Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 126: Chỉ có mình em mới có thể chữa bệnh cho tôi


Đọc truyện Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng – Chương 126: Chỉ có mình em mới có thể chữa bệnh cho tôi

Cố Tĩnh Trạch cảm thấy rất ngạc nhiên. Tuy anh đã biết rõ cơ thể của cô, nhưng khi mặc áo tắm trông cô thật quyến rũ, tựa như một mỹ nhân ngư xinh đẹp vậy. Thân hình mảnh mai, thon thả làm cho người ta không thể rời mắt.

Lúc này, ở bên kia vang lên tiếng khen ngợi của một du khách.

– Wow, là ai vậy nhỉ? Dáng người thật chuẩn nha. Đúng là rất mê người!

– Nhìn cũng chẳng làm được gì đâu. Đó là người phụ nữ của kẻ khác rồi. Đẹp như vậy thì cậu cứ nhìn nhiều một chút đi, lát sẽ không được nhìn nữa đâu!

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch tối sầm lại, khẽ động đậy, quay người đi đến bên cạnh Lâm Triệt.

Lâm Triệt vốn không muốn mặc cái này đâu, nhưng nhìn thấy trên bãi biển có nhiều cô gái xinh đẹp đang chơi đùa, lại nghĩ đến ánh mắt chờ mong của Cố Tĩnh Trạch hôm đó, cuối cùng vẫn chọn bộ áo tắm mà Cố Tĩnh Trạch thích mặc thử.

Thay xong, cô đi ra liền thấy Cố Tĩnh Trạch đang mặc quần bơi ở phía trước.

Cơ bắp của anh rắn chắc, dưới ánh mặt trời, càng tỏa sáng hơn, nhìn vừa khỏe mạnh lại vừa gợi cảm. Vóc người anh đẹp đến nỗi ai đi ngang cũng đều phải ngoái lại nhìn.

Cố Tĩnh Trạch bước tới, nắm lấy tay Lâm Triệt, dắt cô đi vào bên trong.

Lâm Triệt bị kéo đi, nói khẽ:

– Anh kéo tôi vào đây làm gì vậy? Tôi muốn đi nghịch nước chơi một lát mà!

Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại nhìn cô, không nghĩ cô sẽ chọn mặc như thế. Nếu sớm biết sẽ như vậy, anh đã bắt cô mặc đồ kín đáo một chút, giấu đi cơ thể gợi cảm của cô.

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn Lâm Triệt. Bình thường cơ thể cô lúc nào cũng được quần áo che hết, rất ít khi lộ ra nhiều da thịt như vậy, nhất là ngực, căng tròn, được lớp vải nâng lên nhìn càng thêm quyến rũ.

Cố Tĩnh Trạch nhìn xung quanh, dứt khoát nói:

– Đi, tôi đưa em đến một nơi đặc biệt để đi dạo.

Không đợi cô thay quần áo, anh mang cô theo cùng nhau tới nơi đó. Không lâu sau, họ đã đứng trước bãi biển không một bóng người.

Cố Tĩnh Trạch nhìn xung quanh. Khi thấy ở đây thật yên tĩnh, anh mới buông tay Lâm Triệt ra. Lâm Triệt ở bên cạnh, nhìn quanh, khó hiểu nói:

– Sao anh lại đưa tôi đến đây? Tôi còn chưa kịp nói lời nào với mẹ cả.


Cố Tĩnh Trạch chỉ ra xa:

– Ở đây có đẹp không? Hôm nay bãi biển kia có rất nhiều người, che mất cảnh biển nên tôi đưa em tới đây, thấy sao?

Lâm Triệt nghĩ một hồi, nói cũng đúng. Cô vui vẻ hướng mép nước chạy đến:

– Biển ơi, ta tới rồi đây!

Nhìn Lâm Triệt chạy, Cố Tĩnh Trạch không khỏi buồn cười.

Lâm Triệt đứng ở mép nước, bị nước biển lạnh buốt vỗ vào. Thật là thoải mái, làm cho người ta muốn tận hưởng bầu không khí. Cô thấy nước biển khá nông nên tiếp tục hướng ra xa.

Cố Tĩnh Trạch đứng đó nhìn cô chơi đùa ở mép nước, thật giống như một đứa con nít, dễ dàng trở nên vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ: “Nha đầu này thật sự đúng là ngốc nghếch vô cùng, nơi nào cũng đều chưa đi qua, kiến thức quá hạn hẹp.”

Lúc sóng biển ập tới, Lâm Triệt có chút không cẩn thận nên bị ngã xuống nước. Bọt nước văng khắp nơi, Lâm Triệt kêu lên một tiếng.

Lúc ngã, cô nhất thời phát ngốc.

Lâm Triệt ở trong dòng nước vùng vẫy, không nghĩ lại khó khăn như vậy. Sóng cứ hết đợt này lại đợt khác, liên tiếp xô vào Lâm Triệt khiến cô mệt hết cả hơi.

Cố Tĩnh Trạch vội vàng tóm lấy Lâm Triệt, có hơi không cẩn thận nên tay anh lỡ đặt lên ngực của cô.

Lâm Triệt giật mình, cúi đầu nhìn thì thấy tay anh đặt trên ngực cô, nhất thời đứng không vững, thiếu chút nữa là lại ngã. Lần này, Cố Tĩnh Trạch không dùng nhiều sức nên áo tắm của cô liền rơi ra.

Nước biển làm ướt làn da mềm mại của cô, khiến nó trở nên long lanh dưới ánh mặt trời.

Cô Tĩnh Trạch có cảm giác mềm mềm ở tay, liền thấy có chút ngứa ngáy. Khóe môi anh giật giật, bỗng quên mất việc đang làm.

Lâm Triệt kinh hãi hét lên. Sau đó, cô đột nhiên cảm nhận được có vật gì cứng cứng như đỉnh đầu đang chọc vào eo mình.

Bởi vì, Cố Tĩnh Trạch đang ở phía sau ôm cô.

Lâm Triệt bị dọa, không dám động đậy nữa.

– Cố Tĩnh Trạch! Anh…

Cố Tĩnh Trạch khó chịu cắn răng:

– Em trật tự đi!

Lâm Triệt lập tức im bật.

Cố Tĩnh Trạch ôm Lâm Triệt, dẫn cô đi lên trên bãi cát.

Lâm Triệt được anh buông ra, vội vàng mặc lại quần áo. Cả người cô ướt sũng nước, dường như có thể nhìn xuyên qua quần áo.

Quay đầu lại, cô thấy Cố Tĩnh Trạch đang đứng ở chỗ đó đen mặt nhìn cô, trông hết sức khó chịu.

Ánh mắt của Lâm Triệt không tự chủ, nhìn vào chỗ kia của anh.

Anh chỉ mặc quần bơi nên chỗ đó nhô ra khá rõ.

Lâm Triệt che miệng, nói:

– Anh… Anh… Chỗ đó của anh…

Cố Tĩnh Trạch trợn mắt lên, nói với cô:

– Không phải do em sao?


Lâm Triệt vội nói:

– Làm sao bây giờ?

Cố Tĩnh Trạch không nói gì, chỉ liếc nhìn Lâm Triệt.

Chết tiệt! Cơ thể anh không khống chế được.

Trong lúc nóng giận, Cố Tĩnh Trạch nhảy xuống biển.

Lâm Triệt thấy anh nhảy xuống liền hoảng sợ. Nhưng khi nhìn thấy anh ở trong làn nước, bơi vô cùng đẹp và thuần thục giống như một chú cá, cô thầm nghĩ: “Làm sao anh ta có thể đần như mình chứ. Chắc chắn là anh ta biết bơi rồi.”

Một lúc sau, Cố Tĩnh Trạch thấm mệt, mới quay trở lại bờ.

Những giọt nước lăn trên cơ thể anh khiến anh trông vô cùng gợi cảm.

Cố Tĩnh Trạch lau nước trên mặt, hưng phấn nhìn về phía bờ biển la to:

– Lâm Triệt!

Lâm Triệt nhìn anh, mắt ánh lên một tia sùng bái. Cô chăm chú nhìn từng vị trí trên cơ thể anh, không sót chỗ nào.

Đã xong…

Cố Tĩnh Trạch nhìn thấy cô, thân thể vừa mới ổn định một chút lại nóng rực như lửa đốt.

Người phụ nữ chết tiệt này…

Lâm Triệt thấy Cố Tĩnh Trạch hằm hằm nhìn mình, khó hiểu nói:

– Làm sao vậy?

Cố Tĩnh Trạch thở dài, oán trách nói:

– Ai bảo em nhìn tôi như vậy làm gì?

Lâm Triệt không biết nói như thế nào với anh nữa:

– Chẳng lẽ nhìn anh cũng không được?

Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô lần nữa, rũ nước trên người, bước tới. Bây giờ Lâm Triệt mới nhận ra anh có hơi không bình thường.


Chỗ đó… Chỗ đó…

Lâm Triệt vội nói:

– Anh… Anh không phải mắc bệnh gì đó chứ? Tại sao chỗ đó… chỗ đó lại như vậy?

Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại nói:

– Đúng vậy, tôi mắc bệnh rồi.

– Ôi… Vậy phải làm sao bây giờ?

Đuôi mắt Cố Tĩnh Trạch giật giật, vẫy tay với cô:

– Em đến đây…..

Lâm Triệt nhanh chóng bước tới. Cố Tĩnh Trạch nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, không thể kìm được muốn lòng trêu chọc cô. Nhưng mà cơ thể mình bây giờ nóng không chịu được, toàn bộ đều tập trung ở vị trí đó. Anh thật sự khó chịu khi phải đè nén.

– Bệnh của tôi chỉ có em mới chữa được …

– Cái gì?

Lâm Triệt đi lại gần liền bị Cố Tĩnh Trạch bắt lấy tay.

Lâm Triệt khóc không ra nước mắt:

– Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Cố Tĩnh Trạch nói:

– Em đến đây giúp tôi giải quyết, không thì… Hôm nay tôi có thể sẽ bị em hại chết ở chỗ này.

– Cái gì…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.