Thiên Chính Đạo Nhân

Chương 13: Ác đấu (2)


Đọc truyện Thiên Chính Đạo Nhân – Chương 13: Ác đấu (2)

Dịch: Trúc Tử

***

Tra Nghiêm Vân giơ đại ấn, miệng niệm pháp chú, chỉ chốc lát sau những hạt đậu tương được rải khi trước vang lên tiếng rào rạo giống như tiếng tim đập. Con mèo mun cũng cảm thấy bất an, co đầu rụt cổ. Dần dần những hạt đậu như được tiếp thêm sinh khi, nhảy xung quanh con mèo giống như tự có ý thức. Chỉ chốc lát sau những hạt đậu đã vây chặt lấy con mèo, khiến nó không còn đường lui, con mèo cũng tựa như sợ hãi cái gì đó, không dám chạy trốn như lúc trước.

Nhưng nó vẫn tiếp tục nhìn về phía Tra Nghiêm Vân, gắng sức gào thét. Con Hắc Tử ở trước cửa thấy con mèo mun đã bị vây lại, nó đắc ý phe phẩy đuôi, còn quay hẳn cái mông lại, giống như tiểu nhân đắc trí vậy.

Tra Nghiêm Vân cũng không quan tâm tới màn tấu hài của con chó, lấy ra một lá phù màu đen, đặt xuống dưới đất, dùng bút chu sa họa ra một lá phù phức tạp. Rồi nhanh chóng đóng pháp ấn xuống lá phù, dùng mũi kiếm gẩy một cái, một ánh lửa xanh lóe lên làm lá phù bốc cháy, miệng Tra Nghiêm Vân niệm: “Dĩ ngã chi danh, tứ ngã chân lôi. Thái Thượng Lão Quân, cấp cấp như luật lệnh!”


Con mèo mun khi nghe thấy Nghiêm Vân niệm chú, lập tức nổi điên xông ra ngoài. Nó cũng không quan tâm tới những hạt đậu đang vây lấy bản thân, qua mấy lần cố gắng vọt qua, trận hình của đống đậu đã có chút rối loạn. Con mèo cũng gần như sắp thoát ra được thì Tra Nghiêm Vân đã dùng tay ấn thẳng lá bùa đang cháy dở vào giữa đầu con mèo.

Chỉ thấy một luồng sét sáng rực từ trên trời giáng xuống, giống như thần linh nổi giận vậy. Luồng sét vạch thẳng qua bầu trời, trực tiếp chọc thủng cái miếu Tướng Quân đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm, đồng thời cũng đánh lên người con mèo mun quái dị kia.

Trong lúc nhất thời, tàn lửa văng ra khắp nơi, Tra Nghiêm Vân cũng bị sét chấn văng trên mặt đất, đầu tóc bù xù. Tia sét này quả thật là kinh thiên động địa, đây là lần đầu tiên Tra Nghiêm Vân sử dụng lôi thuật mà khiến ông có cảm giác gần như không chống đỡ nổi. Ông lại ói ra mấy búng máu, tới lúc gần như hôn mê thì con mèo mun lại từ từ đứng dậy, tập tễnh đi về phía Tra Nghiêm Vân. Lúc này Tra Nghiêm Vân cũng chẳng còn sức lực, ngay cả hai cái nến ở góc tường cũng đã đổ gập xuống. Ông nhắm mắt thầm nghĩ phen này phải gặp tổ sư gia rồi, cũng chẳng thể cứu được những người bị bệnh ở bên ngoài nữa.

Ngay khi con mèo đã bước từng bước tới gần Tra Nghiêm Vân, ông nhìn quanh thì chợt phát hiện bức bức họa Thái Thượng Lão Quân vẫn còn đó. Tra Nghiêm Vân gắng hết sức bình sinh, cố gắng lết tới trước bức bính họa, phun một búng máu lên đó.

Nhắc tới cũng lạ, sau khi búng máu này được phun lên bức họa thì nến trong Thất Tinh Chiêu Hồn trận lập tức bùng cháy, một luồng hạo nhiên chính khí bỗng nhiên tràn đầy toàn bộ đại điện.


Con Hắc Tử nhìn thấy Tra Nghiêm Vân gặp nguy hiểm cũng nhanh chóng xông tới, điên cuồng cắn xé, nó đem hết lửa giận phát tiết trên người con mèo. Tra Nghiêm Vân gục xuống, trong đại điện chỉ còn lại tiếng mèo kêu gào và tiếng cắn xe của con chó mực…

Tới sáng hôm sau, mọi người tỉnh lại thì chỉ thấy thi thể con mèo đã bị cắn nát. Tra Nghiêm Vân thì hôn mê sâu, lão Vương thử xem xét thì vẫn thấy ông thở nhẹ, tất cả vội vàng đưa ông tới bệnh viện.

Ba ngày sau Tra Nghiêm Vân tỉnh lại, bác sĩ nói lục phủ ngũ tạng bị thương nghiêm trọng, ông cần phải điều dưỡng thật tốt. Tra Nghiêm Vân dẫu sao cũng là con người phàm tục, không chịu nổi đau đớn quá mức. Nên ông đành phải dặn dò lão Vương phải thiêu hủy con mèo mun kia đi, tro cốt phải đem trôn dưới gốc cây đào trên chục năm tuổi.

Lão Vương trở về làm theo y hệt như những gì Nghiêm Vân dặn dò.


Một tháng sau, Tra Nghiêm Vân được xuất viện, viện bảo tàng cũng truyền tin tới. Cái quan tài thuộc về thời Đường, được chế tạo từ Kim Ty Nam Mộc (tên khoa học Phoebe zhennan, là gỗ cực quý, thường được giai cấp quý tộc sử dụng). Mà trong quan tài lại là một thi thể từ thời Thanh, thi thể này mặc đạo bào, trên đạo bào có vẽ một đóa hoa sen màu xanh, tình trạng thi thể vẫn chưa thối rữa.

Dựa vào các đặc điểm và bằng chứng khảo cổ, nhiều nhà khảo cổ học trong tỉnh cho rằng đó chính là một nhân vật nào đó có địa vị rất lớn trong Thanh Liên Giáo. Cũng có một điểm kỳ quái khác là trong quan tài còn có xác một con mèo mun, đồng thời cũng không có dấu hiệu bị phân hủy chút nào.

Tra Nghiêm Vân sau khi biết tin tức này, trong lòng càng khẳng định suy luận của mình là đúng. Ông lập tức đề nghị lão Vương dẫn theo đội khảo cổ tới kiểm tra miếu Tướng Quân một lần nữa, ông nói chắc chắn ở đó sẽ có một địa cung, đồng thời bảo lão Vương tìm thêm nhiều manh mối về sự kiện này. Từ sau khi chứng kiến thủ pháp của Tra Nghiêm Vân, lão Vương thiếu chút nữa đã xin làm đồ đệ rồi. Lão không dám thờ ơ, lập tức trở về an bài mọi người bắt tay vào thăm dò địa cung.

Thường những bảo tháp và miếu thời xưa thường sẽ có một địa cung được giấu rất kỹ, dùng để chôn giấu một số điển tịch, tín vật. Còn nếu trong chùa lớn thì thường có chôn xá lợi của các vị cao tăng hay hoạt Phật. Cái miếu Tướng Quân này tuy chỉ là một cái miếu nhỏ, nhưng bây giờ mọi người càng có thể khẳng định nó được xây dựng bởi một chi phái thuộc về Đạo gia. Trong thôn trước đây cũng có tin đồn dưới miếu Tướng Quân có một tòa địa cung, có bảo bối được chôn trong miếu.

Mấy năm trước cũng có mấy tên du côn cắc ké nuôi mộng phát tài đã từng đào mấy cái hầm, nhưng tất cả đều chỉ đào được toàn là sỏi đá vô dụng. Dù sau đó chúng cũng không bỏ đi ý định, còn dùng thêm cả thuốc nổ. Chẳng biết lúc nổ thế nào mà một tên trong đó còn bị nổ nát mất một cánh tay, một tên thì mất mạng. Từ đó mọi người trong thôn cũng không còn chủ ý với cái miếu đó nữa, cũng càng khẳng định trong miếu có điều kỳ quái nên cấm trẻ con chúng tôi bén mảng tới gần.

Lão Vương nghe theo lời Tra Nghiêm Vân, dẫn theo thành viên của đội khảo cổ, tất cả đều là người kinh nghiệm đầy mình, nói có khả năng phát hiện ra một tòa địa cung hoặc một ngôi mộ cổ. Mọi người trong đội đều cảm thấy phấn chấn, vì dù có là một ngôi mộ cổ của quan cửu phẩm, sợ rằng khi mở ra cũng toàn là những thứ có giá trị.


Trải qua nguy hiểm lần trước, lão Vương cũng thông minh hơn, chỉ làm việc vào ban ngày, buổi tối kiên quyết không ở lại xung quanh miếu. Bởi vì miếu Tướng Quân này đã từng bị hỏa hoạn, cho nên muốn tìm được lối vào thì phải bắt đầu từ những di tích còn sót lại. Mà nơi này có không ít chỗ chưa được khảo sát kỹ, cho nên để thăm dò lại cả tòa miếu mất thêm hai tuần nữa.

Trong khoảng thời gian này, Tra Nghiêm Vân làm một lễ siêu độ cho con mèo mun khi trước. Ba ngày sau ông lại đào xác con mèo dưới gốc cây đào lên, cắm thêm bảy cây cọc bằng gỗ đào dựa theo hình thất tinh bắc đẩu xung quanh gốc cây.

Ông nói chỉ sợ oán khí con mèo vẫn còn, sau này lại hại người thì hỏng, nên ông dứt khoát “nhốt” chặt nó ở đây. Tới hôm nay thì chỗ cây đào kia đã trở thành một vườn đào, mọi người cũng chỉ thấy cây đào kia nở hoa, không kết quả. Chẳng ai giải thích được nguyên nhân do đâu.

Lại qua thêm một tuần, lão Vương cũng không phát hiện được thêm chút manh mối gì về địa cung, đành phải đi tìm Tra Nghiêm Vân. Tra Nghiêm Vân cũng không muốn tham gia vào hoạt động khảo cổ; thứ nhất đó là trách nhiệm của quan chức địa phương. Thứ hai trong nhà ông cũng có việc bận, lại còn có hai đứa con nhỏ cần chăm sóc. Nhưng ông cũng không tránh khỏi sự khẩn cầu của lão Vương, đành đi thử một chút.

Mọi người đều biết thời cổ đại nhà nhà đều tin vào phong thủy, mọi việc cũng đều có thể giải thích theo phong thủy. Phong thủy cũng thoát thai từ Kinh Dịch, vì vậy có liên hệ sâu xa với Đạo gia. Một nơi có thế đất tốt, chắc chắn sẽ có cao nhân nhìn thấy và sử dụng. Giống như người đã nhận ra cách cục của miếu Tướng Quân này là nơi hai long mạch gặp nhau mà xây nên đạo quan vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.