Đọc truyện Thiên Ảnh – Chương 5: Hắc diễm ma chú
Như có một thanh âm từ thời viễn cổ mang theo sức mạnh kì dị ngân lên rồi xuyên qua dòng thời gian thăm thẳm để tới thời đại này. Ngay sau đó lại có máu chảy ra từ hai khóe mắt của lão man nhân.
Máu màu đen!
Hắn nâng ngọn lửa kia lên gần mặt mình. Gương mặt ấy lúc này trông chẳng khác nào ma quỷ, tràn đầy vẻ dữ tợn và độc ác, quả thực vô cùng kinh khủng. Ngọn lửa thì như nhận được thêm một loại sức mạnh nào đó nên cũng phập phồng mãnh liệt. Hai dòng máu đang chảy thì nhanh chóng khô đi, máu đen đổi hướng bay ra rồi nhập vào trong ngọn lửa.
Ngọn lửa kia, đã biến thành màu đen.
Một ngọn lửa màu đen!
Mọi thứ chợt yên lại, chỉ còn chú ngữ cổ xưa vẫn vang lên từ miệng Hỏa chi Tát Mãn. Sau đó Hắc Lang đối mặt với ngọn lửa đen kì dị này rồi bắt đầu thề theo sự chỉ dẫn của lão. Thề rằng đêm nay sẽ không gây ra bất lợi khi tiến hành Hàng Thần Chú mà ngược lại còn phải tận tâm tận lực, nếu như trái lời sẽ phải chịu nổi đau bị lửa đen cắn ngược.
Theo lời thề của Hắc Lang thì ngọn lửa đen kia lại càng ngày càng tiến sát tới gương mặt của hắn, cuối cùng nó còn lặng lẽ nhập vào trong trán của hắn một cách quỷ di để rồi hoàn toàn biến mất chứ chẳng lưu lại dấu vết nào.
Khi mọi việc xong xuôi, Hỏa chi Tát Mãn mới phất tay, Hắc Lang thì im lặng đứng dậy đi về một phía khác của đống lửa.
Vân Thù Dương gật đầu với người đệ tử này của mình nên vỗ vai hắn vài cái. Hắc Lang cũng lập tức nhận ra ông lão quyền cao chức trọng này có gì đó khác hẳn bình thường nên cái vỗ vai kia cũng mạnh hơn hẳn.
Hắn gật đầu nhìn Vân Thù Dương rồi tiếp tục im lặng. Còn trong ánh mắt của Vân Thù Dương lúc này lại tràn đầy nét yêu thương, thậm chí trong lòng y còn đang cho rằng mình thực sự không nhìn lầm người, sau này có giao Tiểu Tình cho hắn thì cũng không có gì để hối hận.
Sau khi ma chú kì quái kia kết thúc thì bầu không khí lạnh lẽo khi nãy cũng dần trở nên bình lặng hơn, ngay cả Hỏa chi Tát Mãn vốn luôn khinh khỉnh kia cũng có phần vui vẻ.
Rất nhanh sau đó, mấy người họ lại bắt đầu bàn bạc, xem ra Hàng Thần Chú cực kì quan trọng kia đã sắp sửa bắt đầu.
Hắc Lang trầm lặng ngồi yên trên mặt đất để mặc tiếng nói đầy an tâm của mấy người kia vang lên bên tai. Hắn bỗng nhìn về phía đóa Hợp Hoan khi nãy rồi chợt nhận ra có rất nhiều cánh hoa ở khoảng đất phía xa, hóa ra giờ đây đã có thể dễ dàng nhìn thấy những đóa hoa đỏ tươi nở khắp những buồng cỏ dại trong sơn cốc này.
Hợp Hoan đỏ rực theo gió mà lay động chẳng khác nào một cô gái đang hát ca giữa màn đêm tĩnh lặng, đẹp đẽ vô ngần.
***
Trời đêm yên ắng đó tưởng như sẽ kéo dài mãi mãi tới tận khi có một tia sáng đột nhiên xuất hiện từ bóng tối sâu thẳm.
Ánh sáng chói mắt ấy như mặt trời mọc giữa đêm đen không ngừng tỏa ra ngàn vạn tia sáng. Nó nhanh chóng biến thành một đám cầu lửa bừng bừng rồi tụ lại thành hình một cây cột lớn vươn thẳng tới trời đồng thời xuyên phá mây đen nồng đậm.
Gió bỗng nổi lên, mây đen cuồn cuộn, đất trời rung chuyển, một luồng khí tức đáng sợ bắt đầu dâng lên từ phía chân trời.
Ở dưới cột lửa rất lớn kia có ba vị trưởng lảo tam giới thần giáo và Hỏa chi Tát Mãn đang đứng riêng về bốn phía, bọn họ đều duỗi tay vào trong cột lửa.
Lúc này, trong phạm vi trăm trượng quanh họ bỗng có vô số hình vẽ bằng lửa kì dị lập lòe hiện lên để tạo thành một trận pháp thần bí.
Vạn vật như bị một luồng sức mạnh vô hình xua ra khỏi trận pháp kinh khủng này, trong đó còn có cả bảy người man nhân thủ vệ mạnh mẽ được Hỏa chi Tát Mãn mang tới. Ở giữa trận pháp, ngoài bốn vị có đạo pháp thông thiên kia thì cũng chỉ còn lại một mình Hắc Lang.
Lửa đã biến thành màu trắng, từ đó cũng có thể nhận ra sức nóng bên trong đã cao đến mức nào, thậm chí ở nơi sâu trong đống lửa ấy còn có một cái dây chuyền đang lơ lửng. Dưới sức nóng vô ngần của ngọn lửa thì chiếc dây chuyền này cũng dần tan vỡ, tất cả xương trắng cũng gần như đều đã biến thành tro, chỉ còn duy nhất khối xương lớn không rõ là xương của loài yêu thú nào ở giữa kia là chưa nát, nhưng cũng đã tràn đầy vết nứt, có lẽ cũng sắp không còn nữa rồi.
Hạt giống ở giữa khối xương kia dường như không hề bị ngọn lửa ảnh hưởng mà tiếp tục tỏa ra một luồng sinh khí từ trong sắc xanh, thậm chí còn nồng đậm hơn cả ban nãy.
Nó như đang chậm rãi hấp thu sức mạnh của lửa, đồng thời khi những tia lửa tiến đến gần luồng sinh khí ấy thì chúng cũng như bị lây nhiễm mà mơ hồ kêu gọi thứ gì đó từ trên bầu trời cao rộng.
Chú ngữ cổ xưa vang lên, bốn kẻ vô cùng mạnh mẽ kia cũng theo đó ngước đầu lên trời, gần như cùng lúc lai có một luồng khí tức đáng sợ từ trên cao vọt xuống sơn cốc này.
Hắc Lang như cảm thấy điều gì đó nên chăm chú nhìn lại thì bỗng thấy giữa lớp mây đen phía trên bỗng tách ra một cái khe lớn, sau đó lại như có một ánh mắt kì quái nào đó đang trông lại đây từ trong bóng đêm thăm thẳm như vực sâu không đáy ấy.
Khe hở ấy từ từ thấp dần.
Mặt đất trong sơn cốc bắt đầu rung động, tiếng ầm ầm cũng theo đó vang lên từ chốn sâu trong lòng đất, ngay lập tức, không gian trong trận pháp bỗng rực sáng rồi tỏa ra một súc mạnh kinh khủng đè nén lại mảnh đất này, nhưng dưới áp lực cực lớn của sức mạnh trên bầu trời kia thì trận phấp dường như cũng đã đạt đến cực hạn.
Vân Thù Dương bỗng quát lên giữa màng sáng rợp trời: “Phóng!”
Hắc Lang không hề chậm trễ nắm lấy chuôi chủy thủ màu đen trước mắt, một làn sáng đỏ cũng tỏa ra từ cơ thể của hắn. Viên huyết phách kia cũng lập tức bay ra khỏi kiếm để lao thẳng vào trong ánh lửa rồi vô tình rơi vào trên hạt giống màu xanh.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, viên Huyết Phách Tinh kia bỗng chốc tan biến, lửa như mạnh thêm ba phần, độ nóng xung quanh cũng lập tức tăng lên khiến cho mặt đất bắt đầu rạn nứt.
Nhưng cũng có thể là do bị sức mạnh ấy hấp dẫn nên khe hở tối đen trên bầu trời lại hạ xuống càng nhanh, cánh cổng đen tối kia cũng càng ngày càng lớn, gần như đã sắp mở hẳn ra.
Khí tức cổ xưa tỏa ra từ trong cánh cửa u ám kia, theo đó có một cái bóng to lớn như núi chẳng khác nào một vị chúa tể bắt đầu ẩn hiện phía sau, xem ra nó đã đến rất gần thế giới này rồi.
Ánh mắt mơ hồ của nó cũng đang chăm chăm nhìn vào hạt giống kia, tựa như chỉ có thứ tràn đầy sinh cơ ấy mới có thể hấp dẫn nó tới chốn này.