Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 136: Tại sao cô có thể hại tĩnh trạch như thế


Đọc truyện Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng – Chương 136: Tại sao cô có thể hại tĩnh trạch như thế

– Cố Tĩnh Trạch, anh có cừu oán gì với tôi sao… Đúng là càng chụp càng xấu…

Lâm Triệt cầm lấy điện thoại di động, im lặng nhìn vẻ mặt đang biến thành màu đen của Cố Tĩnh Trạch:

– Cố Tĩnh Trạch, rốt cuộc thì tôi cũng phát hiện ra được, thì ra anh cũng có khuyết điểm.

Lúc này đôi mắt Cố Tĩnh Trạch trừng lên, bộ dạng suýt chút nữa nhảy dựng lên:

– Em nói cái gì?

Lâm Triệt đáp:

– Anh xem đi, anh chụp cái gì đây. Cố tiên sinh à! Rốt cuộc tôi cũng nhận ra được anh một điểm kỹ thuật chụp ảnh cũng không có. Ai da! Chỉ có điều tôi cũng lý giải được vì sao, dù sao, không có ai là hoàn hảo cả.

Lâm Triệt nói tiếp:

– Hay để tôi chụp cho.

Nói xong, cô điều chỉnh thật tốt tư thế, tự chụp một cái rồi cầm lấy cho Cố Tĩnh Trạch nhìn:

– Anh xem này, đây mới gọi là chụp ảnh, nhìn lại ảnh anh chụp xem…

Cố Tĩnh Trạch nhìn một chút, sau đó im lặng liếc nhìn Lâm Triệt:

– Chụp được cái này cũng không ổn? Còn đây là của em?

Lâm Triệt kêu lên:

– Đẹp là được!

Cố Tĩnh Trạch không cách nào tưởng tượng nổi đẹp chỗ nào.

Lâm Triệt nói:

– Chẳng thế… Đây, chụp ảnh này gửi ra ngoài được không? Tốt lắm mà, gửi cho fans nhìn phải gửi ảnh xinh đẹp nhất chứ, chỉ có xinh đẹp thì fans mới biết được tôi cũng vì người hâm mộ mà suy nghĩ.

-…

Cố Tĩnh Trạch vô lực khạc nước bọt, chỉ có thể đứng chỗ đó mà lắc đầu.


Lâm Triệt nói:

– Anh không hiểu!

– Tôi cũng không muốn hiểu!

Lâm Triệt cười nhìn Cố Tĩnh Trạch, sau đó kéo anh qua rồi nói:

– Tới, chúng ta đi chụp ảnh tiếp đi, anh không biết chụp thì hãy nhìn tôi đây.

– Tôi không muốn…

– Không muốn cũng phải đi…

Lâm Triệt kéo anh đi qua, cùng nhau nhìn lần lượt, như vậy mới vừa vặn hai người đều có thể nhìn vào bên trong.

Lâm Triệt hô:

– Một… Hai… Ba, chụp.

“Rắc rắc” một tiếng, hình ảnh của hai người được ghi lại trên màn hình điện thoại.

Sau khi lấy ảnh ra, Lâm Triệt cầm lấy đưa cho Cố Tĩnh Trạch xem:

– Nhìn đi, đẹp mắt đúng không?

Cố Tĩnh Trạch khiêu mi:

– Người đẹp thì chụp cái gì cũng đẹp.

Lâm Triệt đáp:

– Xùy, nhìn anh đi, nếp nhăn đầy mặt này, mặt thì ỉu xìu nhìn già đi rất nhiều.

– Lâm Triệt!

Một lần nữa cô lại chê anh lớn tuổi!


Lâm Triệt nhìn sắc mặt của Cố Tĩnh Trạch tối đi thì cười hì hì nói:

– Anh làm gì thế, anh phải thành thật với bản thân mình, cần phải đối mặt với số tuổi của mình.

-…

Lâm Triệt từ từ lại gần nói:

– Được rồi, đừng nóng giận nha, tôi cũng chỉ nói một chút về mặt của anh… So với những người cùng tuổi với anh thì anh trẻ hơn họ rất nhiều.

-…

Vẫn chê anh lớn tuổi…

– Thật mà…

– Được rồi, em không nên nói nữa, miễn cho một lát nữa tôi lại bị em chọc tức chết.

Cố Tĩnh Trạch nghĩ: “Cùng cô so đo thì chỉ làm mình tức chết, người có chỉ số IQ như cô biết nói chuyện gì.”

Thế nhưng, nhìn Lâm Triệt gửi ảnh hai người chụp chung tới, hình ảnh hai người dựa vào nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy rất xứng đôi.

Cố Tĩnh Trạch nói:

– Gửi một tấm cho tôi.

– Hả, anh muốn sao? Nhưng mà anh muốn làm gì?

Lâm Triệt hỏi.

Cố Tĩnh Trạch đáp:

– Tôi cũng không có hình của em, ngộ nhỡ em mất tích, tôi cũng có thể lấy ảnh trong điện thoại đi ra ngoài in lại rồi viết thông báo tìm người.

-…

Lâm Triệt im lặng nhìn Cố Tĩnh Trạch, cuối cùng vẫn gửi ảnh cho anh.


Cố Tĩnh Trạch cầm lấy điện thoại nhìn ảnh, cuối cùng lưu nó về máy điện thoại.

Buổi đấu giá từ thiện sắp bắt đầu, trước tiên Lâm Triệt đăng ảnh chụp xinh đẹp của mình lên mạng xã hội, sau đó cùng với Cố Tĩnh Trạch nhìn vào hội trường bán đấu giá.

Nhìn giá khởi đầu đã hơn một triệu khiến cho Lâm Triệt kinh ngạc đến ngây người.

Một lúc lâu sau, Cố Tĩnh Trạch nghiêng đầu hỏi cô:

– Em có muốn cái gì không?

Lâm Triệt quay đầu:

– Chờ bắt đầu rồi xem.

Cố Tĩnh Trạch cười nói:

– Em khiến cho tôi vui vẻ, cái gì tôi cũng đồng ý!

-…

Lâm Triệt nói:

– Chẳng lẽ bây giờ tôi không đủ quan tâm anh sao! Anh xem, từ cao đến thấp của tôi đều bụi bặm này.

Cố Tĩnh Trạch nhịn không được liếc mắt, anh hoàn toàn không nhìn ra…

Chẳng qua là anh cảm thấy, lá gan của cô ngày càng lớn, càng ngày càng không nể mặt anh rồi.

Lâm Triệt đứng nhìn một chút, sau đó đứng dậy đi vào phòng rửa tay.

Bên ngoài y hương tấn ảnh (1), khắp nơi đều hiện ra vẻ xa hoa, đây là lần đầu tiên Lâm Triệt tham dự loại yến hội của xã hội thượng lưu, cô không khỏi nhìn khắp nơi, cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Đi vào toilet, nhìn toilet nơi này cũng xa hoa không kém khiến cho cô lại một lần nữa cảm thán: “Không hổ là xã hội thượng lưu nha!”

Rửa tay và sửa sang quần áo xong, thời điểm cô đi ra ngoài lại nghe được một âm thanh cao ngạo vang lên ở bên cạnh:

– Lâm Triệt?

Là Mạc Huệ Linh.

Lâm Triệt quay đầu lại thì nhìn thấy Mạc Huệ Linh một thân lễ phục trắng mịn, giẫm giày cao gót từ phía sau lại gần, lỗ mũi kiêu ngạo vểnh lên bầu trời, giương cao đầu nhìn Lâm Triệt, khóe môi cô ta lộ ra nụ cười khinh miệt:

– Thế nào, lần đầu tiên tới nơi như thế này sao?


Nụ cười trên mặt Lâm Triệt dừng lại, cô nhìn Mạc Huệ Linh và nói:

– Đúng vậy, lần đầu tiên.

Cô lời ngay nói thật, không hề cảm thấy mất mặt chút nào. Trái lại mọi người đều biết cô là lần đầu tiên tới đây, cho nên không việc gì cô phải nói dối.

Mạc Huệ Linh cười nói:

– Cũng đúng, để cho Tĩnh Trạch đưa cô tới đây để mở mang kiến thức, nếu không… cô như vậy, về sau mà tham gia yến hội Cố gia sẽ sợ vỡ mật, mặc dù yến hội này không thể so với yến hội của Cố gia, thế nhưng, tốt xấu gì đi nữa cũng là yến hội từ thiện lớn nhất hàng năm của nước C chúng ta.

Lâm Triệt nghe thấy trong lời nói của cô ta có ý cười nhạo, cô nhàn nhạt cười nhìn cô ta:

– Cảm ơn Mạc tiểu thư đã nói cho tôi biết.

– Tất nhiên, suy cho cùng cô cũng không biết những điều này, à, đúng rồi, hình như mới vừa rồi tôi nhìn thấy cô đứng ở nơi công cộng này chụp ảnh rồi đăng lên trang cá nhân?

Mạc Huệ Linh cũng là vừa nhìn thấy bức ảnh đó cho nên mới tức giận đi qua tìm Lâm Triệt.

Lâm Triệt này, rõ là đang hả hê, mới lần đầu tiên tới nơi này đã chụp ảnh, mặc dù ảnh do chính cô ta chụp, thế nhưng nhìn cái dáng vẻ phách lối ấy cũng đủ khiến cho người ta gai mắt.

Vị trí kia vốn phải là của cô!

Tất cả mọi thứ Lâm Triệt đang có, lẽ ra đều là của cô!

Lâm Triệt nhíu nhíu mắt, nhìn Mạc Huệ Linh nói:

– Làm sao vậy?

Vẻ mặt Mạc Huệ Linh nghiêm túc, lộ ra vài ý trách cứ, dáng điệu cao cao tại thượng, giống như mình là nữ chủ nhân.

– Lâm Triệt, là do cô may mắn, muốn ở bên ngoài giả vờ giả vịt hay muốn khoe khoang thì cũng không sao, thế nhưng cô phải biết rằng, Tĩnh Trạch thích nhất là khiêm tốn và không thích khoe khoang, cô có thể thu liễm ý đồ kia của mình được không, coi như bây giờ cô muốn khoe khoang cũng nên vì Tĩnh Trạch mà suy nghĩ một chút! Nếu cô cứ như vậy, thì mặt mũi của Tĩnh Trạch phải để vào đâu!

Lâm Triệt im lặng nhìn Mạc Huệ Linh:

– Cô nói vậy là có ý gì?

Đăng ảnh lên thì Cố Tĩnh Trạch cũng biết, mà anh cũng không nói gì, vậy mà cô ta lại cảnh cáo cô không nên tự ý làm?

Mạc Huệ Linh nói tiếp:

– Còn muốn tôi phải nói rõ hơn mới hiểu sao? Lâm Triệt, cô phải biết rằng loại người có thân phận như cô vốn không xứng với Tĩnh Trạch, cho nên cô có thể không biết hoặc không hiểu sinh hoạt của xã hội thượng lưu như thế nào thì cô có thể hỏi tôi, vì Tĩnh Trạch cho nên tôi sẽ gắng gượng nói cho cô biết thói quen và sinh hoạt của anh, nhưng mà cô tốt nhất không nên làm xằng làm bậy, được không?

***

(1)Y hương tấn ảnh là một thành ngữ: Y là y phục, hương là hương thơm, tấn là mái tóc, cảnh là bóng dáng; miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở yến hội xa hoa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.