Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 277: Phiên Ngoại 9


Đọc truyện Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử FULL – Chương 277: Phiên Ngoại 9


Edit: Mèo Nhỏ
Trong lòng Tư Đồ Dật đầy nghi ngờ, cuối cùng vẫn tiếp tục đặt câu hỏi.
Tư Đồ Hiên cười nhạt, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười, Tư Đồ Dật thấy vậy ngây người.

Y luôn cho rằng thất ca rất đẹp, thậm chí còn hơn cả nhiều cô gái xinh đẹp khác, nhưng chưa bao giờ y cảm thấy bàng hoàng như lúc này.
“Nếu như trong tim đệ nữ nhân ấy là quan trọng nhất thì cả đời này đệ tuyệt đối không cảm thấy chán ghét nàng ấy.”
Tư Đồ Dật càng cảm thấy bàng hoàng, những lời này có thật là Thất ca nói không? Y biết nhiều năm trước Thất ca đã phải lòng Kiều Linh Nhi, nhưng y không ngờ rằng Thất ca lại yêu nàng sâu đậm như vậy.

Thất ca nguyện ý cả đời này chỉ có một mình Kiều Linh Nhi thôi sao?
Năm đó, khi Kiều Linh Nhi vẫn là Bát tẩu, Thất ca đã bảo vệ nàng.

Chỉ sợ sau này Bát ca bỏ Bát tẩu, Thất ca cũng đã bỏ ra không ít sức lực.

Nếu quả thật là như thế thì trái tim Thất ca đã sớm thuộc về Kiều Linh Nhi.

Yêu một người, có thể bắt đầu từ khi nàng mới tám tuổi, dù là giữa hai người cách biệt về thân phận, về tuổi tác nhưng hai người vẫn cố chấp.
Tư Đồ Dật dường như hiểu ra không ít đạo lý, lại vừa như nghĩ thông suốt một số chuyện.

Nhưng mà, y và Vân Lam lúc đó không giống như tình yêu của Thất ca và Kiều Linh Nhi.

Chủ yếu là y không xác định được trong lòng Vân Lam có sự tồn tại của y hay không.
“Thất ca, đệ thích Vân Lam, đệ đã từng nghĩ sẽ thành thân với nàng, nhưng mà, đệ không xác định…”

Về phần không xác định gì, y không nói ra.
Tư Đồ Hiên không hài lòng khi y nói như vậy, thích thì nên theo đuổi.

Năm đó khi hắn muốn giữ Linh Nhi ở bên mình, hắn không xác định tấm lòng Kiều Linh Nhi đối với hắn, cho nên, lúc trước Linh Nhi lựa chọn bỏ đi, hắn cũng không đuổi theo, không ngăn cản tự do của nàng, không can thiệp để nàng hoàn toàn nghĩ thông suốt sau đó cho nàng tự lựa chọn.

Thật ra, cho dù năm đó Linh Nhi không trở lại, hắn cũng sẽ nghĩ cách khiến nàng trở về.
Thật ra hắn rất bá đạo, hắn có thể cho nàng thời gian nhưng khi đến giới hạn, hắn sẽ không cho nàng một cơ hội nào nữa.

Mặc kệ lúc ấy nàng có hiểu hay không, chỉ cần đến lúc đó dù có dùng dây trói hắn cũng phải bắt nàng về.
Chính vì muốn giữ nàng ở bên mình, cho nên hắn mới giúp nàng bày mưu tính kế để nàng bị hưu.
“Thập Tam đệ, có nhiều thứ không thể chờ đợi, nhất là ở trong thời gian thích hợp, chờ đợi này cũng giống như lãng phí tánh mạng.
Tin tưởng… Tín nhiệm!
Đầu óc Tư Đồ Dật đột nhiên trống rỗng, một lúc lâu mới hoàn hồn, hiểu được chuyện gì xảy ra với mình.
“Thất ca, đệ có chuyện cần phải xử lý, đệ xin phép đi trước.” Nói xong, cũng không quan tâm phản ứng của Thất ca là như thế nào, y liền vội vã đi ra ngoài.
Đương nhiên, y không phải rời khỏi Thất Vương phủ, mà đi đến chỗ của Kiều Linh Nhi.

Y biết cho dù Vân Lam không thoải mái, cũng nhất định ở lại Linh Hiên uyển.
Thất ca nói không sai, “tín nhiệm”!
Thật ra Thất ca và Thất tẩu có thể đi tới ngày hôm nay, hoàn toàn là vì giữa họ tồn tại sự tín nhiệm, họ có thể tin tưởng đối phương vô điều kiện, tin tưởng sự nỗ lực của đối phương, tin tưởng đối phương thật lòng thật dạ, cũng như tin tưởng sự nỗ lực của mình.
Trong khi ở y và Vân Lam hoàn toàn thiếu đi sự tín nhiệm lẫn nhau này.
Đêm qua, y chỉ nhìn thấy Vân Lam và Cam Hoài đứng ở trong sân, hoàn toàn không nghe được bọn họ đang nói cái gì, y cũng không biết lúc đấy giữa bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không, càng không biết tại sao họ lại gặp nhau trong sân.


Y chỉ dựa vào trực giác của mình, cho là giữa họ có bí mật không thể cho ai biết, càng cho rằng Vân Lam phản bội tình yêu của mình.

Cho nên, không thể kềm chế được cơn giận.
Nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới, thân phận của Vân Lam và địa vị của Kiều Linh Nhi hoàn toàn khác nhau, nàng vốn chỉ là một hạ nhân, chủ tử yêu cầu thì nàng phải làm.

Mà Cam Hoài cũng là thuộc hạ, chỉ cần chủ tử phân phó, hắn tất cũng phải theo.

Lúc ấy, có lẽ bọn họ chỉ bàn bạc việc của chủ tử, y nhìn thấy ngay lúc ấy cho nên hiểu lầm từ đó mà nảy sinh.
Nhưng những đều không phải là quan trọng nhất.

Quan trọng nhất là y đối với Vân Lam hoàn toàn không tin tưởng, hoặc là từ đầu đến cuối, chính y cũng chưa bao giờ nghĩ tới, nàng đáng được tín nhiệm.
Nhưng mà, nếu như lời nói của nàng không đáng để y tín nhiệm thì sao y có thể yêu nàng đến vậy?
Đột nhiên, y hiểu được ánh mắt mang hàm ý kia của Vân Lam, cũng hiểu ra Thất tẩu nhìn hắn với ánh mắt mang hàm ý này.
Thất ca có thay đổi lớn như vậy, hoàn toàn là vì có Thất tẩu làm bạn, nếu không Thất ca lạnh lùng không thể nào giản dị gần gũi như vậy.

Vân Lam đã theo Thất tẩu nhiều năm như vậy, nhất định cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, không nhận thức được y cũng có thể hiểu.

Nếu Thất tẩu có thể tin tưởng Thất ca vô điều kiện, như vậy, nhất định trong lòng Vân Lam cũng đã sớm học được phẩm chất này.

Những nghi ngờ tối qua của y hẳn đã làm nàng tổn thương, cho nên y nhất định phải mau chóng giải quyết, gặp nàng để giải thích cho rõ, tuyệt đối không để Thất tẩu tuyển hôn phu cho nàng.
Vân Lam đang xách giỏ trúc chuẩn bị đi hái một chút hoa để chế tác dược liệu, không ngờ vừa ra tới cửa liền nhìn thấy Tư Đồ Dật vội vàng đi tới, bước chân dồn dập này khiến cho lòng nàng ta hoảng sợ.


Lập tức, bước chân nàng cứng lại, sững sờ nhìn y đi đến trước mặt mình.
“Vân Lam, nàng đi theo ta, ta có lời muốn nói cùng nàng.” Tư Đồ Dật nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của nàng, trong lòng có chút đau, tối qua quả thật y đã khiến nàng đau lòng.
Vân Lam cuối cùng cũng định thần, quay mặt đi, “Thập Tam gia có chuyện gì cứ căn dặn, nô tỳ còn phải đi hái thuốc.”
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của nàng, Tư Đồ Dật cảm thấy mình bị tổn thương, nhưng nghĩ tới những giọt nước mắt tối qua, chỉ có thể than thở trong lòng, cần phải dỗ dành nàng, “Vậy để ta giúp nàng đi hái thuốc.”
Vân Lam sửng sốt, vị vương gia này bị làm sao vậy nhỉ? Chẳng phải đêm qua còn dùng giọng điệu hoài nghi gắt gỏng với nàng sao? Chẳng phải ngài ấy nghi ngờ giữa nàng và Cam Hoài có chuyện gì giấu y sao? Sao hôm nay lại dính như sam thế này?
Nàng biết mình thân phận thấp kém, biết mình không xứng với vương gia.

Mặc dù, nàng rất ao ước có một vị vương gia yêu thương mình như tiểu thư, nàng ta ít nhiều cũng bị tiểu thư ảnh hưởng, luôn ao ước có một người nam nhân chỉ yêu một mình nàng.

Nhưng mà, nàng vẫn là tự biết thân phận, địa vị của mình không phải thứ nàng được lựa chọn, càng được yêu một người có địa vị cao như vậy.
Y là vương gia của vương triều Nam Hạ, mặc dù địa vị của y không bằng Thất gia, nhưng suy cho cùng vẫn là vương gia.

Với thân phận của nàng sao có thể trèo cao? Tiểu thư yêu thương nàng, nàng biết, tiểu thư còn nói nàng cứ yên tâm, người sẽ gả nàng cho người mà nàng yêu.

Mà người nàng yêu chính là Thập Tam gia, chẳng lẽ tiểu thư có thể nghĩ mọi cách để nàng được gả cho Thập Tam gia sao? Thân phận của nàng như vậy, cho dù tiểu thư có nghĩ cách, vậy thì sao? Xuất thân của nàng vĩnh viễn không cách nào thay đổi được.
“Thập Tam gia có chuyện gì nên nói ngay bây giờ thì hơn.” Vân Lam rũ mắt xuống, giọng nói nhỏ hơn, mặc dù nét mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Trong lòng Tư Đồ Dật hiện lên một nỗi buồn, nhất thời không biết làm gì.
Muốn dứt là dứt.
Tư Đồ Dật cũng chẳng quan tâm tâm trạng Vân Lam lúc này là như thế nào, đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của nàng lại, đi ra ngoài.
Vân Lam lo lắng, “Thập Tam gia, người làm gì vậy? Thả nô tỳ ra.”
Tư Đồ Dật làm lơ, bước đi vội vàng, sau đó phát hiện nàng theo không kịp, liền bước chậm lại.
Vân Lam giận dữ, rốt cuộc nam nhân bị làm sao vậy?
“Ngài thả ta ra, thả ta ra.” Vân Lam gào thét, muốn y buông tay nhưng y cố tình không chịu buông, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, đi về phía trước.

Suốt dọc đường gặp phải nha hoàn thị vệ, liền liếc bọn họ một cách lạnh lùng, bọn họ tự động cúi đầu, không dám nhìn nữa.

Ngày thường Tư Đồ Dật là chủ tử dễ nói chuyện nhất, mọi người đều biết Thập Tam gia chỉ biết nghe theo lời Thất gia, hơn nữa Thập Tam gia lại không nóng nảy.

Tuy nói như vậy, nhưng Thập Tam gia rốt cuộc vẫn là Thập Tam gia, chủ tử rốt cuộc vẫn là chủ tử, chủ tử không tức giận, không nổi giận, không có nghĩa là ngài không nóng nảy, thế nên chẳng ai dám làm càn.
Chỉ có điều cô gái bị Thập Tam gia kéo đi hôm nay hình như là nha đầu Thất Vương phi yêu thương nhất – Vân Lam.

Xảy ra chuyện thế này?
Trong lòng mọi người lộ vẻ nghi ngờ, nhưng suy nghĩ đến cái mạng nhỏ nên không dám làm gì.
Trong lòng Vân Lam đầy tức giận, nam nhân này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng đã tới một nơi khá yên tĩnh, Tư Đồ Dật buông lỏng tay, quay đầu vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng, nhìn chằm chằm y, không khỏi ngẩn ngơ.
Vân Lam từ đầu đến cuối không mở miệng, cứ thế nhìn y chằm chằm, trong lòng vô cùng uất ức, nàng như cũng một phần vì nỗi oan ức tối qua.
“Này, nàng, nàng đừng như vậy.” Tư Đồ Dật trở tay không kịp.
Đêm qua nàng cũng khóc, khóc lóc kể lể y không tin.

Mà lúc đó y đang nổi nóng, việc nàng khóc lóc tất nhiên không hiệu quả, mặc dù không đành lòng nhưng không đến mức hốt hoảng.

Song bây giờ không giống thế, y chỉ muốn xin lỗi, muốn bày tỏ tâm ý với nàng nhưng bộ dạng này của nàng, từ đầu đến cuối y không nói được lời nào.
“Ai cần ngài lo.” Vân Lam cuối cùng òa khóc, nước mắt chẳng mấy chốc đã khiến khuôn mặt nàng ướt đẫm, hai tay che mặt, không muốn cho y nhìn thấy nước mắt trên mặt mình.
Tư Đồ Dật luống cuống, cũng chẳng quan tâm nàng có đồng ý hay không, đưa tay ra, ôm chặt nàng vào trong lòng, “Nàng đừng khóc, thật sự không phải ta cố ý, thật sự không phải cố ý.”
Vân Lam thật lòng cảm thấy uất ức, không ngờ những lời này của y rất hữu dụng, khiến nỗi tủi hờn trong lòng nàng dâng lên, không nhịn được bật khóc to hơn.
Tư Đồ Dật không hề biết rằng nước mắt phụ nữ lại nhiều đến như vậy, mãi đến khi y cảm nhận được trước ngực ẩm ướt thì người cũng đã cứng lại.

Trong lòng y chỉ còn lại một cảm xúc duy nhất: Nàng thật sự đau lòng.
Nam tử hán đại trương phu, dám làm dám chịu, y có thể khẳng định rằng trong lòng mình có sự tồn tại của nha đầu này, hơn nữa cũng không muốn nha đầu này rời khỏi mình, cho nên, y hiểu mình không thể sống thiếu nàng.
Thế nhưng ngay tại thời điểm y lên tiếng, một giọng nói khác lại truyền tới, “Gia, đã tìm được rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.