Thiên Châu Biến

Chương 227: Oan gia ngõ hẹp! (2)


Đọc truyện Thiên Châu Biến – Chương 227: Oan gia ngõ hẹp! (2)

Lâm Thiên Ngao gật đầu nói: “Đây là sự lựa chọn của đa số các đội. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể tận lực bảo tồn thực lực để đối mặt với những quốc gia khác.”
Mà mấy đội hạt giống kia thực lực cực kỳ mạnh mẻ, cứ cho là chúng ta thắng được họ chỉ sợ cũng phải tổn thất nhiều a. Vậy làm sao có thể chiến thắng các đội khác? Lại càng không cần nói đến việc bước vào tứ cường.”
Chu Duy Thanh gật đầu, bất quá lúc này hắn đang có suy nghĩ riêng của mình. Trong một số tình huống có lẽ chưa đến bát cường, mấy chiến đội này đã chạm mặt nhau.
“Thể lệ thi đấu đã rõ vậy phương thức so tài là gì? Là một chọi một hay quần chiến?” Chu Duy Thanh vừa suy nghĩ vừa hướng Lâm Thiên Ngao hỏi.
Lâm Thiên Ngao nói : “Vòng đấu loại bốn trận một chọi một, một trận hai đấu hai. Vào Bát cường thi đấu theo quy tắc đào thải. Nói cách khác, từng đội phái ra năm người, từng người lên sân, người thắng tiếp tục, kẻ bại bị đào thải, cho đến khi bên nào bị đào thải cả năm. Về phần tứ cường thì ta cũng không rõ qui tắc.”
“Một đối một, mỗi thành viên chỉ được tham gia một lần nhưng vẫn có thể tham gia hai đấu hai.”
Quy tắc thi đấu của Thiên Châu Đại Tái vô cùng rõ ràng, nghe Lâm Thiên Ngao nói như thế, mọi người hiểu ngay lập tức. Đó cũng là lý do vì sao Lâm Thiên Ngao đồng ý tiếp tục đến dự thi, đấu giai đoạn đấu loại, chỉ cần bốn gã đội viên dự thì là ổn. Chẳng qua đối với trận hai đấu hai mà nói, nếu như hai người trước đó đã tham gia chiến đấu một chọi một, gánh nặng sẽ lớn hơn một chút.
“Đấu loại có năm trận, thắng ba là chiến thắng, sau hai trận một chọi một sẽ là trận hai đấu hai, tiếp theo sẽ là hai trận một đấu một. Cho nên kết quả tốt nhất ba trận thắng liên tục. Cứ như vậy, bốn người các ngươi sẽ không phải ra sân lại.”

Chu Duy Thanh gật đầu, nói: “Ta hiểu được. “
Lâm Thiên Ngao lại nói: ” Duy Thanh, địa điểm báo danh ở ngay trước cửa chính của hoàng cung Trung Thiên đế quốc, hiện tại đã có thể báo danh rồi. Ngươi cầm cái này đi báo danh lấy hào bài. Sau đó chúng ta sẽ ở chỗ này dưỡng thương, tu luyện. Trước một ngày bắt đầu trận đấu mới chính thức rút thăm.”
“Tốt, các ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi, Ta sẽ đi. Băng nhi, nàng cũng đi với ta chứ.”
“Ta cũng đi.” Ô Nha ôm bả vai Thượng Quan Băng Nhi, vẻ mặt hưng phấn nói. Mặc dù dáng người nàng vô cùng cường tráng, nhưng dù sao tuổi cũng không lớn, vẫn còn trẻ con, đi tới một địa phương xa lạ mang đậm nét huyền bí khiến nàng hết sức tò mò. Thượng Quan Băng Nhi bị nàng kéo đi, hai người hình dáng lớn nhỏ thật dễ so sánh.
Chu Duy Thanh cười ha hả, nói: “Vậy cùng đi nào. Chúng ta bắt đầu lên đường thôi. “
———-
Trung Thiên Thành thật sự rất lớn, ngày hôm qua bọn họ vào thành đã là ban đêm nên cảm giác không được rõ ràng lắm. Lúc này vẫn còn sáng sớm, nhưng sau khi đi ra khỏi quán trọ thì đập ngay vào mặt bọn họ là cảnh phồn hoa của tòa thành. Kiến trúc bên đường hầu như không có ít hơn ba tầng, trên đỉnh từng tòa kiến trúc cổ xưa là những điêu khắc khác nhau, nhìn qua cũng biết không phải mới xây, văn hóa tràn ngập hơi thở xa xưa thần bí làm người ta có cảm giác hoàn toàn bất đồng. Nếu so sánh Phỉ Lệ Thành với nơi đây thì văn hóa thật sự là đơn giản hơn nhiều lắm.
Đi trên đường Ô Nha tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất, thậm chí ngay cả vẻ đẹp của Thượng Quan Băng Nhi cũng bị phai mờ nhiều.

Cơ hồ từng người qua đường nhìn đến Ô Nha, ánh mắt cũng đều dừng lại.
Đối với một vài ánh mắt quái dị, Ô Nha tựa hồ đã sớm thấy nhưng không thể trách, vẻ mặt tự nhiên, không một chút cảm giác thấy xấu hổ. Nhiều nhất là thỉnh thoảng kêu lên một câu: “Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ sao? “
Da mặt của Chu Duy Thanh cũng không phải dày bình thường, tự nhiên là không thèm để ý, lôi kéo cánh tay bé nhỏ của Thượng Quan Băng Nhi, thỉnh thoảng tò mò nhìn xem chung quanh những cửa hàng kia. Rất nhiều đặc sản của Trung Châu đế quốc hắn chưa hề nghe qua. Hấp dẫn hắn nhất chính là mấy cửa hàng bán đồ ăn vặt. Từng đợt hương thơm truyền đến làm hắn thèm không chịu nổi. Bất quá, hắn vẫn kiên trì hoàn thành việc báo danh rồi mới trở về ăn, cũng không thể bỏ mặc mọi người ăn mảnh nha. Chờ khi trở về mua cho mọi người cùng ăn mới là đạo lý.
Hoàng cung thật sự dễ tìm, tùy tiện hỏi thăm một chút là biết được. Nội thành Trung Thiên Thành mặc dù lớn, nhưng cũng sẽ không khủng bố như ngoại thành, rất nhanh, bọn họ liền đi vào vị trí trung tâm của Trung Thiên đế quốc.
“Không hổ là đệ nhất đại quốc a! Thật sự là rất khí thế.” nhìn chiều rộng và dài của quảng trường đều đạt đến ngàn mét trước đại môn hoàng cung, Chu Duy Thanh không khỏi cảm thán. Giữa quảng trường là một pho tượng cao tới ba mươi thước. Vừa đến đây ánh mặt cả ba đã tập trung vào pho tượng.
Hình ảnh pho tượng kia là một gã nam tử, tóc dài xõa vai, thân thể cực kỳ cường tráng, sau lưng thậm chí có một đôi cánh chim khổng lồ mở ra, đáng chú ý là trên mỗi tay của hắn có điêu khắc mười hai viên châu. Bởi vì là thạch điêu nên nó không có màu. Nhưng ý nghĩ của mười hai hạt châu ra sao? Đây chính là nói Thiên Châu thập nhị biến hoàn thành, là cường giả Thiên Thần cấp đó! Chẳng lẽ bên trong Trung Thiên đế quốc có cường giả Thiên Thâp cấp hay sao?
Quảng trường trước cửa hoàng cung cũng không cấm người qua lại, thỉnh thoảng có một vài người đến quỳ lạy trước pho tượng này, nhìn thái độ của bọn họ có thể thấy con người thật của pho tượng này có địa vị chí cao vô thượng trong Trung Thiên đế quốc.

Tìm người hỏi thăm một chút ba người mới biết được, pho tượng điêu khắc này chính là hoàng đế đầu tiên của Trung Thiên đế quốc, tên là Thượng Quan Ngự Long, hắn không chỉ là sáng lập Trung Thiên đế quốc, mà ngay cả Hạo Miểu cung và Thiên Châu đảo cũng là do hắn dựng lên. Hắn chính là thái tổ hoàng đế của Trung Thiên đế quốc. Pho tượng này được điêu khắc từ Kim Cương Nham, có thể vạn năm không tổn hại. Nó đã ở đây được hơn hai ngàn năm, trấn thủ Trung Thiên Thành.
“Băng nhi, hoàng tộc Trung Thiên đế quốc cùng họ với nàng đó!” Chu Duy Thanh hướng Thượng Quan Băng Nhi khẽ cười nói.
Thượng Quan Băng Nhi đôi mi thanh tú hơi nhíu: “Mụ mụ từ trước tới giờ không muốn nhắc tới ba ba. Lúc đi học ta hỏi qua lão sư, lão sư nói, dòng họ Thượng Quan là từ đế quốc Trung Thiên lưu truyền xuống. Cha ta rất có thể là người Trung Thiên đế quốc. Từ lúc còn bé mụ mụ đã mang ta đi, ta chưa được nhìn thấy cha bao giờ. “
Chu Duy Thanh đem nàng ôm vào ngực: “Băng nhi, đừng khổ sở. Chờ có thời gian, ta nhất định cùng nàng ở lại Trung Thiên đế quốc hảo hảo tìm kiếm. Nàng xinh đẹp như vậy, muốn tìm phụ thân chắc cũng không khó.”
“Ân…”
Chu Duy Thanh chuyển hướng nhìn chằm chằm vào pho tượng không chớp mắt hướng Ô Nha nói: “Ô Nha, chúng ta vào báo danh.”
Vẻ mặt Ô Nha tán thưởng nói: “Pho tượng kia thật to lớn. Nếu trời cao có thể ban cho tộc Ô Kim chúng ta thật nhiều nam nhân cường tráng thì tốt biết bao.”
“Đi thôi. Trời cao sẽ ban cho ngươi. Nếu trời cao không ban cho tộc Ô Kim các ngươi, quay lại gặp ta ta tìm giúp ngươi. ” Chu Duy Thanh nghe được khát vọng đối với nam nhân của Ô Nha cũng không thấy buồn cười. Hắn hiểu Ô Nha đang lo lắng cho truyền thừa của bộ tộc mình!
Chỗ ghi danh Thiên Châu Đại Tái quả nhiên ở ngay trước cổng hoàng cung, Trung Thiên đế quốc kiến tạo một tòa cung điện nhỏ, mặt trên treo một tấm biển đề bốn chữ “Thiên Châu Đại Tái” màu vàng.

Mọi viêc đều diễn ra thuận lợi. Đám người Chu Duy Thanh vào trong, lấy giấy mời và tín vật của Phỉ Lệ đế quốc ra báo danh, nhận lấy hào bài dự thi, cũng được cho biết ba ngày sau sẽ tiến hành nghi thức rút thăm trên quảng trường. Đồng thời còn biết được chỗ ở mà Trung Thiên đế quốc an bài, tuy nhiên Chu Duy Thanh sẽ không mang đồng đội tới đó. Trời mới biết được ở đó có cái gì, đối với việc dưỡng thương của bọn Lâm Thiên Ngao sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Ngay khi bọn họ báo danh xong đã đụng mặt vài người trước cửa. Tổng cộng có mười người tới cũng để báo danh, trùng hợp là người cầm đầu lại là người mà Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đều gặp qua.
Lúc trước, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi mới quen, hơn nữa Thiên Châu vừa mới giác tỉnh, Thượng Quan Băng Nhi đã từng bị ám sát. Cầm đầu bọn ám sát chính là Bạch Cửu, chính là cửu hoàng tử của Khắc Lôi Tây Đế Quốc. Lúc này, vị cửu hoàng tử điện hạ đã xuất hiện trước mặt Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi.
Song phương lần nữa chạm mặt, Bạch Cửu cũng ngẩn ra, đối với Chu Duy Thanh, hắn ấn tượng không sâu, nhưng đối với tuyệt săc mỹ nữ Thượng Quan Băng Nhi, hơn nữa lại là Thiên Châu sư thế hệ trẻ duy nhất của Thiên Cung đế quốc , hắn lại có ấn tượng sâu sắc. Dù sao, nàng cũng từng là mục tiêu ám sát của hắn.
“Là ngươi? “Bạch Cửu hai mắt sáng quắc nhìn chăm chú Thượng Quan Băng Nhi, lại ngẩng đầu nhìn tấm biển Thiên Châu Đại Tái: “Thật sự là chuyện cười, Thiên Cung đế quốc thế nhưng cũng tới báo danh tham gia Thiên Châu Đại Tái sao? “
Ô Nha ở bên cạnh Thượng Quan Băng Nhi nghi ngờ nói: “Chúng ta là đại biểu Phỉ Lệ Đế Quốc.”
Bạch Cửu trên khuôn mặt anh tuấn nhất thời toát ra một tia khinh thường “Không ngờ Thượng Quan Băng Nhi tiểu thư thế nhưng đầu phục Phỉ Lệ Đế Quốc a! Xem ra, Thiên Cung đế quốc thật sự là sắp bị Khắc Lôi Tây đế quốc thu phục a. Chu Thủy Ngưu không có người kế tục a!”
Chu Duy Thanh lông mi hơi nhíu “Nói như vậy, các hạ là đại biểu đế quốc Khắc Lôi Tây đến dự thi? ” hắn cũng không chú ý lắm Bạch Cửu bơi theo chí nhớ của hắn, Bạch Cửu cũng chỉ là một gã thể châu sư mà thôi, thậm chí còn không phải Thiên Châu sư, lấy tu vi hiện tại của hắn, Bạch Cửu không tạo thành uy hiếp cho hắn. Người mà Chu Duy Thanh chú ý là những người phía sau Bạch Cửu, những người này nhìn qua không đến ba mươi tuổi, một đám khí độ thâm trầm, vẻ mặt âm lãnh, trông như người bình thường nhưng Chu Duy Thanh lại cảm thấy sự nguy hiểm từ họ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.