Đọc truyện Thiên Chính Đạo Nhân – Chương 23: Cản đường
Dịch: Ly Hạ
***
Tra Nghiêm Vân chọn mộ phần cho Vương phu nhân ở trên ngọn núi này, dưới chân núi có một dòng suối nhỏ lượn quanh, địa thế cũng bằng phẳng. Mặc dù không phải là nơi long mạch, nhưng địa thế cũng tốt hơn bình thường cả trăm lần.
Trở lại chuyện chính, quỷ hồn muốn tới dương gian, nhất định phải đi qua một nơi, cũng chính là phần mộ của bản thân.
Không biết Tra Nghiêm Vân đã từng thấy qua cương thi hay chưa, chỉ sợ hắn chưa từng nhìn thấy. Nếu theo Đạo gia mà nói thì cương thi chính là thân xác không bị phân hủy, tự nhiên sinh ra linh trí, giống như trạng thái sống thực vật vậy. Nhưng xã hội hiện đại nên hỏa táng càng nhiều, nên cũng chẳng thể nhìn thấy cương thi nữa. Tuy vậy mộ phần vẫn còn, đây chính là nhà của người chết. Tiền tài, vật phẩm mà người thân đốt cho họ, đều phải thông qua “căn nhà nho nhỏ” này cả.
Việc đốt tiền giấy cho người thân cũng phải chú trọng thành tâm, nếu thành tâm thì sau khi đốt người thân dưới âm phủ sẽ nhận được. Còn không thành tâm, đa phần đều bị cô hồn dã quỷ xung quanh đoạt lấy. Cho nên khi đi cúng viếng người đã mất, vẫn nên thành tâm một chút.
Mộ phần hay âm trạch thật ra chính là cánh cửa thông tới Âm phủ, những kẻ phơi thây nơi hoang vu, chắc chắn sẽ thành cô hồn dã quỷ, bởi vì chúng không có nơi đi lại, thông tới âm ty.
Đã quá nửa đêm mà Tra Nghiêm Vân lại chạy tới đỉnh núi này, dĩ nhiên là chờ hồn phách của Vương phu nhân từ âm phủ tới.
Tra Nghiêm Vân ngồi trên núi, quan sát trăng sao trên trời, hắn luôn cảm thấy sự việc này có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói được rõ ràng là không đúng ở đâu. Vì vật tối hôm nay, hắn nhất định phải ngăn quỷ sai lại hỏi rõ, tại sao lại có thể mang đi người vốn không liên quan như vậy.
Tới gần giờ Tý, Tra Nghiêm Vân rải một lớp vôi trắng thật mỏng ở xung quanh nghĩa địa, lại bày thêm bảy cái gương. Vị trí để đặt gương phải hết sức chú ý, mỗi một mặt gương phải đối ứng trực tiếp theo thất tinh bắc đẩu.
Mọi người đều biết địa cầu luôn vận động, việc tính toán phương vị và thời gian đủ thấy bản lãnh thật sự của Tra Nghiêm Vân. Tối nay trên núi chỉ có một mình hắn, nếu không chuẩn bị một đại trận, ngộ nhỡ quỷ sai không quan tâm hắn là truyền nhân của môn phái nào mà bắt đi, chẳng phải là chuyện xấu sao?
Sau khi sắp xếp vị trí kỹ càng, Tra Nghiêm Vân lại lấy ra tiền giấy rải xung quanh phần mộ, tiền này chính là tiền mãi lộ tối nay. Nếu muốn cản quỷ sai, phải rắn mềm đủ cả, mềm chính là dùng tiền tài đút lót, rắn chính là bày trận pháp đón lõng. Hai thứ đều phải chuẩn bị kỹ càng, đến lúc đó mới có thể nắm chắc cản quỷ sai lại.
Chuẩn bị xong hết mọi thứ, Tra Nghiêm Vân lại thắp một nén nhang trước mộ phần của Vương phu nhân, ngồi giữa trận pháp, lẳng lặng chờ. Bỗng nhiên, nén nhang kia vụt cháy một đốm lửa, sau đó lại nhanh chóng khôi phục bình thường. Tuy chỉ là một sự biến hóa rất nhỏ, nhưng cũng không thể thoát khỏi ảnh mắt của Tra Nghiêm Vân. Ngay lúc đó hắn nhắm mắt lại, thất tinh bắc đẩu đối ứng với từng mặt gương, tất cả ánh sáng từ bảy ngôi sao lập tức tập trung lại, chiếu thẳng về phía Tra Nghiêm Vân. Khuôn mặt của hắn lúc này có chút tái nhợt đi.
Tra Nghiêm Vân lập tức nhập định, chỉ thấy phía trước là hai quỷ sai mặc áo trắng đang áp giải Vương phu nhân đi tới. Hai quỷ sai này từ trước tới nay cũng ít thấy kẻ khác, nay lại thấy một vị đạo sĩ chắp tay đứng trước mặt, lập tức cùng dừng lại.
“Kẻ phía trước cản đường là ai?”
“Tiểu đạo chính là Tra Nghiêm Vân, môn hạ của chưởng môn Lăng Chính Dương, giờ đang giữ chức vị chưởng môn của Thiên Chính Đạo. Tiểu đạo ở đây cung kính chờ đợi hai vị quỷ sai đại nhân đã lâu.”
Tra Nghiêm Vân nói xong lại chắp tay, tỏ vẻ hết sức ôn hòa.
Hai quỷ sai hiển nhiên không có hứng thú với vị đạo sĩ không có chút tiếng tăm nào tại âm phủ, liếc mắt nhìn nhau, sau đó tỏ vẻ muốn rời đi.
Tra Nghiêm Vân cũng không tránh đường, hơn nữa còn đưa tay cản lại: “Hai vị quỷ sai đại nhân chậm đã, tiểu đạo có một chuyện muốn nhờ, không dám làm ảnh hưởng tới việc hai vị quan sai thi hành, cho nên…”
Hắn nói xong, chỉ tay về phía xấp tiền giấy xung quanh mộ phần Vương phu nhân, tỏ ý đây là tiền mãi lộ.
Hai tên quỷ sai quả nhiên cũng chính là quỷ tham tiền, sau khi nhìn nhau, lập tức vơ lấy xấp tiền giấy, không khách khí thu lại hết. Cả hai tên lúc này hung tợn nhìn chằm chằm Tra Nghiêm Vân, lớn tiếng nói: “Tiểu đạo sĩ, chớ có cản đường hai vị đại gia đây. Nếu không, chúng ta cùng nhau thu thập ngươi!”
Tra Nghiêm Vân vẫn không nói lời nào, chỉ dùng tay làm dấu mời, hai tên quỷ sai vênh váo tự đắc đi về phía trước. Mới vừa đi tới bên cạnh Tra Nghiêm Vân, hai tên quỷ sai cảm thấy bất an, vội vàng kéo Vương phu nhân quay lại, nhưng đã không còn kịp rồi. Ánh sáng chiếu ra từ thất tinh bắc đẩu trận lập tức trở nên mạnh mẽ, khóa chặt lên người hai tên quỷ sai. Rõ ràng vài bước kia đã đưa hai tên quỷ sai bước vào trong trận pháp của Tra Nghiêm Vân đã bày sẵn.
Tra Nghiêm Vân từ kinh nghiệm lần trước, tới lần này hắn dùng đại ấn là trận nhãn, trước khi nén nhang trên mộ Vương phu nhân cháy xong, đừng nói là hai tên quỷ sai, dù có là đầu trâu mặt ngựa tới cũng phải ngoan ngoãn chờ tới trận pháp hết tác dụng mới có thể đi ra.
Hai quỷ sai mặc dù không biết Tra Nghiêm Vân là người thế nào, nhưng ở giữa trận pháp chính là đại ấn của chưởng môn Mao Sơn, khắp thiên hạ chỉ có một không hai, hơn nữa Mao Sơn từ trước đến giờ thành danh nhờ việc tru diệt ma quỷ. Nên hai tên quỷ sai sau khi vào trận, lập tức thay đổi thái độ, chắp tay vái Tra Nghiêm Vân một cái, tỏ vẻ lễ phép.
Tra Nghiêm Vân cũng đường hoảng đáp lễ lại, cười cười nói: “Hai vị không cần sợ, tiểu đạo chỉ có chút chuyện gấp muốn hỏi, xin hai vị tha lỗi. Sau chuyện này tiểu đạo nhất định dâng cho hai vị một phần lễ mọn, để bù đắp cho việc thất lễ lần này!”
Đây coi như là cho hai tên quỷ sai một bậc thang mà hạ đài, dù người hay quỷ thì tiền tài cũng là vương đạo.
“Không biết tiên đạo hỏi chuyện gì?”
Tra Nghiêm Vân nhìn hồn phách Vương phu nhân ở giữa hai tên quỷ sai, sau đó quay sang hỏi: “Hai vị quan sai, tiểu đạo nghi ngờ vị Vương phu nhân này tuổi thọ chưa hết, tại sao lại bị bắt đi?”
Hai vị quỷ sai vừa nghe thấy chuyện này, mặt lộ vẻ khó xử, không muốn trả lời. Tra Nghiêm Vân cũng không phải là kẻ hiền lành nhu nhược, chuyện con gái hắn gặp tai họa bất ngờ đã lưu lại hận ý trong lòng hắn, hôm nay hắn còn chuẩn bị đầy đủ, nên nhất định phải làm cho ra lẽ.
Tra Nghiêm Vân theo bản năng nắm chặt Thất Tinh Kiếm trong tay, thoáng chốc sau thì trận pháp giống như mạnh thêm không ít.
Nhắc tới quỷ, chúng thật sự rất thức thời. Lúc này lại nhìn thấy vẻ quyết ý của Tra Nghiêm Vân, cũng chỉ do dự một chút. Quả nhiên chỉ một lát sau, một tên quỷ sai mở miệng nói: “Tiên đạo chớ trách hai kẻ chúng tôi, đây quả thật là thiên ý mà thôi. Tuổi thọ của Vương phu nhân quả thật chưa hết, nhưng thôn này trong vòng một tháng phải chết bảy người! Hôm đó Vương phu nhân lại phạm xung, gây ảnh hướng tới việc của chúng ta, vì vậy mà phải chịu cảnh tuyệt mạng!”
“Thiên ý? Thế nào là thiên ý? Rõ ràng là các ngươi câu mất hồn phách kẻ khác, còn bày ra thủ đoạn lừa gạt? Lấy cớ thiên ý mà lằm xằng làm bậy, nghĩ rằng ta không dám ra tay ư?”
Vừa nói, Tra Nghiêm Vân lập tức rút Thất Tinh Kiếm ra khỏi vỏ, nhắm thẳng về phía trước.
Tra Nghiêm Vân to gan làm càn như vậy, tự nhiên là có đạo lý của hắn, nhân sinh có sinh có tử, nhưng cũng phải theo quy luật. Vương phu nhân có số đại phú đại quý, làm sao có đại kiếp mất mạng như vậy? Nếu không phải là bị kẻ khác đoạt hồn, thì chỉ có thể là hai tên quỷ sai này làm xằng bậy.