Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 55: Đương đầu bổng hát


Đọc truyện Thiên Bảo Phục Yêu Lục – Chương 55: Đương đầu bổng hát

Hồng Tuấn minh bạch, Lý Cảnh Lung lại giải thích cho hắn: “Mấy thành ở tái ngoại bị cướp cũng tốt, Lương Châu bị tấn công cũng được, chỉ vì giết người, gia tăng quân số. Trương Hạo lai lịch không rõ, nhưng thân là yêu quái gây ôn dịch, chắc hẳn phía trên có người sai khiến, mà Mạc Nhật Căn, lão tướng quân, binh sĩ bị bệnh, đều do tên này gây ra.”

“Người chỉ điểm sẽ là ai?” Hồng Tuấn hỏi.

“Chỉ có thể hỏi hắn mới biết được!” Lý Cảnh Lung phân phó, “Động thủ đi!”

Hồng Tuấn trước tiên làm tan băng phía bên cánh tay, đám vệ sĩ dùng xích sắt nhanh chóng trói lại, tiếp theo là hai chân. Dù đã khóa lại bằng gông sắt khóa gang, Lý Cảnh Lung vẫn cẩn thận, trói thêm một vòng dây thừng gân trâu tẩm nước.

Cuối cùng binh sĩ kéo xích sắt, đem Thi Quỷ Vương từ trong quan tài băng kéo lên, trói vào trụ đá, băng quan vỡ nát, vụn băng rơi đầy đất, Quỷ Vương được thả ra!

“Lưu Phi?” Lý Cảnh Lung lấy khăn bọc đá lạnh chườm lên bên mắt trái bị đánh sưng, hỏi.

Quỷ Vương bị trói ở trụ đá, nghe thấy cái tên này, chậm rãi ngẩng đầu. Con mắt kia giống đám Chiến Tử Thi Quỷ, đục ngầu, chỉ thấy con ngươi mơ hồ hiện ra.

“Mau đưa thuốc giải đây.” Lý Cảnh Lung trầm giọng.

Trái tim Hồng Tuấn như vọt lên cổ họng.

Quỷ Vương không trả lời, khẽ ngẩng đầu, biểu cảm không thay đổi, con mắt hướng về phía bầu trời, Lục Hứa muốn tiến lên, Hồng Tuấn lại kéo hắn trở lại, lắc đầu ra hiệu.

“Mau đưa thuốc giải đây!” Lý Cảnh Lung gần như gầm lên, ngay sau đó trong tay phóng xuất ánh sáng Tâm Đăng, chiếu thẳng vào Quỷ Vương, Quỷ Vương u uất rống lên, không ngừng giãy dụa, hiển nhiên cực kỳ thống khổ.

Lý Cảnh Lung thu lại pháp lực, Hồng Tuấn cảm thấy sợ hãi, đây là lần đầu hắn nhìn thấy tra khảo yêu quái, nhưng nếu không tra khảo, tính mạng Mạc Nhật Căn và hơn một vạn binh sĩ đều gặp nguy hiểm.

“Bọn chúng không nói được?” Hồng Tuấn hồi tưởng lại sự việc, dường như chưa gặp Thi Quỷ nào có thể nói chuyện được.

“Lấy giấy bút cho hắn.” Lý Cảnh Lung phân phó binh sĩ.

Thế là có binh sĩ cầm giấy bút tiến lên, nhét vào tay Quỷ Vương. Lý Cảnh Lung biết không thể trì hoãn được nữa, trước hết phải hỏi được cách giải độc, sau đó là lai lịch kẻ giật dây sau màn.

Quỷ Vương cầm bút, binh sĩ lại cầm khay gỗ đỡ phía dưới để hắn viết.

Lý Cảnh Lung nói: “Muốn giữ mạng thì thành thật khai báo.”


Lý Cảnh Lung nói lời này có nghĩa khác, với một người đã chết, nói “muốn giữ mạng” thật kỳ quái. Quỷ Vương trầm mặc một lát, đột nhiên gạt tay, gầm một tiếng tay vung ngang hướng phía binh sĩ.

Quỷ Vương vừa gào thét, binh sĩ lập tức hô một tiếng lộn nhào né tránh. Lý Cảnh Lung không nhịn được nữa, giơ quyền muốn đánh Quỷ Vương kia một trận. Quỷ Vương không sợ hãi chút nào, lắc xích sắt, ý là ngươi trói ta lại, có bản lĩnh thì thả ra để hai bên đơn thương độc đấu?

Lý Cảnh Lung giận không kìm nổi, miễn cưỡng nhịn xuống, quay người rời đi.

“Làm thế nào bây giờ?” Hồng Tuấn chạy theo Lý Cảnh Lung, lo lắng hỏi.

“Không biết.” Lý Cảnh Lung bực bội bất an, hỏi, “Tình hình bệnh nhân thế nào rồi?”

Hồng Tuấn lúc trước đã qua thăm Mạc Nhật Căn và Ca Thư Hàn, uống thuốc xong nên vẫn bình ổn, chỉ là cứ hôn mê mãi, không biết còn chống chọi được bao lâu.

“Để ta suy nghĩ một lát.” Lý Cảnh Lung tại tháp nghỉ trong thiên sảnh ngồi xuống, mấy ngày bôn ba không được nghỉ ngơi, thực quá mệt mỏi.

“Lưu Phi, Lưu Phi…” Lý Cảnh Lung nhớ lại lời nói của Trương Hạo, tự nhủ, “Quỷ Vương này khi còn sống là ai? Cổ nhân có tướng lĩnh gọi Lưu Phi [1] sao?”

Hiện tại quan trọng nhất, là làm thế nào để hắn mở miệng nói chuyện, Hồng Tuấn đang định ra ngoài, Lý Cảnh Lung lại nói: “Bồi ta một lát, Hồng Tuấn, ta mệt rồi.”

Lý Cảnh Lung mưu toán cẩn thận, một vòng lại một vòng, một chiêu bắt giặc bắt vua trước dã thành công, không ngờ cuối cùng lại là Trương Hạo phản loạn. Hắn vạn lần không ngờ đến, nếu sớm để ý, bắt sống Trương Hạo, không chừng đã tìm được cách.

Hiện tại mấu chốt là phải làm thế nào để Quỷ Vương mở miệng nói chuyện.

Hồng Tuấn đưa ra ý kiến: “Vạn nhất hắn chỉ là một con rối, cho dù là Quỷ Vương hay Thi Quỷ đều không có suy nghĩ của chính mình?”

“Không có khả năng.” Lý Cảnh Lung trầm ngâm, “Võ công, thân thủ của hắn, năng lực điều binh, tuyệt không phải là thứ người khác điều khiển mà làm được.”

Hồng Tuấn im lặng không nói, Lý Cảnh Lung ghé vào giường, nói, “Ta ngủ một lát.”

Hồng Tuấn khêu bếp lò, để Lý Cảnh Lung nghỉ ngơi. Lý Cảnh Lung ngủ say rồi, hắn mới đứng dậy đi xem xét bệnh nhân, mấy tên binh sĩ canh giữ giáo trường, ánh nắng chiếu xuống, Quỷ Vương rốt cuộc cũng có chút biểu cảm, ánh mắt vô cùng khổ sở híp lại, tóc tai bù xù, bị trói trên cột đá, hiển nhiên là sợ hãi ánh mặt trời.

Hồng Tuấn nhớ đến một điểm – Chiến Tử Thi Quỷ hành động không vào buổi tối thì cũng là lúc trời đổ tuyết, đều không có ánh nắng. Mà bọn chúng với Tâm Đăng của Lý Cảnh Lung so với yêu quái bình thường khác còn sợ hãi hơn.

Lục Hứa vẫn còn ở giáo trường chờ đợi, thấy Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung bàn luận không có kết quả, liền lo lắng gọi: “Hồng Tuấn!”


Hồng Tuấn ra hiệu cho hắn bình tĩnh, đáp: “Sẽ có cách!”

Hắn chậm rã đến gần Quỷ Vương, cách ba bước liền dừng lại.

“Lưu Phi?” Hồng Tuấn gọi.

Lục Hứa theo sau, Quỷ Vương rũ đầu, trên tóc dính đầy vụn băng, ánh mắt hơi nâng lên một chút quan sát Hồng Tuấn bằng con mắt đục ngầu..

“Ta cũng là yêu.” Hồng Tuấn đột nhiên nói.

Quỷ Vương không trả lời.

Hồng Tuấn gỡ Khổng Tước Linh, đưa đến trước mặt Quỷ Vương để hắn nhìn xem, “Đây là di vật của cha ta, người cũng là yêu quái. Lưu Phi, sao ngươi lại làm như vậy?”

Quỷ Vương không nhìn Khổng Tước Linh, ngước mắt nhìn chằm chằm Hồng Tuấn, cuối cùng, yết hầu “khặc” một tiếng.

Lục Hứa nhìn một lát, bỗng nhiên quay người rời đi.

Hồng Tuấn: “Ngươi đi đâu vậy?”

Lục Hứa đã chạy mất dạng, Hồng Tuấn đành không quản nữa, nói: “Ta biết ngươi đã cứu Tần Lượng, không phải là người xấu. Lưu Phi, bằng hữu của ta sắp chết, ngươi có thể nói cho chúng ta, tất cả việc này là vì nguyên do gì không?”

Cá chép yêu nói: “Ta thấy bọn chúng như mất hồn, Hồng Tuấn, ngươi nói xem, Thi Quỷ chết rồi, còn hồn phách trên người không?”

Hồng Tuấn cau mày, còn nhớ lúc trước Trọng Minh cho một quyển sách, trên sách toàn là phi cầm tẩu thú, nhưng không hề đề cập đến Thi Quỷ.

Hồng Tuấn quan sát Quỷ Vương, “Ta thấy hắn không phải không nói được, mà là không có cách nào để nói. Làm sao bây giờ…”

Hồng Tuấn không để ý thời gian, lát sau, từ phía xa Lục Hứa kêu lên: “Hồng Tuấn!”

Hồng Tuấn quay đầu, thấy Lục Hứa dìu Mạc Nhật Căn, từng bước lảo đảo đi đến võ đài. Hắn giật mình, vội vàng chạy đến đỡ Mạc Nhật Căn. Mạc Nhật Căn hôn mê đã lâu, miễn cưỡng tỉnh lại, không ngừng ho khan, cơ thể lạnh buốt.


Hồng Tuấn nói: “Mau về giường, Lục Hứa sao ngươi để hắn ra ngoài làm gì?”

Mạc Nhật Căn bị bệnh nặng, lúc này chân bước như đi trên mây, hành động miễn cưỡng, hổn hển thở hỏi: “Đây là… ai? Chuyện gì… xảy ra?”

Lục Hứa nói: “Lê Minh tinh, Lê Minh tinh!”

Lục Hứa kiên trì đỡ Mạc Nhật Căn đến trước mặt Quỷ Vương, Hồng Tuấn vội vàng đỡ một bên để Mạc Nhật Căn dựa vào vai hắn. Lục Hứa giơ một tay, trong không trung di chuyển vòng vòng, nói lẩm bẩm mấy câu, lại đặt tay lên trán Hồng Tuấn, quay đầu nhìn Mạc Nhật Căn, lại chỉ vào Quỷ Vương.

“Có ý gì?’ hai mắt Mạc Nhật Căn sụp xuống không nhấc lên nổi, toàn thân thoát lực.

Lục Hứa cực kỳ lo lắng, nhưng vẫn đặt tay lên trán Hồng Tuấn, lại đặt tay lên trán Quỷ Vương, rồi nhìn Mạc Nhật Căn.

Hồng Tuấn bỗng nhiên nhớ tới đêm nào ở Khu ma tư, hắn gặp ác mộng, khi đó bị Mạc Nhật Căn đánh thức, hắn liền niệm vài câu chú văn rồi đặt tay lên trán Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn hiểu ra, Lục Hứa chắc chắn cũng từng được Mạc Nhật Căn đánh thức khỏi ác mộng nên biết được năng lực ấy. Mà Lục Hứa nhìn biểu cảm Quỷ Vương cảm thấy Quỷ Vương cũng đang nằm mộng!

“Mạc Nhật Căn!” Hồng Tuấn nói, “Sử dụng pháp thuật đánh thức hắn, trấn an ác mộng!”

Mạc Nhật Căn: “…”

Mạc Nhân Căn yếu ớt nói: “Ta lạnh quá…”

“Cố gắng một chút.” Hồng Tuấn vội nói.

“Các ngươi lại để một người dở sống dở chết thi pháp.” Cá chép yêu nói, “Còn có lương tâm không! Nhanh đưa hắn về nghỉ ngơi.”

Mạc Nhật Căn cố gắng giơ tay, ánh mắt mê man, kiệt lực nhớ lại chú ngữ.

Tim Hồng Tuấn đập loạn, cảm thấy bản thân cũng quá tàn nhẫn đi. Lục Hứa bên cạnh trợ thanh, Mạc Nhật Căn không nhấc tay nổi, Hồng Tuấn liền cầm tay hắn, nói: “Ngươi niệm chú văn là được, hay là dạy ta, để ta làm?”

Mạc Nhật Căn lắc đầu, “Ngươi học không được…”

Hắn đứt quãng niệm chú, lấy hơi, tự lên tinh thần, ấn tay lên trán Quỷ Vương.

Một khắc này, sau lưng Mạc Nhật Căn hiện ra hình dáng một con sói xám khổng lồ, như từ dưới đất chui lên, hướng Quỷ Vương, tru mấy tiếng đinh tai nhức óc.

Quỷ Vương bất thình lình bị sức mạnh này xông đến, toàn thân tuôn hắc hỏa đầy trời, như bị cuồng phong thổi bạt ra sau. Mạc Nhật Căn liên tục hô to, bàn tay đặt trên trán Quỷ Vương, không ngừng run rẩy, Quỷ Vương bị pháp lực mạnh mẽ bóp nghẹt, thống khổ gào thét, hai tay giãy dụa, kéo căng xích sắt!


Lý Cảnh Lung nghe thấy, liền vọt ra khỏi phòng, thấy Lục Hứa cùng Hồng Tuấn dìu Mạc Nhật Căn. Mạc Nhật Căn tay đặt trên trán Quỷ Vương, dù không biết đang xảy ra chuyện gì, cũng bước lên phía trước.

Mạc Nhật Căn biểu tình đau đớn, sau lưng Quỷ Vương hiện ra hắc khí, tụ lại thành quái vật gào thét, muốn nuốt chửng Mạc Nhật Căn, bóng dáng Thương Lang mờ dần, Lý Cảnh Lung dứt khoát, vận khởi sức mạnh Tâm Đăng, một chưởng ấn lên lưng Mạc Nhật Căn.

Bạch quang lập tức bọc lấy Mạc Nhật Căn, linh lực trong tay tiếp tục lưu chuyển, tụ thành gió bão, hướng đám khói đen sau lưng Quỷ Vương phá nát! Trong khoảnh khắc, khói đen dường như kêu rên đau đớn, “oanh” một tiếng vỡ vụn trong gió lốc bạch quang.

Mạc Nhật Căn vừa thu linh lực, phun ra một ngụm máu, người mềm oặt ngã xuống.

Lục Hứa vội ôm lấy Mạc Nhật Căn, Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung tiến đến đỡ được thân thể nặng nề của Mạc Nhật Căn.

Quỷ Vương đầu cúi thấp từ từ ngẩng lên, trong ánh mắt đục ngầu, con ngươi màu xám hiện ra, lông mày nhíu lại, nhìn ba người trước mặt, nghiêng đầu, nhìn xích sắt trên tay.

Cùng lúc đó, Nhã Đan, trên nền trời u ám, tuyết bay đầy thạch cốc.

Ở sâu dưới lòng đất, trong một vùng tăm tối, Trương Hạo kéo theo thân thể nát tươm, lảo đảo va vào mộ thất.

Một nữ tử mặc bạch y đứng giữa mộ thất, lạnh lùng nói, “Ngươi làm hỏng mọi chuyện rồi, Trương Hạo, lần này làm thế nào báo cáo Yêu Vương đây!”.

Trương Hạo đáp: “Việc này sao có thể trách ta! Chiến Tử Thi Quỷ còn ở bên ngoài, vừa ra khỏi Ngọc Môn quan ta liền cắt đuôi chúng, Bát Lãng Cổ[2] vẫn còn đây, chúng ta chỉ cần lẻn vào, thả Lưu Phi ra, đoạt lại Tướng Quân kiếm…”

Bạch y nữ tử quay người, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: “Lưu, Phi, đã, tỉnh, rồi!”

Trương Hạo giật mình, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, hai hàm răng đánh lập cập, hai người cùng nhau nhìn về phía chỗ cao trong một thất.

Mộ thất xếp chỉnh tề năm vạn cỗ quan tài đá, hơn một nửa số quan tài trống rỗng. Trên bục cao cso một quan tài bạch ngọc mở nắp, trước quan tài có khắc mấy chữ: Đại Hán Nhữ Nam Vương Lưu.

Trong quan tài trống rỗng.

Ở chỗ cao nhất là một quan tài đen nhánh, chữ khắc bên trên nhìn không còn rõ, chỉ lờ mờ nhìn thấy hai chữ “Đại Tần”, trên quan tài có một chiếc trống bỏi nho nhỏ.

__________________________

Đương đầu bổng hát: Hét đánh cho tỉnh. Đây là một thành ngữ xuất phát từ Phật giáo, chỉ việc đánh mắng người ta làm cho tỉnh ngộ

[1] Lưu Phi (刘非): sinh năm 168 mất năm 125 TCN, được biết đến với cái tên Giang Đô Dịch Vương, là vương của Giang Đô – một nước chư hầu thời Hán, ở tỉnh Giang Tô hiện nay. Không rõ Phi Thiên đưa nhân vật có thật này vào, hay chỉ là mượn tên nữa.

[2] Bát Lãng Cổ: trống lục lạc, hay trống bỏi. Mình để nguyên tên Hán Việt vì đây là một loại pháp bảo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.