Đọc truyện Thiên Bảo Phục Yêu Lục – Chương 22: Học quán tham yêu
Lý Cảnh Lung đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bước nhanh đến tiền sảnh, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm trong tay bức tượng Bất Động Minh Vương. Bất Động Minh Vương nghiêm trang như đang canh chừng cả thiên hạ, thanh kiếm trong tay với thanh kiếm bằng thép đen của Lý Cảnh Lung giống nhau như đúc.
“Đây là hàng yêu phục ma Đại Trí Tuệ kiếm.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Nghe đồn là có thể phá hủy hết thảy ma khí trên thế gian.”
Hồng Tuấn cau mày, ngẩng đầu nhìn Bất Động Minh Vương, lại nhìn thanh kiếm trong tay Lý Cảnh Lung, lúc này trong lòng Hồng Tuấn chỉ có một thắc mắc. Tại sao Trí Tuệ kiếm có thể xé rách Ngũ Sắc Thần Quang? Trọng Minh từng nói Ngũ Sắc Thần Quang được coi là pháp bảo phòng vệ mạnh mẽ nhất, cả ngàn ngọn núi có nện xuống cũng chống đỡ được.
“Cho nên chỉ cần sử dụng pháp bảo này đúng cách.” Cừu Vĩnh Tư an ủi, “Trưởng sử, ngươi tuy không phải người có linh mạch bẩm sinh nhưng trở thành Khu ma sư không phải là không thể. Thanh kiếm này cần được sử dụng nhiều hơn, từ đó tiếp tục tìm hiểu.”
Lý Cảnh Lung gật đầu, đã rõ, cũng thu hồi thanh kiếm trong tay. Mọi người trao đổi ánh mắt, cảm giác đêm qua Lý Cảnh Lung gặp chuyện gì đó không vui, hắn không nói, mọi người đều không hỏi. Quan sát một lát, thấy Lý Cảnh Lung đã tin tưởng mười phần.
“Hôm nay tiếp tục điều tra.” Lý Cảnh Lung giải thích, “Mặc bên ngoài có tin đồn gì, thì chúng ta không được lung lay, người bên ngoài không quan hệ”
Mọi người đáp ứng, Lý Cảnh Lung phân phó Cừu Vĩnh Tư cùng Hồng Tuấn một nhóm, A Thái cùng Mạc Nhật Căn một nhóm. Hắn thì hành động một mình. Hồng Tuấn, Cừu Vĩnh Tư đến điều tra các sĩ tử đến Trường An, A Thái cùng Mạc Nhật Căn đến Bình Khang phường, hỏi thăm tin tức sĩ tử đến thanh lâu mấy ngày trước.
“Có quan trọng không?” A Thái nói, “Trưởng sử, không bằng chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp trước…”
“Chuyện ở Đại Minh cung không cần để ý.” Lý Cảnh Lung nói, “Ta không tin không tra được án này.”
Mọi người nhìn Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung xoay người nói: “Không phải ta cậy mạnh, các ngươi không thấy đột nhiên xuất hiện một cái xác, không tên không họ, lại không người đến hỏi, chuyện này không khả nghi sao?”
“Được!” Cừu Vĩnh Tư nói, “Nghe lời ngươi, ta đi tra.”
“Vậy còn ngươi?” Hồng Tuấn hỏi, “Ngươi cùng chúng ta đi đi.”
“Ta còn có công việc,” Lý Cảnh Lung vẫn cau mày, không yên lòng mà trả lời.
“Cùng đi đi.” Hồng Tuấn lại duỗi tay kéo kéo tay áo Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung nói: “Không được kéo, ở đây là quan phủ! Còn ra thể thống gì?” Nói xong bước ra cửa rồi nhanh chóng rời đi.
Chính ngọ, Hồng Tuấn vẫn còn chưa hiểu gì, đi theo Cừu Vĩnh Tư xuất môn tra án. Đây là lần đầu tiên hắn không đi cùng Lý Cảnh Lung mà là người khác, nhưng tại sao lại phân hắn vào một đội với Cừu Vĩnh Tư? Cừu Vĩnh Tư cao cao tự đại, trong tay cũng cầm quạt, đi trên đường thi thoảng còn khẽ quạt vài cái. Đi một đoạn liền dừng lại đứng đợi Hồng Tuấn.
“Chúng ta đến Quốc Tử Giám.” Cừu Vĩnh Tư hỏi, “Ngươi đói bụng không? Ăn chút điểm tâm nhé?”
Hồng Tuấn xua tay: “Ta cũng không phải Thao Thiết, làm gì đói nhanh như vậy,”
Cừu Vĩnh Tư lẩm bẩm cười nói: “Trưởng sử phân hai ta thành một đội, lúc làm việc không thể làm việc khác rồi.”
Hồng Tuấn nghiêm trang nói: “Từ khi nào mấy người đối xử với trưởng sử tử tế hơn vậy?”
Cừu Vĩnh Tư ha ha cười nói: “Trưởng sử là một người tốt. chúng ta ban đầu đã tưởng nhầm, là chúng ta sai, bất quá…” Cừu Vĩnh Tư ngẫm nghĩ, thu chiết phiến lại, nhìn Hồng Tuấn, hỏi, “Thế còn ngươi, Hồng Tuấn! Vì cái gì mà ngay từ đầu đã tin tưởng hắn?”
Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, trả lời, “Có lẽ bởi vì Tâm Đăng ở trên người hắn đi.”
“Tâm Đăng?” Cừu Vĩnh Tư ngẩn ra.
Nếu mọi người đều đến thu phục Yêu Vương, Hồng Tuấn cũng không lừa gạt, đem chuyện Tâm Đăng ở trong cơ thể Lý Cảnh Lung nói cho Cừu Vĩnh Tư. Cừu Vĩnh Tư trầm ngâm một khắc, rồi nói, “Thì ra là thế… Ta nói này, từ khi vào Khu ma ti ngày nào ngươi cũng đi theo Lý Cảnh Lung, chúng ta có chỗ nào không tốt sao?”
Hồng Tuấn vội hỏi lại chuyện kia, Cừu Vĩnh Tư lẩm bẩm: “Nếu Tâm Đăng ở trên người hắn không chừng còn có thể thỏa mãn tâm nguyện…”
Hồng Tuấn cũng không rõ Tâm Đăng có sức mạnh thế nào, nhưng Cừu Vĩnh Tư đối với pháp bảo thực sự uyên bác, không chừng hắn có biện pháp lấy lại được Tâm Đăng… Đang muốn hỏi lại thì hai người đã đến trước Quốc Tử Giám. Cừu Vĩnh Tư ra hiệu cho Hồng Tuấn, ý bảo để hắn đối phó.
Ngoài cửa Quốc Tử Giám tấp nập người ra kẻ vào, mùng năm tháng sau chính là ngày thi Hội. Sĩ từ khắp nơi tụ hợp tại đây, có hơn sáu nghìn người, kỳ thi tới gần, để tránh lộ đề, tất cả những người ra vào Quốc Tử Giám đều bị soát người, không được mang sách vở từ bên ngoài và yêu cầu trình lệnh bài thông hành.
Cừu Vĩnh Tư cùng Hồng Tuấn đứng ở bên ngài chờ, nhìn đoàn người ra ra vào vào. Cừu Vĩnh Tư nín thở chờ đợi, khi thấy nhiều người, Cừu Vĩnh Tư liền kéo Hồng Tuấn đến.
“Ai! Vương huynh! Vương huynh chờ ta với!” Cừu Vĩnh Tư thấy một người đi qua, kéo Hồng Tuấn nói, “Mau lên ta quên mang theo lệnh bài…”
Lúc đó sĩ tử ngoài cửa rất đông, Cừu Vĩnh Tư bị soát người qua loa, thủ vệ hỏi: “Lệnh bài đâu?”
Cừu Vĩnh Tư: “Quên mang theo! Đang trở về lấy!”
Mấy người phía sau thúc giục, thủ vệ hết kiên nhẫn, dù sao cũng không kiểm tra được gì đành để hai người đi vào. Hồng Tuấn cũng bị soát một cái, không có lệnh bài, thủ vệ lại hỏi.
“Từ từ, hai người kia đều không có lệnh bài! Này, đứng lại! Hai ngươi cùng một viện sao?”
Hồng Tuấn trong lòng đánh thót một tiếng, không biết làm thế nào. Cừu Vĩnh Tư tiến lại, hướng thủ vệ kia nói: “Hắn là người Hồ! Nghe không hiểu đâu, lệnh bài để trong phòng ta, ai! Mau chào!”
Hồng Tuấn lấy lại tinh thần lập tức cười nói, “Hải mị hầu bì! Ta thân mến chào Đại Đường bằng hữu!”
Hồng Tuấn muốn tiến lên ôm, nhưng sĩ tử phía sau chờ đã sắp phát điên. Hai thủ vệ cạnh cổng Quốc Tử Giám cảm thấy phiền phức đành để hai người đi vào.
Cừu Vĩnh Tư đưa Hồng Tuấn xuyên qua hành lang bên phải, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, nói, “Đã vào được rồi, tìm giám thị ở đây đi.”
Hồng Tuấn hỏi: “Tại sao chúng ta không leo tường vào?”
Trong mắt Hồng Tuấn, vô luận tiến vào hoàng cung hay Đại Minh cung hoặc Quốc Tử Giám đều coi như dẫm trên đất bằng mà đi, chỉ khác màu sơn trên mấy bức tường thôi. Cừu Vĩnh Tư bị hỏi như vậy cũng nghệt ra, vì sao lại không trèo tường vào?
“Không cần phải dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.” Cừu Vĩnh Tư đáp.
Hai người tới phòng giám thị, Cừu Vĩnh Tư chỉ nói tìm ba người đồng hương, ý bảo Hồng Tuấn viết, Hồng Tuấn liền lấy bút viết tên ba người kia. Giám thị thông báo cho Mai viện lầu chữ Đinh, có hai người xuyên qua hành lang, đến dãy phòng bên phải trong Mai viện.
Trắc sảnh rộng rãi, có một nhóm học sinh đang uống trà nói chuyện phiếm. Hồng Tuấn cùng Cừu Vĩnh Tư vội vàng đi qua, đột nhiên Hồng Tuấn dừng bước, hướng đại sảnh nhìn một cái.
Cừu Vĩnh Tư hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Hồng Tuấn đáp.
“Tin tưởng trực giác của ngươi.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Chúng ta tiếp tục tra án.”
Hồng Tuấn nói: “Ta cảm thấy có gì đó quen thuộc.”
“Nói rõ hơn đi!” Cừu Vĩnh Tư nghiêng đầu nhìn Hồng Tuấn.
Tựa như cảm giác khi còn ở nhà. Ở sảnh tụ tập gần bốn mươi học sinh trẻ có già có châu đầu ghé tai, nhỏ giọng nói chuyện.
Đúng lúc này, một thiếu niên đang cúi đầu không để ý va phải Hồng Tuấn. Hồng Tuấn lảo đảo, thiếu niên kia ríu rít xin lỗi, ngẩng đầu lên nhìn Hồng Tuấn.
Thiếu niên gầy gò, còn có vẻ nhỏ tuổi hơn Hồng Tuấn, ánh mắt bất an. Hồng Tuấn xua tay ý bảo không việc gì. Thiếu niên lại tiến vào sảnh, mỉm cười, thập phần tự đắc.
Một chuỗi động tác như vậy khiến Hồng Tuấn nhớ đến cảm giác khi còn ở Diệu Kim cung. Thiếu niên trong Diệu Kim cung đều là do chim chóc hóa thân mà thành, toàn bộ trong cung điện tràn ngập một cỗ yêu khí, chẳng qua Trọng Minh bản tính vốn cao ngạo, không thích tiếp xúc mấy thứ ô uế, liền tinh lọc thành một nơi đầy tiên khí không nhiễm khói lửa nhân gian.
“Yêu quái.” Hồng Tuấn nói.
Cừu Vĩnh Tư không nói gì, xoay người đưa Hồng Tuấn vào theo.
Hồng Tuấn thấp giọng nói: “Ngươi cũng cảm giác được sao?”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Yêu quái đánh tới chúng ta còn không cảm giác được.”
Tuy rằng không có loại pháp bảo nào như kính chiếu yêu, nhưng khoảng cách quá gần đến mức Hồng Tuấn cảm nhận được yêu khí. Hai người ở trong sảnh ngồi xuống.
“Đừng nhìn lung tung.” Cừu Vĩnh Tư văn ôn nho nhã, hướng Hồng Tuấn cười nói. “Tiểu lang quân, ở đây có cơm rang, có muốn uống trà không?”
“Được được được!” Hồng Tuấn thích nhất trà do Cừu Vĩnh Tư pha, mùi phô mai thơm lừng, lá trà tươi, thêm một ít hạt vừng, ăn kèm cơm rang. Vào miệng thực sự vừa ngọt vừa béo, lưu lại mùi hương dễ chịu, quả là một thứ điểm tâm ngon.
“Cứ giả vờ là một người bình thường vô hại.” Cừu Vĩnh Tư lại cười nói, “Nhìn đông nhìn tây một phen, kẻ nào quan sát chúng ta, ai là yêu quái nhìn thấy thì nói cho ta biết.”
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn thăm dò nhìn xung quanh, trong mắt tràn ngập sự tò mò của người ngoại quốc mới đến Trường An. Vào lúc đấy, trong phòng sắp xếp chỉnh tề một loạt nồi bếp, bên ngoài mùa thu tràn ngập, trời xanh biếc như nước hồ, thi thoảng có mấy cụm mây trắng bay qua, ánh nắng chiếu vào khiến người ta cảm thấy đây quả là một nơi nghỉ ngơi thoải mái.
Nhóm học sinh vẫn mải mê nói chuyện, sau đó có vài người ngẫu nhiên hướng về phía bọn họ, nhưng cũng chỉ thoáng qua.
“Có người đang nhìn chúng ta.” Hồng Tuấn hướng Cừu Vĩnh Tư cười nói, “Không phải ngươi nói có rất nhiều yêu quái sao?”
“Đúng, đám này chính là yêu quái.” Cừu Vĩnh Tư miệng cười nhưng trong lòng không cười, đáp, “Không thể ra tay lúc này, nếu hủy mất Quốc Tử Giám thì trưởng sử sẽ khóc đấy.”
Hồng Tuấn phát hiện có ba người đang chuyện trò vui vẻ, một thiếu niên đứng đun nước. Ba người nói chuyện không để ý đến thiếu niên kia. Hắn nhìn thập phần nhàm chán, liền quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài đình viện mà xuất thần. Không bao lâu dời tầm mắt, nhìn thấy Hồng Tuấn, bốn mắt chạm nhau liền mỉm cười.
Nụ cười kia mang theo vài phần mềm mại đáng yêu như nữ tử, khiến tâm ý Hồng Tuấn nhảy loạn lên làm gương mặt Hồng Tuấn đỏ bừng đến mang tai.
Hồng Tuấn cũng xấu hổ mỉm cười, Cừu Vĩnh Tư hỏi: “Đó là yêu quái gì?”
“Có thể là hồ ly.” Hồng Tuấn quay đầu, hướng Cừu Vĩnh Tư nói.
Khi nãy nhìn nụ cười kia, Hồng Tuấn cảm giác rõ ràng mị thuật.
Thiếu niên kia đứng dậy, hướng phía hai người đi tới, ngồi trước án cười nói, “Trà này thật thơm.”
Hồng Tuấn: “!!!”
Cừu Vĩnh Tư ngược lại không thể hiện sự xa cách, nói, “Một lát nữa mới được, không vội vàng được, tiểu huynh đệ tên gọi là gì?”
“Đỗ Hàn Thanh.” thiếu niên cong một bên mày liễu, ánh mắt lưu chuyển như nước, dáng người gầy yếu. Đứng trước án, ánh mắt nhìn gương mặt Hồng Tuấn, tiến gần một chút, hỏi “Các ngươi ở đâu?”
Úi… Đừng dựa gần quá, Hồng Tuấn thầm nhủ trong lòng. Cừu Vĩnh Tư liền giới thiệu: “Ta là Cừu Vĩnh Tư, nhân sĩ Hàng Châu. Vị này là biểu đệ của ta, Hồng Tuấn. Hồng Tuấn, hai ngươi tuổi cũng xấp xỉ nhau nên thân cận hơn một chút.”
“Mới vào kinh sao?” Đỗ Hàn Thanh ánh mắt không rời Hồng Tuấn, nói, “Mùng năm tháng sau đã có thể khai khảo.”
Hồng Tuấn bị hắn nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, biết đây là hồ yêu, nhưng mà còn chưa kịp suy nghĩ, chân Cừu Vĩnh Tư dưới bàn không tiếng động mà đá hắn vài cái.
Hồng Tuấn cũng không biết làm gì, đành nhìn Đỗ Hàn Thanh nở nụ cười.
Đỗ Hàn Thanh cũng không nhịn được, cười hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Hai người tự so niên kỷ, Hồng Tuấn còn lớn hơn Đỗ Hàn Thanh hai tháng, Đỗ Hàn Thanh liền sửa miệng gọi hắn một tiếng “ca ca”. Lại hỏi hai người ở đâu, Cừu Vĩnh Tư chỉ đáp ngụ tại nhà người thân trong thành, hôm nay đến Quốc Tử Giám xem xét địa hình cùng gặp gỡ các vị tiên sinh.
“Ngươi nhỏ tuổi như vậy đã đi thi Hội?” Hồng Tuấn nói, “Thật không dễ dàng.”
Đỗ Hàn Thanh cười nói: “Lớn nhỏ trong nhà đều trông cậy ta thi đậu lấy công danh.” Nói xong duỗi tay sờ Khổng Tước Linh bằng ngọc bích đeo bên hông Hồng Tuấn. Hồng Tuấn sợ hắn bị Ngũ Sắc Thần Quang đánh bay, vội ấn nó một cái, Cừu Vĩnh Tư nói: “Khai quá quang.”
Đỗ Hàn Thanh gật đầu, cách đó không xa có người gọi “Hàn Thanh!”, nước đã sôi, Đỗ Hàn Thanh liền qua đó pha trà.
Hồng Tuấn quan sát Đỗ Hàn Thanh, nghĩ thầm không biết hắn đã từng giết người chưa, giết bao nhiêu rồi? Khi còn ở Diệu Kim cung, Thanh Hùng có nói qua, hồ yêu am hiểu nhất việc đùa bỡn tình cảm, mê hoặc nhân tâm, dù là yêu tộc nhưng hồ yêu với hỉ nộ ái ố của con người rất giống nhau, nhưng cũng thực khổ sở, chỉ vì bọn họ hiểu rõ nhân thế nhưng lại không thoát được số kiếp là yêu quái.
“Đợi chút nữa hắn quay lại.” Cừu Vĩnh Tư đưa cho Hồng Tuấn một tượng phật nho nhỏ bằng ngọc thạch, “Ngươi tặng hắn cái này.”
“Hắn sẽ không quay lại đâu.” Hồng Tuấn nói.
“Hắn sẽ quay lại.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Tiểu tử này coi trọng ngươi, rất rõ ràng. May mắn Lý trưởng sử không ở đây.”
Hồng Tuấn: “?”
Quả nhiên không đến một khắc, Đỗ Hàn Thanh đã pha trà xong liền quay lại, xem ra mấy bằng hữu của hắn chỉ là sai hắn làm này làm kia cũng không quan tâm tâm trạng hắn.
Hồng Tuấn nhìn chằm chằm Đỗ Hàn Thanh, Đỗ Hàn Thanh ngược lại mặt đỏ lên, cười nói, “Ngươi nhìn ta mãi như vậy là sao?”
“Ngươi thực đẹp.” Hồng Tuấn nói, thực lòng cảm thấy Đỗ Hàn Thanh bộ dáng nhược liễu phù phong [1], quả thật có điểm phong vận không nói được.
“Ngươi có thích thơ phú sao?” Đỗ Hàn Thanh hỏi Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn lập tức trả lời “Ta có đọc!”
“Thích ai?” Đỗ Hàn Thanh lại hỏi.
“Lý Bạch.” Hồng Tuấn nói, “Ta thích nhất thơ của hắn.”
Đỗ Hàn Thanh nói: “Ta lại thích Vương Xương Linh.”
Vì thế Hồng Tuấn hưng trí bừng bừng mà luận bàn thơ văn, không kể Đỗ Hàn Thanh là yêu quái, nhưng vẫn có thể nói chuyện thơ văn. Hồng Tuấn càng nói càng hăng quên luôn người trước mặt này là hồ yêu, chỉ cố làm sao để hắn tiếp thu thơ của Lý Bạch, ngược lại Đỗ Hàn Thanh cứng đầu nhất quyết không nghe.
Trời trở chiều, Cừu Vĩnh Tư nói: “Chúng ta phải đi về rồi.”
Đỗ Hàn Thanh nói: “Ta không thèm để ý tới ngươi.”
Hồng Tuấn cười, nói “Có thích không?”
Hồng Tuấn đem tượng phật bằng ngọc để lên án, giao cho Đỗ Hàn Thanh. Đỗ Hàn Thanh ngạc nhiên hô một tiếng, Hồng Tuấn nói: “Ngươi thích ngọc đúng không? Lúc mới gặp thấy ngươi thích thú với miếng ngọc đeo ở thắt lưng ta, nhưng đây là đồ phụ thân ta tặng không thể cho người khác được, đây cho ngươi thứ này.”
Hồng Tuấn lúc mới quen biết là bộ dáng ngây thơ, nhưng khi đã nói chuyện qua rồi thì toát ra thần thái, ý chí phấn chấn, nhịn không được còn cùng Đỗ Hàn Thanh đùa giỡn. Đỗ Hàn Thanh nhận lấy tượng phật, cảm động hết sức, nhìn Hồng Tuấn.
“Ngày mai ta tới tìm ngươi.” Đỗ Hàn Thanh nói.
“A!” Hồng Tuấn há mồm, nghĩ thầm nên bỏ đi, ngươi mà vào Khu ma ti sẽ rất nguy hiểm.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Mấy người trong nhà lắm mồm nhiều miệng, hai ngươi hẹn nhau ở đâu đó đi?”
Hồng Tuấn gật đầu, cùng Đỗ Hàn Thanh hẹn trưa mai ở dưới cầu Lệ Thủy, không gặp không về.
Hoàng hôn, Lý Cảnh Lung từ trong Phong phủ đi ra.
Phong Thường Thanh chống quải, đứng ở cửa, chậm rãi nói: “Cuối cùng cũng tiến bộ một chút, trước đây ngươi sẽ không bao giờ nói với ta mấy lời này.”
Lý Cảnh Lung trầm mặc, Phong Thường Thanh lại nói: “Ngươi một thân khát vọng, ta cũng hiểu, nhưng làm quan trong triều, không giống như ngươi vẫn nghĩ đâu. Người làm quan chẳng qua chỉ là bốn chữ “Lừa trên gạt dưới” mà thôi. Đến lúc giấu không được nữa, mới là thời điểm của ngươi.”
Lý Cảnh Lung nói: “Đến lúc giấu không được chỉ sợ đã quá muộn.”
“Với bọn họ.” Phong Thường Thanh nói, “Sẽ không muộn đâu, đi đi, thương nghị một phen cho tốt.”
Lý Cảnh Lung vẫn cau mày, nghe Phong Thường Thanh nói xong lại càng lo âu.
Lúc ra khỏi Quốc Tử Giám đã là hoàng hôn, Hồng Tuấn mới nhớ ra chưa kịp điều tra ba người kia.
“Ngay tại đại sảnh thôi.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Đều là hồ yêu biến thành.”
Hồng Tuấn nhất thời muốn rơi cằm.
Lúc nãy khi Hồng Tuấn cùng Đỗ Hàn Thanh nói chuyện phiếm, Cừu Vĩnh Tư chăm chú nghiêm túc nghe mấy mẩu chuyện hỗn độn trong phòng, tên những người kia lọt vào tai, Cừu Vĩnh Tư liền quan sát một phen.
“Hồ yêu biến thành?”
“Ngươi nghĩ mấy con hồ ly sẽ gian khổ học tập mười năm vào kinh ứng thi sao?”, Cừu Vĩnh Tư nói rằng, “Nhất định là sau khi sĩ tử đến Trường An đã bị hồ yêu thay thế. Hiện tại đều cằm nhọn, mắt hoa đào, không khó phân biệt, chẳng qua lúc trước không nghĩ đến chuyện này.”
Hồng Tuấn: “Vậy mấy người kia đâu?”
Cừu Vĩnh Tư liếc Hồng Tuấn một cái, hai người đều nhớ đến xác khô dưới gầm giường Tấn Vân, tóc gáy nhất thời dựng ngược hết lên.
__________________________
Học quán tham yêu: Đến học quán xem yêu quái
[1] Nhược liễu phù phong: như cây liễu yểu điệu trong gió.