Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 215: Lam diễm phần yêu


Đọc truyện Thiên Bảo Phục Yêu Lục – Chương 215: Lam diễm phần yêu

Cùng lúc đó, Hồng Tuấn và Quỷ Vương, Ngọc Tảo Vân xuyên qua hành lang, tiến về phế tích chính điện Minh Đường.

Hồng Tuấn dừng bước, nói với Ngọc Tảo Vân: “Người có thể tìm được tung tích Hạn Bạt không?”

Ngọc Tảo Vân nói: “Đi theo ta.”

Ngọc Tảo Vân dẫn đường, cùng Hồng Tuấn rời khỏi hành lãng, đi vòng qua phế tích Minh Đường đến một khoảng sân vuông rất lớn, trong góc có một đường hầm thông xuống lòng đất. Hồng Tuấn nhớ lại, Mạc Nhật Căn và Lục Hứa từng tới đây trước khi thành Lạc Dương bị phá, dưới đáy Minh Đường có cửa vào địa mạch!

“Ngay cạnh bên này.” Ngọc Tảo Vân khịt mũi một cái, nói, “Có thi khí.”

“Ngươi phân biệt được sao?” Quỷ Vương cực kỳ bất ngờ.

“Thi khí của hắn và ngươi khác nhau.” Ngọc Tảo Vân nhìn xung quanh, nói, “Không ở đây, có phải là mang theo người không?”

Từ phía xa truyền đến tiếng vang, hẳn là Thanh Hùng phá hủy thêm một tòa lầu nữa, Quỷ Vương nói: “Đánh nhau kịch liệt quá, chắc bị thu hút đi rồi, phiền phức đây.”

Hồng Tuấn nói: “Hắn sẽ không mang theo đâu, xuống xem một chút.”

Hồng Tuấn kéo Thiên Cơ liên, lảo đảo đi xuống lòng đất, quả nhiên địa mạch khi trước dùng để phản chế An Lộc Sơn vẫn còn, mà ở chính giữa lại có một pháp trận, giống y như trận hình cất giữ pháp khí của Bất Động Minh Vương, ở đó bốn thanh phi đao đang lơ lửng, cùng với một miếng ngọc phỉ thủy hình đuôi Khổng Tước!

“Thấy rồi!” Hồng Tuấn nói.

Có lẽ là nhờ trực giác, chính hắn cũng không rõ ràng, chẳng qua chỉ thử một lần, không nhờ lại ở đây thật.

Hồng Tuấn định tiến lên lấy, pháp trận lại tỏa sáng ép hắn trở ra, liệt hỏa màu lam từ địa mạch ầm ầm tuôn lên, Quỷ Vương nhanh tay kéo Hồng Tuấn lại.

“Ngươi sẽ bị thiêu chết!” Ngọc Tảo Vân nói.

Hồng Tuấn nhớ mỗi lần bọn họ định lấy pháp khí từ pháp trận, năng lượng của địa mạch đều tạo thành một vách ngăn bảo vệ, lúc ấy có pháp khí hộ thể mới bảo toàn được tính mạng bọn họ, Vũ Châu không được Bất Động Minh Vương thừa nhận, suýt nữa bị thiêu chết.

“Mang nó đi.” Hồng Tuấn nói.

“Đừng nhúc nhích.” Quỷ Vương đáp, “Để ta thử xem.”


Ngọc Tảo Vân nhìn về phía lối ra, hiển nhiên không an tâm, hỏi: “Quỷ Vương ngươi làm được chứ?”

Quỷ Vương không trả lời, hướng về pháp trận, pháp trận này do Viên Côn sắp xếp, lúc hắn ở Vạn Yêu điện nói ba chữ ‘trấn áp ta’, Hồng Tuấn biết Viên Côn và pháp trận ở địa mạch có quan hệ, dù chưa rõ ràng nhưng hắn để Ngũ Sắc Thần Quang và Trảm Tiên Phi Đao ở đây, ắt hẳn đã chuẩn bị chu toàn.

“Cẩn thận một chút.” Hồng Tuấn lo lắng nói.

Hắn cúi đầu nhìn Thiên Cơ liên dưới chân, bực bội vô cùng, bản thân bị vây khốn như thế, chuyện gì cũng không làm được.

Quỷ Vương đi vào pháp trận, lập tức nổ vang ầm ầm, hỏa diễm màu xanh xoay tròn bao trùm toàn thân hắn, ngay sau đó Quỷ Vương gầm một tiếng, phóng yêu lực đối chọi với địa mạch.

Ngọc Tảo Vân hô: “Quỷ Vương!”

Ngọc Tảo Vân phi thân vọt lên, ở trên không hóa thành người, vẫn dùng dung mạo của Dương Ngọc Hoàn, Hồng Tuấn nói: “Hai người coi chừng!” Hồng Tuấn chỉ có thể ở bên cạnh đứng nhìn, thấy Ngọc Tảo Vân bay vào pháp trận, phía sau hiện ra chín đuôi, lập tức dẫn dụ hỏa diễm.

Quỷ Vương nói: “Đó là bẫy!”

Hồng Tuấn: “Đừng lấy nữa! Đi thôi”

Hỏa diễm cuốn lên thành gió lốc, điên cuồng càn quét, Quỷ Vương và Ngọc Tảo Vân không thoát khỏi được pháp trận, Hồng Tuấn muốn xông lên lại bị ngăn cản.

Ngọc Tảo Vân nói: “Có cơ hội!”

Quỷ Vương: “Ngươi động thủ! Mau đem Trảm Tiên Phi Đao đi! Mặc kệ Ngũ Sắc Thần Quang!”

Ngọc Tảo Vân khổ cực chống đỡ, pháp trận địa mạch như vòng xoáy, hai Yêu Vương không thể nào tới được mắt trận, lại không thoát thân được, Hồng Tuấn bỗng nhiên cảm nhận được khí thế nguy hiểm, lập tức quay người.

Hạn Bạt từ bên ngoài đường hầm đi xuống, lẩm bẩm nói: “Làm sao chỉ còn có một cái?”

Hắn dường như ý thức được, Hồng Tuấn trên tế đàn là giả, cực kỳ kinh ngạc nhìn những chuyện xảy ra dưới lòng đất này. Hô hấp Hồng Tuấn ngừng lại, sống lưng rét lạnh, Quỷ Vương và Ngọc Tảo Vân còn bị vây trong pháp trận, liệt hỏa từ địa mạch bao trùm không gian, Hạn Bạt thì chậm rãi đi tới.

“Tốt lắm.” Hạn Bạt lẩm bẩm: “Một đám phản đồ…”


Hạn Bạt có vẻ không để tâm ở chỗ này, lúc này nếu Hồng Tuấn có lông vũ, chắc hẳn đã dựng ngược hết lên, cẳng thẳng cực hạn, nhìn chằm chằm Hạn Bạt. Trong pháp trận im ắn, hỏa diễm nuốt chửng Quỷ Vương và Ngọc Tảo Vân, Hạn Bạt chưa phát hiện trong pháp trận còn có hai Yêu Vương, cứ thế đi về phía Hồng Tuấn.

Hắn nghĩ mãi không hiểu sao Hồng Tuấn thoát được nhà lao, ánh mắt chuyển từ mặt Hồng Tuấn xuống xích sắt dưới chân, hai bên hiểu rõ, Hồng Tuấn định lùi về sau chạy trốn, nhưng đằng sau là pháp trận và liệt hỏa, không thể trốn được.

“Ngươi là yêu tộc.”  Hồng Tuấn chậm rãi nói, “Lại là bằng hữu của Quỷ Vương, giờ buông tay còn kịp.”

Hạn Bạt bỗng nhiên càn rỡ cười to, Hồng Tuấn tỉnh táo nhìn Hạn Bạt.

“Ngươi thì làm được cái gì?” Hạn Bạt lạnh lùng nói, “Vào lúc này?”

Hồng Tuấn chậm rãi thở dốc, thanh âm Hạn Bạt trầm khàn nói tiếp: “Năm đó nếu không phải nhân tộc các ngươi phản bội ta, làm gì có chuyện tạo ra bộ thân thể hư thối này.”

Hồng Tuấn nghe được câu ‘nhân tộc các ngươi’, trái tim đập thình thịch.

“Ngươi đã từng là người.” Hồng Tuấn run giọng nói.

“Nhân tộc ngươi lừa ta gạt, đấu đá cắn nuốt nhau còn hung ác hơn cả Thiên Ma!” Hạn Bạt điên cuồng hô lớn, “Ngươi thật đáng chết! Đồ hèn nhát, phản đồ! Tạp chủng yêu tộc!”

Hồng Tuấn không kiềm chế nổi sợ hãi mà run rẩy, hắn nhìn thế cục xung quanh, đề phòng khi Hạn Bạt xuất thủ, lúc này không có ngoại viện, không có pháp lực, Hồng Tuấn tuyệt không phải đối thủ của Hạn Bạt. Mà Hạn Bạt cực kỳ rõ ràng, chỉ cần một chiêu có thể tóm cổ hắn lôi đến trước mặt Thanh Hùng

Hạn Bạt lúc này coi Hồng Tuấn như con sâu cái kiến, hắn rống một tiếng xong, trực tiếp xuất chiêu, tay trái nhanh như chớp quất thẳng đến chỗ Hồng Tuấn.

Trong chớp mắt nhanh như điện quang hỏa thạch, khóe miệng Hồng Tuấn nhếch lên, thời khắc Hạn Bạt vung tay, Hồng Tuấn bỗng nhiên lộn nhào ra sau một cái. Hạn Bạt đã đến trước người, mà chiêu kia là lần thứ Ba Hồng Tuấn đối mặt, chiêu thức giống nhau khiến hắn đã chuẩn bị sẵn, lúc này dựa vào lực lộn nhào, vung Thiên Cơ liên ở mắt cá chân lên!

Hạn Bạt không ngờ tới, Hồng Tuấn khi trước run rẩy sợ hãi chỉ là mánh khóe khiến hắn khinh địch mà lúc Thiên Cơ liên vung lên, Hạn Bạt ý thức được Hồng Tuấn không hề vô hại như vẻ bề ngoài! Hắn muốn thu tay đã quá muộn, Hạn Bạt vồ hụt, Hồng Tuấn lại nhờ một cước kia, xiềng xích quấn lên thân thể Hạn Bạt, sau đó xoay người, cưỡi lên lưng Hạn Bạt.

Hạn Bạt ầm ĩ hí lên, Hồng Tuấn trầm giọng nói: “Không ngờ tới sao?” Ngay sau đó hắn vung Thiên Cơ liên một cái, quấn lấy cổ Hạn Bat, Hạn Bạt định quay người hất Hồng Tuấn ra, bị Thiên Cơ liên quấn lại, xích sắt phát ra cường quang, trói chặt hắn!

Hạn Bạt giận dữ hét: “Ngươi!”

Hồng Tuấn nhảy lên, muốn đúng lúc này đạp một cước vào lưng Hạn Bạt, Hạn Bạt lộ rõ vẻ sợ hãi, cả đầu đâm vào pháp trận! Mà Thiên Cơ liên trên cổ chân Hồng Tuấn vẫn quấn vào cổ Hạn Bạt, ấn mạnh hắn vào pháp trận, hỏa diễm lại bùng lên, thiêu đốt thân thể hắn.


Đại yêu quái thứ ba tiến vào pháp trận, địa mạch lập tức phản kích, Hạn Bạt toàn lực hành động, dẫn đi cơn lốc lam hỏa, Hạn Bạt muốn lao ra khỏi pháp trận, phía sau lại vang lên một giọng nói trầm thấp.

“Xin lỗi, tiền bối” Quỷ Vương xuất hiện phía sau Hạn Bạt, giơ ngang tay, lôi tuột Hạn Bạt vào trong pháp trận, quẳng trên mặt đất! Một tiếng vang lớn, Hồng Tuấn bị xích kéo đi suýt nữa ngã vào pháp trận, khó khăn lắm mới đứng ổn định lại.

Hạn Bạt điên cuồng hét lên, quát: “Ngươi… Là ngươi!”

Quỷ Vương gắng sức đè chặt Hạn Bạt, Hạn Bạt ý thức được, hắn vì khinh địch mà sắp mất mạng tới nơi! Lúc này càng cố gắng giãy dụa, năng lượng địa mạch dồn hết về phía hắn, ầm ầm tuôn vào thân thể hắn.

Thấy áp lức trong pháp trận nhẹ hơn, Hồng Tuấn quỳ một chân trên đất, chặn lại dây xích, hô: “Hồ Vương! Mau lên!”

Toàn bộ năng lượng trong pháp trận hướng về phía Hạn Bạt, sức mạnh bảo vệ mắt trận rút sạch sẽ không còn tí nào, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ngọc Tảo Vân phóng đến mắt trận, đoạt lấy phi đao và Ngũ Sắc Thần Quang.

Tiếng kêu rên của Hạn Bạt không ngừng nhỏ lại, trong ngọn lửa cuồn cuộn toàn thân hắn nỏi lam quang, thân thể khổng lồ vỡ vụn thành từng mảnh than, nhanh chóng vỡ vụn, nếu ngày thường hắn không sợ Quỷ Vương, nhưng vì Thiên Cơ liên quấn tren cổ, pháp lực không thể nào sử dụng, hỏa diễm lại điên cuồn thiêu đót, yêu lực tuôn ra ào ạt.

Mà Yêu Vương ở trong pháp trận cũng bị suy yếu, Quỷ Vương đè chặt lồng ngực Hạn Bạt không cho hắn rời đi, mà toàn thân quần áo của hắn cũng bị hủy, hiện ra cơ thể cường tráng, cơ ngực, bả vai không ngừng vỡ vụn, đặc biệt cánh tay giữ lấy Hạn Bạt đã bắt đầu lộ đến tận xương.

“Quỷ Vương!” Ngọc Tảo Vân quát.

Hồng Tuấn cố gắng kéo xích, hô: “Quỷ Vương! Mau ra đây!”

Mặc cho Hạn Bạt giãy dụa thế nào, Quỷ Vương vẫn vững như bàn thạch, Hạn Bạt từ kêu rên chuyển dần sang cầu xin, nói: “Thả… ta…”

Quỷ Vương vẫn giữ nguyên gương mặt không biểu tình.

Ngọc Tảo Vân lấy pháp bảo đi, hỏa diễm càng mãnh liệt, y hệt một lò luyện, đang luyện hai cỗ thi Vương từ ngàn xưa.

Hạn Bạt yếu ớt nói: “Ngươi vì một tên nửa người nửa yêu… tạp chủng, lại muốn… giết…ta…”

“Thần phục hắn mới là lựa chọn tốt nhất của ngươi.” Quỷ Vương trầm giọng nói, “Ta đã cho ngươi cơ hội rồi.”

Hồng Tuấn ở bên ngoài càng gắng sức hơn, quát: “Quỷ Vương! Buông hắn ra! Ta cần ngươi phải sống!”

Quỷ Vương không nhúc nhích tí nào, sau một khắc, lửa từ địa mạch bao trùm khắp nơi, nuốt chửng Quỷ Vương và Hạn Bạt, Hồng Tuấn điên cuồng hô to, muốn xông vào cứu người, Ngọc Tảo Vân lại hóa thành người, từ sau lưng kéo Hồng Tuấn lại.

Ngay sau đó, pháp trận bùng lên, lửa quét bốn phương tám hướng, Hồng Tuấn và Ngọc Tảo Vân bị đẩy ra, Thiên Cơ liên bắn ra ngoài, đầu bên kia đã không còn buộc gì cả,

Liệt hỏa trong pháp trận thu lại, hiện ra Quỷ Vương quỷ gối trước Hạn Bạt chậm rãi đứng dậy, tay trái chụp lấy đón được một viên nội đan màu đỏ lấp lóe, quay người rời khỏi pháp trận.


Hỏa diểm tán loạn quanh người hắn, Hồng Tuấn ngồi bệt xuống, trong mắt lộ ra vẻ xúc động, còn rưng rưng nước mắt, thấy Quỷ Vương bị hủy mất một nửa người, da thịt trên người bị thiêu cháy đen, thân hình cao lớn nghiêng về phía Hồng Tuấn, chậm rãi quỳ trên mặt đất, đưa tay trái ra, trong tay là viên nội đan của Hạn Bạt đang lấp lóe.

Mà bên cạnh đó, điện Diên Khánh đã bị phá thành đống phế tích, đám Khu ma sư cùng lên nhưng không làm gì được Kim Sí Đại Bằng, trong cuồng phong, Bạch Lộc bay tới, Viên Côn giấu kiếm trong tay áo, bay vụt lên, Vũ Châu quát: “Lục Hứa! Coi chừng.”

Vũ Châu bay tới, ẩn Bạch Lộc ra, Côn Thần huyễn hóa thanh kiếm trong tay ra thành ngàn vạn thanh kiếm, không ngừng xoay vòng trong gió lốc, trong chớp mắt đã tạo ra một sát trận khổng lồ, Côn Thần quát: “Giết chết bọn chúng ở đây!”

Lý Cảnh Lung quát: “Cứu không được! Rút lui!”

Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn phía xa, trước tế đàn, ‘Hồng Tuấn’ vẫn quỳ như cũ, nhìn về phía Lý Cảnh Lung.

Bốn phía hò hét, cùng tiếng cuồng phong im ắng lại, đất trời tĩnh mịch, Lý Cảnh Lung cầm trường cung trong tay, giương cung cài tên, nhìn Hồng Tuấn không ngừng run rẩy. Đột nhiên một khắc đó, hắn không biết lấy khí lực ở đâu ra, dùng ý chí mạnh mẽ hơn tất thảy hét lớn một tiếng: “Hồng Tuấn!”

Ngay sau đó, Lý Cảnh Lung đón lấy đao kiếm đầy trời, bay thẳng đến tế đàn.

Viên Côn chờ đúng thời khắc này, quay người, cởi băng che mắt, áo bào đen tung bay trong gió.

Thương thế mắt trái của hắn còn chưa lành, vẫn chảy máu, trầm giọng nói: “Lý Cảnh Lung ngươi thua rồi.”

Chỉ một thoáng, từ dưới tế đàn tuôn ra một luồng sức mạnh, pháp trận trên mặt đất lóe lên, tụ về phía Viên Côn! Sức mạnh tập trung trên người Viên Côn, trong con mắt con lại, tinh hà xán lạn bắn ra, thời gian ngừng lại.

Gạch ngói gỗ nát tung bay đầy trời, cây to do gió lốc quét lên; lúc Bạch Lộc ngẩng đầu quay người, một mũi tên của Mạc Nhật Căn vừa bắn khỏi cung, thậm chí ngay cả cái vỗ cánh của Kim Sí Đại Bằng cũng ngừng lại.

Vô số lưỡi đao dừng lại, sau đó quay ngược, lao về phía Lý Cảnh Lung!

Mắt thấy thân hình Lý Cảnh Lung bị giữ lại, ngàn vạn lưỡi đao sắp đâm xuống, đúng một khắc này, một sợi dây xích bay ngang, quấn lấy eo Lý Cảnh Lung, kéo hắn ra khỏi phạm vi lưỡi đao tấn công. Lý Cảnh Lung chỉ cảm thấy hoa mắt, bay về phía sau, mưa kiếm như trút nước lao xuống, mặt đất bụi mù mịt, che khuất một khu vực rộng mấy trượng quanh tế đàn.

“Đi!” Mạc Nhật Căn hô lớn.

Mạc Nhật Căn bắn liên tiếp mấy mũi tên về phía chân trời, Kim Sí Đại Bằng lao lên cao né tránh, gió lốc ngừng lại, Khu ma sư lao tới cướp Lý Cảnh Lung đi, đám người lách khỏi chiến đoàn.

Viên Côn lảo đảo, không ngừng thở dốc, trong mắt máu đen chảy xuống, Thanh Hùng xanh mặt rơi xuống đất vô cùng phẫn nộ, tát ‘Hồng Tuấn’ một cái.

“Dẫn hắn xuống giam lại.” Thanh Hùng trầm giọng nói, “Hạn Bạt đâu! Mau gọi Hạn Bạt tới!”

________________________________________

Lam diễm phần yêu: lửa xanh thiêu yêu quái


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.