Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 68: Bút tẩu long xà


Đọc truyện Thiên Bảo Phục Yêu Lục – Chương 68: Bút tẩu long xà

Tâm Ma bị vậy khốn bên ngoài Mạc Cao Quật, trong tiếng gào thét điên cuồng, từ toàn thân nó như tỏa ra diễm hỏa rơi xuống nhân gian, trong ánh lửa là ác mộng cùng thất tình lục dục của bách tính ngàn năm qua Bạch Lộc mang đi, lúc này ác mộng hóa thành quỷ ảnh trùng điệp, trên trời dưới đất đều là bi thương, thống khổ cùng tuyệt vọng!

Lục Hứa hô: “Hắn đang phóng xuất toàn bộ ác mộng!”

A Thái hô: “Ngươi là Bạch Lộc, không có cách nào khống chế sao?!”

Lục Hứa cắn răng, hóa thành Bạch Lộc, đạp không mà đi, nhưng sừng hươu đã bị chặt mất, không cách nào phát ra bạch quang để hút đi ác mộng được. Trên mặt đất, quỷ ảnh ngàn vạn con không ngừng quấy phá Quỷ Vương và đám thân vệ.

Quỷ Vương giận dữ gầm lên: “Pháp lực!”

Đám thân vệ cùng nhau rút trường thương, rót pháp lực vào, nhào tới đám quỷ ảnh mà chém giết, trên vũ khí tỏa ra ánh sáng tím đậm, mũi thương quét đến đâu ác mộng tiêu tán theo đến đấy.

Thương Lang cùng Bạch Lộc đạp không mà đi, A Thái thấy thế thu Thần Phong phiến lại, cùng A Sử Na Quỳnh hai tay kết ấn, phía sau A Thái hiện ra Hỏa Thần Hỏa giáo A Hồ Lạp, còn sau lưng A Quỳnh hiện ra chiến thần Hỏa giáo Bahra, đuổi giết ác mộng ngập trời kia

Hồng Tuấn nhảy xuống, nhìn mặt đất, phi đao với ác mộng hoàn toàn vô hiệu, hắn mở Ngũ Sắc Thần Quang nhưng không ngăn cản được ma khí.

“Ngươi tránh đi!” Thương Lang quát, “Hồng Tuấn!”

Hồng Tuấn phẫn nộ nhưng bất lực đành lùi ra phía sau, đi lên Mạc Cao Quật.

Lý Cảnh Lung đứng ở Mạc Cao Quật, kéo trường cung, trên đầu tiễn lấp lóe cường quang, gấp gáp nhìn chằm chằm Tâm Ma, ác mộng trong cơ thể Tâm Ma vô cùng vô tận cứ phun ra từng đợt từng đợt liên tiếp, Thương Lang quát: “Trưởng sử, động thủ đi!”

Tên rời cung như sao băng bay ngang trời, phóng thẳng tới phía Tâm Ma, Tâm Ma ầm ầm nổ tung lại càng phóng xuất ra nhiều ác mộng!

Cá chép yêu hô: “Hồng Tuấn! Mau tới đây!”

Hồng Tuấn: “…”

Hồng Tuấn không trợ giúp được gì đành đứng ở tầng ba nhìn chiến hữu ra sức giằng co với Tâm Ma, trong lòng bách vị tạp trần. Thương Lang bị Bạch Lộc ở trên không làm vướng víu tay chân liền quát: “Ngươi quay về mau!”

Bạch Lộc không đôi co, đạp không quay lại, đến bên cạnh Hồng Tuấn hóa thành Lục Hứa.

Hồng Tuấn kịch liệt thở dốc, nhắm chặt hai mắt, sâu thẳm trong nội tâm là bi thống, quá khứ của Lưu Phi, ác mộng của bách tính trên Thần Châu đại địa, cuốn lấy linh hồn hắn, kéo vào trong bóng tối vô tận.

“Thế nhân phải hứng chịu những đau khổ này sao?” Hồng Tuấn run giọng.

Lục Hứa đặt một tay lên lưng Hồng Tuấn, đem chút ít pháp lực còn sót lại để xua tan ác mộng giúp hắn.

“Mỗi khi ta bị Tâm Ma đồng hóa.” Lục Hứa thấp giọng đáp, “Cũng cảm nhận được thống khổ rất rõ ràng, nên hãy giết ta đi. Ngươi trở về cũng là hy vọng duy nhất để ta chống chọi đến bây giờ.”

Nhưng hy vọng của ta thì ở đâu, Hồng Tuấn thầm nghĩ.

Phía trước Mạc Cao Quật, ác mộng tràn ngập bốn phía, Lý Cảnh Lung cầm Trí Tuệ kiếm, lao đến chiến trường dùng pháp lực của Tâm Đăng mà chém giết.

“Hồng Tuấn không ở đây sao?” Lý Cảnh Lung hô.

Quỷ Vương quát: “Đang ở phía trên kia! Nhiều quá! Giết không hết được, ngươi mau giải quyết Tâm Ma đi!”

Lý Cảnh Lung đáp: “Ta không còn nhiều khí lực!”

Hắn phóng xuất Tâm Đăng quá nhiều, lúc này trái tim co thắt đau đớn, Mạc Nhật Căn hóa thành Thương Lang ở trên cao triền đấu với Tâm Ma, A Sử Na Quỳnh gào lên: “Nhiều quá! Nhanh nghĩ biện pháp đi! Sắp không trụ nổi nữa!”


Đây là lần đầu tiên bọn họ chân chính đối đầu với ‘Ma’, tất cả mọi người đều không có kinh nghiệm cũng không có phòng bị trước, ma không sợ đao binh, không sợ địa hỏa phong lôi, bọn họ chỉ có thể dùng pháp lực thay vũ khí, miễn cưỡng đối chọi.

Nhưng mà dùng pháp lực như vậy, tiêu hao quá nhanh, mà không cách nào tiêu diệt triệt để ác mộng, hơn nữa cứ quét sạch một lần thì Tâm Ma lại phóng xuất một lần!

“Chỉ có hấp thu toàn bộ mới giải quyết được Tâm Ma.” Hồng Tuấn nói.

“Không!” Lục Hứa hô, “Không thể làm như vậy!”

Cá chép yêu đột nhiên hô lên: “Hồng Tuấn! Ngươi nhìn xem! Có rồng! Có rồng đến!”

Ngân Hà sáng rực trên nền trời đêm, một Giao Long lóe ngân quang bay ngang trời, ngân lên một tiếng, mọi người đồng loạt ngầng đầu lên nhìn.

“Kia là Giao, không phải rồng!” Hồng Tuấn nói, “Là ai?!”

“Hải mị hầu bì!” từ phía trên truyền đến giọng nói của Cừu Vĩnh Tư, ngay sau đó một người mặc y phục thư sinh từ trên nhảy xuống, hô: “Ta thân mến chào các vị bằng hữu… Đang làm cái gì đấy!!!”

“Cừu Vĩnh Tư!”

“Vĩnh Tư”

Mọi người gặp được tiếp ứng, đồng thanh quát: “Mau hỗ trợ!”

Cừu Vĩnh Tư cầm bút, nhìn trái nhìn phải, Giao kia đưa hắn xuống rồi bay đi hòa vào trời đêm. Cừu Vĩnh Tư vừa nhìn thấy Quỷ Vương, bị dọa đến thét lên: “Yêu quái!”

“Không phải hắn!” Lý Cảnh Lung hô, “Bóng đen! Đánh đám quỷ ảnh này này!”

Cừu Vĩnh Tư liên tục lùi ra sau, hô: “Sao nhiều thế! Là cái gì thế!!”

A Sử Na Quỳnh: “Đây cũng là người của Khu ma tư?”

A Thái: “…”

Cá chép yêu từ trên Mạc Cao Quật hô lên: “Cừu Vĩnh Tư! Mau tỉnh cho ta! Ta là lão đại của ngươi đây!”

Cừu Vĩnh Tư ngẩng lên nhìn, lại nhìn chiến trường, lấy dũng khí, không thèm để ý chạy ra đằng sau. Hắn vung tay áo, lơ lửng giữa không trung, vung bút Sơn Hà bắt đầu thi pháp.

“Giúp ta kéo dài thời gian một chút!”

Cừu Vĩnh Tư bắt đầu múa bút như bay, niệm tụng chú văn, trong khoảnh khắc, ngàn động trong Mạc Cao Quật phát kim quang, trong đêm tối kim quang soi rọi thiên địa, ‘ông’ một tiếng tất cả Phi Thiên, Bồ Tát, Minh Vương, Dạ Xoa, Ngạ Quỷ, Kim Cương nhao nhao rời khỏi bích họa, bay ra ngoài, hình vẽ trên bích họa rời khỏi động, như thủy triều điên cuồng dâng lên vùi lấp ác mộng trên mặt đất, lập tức chém giết đám ác mộng!

Lý Cảnh Lung thấy thế hô lên: “Bắt lấy Tâm Ma!”

A Thái, A Quỳnh từ trên dùng Hỏa giáo Thần minh pháp tướng áp xuống, Quỷ Vương cùng thân vệ xông lên, Lý Cảnh Lung dồn chút pháp lực cuối cùng rót vào Trí Tuệ kiếm, lao đến chỗ Tâm Ma, đâm một kiếm!

Tâm Ma rung động, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn về phía Tâm Ma đang gào thét điên cuồng giữa chiến trường.

“Người… dù giết ta… cũng không thể… ngăn cản….”

Trong thanh âm trầm thấp của Tâm Ma, ma khí từ mặt đất bộc phát, tản ra tứ phía. Lý Cảnh Lung cầm kiếm, đứng giữa gió lốc cuồn cuộn ma khí, dùng toàn bộ pháp lực, truyền vào trong đám ma khí, ma khí bị xé nát, tất cả mọi người hồi hộp nhìn cảnh tượng này.


Tâm Ma tán loạn, ác mộng xung quanh phai nhạt dần, bay về phía chân trời.

Hắc hỏa của Tâm Ma càng ngày càng tàn lụi, hiện ra một vòng xoáy xoay tròn, Lý Cảnh Lung đâm một kiếm giữa tâm vòng xoáy, thấy nó sắp tan hết, mọi người đều thở ra một hơi…

… Đột nhiên từ giữa hiện ra một đầu cự xà, cắn một phát vào cánh tay Lý Cảnh Lung!

Lý Cảnh Lung đau đớn hô lên, cảm giác như răng nanh của cự xà cắm thẳng vào linh hồn của mình, cánh tay kịch liệt đau nhức, sức mạnh Tâm Đăng đã cạn, cánh tay phải bị hắc hỏa bám lấy.

“Lý Cảnh Lung!”

“Trưởng sử!”

Mọi người xông lên, cự xà trên mặt đất lăn một cái, cắn vào cả cánh tay và nửa người bên phải của Lý Cảnh Lung, rồi bay lên trời.

“Phàm nhân tội nghiệp.” Một thanh âm vang vọng, “Chỉ có thứ thần lực này, lại không biết cách sử dụng…”

“Giải Ngục!” Quỷ Vương giận dữ hét lên, “Buông hắn ra!”

Toàn thân cự xà phát ra tiếng vang vọng trời đêm, càn rỡ điên cuồng cười lên: “Hủy được Tâm Ma, lại không nghĩ rằng ta ẩn thân ở đây?!”

Cự xà cắn cả cánh tay Lý Cảnh Lung lẫn Trí Tuệ kiếm, Lý Cảnh Lung kiệt lực giãy dụa, muốn truyền pháp lực vào Trí Tuệ kiếm, nhưng không còn chút nào, hắc hỏa dường như thiêu đốt linh hồn hắn, khiến hắn cảm giác bị dày vò đau đớn.

Quỷ Vương xông lên, dưới đất một trận cuồng phong cuốn đến, Huyền Nữ tay áo tung bay, cùng Ôn Thần xuất hiện, bay về phía Quỷ Vương, chặn một chiêu.

Huyền Nữ nghiêm nghị nói: “Quỷ Vương có từng nghĩ hôm nay sẽ hội ngộ không?”

ôn Thần cười lạnh: “Lý Cảnh Lung, khá khen cho ngươi tính toán hoàn hảo, nhưng không tính ra Yêu Vương bệ hạ bên trong Tâm Ma đúng không?”

Lý Cảnh Lung không ngừng giãy dụa, lại nghe một tiếng hô to từ trên Mạc Cao Quật truyền đến.

Cự xà trợn mắt, ma diễm trên người như bị gió lốc cuốn đi, từ trên người Lý Cảnh Lung rời đi, dọc theo thân cự xà bay mất!

Giải Ngục mở miệng rít lên!

“Hồng Tuấn!”

Lúc này, Hồng Tuấn lơ lửng giữa không trung, tay trái tóm lấy đuôi Giải Ngục, hắc hỏa điên cuồng bay về phía hắn, cuồn cuộn rót vào trái tim, Giải Ngục không giãy được, ma khí trên người ngày càng mờ nhạt, hiện ra cơ thể như trong suốt.

Lý Cảnh Lung lập tức rút tay, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn. Lúc này ma khí trên người Giải Ngục đều bị Hồng Tuấn hút sạch, Giải Ngục điên cuồng rống lên, xoay người há miệng định ngoạm lấy đầu Hồng Tuấn!

Tay trái Hồng Tuấn nắm đuôi nói không thả, tay phải nhấc lên ấn lên đầu rắn đang xông đến, ma diễm xông tới, Giải Ngục giữa không trung bị xé nát, hóa thành từng điểm sáng bay về phía bầu trời.

Huyền Nữ cùng Ôn Thần kinh hãi, không dám đánh tiếp, bứt ra, bay lên. Đang định chạy trốn thì thấy Hồng Tuấn giơ kiếm chỉ, vẽ phù chú, hai đạo khí diễm màu đen bắn ra, quấn lấy Huyền Nữ và Ôn Thần kéo ngược trở lại!

Hai yêu quái kêu rên, bị khí diễm xoắn nát!

Trên mặt đất tĩnh mịch, Hồng Tuấn thu ma hỏa lại, toàn thân chấn động kịch liệt, từ từ hạ xuống.


Hắn cúi đầu nhìn tay trái, dọc cánh tay có một đạo hắc khí không ngừng lan ra từ trái tim, lúc này bắt đầu rút đi.

Lý Cảnh Lung kéo Trí Tuệ kiếm, lảo đảo đến chỗ Hồng Tuấn, như muốn nói gì đó, oán trách Hồng Tuấn không thực hiện ước hẹn? Hay là oán trách sự bất lực của mình?

Hai người trầm mặc đối diện, nhưng Hồng Tuấn dời mắt quay người đi về phía Mạc Cao Quật.

Mặt trời mọc, mọi người đều mệt mỏi kiệt sức, sau một đêm đại chiến, tất cả Khu ma sư tập hợp lại.

“… Không nghĩ xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Cừu Vĩnh Tư thở phào một hơi, “Nhận được tin của trưởng sử, ta liền nhờ một vị cố nhân có ước định với Cừu Gia, dùng Giao Long chở ta đi cả ngày lẫn đêm bay tới đây. Lúc đến Lương Châu, Ca Thư Hàn chỉ ta đến Ngọc Môn, lúc ở Ngọc Môn may mắn nhìn thấy mọi người.”

Lý Cảnh Lung nghĩ nghĩ, hỏi: “Ngươi có thể điều khiển Giao Long?”

“Ba lần.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Đây là một lần cuối.”

Mạc Nhật Căn than một tiếng, tụa vào bàn, ngửa đầu nhìn về bích họa trong điện, nói: “Tìm được Bạch Lộc nhưng hắn đã mất hết linh lực rồi.”

Lý Cảnh Lung nói: “Chặt sừng là do ta nghĩ ra, là ta sai.”

Mạc Nhật Căn khoát tay, “Không sao cả, người cứu được về chuyện gì cũng dễ hơn, chỉ là Hồng Tuấn…”

A Thái thấp giọng: “Không nghĩ rằng ma chủng ở trên người hắn. Thứ cuối cùng xuất hiện kia là cái gì?”

Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Quỷ Vương nói rằng Giải Ngục muốn phục sinh Thiên Ma, lại không tìm được mà chủng nên dùng một phách của chính mình lấy lệ khí từ trong những cơn ác mộng mà Bạch Lộc không hóa giải được tạo ra một cái gọi là ‘Tâm Ma’.”

“Việc này không phải tốt sao?” A Thái buông tay, “Giải quyết được Tâm Ma, khiến sức mạnh của Giải Ngục yếu đi. Chỉ cần đảm bảo ma chủng trong cơ thể Hồng Tuấn không xảy ra chuyện, thì sẽ bình an.”

Lý Cảnh Lung ‘Ừ’ một tiếng, xoa xoa mi tâm, còn nói: “Nhưng Giải Ngục vẫn còn sống sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.”

Chân tướng mọi chuyện trở nên rõ ràng, Hồng Tuấn kế thừa ‘Thần ma nhất thể’ của phụ thân, đáng lẽ sẽ trở thành Thiên Ma. Nhưng nhân duyên thế nào lại đưa hắn đến Diệu Kim cung, được Trọng Minh bảo hộ, Giải Ngục không tìm được ma chủng liền tự tạo ra một cái…

Lý Cảnh Lung “Ừ” một tiếng, lấy ngón tay xoa nắn mi tâm, còn nói: “Nhưng giải ngục còn sống, sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội này.”

“Khó trách.” Mạc Nhật Căn lẩm bẩm nói.

“Khó trách cái gì?” Cừu Vĩnh Tư hỏi.

Mạc Nhật Căn liếc Lý Cảnh Lung, hai bên ngầm hiểu ý nhau, khó trách khi còn bé Hồng Tuấn luôn bị yêu ma quấy nhiễu, mà Khổng Tuyên và Giải Dục Trạch vì bảo vệ Hồng Tuấn mà chết, nên hắn mới nói: “Trong cơ thể ta có yêu quái.”.

“Hồng Tuấn đâu?” Cừu Vĩnh Tư hỏi.

“Lục Hứa ở cùng với hắn.” Lý Cảnh Lung thở dài, đáp, “Nghĩ cách lấy ma chủng từ cơ thể hắn ra.”

“Cha hắn còn không làm được.” Mạc Nhật Căn nói, “Ngươi cảm thấy là ngươi làm được sao?”

Lý Cảnh Lung im lặng không nói gì.

“Cho dù thế nào.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Mọi người đều ở đây rồi, chuyện của Hồng Tuấn, chỉ cần trông chừng, bảo vệ cho tốt, chắc hẳn cũng có thể khống chế, chỉ phiền trưởng sử thôi.”

“Sợ ta bảo vệ không tốt.” Lý Cảnh Lung nói.

“Ngươi nhất định làm được!” A Thái nói.

Mạc Nhật Căn đáp: “Nhất định, trưởng sử, phiền ngươi rồi!”

Cừu Vĩnh Tư thành khẩn nói: “Trưởng sử, chỉ có ngươi làm được thôi.”

Trong một điện khác, Hồng Tuấn dựa lan can, nhìn về mặt trời rực rỡ đang mọc lên. Lan can như chấn song lao tù, xuyên qua khoảng trống có thể trông thấy thành bị phá nát.

“Lục Hứa.” Hồng Tuấn cau mày nói, “Ngươi rốt cục đang nghĩ gì? Sao cứ muốn chết như vậy?”


Lục Hứa biết Hồng Tuấn đang trách móc khi hắn sử dụng pháp trận.

“Nếu ta giam Tâm Ma trong cơ thể.” Lục Hứa nói, “Giết đi sẽ đơn giản hơn nhiều.”

“Nhưng ngươi cũng sẽ chết.” Hồng Tuấn nói.

“Có ai mà không chết?” Lục Hứa đáp, “Chết rồi chuyển thế.”

Hồng Tuấn đáp: “Chuyện trước kia, ngươi không nhớ rõ, biến thành một Lục Hứa khác hẳn.”

Lục Hứa cùng Hồng Tuấn sóng vai ngồi cạnh nhau, Hồng Tuấn vươn tay khoác lên vai Lục Hứa, kéo hắn sát lại, nhẹ giọng nói: “Về sau không thể này nữa.”

“Ừm.” Lục Hứa nghiêng người nằm xuống, gối lên chân Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn lại hỏi: “Ngươi có thể giúp ta nằm mộng không? Ta muốn thấy phụ mẫu.”

“Không được.” Lục Hứa lẩm bẩm nói, ngẩng đầu nhìn Hồng Tuấn, tự sờ lên trán nói: “Sừng của ta còn chưa mọc lại nữa!”

“Phải mất bao lâu?” Hồng Tuấn lại hỏi.

Lục Hứa lắc đầu, ánh mắt mờ mịt

Hồng Tuấn nói: “Giấc mộng kia là thật sao?”

Lục Hứa không trả lời, tâm tình Hồng Tuấn trĩu nặng.

Lục Hứa nói: “Tâm Ma khống chế ta, để ngươi lâm vào mộng cảnh, ta cũng thấy được… quá khứ của ngươi..”

“Đó là thật.” Hồng Tuấn đáp.

“Nhưng quá khứ của ngươi vẫn có rất nhiều điểm không rõ ràng.” Lục Hứa bất an nói, “Ký ức bị phong ấn, thiếu rất nhiều điểm, nhất là khi ngươi cùng… người kia, Lý Cảnh Lung, từ khi quen biết đến khi chia xa. Ngươi biết ai phong ấn ký ức của ngươi không?”

Hồng Tuấn nhíu mày, đột nhiên nhớ tới khi hít phải Ly Hồn phấn nhìn thấy ảo cảnh, nhớ đến Thanh Hùng đứng trước mặt, nói gì đó, mơ hồ, lại không rõ là hư hay thực.

“Thanh Hùng?” Hồng Tuấn lẩm bẩm nói.

“Phong ấn ký ức của ngươi, có lẽ cũng là người phong ấn ký ức của Lý Cảnh Lung.” Lục Hứa nhìn Hồng Tuấn không chớp mắt, nói, “Hồng Tuấn ngươi lớn lên thật đẹp.”

Hồng Tuấn cau mày, nghe thấy thế lấy lại tinh thần nhìn Lục Hứa, cười khổ.

“Ta buồn ngủ quá.” Hồng Tuấn thấp giọng nói.

“Ngủ đi.” Lục Hứa nói, “Tỉnh ngủ mọi việc sẽ tốt.”

“Kể cho ta về phụ thân đi.” Hồng Tuấn nói, thuận thế nằm xuống, lần này là Lục Hứa ngồi dậy, nói: “Đừng nói nữa, đều qua cả rồi.”

Hồng Tuấn hai mắt nhắm, bất tri bất giác liền ngủ mất.

Không lâu sau, thân ảnh cao lớn của Lý Cảnh Lung xuất hiện ngoài cửa điện, chặn đi ánh nắng, Lục Hứa ngước mắt nhìn Lý Cảnh Lung, lướt qua bên cạnh mà rời đi. Lý Cảnh Lung quỳ gối bên cạnh Hồng Tuấn, cẩn thận quan sát hắn.

Trên mặt Lý Cảnh Lung còn vết tụ máu bị Hồng Tuấn đánh, hắn thở dài một hơi rồi nằm xuống bên cạnh Hồng Tuấn.

__________________________________

Bút tẩu long xà: Múa bút như bay

Đúng là hội chị em bạn dì =))) hai tiểu thụ ở cạnh nhau chỉ nhổ lông chân cho nhau thooii!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.