Đọc truyện Thiên Bảo Phục Yêu Lục – Chương 184: Tiền duyên vị tẫn
Màn đêm buông xuống, nhóm Khu ma sư uống đến say mèm, gió lướt qua rừng, xào xạc vang vọng. Trong phòng ngủ, Mạc Nhật Căn đang lăn lộn với Lục Hứa trên mặt đất, còn Trần Phụng ngủ say trên giường. Mạc Nhật Căn sờ tới sờ lui, muốn tiến vào, Trần Phụng đột nhiên nói mơ, Lục Hứa giật nảy mình.
“Vẫn là nên đưa về.” Mạc Nhật Căn, “Lỡ như nửa đêm nó tỉnh dậy thấy cảnh này, không tốt cho trẻ nhỏ.”
Lục Hứa đành ra hiệu cho Mạc Nhật Căn đưa đi, Mạc Nhật Căn ôm Trần Phụng tới trước cửa phòng Lý Cảnh Lung, “suỵt” một tiếng, Lý Cảnh Lung cởi trần đi ra.
“Xong việc rồi?” Mạc Nhật Căn nói.
Lý Cảnh Lung gật đầu, Mạc Nhật Căn nhanh chóng ném củ khoai nóng bỏng tay này lại cho Lý Cảnh Lung nói: “Đến lượt ta, đừng đến nhé.”
Lý Cảnh Lung cười cười ôm Trần Phụng, Mạc Nhật Căn một bước đến cửa, chạy như bay về phòng với Lục Hứa. Hồng Tuấn còn ngái ngủ, hỏi một tiếng, Lý Cảnh Lung thả Trần Phụng xuống, Trần Phụng ngủ mơ mơ màng màng, thấy người thì ôm, ôm chặt Hồng Tuấn không buông. Lý Cảnh Lung ghen, đẩy Trần Phụng ra một chút, kéo chăn, ba người cùng ngủ.
Nửa đêm, tự dưng Lý Cảnh Lung đột nhiên tỉnh dậy.
Hắn mở mắt, chẳng biết tại sao, nhớ đến ngày Hồng Tuấn rời đi, một đường lên núi cao, dường như phía xa có giọng nói trầm thấp đang gọi hắn. Sau đó hắn đứng dậy, thấy Trí Tuệ kiếm rực sáng.
Lý Cảnh Lung: “!!!”
Tay cầm Trí Tuệ kiếm, Lý Cảnh Lung đi ra ngoài, chỉ kiếm khắp nơi, khi thấy ánh sáng trên Trí Tuệ kiếm mạnh hơn, Lý Cảnh Lung đẩy cửa ra ngoài, theo luồng sáng, đi xuyên qua hành lang, đến trắc điện. Bốn phía hoàn toàn im ắng, bàn trà, ghế dài, rèm cửa vương vãi đầy đất.
Trong phụ điện Hoa Thanh cung có một vầng kim quang tỏa ra, Lý Cảnh Lung vội đẩy cửa vào, đối diện đúng là một pho tượng Bất Động Minh Vương như ở Cao Cư đường.
Lần trước đến Hoa Thanh cung không phát hiện ra bức tượng này, có lẽ qua một hồi đại chiến long trời lở đất với Ô Khởi Vũ, không biết từ đâu xuất hiện một bức tượng bằng đồng dùng trấn yêu tà. Lúc này Bất Động Minh Vương hiển linh, nhìn Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung còn đang ở trần, không biết làm thế nào cho phải, giây lát sau hắn quỳ xuống trước mặt Bất Động Minh Vương, Trí Tuệ kiếm đặt ngang trên gối.
“Minh Vương… đại nhân.” Đây không phải lần đầu Lý Cảnh Lung đối thoại với Bất Động Minh Vương, nhưng mỗi lần nói chuyện, hắn không biết xưng hô thế nào, đành lơ mơ suy đoán.
“Khổng Tước Đại Minh Vương không còn là vật chủ cho ma chủng.” Bất động Minh vương nói, “Trách nhiệm độ hóa lệ khí chúng sinh, từ giờ không biết phải làm thế nào, đây là lựa chọn của ngươi, nhưng ngàn vạn năm sau, vẫn ảnh hưởng, không thể khinh thường.”
Lý Cảnh Lung im lặng không nói, Bất Động Minh Vương còn nói: “Người thừa kế thần lực các đời, chưa có ai có ý niệm như ngươi, năm đó ta cũng không thể làm ra được.”
Lý Cảnh Lung không biết là được khen hay trách mắng, hắn đành trả lời: “Vãn bối đã biết sợ.”
“Ngươi dùng Tâm Đăng đánh tan ma chủng.” Bất Động Minh Vương lại nói. “Nhưng ba trăm sáu mươi năm ngày sau, ma chủng có thể tự chữa trị. Lý Cảnh Lung, thời gian còn lại của ngươi là một năm.”
Lý Cảnh Lung: “…”
Lý Cảnh Lung thầm nghĩ, tốt xấu gì cũng để ta nghỉ ngơi mấy hôm, giờ còn phải nói chyện này.
“Pháp khí còn lại, chắc hẳn ngươi đã biết tung tích.” Bất Động Minh Vương nói, “Dù sao cũng chính miệng ngươi thỉnh càu ta, phân phó sáu khí cho toàn bộ Khu ma ti…”
“Đúng. Chờ chút…” Qua mộng cảnh, lúc trở lại quá khứ, Lý Cảnh Lung đúng là kẻ đầu têu chuyện này, nhưng vị trí của pháp khí hắn đâu có biết!
“Tìm đủ sáu khí.” Bất Động Minh Vương vươn tay, lại nói, “Truyền lại Trí Tuệ kiếm, một năm sau, thành bại trong một trận này, bây giờ có chiến thắng ban đầu, nhưng tương lai vẫn có thể rơi vào vực sâu vạn trượng, nhớ kỹ lấy.”
Nắm tay của Bất Động Minh Vương để trước mặt Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung giật mình, trong bàn tay, là một con chim toàn thân hồng hỏa đang nằm im!
“Đây là…”
“Phượng Hoàng Thiên Tôn không nhập luân hồi, tạm giao lại cho ngươi, duyên phận của hắn với Khổng Tước Đại Minh Vương chưa hết.”
Lý Cảnh Lung nhận lấy phượng hoàng con chỉ nhỏ bằng ba ngón tay, Bất Động Minh Vương hóa thành kim phấn, bay lên ngân hà mà biến mất.
Phượng Hoàng nhỏ nằm trong lòng bàn tay Lý Cảnh Lung, không thèm hé mắt, từ đầu đến cuối đều rúc đầu vào cánh.
Hôm sau.
Thuyền lớn lên đường, đi qua thủy đạo Kinh Hà tiến vào Trường Giang, dọc đường đi về phía nam, qua Kinh Châu lại theo đường thủy vào Thục, như vậy không phải đi qua cổ đạo ‘khó như lên trời’ mà vào Thục nữa. Lý Cảnh Lung ở dưới chân Ly Sơn tìm được một nhóm lái thuyền còn chưa trốn đi, nhóm này còn định xem xét quay về Trường An. Nhưng Lý Cảnh Lung xuất tiền để lái thuyền đưa bọn họ nhập Thục.
Mà Trọng Minh cũng trở về.
“A a a a!” Mọi người thấy Phượng Hoàng nhỏ đều kinh hãi.
“Chim thật đjep.” Trần Phụng nói, “A? Mọi người vì sao tránh xa như vậy?”
Trên thuyền, gió hạ nhẹ thổi, Trần Phụng cầm đũa muốn chọc chọc Phượng Hoàng nhỏ, mọi người vội vàng ngăn lại, không thể để trẻ nhỏ vuốt lông cọp được.
“Nó là cha ta.” Hồng Tuấn thả sách trong tay xuống, đến trước bàn trà, Lý Cảnh Lung cuốn ngoại bào thành một cái ổ, đặt Phượng Hoàng nhỏ vào trong đó, từ đêm qua trở về, con chim nhỏ diễm lệ này không ăn không uống, dường như đang nhập định.
“Cha người là chim sao?” Trần Phụng tò mò, hỏi, “Không phải người là Khu ma sư sao?”
Hồng Tuấn không biết trả lời thế nào, nhưng mà mấy ngày nay Trần Phụng để ý, trong lòng cũng có đáp án, Hồng Tuấn đành cười nói: “Đúng vậy… Để ta nhìn nó một chút?”
Phượng Hoàng khi xưa đã biến mất, thay vào đó là chú chim nhỏ an tĩnh này.
Mọi người còn lại không dám đùa Phượng Hoàng. Thứ nhất, nó từng là dưỡng phụ của Hồng Tuấn; thứ hai dù đã Niết bàn nhưng không biết nó còn bao nhiêu yêu lực, lỡ như phun lửa trên thuyền cũng không thể đùa được; thứ ba nếu chọc nó, nó vỗ cánh bay đi mất, Hồng Tuấn không tìm được có lẽ sẽ hối hận cả đời.
“Ta không liên quan.” Lý Cảnh Lung vội nói, “Bất Động Minh Vương để ta chuyển cho em.”
Mọi người ào ào rời đi, còn mỗi Cá chép yêu, Trần Phụng và Hồng Tuấn quan sát chim non kia.
Hồng Tuấn duỗi ngón tay, nhẹ nhàng chọc Phượng Hoàng nhỏ, thấp giọng nói: “Cha ơi.”
Nó không nhớ con đâu – giọng Thanh Hùng còn văng vẳng bên tai, Hồng Tuấn vẫn ôm một chút hy vọng, nhưng Phượng Hoàng nhỏ chỉ hờ hững với hắn. Hồng Tuấn nhìn nó chăm chú, cảm xúc ngổn ngang, buồn thương mãi.
“Đặt tên cho nó không?” Trần Phụng nói, “Có tên không?”
Hồng Tuấn muốn nói có tên, nghĩ lại, đành thôi.
“Không có.” Hồng Tuấn nói, “Gọi nó là ‘Quy Lai’ đi.”
“Phượng ơi Phượng bay về cố hương, ngao du tứ hải vốn tìm Hoàng.” Trần Phụng nói.
(Cầm ca – Tư Mã Tương Như)
Hồng Tuấn kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, gia đình Trần Phụng dù sa sút nhưng vẫn là hậu nhân của Trần Tử Ngang, không có gì làm lạ.
“Đúng.” Hồng Tuấn nở nụ cười, nói, “Là ý này, nó vẫn quay về.”
Hồng Tuấn đặt Phượng Hoàng bên giường, cùng Trần Phụng ngắm một hồi, Phượng Hoàng con vẫn ngủ, chẳng để ý ai. Hồng Tuấn không quấy rầy nó nữa, để Trần Phụng ở lại tò mò ngắm nó.
Lý Cảnh Lung ngồi ở mạn thuyền, nhìn hai bên bờ xa xa, thuyền lớn vừa rời khỏi Ly sơn, ven bờ cháy đen, đêm qua Bất Động Minh Vương lại cảnh báo khiến hắn lo lắng, còn lại một năm tìm ba pháp khí, vận khí tốt… Lý Cảnh Lung vốn không tin vào vận khí của mình. Dường như chuyện gì chuyển biến xấu cũng chỉ có kết cục kia thôi.
Hồng Tuấn tìm Lý cảnh Lung, từ trong khoang thuyền còn vọng đến tiếng đàn của Cừu Vĩnh Tư, Lý Cảnh Lung nhìn thoáng Hồng Tuấn rồi cười.
“Có chuyện muốn nói với em.” Lý Cảnh Lung ra hiệu Hồng Tuấn tới gần, chỉ cần Trần Phụng không có mặt là lại muốn ôm hắn, Hồng Tuấn ghé sát vào người Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung nghĩ nghĩ, hào hứng hỏi: “Ta muốn nuôi nấng Trần Phụng như nhi tử của chúng ta, em thấy thế nào?”
Hồng Tuấn đáp: “Tất nhiên rồi!”
Ngoài Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn, thế gian chẳng còn ai thân thuộc với Trần gia nữa, dường như khoảnh khắc tiếp nhận Tâm Đăng ấy đã an bài bọn họ sẽ nuôi dưỡng hậu đại Trần gia. Hồng Tuấn cảm thấy, có rất nhiều chuyện xảy ra dường như đã có sắp xếp từ trước.
“Huynh có tâm sự gì à.” Hồng Tuấn nhìn Lý Cảnh Lung, nói, “Được mà, ta đồng ý.”
Hồng Tuấn nghĩ Lý Cảnh Lung sợ hắn không đồng ý thu dưỡng Trần Phụng, xác nhận mấy lần, Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ cười cười, nói: “Người không nghĩ xa thì lo gần, tự nhiên là thế.”
Hồng Tuấn hoài nghi nhìn Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung kéo tay hắn, triệu tập Khu ma ti họp bàn.
Lý Cảnh Lung không ngờ phải tiếp tục tìm kiếm pháp khí nhanh như vậy, thế nhưng ma chủng một ngày chưa diệt thì vẫn như một cây đao lơ lửng treo trên đầu, chẳng biết khi nào sẽ rơi xuống. Bây giờ bàn bạc, dễ dàng hơn nhiều, chí ít không cần giấu Hồng Tuấn, săn giết Giải Ngục thế nào cũng không còn ảnh hưởng tính mạng của Hồng Tuấn nữa.
Lý Cảnh Lung lại vẽ bản đồ Đại Đường và sáu ký hiệu, Hồ, Cửa, Mắt, Núi, Trăng, Sông… Trong đó, Hồ là Trí Tuệ kiếm, Cổng là Khổn Yêu Thằng ở Trấn Long tháp, Nguyệt là Thực Nguyệt Cung ở Cô sơn, đã tìm được ba món, căn cứ theo phỏng đoán trước đây, cũng gần như chính xác.
“Khổn Yêu Thằng vốn về tay Vĩnh Tư.” Lý Cảnh Lung nói, “Vì bị Hồng Tuấn lấy đi, nên Vĩnh Tư phải tìm món của Hồng Tuấn.”
Mạc Nhật Căn nói: “Thực Nguyệt cung ở chỗ ta sinh.”
“Không tồi.” Lý Cảnh Lung đáp, “Vậy thủy đạo hồ Bà Dương giữ Trí Tuệ kiếm, là ai?”
Không ai sinh ra ở gần hồ Bà Dương cả, bị Lý Cảnh Lung hỏi, đều ngơ ngác nhìn nhau.
“Mặc kệ Trí Tuệ kiếm vậy,” Lý Cảnh Lung nói, “Thái Cách Lạp ngươi sinh ra ở đâu?”
A Thái: “…”
A Thái đáp: “Không dám giấu, ta sinh ở Lạc Dương.”
Mọi người nghe vậy đều giật mình, Lý Cảnh Lung nhớ đến, người thừa kế cuối cùng của vương triều Tát San, đến Trung Nguyên mượn binh Lý Long Cơ, cũng vừa đúng thời gian kia.
“Về sau phụ vương, mẫu hậu tác chiến với quân Đại Thực, thấy không may mới phó thác ta cho lão sư.” A Thái nói, “Cho nên… ta nghĩ, trưởng sử, suy đoán ban đầu của chúng ta là đúng, địa mạch ở Long Môn sơn xác thực đã từng có một món pháp khí.”
Cái này khó xử lý rồi… Pháp khí không ở đó thì ai đã mang đi?
“Hồng Tuấn! Lý Cảnh Lung!” Giọng Trần Phụng lảnh lót vang lên.
“Đừng làm ồn.” Hồng Tuấn nói với Trần Phụng, “Đang họp bàn.”
Lý Cảnh Lung nói với Trần Phụng: “Gọi cha đi.”
Trần Phụng sững sờ, mọi người cùng cười, Lục Hứa mặt không biến sắc, giọng hơi chua xót nói: “Chúc mừng, vậy là có một hài tử rồi.”
Trần Phụng hơi lo lắng, hiểu ra, nhìn Hồng Tuấn, nói: “Cha…”
“Gọi ta là cha!” Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười.
“Vậy gọi hắn là gì?” Trần Phụng quấy rầy khiến mọi người không bàn chuyện được nữa, nhưng đứa nhỏ này thực sự rất thông minh.
“Gọi nương.” Lý Cảnh Lung nói.
Hồng Tuấn nhất quyết sửa lại: “Gọi cha nhỏ!”
Mọi người cười ầm lên, “Cha nhỏ” ở Trường An là dùng mắng người, Lý Cảnh Lung lập tức nói: “Không thể gọi như vậy, tùy con gọi, đi ra ngoài trước đi…”
“Hồng Tuấn! Hồng Tuấn!” Cá chép yêu như phát hiện chuyện gì rất quan trọng, hô to gọi nhỏ chạy vào.
“Đừng quấy rầy!” Lục Hứa đang ôm tay suy nghĩ.
Mạc Nhật Căn nói: “Lúc đầu không liên quan đến chúng ta, Thực Nguyệt cung cũng đến tay rồi, còn pháp khí nào cũng không có của Lục Hứa, hai ta về phòng trước…”
“Thời gian còn dài!” Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười, “Gấp cái gì? Đi đường thủy cũng phải nửa tháng, còn nhiều thời gian.”
Lý Cảnh Lung chưa nắm được tung tích sáu khí, không yên tâm, lúc đó Cá chép yêu lao vào gọi: “Hồng Tuấn! Hồng Tuấn!”
Trần Phụng cũng đi theo, hô lên: “Hồng Tuấn! Hồng Tuấn!”
Thính đường hỗn loạn, Hồng Tuấn bị gọi đến nhức đầu, nói: “Đừng có ầm ĩ nữa!”
Cừu Vĩnh Tư đột nhiên nói: “À? Long huynh? Ngươi có nhớ sinh ra ở đâu không?”
Cá chép yêu nói: “Ta là trứng cá, không cha không mẹ, ngươi bị ngốc à, làm sao biết được sinh ra ở đâu?”
Lục Hứa kêu thảm: “Không thể nào! Huynh vẫn nghĩ là nó thật sao?”
Cá chép yêu: “Hồng Tuấn! Ngươi mau nhìn hộ ta xem! Ta…”
Cá chép yêu xoay người lại, cong đuôi, nói: “Ta… có phải là ta dài ra rồi?”
Mọi người: “…”
Hồng Tuấn bấy giờ mới nhận ra, Cá chép yêu có vẻ hơi khác.
Cá chép yêu khẩn trương, hỏi: “Mọi người nhìn ra không?”
Lục Hứa nói: “Không nhìn ra, ngươi khoe cái kia với mọi người có thấy thích hợp không?”
Cá chép yêu kêu to một tiếng, trốn ra sau lưng Hồng Tuấn, mông cá dưới đuôi, Cá chép yêu bối rối quên che đi. Mọi người thầm nghĩ: “Ta không thấy.”
“Không thấy gì cả…”
Hồng Tuấn nói: “Ngươi leo lên lưng ta xem.”
Hồng Tuấn thường cõng Cá chép yêu, bình thường dài hơn hai thước, nhưng chính xác bao nhiêu thì không do, Cá chép yêu nói: “Hai thước hai tấc! Ngươi thấy thế nào?”
Không cần đo, Hồng Tuấn cũng nhận ra, thân hình Cá chép yêu dài ra một chút, vốn là dáng cá chép mà giờ đuôi bị kéo ra, có chút giống…
“Giống cái gì?” Cá chép yêu khẩn trương hỏi, “Mọi người thấy ta giống cái gì?”
“Giống cá trắm.” Cả đám trăm miệng một lời.
Cá chép yêu: “…”
“Không phải sẽ hóa rồng chứ?” Hồng Tuấn kinh ngạc, Cá chép yêu nằm trên bàn, một con cá rất trung thực không ngại ngùng, chân tay luống cuống, để mọi người nhìn nó ở truồng… nói: “Mọi người nhìn giúp ta xem.”
Cả đám im lặng.
Lý Cảnh Lung không nhịn được nữa: “Triệu Tử Long, ngươi đi ra ngoài cho ta!”
“Chờ gặp lại Côn Thần ta sẽ hỏi hắn.” Hồng Tuấn vội vàng hứa, “Chắc là tích được công đức rồi?”
“Nhưng ta đâu có làm gì?” Cá chép yêu nói, “Cứu trăm người nhưng ta cứu được ai đâu?”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Có lẽ thế này, trận này chúng ta đánh, hơn ngàn vạn người, chi bằng, người về nằm chậu đã, muốn hóa rồng, cần luyện bão nguyên thủ nhất [1], thiên tâm tương hợp, vứt bỏ tạp niệm, sẽ thấy toàn thân biến hóa, chờ lúc sừng rồng mọc ra, chờ xem có chuyện gì thì gọi chúng ta phong chính, có được không?”
Cá chép yêu vội đáp được được, Cừu Vĩnh Tư thường tiếp xúc với Long tộc, Cá chép yêu tin tưởng vô điều kiện, lạch bạch chạy đi.
Cá chép yêu rời đi, đám người thở phào, không sợ bị quấy rối nữa. Lý Cảnh Lung nói: “Vậy chúng ta tiếp tục…”
Một câu chưa xong, Trần Phụng lại nói: “Hồng Tuấn! Đến ta rồi!”
Lý Cảnh Lung: “…”
Lý Cảnh Lung bây giờ mới làm cha, định bảo Trần Phụng im lặng, nhưng nghĩ lại thì làm cha, phải chú tâm học tập, cha con cùng tiến bộ, đành nhịn lại, Hồng Tuấn hỏi: “Con làm sao?”
“Người nhìn xem.” Trần Phụng lấy Phượng Hoàng từ trong ngực áo ra, mọi người nhìn động tác của nó đều sợ hồn phi phách tán, vì Trần Phụng ‘lấy ra’ là như bắt gà con, túm hai cánh Phượng Hoàng kéo ra ngoài.
“Con không được!” Hồng Tuấn bị dọa suýt tè ra quần, lúc trước Trọng Minh mà bị nắm như vậy chắc khè lửa đốt rụi Trường An.
“Quy Lai mở mắt! Đáp lại con!” Trần Phụng nói.
Kỳ lạ là, Trần Phụng thả Phượng Hoàng nhỏ lên bàn, ánh mắt nó lướt qua mọi người, sau đấy ánh mắt vui vẻ nhìn về phía Trần Phụng.
“Con làm gì mà nó mở mắt!” Hồng Tuấn kinh ngạc.
Trần Phụng vừa nói vừa huơ tay, hóa ra là nó hái được lá cây ở đầu thuyền vốn định đút cho Quy Lai ăn, nhưng thần điểu không hứng thú lá cây mà mổ sương đọng trên lá, sau đó mở mắt nhìn Trần Phụng. Sau đó, Trần Phụng có giày vò thế nào Quy Lai cũng không tức giận.
Hồng Tuấn nói: “Ta hiểu rồi, nó đang khát, còn phải tìm đồ ăn cho nó.”
Nói ra thì xấu hổ, Hồng Tuấn không biết làm thế nào hầu hạ Phượng Hoàng, Cừu Vĩnh Tư nói: “Phụng, nó vừa mới nở, con phải ôm nó trên giường, nó mới cảm giác đang nằm trong tổ, một thời gian sau nó sẽ quen mùi của con, coi con như bằng hữu.”
Trần Phụng gật đầu, Cừu Vĩnh Tư nói: “Ôm hai canh giờ, không được động đậy.”
Trần Phụng đáp: “Vậy con đi.”
Thế là Trần Phụng rời đi.
Mọi người thở dài một hơi, cảm tạ trời đất, may có Cừu Vĩnh Tư am hiểu lừa gạt trẻ nhỏ và cá chép, nếu không ầm ĩ mãi thì hôm nay không làm được gì.
____________________________
Tiền duyên vị tẫn: tiền duyên chưa hết.
[1] Bão nguyên thủ nhất: là thuật tu luyện đầu tiên của Đạo gia, chú trọng luyện tập tinh thần, loại bỏ tạp niệm, giữ cho tinh thần thanh tĩnh. Tu luyện thuật này có thể kéo dài tuổi thọ, trường sinh