Đọc truyện Thiên Ẩn Chi Hoán – Chương 17: Chim non lần đầu rời tổ
Từ Ẩn Dạ cốc, ra khỏi Thủy Nguyệt thung lũng, đi thẳng về hướng Bắc một nghìn dặm. Có vô số ngọn núi cao vút tận mây xanh, núi cao với vách đá dựng đứng, địa hình nguy hiểm trắc trở. Nơi đây được gọi là Đại Bằng Liên Sơn, những ngọn núi này là địa bàn của Lôi Bằng bộ tộc. Lôi Bằng tộc có thân người, đầu chim, cao hơn ba mét, lưng mang hoàng kim dực. Lôi Bằng tộc có tốc độ cực nhanh, có thiên phú trời sinh với lôi hệ thần công chiến kĩ. Đại Bằng Liên Sơn chứa hơn hai mươi vạn Lôi Bằng tộc nhân. Hùng bá cả một khu vực.
Sâu trong lòng núi Đại Bằng Liên Sơn, tồn tại một hệ thống hang động chằng chịt, được gọi là Đột Thổ. Đây là nhà của Cự Khuyển bộ tộc, có hơn hàng vạn tộc nhân. Liên minh Lôi Bằng Cự Khuyển xây dựng nên phòng tuyến vững chắc trên trời dưới đất, trở thành thế lực đáng gờm của cả khu vực.
Nếu đi thẳng về hướng Tây, đó là lối vào Thiên Nguyên rừng rậm. Khu rừng này rộng lớn vô biên, nhìn không thấy cuối. Ngay một góc của Thiên Nguyên, tồn tại một mảnh đất âm trầm, đầy tử khí, nếu ai nhạy cảm sẽ có thể nghe được tiếng kêu khóc của các oan hồn. Đây là khu vực sinh sống của Trành Hổ bộ tộc.
Trên trán Trành Hổ có một chữ vương, có khả năng giam giữ các oan hồn bị chúng giết chết. Đồng thời có thể bắt buộc các oan hồn làm việc cho chúng. Vùng đất mang tên Trành Địa, âm u và nguy hiểm được dùng để định nghĩa nơi này.
Xa xôi về phương Nam, có một khu vực đầm lầy độc khí xung thiên. Nơi đây là tập hợp của vô số trùng độc, nhưng lạ lùng thay lại được thống trị bởi một đám Thử Nhân. Được gọi là Túy Độc Thử tộc, nhưng tại sao có chữ “Túy”?
Bởi vì cơ thể của chúng có thể tỏa ra một loại “khí” không màu không mùi có thể làm say bất kỳ ai hít phải, cộng với khả năng hấp thụ khí độc của đầm lầy. Túy Độc Thử có thể tạo ra một hỗn hợp khí vô cùng lợi hại, khiến cho kẻ địch bị say trong vô thức, rồi kết liễu kẻ thù bằng độc dược. Khu vực này được gọi là Chiểu Trạch Thử đầm lầy.
Ẩn Dạ cốc với quy mô hơn mười vạn người, cũng là một trong những thế lực lớn nhất khu vực. Lấy Ẩn Dạ cốc làm trung tâm, bán kính một trăm dặm xung quanh là vô số thôn làng, bộ tộc lớn nhỏ, chấp nhận Ẩn Dạ cốc làm đầu, chỉ để cầu sự che chở.
***
Dã Y hai tay chấp sau đầu, miệng đang ngậm một quả táo, đang đi dạo khắp thôn Phong Nhãn. Về phần tại sao cậu nhóc ở đây?
Sau khi đánh chết U Ảnh báo, lòng tự tin đột khởi, nhân cơ hội Đào lão ra ngoài, Dã Y quyết định xa nhà một chuyến. Bởi vì gần với Ẩn Dạ cốc nhất là thôn Phong Nhãn, lại là nhân tộc thôn làng, nên Dã Y đã quyết định đến đây chơi vài ngày.
Thôn Phong Nhãn, với số lượng thôn dân hơn năm ngàn người. Cường giả mạnh nhất là thôn trưởng Giang Lăng, cảnh giới đạt tới Sinh Ngọc bát trọng thiên. Thôn được quấn quanh bởi một con suối, sau lưng là rừng rậm xanh mướt.
Tối hôm đó, dưới ánh trăng sáng, Phong Nhãn hiện ra nhẹ nhàng, đẹp như tranh vẽ.
Advertisement / Quảng cáo
Dã Y như linh hầu nhảy vọt lên từ con suối, thêm vài bước nhảy rồi tót lên ngọn cây gần đó. Trong đêm, thân hình Dã Y chập chờn như u linh, đạp lên mái nhà di chuyển khắp thôn. Bỗng nhiên Dã Y nghe tiếng khóc từ phía xa xa, nhìn kĩ thì thấy ánh đèn của một căn nhà vẫn đang mở cửa. Tò mò, Dã Y nhảy lên một cành cây gần đó.
Thì ra có một bà cụ đã chết, con cháu và người xung quanh đang tiến hành làm đám tang cho bà. Gia đình cũng có vẻ sung túc, con cháu đầy đàn, quì khắp nhà, ra đến tận sân lớn. Xung quanh là người dân đến chia buồn, đây có lẽ là một nhà giàu có trong thôn. Xem xét một lúc sau, thấy không có gì đặc biệt, Dã Y xoay người định rời đi. Nhưng lập tức quay lại, trực giác như mách bảo có gì đó là lạ.
Dã Y lần nữa quan sát đám tang, nhìn đám con cháu đang khóc lóc, nhìn quan khách đang bàn tán xôn xao, vẫn không phát hiện ra thứ gì kì lạ hết. Lần nữa xoay người rời đi, thì linh cảm hiện ra trong chớp nhoáng. Dã Y nhìn chằm chằm vào thi thể bà cụ, thân hình gầy gò trơ xương, da nhăn nheo, tóc bạc trắng lưa thưa. Bằng thị lực, thính lực siêu phàm của người tu luyện. Dã Y đã thấy một nụ cười, nói đúng hơn là tử thi mỉm cười. Mỗi lần đám con cháu cúi đầu lạy, thì khóe miệng bà cụ lại nhếch lên, có lần Dã Y còn nghe thấy tiếng nuốt nước bọt. Mọi cử chỉ diễn ra rất nhanh, nên người thường rất khó phát hiện.
Trời dần về khuya, khi mọi người dần dần rời đi. Đèn cũng chỉ còn vài ngọn leo lét, chập chờn trong gió, đám con cháu cũng bắt đầu đi nghỉ ngơi, chỉ còn một vài người nằm ngủ gần đó để canh linh cửu. Dã Y ẩn thân tại một cây cổ thụ gần nhà, dưới tán cây rậm rạp, hai mắt như dán vào thi thể bà cụ.
Không biết đến bao lâu, có lẽ đã đến nửa đêm, Dã Y nhìn thấy thi thể bà cụ dần dần ngồi dậy. Một cách chậm rãi và ghê rợn, thi thể xoay đầu quan sát từng người ngủ gần đó. Miệng của thi thể từ từ nhếch lên, nó cười, nhưng nụ cười vô cùng đáng sợ. Nụ cười nhếch hai bên mép, ánh mắt đỏ lừ nhìn người đàn ông trung niên đang ngủ gần nó nhất.
Người đàn ông là con trai ruột của bà cụ, nhưng giờ đây bà đang nhìn con trai mình như một miếng thịt ngon lành, nước bọt chảy ra cả hai bên mép. Người đàn ông cựa mình, thi thể lập tức nằm xuống nhanh như chớp. Phải một lúc lâu sau, nó mới tiếp tục nhỏm dậy. Lần này, nó không nhìn nữa, mà nhẹ nhàng bước đến người đàn ông.
“Hỏng rồi, nó muốn giết người.” Dã Y vội vàng nhảy khỏi cây cổ thụ, nhưng muộn một chút.
Thi thể đã nhào tới người đàn ông trung niên, hai tay đè chặt vai, còn miệng thì cắn phập vào cổ ông ấy. Người đàn ông kêu lên đau đớn, vùng dậy bỏ chạy.
“Mẹ… mẹ…” Lắp bắp nhìn bà cụ, chỉ thấy miệng bà vẫn còn đang chảy xuôi máu tươi, còn cười the thé đến rợn tóc gáy.
“Con trai ngoan, mẹ đang rất đói. Mau, mau tới đây đi nào.” Thi thể vừa cười vừa nói.
Tiếng la làm cho mọi người tỉnh giấc, nhưng khi thấy hình dáng của thi thể lúc này. Ai nấy hồn bất phụ thể, la hét bỏ chạy tán loạn. Người đàn ông cũng xoay người bỏ chạy, nhưng không thể ngờ được, một bà cụ thân thể lòm khòm, gầy gò lại có thể nhanh như báo săn vậy. Trong chốc lát đã đuổi kịp, lần nữa nhào lên người ông, khiến ông mất đà dập đầu vào đá bất tỉnh. Thi thể hưng phấn cười to.
“Con trai đừng lo, ta sẽ đưa cháu nội xuống sớm thôi. Khặc… khặc…”
Dã Y từ xa lao đến lao đến, một tay chụp vào cổ thi thể, lôi nó ra khỏi người đàn ông trung niên. Sau đó, như xách một con gà con, Dã Y mang thi thể tới một hang động. Ném nó xuống đất, hừ lạnh hỏi:
“Ngươi là thứ gì?”
Nhưng sau một hồi tra hỏi không có kết quả.
Dã Y đành phải ánh nát thi thể, suy tư bước ra khỏi hang động.
“Đây không phải là quỷ nhập tràng, ta không cảm thấy bất kỳ quỷ khí nào phát ra. Chỉ cảm thấy một luồng khí tức hôi thối loáng thoáng. Rốt cuộc nó là thứ gì?”
“Thôn này đang có gì đó rất kì lạ đang xảy ra, nhưng nó cũng khá thú vị.”
* * *
“Là lá la la, là lá la la”
“Trong vùng núi xa, có gốc cây đa”
“Ai chặt đầu ta, nhét gốc đa già”
“Là lá la la, là lá la la”
Tiếng ca văng vẳng trong đêm đầy ma mị, tiếng được tiếng mất, nhưng nó cứ theo gió len lỏi vào tận nhà của thôn dân. Mỗi khi tiếng ca cất lên, thì tối hôm đó sẽ có một đứa trẻ biến mất. Vụ việc kéo dài nhiều ngày, số lượng trẻ em mất tích lên đến hơn con số hai mươi, khiến cho người dân hoang mang tột độ.
Vụ việc nghiêm trọng đến nỗi, đội tự vệ của thôn Phong Nhãn là tập hợp các tu luyện giả đã tiến hành điều tra, họ lần theo tiếng hát. Tiến vào một vùng núi sâu trong rừng, nơi đó quả thật có một cây đa già đang mục rửa, cùng với lũ trẻ mất tích, nhưng đau lòng là chỉ tìm thấy đầu của chúng, được nhét vào thân cây đa già.
Vụ việc tưởng chừng đi vào ngõ cụt khi không thể tìm ra manh mối gì. Thì sau đó hai tháng, một người đàn bà đã đến gặp đội tự vệ để nhận tội. Nhưng không ai tin, một người bình thường như bà ta có thể gây ra chuyện như vậy. Đây phải là tác phẩm của một tu luyện giả.
* * *
Bên bờ suối, có một căn nhà nhỏ. Một cô bé đang ngồi chống cằm nhìn ra cổng rào.
“Mẹ ơi, sao cha chưa về. Cha hứa sẽ đi chơi với con hôm nay mà?”
“Con chờ một chút cha sẽ về ngay thôi.” Người mẹ nói vọng lên từ dưới bếp.
“Chị hai, chị hai. Khi nào cha về?” Cô bé tiếp tục hỏi chị mình.
Người chị tiến đến bế cô bé lên, sờ nhẹ vào mũi và nói.
“Ngoan nào, chút nữa cha sẽ về. Giờ chị sẽ đưa em ra suối chơi nhé”
“Dạ, nhưng em muốn ra suối bắt cá thôi”. Đúng lúc đó, người cha trở về, mang trên tay ba bộ quần áo mới, cùng với một túi kẹo.
“Bé Xôi, con ở nhà có ngoan không?”
Advertisement / Quảng cáo
Bức tranh gia đình đầy hiền hòa và ấm áp. Vợ hiền, con ngoan, gia đình thuận thảo còn gì ước ao hơn. Tối hôm đó, sau bữa cơm cả nhà ra sân, dưới ánh trăng cả nhà đốt lửa nướng bắp. Ánh lửa bập bùng, hắt lên khuôn mặt người cha đang suy tư.
“Có chuyện gì vậy anh?” Người mẹ hỏi.
“À không, anh đang suy nghĩ xem ba mẹ con mặc áo mới có đẹp không thôi.”
Người cha mỉm cười rồi lấy ra ba chiếc áo mới. Ba mẹ con vui mừng, chạy vào nhà thay áo mới. Sau đó vui vẻ nắm tay nhau nhảy quanh đống lửa, tiếng cười vang lên đầy hạnh phúc.
Nhìn ba mẹ con vui vẻ nhảy múa, người cha lẳng lặng đứng dậy đi vào nhà. Trở ra với một cây búa tạ, nhắm chuẩn vào đầu người mẹ, giáng một cú cật lực. Người đàn bà tội nghiệp ngã xuống như một cây chuối, cô con gái lớn ôm mặt hét lên điên loạn. Hắn mở miệng cười, tiếp tục vung búa, lần này mục tiêu là cô con gái lớn.
“Bụp.” Tiếng sọ đầu vỡ tang như một quả dưa.
“Cha đang làm gì vậy?”. Còn bé út vẫn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra, ngây thơ hỏi.
Nhưng người cha như biến thành người khác, miệng cười hềnh hệch, tiến về bé gái…
Sáng hôm sau, người ta phát hiện ba xác chết nằm ngay ngắn trong nhà, xác chết được tắm rửa sạch sẽ, hai tay đang chéo vào nhau, như đang ngủ. Còn người chồng, thì đang ngồi đó, bình tĩnh uống trà. Đồng thời nhận tội khi đội tự vệ đến tra xét.
***
Thôn Phong Nhãn liên tục diễn ra những vụ án mạng kì lạ, thu hút sự tò mò của Dã Y, khiến cho cậu nhóc quyết định ở lại lâu hơn.
Như mọi ngày, Dã Y ngồi xếp bằng trên một mái nhà, trên tay cầm một quả táo ăn ngon lành. Vừa ăn vừa xem một trận đánh hỗn loạn bên dưới, còn gật gù ra vẻ tâm đắc. Thật sự đối với Dã Y mà nói, thôn Phong Nhãn như là thiên đường. Vì các vụ án mạng diễn ra hết sức quỷ bí, nên cả thôn đang bị bao trùm bởi bầu không khí đầy khủng hoảng.
Tuyệt Cuồng thần công dùng tiêu cực chi khí để làm “thức ăn”. Các tâm tình oán hận, sợ hãi, tuyệt vọng, tham lam, điên cuồng… như nước thủy triều được hấp thu vào cơ thể Dã Y. Đang say sưa, thì Dã Y cảm thấy có ai đó đang quan sát mình. Nhướng mày, Dã Y nhìn về phía một ngọn cây gần đó. Chỉ thấy một đoàn bóng đen, bóng đen cực kỳ nhạt, phải miễn cưỡng lắm mới nhìn thấy nó. Dã Y nheo mắt nhìn nó, nó cũng nhìn chằm chằm Dã Y.
“Khí tức hôi thối này…là ngươi giở trò quỷ à” Dã Y lẩm bẩm.
Dã Y lao vọt tới, vận chuyển công pháp. Hào quang đen kịt bao phủ toàn thân, sau đó quy tụ vào nắm đấm. Không chút khách khí, Điệp Lãng được tung ra. Quyền chưa tới, kình phong đã nhộn nhạo lan tỏa, nhắm vào đầu bóng đen.
“Ầm, ầm.” Thân cây bị xoắn nát thành từng mảnh vụn rơi lả tả, nhưng không đánh trúng mục tiêu. Như một làn gió, bóng đen lướt qua Dã Y, tránh đòn tấn công một cách nhẹ nhàng.
“Nhóc con, ngươi là ai. Sao lại xen vào chuyện của ta.” Bóng đen nhìn Dã Y, hỏi bằng một chất giọng the thé.
“Ta cũng muốn biết ngươi là thứ gì, chi bằng ngươi lô nguyên hình cho ta xem trước.”
Dã Y cười lạnh, từ trên cao lao xuống, hàng loạt quyền ảnh như cơn mưa trút xuống. Mặt đất bị đục thủng lổ chỗ như tổ ong, nhưng vẫn không thể chạm vào bóng đen. Bóng đen dùng một thân pháp kì dị, lướt là là trên mặt đất, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi công kích.
“Nhóc con, chơi vui không? Đến lượt ta nhé. Hé hé hé.”
Cười lên the thé, bóng đen lướt tới như một u linh. Bàn tay hắn đầy móng vuốt như dã thú, vỗ mạnh vào đầu Dã Y, tốc độ nhanh như chớp. Dã Y cũng không chậm, một tay phòng thủ, gạt phăng cánh tay hắn. Nhón chân xoay tròn, đồng thời tung một chỏ vào gáy bóng đen, muốn đánh nổ đầu hắn. Nhưng bóng đen lật tay để sau đầu, đón một chỏ này của Dã Y. Va chạm cực mạnh, kình khí tỏa ra hất tung mọi thứ xung quanh, bụi bốc lên mù mịt.
“Ầm ầm đùng đùng.” Dã Y và bóng đen liên tục ra đòn, đánh cho cả khu vực bị sụp đổ, thu hút cả đội tự vệ gần đó.
“Ha ha, nhóc con theo ta.” Bóng đen dẫn đầu lướt đi, vào sâu trong núi. Còn Dã Y thì theo sau.
Bóng đen lao đi vùn vụt, khi đến một vách núi dựng đứng mới dừng lại.
“Lại có thể vượt cấp chiến đấu, Phong Nhãn không có thiên tài như ngươi. Ngươi là ai?” Bóng đen âm trầm hỏi. Nhưng Dã Y không trả lời, chỉ cười cười nhìn hắn.
“Không nói, ta sẽ khiến ngươi nói.”
“Dạ Thinh Không.”
Sau tiếng hô, từ thân thể của bóng đen tỏa ra từng vòng từng vòng hắc quang, bao phủ cả một khu vực. Hắc quang khiến cho mọi thứ trước mắt Dã Y đều lâm vào đêm tối, tai như bị chọc thủng, không thể nghe được bất cứ âm thanh nào cả.
“Nhóc con. Tư vị vừa mù vừa điếc thế nào? Nghe giọng nói của ta có giống như thánh ca không? Hé hé hé hé.”
Dã Y cứ như bị mù, bị điếc, chỉ có thể đứng im chịu trận.
“Xẹt, xẹt, xẹt, xẹt…” Tiếng móng vuốt cắt vào da thịt, tiếng cười của bóng đen vang lên liên tục, kèm theo là những vết thương xuất hiện càng lúc càng nhiều trên người Dã Y.
“Ha ha ha ha ha” Bóng đen cười sằng sặc, một chưởng vào lưng Dã Y. Đánh cho Dã Y đập mạnh vào vách núi gần đó, máu nhuộm toàn thân. Trúng đòn cực mạnh, Dã Y chỉ còn thoi thóp, không thể đứng dậy nổi, nửa quỳ nửa ngồi dựa vào vách đá.
“Nhóc con, nhận mệnh đi.” Bóng đen nhào tới cắn phập vào vai Dã Y.
“Ha ha, mỹ vị, mỹ vị, thật là mỹ vị.” Bóng đen cười to.
“ẦM…ẦM…”
Advertisement / Quảng cáo
“Táng Thế Cuồng Phong.”
Một đấm mang theo xoắn ốc khí kình, hất tung bóng đen lên trời. Từ trong cơ thể hắn, từng cơn lốc xoáy được hình thành, như những mũi dùi xuyên thủng qua cơ thể hắn. Sau đó bùng phát, hất tung hắn lên trời, rồi đập mạnh xuống, sức gió mạnh mẽ như muốn xé rách thân thể hắn.
“Khặc… khặc… ngươi…” Bóng đen bị thương, bí thuật bị giải trừ, Dã Y liền khôi phục.
“Sao hả, mỹ vị không?” Dã Y nhìn bóng đen cười lạnh. Đứng thẳng người, dáng vẻ thê thảm vừa rồi như chưa từng xuất hiện.
Sau Điệp Lãng, thức thứ hai của Cuồng Dã Tuyệt Sát Quyền đã hiện thế. Nếu Điệp Lãng như từng cơn sóng biển trọng điệp lên nhau, thì Cuồng Phong như từng cơn lốc được nén lại. Sau khi quyền kình đi vào cơ thể kẻ địch, lốc xoáy sẽ bộc phát, tàn phá từ bên trong.
“Muốn ăn thịt ta à? Xem thử răng ngươi đủ cứng không đã.”
Dã Y lao đến, tung thêm một đấm cực mạnh vào đầu bóng đen. Bóng đen như giẻ rách bị đánh văng vào vách núi. Dã Y nhảy vọt tới, quyền ảnh như sao sa trút xuống, đánh cho cho bóng bị chôn vùi xuống mặt đất. Tiếng ầm ầm vang lên liên hồi như pháo nổ, từng quyền nặng như núi cao trút xuống thân thể hắn, phá sập cả vách núi đá.
“Sặc… sặc… Khốn khiếp. Ta sẽ giết chết ngươi.” Bóng đen gầm lên, dùng toàn lực hất văng Dã Y khỏi người.
“NGƯƠI… PHẢI… CHẾT” Hắn gằn lên từng tiếng một, sau đó hai tay chập lại, rì rầm niệm từng luồng chú ngữ.
“Kinh Thần Sát”
Từ các vết thương của Dã Y, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được sự co rút vặn vẹo, như thể vật sống đang di động. Trong móng vuốt của bóng đen có độc tố, khi truyền vào cơ thể kẻ địch, thông qua chú ngữ và độc dược làm môi giới, hắn có thể xâm nhập vào tâm thần của kẻ địch, tiến hành thao túng tâm trí. Đây là thiên phú trời sinh, được gọi là Kinh Thần Sát. Những vụ án mạng ở Phong Nhãn thôn, đều được hắn thao túng bằng cách này.
Sử dụng Kinh Thần Sát, bóng đen thâm nhập vào đầu Dã Y, nhàn nhã như đi dạo phố. “Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.”