Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 212: Thâu thiên hoán nhật


Đọc truyện Thiên Bảo Phục Yêu Lục – Chương 212: Thâu thiên hoán nhật

Lý Cảnh Lung từ đầu đến cuối vẫn tự hỏi động cơ của Viên Côn, chiến tranh giữa Hỏa giáo của A Thái và Y Tư Lan đã dẫn dắt hắn, ngày đó gặp mặt Lý Hanh, rồi bàn luận với thuộc hạ, thành lập một Khu ma ti vĩnh viễn tồn tại, trở thành cái bóng của chính quyền nhân gian, mãi mãi ẩn thân trong dân gian. Có lẽ đây là nơi mà lịch sử bắt đầu thay đổi.

“Hiện giờ, Khu ma ti không có bất cứ uy hiếp gì với yêu tộc.” Lý Cảnh Lung nói với mọi người, “Như vậy một trăm, hai trăm, tám trăm năm, thậm chí ngàn năm sau thì sao?”

Biểu tình của Cừu Vĩnh Tư nghiêm lại, trầm giọng nói: “Có lẽ huynh sẽ tìm được đáp án.”

Lý Cảnh Lung nói: “Ta nghĩ ý đồ cải biến tương lai của Côn Thần, ban đầu không phải vì cứu Hồng Tuấn, cũng không phải thành toàn cho chúng ta, mục đích của hắn, từ đầu đến cuối chỉ có một…”

“Tiêu diệt Khu ma ti!” Mạc Nhật Căn hiểu ra trong nháy mắt.

“Hắn muốn hành động thì có rất nhiều cơ hội, việc gì phải vòng vo như thế?” Lục Hứa cau mày nói.

“Tiêu diệt chúng ta quá sớm.” Cừu VĩnH Tư hỏi ngược lại, “Ai sẽ đối phó Thiên Ma? Giải Ngục bọn chúng cũng không thắng được, còn phải dựa vào chúng ta.”

Lý Cảnh Lung khẽ gật đầu, mọi người mơ hồ cảm nhận được, đây là chân tướng duy nhất.

“Cho nên.” Lý Cảnh Lung búng tay, “Manh mối ở chỗ này, Côn Thần tiến hành thay đổi tương lai, biết không thể làm nhưng vẫn làm, muốn nghịch chuyển tương lại phải trù tính cực kỳ cẩn thận. Bắt đầu từu Hồng Tuấn, là nhanh nhất vì liên quan rất nhiều người, chỉ cần thúc đẩy, tất cả mọi việc sẽ có người làm thay hắn, như ta chẳng hạn.”

“Như vậy đoán thử xem.” Lý Cảnh Lung nói, “Sau trận ở Trường An, hắn càng để ý tương lai về sau, vận mệnh yêu tộc, phải chăng đã thay đổi?”

“Ta đoán không có.” Cừu Vĩnh Tư giảo hoạt nói.

“Ta cũng cảm thấy không có.” Lý Cảnh Lung nhướng mày, “Bởi vì nếu hắn không ra tay với chúng ta, kết quả sẽ rất rõ ràng, chúng ta tìm đủ pháp khí của Bất Động Minh Vương, tiêu diệt hoàn toàn Thiên Ma…”

“Không tồi.” Lục Hứa lẩm bẩm nói, “Cho nên hiện giờ hắn lo lắng nhất chuyện kia.”

Lý Cảnh Lung gật đầu: “Tương lai càng lâu dài, càng khó thay đổi, ngươi có thể ép ta sáng mai ăn điểm tâm gì, ăn hoặc không ăn. Nhưng không quyết định được ba năm sau ta sẽ ở đâu, vì ‘nguyên nhân’ liên quan đến kết quả này, so với việc quyết định ăn một bữa cơm càng khó hơn.”

CỪu Vĩnh Tư nói: “Giả thiết Khu ma ti truyền thừa ngàn vạn năm, từ đây yêu tộc trên thế gian im hơi lặng tiếng, Côn Thần muốn, là diệt trừ chúng ta, hoặc là nói, hắn muốn diệt trừ là trưởng sử. Muốn đạt được mục đích này, hắn phải trả giá rất lớn.”

Lý Cảnh Lung gật đầu nói: “Nhưng Viên Côn sợ hãi tương lai kia, thì chú định phần thắng của chúng ta rất lớn.”

Hắn nhìn chăm chú đống lửa, dường như từ trong đống lửa có thể nhìn thấy vận mệnh Khu ma ti và yêu tộc nghìn thu sau.

“Chỉ càn hắn không tới.” Ngọc Tảo Vân thấp giọng nói: “Nhân tộc sẽ thắng.”

Hồng Tuấn trong phòng giam nhỏ giọng đáp: “Nhất định huynh ấy sẽ tới.”


Ngọc Tảo Vân nhìn chăm chú Hồng Tuấn: “Đây chính là điểm phiền toái nhất.”

“Vì sao huynh ấy không đến thì sẽ thắng?” Hồng Tuấn nhíu mày hỏi.

“Ngươi ngốc thật đấy.” Ngọc Tảo Vân nói, “Càng giải thích ngươi lại càng không hiểu, chờ một lát ta đi báo cho Quỷ Vương, phái người liên lạc với nhóm Khu ma sư.”

Hồng Tuấn nói: “Người nói xem, Côn Thần có dự đoán được kế hoạch của chúng ta không?”

Ngọc Tảo Vân lắc đầu: “Hắn mang theo một thân thương tật quay về, pháp lực yếu đi nhiều, sau đó lại phải đối phó một trận đại chiến, nếu lúc này lại đi ‘xem trộm’ tương lai, hắn sẽ chỉ chú ý vào tình lang của ngươi thôi, với hắn Khu ma sư là nguy hiểm nhất.”

Hồng Tuấn tựa như vừa hiểu cái gì, lại vừa mơ hồ, Ngọc Tảo Vân nói: “Thu nhỏ phạm vi kế hoạch lại, chính là đề phòng hắn sinh nghi quá sớm.”

“Được rồi.” Hồng Tuấn nói, “Đầu óc này của ta quả liên lụy đến mọi người.”

“Không sao.” Ngọc Tảo Vân thản nhiên nói, “Ta cũng không muốn thần phục một kẻ quá tâm cơ đâu, dằn vặt lắm.”

Nói xong, Ngọc Tảo Vân nhỏ giọng rời đi, nhảy qua cửa sổ ra mái nhà rồi xuống đất. Trời đã sáng, bên ngoài truyền đến vài tiếng chim hót, ánh nắng từ phía trên chiếu vào, Hồng Tuấn nhìn theo hướng cửa sổ ra ngoài,  chỉ thấy một mảnh bầu trời bằng bàn tay, tối tăm mịt mờ.

“Ngủ một lát đi.” Đỗ Hàn Thanh ở bên ngoài phòng giam nói.

Hồng Tuấn vừa mệt vừa khát, dựa vào vách tường ẩm ướt của nhà lao, Đỗ Hàn Thanh chui vào, cuộn tròn trong lòng Hồng Tuấn, nhắm mắt lại.

Không lâu sau, tiếng xích sắt rất nhỏ vang lên, theo đó là giọng của Ngọc Tảo Vân.

“Sợ không mở được, cũng không thể hủy vách tường được, trừ khi là Thanh Hùng, không có ai có thể cởi xích…”

Hồng Tuấn  mở mắt, phát hiện ra đúng là Quỷ Vương! Quỷ Vương thay áo giáp, mặc một bộ dạ hành, thuận tiện hành động, hắn đeo khăn che đi nửa gương mặt xanh xám, chỉ để lộ đôi mắt.

Ngọc Tảo Vân kéo một đoạn xích sắt, một vuốt đập tỉnh Đỗ Hàn Thanh, nói: “Làm việc nào!”

Đỗ Hàn Thanh mở hai mắt nhìn Ngọc Tảo Vân lại nhìn Hồng Tuấn. Hồng Tuấn nhìn Ngọc Tảo Vân cầm theo xích sắt, hỏi: “Người định làm gì?”

Dây xích kia giống hệt cái đang trói tay hắn, ngay cả phù văn cũng y như đúc, Quỷ Vương cẩn thận tóm lấy song sắt to như cánh tay, vừa bẻ một cái đã cong ngẹo đi, lộ ra một chỗ vừa người, chui vào.

“Thử xem.” Ngọc Tảo Vân nhìn xích trên tay Hồng Tuấn, cực kỳ lo lắng nói: “Có ba cái là bình thường, phiền toái nhất là thứ trên chân này.”

Hồng Tuấn quay đầu nhìn chỗ buộc xích, Quỷ Vương đưa tay kéo, Ngọc Tảo Vân nói: “Nhanh lên, Quỷ Vương!”


Lần trước Hạn Bật lấy xích kia xuống là nhổ từ trong tường ra, trên tường có một cái khóa rất chắc, khí lực phải cực khỏe mới đẩy ra được, Quỷ Vương dùng cả hai hay bẻ, thấy đoạn khóa tách dần ra, rút được dây xích!

Hồng Tuấn vội đỡ lấy xích sắt rơi xuống, nói: “Nhưng ta đi, Thanh Hùng sẽ phát hiện ra.”

“Không sao.” Đỗ Hàn Thanh thấp giọng nói. Ngay sau đó hắn khom người từ dưới đất đứng dậy, biến thành hình dạng y hệt Hồng Tuấn.

“Hồng Tuấn, cởi quần áo cho hắn.” Ngọc Tảo Vân nói.

Hồng Tuấn: “…”

Áo của Hồng Tuấn đã nát, chỉ còn quần dài, lại đi chân đất, hắn đành cởi ra cho Đỗ Hàn Thanh mặc vào, mình thì trần như nhộng.

Nửa ngày sau, Đỗ Hàn Thanh đóng giả ‘Hồng Tuấn’ đã đeo lại xích sắt, Quỷ Vương khóa xích lại, Hồng Tuấn nói: “Ta sẽ nhanh chóng quay về cứu ngươi.”

Hồng Tuấn ‘khác’ cười nói: “Người đi đi, không sao.”

Hồng Tuấn bình thường ít soi gương, nhiều lắm thì là lúc chỉnh y phục, soi gương với việc nhìn thấy một ‘bản thể’ khác của mình vốn không giống nhau, thấy Đỗ Hàn Thanh hóa thành thiếu niên cười một tiếng, đột nhiên cũng cảm nhận được tại sao tim Lý Cảnh Lung đập thình thịch như vậy.

“Đi mau!” Ngọc Tảo Vân thúc giục nói, “Hàn Thanh, ngươi ngàn vạn coi chừng Kim Sí Đại Bằng, đừng để lộ sơ hở.”

Hồng Tuấn ‘kia’ gật đầu, Hồng Tuấn lại kéo xiềng chân ra ngoài, quay đầu nhìn Đỗ Hàn Thanh, hai người cáo biệt, Chiến Tử Thi Quỷ Vương khép lại song sắt bên ngoài, giũ áo choàng trùm lấy Hồng Tuấn, xích chân của hắn không mở được, Quỷ Vương bế hắn lên.

Hồng Tuấn vội nói: “Ta tự đi được.”

Ngọc Tảo Vân đi trước dò đường, Quỷ Vương không trả lời, chỉ lo ôm Hồng Tuấn đi lên.

Quỷ Vương cứ ôm ngang Hồng Tuấn rời khỏi nhà lao, Hồng Tuấn phát hiện nơi mình bị nhốt chính là nơi mà An Lộc Sơn dùng nhốt người sống làm đồ ăn, sau khi đi ra khỏi địa đạo thì là một địa cung rộng rãi, đi lên mặt đất, Quỷ Vương như mị ảnh trong bóng tối, ‘vù’ một cái đã đến bên cạnh tường.

Thiếu chút nữa là chạy ra khỏi Lạc Dương cung, lúc đó lại có tiếng chim đập cánh bay qua, Quỷ Vương quỳ một chân xuống không dám hành động. Hồng Tuấn muốn nhìn xem, Quỷ Vương lại giơ tay giữ đầu hắn lại, không cho hắn làm loạn. Hồng Tuấn bị giữ lại áp vào lồng ngực hắn, có cảm giác rất quái dị, Lý Cảnh Lung cũng từng ôm hắn như thế, nhưng nhịp tim rất mạnh mẽ.

Nhưng Quỷ Vương như một pho tượng không có động tĩnh gì, bốn phía ngập tràn một cỗ tử khí.

Không biết qua bao lâu, Ngọc Tảo Vân từ trên cao nhảy xuống, hạ giọng; “Chim chóc bị chúng ta dùng thức ăn dẫn đi rồi, thời gian là một nén nhang, trước khi bọn chúng ăn xong…”


Quỷ Vương không chờ Ngọc Tảo Vân nói xong đã nhảy lên, mang theo Hồng Tuấn vượt qua thành cung, lại dọc theo sông hộ thành rút lui, Hồng Tuấn nhìn ra xa, thấy lờ mờ dưới trới, toàn bộ phế tích Minh Đường đen nghịt các loài chim, quả nhiên là mọc cánh khó thoát, dù hắn có thoát trói thành công chỉ cần vừa lên mặt đất sẽ bị đám chim chóc Thanh Hùng cử đi giám thị phát hiện.

“Bệ hạ?” Một thanh âm lo lắng nói.

Hồng Tuấn mở hai mắt, trước mặt là một nam nhân đầu quấn băng gạc, khiến hắn giật mình.

“Triều Vân?” Hồng Tuấn nói, “Ngươi không sao chứ? Để ta nhìn xem?”

Triều Vân muốn tránh, Hồng Tuấn định kéo hắn lại nhưng không ngờ bị Triều Vân lôi một cái đã lảo đảo, Triều Vân mới ý thức được pháp lực Hồng Tuấn mất hết, cực kỳ yếu ớt, vội đỡ lấy hắn.

Hồng Tuấn cởi băng vải trên đầu Triều Vân, phát hiện một vùng da thịt rữa nát, phát hiện Triều Vân cực kỳ giống người, hắn để trần toàn thân, đâu cũng toàn thuốc bôi và băng vải, vết thương chồng chất.

“Cái này…” Hồng Tuấn nói, “Da ngươi đâu?”

Triều Vân nói: “Không quan trọng, bệ hạ không sao là được.”

Hồng Tuấn nhìn theo ánh đèn, thấy đây là một phòng nhỏ âm u, bên ngoài có tuyết bay, Chiến Tử Thi Quỷ Vương ngồi một bên, im lặng không nói, Ngọc Tảo Vân không biết đi đâu.

“Lúc ta đang lột da, suýt bị Kim Sí Đại Bằng ăn mất.” Triều Vân nói. “Triệu Tử Long cứu ta, đưa ta đén Trường Giang, Quỷ Vương dùng pháp thuật bảo trụ tính mạng cho ta.”

Hồng Tuấn nhắm mắt lại, thở dài, nhìn về phía Quỷ Vương, Quỷ Vương chỉ là vân đạm phong khinh gật đầu một cái.

Triều Vân còn nói: “Nơi này là Lạc Dương khu ma ti.”

Khu ma ti Lạc Dương khi bị An Lộc Sơn tấn công đã đốt trụi một nửa, còn mấy gian phòng nguyên vẹn kỳ tích thoát khỏi chiến hỏa, Triều Vân ở trong phế tích làm chút đồ ăn.

Quỷ Vương đưa tay về phía Hồng Tuấn, nói: “Cho ta xem xích nào.”

Hồng Tuấn ngồi bên án, Quỷ Vương cúi đầu nhìn theo ánh nến, cẩn thận xem xét xiềng xích, cuối cùng đành chịu.

“Xích buộc chim chóc, gọi là Thiên Cơ liên.” Quỷ Vương trầm giọng nói, “Không mở được.”

Vốn cả tứ chi Hồng Tuấn đều bị xích, nhưng ba cái là xích sắt bình thường đã đổi cho Đỗ Hàn Thanh, thứ phiền toái nhất là Thiên Cơ liên vừa mảnh vừa nặng này.

Quỷ Vương trầm tư rất lâu, Ngọc Tảo Vân quay về mang theo mấy con cá, nói, “Lạc Dương qua chiến loạn chẳng có đồ ăn, ta bắt mấy con cá trong Lạc Thủy cho các ngươi, ăn người chết mà lớn, chịu đựng vậy.”

Triều Vân vội đáp: “Đủ rồi.” Thế là nhóm chậu than, nướng cá cho Hồng Tuấn. Hồng Tuấn từ khi bị bắt đến giờ chưa được ăn, đói đến mức bụng dán vào lưng, đầu tiên là uống một ngụm nước lớn, sau đó bất chấp cá có xương, ăn như lang thôn hổ yết, rồi mới dừng lại.

Triều Vân, Quỷ Vương và Ngọc Tảo Vân ngồi xung quanh, chậu than đốt cháy rực, trong phòng ấm áp, Hồng Tuấn đổi một thân áo bào do đám yêu quái tìm được trên người chết, im lặng chăm chú nhìn ngọn lửa.

“Sau đây làm thế nào?” Ngọc Tảo Vân nói.

“Chờ Lý Cảnh Lung.” Quỷ Vương nói, “Hắn không hiểu.”


Nói xong, Quỷ Vương đang định đứng dậy rời đi, Hồng Tuấn lại nói: “Chờ đã.”

Mọi người nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn im lặng một lát rồi nói: “Không chờ huynh ấy được, phải nghĩ cách trước.”

Ngọc Tảo Vân và Quỷ Vương đều rất ngạc nhiên, Hồng Tuấn hơi áy náy nhìn ba người, nói: “Thực xin lỗi, để mọi người… thất vọng.”

Triều Vân nói: “Người đi tìm pháp khí cũng vì tiêu diệt Thiên Ma, đây không phải lỗi của người.”

Hồng Tuấn nói: “Ta nghĩ rất kỹ, xác thực, ta không hoàn thành được trách nhiệm của Yêu Vương…”

“Yêu tộc lụi tàn bao năm.” Quỷ vương trầm giọng nói, “Khó mà thống lĩnh, không nên tự trách, nếu dễ dàng như vậy, năm đó Giải Ngục đã sớm đại công cáo thành, không dây dưa đến tận hôm nay.”

Hồng Tuấn gật đầu nói: “Nhưng ít nhất ta cũng phải… đặt mọi người trong lòng, về sau ta sẽ tự nhắc nhở bản thân, ta cũng là Yêu Vương, chứ không phải chỉ là Khu ma sư.”

Ngọc Tảo Vân híp mắt, cảm giác được thay đổi nhỏ xíu của Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn nói: “Trước tiên phải nghĩ cách cởi dây xích này ra… xét đến cùng, còn ở trên người Thanh Hùng, có lẽ còn phải mạo hiểm, để Đỗ Hàn Thanh hỏi hắn một câu xem. Độc Ba Xà, mọi người giải được sao?”

“Ta đi sắp xếp.” Ngọc Tảo Vân thản nhiên nói, “Còn gì nữa không?”

“Nghĩ cách dò hỏi, hỏi cách tháo nó ra trước.” Hồng Tuấn lay xích sắt trên chân, nói, “Rồi tìm Trảm Tiên Phi Đao và Ngũ Sắc Thần Quang.”

“Không vấn đề gì.” Ngọc Tảo Vân nói, “Sau đó ngươi muốn đối đầu với thanh Hùng?”

Hồng Tuấn nhìn sang Quỷ Vương, hỏi: “Thi tộc có bao nhiêu bộ hạ.”

“Năm vạn thiết kỵ Chiến Tử Thi Quỷ.” Quỷ Vương trầm giọng nói, “Nguyện tử chiến một trận vì ngươi.”

Ngọc Tảo Vân nói: “Thú tộc dù tu vi không nhiều, nhưng kiềm chế Thanh Hùng vẫn được, Côn Thần suất lĩnh Thủy Tộc không rành chiến đấu trên mặt đất, chỉ cần tránh bị kéo vào trong nước, chắc không quá nguy hiểm.”

Hồng Tuấn gật đầu, nói: “Cần có một người thay ta kiềm chế Côn Thần.”

“Ta phụ trách đối phó hắn.” Ngọc Tảo Vân nói, “Ngươi có thể đánh lại Thanh Hùng sao?”

“Thử xem.” Hồng Tuấn nghĩ thầm, Mạch Đao không gì không phá được, chỉ cần có cơ hội, làm Thanh Hùng trọng thương nhưng hắn phải nhắm đúng thời cơ, nếu không mỗi lần sử dụng đều tiêu hao rất nhiều pháp lực, nếu như là khi trước, hắn tuyệt không dám tùy tiện khiêu chiến Thanh Hùng.

Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, Trọng Minh giao phó sức mạnh lại cho hắn, trong cơ thể có Phượng Hoàng chân nguyên, chỉ cần phá được Thiên Cơ liên, nghỉ ngơi đầy đủ sẽ có thể khai chiến với Thanh Hùng.

_______________________________________

Thâu thiên hoán nhật:  Đổi trắng thay đen


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.