Đọc truyện Thiên Ảnh – Chương 29: Xa rời
Trái tim Đinh Đương chẳng rõ vì sao lại rộn lên. Nàng cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, nơi đang có hai viên linh thạch đẹp đẽ không ngừng lấp lánh. Ánh sáng phản chiếu ra ngoài, đâu khác một làn đỏ âu yếm quấn lấy linh thạch, lại càng tăng thêm vẻ mệ hoặc của nó.
Lục Trần kéo Đinh Đương, nàng hơi cúi đầu, chần chừ một lúc, rồi cũng chậm rãi bước đi theo hắn vào trong phòng.
***
Gió xuân phơi phới như cánh tay dịu dàng của tình nhân vuốt ve qua núi rừng cùng thôn xóm, lại khiến cỏ cây hoa lá trong sân đua nhau rung lên, thậm chí trên cánh hoa vẫn còn những giọt sương trong suốt không rời.
Tiếng thở dốc dần dần biến mất, hai người họ lặng yên nằm dưới lớp đêm chăn ấm áp. Cái ồn ào bên ngoài như đã bị đẩy tới một chốn xa xôi nào đó để cả thế giới này chỉ còn lại hai người mà thôi.
Cực kì an yên!
Đinh Đương từ từ ngồi dậy kéo lớp chăn mỏng che đi da thịt trên bầu ngực rồi dựa hẳn vào bức tường cạnh giường. Gương mặt của nàng vẫn đang phiếm hồng, ánh mắt dịu dàng như nước lại nhìn về ba bức tranh treo trên tường xa xa.
Nàng chăm chú nhìn chúng, nhìn rất lâu, ánh mắt cũng dần dần thay đổi. Cũng trong lúc ấy, nàng bỗng cảm thấy gì đó nên khẽ cúi đầu, lại chợt phát hiện ra người đàn ông nằm cạnh kia, cũng đang nhìn nàng.
“Ngươi nhìn ta làm gì?” Đinh Đương hỏi.
Lục Trần khẽ cười nhưng bàn tay lại không yên phận vuốt ve gò má của nàng, sau đó thẳng thắn khen: “Nàng đúng là một mỹ nhân.”
Đinh Đương cắn môi, sau đó cũng bật cười, chắc rằng cũng có chút vui vẻ. Nhưng sau đó nàng lại nhìn sang bờ tường đối diện trầm ngâm, cuối cùng khe khẽ gọi: “Lục Trần”
“Sao vậy?”
“Sau này ta không muốn như vậy nữa.”
Lục Trần nhìn nàng thật lâu rồi cũng mỉm cười hỏi: “Ta nghe không hiểu, không muốn gì?”
Đinh Đương hít thật sâu rồi trả lời: “Ta không muốn, ngươi cho ta linh thạch, sau đó ta lại ngủ cùng ngươi..”
Nét cười trên gương mặt Lục Trần dần nhạt đi, nhưng y lại chẳng hề tức giận mà vẫn tiếp tục trìu mến nhìn Đinh Đương, mãi sau mới cất lời: “Nàng muốn nói rằng, sau này không muốn dùng thân thể của mình để đổi lấy linh thạch nữa phải không?”
Đinh Đương gật đầu: “Phải!”
Lục Trần ừ lên rồi bảo: “Tốt, ta đã hiểu rồi.” Dứt lời y liền bò dậy thu lấy quần áo ở bên cạnh để mặc vào.
Đinh Đương vẫn ngồi trên giường lặng lẽ nhìn y. Khi Lục Trần đã mặc hết quần áo lại, hắn quay sang nhìn Đinh Đương, chần chừ, rồi vẫn nói: “Vì sao vậy, có thể nói cho ta biết được không?”
Đinh Đương lặng lẽ lắc đầu.
Lục Trần cười trừ: “Nhưng nếu ngươi không làm vậy, lại không có cách nào khác dể kiếm linh thạch, vậy chỗ còn thiếu biết tinh sao đây?”
Đinh Đương khẽ cười rồi nhỏ giọng đáp: “Ta tự có cách.”
“Vậy được rồi.” Lục Trần nhún vai chấp nhận rồi quay người đi ra bên ngoài. Trước khi ấy, hắn còn liếc qua bức tường trắng, lại hơi ngưng lại trên ba bức tranh một lúc, cuối cùng lại quay lại hỏi Đinh Đương: “Mấy bức tranh này, vẽ nàng rất đẹp.”
Đinh Đương bật cười. Nàng ôm lấy hai bờ vai trắng bóng, lại giữ chặt thêm lớp chăn trước ngực, rồi càng cười càng to, lại càng lúc càng vui mừng. Cuối cùng khi Lục Trần đi ra khỏi cửa, thì bỗng nghe được tiếng nàng từ đằng sau: “Cám ơn ngươi!”
Lục Trần dừng chân. Y tươi cười quay lại nói vọng lại trong phòng: “Không cần cảm ơn, ta cũng rất vui khi ở cùng với ngươi.”
Nói xong, y vẫy từ biệt rồi quay đi.
Trong phòng, Đinh Đương mãi nhìn theo bóng dáng người đàn ông ấy dần rời xa, nàng cắn chặt môi, nụ cười cũng dần tan biến, sau đó lại càng kéo chăn chặt hơn để ôm lấy toàn bộ cơ thể của mình như đang phát lạnh.
***
Trong quán rượu không hề có một người khách nào mà chỉ có Lục Trần và ông chủ quán rượu là Lão Mã đang ngồi đối mặt. Lão Mã rót cho hắn một chén rượu rồi chậm rãi nói: “Có vẻ không có vấn đề gì.”
Lục Trần nhìn y hỏi lại: “Là sao?”
Lão Mã nhích mông lên, có lẽ là để cơ thể béo mập của y thoải mái hơn, rồi mới trả lời: “Chuyện hình vẽ của tam giới ma giáo kia, ta mấy ngày nay đã kiểm tra những kẻ có nghi ngờ, nhưng cũng không thấy có gì liên quan tới họ.”
Lục Trần gật đầu rồi nhấc ly rượu trước mặt lên uống, sau đó hơi suy tư, rồi bỗng nói: “Còn Lý Quý mới đến kia?”
Lão Mã lắc đầu: “Hắn không có liên quan gì tới ma giáo, chỉ là một người phàm.”
“Ồ!” Lục Trần phản ứng lại, nhưng không rõ vì sao, dù hắn có vẻ rất tin lời của Lão Mã nhưng trên gương mặt bình tĩnh ấy vẫn thoáng chút âu lo.
Lão Mã không để ý tới điều đó nên còn nói thêm: “Có điều nói tới Lý Quý này, thì gần đây cũng có một lời đồng, rằng hắn cũng không phải người bình thường, mà là con cháu thế gia, vốn dĩ gia cảnh giàu có, tiếc rằng gần đây xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gia cảnh sa sút, vì thế mới lưu lạc tới nơi này.
Lục Trần nhăn mày nhìn y hỏi lại: “Con cháu thế gia?”
Lão Mã cười vang: “Lời đồn là vậy, thứ khác thì không rõ, chứ cầm kì thi họa, không thứ nào mà y không tinh. Hơn nữa có tin rằng hắn đã từng nói, vì khi xưa nhà mình giàu có nên có tiếp xúc với một môn phái tu chân, lại có một vị trưởng lão ở đó khai ân kiểm tra thiên tư cho hắn, đã nhận ra hắn có căn cốt hơn người, ngũ hành thần bàn trong khí hải cũng có thể thể tu luyện, hơn nữa lại có hai loại thần trụ là kim, thủy chính là kim thủy linh mạch hiếm thấy.”
Lục Trần đặt mạnh chén rượu xuống bàn. Hắn vẫn cười nhưng chẳng hể lên tiếng, gương mặt như đang nghĩ ngợi.
Lục Trần cũng mặc kệ mà tiếp tục: “Vì thế người trong thôn đều đang đồn rằng, chỉ cần vị Lý công tử này thu gom đủ một nghìn viên linh thạch đê lên Thiên Thu Môn dùng Giám Tiên Kính một lần thì nhất định sẽ được họ thu làm đệ tử thân truyền.”
Lục Trần suy nghĩ giay lát rồi nói: “Nói vậy, Lý Quý, Lý công tử này tất chẳng phải là vật trong ao ư?”
“Cũng không chừng.” Lão Mã cười cười: “Giờ đây trong thôn có không ít người nịnh bợ hắn, đặc biệt là đám con gái, ngày nào cũng điên lên vây lấy hắn, ai ôi, tuổi trẻ tuấn tú, lại có thiên tư, đúng là khiến người ta hâm mộ.”
Lục Trần cười rồi nâng chén rượi lên: “Rót rượu.”
***
Đến khi trời tối hẳn, Lục Trần mới chậm rãi đi trên con đường đá xanh ven suối, gió đêm phơ phất, mang theo giá lạnh nhẹ nhàng lướt lên người hắn. Dòng Thanh Thủy dưới màn đêm đã khác hẳn ban ngày, lớp lớp bóng cây in mình xuống làn nước không ngừng rung động chẳng khác nào những mảnh vỡ từ một tấm kính, lấp lánh rực rỡ, soi rọi lại từng tia sáng ban đầu.