Thiên Chính Đạo Nhân

Chương 48: Giếng sâu tám mốt trượng


Đọc truyện Thiên Chính Đạo Nhân – Chương 48: Giếng sâu tám mốt trượng

Dịch: Tuyệt Hàn

***

Nghị Siêu bật đèn chiếu xa, soi xuống giếng. Mọi thứ vẫn chìm trong bóng tối âm u, rêu xanh bám đầy trên thành giếng. Từ miệng giếng tới mặt nước khoảng chừng năm thước, có thể do trận mưa tối qua mà mặt nước dâng thêm khoảng một chút, chừng bốn thước. Nhưng ánh đèn chỉ chiếu xuống được một chút bên dưới mặt nước, chẳng thể nào xác định được cái giếng này sâu bao nhiêu. Tối hôm qua Nghị Siêu đã thử lặn xuống mà không thành công, hôm nay mọi người không dám tùy tiện sử dụng lại biện pháp này.

Khi mọi người đang vây quanh cái giếng, Trác Hùng nhìn thấy một hòn đá ở bên cạnh, thuận tay nhặt lên rồi nói: “Có cách rồi, chúng ta ném một hòn đá xuống, nghe thấy tiếng vọng lên thì có thể xác định được độ sâu của giếng rồi!”

Nói xong Trác Hùng lập tức định ném hòn đá xuống giếng nhưng đã bị Tra Nghiêm Vân ngăn lại: “Nếu có người ở dưới giếng thì sao? Không phải sẽ bị cậu ném đá chết à?”

Trác Hùng nhìn qua hòn đá, cân nhắc sức nặng của nó, lè lưỡi rồi lại buông xuống. Tra Nghiêm Vân nhìn Trác Hùng buôn hòn đá xuống, quay sang hỏi Hà Nghị Siêu: “Nghị Siêu, sợi dây này dài bao nhiêu?”

Nghị Siêu tất nhiên không biết nguyên do, vì trước nay Tra Nghiêm Vân thường làm xong tất cả mọi việc mới giải thích, nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ vào sợi dây leo núi quân dụng mà nói: “Nó dài một trăm thước, anh đừng nhìn nó nhỏ mà coi thường, nó có thể chịu được sức nặng tới hơn cả trăm cân đó.”


Tra Nghiêm Vân vỗ hai tay vào nhau, giống như có biện pháp: “Nghị Siêu, cậu buộc một đầu dây vào đèn chiếu xa và một hòn đá, từ từ để nó chìm vào trong nước…”

“Nghiêm Vân ca, anh thật thông minh! Cái này thì được.”

Thế là sợi dây leo núi một đầu có buộc đá và đèn chiếu xa, chầm chậm được Nghị Siêu thả xuống giếng, nó mang theo hy vọng của mọi người chìm vào trong nước. Trong phạm vi tầm mắt, trong giếng cổ có chút vẩn đục mờ mờ, sau khi xuống được khoảng hai mươi thước, thì rất khó phân biệt khoảng cách và âm thanh trong nước, Nghị Siêu chỉ có thể tiếp tục dựa vào vạch trên dây mà thả xuống. Đôi mắt như hỏa nhãn kim tinh của Tra Nghiêm Vân như nhìn thấy gì đó, hắn kêu một tiếng: “Nghị Siêu, dừng lại. Cậu từ từ xoay sợi dây đi, ở đây giống vị trí mà hôm qua cậu lặn xuống, ở thành giếng có cái gì đó thì phải.”

Nghị Siêu sau khi nghe vậy, từ từ di chuyển sợi dây trong tay, kéo ánh đèn soi trong giếng một vòng. Khoảng cách xa như vậy, đôi mắt lính trinh sát của Nghị Siêu không phát hiện được gì, nhưng Tra Nghiêm Vân lại phát hiện ra, quả nhiên ở trong giếng có khắc những hình khắc, những đường nét được chạm trổ trong nước đã quá lâu, cộng thêm sự ăn mòn của nước nên mơ hồ khó có thể thấy rõ. Nhưng Tra Nghiêm Vân luôn cảm thấy những đường nét này hết sức quen thuộc, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng lại không thể nhớ rõ là thấy ở đâu.

Sau khi biết dưới giếng có khắc hình, Tra Nghiêm Vân lại bảo Nghị Siêu tiếp tục. Xuống sâu thêm phía dưới mấy thước thì Tra Nghiêm Vân lại nhìn thấy những đường khắc khác, mãi cho tới khi ra khỏi tầm mắt của hắn.

Khi sợi dây trên tay của Nghị Siêu chỉ còn lại một chút, mà dường như vẫn chẳng chạm tới đáy giếng, chẳng lẽ người ta đào cái giếng này sâu tới hơn cả trăm thước? Nghị Siêu nói nhỏ: “Chỉ là một cái giếng trong thôn mà cần đào sâu tới vậy sao? Trác Hùng, tổ tiên của cậu thật là kỳ lạ!”

Trác Hùng nghe Nghị Siêu lại đang oán trách tổ tông của mình, lập tức muốn tranh cãi: “Ta… Nhà ta…”


Vào lúc này Trác Hùng phát hiện vốn từ của mình bị nghẹn lại ở cổ, đúng vậy, mình rốt cuộc là hậu nhân của những người như thế nào, tại sao chỗ này lại toàn là những thứ quái lạ? Không trách Nghị Siêu, ngay cả bản thân mình cũng đang hoài nghi, chỉ có thể “Ta…ta” mấy tiếng như thế, rồi cúi thấp đầu tùy ý để Nghị Siêu chế giễu.

Nếu sợi dây trăm thước không chạm tới đáy thì chỉ có cách kéo lên, kiểm tra lại một chút, chỉ thấy đầu kia sợi dây hết sức khô ráo!

“Không có nước là sao? Nghiêm Vân ca nhìn xem, một đầu dây không dính nước, chẳng lẽ dưới giếng không có nước? Tối hôm qua nước vẫn còn rất sâu, sao hôm nay lại khô rồi, chẳng lẽ…”

Nghị Siêu nhìn cái đèn không dính nước, lập tức ngồi xuống ôm đầu. Tra Nghiêm Vân cầm sợi dây lên nhìn lại một chút, đúng là không dính nước. Trong giếng không có nước, chẳng lẽ nước giếng chỉ qua một chút mà đã biến mất? Đây là vì sao?

Sợi dây leo núi của Hà Nghị Siêu làm bằng sợi nylon tết lại, bốn sợi dây nhỏ bện thành một sợi dây lớn, lúc xuất phát hai người Trác Hùng và Nghị Siêu đều mua một cuộn. Tra Nghiêm Vân nhìn sợi dây leo núi được bện lại, trong lòng nảy ra một ý định: “Nghị Siêu, cậu tách sợi dây ra rồi nối chung cho dài thêm, chúng ta thử một lần nữa.”

Hắn nói xong cũng lập tức bắt tay vào làm, trong chốc lát, một sợi dây dài bốn trăm thước đã xuất hiện. Một lần nữa lại được treo thêm đèn và đá rồi thả xuống, năm mươi thước, một trăm thước, một trăm năm mươi thước. Mãi cho tới khi vạch khắc trên sợi dây chạm mức một trăm năm mươi thước mà vẫn không thấy đáy giếng!


Hà Nghị Siêu quay sang nhìn Tra Nghiêm Vân và Trác Hùng, hai người kia cũng cùng lắc đầu, chỉ có thể tiếp buông dây. Hai trăm thước! Nhìn sợi dây chạm mốc hai trăm thước mà mọi người chỉ có thể cầu nguyện sớm chạm tới đáy giếng, hai trăm năm mươi thước, vẫn chưa kết thúc.

Mãi cho tới khi sợi dây trong tay Nghị Siêu hơi lỏng ra một chút, không có cảm giác nặng trĩu nữa, rốt cuộc cũng chạm tới đáy giếng.

Nghị Siêu hưng phấn kêu: “Chạm tới rồi, chạm rồi!”

Nghiêm Vân cùng Trác Hùng vội vàng vây lại: “Bao nhiêu thước?”

Nghị Siêu lại từ từ đem sợi giây kéo lên, cho tới khi cảm nhận được đúng độ sâu của giếng, nhìn vạch khắc trên dây nói: “Không nhiều không ít, vừa vặn hai trăm bảy mươi thước. Mẹ ơi, cái giếng này sâu tới hai trăm bảy mươi thước.”

Tra Nghiêm Vân nhận lấy sợi giây, nhìn vạch khắc, thở phào một cái nói: “Nếu như ta đoán không sai, cái giếng này là được người ta cố ý đào sâu tới như vậy.”

Trác Hùng chống báng súng lên thành giếng, hỏi: “Nghiêm Vân ca, anh nói là có người cố ý đào cái giếng này sâu tới hai trăm bảy mươi thước?”

Tra Nghiêm Vân nhìn bầu trời xanh thẳm, lại nhìn lướt qua bốn phía, nói: ” Đúng, hai trăm bảy mươi thước tương đương với tám mươi mốt trượng, cổ nhân dùng đơn vị chiều dài đều là trượng, trong phong thủy khi đếm đến chín thì quay lại một. Khi chín lần của chín đếm hết, cũng chính là tám mươi mốt thì coi như bắt đầu lại từ đầu. Cổ nhân xây dựng đều lấy chín là con số lớn nhất, số chín là lớn nhất, cũng là cuối cùng, ý trong đó là sự cực thính. Nếu muốn “cửu cửu quy nhất, chung thành chính quả”, còn cần “Nhất tứ thất, tam lục cửu” mà tiến lên.


Cửu cửu quy nhất cũng chính là quay lại trạng thái ban sơ, nhưng nó cũng không chỉ đơn giản là quay trở lại, mà là một loại thăng hoa, một loại tái tạo, một loại niết bàn, lại là một khởi đầu mới!

Rốt cuộc ta có chút hiểu thêm về những cái nghĩa trang trong thôn rồi, nói không chừng chúng ta đã bước chân vào một cái cạm bẫy to lớn của tiền nhân, ta không biết làm như vậy là có ý gì, nhưng chúng ta đã trốn không thoát, trở thành một quân cờ trong cạm bẫy này rồi!”

“Quân cờ? Ý của anh là chúng ta đều bị mưu hại?”

“Không phải là bị người mưu hại, chỉ sợ là bị người khác tính toán. Chúng ta đi vào đây tổng cộng là năm người, nếu muốn cửu cửu quy nhất thì chỉ dựa vào một số chín thôi chưa đủ, mà phải cần một người. “Cửu ngũ mới có thể trở thành chí tôn.”

Lời nói của Tra Nghiêm Vân hết sức mơ hồ, hai người cũng khó có thể lý giả.

Nói đền quỷ thần, người tin tự nhiên sẽ tin, người không tin thì vẫn có thể không tin. Nhưng sự thật bây giờ đã được đặt ở trước mắt, ai tự dưng lại dựng lên mấy cái nghĩa trang trong thôn, bày ra quan tài bằng đồng xanh, bốn khối đá nam châm to lớn khác bát quái?

Cần gì phải đào một cái giếng nước sâu tới tám mươi mốt trượng trong thôn, niên đại đó chẳng lẽ có kỹ thuật khai thác dầu mỏ? Ai là người đem một cái thôn xây ở vùng quanh năm không thấy ánh sao trời, nhưng đã qua cả ngàn năm có người sinh sống, tại sao mãi cho tới gần đây mới không còn ai nữa? Tại sao phải chọn hung thú canh giữ bốn phương?

Tóm lại khi hết thảy đã vượt qua những suy luận căn bản, chỉ có thể dùng phương thức tư duy khác biệt với thời đại để phân tích. Mà trong thế giới quan của Tra Nghiêm Vân đã có những thứ như vậy, nó vốn là những thứ có thể giải thích và không cần giải thích. Hiển nhiên bọn họ bây giờ đang gặp phải những thứ không cần giải thích, cũng không cách nào giải thích, chỉ có thể bước một bước rồi tiếp tục dò đường. Là đấu cùng người hay là cùng đấu trời? Là số mệnh hay là trùng hợp? Ở trong thế giới này, chúng ta vẫn luôn nhỏ bé và ít kiến thức như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.