Đọc truyện Thiên Bảo Phục Yêu Lục – Chương 198: Cựu hữu nan tái
Cửa bị Lý Cảnh Lung đẩy tung ra, Mạc Nhật Căn cùng Lý Cảnh Lung xông vào trong phòng, Hồng Tuấn đang chẩn bệnh cho A Sử na Quỳnh, Lục Hứa dùng vai ướt lau chùi thân thể.
A Sử Na Quỳnh bị ngược đãi tàn ác, cuối cùng bị vứt lại trong thông đạo không có ánh sáng kia, nếu không phải Lục Hứa đột nhiên có suy nghĩ đi sâu vào thông đạo, có lẽ A Sử Na Quỳnh cứ thế mà biến mất. Hắn sốt cao, lại thiếu máu trầm trọng, Hồng Tuấn liên tiếp châm cứu đút thuốc, vơ vét tất cả dược liệu quý trong thành Ba Tân, dùng hoa hồng, tuyết liên điều thuốc, chữa trị cho hắn.
“Có thể đánh thức hắn dậy không?” Lý Cảnh Lung nói, “Ta cần hỏi ba câu, hỏi xong ta và Mạc Nhật Căn sẽ đi tìm A Thái, hai người ở đây trông nom hắn.”
“Không được.” Hồng Tuấn cau mày, lắc đầu nói, “Hắn không chỉ thụ ngoại thương mà còn trúng độc.”
“Độc g ì?” Mạc Nhật Căn bắt mạch cho A Sử Na Quỳnh, Hồng Tuấn “ầy” một tiếng, nói: “Tóm lại phải loại trừ độc sạch sẽ đã…”
A Sử Na Quỳnh hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, trên người chồng chất vết thương, cuối cùng Cừu Vĩnh Tư nói: “Khi nào có thể tỉnh lại? Ước chừng được không?”
“Nhanh nhất ba ngày.” Hồng Tuấn bất đắc dĩ nói, “Chậm nhất mười ngày.”
“Bị thương không nặng.” Lục Hứa nói. “Có thể sống sót, không nguy hiểm tính mạng,.”
Lúc trước Lý Cảnh Lung đối mặt với Thiên Ma, gân mạch hủy sạch, A Sử Na Quỳnh chỉ chịu đa số là ngoại thương, nhưng chân nguyên hao tổn cực nhiều. Mạc Nhật Căn quan sát A Sử Na Quỳnh rồi nói: “Có vẻ giống những người bị hút khô mà chết trong án Hồ yêu ở Trường An…”
“Đây là biểu hiện của việc hao tổn chân nguyên.” Hồng Tuấn mặt không biến sắc nói, “Đừng hỏi nữa.”
Khí kình, gân mạch, sức mạnh trong cơ thể là nhờ có ‘nguyên’, ‘nguyên’ lại phân thành âm nguyên, dương nguyên.
“Vì sao lại hao tổn chân nguyên?” Lý Cảnh Lung truy vấn. “Nhất định ta phải biết, không được giấu bất cứ chuyện gì.”
Hồng Tuấn bất đắc dĩ nói: “Được ồi, chân nguyên hao tổn… vì bọn chúng để A Quỳnh ăn một thứ thuốc. Không phải là độc dược, nhưng dược lực rất mạnh, khiến hắn… liên tục…”
“Bắn.” Lục Hứa lời ít ý nhiều bổ sung nốt.
Lý Cảnh Lung lập tức hiểu ra, mọi người căn cứ theo loại thuốc này, đoán ra được một manh mối. Lý Cảnh Lung cùng Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn bắt đầu liên kết các manh mối.
“Bọn họ gặp An Mạn ở Ba Tân.” Lý Cảnh Lung nói, “Rõ ràng, Quỳnh và A Thái ban đầu đều tín nhiệm tên kia.”
“Ừm.” Mạc Nhật Căn nói, “Nhưng về sau phát hiện không đúng, mới phát giác ra.”
Cừu Vĩnh Tư đi thong thả trong phòng, trầm ngâm nói: “Một chạy thoát, một bị bắt.”
“Quỳnh ở lai bọc hậu.” Lý Cảnh Lung nói, “Nên A Thái vẫn an toàn.”
Suy đoán mơ hồ của bọn họ dần rõ ràng – A Sử Na Quỳnh, A Thái gặp lại bạn cũ An Mạn ở Ba Tân, rơi vào bẫy của hắn. Trong lúc nguy cấp, A Sử Na Quỳnh rơi vào tay địch, A Thái trốn thoát thành công. Ngay sau đó, A Sử Na Quỳnh bị An Mạn tra tấn, hạ xuân dược…
… Lý Cảnh Lung khá chắc chắn rằng A Sử Na Quỳnh và An Mạn có khúc mắc tình cảm, có lẽ tình cảm của An Mạn không có kết quả, bị A Sử Na Quỳnh cự tuyệt, cuối cùng vì yêu sinh hận… Đương nhiên nội tình sẽ không giống như mấy câu tóm tắt của Lý Cảnh Lung.
“Hắn thích ngoại hình như hai tiểu tử nhà mình.” Mạc Nhật Căn thuận miệng nói, “An Mạn chắc điên rồi.”
A Sử Na Quỳnh vốn thích mỹ thiếu niên, với mấy tên quân nhân khí tức giống đực đầy mình không có hứng thú. Cuối cùng An Mạn phản bội bọn họ, lấy lý do “Không phải ngươi muốn phía trên sao?” hạ xuân dược, trói A Sử Na Quỳnh nhốt trong lao ngục, dùng roi da quất hắn cả người đầy vết thương, nhìn hắn đau đớn hao tổn tinh nguyên, thoát lực mà chết…
Việc giường chiếu vui sướng nhưng tinh tẫn nhân vong thì rất thảm, Lý Cảnh Lung dựa vào điểm ấy, cũng đoán ra được tính cách An Mạn, và tình cảnh phức tạp của hắn với A Quỳnh.
“Nhưng dù thế nào.” Cừu Vĩnh Tư bất đắc dĩ nói, “So với bị giao cho Ba Cách Đạt, tử hình bằng đá nghiền thì dùng xuân dược mà chết cũng… đỡ đau hơn.”
Hồng Tuấn và Lục Hứa nghe xong đều trợn mắt há mồm, không ngờ mấy người này chỉ dựa vào một vị thuốc mà đã móc nối được tất cả mọi chuyện.
“Truy tìm tung tích A Thái.” Lý Cảnh Lung quả quyết, “Ai đi cùng ta? Hồng Tuấn ở lại chăm sóc cho Quỳnh, dẫn hắn đi cùng đội xe, chúng ta sẽ gặp nhau ở Đát La Tư.”
Tìm được một người, đại khái biết chuyện đã xảy ra, mọi người an tâm hơn một chút, quyết định để Cừu Vĩnh Tư ở lại, cùng Hồng Tuấn, Lục Hứa chăm sóc A Sử Na Quỳnh, Lý Cảnh Lung, Mạc Nhật Căn đi truy tìm tung tích. Màn đêm buông xuống, hai người lên đường xuất phát, hôm sau thì nhóm Hồng Tuấn đưa Quỳnh lên đường.
Hàm Hải mênh mông vô bờ, tuy là một hồ nước trong đất liền nhưng vẫn được gọi là “biển”, nhóm Hồng Tuấn lại tiếp tục đi, men theo đường ven biển đi về phía Tây lại rẽ sang Tây Nam. Mặc dù không so Lý Cảnh Lung nhưng có Cừu Vĩnh Tư đi cùng, đảm bảo Hồng Tuấn và Lục Hứa khi gặp bất trắc sẽ không đến mức không có người bàn bạc cùng.
Tiến vào Hàm Hải xong, sông nước dồi dào, ven đường đều là từng mảng lớn bình nguyên, lau sậy um tùm mọc ven sông. Trâu tụ thành đàn rong ruổi, không hề sợ đội xe. Hồng Tuấn đang bồi A Sử Na Quỳnh, đột nhiên Lục Hứa hô: “Hồng Tuấn! Nhanh! Mau nhìn xem! Nhiều voi chưa kìa!”
Hồng Tuấn còn tưởng có yêu quái gì, lại nghe thấy tiếng động rung chuyển mặt đất, một đàn voi xếp hàng đi qua bình nguyên, trước kia ở Trường An thấy Lý Long Cơ nuôi voi cũng chưa thấy cảnh tượng đông đúc như vậy. Voi xuất hiện, có nghĩa là bọn họ đã tiếp cận thung lũng Tân Nguyệt.
Thương đội dừng lại, để bầy voi đi qua, đúng lúc này A Sử Na Quỳnh mở mắt, Hồng Tuấn vô tình quay đầu lại, mừng rỡ vô cùng hô: “Vĩnh Tư ca! Lục Hứa! Hắn tỉnh rồi!”
Cừu Vĩnh Tư lập tức tới, ba người vây quanh A Sử Na Quỳnh, A Sử Na Quỳnh mỏi mệt nói: “Sống lại rồi… Tiểu Lục, ta biết… ngươi sẽ đến bí điện tìm ta.”
“Cho hắn uống nước đã.” Hồng Tuấn ôm A Sử Na Quỳnh dậy, cho hắn uống nước, A Sử Na Quỳnh cực kỳ yếu ớt, nhưng mặt dần có huyết sắc, hữu khí vô lực nói lại toàn bộ quá trình hắn bị bắt – quả nhiên không sai lệch với suy đoán của Lý Cảnh Lung chút nào. An Mạn vốn là hảo hữu của A Sử Na Quỳnh và A Thái từ trước, từng là gia tộc truyền nhân của hai võ sĩ Sư – Ưng bảo hộ cho Y Tư Ngải. Gia tộc A Sử Na gọi là “Đế quốc chi Ưng”, mà Hồ Khắc Lạp Đạc được xưng là “Sư Tâm”
A Sử Na Quỳnh cũng không gạt Hồng Tuấn, nói rõ ngọn nghành, An Mạn từng yêu hắn, cũng có khúc mắc với A Thái, cũng vì vậy mà A Sử Na Quỳnh vẫn tin tưởng An Mạn, mặc dù đã cự tuyệt hắn mấy lần, vẫn không nghĩ hắn sẽ cô phụ mình và Thái Cách Lạp.
Thế là trong thành Ba Tân, A Sử Na Quỳnh và A Thái bị hắn bán đứng, hắn bị An Mạn đưa đến Thánh điện, để hắn lựa chọn cách chết, cũng sẽ không giao cho tướng quân Ba Tư ở Ba Cách Đạt, gặp cực hình thống khổ. A Sử Na Quỳnh chọn bí điện sâu trong Thánh điện Hỏa giáo, nơi đó từng là nơi thờ cúng Thần Hỏa.
Cừu Vĩnh Tư thoáng nhìn Lục Hứa, nói: “Các ngươi từng tới qua chỗ này?”
A Sử Na Quỳnh nói: “Ta để A Thái đi trước, đằng nào cũng chết, để An Mạn trói ta đưa lên núi, đến Hàm Hải, thì không bằng liều một phen nhỡ đâu các ngươi tới cứu.”
Thế là An Mạn cho A Sử Na Quỳnh ăn xuân dược, cởi sạch quần áo hắn ném trong hầm ngầm, nhìn hắn hao hết tinh lực, hôn mê mới đóng bí điện rời đi.
“Đời này có bao nhiêu cũng xả sạch rồi.” A Sử Na Quỳnh dở khóc dở cười nói, “Có lẽ về sau không cứng nổi nữa.”
“Không đâu.” Hồng Tuấn trêu ghẹo nói, “Ta sẽ bốc chuo ngươi mấy thang đại bổ dương nguyên, cũng như kịch chiến mệt mỏi, khôi phục xong còn lợi hại hơn.”
Mọi người cười ha ha, A Sử Na Quỳnh cảm kích nhìn Hồng Tuấn và Lục Hứa. Cừu Vĩnh Tư để hắn nghỉ ngơi, đến hoàng hôn, A Sử Na Quỳnh miễn cưỡng ngồi dậy được, Cừu Vĩnh Tư mới xác nhận lại kế hoạch của A Thái.
“Thái Cách Lạp muốn nhóm lại Thần Hỏa Đát La Tư một lần nữa.” A Sử Na Quỳnh, “Gọi Ba Tư đến, Kim luân ở trong tay Ba Tư.”
“Ai nói cho các ngươi biết?” Cừu vĩnh Tư nói.
“An Mạn.” A Sử Na Quỳnh trầm ngâm một lát, rồi nói.
Ngày hẹn An Mạn, A Thái nhận được tin tức này, mặc dù không dám chắc là thật hay giả, nhưng vẫn là có manh mối.
“Không giả.” Cừu Vĩnh Tư nói, “An Mạn muốn dụ hai người vào bẫy thì sẽ không dùng chuyện này lừa các người.”
“Ba Tư năm đó giết phụ thân Thái Cách Lạp.” A Sử Na Quỳnh thở dài, giải thích tiếp, “Ba Cách Đạt canh phòng nghiêm ngặt, chỉ dựa vào hai chúng ta không cách nào phá nổi vòng vây thủ vệ, tiếp cận hắn. Muốn A Thái nhóm lại Thần Hỏa Đát La Tư, chỉ có thể dẫn Ba Tư tới. Hắn nhất định sẽ tự tay giải quyết hậu nhân cuối cùng của gia tộc Y Tư Ngải, mà An Mạn có thể giúp ta trà trộn vào đội thân vệ, lựa lúc chém đứt tay hắn, đoạt lấy Đại Nhật Kim luân.”
Nghe qua thì đúng là một kế hoạch hoàn mỹ, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn thua trong tay An Mạn.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Huyết gia giao cho hai người đâu?”
“Bị Ba Tư tìm ra, mang đi rồi.” A Sử Na quỳnh nói.
Cừu Vĩnh Tư đột nhiên nghĩ ra, nói: “Có thể nghĩ được biện pháp cấp bách lúc này… Chờ một chút. Ngươi nghỉ ngơi trước đã.”
Lục Hứa vỗ vai A Sử Na Quỳnh: “Nghĩ thoáng một chút.”
Lục Hứa và Cừu Vĩnh Tư rời đi, chỉ còn Hồng Tuấn ở bên cạnh.
A Sử Na Quỳnh không còn cười đùa vui vẻ nữa, thái độ khác thường hẳn, hắn trầm mặc suốt cả buổi hoàng hôn. Đội xe đi được một lúc, bắt đầu chuẩn bị hạ trại.
Hồng Tuấn cẩn thận xem xét A Sử Na Quỳnh, hai người trong bóng chiều nhìn nhau, A Sử Na Quỳnh có điều muốn nói lại thôi, Hồng Tuấn nói: “Bị phản bội là cảm giác rất khó chấp nhận.”
A Sử Na Quỳnh bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi chưa bị phản bội mà.”
“Tại sao không?” Hồng Tuấn nói, ” Triệu Tử Long đó.”
A SỬ Na Quỳnh khẽ giật mình rồi cười to, bất đắc dĩ lắc đầu. Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, còn nói: “Dù mất đi bằng hữu, ngươi vẫn còn A Thái, Vĩnh Tư, còn chúng ta mà.”
A Sử Na Quỳnh nói: “Điều khiến ta sợ hãi, là An Mạn thay đổi rồi.”
Hồng Tuấn không ngắt lời, an tĩnh nghe, trời tói dần, sườn mặt A Sử Na Quỳnh tạo nên một đường nét mờ ảo, rồi hắn nói: “Hắn nói… Hắn thờ phụng tân thần, tịnh hóa nội tâm. Những tình cảm không sạch sẽ kia, đều sẽ bị thiêu rụi trong hỏa ngục, thiêu sạch…”
“Hắn nói chúng ta là kẻ có tội.” A Sử Na Quỳnh xuất thần nói, “Nhiều nữ hài tử như vậy không thích, lại đi thích nam nhân.”
Hồng Tuấn lập tức nói: “Ngươi không có tội, chúng ta cũng không có.”
A Sử Na Quỳnh trong bóng tối ‘ừ’ một tiếng, Hồng Tuấn đột nhiên hỏi: “Quỳnh, ngươi có phải thích…”
“Không có.” A Sử Na Quỳnh đáp, “Ta chưa từng thích tiểu Lục, chẳng qua ta thực lòng hâm mộ mọi người, hâm mộ ngươi với trưởng sử, tiểu Lục và Đại Lang.”
Từ lời này, Hồng Tuấn đột nhiên cảm nhận được sự cô độc, hắn bò sang ôm lấy A Sử Na Quỳnh, A Sử Na Quỳnh dựa lên vai hắn, hai người im lặng một lát, rồi buông ra.
“Ngươi sẽ gặp được người mình thích.” Hồng Tuấn cười nói, trong bóng đêm ánh mắt hắn sáng tỏ, nói, “Đến khi đó, ngươi sẽ không cảm thấy có tội gì hết.”
“Ta tin.” A Sử Na Quỳnh đáp lại.
Các thương nhân ôm đồ đạc xuống xe, nhóm lửa trên bãi sông cạn, đột nhiên từ phương xa truyền tới tiếng kêu kỳ quái nhưng rất nhỏ.
A Sử Na Quỳnh và Hồng Tuấn đang tựa trên xe, Lục Hứa đi đến, hỏi: “Vừa rồi là âm thanh gì? Ngươi có nghe thấy không?”
Tai mắt Hồng Tuấn không linh mẫn như Lý Cảnh Lung, Lục Hứa, Mạc Nhật Căn, được nhắc nhở như vậy hắn cảm thấy không ổn.
“Ta đi xem một chút.” Lục Hứa nói, “Vĩnh Tư ca ở đây canh chừng, có việc thì gọi huynh ấy.”
Hồng Tuấn nói: “Ta cùng đi với ngươi.”
Lục Hứa khoát tay, nhảy khỏi xe ngựa. Dưới xe, các thương nhân đang cắm trại nhóm lửa, Cừu Vĩnh Tư thắp đèn, xem kỹ địa đồ, qua ba ngày nữa là đến Đát La Tư, nhưng khi Lý Cảnh Lung và Mạc Nhật Căn tách ra ở Ba Tân tới giờ vẫn chưa có tin tức.
Bình nguyên vừa vào đêm đã thay đổi hẳn, gió ồ ồ thổi, trong bóng tối dường như có một con quái vật ẩn náu ở bãi sống, các thương nhân vừa nhóm lửa lên đã bị gió thổi tắt, làm đi làm lại mấy lần. Nhiệt độ hạ xuống, Hồng Tuấn dùng thảm bọc lấy A Sử Na Quỳnh, tựa bên cạnh hắn, một tay đặt lên cánh tay hắn giúp hắn sửa ấm,.
“Khi đó, ta còn tưởng rằng sẽ không gặp lại mọi người.” A Sử Na Quỳnh nói.
“Thời khắc cuối cùng ngươi nghĩ đến chuyện gì?” Hồng Tuấn hỏi.
“Không có gì cả.” A Sử Na Quỳnh đáp. “Dường như chẳng có ai chờ đợi ta trở về.:
Hồng Tuấn đang định nói “làm sao có thể”, A Sử Na Quỳnh giơ ngón tay, ‘suỵt’ một cái, thấp giọng hát: “Lá cây à, đều rời cành lúc thu sang; bằng hữu à, cũng có ngày mỗi người đôi ngả. Chỉ có người ta yêu, vẫn đợi ta chinh chiến trở về, hướng mãi về phía xa…”
“… Ta không có ái nhân, cũng chẳng tiếc nuối.” A Sử Na Quỳnh bình thản nói, “Nếu như đoán không sai, một khắc cuối cùng người ngươi nghĩ tới sẽ là trưởng sử, phải không?”
Hồng Tuấn hồi tưởng lại, ban đầu lúc đối chọi với Thiên Ma, trong thời khắc ấy, hắn chỉ nhớ đến một người – Lý Cảnh Lung.
“Lục Hứa đâu?” Cừu Vĩnh Tư lên xe, nói, “Còn chưa trở lại?”
Hồng Tuấn cũng bắt đầu cảnh giác, bằng tốc độ của Lục Hứa, dò đường bình thường sẽ không tốn đến nửa canh giờ.
“Đốt không cháy!” Thương nhân ở dưới nói, “Gió lớn quá! Lên xe chịu khó chống chọi một đêm đi!”
“Mau lên đây!” Hồng Tuấn vội nói, “Lên xe ta!”
Cừu Vĩnh Tư hạ màn xe xuống, đáp: “Ta đi tìm Tiểu Lục xem.”
Các thương nhân tụ tập bên cạnh xe, Cừu Vĩnh Tư nói với họ vài câu, trên xe có Khu ma sư, cứ yên tâm, rồi rời đi tìm Lục Hứa. Trong trời đêm u ám, giơ tay không thấy nổi năm ngón, gió lạnh thấu xương, Hồng Tuấn yêu cầu mấy thương nhân lên xe, bọn họ rất tự giác, không quấy rầy, chỉ là kéo xe gần nhau, ngồi ở xe ngựa bên cạnh uống rượu mạnh,
A Sử Na Quỳnh lấy lại tinh thần, nói: “Hồng Tuấn, ta cảm thấy có gì đó không đúng.”
Hồng Tuấn cũng cảnh giác, tốc độ của Lục Hứa so với võ công thiên hạ, nhanh hơn sẽ không phá nổi, hắn không lo lắng. Thực tế trong Khu ma ti, cho đến giờ người duy nhất chưa từng bị thương chỉ có Lục Hứa.
“Đừng lo lắng.” Hồng Tuấn tung ra Ngũ Sắc Thần Quang, bao bọc đội xe, buộc chắc mấy con ngựa tốt lại, trong tay cầm phi đao, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
___________________________
Cựu hữu nan tái: Khó có lại bạn cũ
Hic làm xong chương này thấy có nhiều thứ phải nói về đoạn này quá đi mất… để cuối tuần mình viết thêm phụ lục vậy.