Đọc truyện Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng – Chương 134: Gặp bạn tốt của cô
Lâm Triệt nói:
– Đều do cậu ngu ngốc được không? Được rồi, sao hắn ta lại không biết xấu hổ mà bám lấy cậu, trước đây lúc cùng ai đó lăn giường sao không tìm đến cậu đi?
Thẩm Du Nhiên không để ý lắm, đáp lại:
– Sao tớ biết được? Lần trước ở lễ kỉ niệm của trường gặp phải hắn, sau đó không biết vì sao hắn lại bám lấy tớ.
Trước đây Thẩm Du Nhiên cùng Chu Mẫn Hàn cũng được coi là một đôi kim đồng ngọc nữ, thế nhưng gã họ Chu kia lại ngủ với một bạn học cùng trường, khi Thẩm Du Nhiên biết được, hai người lập tức chia tay. Sau đó Thẩm Du Nhiên tốt nghiệp rồi ra nước ngoài bồi dưỡng, vừa mới về không lâu liền bị hắn quấn lấy.
Lâm Triệt cười nói:
– Không chừng hắn hối hận rồi, muốn chơi trò gương vỡ lại lành với cậu đấy!
– Muốn hối hận cũng phải nhìn phản ứng của tớ. Ban đầu là hắn bỏ rơi tớ, giờ thì sao? Hắn không với cao nổi! Ai lại muốn ngủ cùng hàng secondhand chứ!
– Nói đúng lắm, chúng ta còn ngại hắn bẩn đấy!
-…
– Khụ.
Hai người ngồi nói chuyện đến trời nam đất bắc, nghiễm nhiên quên mất phía sau còn có hai người đàn ông, nghe bọn họ nói vậy, quả thực có chút… đau trứng.
Cố Tĩnh Trạch thắc mắc vì sao Lâm Triệt lại nói lớn như vậy, cuối cùng vẫn là vòng về lối cũ…
Lâm Triệt vội xoay đầu lại, nhìn thấy hai người kia, thì đánh mắt sang Thẩm Du Nhiên để cho cô nàng câm miệng lại.
Thẩm Du Nhiên cười hề hề, quay qua Cố Tĩnh Trạch, nói:
– Cố tiên sinh, tôi cùng Lâm Triệt là chị em tốt, lần đầu gặp mặt, thật ngại quá, anh bị bệnh đúng không?
Cố Tĩnh Trạch đối với cô khá lịch sự, gật đầu đáp:
– Không ngại không ngại, chỉ là có chút ngoài ý muốn thôi.
Thẩm Du Nhiên nghe anh nói, thấy thế nào cũng là cả một bầu trời văn nhã nha. Cô nhìn thoáng qua Lâm Triệt, Lâm Triệt đưa lại một cái biểu tình “Cậu hiểu mà”.
Thẩm Du Nhiên hỏi:
– Đến cùng là bệnh gì?
– Viêm dạ dày.
Lâm Triệt đáp lại.
Thẩm Du Nhiên nghe xong, lộ ra biểu tình “Thì ra là thế”, vội vàng nói:
– Ra là viêm dạ dày! Bệnh này trước đây mẹ tôi cũng bị qua, dùng củ sen cùng gừng dầm nát sau đó nấu chín ăn, rất hiệu quả!
Đứng ở bên cạnh, Trần Vũ Trịnh không nhịn được nói:
– Cô có đúng là tốt nghiệp y khoa rồi không đấy, sao lại dùng cái gì mà củ sen cơ chứ?
– Có sao đâu, tôi dùng rất ổn mà.
Thẩm Du Nhiên không để ý lắm, thản nhiên đáp lời.
– Cô không chết là do cô may mắn, thế nhưng đừng có ở đó mà gạt lão tử được không? Kết quả xét nghiệm vừa nãy kìa, lượng bạch cầu rất cao, số lượng đồng trong máu cũng cao, cần truyền nước để thải hết đồng, còn cả giảm nhiệt nữa, ăn củ sen cái gì chứ!
-…
Thẩm Du Nhiên không đồng ý nói:
– Phức tạp thế làm gì, anh không nên vì mình là bác sĩ mà bác bỏ các mẹo dân gian chứ! Đó đều là những kiến thức rộng lớn được truyền thừa bao nhiêu năm, là trí tuệ của các lão tổ tông, còn đến lượt anh bác bỏ sao?
– Ha ha, tôi không coi trọng phương pháp của cô.
– Anh thì biết cái gì chứ!
– Được, tôi không hiểu, cô hiểu. Trước kia còn có tập tục bó chân đấy, cũng là truyền thống ngàn năm rồi đấy, sao cô không làm thế đi?
Trần Vũ Thịnh dùng loại biểu tình “không có văn hóa thật đáng sợ”, trừng mắt nhìn qua Thẩm Du Nhiên.
Thẩm Du Nhiên không phục, liếc mắt nhìn qua anh ta:
– Mấy cái động tác lão hán đẩy xe, liên hoa ngồi xếp bằng cũng là truyền thừa từ trăm năm có lẻ rồi đấy, sao không thấy anh ý kiến gì?
-…
– Khụ.
Trần Vũ Thịnh đen mặt, cả người cứng lại, hồi lâu cũng không thấy động đậy.
Cố Tĩnh Trạch vốn im lặng từ nãy đến giờ, liền ho khan vài cái, giải vây cho bạn tốt:
– Bác sĩ Trần, giờ tớ muốn nghỉ ngơi. Thẩm tiểu thư vội đi cả ngày hẳn cũng mệt mỏi rồi, không bằng cậu mang theo cô ấy về nhà cậu nghỉ ngơi đi.
Lúc này Trần Vũ Thịnh mới hoàn hồn, hướng về Cố Tĩnh Trạch hỏi:
– Vì sao tớ phải dẫn cô ta đi…
– Chỗ của cậu cô ấy cũng ở qua rồi cho nên quen thuộc hơn, cậu mang theo cô ấy là hợp lí.
– Nhưng mà…
– Bác sĩ Trần, còn có vấn đề gì sao?
Cố Tình Trạch cười cười đáp lại, trong mắt đầy vẻ uy hiếp.
Nội tâm Trần Vũ Trịnh gào thét không thôi. Cố Tĩnh Trạch, cậu được lắm, cậu lớn nhất! Vậy có gì giỏi lắm sao?
Trần Vũ Trịnh chỉ có thể quay qua trừng mắt nhìn Thẩm Du Nhiên, hừ lạnh một cái.
Thẩm Du Nhiên không thèm để ý. Cô rất thích nhìn anh chịu thiệt thòi, anh ấm ức, nhưng cô rất là cao hứng nha! Ai bảo anh ta đáng ghét như vậy!
– Cố tổng, anh thực sự rất tốt, Lâm Triệt ở bên anh nhất định sẽ hạnh phúc.
Thẩm Du Nhiên cười cười nói, cô không ngại nói vài lời khiến người khác vui vẻ, dù sao đây cũng là lời thật lòng.
Trần Vũ Trịnh trừng mắt nhìn qua cô, hậm hực nói:
– Đi thôi, cô đừng có mà ở đây dây dưa nữa.
Thẩm Du Nhiên quay qua Lâm Triệt, vừa cười vừa nói:
– Cậu ở đây chăm sóc tốt cho chồng cậu, có chuyện gì thì để sau hãy nói.
Lâm Triệt bất đắc dĩ nhìn qua cô nàng, dặn dò:
– Cậu đối với bác sĩ Trần cũng đừng làm gì thái quá.
Thẩm Du Nhiên nháy mắt vài cái, quay người rời đi.
Đợi hai người đi rồi, Lâm Triệt mới quay qua Cố Tĩnh Trạch cười cười nói:
– Bác sĩ Trần chắc chắn cũng có chỗ hơn người, tôi cho rằng bác sĩ tâm lí học rất lợi hại nha!
Cố Tĩnh Trạch lắc lắc đầu nói:
– Được rồi, giờ bạn em cũng không có việc gì, em cũng nghỉ ngơi một lát đi, đúng náo loạn nữa.
Lâm Triệt thấy anh còn có chỗ khó chịu, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
Ngày hôm sau, bệnh tình của Cố Tĩnh Trạch cũng đỡ hơn, anh lại tiếp tục công tác bình thường. Lâm Triệt ở công ty cũng rất bận rộn chuẩn bị quay phim truyền hình mới.
Bộ phim này lấy bối cảnh đô thị hiện đại, cốt truyện hài hước pha lẫn thâm trầm huyền bí. Nữ chính là pháp y, đi đến cục cảnh sát theo thủ trưởng học tập, trở thành học trò của hắn, sau lại cùng hắn nảy sinh tình cảm. Thủ trưởng thành thục lạnh lùng độc miệng, do tiểu sinh Đương Hồng thủ vai. Cho nên bộ phim này còn chưa khởi quay, đã có rất nhiều đồn đại xung quanh nó.
Đây là vai diễn Du Mẫn Mẫn khó khăn lắm mới lấy được cho Lâm Triệt, không phải loại hoa sen trắng yếu đuối mong manh, rất thích hợp cho hình tượng của Lâm Triệt hiện tại.
Sau khi bàn bạc xong xuôi hết với đạo diễn, Lâm Triệt mới nhớ tới bệnh tình của Cố Tĩnh Trạch. Cô rút điện thoại ra, bấm số gọi cho Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch đang có cuộc họp quan trọng, thấy là cô gọi đến, cũng không có gì tức giận, ấn nút trả lời:
– Có gì vậy, xảy ra chuyện gì sao?
– Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh thân thể có vấn đề gì không? Có thể thuận lợi công tác chứ?
Cố Tĩnh Trạch nhẹ nhàng thở ra, trả lời:
– Không có việc gì, đã khá hơn nhiều rồi.
Thanh âm Cố Tĩnh Trạch nhẹ nhàng, khiến Lâm Triệt nghe xong cũng thả lỏng hơn nhiều.
– Ôi, tôi không quấy rầy anh làm việc đấy chứ? Anh đi công tác có tốt không?
– Rất tốt, em đây là đang quan tâm tôi sao?
– Đương, đương nhiên rồi, dù gì anh cũng vì tôi mà sinh bệnh.
Cố Tĩnh Trạch tuy không hài lòng với câu trả lời này nhưng cũng không bắt bẻ cô:
– Đúng rồi, anh muốn nói em biết, buổi tối cần tham dự yến tiệc, nhớ chuẩn bị một chút rồi chúng ta cùng nhau tham gia.