Đọc truyện Thiên Bảo Phục Yêu Lục – Chương 11: Binh phân lưỡng lộ
Sau giờ ngọ, Lý Cảnh Lung cùng với Hồng Tuấn, xuyên qua sân nhà đi ra.
Mạc Nhật Căn nằm ở trong sân phơi nắng, miệng ngậm cọng cỏ, hai chân bắt chéo mắt híp lại. Cừu Vĩnh Tư ngồi đọc sách, A Thái thì chơi đàn.
“Tất cả đứng lên, đi làm việc.” Lý Cảnh Lung nói, “Đến chợ Tây tìm một thứ gọi là Ly Hồn Phấn về đây.”
“Gì cơ!” Mọi người vây lại.
“Ly Hồn Phấn lấy từ Ly Hồn hoa là một loài hoa mọc ở Tây Vực, phấn hoa được tạo ra trong quá trình hoa thụ phấn, ngửi qua có thể khiến người ta hắt xì, cũng quên việc vừa xảy ra trước mắt.” Lý Cảnh Lung giải thích, “Ngày sau khi Khu ma ti chấp hành nhiệm vụ, nếu dân chúng kinh hãi vì đám yêu quái, có thể dùng để giải quyết.”
Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn cùng A Thái đánh giá Lý Cảnh Lung, thần tình hoài nghi.
“Vạn nhất nếu không có?” A Thái hỏi.
“Chắc tám phần là không có.” Cừu Vĩnh Tư nói.
“Không thấy thì tìm đến khi nào thấy mới thôi.” Lý Cảnh Lung nói, “Đây là mệnh lệnh, không được cò kè mặc cả, ta có việc đi ngay bây giờ.”
“Trưởng sử, ngươi nghe được từ đâu vậy?” Mạc Nhật Căn khẽ cau mày, tựa hồ phát hiện ra điều gì.
Hồng Tuấn đứng sau lưng Lý Cảnh Lung nhẹ nhàng giơ tay, trong nháy mắt mọi người trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Lý Cảnh Lung vừa quay đầu nhìn lại, Hồng Tuấn vội hạ tay xuống.
Buổi chiều cuối thu Trường An không khí trong lành, Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung đi ở ven đường. Trong lòng day dứt vì chính mình đã khiến ba vị đồng liêu kia mắc phải phiền toái. Mắt thấy ba người kia không tình nguyện mà đi ra ngoài, vạn nhất tìm nửa ngày không thấy loại hoa này, trở về không biết có mắng mình đến máu chó đầy đầu không nữa.
“Trưởng sử, vạn nhất bọn họ không tìm thấy thì làm sao?”
“Trưởng sử… Kỳ thật ta cũng không dám chắc là Ly Hồn Phấn này có tác dụng không.”
“Trưởng sử, sao ngươi không nói gì vậy?”
Lý Cảnh Lung: “…”
“Ồ? Trưởng sử, đây là cái gì?”
Lúc ấy trên đường lớn huyên náo phồn hoa, người người đi lại tấp nập. Hồng Tuấn sợ lạc, liền vươn tay nắm tay áo Lý Cảnh Lung. Lúc ấy Lý Cảnh Lung không được tự nhiên muốn hất tay ra, nhưng lại cảm thấy khó xử.
“Khổng Hồng Tuấn.” Lý Cảnh Lung nói, “Trên đường lớn, đừng có giật giật kéo kéo!”
Khi còn ở Diệu Kim cung lúc bốn năm tuổi, Hồng Tuấn mỗi ngày đều lôi lôi kéo kéo tay áo Trọng MInh, giống như cái đuôi theo tới theo lui, hiện giờ vẫn còn thói quen kéo người. Nghe Lý Cảnh Lung nói vậy đành phải buông tay.
Lý Cảnh Lung mang theo hắn vòng vèo mấy lượt, đến mấy con ngõ nhỏ, đi ra đi vào, cuối cùng đến trước cổng nhà một gia đình. Lý Cảnh Lung liền gõ gõ cửa, bên trong có một phụ nhân cất tiếng hỏi, Lý Cảnh Lung báo tên họ, rồi nhấc chân qua ngưỡng cửa mà vào.
Khi thấy phụ nhân kia ôm một đứa trẻ đi ra, liền đứng lại, nhìn quanh đánh giá phòng khách.
Hồng Tuấn hỏi: “Trần Tử Ngang có ở nhà sao?”
“Trần Tử Ngang chết nhiều năm rồi.” Lý Cảnh Lung hướng Hồng Tuấn nghiến răng nghiến lợi, “Đừng có nói lung tung.”
Hồng Tuấn cả kinh, thấy trong viện rách nát, chủ nhân hiển nhiên rơi vào cảnh khốn cùng, liền hỏi: “Tôn tử cháu chắt của hắn đâu? Ngươi là gì của hắn?”
Phụ nhân kia ngẫm nghĩ nói: “Vào trong rồi nói chuyện.”
Trong phòng tối đen, đứa bé trong ngực phụ nhân kia oa oa đòi ăn, nhìn thế kia chắc chưa được nửa tuổi. Hồng Tuấn thấy tiểu hài tử đáng yêu, cảm thấy thích thú, liền vươn ngón tay để đứa bé nắm chơi. Nghe Lý Cảnh Lung cùng phụ nhân kia nói chuyện phiếm, từ từ biết được, nguyên lai đại thi nhân này năm mươi mốt năm trước bị Võ Tam Tư hãm hại, chết oan trong ngục. May còn để lại được một đứa con.
Vài năm đầu còn tốt, sau này người của Trần gia không vượng, từ đời này sang đời khác. Tới mấy năm trước, Trần gia độc đinh mấy năm thi cử đều không đỗ, cưới tức phụ Đoàn thị phu nhân này, vì cố gắng kiếm công danh, hơn mười năm gian khổ học tập, lại không nghĩ ngẫu nhiên mắc phong hàn, bệnh lâu không trị được rồi quy thiên. Để lại một người đàn bà góa chồng với một đứa bé còn quấn tã.
“Mộ ở bên ngoài thành, hai vị nếu cùng vong phu lúc còn sống có quen biết.” Đoàn thị nói, “Ngày khác ta dẫn hai người đến thăm.”
Trái tim Hồng Tuấn trầm xuống lạnh lẽo như băng dưới đáy cốc, lúc trước Thanh Hùng đề cập tới sau khi trả lại Tâm đăng, kết giao với người Trần gia rồi điều tra chân tướng năm đó… Nhưng đứa bé này, dù có kế thừa Tâm đăng, cũng không có khả năng một đêm trưởng thành!
“Hỏi xong chưa?” Lý Cảnh Lung nói, “Xong rồi thì về thôi.”
Hồng Tuấn trái lo phải nghĩ, nhưng vẫn không có cách nào. Nhưng Trần gia vẫn còn hậu nhân, vậy vẫn tốt, liền lấy ít trân châu giao cho Đoàn thị nói, “Hai người cố gắng sống, sau này nếu có chuyện gì thì tới Khu ma ti ở Kim Thành phường tìm ta.”
Đoàn thị thấy dạ minh châu, liền cuống quít từ chối. Hồng Tuấn kiên trì mãi đành phải nhận. Lý Cảnh Lung lại thập phần kinh ngạc, không ngừng đánh giá Hồng Tuấn
“Ngài có quen với vong phu nhà ta?” Đoàn thị cảm kích nói.
“Ta không biết.” Hồng Tuấn thành thật trả lời.
Hai người biểu tình cực kỳ quái dị, Lý Cảnh Lung không hiểu hắn hành động kỳ quái như vậy là muốn làm gì, đành đỡ lời giải vây: “Ta và vị huynh đệ này, bình sinh yêu thích thơ văn, hơn nữa ngưỡng mộ phong thái năm đó của Trần Tử Ngang.”
“A ——” Đoàn thị hiểu được, gật gật đầu, thấy thiếu niên này vì Trần Tử Ngang mà đến, đọc thơ thành tri kỷ, liền coi tổ tiên Trần gia như bạn cũ.
Hồng Tuấn thở dài, mày nhíu chặt, trong phòng đi tới đi lui. Hai người không biết tại sao hắn lại phiền não như vậy, khi đến sau lưng Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung uống một ngụm nước, nhân tiện nói: “Này đi thôi!”
Hồng Tuấn đứng sau lưng Lý Cảnh Lung thấy ba người đứng thành một hàng, nhanh trí nghĩ, nếu có thể đẩy Tâm đăng trong người Lý Cảnh Lung ra…
“Chư thần bách hài chân linh hiện!”
Vừa nói xong, Hồng Tuấn tế khởi Ngũ Sắc Thần Quang, nhẹ nhàng ấn một tay lên lưng Lý Cảnh Lung.
Khoảnh khắc Ngũ Sắc Thần Quang xâm nhập vào kinh mạch toàn thân Lý Cảnh Lung, “ông” một tiếng toàn thân Lý Cảnh Lung đang ngồi ngay ngắn trên ghế phát ra hào quang, ánh sáng rực rỡ đến mức không thể nhìn thẳng.
Đoàn thị hoảng sợ, ôm đứa bé hô lớn: “Lý Lý Lý… Lý trưởng sử, người ngươi đang phát sáng! Có ai không!! Lý trưởng sử phát sáng rồi!!!”
Cả Lý Cảnh Lung cùng Đoàn thị chưa lấy lại tinh thần, Ngũ Sắc Thần Quang của Hồng Tuấn đã dạo một vòng trong cơ thể Lý Cảnh Lung.
Tâm mạch hoàn toàn trống rỗng, không cảm thấy Tâm Đăng ở đâu cả.
Trong chốc lát, Lý Cảnh Lung cảm thấy trong ngực một trận khí huyết cuồn cuộn, ba hồn bảy vía dường như sắp bị chấn xuất ra bên ngoài, ngụm nước trong miệng không khống chế đc mà phun ra, trúng người Đoàn thị và đứa bé kia. Đứa nhỏ nhất thời gào khóc.
Một lúc lâu sau, phủ Khu ma ti.
“Ngươi rốt cuộc làm cái gì vậy!” Đứng giữa sân, Lý Cảnh Lung hướng Hồng Tuấn mà gào lên, “Phạt ngươi nửa tháng bổng lộc!”
Hồng Tuấn không quan tâm, trừ hẳn một tháng cũng được, chỉ cần Lý Cảnh Lung bớt giận.
“Ta chọc giận ngươi điểm nào?” Lý Cảnh Lung tức giận đến phát run, nói, “Nhất định phải lôi ta ra làm trò cười?”
Hồng Tuấn vội giải thích: “Sự tình không thể tưởng tượng được, nói ra chỉ sợ ngươi không tin!”
Lý Cảnh Lung xoay người muốn đi, Hồng Tuấn liền kéo tay áo hắn. Lý Cảnh Lung vẫn còn giận, nói: “Phạt ngươi đứng ở đây quay mặt vào tường! Đến bữa tối!”
“Ngươi lại gây họa gì rồi.” Cá chép yêu vui sướng khi thấy người gặp họa, từ trong ao bò ra, nói, “Bị người ta trừng phạt ha.”
Hồng Tuấn hướng Cá chép yêu làm mặt xấu, biểu đạt bất mãn trong lòng.
Nhưng mà Lý Cảnh Lung vừa mới rời đi không bao lâu, đã quay lại.
“Không tưởng tượng được là như thế nào?” Lý Cảnh Lung đứng trước mặt Hồng Tuấn, trầm giọng nói, “Ngươi giải thích rõ ràng, chỉ cần không có ý định đùa cợt, bản quan không phạt ngươi.”
Hồng Tuấn thấy tình cảnh này không giải thích không được. Đành đem chuyện bản thân mang theo Tâm Đăng, đêm đó giao thủ cùng Lý Cảnh Lung nói ra. Lúc nãy định nhân cơ hội trục xuất Tâm Đăng từ người Lý Cảnh Lung để truyền vào người đứa bé kia, coi như hoàn thành một việc.
Hồi lâu, Lý Cảnh Lung vẫn không nói gì, Hồng Tuấn đành thở dài: “Nếu Thanh Hùng ở đây thì tốt rồi, aiiii!”
“Như vậy, lúc đó đánh bậy đánh bạ một hồi khiến Tâm Đăng nhập vào cơ thể ta?”
“Ta không dám chắc.” Hồng Tuấn thấy sắc mặt Lý Cảnh Lung hòa hoãn đôi chút, nói thêm “Nếu không phải ở trên người ngươi, sẽ rất phiền. Chuyện này không hoàn thành thì ta sẽ không được về nhà. Trưởng sử, ta với ngươi không thù oán, chuyện này lại cực kì quan trong, ta tuyệt đối không mang ngươi ra làm trò cười.”
Cá chép yêu ở bên cạnh nói: “Ai cũng thấy, dù không thù không oán người bị ngươi liên lụy thực nhiều.”
“Đừng làm loạn!” Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung đồng thời quay đầu hướng Cá chép yêu nói.
“Quay về ao đi.” Hồng Tuấn nói thêm.
Cá chép yêu lúc lắc cái đuôi chạy đi.
Lý Cảnh Lung nói: “Vậy giờ xác nhận xem, ta giúp ngươi.”
Hồng Tuấn thăm dò, “Cái đó… Ngươi đồng ý hả?”
Lý Cảnh Lung dẫn Hồng Tuấn đến giữa hành lang dài nối đến đông sương, hai người ngồi xuống. Lý Cảnh Lung cởi áo, ở trần nửa thân trên, ánh nắng chiếu xuống, màu da tiểu mạch với cơ bắp chắc gọn hữu lực của người tập võ.
“Ngươi thả lỏng chút.” Hồng Tuấn nói, “Sẽ không bị thương đâu.”
Hồng Tuấn hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ tốt xấu giúp ta tìm được Tâm đăng đi. Rồi vận lực, một tay đặt trước ngực Lý Cảnh Lung, đưa Ngũ Sắc Thần Quang rót vào kinh mạch hắn.
Lý Cảnh Lung cảm thấy chấn động, khí huyết trong người sôi sục, sắc mặt phiếm hồng, ngũ quan nhăn tít lại. Cỗ tiên lực kia của Hồng Tuấn bắt đầu đi vào, lần thứ hai khiến toàn thân hắn phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Ngay sau đó, Ngũ Sắc Thần Quang tưởng như được thu hồi, lại rót vào tâm mạch hắn một lần nữa.
Hồng Tuấn tập trung tinh thần, ngay lúc này từ sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng một người.
“Oa! Lý trưởng sử! Ngươi đang làm gì vậy?”
Một quan viên bên Đại Lý tự cùng một văn sĩ, hai người mắt mở trừng trừng nhìn Lý Cảnh Lung ở trần, ngồi trước mặt một thiếu niên, thiếu niên đưa tay đặt lên ngực Lý Cảnh Lung không rời.
Hồng Tuấn tức khắc thu tay lại, nhưng tại lúc cuối cùng kia, hắn có cảm giác! Bên trong tâm mạch của Lý Cảnh Lung có một cỗ năng lượng cực kỳ mỏng manh, tựa như một hạt mầm đang ngủ say vậy!
Lý Cảnh Lung mặt mũi đỏ bừng, đẩy Hồng Tuấn ra sau lưng bảo hộ, hai ba động tác mặc lại quần áo. Biểu tình phẫn nộ cùng xấu hổ không dám thể hiện ra, đành ôm quyền cúi chào, không kiêu không nịnh mà nói: “Hoàng Thiếu khanh, mời vào trong uống trà.”
Hồng Tuấn vô cùng cao hứng. Tìm được rồi! Tìm được rồi! Thật tốt quá, cuối cùng có thể giải quyết! Đang ở trong viện, Lý Cảnh Lung lại cả giận nói: “Khổng Hồng Tuấn!”
Hồng Tuấn vội học theo Lý Cảnh Lung ôm quyền, hai người vừa đến là Đại Lý tự Thiếu khanh Hoàng Dung cùng văn sĩ kia ngây ngốc giống nhau đánh giá Hồng Tuấn.
“Miễn.” Hoàng Dung nói, “Đây là án Đại Lý tự đưa cho ngươi. Dương tướng nói qua, những việc không cần Đại Lý tự ra mặt thì đem đến đưa cho ngươi. Về sau vị Liên Hạo này sẽ là người liên lạc từ chỗ ta, đưa tin cho Khu ma ti. Hiện giờ Khu ma ti vừa lập lại, Bệ hạ cùng Dương tướng đều đang coi trọng ngươi, chi bằng cố gắng làm việc, vì quốc gia phá án.”
Lý Cảnh Lung liền gật đầu, tiễn Hoàng Dung cùng Liên Hạo đi. Hai người đi khuất xa rồi, từ ngoài tường truyền đến tiếng ha ha cười nhạo.
“Này giữa ban ngày ban mặt, Lý Cảnh Lung trong phủ đang vắt sữa sao hahahaha…”
Lý Cảnh Lung: “…”
*Binh phân lưỡng lộ: Chia binh hai đường.
Oidoioi, mỹ sắc mỹ sắc!!! Tại hạ cũng muốn được sờ ngực tiểu Lý!!!