Đọc truyện Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng – Chương 147: Hai cha con không biết xấu hổ
Ánh mắt Lâm Dư lập tức nhìn chằm chằm ra ngoài, thấy Cố Tĩnh Trạch đi vào thì vội vàng đứng lên.
Lâm Hữu Tài cũng trực tiếp nghênh đón.
– Cố tiên sinh, hôm nay chúng tôi đến đây là muốn thăm Lâm Triệt một chút, thấy con bé sống tốt như vậy thì chúng tôi cũng yên tâm.
Lâm Triệt liếc mắt.
Lâm Hữu Tài làm như không thấy ánh mắt cô, tiếp tục nói chuyện với Cố Tĩnh Trạch:
– Đây là Lâm Dư, là chị của Lâm Triệt.
Ánh mặt Lâm Dư chợt lóe, thẹn thùng rũ mắt xuống:
– Cố tổng.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô ta một cái sau đó nhàn nhạt gọi Lâm Triệt tới:
– Em đến cạnh tôi này.
Lâm Triệt vội vàng đi tới, nhìn Cố Tĩnh Trạch:
– Ba tôi có việc tìm tôi nên mới đến đây.
Lâm Hữu Tài lập tức nói:
– Đúng vậy, Lâm Dư nhà chúng tôi từ nhỏ đã quá chính trực lại hay tự ái cho nên với tính cách này mà ra ngoài xã hội thì quá đắc tội người khác. Bởi vì có người động tay động chân với con bé, nó liều chết không chịu nên đã đắc tội người ta, cậu xem…
Trước tiên Lâm Hữu Tài khen Lâm Dư vài câu rồi sau đó mới nói ra tình hình hiện tại.
Cố Tĩnh Trạch nói:
– Chuyện này tôi sẽ cho người đi giải quyết.
– Ôi, tôi cũng biết Cố tổng thật sự là một người tốt. Lâm Dư, còn không mau cảm ơn Cố tổng.
Lâm Dư càng xấu hổ mở miệng:
– Cố tổng, tôi không biết làm sao cảm ơn anh…
Cố Tĩnh Trạch kéo tay Lâm Triệt, mỉm cười nhìn Lâm Triệt, trong ánh mắt có chút cưng chiều giống như Lâm Triệt chính là bảo bối trân quý trong lòng anh, say mê ngắm nhìn cô.
Nếu cô ta có thể được Cố Tĩnh Trạch nhìn như vậy, đúng là chết cũng cam tâm.
Cố Tĩnh Trạch nói:
– Không cần, cảm ơn em gái cô là được rồi.
Ý của anh chính là nể mặt Lâm Triệt mới giúp đỡ bọn họ.
Trong lòng Lâm Dư trầm xuống, lúc này cảm thấy rất buồn rầu.
Kêu cô ta cảm ơn đứa em gái mà từ nhỏ không thèm nhìn tới, cô ta làm sao cũng không cam lòng.
Mà Cố Tĩnh Trạch lại nói:
– Chuyện này các người không cần lo lắng.
Lâm Hữu Tài vội vàng nói:
– Vâng, có Cố tổng giúp đỡ nên chúng tôi tuyệt đối không có việc gì phải lo lắng. Nhưng mà chi bằng để chúng tôi mời cậu ra ngoài ăn một bữa cơm được không.
Cố Tĩnh Trạch đáp lời:
– Thôi đi.
– Không được, bây giờ mọi người cũng là người một nhà, chỉ là ăn cơm chung thôi mà.
Cố Tĩnh Trạch nói:
– Phòng bếp ở đây cái gì cũng có, hai người ở lại ăn bữa cơm đạm bạc là được rồi.
Lâm Hữu Tài vừa nghe xong liền rất phấn khởi.
Có thể ở lại đây ăn cơm, dĩ nhiên là tốt hơn nhiều.
– Cố tổng thật là nhiệt tình, vậy tôi cũng không khách sáo nữa.
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, kéo anh lại nói:
– Vào trong trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh…
Cố Tĩnh Trạch gật đầu, để cho người giúp việc ở lại tiếp khách, cùng Lâm Triệt đi vào bên trong.
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch:
– Sao lại giữ bọn họ ở lại dùng cơm?
– Họ đã tới đây một chuyến, không giữ lại ăn cơm dường như cũng không lễ phép lắm.
Lâm Triệt nói:
– Anh không cần đối tốt với bọn họ như vậy. Họ chỉ biết được voi đòi tiên thôi, ông ấy là ba của tôi, tôi còn không biết rõ sao.
– Không sao cả, bọn họ có thể làm được gì chứ.
Cố Tĩnh Trạch sao cũng nói được.
Lâm Triệt đổi chủ đề:
– Nhưng tại sao anh lại trở về rồi?
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt:
– Tôi không quay lại, bọn họ không phải sẽ quấn lấy em không tha sao.
– À.
Lâm Triệt nghĩ: “Anh lại có thể vì lo cho mình” nên không khỏi cười khẽ, cảm kích nhìn Cố Tĩnh Trạch:
– Nhưng dù là vậy cũng không cần giữ bọn họ lại ăn cơm, thật là…
Cô không phải không nhìn thấy lòng dạ của Lâm Dư hướng về Cố Tĩnh Trạch, dáng vẻ giống như sắp chảy nước bọt tới nơi.
– Để bọn họ đợi một lát ngoài kia không biết sẽ lại có suy nghĩ bất chính gì nữa.
Cố Tĩnh Trạch kéo cô nói:
– Chính là cho họ một cơ hội chết tâm.
Lâm Triệt bật cười nhìn anh.
Cô cảm thấy Cố Tĩnh Trạch chắc cũng cùng suy nghĩ với mình.
Nói tới giải quyết những việc rắc rối thế này thì Lâm Triệt tuyệt đối tin tưởng Cố Tĩnh Trạch.
Mà lúc này, quả nhiên hai người bên ngoài cũng có ý nghĩ xấu xa.
Lâm Dư thấy bọn họ cùng nhau đi vào trong, tức giận nói:
– Cố Tĩnh Trạch sao lại nhìn trúng Lâm Triệt chứ.
“Lâm Triệt làm gì có ngực to như mình.”
Lâm Hữu Tài nói:
– Được rồi, ban đầu ba muốn nó thay thế con để gả cho Trình gia. Nhưng hiện tại xem ra lại may mà không gả nó qua đó.
– Ba còn nói nữa, con cũng bị dọa chết khiếp rồi. Con cũng không muốn con gả cho thằng ngốc kia.
Lâm Dư nói tiếp:
– Tốt nhất nên gả cô ta qua bên đó, gì mà may mà không gả chứ. Nếu để cô ta gả qua đó rồi thì bây giờ cũng sẽ không ở trước mặt con ra vẻ ta đây. Thấy cô ta cao cao tại thượng như vậy, con liền cảm thấy không thoải mái.
Lâm Hữu Tài nói:
– Con không thể nghĩ như vậy được. Nó mà phất lên được thì chúng ta cũng sẽ có chỗ tốt.
– Con mới không cần cô ta giúp đỡ, không biết nó đã dùng đường ngang ngõ tắt nào mới có thể đổi vận được như vậy. Nếu nó không dùng thủ đoạn thì ai sẽ để ý chứ.
– Này, Lâm Dư con phải suy nghĩ một chút chứ. Hiện tại nó lợi hại như vậy mới có thể cho con cơ hội được nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch, con mới có thể bước chân tới Cố gia. Bây giờ con phải đem cơ hội này nắm cho thật chặt…
Lâm Hữu Tài nháy mắt với Lâm Dư.
Lâm Dư lập tức phản ứng lại.
Chính là muốn nói, bây giờ cô được nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch.
Hơn nữa Cố Tĩnh Trạch lại còn đẹp trai, mê người như vậy.
Cô phải đem cơ hội này nắm chặt mới được.
Đến giờ ăn cơm, người giúp việc đã sớm vào phòng ăn bày chuẩn bị. Nhìn cái bàn thật to kia, xung quanh là chén đĩa được bày biện tinh xảo, chính giữa để thức ăn, trông rất đẹp mắt. Trong lòng Lâm Dư và Lâm Hữu Tài đột nhiên cảm thán, đây quả nhiên là cuộc sống của người có tiền.
Lúc này, Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch mới chậm rãi đi tới.
Cố Tĩnh Trạch kéo tay Lâm Triệt đến trước bàn ăn sau đó kéo ghế ra cho Lâm Triệt, nhìn cô ngồi xuống rồi Cố Tĩnh Trạch mới quay trở lại vị trí của mình.
– Chỉ là bữa cơm bình thường, hy vọng hai người không chê.
Cố Tĩnh Trạch nói.
Nếu như đây là bữa cơm bình thường, vậy thì bọn họ thật không biết khi Cố gia nghiêm túc chuẩn bị một bữa ăn sẽ như thế nào.
Lâm Hữu Tài lập tức nói:
– Đã quá đầy đủ rồi.
Lúc ăn cơm, Lâm Hữu Tài vẫn nhìn Lâm Triệt, thấy cô không thèm nhìn đến ông thì cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Thật vất vả mới ăn xong, thấy không có lý do gì ở lại đây nữa nên Lâm Hữu Tài vội vàng nói với Lâm Triệt:
– Lâm Triệt à, ba muốn dặn dò riêng con vài câu.
Lâm Triệt im lặng nhìn Lâm Hữu Tài.
Buông đồ trong tay xuống, cùng Lâm Hữu Tài đi vào trong.
Lâm Hữu Tài nhanh chóng quay đầu lại nháy mắt với Lâm Dư
Lâm Dư ngồi ở đó, sống lưng đều duỗi thẳng tắp, khẩn trương xen lẫn hưng phấn nhìn Cố Tĩnh Trạch đang nhàn nhã ngồi bên kia.
Nhưng cô ta lại không chú ý đến ánh mắt lãnh đạm kia của Cố Tĩnh Trạch.
Vào trong phòng, Lâm Triệt hỏi:
– Ba, chuyện đó không phải giải quyết xong rồi sao, kêu con vào đây làm gì?
Lâm Hữu Tài nói:
– Cố Tĩnh Trạch này, xem ra đối xử với con rất tốt.
Lâm Triệt trả lời:
– Đúng vậy.
Lâm Hữu Tài nói:
– Lâm Triệt à, nhà chúng ta thật vất vả lắm mới nuôi con lớn khôn. Con suy nghĩ một chút, nếu không phải Lâm gia thì con có thể được như bây giờ sao? Con cũng không thể thấy mình bay lên cành cao liền quên cả nhà chứ.
– Rốt cuộc ba muốn cái gì? Có thể nói thẳng không?