Thiên Châu Biến

Chương:Quyển 1:Thiên Châu giác tỉnh. -- :Đại tỷ, thật sự là hiểu lầm! (1)


Đọc truyện Thiên Châu Biến – Chương 1Quyển 1:Thiên Châu giác tỉnh. — :Đại tỷ, thật sự là hiểu lầm! (1)

Thiên Cung Đế Quốc chính là một nước nhỏ ở phía tây Hạo Miểu Đại Lục, cũng không phụ thuộc vào nước nào khác, hoàn cảnh, khí hậu dễ chịu, thoải mái .
Hôm nay thời tiết đẹp một cách lạ thường, bầu trời trong suốt tựa như một khối thủy tinh màu lam thật lớn, không hề có chút tạp chất. Không khí trong vắt cũng khiến cho ánh mặt trời trở nên chói mắt hơn bình thường một chút, thật may, hai bên đường có những cây ngô đồng già sinh trưởng đã ngoài trăm năm, cành cây thô to, đỡ dưới những tán lá sum xuê đem con đường rộng lớn cơ hồ hoàn toàn che phủ, hình thành con đường rất có danh tiếng này. Xung quanh đây gần trăm dặm, cơ hồ chỉ cần là người Thiên Cung Đế Quốc, ai cũng biết con đường mang tên Tinh Thần Lâm Ấm này.
Vị trí địa lý của Thiên Cung Thành thập phần độc đáo, thậm chí có thể nói là tuyệt vô cận hữu( không nơi nào có được) , bởi vì, chung quanh tòa thủ đô Thiên Cung Đế Quốc, là một mảng rừng rậm lớn, mà Thiên Cung Thành, giống như là một viên minh châu trong mảng rừng rậm này. Tuy rằng thực lực Thiên Cung Đế Quốc cũng không cường đại, nhưng Thiên Cung Thành này lại phi thường nổi danh. rừng rậm quây chung quanh Thiên Cung Thành tên là Tinh Thần Sâm Lâm, bởi vì nơi này là địa phương duy nhất trên toàn bộ đại lục có cây Tinh Thần sinh trưởng. Lõi cây Tinh Thần là tài liệu thượng đẳng để chế tác cung nỏ. Có vật tư chiến lược bậc này tồn tại, sự phồn vinh của Thiên Cung Thành không cần nghĩ cũng có thể biết.
Lúc này, một thiếu niên nhìn qua mười lăm, sáu tuổi đi ở trên đường Tinh Thần Lâm Ấm, trong miệng còn đang lẩm bẩm cái gì đó.
” Hoa tâm luyện đại não, thâu tình tâm tạng hảo, phao nữu kháng ai lão, điều tình giải phiền não, ám luyến tâm bất lão, tương tư khạp thụy thiểu.(1) Thường nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, có thể anh hùng không nghĩ như vậy, chẳng lẽ đem mỹ nhân lưu cho kẻ tầm thường? Có thể mỹ nhân cũng không nghĩ như vậy, chẳng lẽ mỹ nhân không nên chọn lựa anh hùng? Thường nói thỏ không ăn cỏ gần hang, có thể con thỏ không nghĩ như vậy, không ăn chẳng lẽ cho con thỏ khác sang ăn? Cây cỏ cũng không nghĩ như vậy, ai ăn không phải ăn, vì cái gì không cho ăn? Thường nói có tiền có thể sai khiến quỷ thần, có thể quỷ không nghĩ như vậy, chẳng lẽ làm việc không trả thù lao sao? Tiền cũng không nghĩ như vậy, tiền cấp cho quỷ sẽ không gây ra tai họa cho người, nhưng tai họa cho người khác thì không nhất định . Ha ha…”

Thiếu niên thân hình cao lớn, bả vai rộng lớn, nhìn qua thật là cường tráng, con ngươi đen, tóc ngắn màu đen, mặc một thân bố y(2) vén tay áo lên, lộ ra cánh tay. Trên làn da lóe ra màu đồng cổ sáng bóng khỏe mạnh, ánh mắt toát lên vẻ tinh anh. Tướng mạo hắn cũng không tính là anh tuấn nhưng lại dễ làm cho người ta có hào cảm, nếu nhìn bên ngoài thì dùng hai chữ hiền lành, chất phác để hình dung hắn thì đúng. Chẳng qua… Mấy câu nói toát ra từ miệng hắn lại chẳng dính nửa điểm đến chữ hiền lành. Đương nhiên chỉ khi không có ai hắn mới toát ra vài phần bản chất của mình thôi.
“Ai…, không thể tu luyện thiên lực thật là một bi kịch, đầu năm nay, bộ dạng đẹp trai căn bản là vô dụng, có thiên lực lại thêm bản mạng châu mới là vương đạo. Trời cao kia, đất rộng kia! Vì sao các ngươi lại đùa giỡn ta như vậy, không nên cho ta Chu Duy Thanh một cái thân thể trời sinh kinh mạch bế tắc lại cho ta một khuôn mặt anh tuấn chứ? Không cho ta trở thành Thiên Châu Sư quả thật đáng giận a!” Đương nhiên, cái anh tuấn này là hắn tự cho là như thế. Lại nói, người này quả thật không khách khí chút nào, chỉ tay lên trời chửi to. (chỉ tay lên trời hận đời vô đối. )
Bất quá, hiển nhiên hắn không phải thật sự oán trách trời đất, chửi xong, lập tức tự an ủi: “Không thể tu luyện thiên lực cũng tốt, lão nhân gia(3) vốn đã đủ nghiêm khắc, nếu thật sự thức tỉnh một cái bản mạng châu, không chừng cuộc sống của ta sẽ bi thảm hơn hiện tại gấp trăm ngàn lần? Như vậy cũng tốt, hiện giờ lão nhân gia đối với ta cũng nản rồi, làm một thiếu gia quần là áo lụa cũng là một lựa chọn tốt nha. Thôi đi tắm.” Vừa nói, trên mặt hắn vừa toát ra một nụ cười mang đầy vẻ hiền lành – chiêu bài chính thức của hắn. Đương nhiên, với những ai quen thuộc hắn mới biết, đối với Chu Duy Thanh này mà nói, những gì hắn biểu hiện, ra vẻ hiền lành đến bao nhiêu thì đáng khinh đến chừng đấy.
Tuy không thể tu luyện thiên lực như hắn nói, nhưng thân thể Chu Duy Thanh vẫn coi như cường tráng, năm nay hắn mới mười ba tuổi, nhìn qua cũng đã như mười lăm, mười sáu, điểm này là hắn kế thừa đầy đủ truyền thống quang vinh của phụ thân hắn.
Đi chừng năm dặm trên Tinh Thần Lâm Ấm, hắn đột nhiên rẽ sang ngang liền chui vào trong Tinh Thần Sâm Lâm. Từ nhỏ đến lớn, hắn cơ hồ là chơi tại trong rừng rậm này. Từ khi tám tuổi, bị phát hiện ra trời sanh kinh mạch bế tắc, không thể vận chuyển thiên lực, phụ thân Chu Duy Thanh cũng không bắt hắn tu luyện thiên lực nữa, nhưng luôn bắt hắn chịu đựng một ít huấn luyện kỳ quái vô cùng thống khổ. Những lúc nhàn hạ, hắn thích nhất là một mình chạy vào Tinh Thần Sâm Lâm chơi đùa. Tinh Thần Sâm Lâm cũng không có thiên thú tồn tại, là một trong những khu rừng an toàn nhất Hạo Miểu Đại Lục.

Sau khi chui vào Tinh Thần Sâm Lâm, Chu Duy Thanh cơ hồ là nhắm mắt lại mà đi, đối với nơi này hắn thật sự là quá quen thuộc, đi chừng nửa canh giờ đã nghe được tiếng nước chảy róc rách. Vừa nghĩ đến hồ nước mát lạnh trong lành kia, Chu Duy Thanh không khỏi đi nhanh hơn, trong cái khí trời nóng bức này, có thể được ngâm mình trong hồ nước thiên nhiên do băng tuyền hội tụ là một chuyện sung sướng đến ra sao?
Hóa ra cách đường lớn không xa, bên trong Tinh Thần Sâm Lâm có một cái hồ nhỏ, nó là băng tuyền trào ra từ dưới lòng đất hội tụ nên, đường kính chỉ khoảng trăm mét, chung quanh đều là những đại thụ rậm rạp nên người biết nơi này cũng rất ít. Chu Duy Thanh trong một lần ngẫu nhiên mới phát hiện. Trời sanh hắn đã thích nước, bình thường lại không có bằng hữu, lúc nhàm chán liền chạy tới đây tắm một cái, cũng là một điều cung sướng.
Vòng qua một cây đại thụ, băng tuyền tiểu hồ đã gần ngay trước mắt, Chu Duy Thanh không nóng lòng xuống nước, cởi áo khoác ném qua một bên, sau đó ngồi chồm hổm bên hồ, nhìn hình ảnh của mình trong nước, thì thào nói: “Ta kháo, thật con mẹ nó đẹp trai.”
Đúng lúc hắn đang tự kỷ theo thói quen, đột nhiên rầm một tiếng nước chảy truyền đến làm Chu Duy Thanh theo bản năng nhìn lại. Vừa nhìn sang, ánh mắt của hắn nhất thời sáng lên.
Ngay tại bờ bên kia của tiểu hồ, vừa có người nhảy vào trong hồ, làm tung tóe lên vô số bọt nước. Trên mặt hồ ánh mặt trời chiếu rọi xuống, bọt nước trong suốt tựa hồ bị nhuộm đẫm thành màu vàng. Mà ngay bên trong dòng nước nhộn nhạo kia, một mái tóc dài màu hồng phấn hiện lên tầm mắt của Chu Duy Thanh.

Băng tuyền tiểu hồ nước rất cạn, chỉ tầm một mét, cô gái nhảy vào trong hồ kia đưa lưng về phía Chu Duy Thanh, mực nước trong hồ cũng đã vượt qua cái mông, nhưng Chu Duy Thanh vẫn có thể nhìn thấy vòng eo tinh tế, đường cong động lòng người kia.
“Này, này…”
Phốc một tiếng, hai dòng máu từ mũi Chu Duy Thanh bắn ra, người này bình thường tuy thường xuyên có ý dâm, nhưng bất quá mới mười ba tuổi, cho dù thành thục sớm đi nữa cũng chỉ là một tiểu xử nam(4) thôi, chứng kiến một cô gái toàn thân trần trụi như thế vẫn là lần đầu tiên, đúng là kích động đến chảy máu mũi. ()
“Thật sự là rất mệt.” Chu duy Thanh vội vàng che mũi mình lại, nhưng hai mắt lại gắt gao nhìn cô gái kia, căn bản quên mình dễ bại lộ đến mức nào, trong lòng lại hò hét “quay lại đây, mau quay lại đây” ( quá vô sỉ, nhưng ta thích thế. Heheh).
Cô gái có mái tóc dài màu hồng phấn kia như nghe được lời Chu Duy Thanh kêu gọi, thật sự từ từ xoay người lại, rõ ràng nàng đang thực hưng phấn, hai tay vọc nước, thân thể chậm rãi quay về phía Chu Duy Thanh.

——————————
(1):đa tình luyện đại não, trộm tình thấy lòng vui vẻ, tán gái chống tuổi già, tán tỉnh giải phiền não, thầm mến lòng không già, tương tư đỡ buồn ngủ
(2): vải thô
(3): người cha già
(4): trai tơ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.