Đọc truyện Thiên Chính Đạo Nhân – Chương 29: Bốn người họ Vương
Dịch: Ly Hạ
***
Buổi tối, quản lý Kim mời mọi người tới một quán ăn dùng bữa coi như cảm ơn. Tra Nghiêm Vân nói mình ăn chay, vì vậy quản lý Kim đã đặt sẵn một bàn toàn món chay, tỏ chút lòng thành.
Lấy trà thay rượu, mọi người thay phiên nhau kính rượu Tra Nghiêm Vân. Khi dùng bữa được một lúc, quản lý Kim chủ động hỏi chuyện về chiếc xe kia: “Tiên sinh, chiếc xe kia thật sự có quỷ?”
Tra Nghiêm Vân gật đầu một cái: “Chiếc xe kia không nên dùng nữa, sớm muộn sẽ xảy ra đại sự!”
Vừa mới dứt lời, chuông điện thoại của quản lý Kim đã “reng reng reng” vang lên, hắn đành xin phép mọi người đi nghe điện thoại, chỉ còn lại ba người ngồi ăn.
Chẳng được bao lâu, quản lý Kim quay lại hô to: “Tiên sinh, không xong không xong, xảy ra chuyện…”
Triệu sở trưởng đứng lên, gấp gáp nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Là chiếc xe kia xảy ra chuyện! Quả nhiên tiên sinh thần cơ diệu toán, quả thật xảy ra đại sự”
Tra Nghiêm Vân trong lòng căng thẳng, nói: “Đừng nóng, anh từ từ nói!”
“Một người nhân viên của nhà tang lễ gọi điện cho tôi, anh ta nói chiếc xe kia gặp tai nạn, chết không ít người! Cụ thể thế nào tôi vẫn chưa rõ, anh ta bảo tôi phải mau chóng tới hiện trường.”
Tra Nghiêm Vân đứng lên, cầm theo vật dụng thường nhanh, nhanh chóng nói: “Vậy còn chờ gì nữa, cùng đi!”
Mọi người sau khi thanh toán, vội vàng lên xe, quản lý Kim ngồi bên cạnh chỉ đường cho Triệu sở trưởng lái xe, chỉ chốc lát sau liền ra khỏi huyện. Chạy một hồi thì tới một lối rẽ, hiện trường được cảnh sát giao thông giám sát, xe cứu thương thì đang chuyển người lái xe bị thương đi cấp cứu. Cảnh sát giao thông nhận ra có người liên quan tới hiện trường, cũng bước tới chào. Nghe thấy quản lý Kim là người phụ trách liên quan tới chiếc xe, lập tức muốn đưa hắn đi.
Quản lý Kim nói: “Tôi chỉ là một người quản lý của nhà tang lễ, làm sao lại bắt tôi?”
Cảnh sát giao thông nói: “Tai nạn giao thông nghiêm trọng, trước mắt đã chắc chắn chết bốn người. Quản lý Kim sợ rằng phải tới trụ sở làm việc một chút.”
Tra Nghiêm Vân vừa nghe thấy chết bốn người, muốn hỏi thăm có chuyện gì xảy ra.
Cảnh sát giao thông nhìn Tra Nghiêm Vân một cái, chỉ đáp gọn lỏn: “Không tiện trả lời.”
Lúc này, Triệu sở trưởng đi lên, móc ra giấy chứng nhận: “Chào đồng chí, tôi là sở trưởng quản lý phương tiện lưu thông trong tỉnh, cũng là người đi cùng quản lý Kim. Không biết đồng chí có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra được không?”
Vừa nghe thấy là lãnh đạo trong tỉnh, người cảnh sát giao thông cũng thay đổi giọng điệu: “Căn cứ theo lời khai của người lái xe và qua phán đoán sơ bộ thì lái xe đang chuẩn bị lái chiếc xe này đi bảo dưỡng, tới lối rẽ này thì đâm thẳng vào chiếc xe ba bánh ở phía bên trái. Trên chiếc xe ba bánh có tổng cộng bốn người, chết hết. Qua điều tra thì bốn người tử vong đều là người một nhà, bây giờ chúng tôi đang thông báo cho thân nhân. Quả thật xui xẻo, một nhà bốn người cứ thế mà mất hết.”
Tra Nghiêm Vân nghe thấy vậy cũng cảm thấy hết sức khó chịu, liền hỏi thêm một câu: “Không biết nhà bốn người này ở đâu?”
“Bọn họ ở trong thôn An Huyền! Trưởng thôn của bọn họ cũng đang tới đó!”
Nghe được hai chữ An Huyền, Tra Nghiêm Vân liền trực tiếp thất thất, ngồi khụy xuống đất.
Thôn An Huyền chính là nơi hắn và giáo sư Hà vừa rời khỏi. Tính ra thì Vương lão gia, Vương phu nhân – vợ giáo sư Hà, bà lão họ Trương, cộng thêm một nhà bốn người này, vừa vặn là bảy người!
Hắn còn đang nghĩ tìm được chiếc xe rồi, chuẩn bị tìm phương pháp phá giải, tại sao hết lần này tới lần khác khi tìm được ra đầu mối thì mọi chuyện đã xảy ra rồi?
Trong lòng Tra Nghiêm Vân lần đầu tiên sinh ra sợ hãi với thứ gọi là Thiên Đạo, dù cho hắn ỷ rằng có vài phần bản lãnh, cũng dám đòi người trước mặt quỷ thần? Đấu với trời, hắn có thể thắng sao?
Đạo sĩ ngoại trừ tu đạo, làm chút tang sự cho người khác, xem phong thủy, còn có thể làm gì? Mất đi con gái, bảy mạng người thôn An Huyền, hắn đã cố gắng hết sức, cũng biết rất rõ ràng vấn đề ở đâu, nhưng vẫn không thể phá giải được. Chẳng lẽ mọi việc đã được vận mệnh an bài sẵn?
Cứ như vậy, hàng ngàn câu hỏi bủa vây lấy tâm trí Tra Nghiêm Vân, hắn như chìm vào sự tuyệt vọng sau khi thất bại.
Chỉ chốc lát sau, trưởng thôn An Huyền cũng tới, người này cũng thấy giáo sư Hà và Tra Nghiêm Vân đều ở đó. Ông cũng không chào hỏi, chỉ liếc mắt nhìn thảm trạng của vụ tai nạn, không ngừng lắc đầu. Trưởng thôn cùng cảnh sát giao thông kể lại chi tiết về gia đình này trong thôn, trong nhà bốn người này chỉ còn lại duy nhất một đứa bé, do nó còn quá nhỏ nên hậu sự đều do thôn phụ trách.
Người tài xế kia cũng bị thương nhẹ, quản lý Kim cũng đi theo cảnh sát giao thông tới trụ sở làm biên bản. Trưởng thôn An Huyền hẹn quản lý Kim hôm sau sẽ bàn việc lo liệu hậu sự cho bốn người này, Triệu sở trưởng thì đưa Nghiêm Vân và giáo sư Hà quay về trong thôn.
Dọc theo đường đi, ba người đều trầm mặc không nói, Triệu sở trưởng cũng mất đi sự hưng phấn lúc trước. Hắn làm việc liên quan tới phương tiện giao thông trong tỉnh, đã thấy qua không ít vụ tai nạn, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến một vụ tai nạn thảm khốc tới vậy.
Chiếc xe ba bánh chở tổng cộng bốn người: Một nam một nữ, một ông lão và một cô bé. Cô bé kia thì đụng tới mức không nhìn ra hình người, người đàn ông thì bị đụng văng đi, cách xe tới khoảng hơn hai mươi thước. Người phụ nữ bị chiếc xe ba bánh cán qua, một bánh xe cán thẳng qua cổ, gần như giữa đầu và cổ chỉ còn chút da là dính liền. Ông lão thì nằm ở bên cạnh cháu gái, một bên đùi đã rời khỏi thân thể… Máu loang ra đường đỏ lòm, nhìn mà rợn cả người…
Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ thôn An Huyền giống như nổ tung, bốn người chết kia cũng họ Vương. Người đàn ông kia tên là Vương Vệ Quốc, hôm trước hắn đưa cả nhà tới nhà thông gia ăn cơm. Người con gái thứ hai năm nay mới sáu tuổi, còn có một đứa con trai tám tuổi. May mắn thằng bé hôm trước kêu không khỏe nên không đi, được gửi nhờ nhà cô chú thân thích. Chẳng ngờ chỉ qua vài tiếng đã thành trẻ mồ côi, người thân mất hết.
Tất cả mọi người trong thôn đều tập trung trong sân nhà Vương Vệ Quốc, thi thể vẫn còn được để lại trong nhà xác, nhưng chuyện của người sống thì không thể không làm.
Trong thôn cũng có tới tám hộ là thân thích với gia đình người mất, mọi người bèn lập một cuộc họp nhỏ, đề cử trưởng thôn đi lo liệu hậu sự cho nhà họ Vương. Triệu sở trưởng cũng muốn giúp đỡ, chủ động lái xe, đưa theo Tra Nghiêm Vân và giáo sư Hà cùng đi. Bốn người lập tức lên tỉnh.
Quản lý Kim cũng là một nhân vật thần thông, tối hôm qua sau khi trở về, biết hôm sau phải xử lý tai nạn, đã lập tức liên hệ quen biết, móc nối với cảnh sát. Lại đi tới bệnh viện nói chuyện với người lái xe, dù sao chuyện này cũng phải có người chịu trách nhiệm chính.
Quản lý Kim đã mời không ít lãnh đạo tới, ngay cả trưởng thôn cũng không có cơ hội gặp được nhiều vị tai to mặt lớn thế này. Ngày thường có việc hệ trọn dù muốn gặp cũng khó, nay lại thấy tập trung đông đủ, quả là chuyện lạ.
Đến phòng họp, đội cảnh sát giao thông lập một hội nghị. Phía lãnh đạo huyện nói đây là vụ tai nạn nghiêm trọng, chết tới bốn người, phía trên cũng rất coi trọng, nên tới đây dự thính.
Thật ra thì mọi người đều biết mấy vị này được mời tới để làm chỗ dựa cho quản lý Kim, lại cộng thêm một Triệu sở trưởng, gần như trở thành đại hội lãnh đạo cấp cao trong tỉnh. Trưởng thôn An Huyền cũng chỉ như con kiến, nhìn thấy cả đám lãnh đạo thị uy, cũng không dám nói lời nào.
Cuộc hội nghị cứ thế diễn ra, đội cảnh sát giao thông đưa ra phương án mỗi một mạng người thì được bồi thường năm mươi ngàn tệ, tiền này sẽ do nhà tang lễ chi trả, hậu sự thì cũng được nhà tang lễ lo liệu, người điều khiển thì bị tạm giam mười lăm ngày chờ điều tra thêm.
Trưởng thôn dĩ nhiên là không dám mở miệng trước, đội trưởng đội cảnh sát giao thông lại hỏi quản lý Kim, quản lý Kim dĩ nhiên là đáp ứng với sự sắp xếp của cảnh sát giao thông. Đội trưởng đội cảnh sát thấy mọi người không có ý kiến, liền nói mọi việc như vậy là xong, lát nữa chỉ gần làm một biên bản hội nghị hai bên, ghi lại ý kiến khi trước, chuyện này coi như được giải quyết.
Những năm đó năm mười ngàn tệ không phải là ít, đối với dân quê thì đó đã là con số trên trời. Nhưng khi mọi người cảm thấy chuyện này đã được giải quyết, lại có một người không đáp ứng!