị Siêu: “Hình như tôi nhìn thấy một con rồng…”
Sau đó hai người tiếp tục nhìn đối phương đang ngẩn ra…
Mấy phút sau, hai người gần như mới tỉnh, chạy tới bên cạnh cái giếng, hô to: “Nghiêm Vân ca, Nghiêm Vân ca, Tra Nghiêm Vân!”
Tra Nghiêm Vân ở phía dưới, giờ phút này đã quay lại hai tấm đá được ghép lại thành bàn, do khoảng cách xa nên cũng không nghe thấy tiếng hai người ở phía trên. Chuyện kỳ quái lại tiếp tục xảy ra, vốn khoảng nước rộng ngăn cách hắn tới chỗ Lãnh Di Nhiên sau khi con rồng bay ra khỏi giếng thì cạn dần, chỉ qua vài phút nước đã rút hết. Cái quan tài bằng đồng xanh lúc này cũng lộ ra hoàn toàn, những cái gai trên quan tài cũng lần lượt rụng xuống, hơn nữa đều chuyển thành màu trắng. Đột nhiên, xung quanh cái quan tài cũng phát sinh biến hóa, cẩn thận nhìn kỹ một chút, hóa ra là phía dưới quan tài còn có một con ba ba lớn, nhưng giờ chỉ còn lại cái xác trống không mà thôi.
“Di Nhiên, cô nghe thấy không? Ta bây giờ tới cứu cô đây!”
“Nghiêm Vân ca, mau tới cứu chúng tôi!” Lãnh Di Nhiên nghe thấy vậy cũng hô lên.
Tra Nghiêm Vân giờ phút này quan tâm nhất chính là hai người, vội vàng đi tới phía đối diện, khoảng nước chắn đường đã không có, chỉ có thể bước qua những bộ xương và cái quan tài kia mà thôi. Nhưng bất kể thế nào cứu người vẫn là quan trọng nhất, Tra Nghiêm Vân không quản được nhiều như vậy, dù sao vẫn phải đi qua. Hắn cẩn thận bước lên xương người, một “đường” đi thẳng tới…