Đọc truyện Thiên Bảo Phục Yêu Lục – Chương 177: Trang Chu mộng điệp
Màn đêm dịu dàng bao bọc toàn thành Trường An, tiểu Lý Cảnh Lung dẫn tiểu Hồng Tuấn, xuyên qua con hẻm bỏ hoang, đến trước một cánh cửa, trên cửa có khóa, Lý Cảnh Lung nhặt một cục gạch, đập vỡ ổ khóa gỉ sét, dắt Hồng Tuấn đi vào.
“Đây là chỗ nào?” tiểu Hồng Tuấn hỏi.
“Đây là một nơi trong quá khứ, ma chủng trên người ngươi thức tỉnh.” Tiểu Lý Cảnh Lung nói, “Đi theo ta.”
“Ma chủng.” Hơi thở của Hồng Tuấn gấp gáp lên.
Bọn họ đi vào thính đường, hướng chân dung Địch Nhân Kiệt, tiểu Lý Cảnh Lung quỳ xuống.
Chân dung Địch Nhân Kiệt lấp lóe kim quang.
“Còn chưa tới lúc.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, “Lý Cảnh Lung.”
Tiểu Hồng Tuấn bị thanh âm kia làm cho giật mình, không ngừng lùi ra phía sau, tiểu Lý Cảnh Lung quay đàu nhìn hắn, ánh mắt khẩn cầu. Tiểu Hồng Tuấn nhìn hiểu hàm ý của ánh mắt kia: “Tin tưởng ta.”
Tiểu Hồng Tuấn chậm rãi đi về phía bích họa, sợ hãi hỏi: “Ngươi là ai?”
“Khổng Tước Đại Minh Vương.” Giọng nói lại vang lên, “Dù ngươi không nhận ra ta, nhưng ta vẫn nhận ra ngươi…”
“Ta không phải Khổng Tước Đại Minh Vương.” Tiểu Hồng Tuấn đáp, “Là cha ta.”
“Ngàn năm chuyển sinh luân hồi.” Giọng nói kia vang lên, “Phụ thân ngươi đã sớm thoát khỏi số mệnh luân hồi vô tận này, mà ma chủng bây giờ đang ở trên cơ thể ngươi, sức mạnh của Khổng Tước Đại Minh Vương cũng trao cho ngươi. Buồn cười, hắn tự cho là tránh thoát số mệnh cuối cùng vẫn đi vào một vòng nhân quả tuần hoàn khác>:
Tiểu Lý Cảnh Lung quỳ xuống, thở dốc nói: “Ta sai rồi, Bất Động Minh Vương, ta muốn chuộc lại… sai lầm của ta…”
Hồng Tuấn ôm Trần Phụng phi ngựa, càng ngày càng về gần Khu ma ti.
Mặt đất chấn động không ngừng, nhóm Khu ma sư lại ở thính đường từ tốn uống trà, Dương Quốc Trung trầm giọng nói: “Thời khắc đến rồi, các ngươi không xuất chiến?”
“Xuất chiến hay không là chúng ta quyết định.” Mạc Nhật Căn nói, “Không đến lượt ngươi mở miệng,”
Dương Quốc Trung: “…”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Cứ chờ dưới thềm đi.”
Dương Quốc Trung sắp đặt thế nào, không tính được mình sẽ bị đám nhãi ranh này trêu đùa, hắn lập tức thất kinh, run giọng nói: “Các ngươi chờ cái gì?”
Lục Hứa đáp: “Ngươi có tư cách gì mà hỏi?”
Dương Quốc Trung nhìn tất cả mọi người trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người Lý Cảnh Lung: “Các ngươi chờ hắn tỉnh lại?!”
“Không có nha.” Cừu Vĩnh Tư vô tội nói, “Nhưng chúng ta không muốn cho ngươi biết, khi nào xuất chiến là do chúng ta quyết định.”
“Ngươi…” Dương Quốc Trung giãy dụa, cả giận nói: “Thả ta…”
Lúc đó, đại môn Khu ma ti mở ra, Hồng Tuấn cưỡi ngựa phi vào.
“Hồng Tuấn!” Mọi người vội vàng đứng dậy, Hồng Tuấn ôm Trần Phụng đi vào, Lục Hứa nói: “Đây là ai?”
“Chủ nhân Tâm Đăng!” Hồng Tuấn thở dốc nói, “Hậu nhân của Trần Tử Ngang.”
Trần Phụng ngại ngùng, nhìn kỹ mọi người trong sảnh, thấy Dương Quốc Trung lập tức nói: “Gian tướng!”, nói xong tiến đến, “Phi!” một cái.
“Người nhà hắn đâu?” Mạc Nhật Căn biết có một gia đình như vậy, Lý Cảnh Lung đã dặn lúc hắn không ở Trường An, nhờ Mạc Nhật Căn đi chăm nom, nhưng Mạc Nhật Căn chỉ đến đưa tiền đã đi, hiện giờ không thấy Đoàn thị, lập tức đoán ra được nàng đã gặp chuyện không may.
Hồng Tuấn không trả lời, Trần Phụng nhớ tới mẫu thân đã mất, liền khóc òa lên, Mạc Nhật Căn ngoắc ngón tay với nó: “Đến đây.”
Trần Phụng sợ hãi, Đặc Lan Đóa lại vươn tay kéo nó về phía mình, Trần Phụng định giãy ra, nhưng Đặc Lan Đóa mới sinh, trên người có mùi sữa mẹ, khiến Trần Phụng yên tâm hơn một chút.
Hồng Tuấn nhìn Dương Quốc Trung một chút rồi đến phía trước hắn.
Lục Hứa liếc mắt ra hiệu cho Hồng Tuấn, ý bảo ra hành lang nói chuyện, Hồng Tuấn nghe xong hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn bóng lưng Dương Quốc Trung trong sảnh.
“Không.” Hồng Tuấn lập tức nói, “Ta không chấp nhận điều kiện của hắn…”
Lục Hứa đưa Hồng Tuấn đi mấy bước, im lặng nhìn hắn chăm chú.
Hồng Tuấn thấp giọng đáp: “Ma chủng trên người ta, đây là trách nhiệm của ta. Sứ mệnh của cha ta: mang theo ma chủng mà sống, trở thành Thiên Ma, Bất Động Minh Vương xuất hiện, tịnh hóa Thiên Ma. Người đã trốn tránh trách nhiệm này, giờ đến tay ta không thể trốn được.”
Lục Hứa lẩm bẩm nói: “Nhưng, Hồng Tuấn, lần này ta muốn người chết đi không phải ngươi.”
Hồng Tuấn nhíu mày, Lục Hứa nói: “Ngươi có tin từ ngày đến Khu ma ti, vận mệnh định sẵn từ quá khứ đã thay đổi không?”
“Có ý gì?” Hồng Tuấn nghe không hiểu gì, đáp: “Ta không rõ.”
Lục Hứa nói: “Côn Thần đưa trưởng sử quay về.”
Hồng Tuấn: “…”
“Đưa về quá khứ nơi các ngươi từng quen biết.” Lục Hứa chậm rãi nói, “Để hắn hoàn thành vòng luân hồi này.”
Trong mộng, tiểu Lý Cảnh Lung bò qua tường, thấp giọng nói: “Trù Tinh!”
Tiểu Hồng Tuấn ngẩng đầu thấy Lý Cảnh Lung đang bò trên bờ tường, tiểu Lý Cảnh Lung thả thang xuống, hắn lập tức bò qua.
“Lại tìm ta làm gì?” Tiểu Hồng Tuấn khẩu thị tâm phi, thấy trong tay tiểu Lý Cảnh Lung không có gì, hỏi: “Đồ ăn đâu?”
Tiểu Lý Cảnh Lung đưa cho hắn một thực hạp, hai người ngồi trong đêm, Hồng Tuấn chỉ mải ăn, Lý Cảnh Lung ở bên cạnh nhìn hắn. Buổi tối Hồng Tuấn ăn nhiều, giờ không ăn được nữa nhưng vẫn miễn cưỡng nhét điểm tâm vào miệng.
Tiểu Lý Cảnh Lung có chút buồn rầu, tiểu Hồng Tuấn ăn xong hộp điểm tâm, nói: “Ngươi làm sao vật? Hôm nay nhìn ngươi không giống mọi khi.”
“Ta…” Tiểu Lý Cảnh Lung cau mày nói, “Ta không biết phải làm gì.”
Tiểu Hồng Tuấn: “???”
Tiểu Lý Cảnh Lung nói: “Ta không tìm được pháp bảo của ta, nó như mất đi, nhưng dường như vẫn còn, như có như không, không nguyện ý nghe lời ta.”
Tiểu Hồng Tuấn nghi ngờ nói: “Cất vào đâu rồi?”
“Ngay trong thân thể ta.” Tiểu Lý Cảnh Lung cầm tay tiểu Hồng Tuấn, ấn lên lồng ngực mình, đáp.
Tiểu Hồng Tuấn vươn tay, sờ sờ lồng ngực tiểu Lý Cảnh Lung.
Dưới bầu trời lờ mờ, mặt đất phương xa rung chuyển từng đợt.
“Không thể nào…” Hồng Tuấn nói, “Huynh ấy quay về quá khứ?”
“Đúng vậy.” Lục Hứa nói, “Côn Thần dùng thuật Trang Chu Mộng Điệp, đưa hắn quay về trước kia.”
Hồng Tuấn thở dốc, nhìn chăm chú vào mắt Lục Hứa.
“Mọi chuyện còn chưa đến thời điểm quyết định.” Lục Hứa nói, “Một khi quá khứ bị sửa đổi, hiện tại cũng sẽ thay đổi, nếu như hắn thành công, mọi lưỡi dao nghênh đón ngươi sẽ hoàn toàn hóa giải.”
“Thiên Ma sẽ biến mất?” Hồng Tuấn cau mày nói.
“Ta không biết.” Lục Hứa lắc đầu, “Cho nên… bây giờ mọi người đều bảo vệ hắn, chờ hắn tỉnh lại, Tăm Đăng đã quay về, nhưng Côn Thần nói, có một bước cực kỳ quan trọng không thể tiết lộ.”
Âm thanh chấn động ngày càng gần, mặt đất ầm ầm rung chuyển. Hồng Tuấn quay đầu nhìn chăm chú Lý Cảnh Lung đang ngủ say.
“Không kịp rồi.” Hồng Tuấn lúc đầu chỉ đưa Trần Phụng đến Khu ma ti, không ngờ lại nghe được những lời này, nói, “Ta đi hộ tống hoàng đế rời thành.”
“Ta đi với đệ, Hồng Tuấn.” Cừu Vĩnh Tư ra ngoài, nói với Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn định từ chối, Mạc Nhật Căn lại nói: “Tình hình bên ngoài không rõ thế nào, chỉ sợ gặp nguy hiểm, nhiều thêm một người có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Hồng Tuấn đang định cùng Cừu Vĩnh Tư rời đi, Dương Quốc Trung lại nói: “Hồng Tuấn, ta có mấy lời muốn nói với ngươi.”
“Trở về rồi nói.” Hồng Tuấn đáp, “Ngươi định mặc kệ muội muội của mình sao?”
“Nàng còn sông?” Dương Quốc Trung đột nhiên nói.
Hồng Tuấn: “Ngươi…”
Đột nhiên, Dương Quốc Trung cười ha hả, nói: “Kiếp số gần kề, mang nàng trở về hoặc thay Ô Khởi Vũ, tự tay giết nàng.”
“Đừng nói nhảm với hắn nữa.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Điên điên khùng khùng.”
Dương Quốc Trung nhìn phía Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư, ánh mắt có tính toán gì.
Cừu Vĩnh Tư đi dắt ngựa, Hồng Tuấn bước vào phòng, quỳ gối trước người Lý Cảnh Lung, cúi đầu hôn hắn thật sâu.
“Chờ ta trở về.” Hồng Tuấn vén tóc rối trên trán Lý Cảnh Lung, quay người rời đi.
Bên ngoài cổng thành phía tây, Thôn Địa thú xếp hàng, cùng kêu gào. Tường băng Huyền Minh xây được một ngày đã bị nước mưa rửa tan. Mặt đất nâng lên thành sườn dốc, ngang bằng với thành lâu.
Vô số ma binh mượn sườn dốc này lao lên thành lâu xông vào Trường An, đi qua đường phố, Lục quân sống chết chiến đấu, Hồ Thăng dẫn người thủ vệ cổng chính Trường An, Trần Huyền Lễ dẫn binh ngăn cản thế tiến công của ma binh trong thành.
“Quân địch vào thành!” Binh sĩ giận dữ hét.
“Khu ma sư đâu?” Có người hô.
Trần Huyền Lễ quay người, hô, “Đổi cổng thành! Đi bắc môn! Nơi này không ngăn được nữa rồi!”
Trong khoảnh khắc, một tiếng huýt sáo vang lên, Hồng Tuấn vượt nóc nhà phi thân đến, bốn thanh phi đao hợp nhất, hắn cầm Mạch Đao chém tới, nổ ầm một tiếng, một vệt sáng lao dọc theo trục đường chính, ma binh mặc huyền giá đều bị chém đứt đôi!
Cừu Vĩnh Tư từ bên khác chạy tới, vung bút Sơn Hà, chốc lát từ pho tượng, bích họa trong cung Hưng Khánh lần lượt bay ra, hóa thành dòng lũ quái thú, xông về phía ma binh!
Hồng Tuấn quát: “Trần Huyền Lễ! Đi theo ta! Mau!”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Trận Đồng Quan không biết đánh thế nào mà chật vật như vậy?”
Hồng Tuấn cười nói: “Thiếu huynh nên không được!”
Trong Khu ma ti, Lý Cảnh Lung, Mạc Nhật Căn, Lục Hứa, A Sử Na Quỳnh một thân tuyệt kỹ nhưng chỉ đơn đả độc đấu, đối mặt với thiên quân vạn mà là vô lực. Phù hợp với chiến tranh thế này chỉ có A Thái và Cừu Vĩnh Tư.
Cơn lốc lửa của A Thái là pháp thuật tấn công mạnh mẽ, Cừu Vĩnh Tư tinh thông thuật triệu hồi, mỗi khi gọi ra đồ vật kỳ quái gì cũng có thể khiến địch nhân người ngã ngựa đổ, Mạc Nhật Căn từng sắp xếp năng lực của cả nhóm, Hồng Tuấn tuy nhỏ tuổi nhưng sức chiến đấu lại đứng nhất.
Lúc này hai người đều là sinh lực quân, che chở Lục quân mở đường, lập tức xé được một con đường máu, cổng Tây không phải hướng An Lộc Sơn chủ công, áp lực ở đây nhẹ hơn, Hồng Tuấn một đao chém nát cổng thành, cổng thành vạn cân đổ ụp xuống, Lục quân bảo vệ đội xe xông ra từ Bạch Hổ môn.
“Khi nào quay về?” Cừu Vĩnh Tư thấy mây đen tan dần, ma binh tản vào chiến trường, cực kỳ hỗn loạn. Quân địch tập trung vào hai cổng Đông – Nam.
“Đưa bọn họ đến nơi an toàn!” Hồng Tuấn hô.
Lục quân xông ra khỏi Trường An, liều chết mà đi, ở ngoài bình nguyên bốn phía đều là ma binh lởn vởn, thấy thiên tử quân lập tức ào ào đuổi theo. Hồng Tuấn đang định cưỡi ngựa, Cừu Vĩnh Tư huýt sáo, thấy quang mang sáng rực, một Lôi Giao xuất hiện, sau đó bay lên!
Lục quân thấy Giao, biến sắc mà hô to, Hồng Tuấn nghiêng người leo lên đầu Giao, Cừu Vĩnh Tư khống chế Lôi giao phun sấm sét, quét dọn đám ma quân để bảo vệ đội ngũ.
“Sớm không triệu hồi!” Hồng Tuấn nói.
“Duy trì kết giới rất mệt!” Cừu Vĩnh Tư hô với Hồng Tuấn. Nếu muốn triệu hồi quái vật này ra khỏi Trấn Long tháp, phải mở thông đạo, còn duy trì khả năng hoạt động của nó lại tốn rất nhiều khí lực.
Giao lực so với Long Vương vẫn là kém hơn nhiều, đối phó với ma binh thì còn được chứ không thể như Huỳnh Hoặc hay Huyền Minh phun vài dặm bình nguyên thành đất trống được.
“Được rồi!” Hồng Tuấn nhìn sông núi phía xa, nói, “Đến đó sẽ an toàn!”
Phía tây Trường An hiểm trở, chỉ cần vào được khu vực đồi núi có thể thoát thân thành công, Cừu Vĩnh Tư một tay giữ đầu Giao, nhìn phía bình nguyên, đột nhiên nói: “Hồng Tuấn.”
“Tập trung tinh thần.” Hồng Tuấn nói, “Duy trì kết giới mệt lắm đúng không?”
“Cũng không mệt như vậy.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Đệ sao lại căng thẳng như vậy?”
Hồng Tuấn bị Lý Cảnh Lung dọa sợ, hắn không biết ai sẽ nối gót Lý cảnh Lung. Cừu Vĩnh Tư còn nói: “Đệ xem, binh tướng bị ma hóa còn không mạnh bằng phàm nhân.”
Hồng Tuấn nhìn xuống, Cừu Vĩnh Tư điều khiển Lôi giao xuống gần, phun sấm sét, đốt ma binh thành than
“Những người này là phàm nhân dưới trướng An Lộc Sơn.” Hồng Tuấn nói, “Bị hắn hắc hóa.”
“Đã mất ý thức.” Cừu Vĩnh Tư giải thích, “Không biết bọc đánh, chỉ chăm chăm xông về trước.”
“Không sợ chết vẫn còn chưa đủ mạnh sao?” Hồng Tuấn nói.
“Chí ít là bọn chúng sẽ không biết tránh né hoặc phối hợp.” Cừu Vĩnh Tư cho Lôi giao bay lên rồi lại lao xuống, quát: “Đi!”
Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư đuổi kịp hơn ngàn ma binh, một đao chém tới, đồi núi hai bên sụp xuống, vùi lấp truy binh. Dường như rất dễ đối phó, Hồng Tuấn cũng chú ý đám ma binh này không có đầu óc, An Lộc Sơn quả thông minh quá bị thông minh hại, giống như khi ở Lạc Dương, để phản quân phàm nhân xung phong, lại không giải quyết tốt, giờ dùng ma lực khống chế quân đội nhưng lại khiến bọn chúng mất trí tuệ.
“Thành Trường An không chừng vẫn thủ được.” Cừu Vĩnh Tư lẩm bẩm.
Truy binh ngày càng ít, áp lực giảm dần, Lục quân bảo hộ Lý Long Cơ đã xông qua hẻm núi, đến khu vực an toàn.
“Đi.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Về thành đi.”
“Ta dặn dò vài lời.” Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư từ lưng Giao nhảy xuống, nhanh chóng đuổi kịp đội ngũ, đám Trần Huyền Lễ đang dừng lại chỉnh đốn, Hồng Tuấn đang định đến nhắn nhủ cho Dương quý phi, lại nghe thấy tiếng rít, Lục quân đúng là đang kéo Dương quý phi ra.
“Dừng tay1” Hồng Tuấn giận tím mặt, ném phi đao, lôi điện quang hoa sáng rực.
Trên cánh đồng hỗn loạn tưng bừng, Lục quân đang chỉnh đốn, Lý Long Cơ khập khiễng, Cao Lực Sĩ đỡ hắn ra ngoài.
Hồng Tuấn quát: “Các ngươi muốn làm gì?!”
Trần Huyền Lễ không ngờ Hồng Tuấn nói được làm được, ra khỏi Trường An rồi còn đuổi theo.
“Thái tử thủ dụ.” Trần Huyền Lễ nói, “Trảm gian phi thị chúng, nếu không Lục quân không đi!”
Hồng Tuấn: “…”
__________________________________________
Trang Chu mộng điệp: lấy từ một đoạn trong Trang Tử như sau:
Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu.
Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”.