Đọc truyện Thiên Ảnh – Chương 113: Lưu Hương Phố
Dịch giả: MrChoe
Chó đen A Thổ vui sướng mà chạy rong khắp núi rừng rộng lớn.
Trong dãy núi Côn Luân gần như không có yêu thú cường hãn, núi rừng ở đây thỉnh thoảng chỉ có thể thấy được những giống loài như chim nhỏ, thú con, tất cả đều vô hại cho cả người lẫn vật ở chốn này, hơi lớn và lợi hại hơn một chút thì cũng có một ít dã thú, nhưng chúng đều giấu mình tận bên trong rừng sâu núi thẳm, không dễ dàng gì chịu ló mặt ra ngoài.
Ở đây chúa tể duy nhất chính là con người, nói chính xác hơn, là các tu sĩ phái Côn Luân.
A Thổ đương nhiên không hề biết ý nghĩa câu”Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua mấy câu đại loại như cáo mượn oai hùm chẳng hạn, nhưng mà những ngày này, vùng rừng núi phụ cận núi Thạch Bàn Côn Luân phái quả thật là khiến cho nó rất sung sướng, mỗi ngày chỉ khi bầu trời tối đen lại nó mới chịu trở về, thế nên Lục Trần cũng đã nhiều lần mắng nó, nói nhiều tới mức dần dần nó cũng chai lì ra.
Đối với lời răn dạy của Lục Trần, mỗi lần bị mắng A Thổ đều cụp tai lắng nghe rất ngoan ngoãn, nhưng ngay sau đó nó vẫn không hề thay đổi, dường như từ sâu trong đáy lòng nó, nó đặc biệt yêu thích núi rừng, yêu thích những núi sông non nước, những rừng cây ngọn cỏ nó từng đặt chân lên mỗi khi rong chơi, mỗi lúc như vậy, A Thổ đều có một loại cảm giác như nhiệt huyết đang sôi trào trong thân thể, thậm chí ngay cả cái chân cà nhắc kia bây giờ cũng không còn là chướng ngại với nó nữa rồi.
Đôi khi nó thậm chí còn không nhịn được mà đứng dưới chân núi, hướng lên dãy núi vô tận cùng vòm trời nắng ráo sáng sủa kia, lớn tiếng tru lên một tràng thê lương kéo dài.
Như một con sói trong đêm trăng tròn.
Ừ thì, cũng chỉ là có điểm giống sói mà thôi, tiếng kêu của nó khí thế không đủ lớn, trung khí cũng không đủ, hơn nữa quan trọng nhất là, cho tới bây giờ A Thổ vẫn chưa đi ra ngoài vào buổi tối bao giờ. Vì cứ đến thời điểm bầu trời tối đen lại, là nó liền ngoan ngoãn mà về nhà cùng Lục Trần, cùng sống trong gian phòng đơn giản và nhỏ hẹp kia.
Ngày hôm nay Lục Trần phải đi lên núi, nên A Thổ phải chạy đi chơi một mình, nó cứ mải miết hết chạy qua núi, chạy qua rừng rồi lại chạy qua những dòng sông, cuối cùng khi ngước lên nhìn, nó mới phát hiện ra là đang đứng trước một ngọn núi kỳ lạ.
Tòa núi kia nằm ẩn sâu trong dãy núi Côn Luân, không cao cũng không lớn, A Thổ đứng ở dưới chân núi nhìn lên, cảm thấy hình dáng của ngọn núi này có chút kỳ quái, vặn vẹo hiểm trở, trông như có chút quen mắt.
A Thổ đứng nhìn suốt nửa ngày, bỗng nhiên trong đầu chó linh cơ khẽ động, dường như đã tìm ra được đáp án.
Nó cảm thấy ngọn núi này có hình dạng giống như một cái đầu chó!
Ngọn núi giống cái đầu chó.
là Cẩu Đầu sơn!
A Thổ lập tức cảm thấy đầy hưng phấn, hướng về phía tòa núi kia kêu lên “gâu gâu” hai tiếng khoan khoái rồi chạy tới. Nhưng mới chạy tới dưới chân núi, nó bỗng nhiên dừng chân lại, nó nhìn thấy một con đường do thiên nhiên hình thành bên sườn dốc của ngọn “Cẩu Đầu sơn”, con đường hơi chếch lên, kéo dài thẳng lên đỉnh núi.
Sườn dốc này, hoặc có đá to hoặc có cây lớn, dường như đất trời vì muốn làm dấu cho người ta dễ nhận ra mà ra sức vun đắp, đem chỗ này phân chia thành từng bậc từng bậc làm nên một cái cầu thang cực lớn kéo dài từ dưới lên trên.
Một đám lợn rừng, mấy con dê rừng, thỉnh thoảng có vài con chim nhỏ bay qua, còn có một nhóm lớn những con nai từ từ đi tới trước mắt nó.
A Thổ có chút sợ hãi những động vật có vóc dáng cao lớn kia nên liền lùi ra xa một chút, sau đó hết nhìn đông lại ngó tây một cái, rồi mới tiếp tục đi lên trên núi. Đến đây nó lại vấp phải một cái bậc thang vô hình cực lớn thứ hai, A Thổ bắt gặp một con hổ vằn có hình thể vô cùng to lớn, đang lười biếng nằm bên dưới một thân cây mà ngủ say sưa.
Trong thoáng chốc chân cẳng A Thổ như thể mềm nhũn ra.
May mắn là con hổ vằn to lớn kia vẫn chưa phát hiện ra nó, A Thổ vội vàng men dọc theo khoảng trống bên cạnh con hổ mà chạy trối chết, bất tri bất giác lại đã lên trên một bậc thang mới, sau đó tựa hồ nó cảm thấy có một cái gì đó, bất giác nhìn ra xung quanh, quả nhiên, nó đang ở trên một tầng khác nhưng mà có điều, tất cả dị thú ở đây đều không giống với những dị thú nó gặp lúc nãy.
Có cá sấu cực lớn thân dài đến mười trượng, có tê giác một sừng toàn thân thuần màu trắng, có kim điêu màu đen tung hoành ngang dọc, thậm chí còn có những con thụy thú linh hạc nhẹ nhàng như tiên…
Từng bậc một, vô hình trung con đường này như một sợi dây ai vẽ lên ngọn núi này, tạo thành một nơi trú thân an toàn cho tất cả đám dị thú ở đây, điểm kỳ quái hơn nữa là, chúng có vẻ cũng chưa bao giờ có bất kì động tác công kích nào với những động vật khác, với A Thổ tối đa cũng chỉ là hướng về nó gầm lên một tiếng hù dọa mà thôi, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến cho A Thổ sợ tới mức té cứt té đái, bỏ chạy trối chết.
A Thổ mặc dù có chút sợ hãi thật, nhưng không biết tại sao, tự đáy lòng nó lại phảng phất có một nỗi xúc động kỳ dị thỉnh thoảng trào lên khích lệ tinh thần nó, khiến nó thỉnh thoảng lại nhìn về chỗ cao nhất của ngọn núi kia.
Loáng thoáng, dường như chỗ đó có một cái bóng cực lớn.
A Thổ chậm rãi tiến lại gần chỗ đó.
Lúc lên đến đỉnh núi, con chó đen này bốn chân đã run lẩy bẩy, xem chừng không còn tri trì thêm nổi nữa, nhưng rất nhanh sau đó, nó liền thấy được vật nó muốn tìm.
Trên đỉnh núi Cẩu Đầu sơn này, quả thực là có một thân ảnh khổng lồ đang nằm rạp trên mặt đất, lúc đôi mắt cực lớn của con vật kia chậm rãi nhìn về phía nó, A Thổ đột nhiên cao hứng kêu to lên, sau đó lao vọt tới, đối với con cự thú to như ngọn núi kia khoan khoái mà kêu to lên mấy tiếng, cái đuôi ra sức lay động.
Như là nó vừa gặp được bằng hữu cũ cực kỳ thương nhớ cực kỳ gần gũi nên ra chiều vô cùng nịnh nọt.
Đó là một con trâu xanh, hùng cứ ở đỉnh núi này, là thụy thú bậc nhất trong các loại thú ở núi Côn Luân này.
Trâu xanh nhìn A Thổ một cái, A Thổ cao hứng kêu lên, nhưng lại không thấy con trâu xanh có bất kỳ phản ứng nào. Sau một lúc, bỗng nhiên chỉ thấy cái đuôi trâu xanh hất lên, duỗi ra một đạo tương tự như Khốn Tiên Tác trong truyền thuyết, trong nháy mắt đã quấn lấy thân thể A Thổ, sau đó ném lên không trung, ngay lập tức đã bay thẳng ra ngoài.
“Gâu…”
Một tiếng thê lương vang lên, vô số dị thú bên dưới Cẩu Đầu sơn đều nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một cái bóng đen từ trên núi bay xuống dưới, xoay mấy vòng giữa không trung, sau đó “Phịch” một tiếng, ngã trên một bụi cây rậm rạp trong khu rừng dưới chân núi, sau nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh gì.
Trên núi dưới núi một bầu không khí yên tĩnh, một lúc sau, hết thảy đều khôi phục lại vẻ bình thường, rất nhiều dị thú tiên cầm con nào đang ăn lại ăn, con nào đang ngủ cứ ngủ, con nào đang tản bộ lại vẫn tiếp tục tản bộ, cũng chẳng có con nào bận tâm đi đến chỗ bụi cây nhìn xem con chó đen kia sống chết thế nào.
※※※
Năm ngày sau, Bách Thảo Đường chính thức công bố danh sách đệ tử tham gia nuôi trồng linh tài năm nay, nhân số là năm mươi người, và cái tên Lục Trần cũng có trong đó.
Dịch Hân hết sức cao hứng, chạy đến tìm Lục Trần chúc mừng một phen, nhưng mà Lục Trần vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói với nàng đại loại là chúng ta rốt cuộc đã thanh toán nợ nần xong rồi, ngươi cũng không còn nợ ân tình gì của ta nữa rồi, khiến cho Dịch Hân há miệng trợn mắt không thốt nên lời.
Nhưng những chuyện trên đều không có gì đáng nói, điều đáng nói là khi Dịch Hân nhìn thấy một cái đầu đầy bụi đất nằm sấp ở trong phòng, là con chó đen A thổ trên người quấn đầy băng vải, lập tức vô cùng sợ hãi, vội vàng truy hỏi Lục Trần.
Lục Trần cũng thực sự không biết nguyên do, chỉ nói rằng mấy ngày hôm trước con chó đần này từ trong khu rừng trong núi bò ra, trông bộ dáng rất là thê lương, chắc là lúc rong chơi trong núi rừng, không cẩn thận đã té xuống một nơi nào đó rồi, kết quả là bị gãy vài đoạn xương, khiến cho Lục Trần phải một phen nhọc công tiếp cốt lại cho nó.
Dịch Hân khi đó trong lòng liền đau như cắt, ôm A Thổ mà nước mắt đầm đìa, nhẹ giọng an ủi nó một hồi, được một lúc lại chạy ra mua một bao lớn đầy những khúc xương thịt mà A Thổ thích ăn đặt ở trước mặt nó, gọi là cho A Thổ dưỡng thương bổ sung khí huyết.
Kỳ quái là, A Thổ tuy rằng bản thân bị trọng thương, nhưng có vẻ cũng không có quá nhiều cảm xúc khác thường, nên ăn đã xong lại lăn ra ngủ, khi thấy Dịch Hân đến bên cạnh nó liền thè lưỡi ra liếm cổ tay nàng một cách nồng nhiệt, còn lại cũng không có gì khác biệt.
Cho nên cuối cùng, Dịch Hân cũng tin rằng là do bản thân con A Thổ không cẩn thận nên mới té bị thương, sau đó lại ra sức căn dặn nó một hồi lâu, khiến con A Thổ không hiểu là có nghe được lời nào hay không, chỉ thấy hai mắt nó vô thần ngáp ngáp mấy cái liền, cuối cùng đã ngủ mê man trong lòng ngực của nàng tự lúc nào rồi.
So với vẻ mềm lòng của Dịch Hân, thái độ Lục Trần lại dứt khoát hơn nhiều. Sau khi giúp A Thổ tiếp cốt nối lại xương, rồi đổi thuốc thay băng, cột lại chắc chắn xong, liền một cước đạp nó vào một góc trống trong căn phòng. Miệng không ngừng nói, con chó đần này không có chút hữu dụng, còn suốt ngày đem nhiều phiền toái đến cho hắn, sớm muộn gì hắn cũng hầm cách thủy ăn thịt nó.
Dịch Hân tức giận, muốn ôm A Thổ đi, ai ngờ A Thổ cùng nàng thân mật thì thân mật, nhưng chỉ cần nàng định ôm nó đi là nó liền trở mặt vô tình, ôm chặt một góc bàn ghế mà ra sức liều mạng giãy dụa, có chết cũng không chịu rời khỏi căn phòng này, cuối cùng lại còn chạy đến trốn sau lưng Lục Trần, mặc kệ cho Dịch Hân nói đến thế nào cũng nhất định không ra.
Không hiểu đây là cái dạng chó gì nữa!
Dịch Hân đối với tính tình kì dị cố chấp của con chó đen này liền nhanh chóng mất hết hy vọng, thâm tâm như sụp đổ.
※※※
Bất kể nói thế nào, A Thổ cũng chỉ một chuyện nhỏ tầm thường không đáng bận tâm, thời gian này Lục Trần vẫn còn đang từng bước từng bước tiếp tục nhiệm vụ còn dang dở trong Côn Luân phái.
Tham gia nuôi trồng linh lực, thì cần một khu linh điền rộng lớn hơn nên Bách Thảo Đường đã thu xếp cho năm mươi tên đệ tử tạp dịch trong đó có Lục Trần rời khỏi núi Thạch Bàn, đi tới một chỗ khác dưới Bách Thảo Đường có tên là “Lưu Hương Phố”.
Lưu Hương Phố là một dược viên chủ yếu dùng để gieo trồng linh tài, chiếm một diện tích rất lớn, nhưng Lục Trần và các đệ tử tạp dịch khác tạm thời chỉ được phép làm việc ở tầng ngoài cùng tên là “Phong Viên”.
Trong số linh tài có thể trồng ở Lưu Hương Phố, loại kém cỏi nhất cũng có tới hai vân, càng đi sâu vào trong, đẳng cấp càng cao, thanh hương linh khí cả ngày không tiêu tan, vì vậy nơi này mới được mệnh danh là Lưu Hương.
Lục Trần và các đệ tử khác làm việc ở khu vực tít mãi bên ngoài Phong Viên, phía trên Bách Thảo Viên thu xếp đưa xuống một ít linh thực, sau đó bọn hắn sẽ dùng linh lực của mình đi thúc dục điều chỉnh linh lực Ngũ Hành trong bùn đất xung quanh linh điền, cốt làm sao cho các loại linh tài trân quý này có thể sinh trưởng một cách tốt nhất là được.
Đây là một loại công việc cực kỳ buồn tẻ nhưng lại yêu cầu phải cực kỳ nghiêm túc kỹ lưỡng, chỉ cần có một chút không cẩn thận là rất có thể làm bị thương bộ rễ yếu ớt của linh thảo dẫn tới tổn thất linh tài. Nhưng nếu như chúng được nuôi trồng một cách thoả đáng thì những thứ linh thảo trân quý này có thể lớn lên tốt hơn so với bình thường, linh lực cùng dược lực ẩn chứa trong nó cũng càng dồi dào hơn.
Cuộc sống của Lục Trần đơn giản chỉ có vậy.
Lúc làm việc, bộ dáng của hắn tương tự với đại đa số người làm khác ở đây cũng có chút buồn cười. Cả đám đệ tử tạp dịch đều ngồi xổm bên trong linh điền, hai tay cắm vào mặt đất, có người còn nhổng cả mông lên, sau đó nín thở im lặng, cẩn thận từng li từng tí vục lấy linh lực trong đất, giữa lớp bùn đất ấy từng đạo từng đạo hào quang yếu ớt lấp lánh không ngừng tuôn ra, ngày lại ngày, trên thân thể lẫn khuôn mặt của bọn hắn, đều nhiễm đầy bùn đất màu đen, trông có chút dơ bẩn.
Thoạt nhìn họ giống như là những nông phu thế tục trong nhân gian, bình thường hơn cả bình thường.
Ngày đó, Lục Trần đang ngồi xổm trong linh điền, tập trung làm công việc của mình.
Trong Lưu Hương Phố đệ tử Côn Luân lui tới rất nhiều, rất nhiều người khi muốn dùng thuốc, ngoài việc đến Bách Thảo Đường cầu mua linh đan, còn có người thì muốn trực tiếp tốn hao linh thạch, mời người của Bách Thảo Đường tới nơi này hỗ trợ trồng một ít linh thảo linh tài trân quý.
Lúc những đám người đệ tử Côn Luân dáng vẻ tự, đạo hạnh cao thâm đi ngang qua đây, đại đa số bọn họn thường cũng không buồn cúi đầu nhìn đám đệ tử tạp dịch như nông phu kia, ngẫu nhiên cũng có một vài người trẻ tuổi do hiếu kỳ mà nhìn những người này, sau đó liền ngạc nhiên buồn cười, nói những lời đại loại như “Những người kia nhìn bộ dáng y chang con cóc ha…”.
Lục Trần đương nhiên cũng đã từng nghe qua những lời như vậy, nhưng mà sắc mặt của hắn luôn luôn bình tĩnh, trong lòng hắn cũng không có chút gì chấn động, chỉ là có một ngày, lúc trời chạng vạng tối, sau khi hắn rốt cục cũng làm xong tất cả mọi chuyện, lúc duỗi lưng đứng lên, chợt nhìn thấy một bóng dáng mỹ lệ từ phía xa, đang đi về chỗ sâu trong Lưu Hương Phố xoay lưng về phía hắn.
Dưới ánh nắng chiều, nàng khoác trên vai một bộ áo choàng xích vũ, tựa như ai đó đang đốt trên vai nàng một ánh lửa đỏ rực lấp lánh hòa cùng mảnh ráng hồng nơi cuối trời.