Đọc truyện Thiên Bảo Phục Yêu Lục – Chương 204: Tả hữu vi nan
“Đưa ta thuốc bột kia.” Hồng Tuấn thấp giọng nói.
Lục Hứa lấy thuốc, Hồng Tuấn dùng bếp lò trong Thánh điện chế thuốc viên, lúc trước A Sử Na Quỳnh tìm được dược vật ở một góc khuất trong thánh điện, Hồng Tuấn dùng thử thấy có hiệu quả. Nó mọc lên từ tro tàn của thần hỏa từng cháy rực suốt bao năm qua.
“Ngươi không định trở về một mình chứ.” Lục Hứa đột nhiên nói.
Hồng Tuấn đang phối dược cho A Thái, nghe vậy bỗng nhiên dừng lại.
“Đại Lang nói.” Lục Hứa không chờ Hồng Tuấn hỏi, lại hờ hững nói tiếp, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Hồng Tuấn đổ thêm chút nước vào thuốc bột, trộn đều rồi nhẹ nhàng thoa lên mặt A Thái, gương mặt hắn bị tra tấn để lại không ít vết thương, vốn xinh đẹp còn hơn nữ hài mà giờ bị hủy hoại sạch.
Nhưng hắn tin mình sẽ chữa được cho A Thái trở về như ban đầu.
“Tất cả nguyên nhân.” Hồng Tuấn tự nhủ, “Chính là bọn họ không tin ta, mà Khu ma ti can dự vào, ngược lại ta càng khó giải quyết vấn đề.”
Lục Hứa nói: “Lý Cảnh Lung đã rất cẩn thận, từ ban đầu vẫn nhắc nhở chúng ta, không để yêu tộc nghi ngại.”
Thực tế trước khi HỒng Tuấn tiếp nhận vương vị từ Trọng Minh, Lý Cảnh Lung luôn nhắc nhở, bọn họ là Khu ma sư, dù thế nào cũng sẽ đối đầu với yêu tộc. Dù chống lại Thiên Ma là hai bên nhất trí, nhưng không thay đổi được thực tế này.
Một khi Khu ma sư ảnh hưởng Hồng Tuấn quá nhiều sẽ khiến thân phận Yêu vương của hắn không vững vàng, đám yêu quái sinh nghi, cho rằng thân là Yêu Vương lại quá gần gũi nhân tộc. Thậm chí nếu yêu tộc phát hiện Lý Cảnh Lung có thể hạ lệnh cho Hồng Tuấn thì uy phong nhất định bị giảm sút.
“Cho nên lần này ta phải tự giải quyết.” Hồng Tuấn nói, “Ai cũng không giúp được.”
“Ta là yêu.” Lục Hứa nói, “Đại Lang cũng thế.”
“Không giống nhau.” Hồng Tuấn nhìn Lục Hứa, “Ta không thể chỉ dựa vào các ngươi.”
Lục Hứa nói: “Vậy ngươi nói ta xem, ngươi định giải quyết thế nào.”
Hồng Tuấn trầm mặc không nói.
Lục Hứa: “Ngươi muốn giết chết Thanh Hùng?”
Hồng Tuấn im lặng, cuối cùng khẽ nói: “Ta không biết… ta mơ hồ lắm, Lục Hứa.” Hắn nhíu mày nhìn Lục Hứa, trong mắt tràn đầy bi thương: “Ta biết lúc này, ta nên có chủ ý của mình, giống mọi người, giống trưởng sử, đưa ra quyết định. Ta nên thu phục Thanh HÙng, đúng không? Nhưng có lúc chính bản thân ta không có lòng tin…” Nói xong hắn thở dài một hơi, lại nói: “Ngay cả chính ta cũng chưa nghĩ ra, nguyên nhân trở về chỉ vì muốn đối diện hắn hỏi rõ vấn đề.”
Lục Hứa lẳng lặng nhìn Hồng Tuấn.
“Ta không thể giúp ngươi hạ quyết định.” Lục Hứa nói, “Nhưng bất kỳ ai trong Khu ma ti đều nguyện ý cùng ngươi trở về.”
“Xem ra, đệ gặp phiền phức lớn rồi.” A Thái đột nhiên mở miệng khiến Lục Hứa và Hồng Tuấn giật nảy mình, A Thái định đứng dậy nhưng đau đớn không gượng nổi, hai người tiến lên kiểm tra thân thể A Thái.
A Thái cố gắng duỗi lưng một cái, kêu vài tiếng “ai ui”.
“Thế nào?” Hồng Tuấn nói, “Huynh bị đánh tróc da bong thịt đấy.”
Lục Hứa nói: “Đừng lộn xộn! Không lại vỡ vết thương.”
“Giống như mơ một giấc mơ dài.” Trên mặt A Thái toàn là thuốc trị thương, quay đầu nhìn Hồng Tuấn trong mắt lại có tiếu ý, “Nhưng cuối cùng lại còn sống gặp lại mọi người.”
Hồng Tuấn và Lục Hứa cười, Lục Hứa nói: “Ta đi gọi mọi người, tốt quá rồi, cuối cùng ngươi cũng tỉnh.”
A Thái tỉnh lại khiến tâm tình Hồng Tuấn tốt hơn một chút, hắn cười nói: “Trước vẫn phải tự lo cho chính huynh đi.”
“Đệ không nhân dịp ta ngủ say sờ loạn đấy chứ?” A Thái nói, “Coi chừng tẩu tử đánh đệ.”
“Ta giống người như vậy sau!” Hồng Tuấn phát điên.
A Thái cười ha ha, nhưng cười được một tiếng cả người đều đau đớn, hắn nhe răng trợn mắt, “Chắc ta xấu lắm rồi đúng không?”
“Vẫn được.” Hồng Tuấn sờ sờ đầu A Thái, “Huynh sẽ đẹp như trước thôi.”
A Thái như có điều gì suy nghĩ nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn biết hắn đã sớm tỉnh, nghe thấy được cuộc đối thoại của hắn với Lục Hứa nhưng không lên tiếng, bằng đầu óc của hắn ắt hẳn đã đoán được mọi chuyện xảy ra.
Hồng Tuấn không nhịn được khe khẽ thở dài.
“Lúc ta mê man.” A Thái nói, “Ta hay nghĩ, nếu phụ hoàng còn sống, người sẽ làm thế nào.”
Hồng Tuấn: “…”
A Thái nói: “Mặc dù không biết đệ gặp tình huống khó giải quyết thế nào, nhưng ta nghĩ có lẽ đệ với phụ thân đệ, sẽ lựa chọn giống nhau.”
Câu nói này như một tiếng chuông, khiến đầu óc Hồng Tuấn thanh tỉnh.
“Huynh nói đúng.” Hồng Tuấn nói.
“Mặc dù tùy hứng.” A Thái chậm rãi nói, “Gây thêm phiền phức cho mọi người… cực kỳ có lỗi… Nhưng ta vẫn làm những chuyện giống phụ hoàng thôi.”
Hồng Tuấn biết ý của A Thái là, hắn làm một việc ngoài kế hoạch. Lý Cảnh Lung vốn chỉ có mục đích, quay lại Đát La Tư tìm Đại Nhật kim luân, nhưng A Thái lại hi vọng có cơ hội, nhóm lại ngọn lửa trên tế đàn mới khinh địch chủ quan, bị bắt.
Đổi lại là phụ thân A Thái, Y Tư Ngải cũng sẽ làm như thế.
Hồng Tuấn nhịn không được hỏi, “Đứng trước tế đàn huynh nói gì vậy?”
“À.” A Thái thoải mái mà nói, “Ta nói, ta từ bỏ. Con dân của Tỏa La Á Tư Đức từ bỏ chúng ta, từ bỏ Thần Hỏa, từ bỏ vinh quang của Cư Lỗ Sĩ đại đế và gia tộc Y Tư Ngải. Cho nên Thánh hỏa dù sắp tắt nhưng thần vẫn còn ở trên thế gian.”
“Huynh…” Hồng Tuấn vạn lần không ngờ tới, A Thái ở trên tế đàn lại từ bỏ ý niệm cả đời này.
“Nhưng hỏa diễm trường tồn, sinh sôi không ngừng.” A Thái xuất thần nói, “Nó sẽ lại bùng lên ở một nơi nào đấy, ngàn vạn năm không dập tắt.”
Nói xong hắn nhìn vào hai mắt Hồng Tuấn, lại nói: “Khi cùng Quỳnh trở về, ta đã nghĩ thông, ta còn hi vọng vào bách tính mất tín ngưỡng vào Thần Hỏa nữa, không bằng tìm tín đồ còn lại của chúng ta, đưa bọn họ rời đi, tìm một nơi xây dựng lại.”
Hồng Tuấn nói: “Ta cũng từng nghĩ như vậy, chỉ là…”
“Đó là một quá trình rất dài và gian khổ.” A Thái kéo tay Hồng Tuấn đặt lên ngực mình, nói, “Đệ cần biết vì sao mà mình sống trên thế gian này, có thể cho người của đệ thứ gì, tốt, xấu; hạnh phúc, phiền não; còn sống hay chết. Chỉ có niềm tin của đệ kiên định mới có thể trở thành người bọn họ gửi gắm được, lửa thiêng mới vĩnh viễn bất diệt.”
A Thái buông tay, ánh mắt khích lệ nhìn Hồng Tuấn.
Lúc này Lý Cảnh Lung, Cừu Vĩnh Tư đi đến, Cừu Vĩnh Tư cười to mấy tiếng rồi chèn lên người A Thái, A Thái vội kêu: “Ta là người bị thương đấy!”
“Ta cũng thế.” Cừu Vĩnh Tư không nói gì, nằm đè lên, A Thái suýt nữa bị thân hình cường tráng của Cừu Vĩnh Tư đè chết, Lý Cảnh Lung và Mạc Nhật Căn đứng bên cạnh cười. Gương mặt tươi cười của Hồng Tuấn xịu xuống, không ngừng ngẫm nghĩ về A Thái.
Bọn họ ở trong Thánh điện ba ngày, toàn thân A Thái bôi đầy thuốc, đã tự mình ngồi dậy uống canh, Lý Cảnh Lung nói cho hắn biết việc A Sử Na Quỳnh đã rời đi, A Thái chỉ khẽ gật đầu.
“Chúng ta đã bàn bạc rồi.” A Thái nói.
Mạc Nhật Căn: “Đại Nhật kim luân làm thế nào đây?”
A Thái nói: “Đợi ta hồi phục rồi thử một chút, không được thì mang về địa mạch Lạc Dương.”
Lý Cảnh Lung như trút được gánh nặng, nói: “Như vậy sáng mai lên đường về Thành Đô, lúc này Ba Cách Đạt chắc đã phát lệnh lùng bắt huynh rồi.”
Hồng Tuấn trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu.
Trong đêm khuya, Lý Cảnh Lung còn đang bàn bạc với Cừu Vĩnh Tư chuyện sau này, Hồng Tuấn về phòng bồi Trần Phụng nằm ngủ.
“Nương.” Trần Phụng ôm Hồng Tuấn, nói.
Hồng Tuấn nhìn Trần Phụng, nó nói: “Ta có một việc, vẫn giấu người, người đừng giận…”
Hồng Tuấn: “???”
Hồng Tuấn ngồi dậy, khóe miệng co giật, nói: “Làm sao?”
Trần Phụng bắt đầu buồn ngủ, ngồi trên giường quay về phía Hồng Tuấn, sợ hãi nói: “Thật ra… trong sơn động… Triều Vân đại thúc… ưm….”
“Hắn làm sao?” Hồng Tuấn nói.
“Hắn suýt chết.” Trần Phụng nói, “Nhưng Triệu Tử Long cứu được hắn. Người đừng lo lắng, không có chuyện gì.”
Hồng Tuấn: “!!!”
Trần Phụng nói: “Cha bảo cho ta đừng nói cho người…”
Hồng Tuấn như rơi xuống vực sâu, run giọng nói: “Vì sao?”
Trần Phụng: “Vì bọn họ nghe thấy chuyện không nên nghe.”
Hồng Tuấn nói: “Chuyện gì?”
Trần Phụng: “Chuyện mà đại thúc mù nói.”
Hồng Tuấn: “…”
Lý Cảnh Lung và Cừu Vĩnh Tư ngồi ở Thánh điện, trên bàn đặt Đại Nhật Kim luân, Hàng Ma xử, Trí Tuệ kiếm, Thục Nguyệt cung. Còn Khổn Yêu thằng đang dùng trói Hạn Bạt.
“Còn thiếu một món.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Là đủ.”
Lý Cảnh Lung không nghĩ mình vất vả khổ cực, đến lúc này hắn luôn tin mình có thể tìm đủ sau khí, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được quá trình.
“Trận cuối này, sẽ không dễ dàng.” Lý Cảnh Lung gõ nhẹ trên bàn trà.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Thiên Ma bình định vốn là trong dự liệu, điều ta lo lắng là yêu tộc.”
Lý Cảnh Lung trầm mặc không nói.
Dưới ánh trăng, trời đêm trong trẻo, Vũ Châu duỗi lưng một cái, từ ngoài viện đi vào.
“Triệu Tử Long.” Mạc Nhật Căn ở phía sau nói, “Trưởng sử đâu?”
Vũ Châu: “Trong sảnh, đóng cửa.”
Mấy khắc sau.
Mạc Nhật Căn: “…”
Vũ Châu: “…”
Vũ Châu kinh ngạc đứng đấy, như hóa đá, Mạc Nhật Căn biểu tình quái dị, không tin được nói: “Quả nhiên là ngươi?”
Vũ Châu lùi ra sau nửa bước, biểu tình khí định thần nhàn khi trước đã bay mất, trong ánh mắt hiện lên sự bối rối: “Ta ta ta…”
Mạc Nhật Căn đi tới, muốn nắm cổ áo Vũ Châu, Vũ Châu cuống quít lui ra, “Nghe ta giải thích đã!”
“Ngươi làm thế nào biến thành bộ dáng này!” Mạc Nhật Căn cả giận nói: “Vì sao lại gạt người? Triệu Tử Long! Ta còn tưởng là ai!”
Vũ Châu không ngừng lùi ra sau, chân tay luống cuống, nói: “Ta vất vả mới tu luyện được bộ dạng này, ngươi đừng động thủ, chuyện gì cũng từ từ!”
“Đừng đánh hắn!” Giọng Trần Phụng vang lên, nó chạy đến, quay người chắn cho Vũ Châu, Mạc Nhật Căn không nhịn được nói: “Phụng Nhi, con tránh ra.”
“Không!” Trần Phụng một bước không nhường, nói: “Ngươi không phải người tốt!”
“Ta không phải người tốt!” Mạc Nhật Căn bị Trần Phụng làm tức hộc máu, bình thường Trần Phụng không thích Mạc Nhật Căn vì hắn luôn nghiêm nghị, nhưng Mạc Nhật Căn nuôi lớn mấy đệ đệ, dù không hay cười nói nhưng rất chiếu cố Trần Phụng, nghe như vậy, Mạc Nhật Căn suýt khóc.
“Chẳng qua ta cảm thấy các ngươi… mọi người… đều không thích ta, ta muốn…” Vũ Châu lắp bắp nói, “Dù sao biến thành người, những chuyện quá khứ kia liền xóa bỏ… một lần nữa làm người chẳng phải vậy sao?”
Lời này nói ra, Mạc Nhật Căn cảm giác được sự chua xót của Vũ Châu, mà nghĩ lại, Triệu Tử Long tu luyện làm người, không nói cho bọn họ cũng là tự do của hắn, mình không có tư cách chỉ trích. Chỉ là hình dáng này tương phản quá lớn khiến Mạc Nhật Căn không tiếp thu được.
“Ngươi bây giờ là cái gì?” Mạc Nhật Căn nói.
“Cá.” Vũ Châu đáp, “Còn có thể là gì? Ta và Triều Vân chia nhau nội đan Ba Xà, Triều Vân hắn… được rồi…”
Trần Phụng nói với Vũ Châu: “Ta nói cho cha rồi.”
“Vậy sao.” Vũ Châu yên tâm, “Vậy ta không nhiều lời.”
Khóe miệng Mạc Nhật Căn co giật, nhìn Vũ Châu: “Ngươi biến thành người, mà lại như thế…”
Vũ Châu thận trọng nói: “Như thế cái gì?”
“Không có gì.” Mạc Nhật Căn vốn hoài nghi, lại theo lời Lý Cảnh Lung thử một lần, đã bóc trần thân phận thật của Vũ Châu là Triệu Tử Long, chuyện này khiến tam quan hắn lật ngược, cần tiêu hóa thông tin này đã, trước khi rời đi hắn còn nói: “Ngươi tuyệt đối không được có ý gì với Lục Hứa.”
Vũ Châu: “?”
“Có ý với ai?” Vũ Châu hỏi dò.
Mạc Nhật Căn đã đi.
Vũ Châu thở dài, cúi đầu nhìn Trần Phụng, ngồi xổm xuống, hơi mất mát, nói: “Quả nhiên mọi người vẫn không thích ta.”
Trần Phụng sờ sờ đầu Vũ Châu, nói: “Nương ta không đâu.”
Lúc này, ở một bên Thánh điện truyền đến tiếng cãi nhau, hai người quay đầu,
Hồng Tuấn dọn dẹp đồ đạc đang định ra ngoài, Lý Cảnh Lung đúng lúc quay về phòng ngủ, chặn ngay đường của hắn.
Lý Cảnh Lung: “Định đi đâu?”
Hồng Tuấn: “Huynh biết rồi.”
Lý Cảnh Lung nói: “Ta cùng Cừu Vĩnh Tư bàn bạc qua, mọi người cùng em quay về. Làm sao lại phải gấp gáp thế này.”
Hồng Tuấn nói: “Không, lần này không thể nhờ mọi người giúp ta được, đây là chuyện ta phải đối mặt.”
“Hồng Tuấn!” Lý Cảnh Lung cả giận nói: “Chúng ta đã hẹn trước, dù chuyện gì thì cùng nhau giải quyết!”
“Huynh đã biết hết rôi!” Hồng Tuấn cao giọng, “Nhưng huynh đâu có nói cho ta!”
Lý Cảnh Lung đáp: “Không cần như vậy!”
Hồng Tuấn khoác bao y phục, đối mặt Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn nói: “Phụng Nhi nói hco huynh, Triều Vân và Triệu Tử Long nghe thấy Viên Côn và Thanh Hùng bí mật đàm phán, suýt chút nữa Triều Vân bị diệt khẩu, Triệu Tử Long đưa Trần Phụng đi tìm chúng ta, đúng không?”
“Em trở về thì có lợi gì?” Lý Cảnh Lung kiên nhẫn nói, “Nghe lời ta, Hồng Tuấn. Yêu tộc không như em nghĩ, nghĩ kỹ xem, nếu Thanh Hùng chấp chưởng được toàn bộ yêu tộc việc gì phải bày vẽ lắm chuyện? Quỷ Vương và Hồ Vương vẫn đứng về phía em, nếu không Côn Thần và Thanh Hùng đã không bày cái bẫy này.”
Hồng Tuấn bĩnh tĩnh nói: “Cho nên? Phải giải quyết chuyện chia rẽ yêu tộc rất đơn giản, huynh thay ta quyết định. Để Khu ma ti động thủ thu phục Côn Vương và Bằng Vương đúng không?”
Lý Cảnh Lung nghẹn lời, lông mày xoắn lại.
“Cha ta là yêu, mẹ ta là người.” Hồng Tuấn nói, “Ta chẳng là cái gì cả, chỉ là chính ta.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh Lung, nói: “Dù giúp đỡ mọi người hay giúp đỡ Thanh Hùng, đều trái với bản tâm của ta, ta biết với huynh, yêu tộc vốn rất nguy hiểm…”
“Ta không có ý này…” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói.
Một khắc này, Lục Hứa lặng im không tiếng động đứng trên nóc nhà, Mạc Nhật Căn ngồi xổm bên tường viện, Cừu Vĩnh Tư ẩn trong góc khuất, A Thái dựa sau tường nghe Hồng Tuấn nói.
__________________________________
Tả hữu vi nan: Tình thế khó xử.